Edit: Thỏ Cơn sốt đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Có thể là Thượng Đế cảm động với tấm lòng thành biết chăm nom của Mạc Độc Chước nên vậy. Sầm Lệnh Thu nằm mãi trên giường bệnh không tốt, hơn nữa Mạc Độc Chước không định ôm ấp, hôn hít ở đây, cái gì cũng không thể làm nên sáng sớm hôm sau hắn làm thủ tục xuất viện cho Sầm Lệnh Thu. “Bảo bối à, nếu chúng ta đã ở đây mà em thì rất thích Vienna, bằng không du lịch mấy ngày nhỉ? Xem như… tuần trăng mật đi.” Mạc Độc Chước thừa dịp Sầm Lệnh Thu không để ý, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Sầm Lệnh Thu. “… Ừm, được.” Bởi vì có quá nhiều người chen chúc nơi hành lang bệnh viện nên Sầm Lệnh Thu nhịn xuống, không nổi đóa. “Hai ngày sau có triển lãm âm nhạc, tôi muốn đi xem. Có nhà sản xuất dương cầm mà tôi vô cùng thích, Mr. Wesker sẽ đấu giá dương cầm  ở sàn triển lãm.” Mạc Độc Chước thò đầu sang, dịu dàng bảo: “Muốn bổn đại gia mua cho em không? Coi như nhân dịp chúng ta trở thành người yêu, anh tặng em món quà kỷ niệm?” Sầm lệnh thu cau mày, nhẹ cười: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Tôi càng hi vọng anh có thể ghi nhớ ngày này.” Mạc Độc Chước nghe xong hơi cuống, thầm nghĩ Sầm Lệnh Thu còn nhắc nhở hắn hôm nay là ngày kỷ niệm quen nhau, còn mong hắn sẽ nhớ kỹ? Có lẽ nào Sầm Lệnh Thu … thích hắn một chút rồi? Hắn hoài nghi nhưng vẫn muốn tin tưởng, nhưng hắn cảm thấy Sầm Lệnh Thu không phải kẻ ưa ngược, hẳn là phải hận mình mới đúng, sao có thể nhanh chóng thích mình? Ôi thôi đừng lăn tăn nữa, không có cái mùa xuân đó đâu. Nghĩ đến đây, hắn có chút khổ sở. Đường Niên Chỉ vừa nghe xong điện thoại, từ chỗ cách đây không xa đi tới, mà Du Lâm cũng lẽo đẽo theo sau. “Tiên sinh… Nhà em có chuyện, mẹ em kêu em về nhà một chuyến. Thực xin lỗi tiên sinh. Lúc em không có ở đây, anh nhất định phải cẩn thận, chăm sóc tốt cho mình.” Nhắc đến hai chữ ‘cẩn thận’ này, Đường Niên Chỉ liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt hình viên đạn, đây như thể lời nhắc Sầm Lệnh Thu phải cảnh giác hắn. Tuy rằng trước đó tạm xem như Mạc Độc Chước đã săn sóc y trên giường bệnh đến nơi đến chốn, nhưng vạn lần không nên xem nhẹ cái tên ăn chơi trác táng kia. Hắn gây tổn thương với Sầm Lệnh Thu, việc này người ngoài cuộc là cậu đây vẫn còn nhớ kỹ. “Chỉ, anh về với em.” Du Lâm lưu luyến vòng tay ôm cậu từ sau, nhẹ nhàng gối đầu lên vai cậu. Đường Niên Chỉ nhất thời hoảng hốt, không thể tránh đi: “Đây là chuyện riêng của tôi mà.” “Nếu em bỏ anh ở chỗ này, anh không thể hứa chắc là mình sẽ không cùng lão đại bắt nạt Sầm Lệnh Thu của em đâu.” “Này thằng nhãi kia, muốn chết hả? Chị dâu là để chú bắt nạt sao?” Mạc Độc Chước huơ huơ nắm đấm. Đường Niên Chỉ tựa như còn phân vân giữa hai việc này, lúc sau mới nói: “Vậy được, anh đi theo tôi. Nhưng anh không được gây rối, không thì tôi không để anh theo cùng.” “Anh đi theo em hay không cho đến bây giờ đâu do em quyết định.” Đường Niên Chỉ liếc gã một cái, hoàn toàn làm lơ. Sau khi bốn người rời khỏi bệnh viện, Mạc Độc Chước và Sầm Lệnh Thu dõi theo đôi trai trẻ bước vào xe. Bọn họ cuốn gói rồi khiến tâm trạng Mạc Độc Chước đầy vui vẻ: “Mẹ nó! Hai cái bóng đèn rốt cuộc đi!” Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Sầm Lệnh Thu rằng, Đường Niên Chỉ về nhà để xem mắt. Mẹ cậu muốn làm mối cho cậu một cô gái xinh đẹp, hiền lành; mà bà thì lại ưng ý cô ta. Nhưng Du Lâm tính sao bây giờ? Gã muốn để cô gái kia tiếp xúc Đường Niên Chỉ vài hôm, sau đó khiến cô ta từ chối cậu. “Hi vọng cấp dưới của anh đối xử với Đường Niên Chỉ tốt một chút, đừng như cách anh đối với tôi.” Sầm Lệnh Thu nhìn vỉa hè đi bộ, đôi con ngươi rơi vào mờ mịt. Mạc Độc Chước nhất thời nghẹn lời, chỉ đành cưới cay đắng. Hắn dịu dàng nâng tay phải y lên, đặt lên đó một nụ hôn: “Xin lỗi em, sau này bổn đại gia nhất định sẽ đối xử em thật tốt.” “Được rồi, chúng ta đi đến khách sạn đằng trước đi. Đưa vali anh xách cho, em vừa khỏi bệnh mà.” Mạc Độc Chước vuốt ve mái tóc dài ngang vai Sầm Lệnh Thu, đưa tay cầm lấy hành lý trong tay y. Sầm Lệnh Thu đưa hành lý cho hắn, trên mặt còn hiện lên nét ấm áp tươi cười. Mạc Độc Chước nhất thời nhìn phát ngây, không ngờ Sầm Lệnh Thu cười rộ lên lại rạng ngời như vậy. “Nhìn gì thế?” Thấy đối phương đực mặt, y thuận miệng hỏi một câu. Mạc Đọc Chước lập tức hoàn hồn, cười ha ha tiếp nhận hành lý. Hắn đặt một khách sạn cách bệnh viện và trung tâm thành phố là 2km, tuy quãng đường không quá xa nhưng vì quá cưng chiều bảo bối nên đã gọi Taxi đến để tranh thủ ghi điểm với y. Từ trước đến nay da mặt hắn vẫn dày, mà Sầm Lệnh Thu ngay từ đầu cũng không ngờ tới, chờ đến khi cả hai cùng vào phòng khách sạn chỉ thấy một giường lớn thì mặt mũi đều đen. “Sầm Lệnh Thu! Em ra ngoài làm gì?” Mạc Độc Chước phát hiện y đã đi hơn mười bước bèn vội vã đuổi theo, nhanh chóng tóm Sầm Lệnh Thu giam vào trong ngực. “Mạc Độc Chước… Buông tôi ra!” “Em nói đi, em muốn làm gì?” “Tôi không muốn ngủ chung giường với anh, tôi muốn thuê phòng khác…” “Không thể được. Đêm nay em phải ngủ với anh.” Dứt lời đã vác Sầm Lệnh Thu lên vai. “Anh đã hứa sẽ không ép buộc tôi làm những chuyện tôi không muốn mà, nhanh như vậy anh đã nuốt lời sao?” Bởi vì khẩn trương nên cơ thể Sầm Lệnh Thu trở nên căng thẳng, y cho rằng Mạc Độc Chước muốn cưỡng bức mình nên cố sức giãy dụa, giọng nói vì kích động mà khiến người xung quanh ngoáy nhìn. Mạc Độc Chước ngừng giây lát, nhớ lại chuyện sáng nay, đúng là có hứa như vậy thật. Nhưng không phải lúc đó tình thế ép buộc sao? Nghe được Sầm Lệnh Thu đồng ý đã khiến hắn như nở hoa rồi, đâu còn đấu óc để suy xét mấy lời hứa hẹn. Nếu không thực hiện lời hứa cũng không sao, vốn dĩ hình tượng hắn trong lòng Sầm Lệnh Thu đã tan tác. Nhưng hắn muốn mối quan hệ này tốt hơn, làm vậy chẳng khác nào phá hủy? Hắn vẫn khiêng Sầm Lệnh Thu trên vai thật lâu, rốt cuộc vẫn đưa ra quyết định không biết xấu hổ. Vẫn là câu nói đó – Nếu có thể xơ múi của vợ, mặt mũi tính là gì? Cứng không ăn thì ăn mềm thôi. Hắn nhẹ nhàng buông Sầm Lệnh Thu xuống, ổn định nội tâm, cố gắng làm cho người ta thích nhìn mình, tỏ ra yếu ớt động lòng người một chút; rồi hắn dùng cái ngữ điệu cả đời này hắn chưa bao giờ thử, lắc mông làm nũng với Sầm Lệnh Thu: “Bảo bối ơi ~ xin em mà ~ đêm nay ngủ với anh đi ~ Lần này chúng ta đến đây cũng mang tính chất hưởng tuần trăng mật, vợ chồng tách ra ngủ riêng cũng hơi quá đáng đó?” Hắn len lén liếc nhìn Sầm Lệnh Thu, phát hiện y đang suy tư một chút thì càng gắng sức làm nũng. “Bảo bối nhỏ, xin em, xem như anh xin em được không? Anh thề anh không làm gì cả!” Sầm lệnh thu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, hắn liền trưng ra đôi mắt đầy vẻ chân thành: “Thật sự! Anh hứa anh thề anh bảo đảm! Bổn đại gia đã hứa sẽ không ép buộc em ~ anh chỉ ôm em, gì cũng không làm, thật đó thật đó!” Trước kia Sầm Lệnh Thu chưa từng bị lừa, hoặc bị kỹ thuật diễn xuất cao siêu của hắn qua mặt, hoặc chưa gặp hậu quả nghiêm trọng nào khi bị lừa dối, cho nên y có chút rối ren, thế nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần tin tưởng: “Được rồi.” Cho dù Mạc Độc Chước rất muốn giở thói lưu manh nhưng ban ngày ban mặt cũng không thích hợp, huống hồ ban đêm cảm xúc mênh mông, dễ dàng sa ngã nên hắn để dành cơ hội này cho buổi tối, giờ thì lo bồi đắp cảm tình đi thôi. Mặc dù Sầm Lệnh Thu đã từng đến Vienna rất nhiều lần vì công việc nhưng lần nào cũng vội, không giống với lần này – có mục đích, có ước định, còn có thể thong thả trải nghiệm xung quanh thành phố và tận hưởng không khí ở nơi đây. Không thể phủ nhận rằng thủ đô Vienna, cái nôi âm nhạc cổ điển này toát lên hơi thở đậm chất hoàng gia. Cho dù ung dung hay vội vã thì những con người tóc vàng, mắt xanh vẫn vô cùng tươi đẹp và có phong vị của thời Trung cổ xa xăm, ngay cả công trình kiến thúc cũng gìn giữ nét Baroque từ thời Phục hưng ở Ý. Những ngọn tháp nghiêng nhòn nhọn đằm mình trong ánh nắng càng thanh lịch muôn vàn. Sầm Lệnh Thu cứ thế hòa nhập vào không khí nơi đây, y và Mạc Độc Chước đi đến Quảng trường Anh hùng, ngồi trên băng ghế đằng trước bãi cỏ xanh, vừa ăn kem vừa nhìn về hai pho tượng sừng sững giữa quảng trường – đó là hoàng tử Eugène (*) và hoàng đế Napoléon bất khả chiến bại. Họ ngồi đây ngắm nghía khoảng 2 tiếng đồng hồ và cả hai bắt đầu thấy đói. (*) Eugène, Vương công xứ Savoie, là một lãnh đạo quân sự, chính trị của Đế quốc La Mã Thần thánh dân tộc Đức và Đại Công quốc Áo. Mạc Độc Chước cảm thấy mình nhìn sắp viễn thị nên xoa xoa bụng rỗng, ôm lấy Sầm Lệnh Thu: “Em yêu, em đói chưa? Mình đi ăn cơm nhé?” “Ừm.” Mạc Độc Chước sẽ không quan tâm đến chuyện tiền bạc nếu tiền đó tiêu cho người yêu. Nếu cùng người yêu dùng bữa, nhất định phải đến nhà hàng cao cấp nhất, ăn những món ngon nhất, uống thứ rượu quý nhất. Hơn nữa đó phải là nhà hàng năm sao có âm nhạc du dương cổ điển, mặt đối mặt người yêu trong ánh nến, trên bàn rải đầy cánh hoa hồng, bọn họ sẽ uống rượu nho Áo mát lạnh nồng nàn, cầm dao nĩa cắt sườn nướng thơm ngon và món bít tết đặc sản của Áo. Điều không hoàn mỹ nhất chính là Sầm Lệnh Thu muốn cưa đôi với Mạc Độc Chước, điều này khiến hắn giận muốn lật bàn đi được. “Em đã là người của bổn đại gia, em không xài tiền ông đây thì xài tiền ai hả?” Sầm Lệnh Thu cúi đầu, tao nhã ăn bò bít tết, không quan tâm đến hắn đang tức giận. “Anh đã nói sẽ không ép tôi làm những chuyện không muốn mà.” “Em không cần tiền của ông hử? Em có bản lĩnh thì nhổ thứ vừa ăn ra!” Sầm Lệnh Thu nghe xong buông dao nĩa xuống, bày ra dáng vẻ nhất định phải nôn. “Được rồi, được rồi, ông thua em đấy! Chúng ta là người yêu của nhau, cưa thì cưa vậy. Em không cho anh đãi em thì em đãi anh đi.” “Cũng tốt.” Ý của Mạc Độc Chước không phải muốn để Sầm Lệnh Thu đài thọ, mà là muốn Sầm Lệnh Thu nhìn thấy hóa đơn thanh toán kia thì ném ngược trở về. Không ngờ Sầm Lệnh Thu có thể thong dong lấy ra 7000 Euro đưa cho nhân viên phục vụ, chân mày không hề nhăn nhíu. Mạc Độc Chước nói thầm, thời này chơi đàn có thể kiếm tiền khủng thế ư? Không thể nào, vốn dĩ hắn còn muốn dùng tiền tài gia thế để tấn công y mà. Để kiểm chứng Sầm Lệnh Thu có kiếm tiền tương đương với hắn không, buổi chiều khoảng 3, 4 giờ, Mạc Độc Chước đưa y đến cửa hàng bánh ngọt cao cấp. Đương nhiên y vẫn yêu cầu sòng phẳng, muốn cưa đôi, Mạc Độc Chước vẫn như cũ nói hoặc em trả, hoặc anh trả. Sầm Lệnh Thu chần chừ một chút, sau đứng dậy đi tính tiền, nhìn thấy vài món bánh ngọt trị giá 1000 Euro mà lòng quặn đau. Dù có tiền cũng không thể tiêu xài lãng phí như vậy! Sự thật chứng minh, Sầm Lệnh Thu kiếm tiền ngang cơ với Mạc Độc Chước chỉ là do hắn suy diễn, bởi vì tối đó Sầm Lệnh Thu kiên quyết không đi nhà hàng năm sao ăn tối. Rốt cuộc y vẫn bị Mạc Độc Chước túm đi, hắn còn gọi một bàn mà hai người không thể nào ăn hết, cuối cùng lúc trả tiền, Sầm Lệnh Thu không còn dám cưa đôi. Mạc Độc Chước mừng hết lớn, bởi vì ai kiếm tiền nhiều nhất trong gia đình thì người đó làm chủ. .