Lồng giam mật ngọt
Chương 17 : Lưu ly
Đổng Nhược Lam rất thích giống hoa lưu ly xanh tím, cánh hoa mềm mại uyển chuyển, hương thơm nhè nhẹ dễ ngửi. Vẻ đẹp bên ngoài, thường thu hút người khác nhìn vào loài hoa lưu ly, hơn là mùi hương. Thế nên, người khác đối với loài hoa này chỉ chú ý đến sắc hoa, chứ chưa thật sự tường tận cảm nhận lấy mùi hương của nó.
Thế nhưng Đổng Nhược Lam thì khác, trong mắt của Đổng Nhược Lam, lưu ly chẳng những xinh đẹp bởi sắc hoa bên ngoài, mà còn thu hút, quyến rũ người khác bởi hương thơm bát ngát bên trong.
Ngửi được hương thơm ấy một lần, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm đến tận sau này, hương thơm ấy ngọt ngào thoang thoảng như vị trái cây chín mọng đến kỳ thu hoạch. Mùi hương đó khiến cho cõi lòng Đổng Nhược Lam thanh thản vô cùng.
Thuở nhỏ, Nhậm Tác Chính từng nói, hoa lưu ly cùng Đổng Nhược Lam rất giống nhau, chính là vừa có vẻ ngoài động đến lòng người, vừa có nội tâm thâm sâu mị hoặc.
Trước đây khi ở Lãnh Gia, sân sau biệt viện có một khu đất rộng, ở đó không phải là khu đất trống đơn thuần, vì đương gia của Lãnh Gia yêu thích cây cối xanh tươi nên người làm trong gia trạch trồng rất nhiều cây cối phía sau sân, hoa viên trồng hoa cỏ quý lạ, ngoài sân sau biệt viện thì trồng cây cao bóng cả, um tùm như một cánh rừng.
Đương nhiên lưu ly không hiếm thấy mới lạ, lại là một loài hoa mang sắc buồn, vậy nên hoa viên của Lãnh Gia, khẳng định sẽ không có loài hoa ấy. Huống gì, đứa trẻ Đổng Nhược Lam này ở trong nhà Lãnh Gia, tuy rằng không bị đối xử tồi tệ, rất được thương yêu, nhưng dù gì cũng là người ngoài, chỉ là cha mẹ của đứa trẻ ấy mất đi vì tai nạn, được đương gia của nhà này thu lưu về thôi.
Sau đó, sân sau biệt viện được gia chủ trong nhà sai người xây một nhà kính biệt lập, người làm thắc mắc vô cùng, nghe đâu là chủ ý của Lãnh tiểu thiếu.
Nhà kính xây xong không lâu thì bắt đầu trồng hoa, thế nhưng việc gieo trồng lại không được giao đến cho người làm vườn, mà do đích thân Lãnh tiểu thiếu cùng cô gái nhỏ tên Đổng Nhược Lam tự thân vận động.
Đương nhiên, thật hư thì không ai hiểu rõ, chỉ có Lãnh Thần biết mình đang làm cái gì mà thôi.
Y làm gì thích hoa cơ chứ, càng đâu phải vì thích mà phải xin lão thái gia xây nhà kính to như vậy.
Chủ yếu, là vì tiểu bảo bối trong lòng y thích, y làm như vậy, cũng chỉ muốn cho người ấy thoải mái trồng, thoải mái ngắm nhìn hoa trong lồng kính như giang sơn thu nhỏ của cô mà thôi.
Đổng Nhược Lam biệt thích loại hoa lưu ly này, thích từ mùi hương đến cả dáng hình. Cũng bởi vì cô thích, vậy nên tiểu thiếu gia Lãnh Thần không ngại lên tiếng xin phép với lão thái gia cho Đổng Nhược Lam được tự ý trồng hoa mà cô thích ở sân sau biệt viện.
Lão thái gia đương nhiên yêu quý đứa cháu trai này, đối với Đổng Nhược Lam ngài cũng có sự yêu chiều riêng, vậy nên Lãnh Thần vừa đề nghị một chút, Đổng Nhược Lam đã được cho phép thoải mái trồng loại hoa mình yêu thích ở nhà kính sân sau.
Đi qua khỏi khoảnh đất rộng đầy cây cối um tùm như là một cánh rừng đó là sẽ tới biệt viện của Nhậm Gia. Hai nhà Lãnh và Nhậm, đương gia mấy đời là bằng hữu tốt, trên thương trường cũng như chiến trường, anh em chí cốt, sống chết có nhau. Vậy nên tiền bối đời trước rất hy vọng, chính là... tiểu thiếu gia Lãnh Thần và tiểu thiếu gia Nhậm Tác Chính có thể mai sau sát cánh gần kề, làm bằng hữu thân cận, như tay như chân đùm bọc nhau.
Bởi vì hai nhà thân cận như một, vậy nên từ bé, hai tiểu thiếu gia đã thân thiết như anh em, mãi đến khi Lãnh tiểu thiếu cùng Nhậm tiểu thiếu chín, mười tuổi, trong gia đình lại xuất hiện thêm một Đổng Nhược Lam. Mà đứa bé gái nhỏ nhắn đáng yêu này, nghe rằng chính là con của cặp vợ chồng vừa mất do tai nạn xe trên đường cao tốc. Đương nhiên cũng bởi vì có chút ân nợ chưa trả, lão thái gia mới lưu giữ đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ ấy vừa sinh ra đời được vài tháng, một tuổi cũng chưa tròn mà cha mẹ đã mất, thật sự tội nghiệp vô cùng.
Hai tiểu thiếu gia trong nhà đương nhiên có em trai em gái, thế nhưng đều là những đứa trẻ con của mẹ nhỏ, tình thương của một người anh lớn cũng không giành cho chúng nó. Vậy nên bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu yêu chiều chăm sóc, hai tiểu thiếu gia đều dồn lại, sủng ái một đứa trẻ nhỏ là Đổng Nhược Lam.
Đổng Nhược Lam ăn mặc, sinh sống đều là do Lãnh Gia chu cấp, lúc bị Lãnh tiểu thiếu trêu chọc ức đến phát khóc còn có thể chạy qua biệt viện Nhậm Gia tìm Nhậm tiểu thiếu kể than. Còn có Nhậm Tác Chính thuở bé trông lãnh khốc, không được ôn hòa nhã nhặn như Lãnh Thần, thế nhưng đối với Đổng Nhược Lam lại yêu chiều không ngừng.
Bất quá... có khi tình yêu càng cháy bỏng càng mãnh liệt, theo thời gian nếu không được đáp lại, nhẹ thì buông tay rời bỏ, nặng thì từ yêu thành hận.
Mà kẻ mù quáng trong tình yêu, sẽ không biết cách yêu thương người khác.
Giống như, một Nhậm Tác Chính của rất nhiều năm sau tuyệt tình, tâm tính bất thường khó đoán. Đây cũng bởi vì bao nhiêu ôn nhu, tình cảm của hắn giành ra cho cô gái nhỏ đều bị nàng vô tâm ruồng bỏ.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
27 chương
119 chương
58 chương
61 chương
8 chương
29 chương