Lồng giam mật ngọt
Chương 20 : Chịu thêm một lần thống khổ giày vò (2)
"Em lại muốn rời đi?", Đổng Nhược Lam cảm thấy thanh âm của Nhậm Tác Chính đột nhiên có chút cay nghiệt, từng tiếng từng tiếng thâm trầm gay gắt, trong cơn say ngủ bỗng chốc tỉnh táo.Ánh mắt hắn bừng sáng trong bóng đêm thâm trầm.
Mà Đổng Nhược Lam, mặc dù giờ phút này quay đầu định rời khởi giường, tuy mắt không chứng kiến nhưng toàn thân đã bị khí tức lạnh như băng kia làm cả người đông cứng, sợ hãi đến di chuyển một bước cũng không dám."Nói đi, em còn muốn bỏ trốn khỏi tôi có đúng không?", tiếng gầm nhẹ quanh quẩn bên tai, cổ tay mảnh khảnh của cô hiện tại bị người nào đó nắm giữ, đau như bị bẻ gãy.
Gãy?
Chẳng phải trước đây đã từng gãy rồi sao?
Chẳng phải đã từng bị bẻ gãy hết đốt ngón tay, đến cầm đũa ăn cơm cũng không vững, đỡ tách trà cũng làm rơi xuống đất vỡ nát tan sao?
Đã từng mất hết cảm giác, chạm vào phím đàn cũng không cảm nhận được, chẳng chút xúc cảm, chẳng thể cử động, cái gì cũng phải lệ thuộc người đàn ông này sao?
Không lẽ anh ta còn muốn bẻ gãy tay cô, giẫm nát chân cô, thích thì dùng bình hoa lưu ly cô thích nhất đập vỡ mỗi khi hắn tức giận?
Không lẽ hắn lại muốn để Đổng Nhược Lam trở lại làm kẻ tàn phế của trước đây, suốt ngày phải bị hắn thao túng, cả đời cũng không đủ sức làm lại chính mình?
Đổng Nhược Lam nghĩ đến ruột gan như bị kim đâm, ẩn ẩn đau nhói, cảm giác sợ hãi này vẫn nguyên vẹn như lúc đầu."Tha tôi đi... tha cho tôi đi..."Tiếng kêu của cô gái tha thiết, van nài... Đổng Nhược Lam rất sợ, cô không rõ đây rốt cuộc là mộng, hay là thực nữa! Rốt cuộc, cái lồng giam này bao giờ cô mới được giải thoát?
Người đàn ông kia vẫn mặc kệ lời nói của cô, Nhậm Tác Chính vẫn mạnh mẽ kéo ghì tay cô, sau đó vô cùng thuận lợi đem Đổng Nhược Lam giam trong lồng ngực, hắn ép cô nằm ra trên giường, hai cánh tay hữu lực nắm chặt cổ tay cô, tay siết càng thêm chặt, cả người áp sát vào Đổng Nhược Lam, như thể muốn đem người trong lòng hắn tiến nhập vào trong thân thể, hòa vào làm một, sáp nhập gần kề." Tôi... tôi không trốn, không trốn! Tha cho tôi đi... Van xin anh!", Đổng Nhược Lam đột nhiên sợ hãi gào thét kêu to, nếu như lại giống như trước đây thì phải như thế nào?
Chẳng lẽ ông trời lại trớ trêu như vậy, cho cô trọng sinh lại một đời cũng chỉ là muốn cô chịu thêm một lần thống khổ giày vò?
Cô hiện tại giống như cá mắc cạn muốn cầu mong một chút sự thương tình của người nọ mà buông tha cho mình.
Thế nhưng người nọ vốn dĩ chưa từng một lần nghĩ đến sẽ tha cho cô.
Nhậm Tác Chính ôm lấy Đổng Nhược Lam, cả thân thể khỏe mạnh cường tráng đè chặt thân thể cô, hắn cúi đầu, hôn lên môi cô.
Đổng Nhược Lam điên cuồng giày giụa muốn trốn thoát khỏi vòng tay người nọ, bàn tay gầy nhỏ cố sức đẩy người kia ra, trong bóng tối thâm trầm, mọi thứ diễn ra hỗn loạn vô cùng.
Nụ hôn tàn bạo kéo dài thật lâu, cả hơi thở đều bị cưỡng đoạt, tay bị ghì, như con cá nằm trên thớt mặc người giày vò, mạng sống của mình cũng không thể do mình quyết định."Thả.. ưm! Anh thả tôi ra...", trong lúc giằng co, vô tình hất tay, ngón tay của cô cắt một đường trên khuôn mặt hắn.
Trong một khắc, đôi bên đều sững lại. Đổng Nhược Lam giật mình trợn tròn mắt, trong bóng tối cũng có thể mờ mờ nhận thấy bên gò má người đàn ông kia bị cắt trúng một đường máu rướm lên da."Tôi.. tôi..., tôi không cố ý...", tiếng sấm nổ vang lên bên tai, khoảnh khắc đó bên má đau rát, thì Đổng Nhược Lam mới nhận ra, Nhậm Tác Chính đã vung tay lên tát mình một cái.
Khí lực của hắn có bao nhiêu lớn mạnh, một đời trước không phải cô đã nếm quá đủ rồi sao?
Hiện tại chỉ cảm thấy đầu ong lên choáng váng, cả cơ thể lẫn tinh thần hóa trống rỗng...
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
1988 chương
63 chương
7 chương
51 chương
145 chương
13 chương
67 chương