Lồng giam mật ngọt
Chương 15 : Hồi ức: cố ý câu dẫn
Nhậm Tác Chính ngồi lên xe riêng đánh tầm mắt ra phía xa xăm, trong lòng hắn đang nghĩ gì, khó ai hiểu thấu được.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm tầng tầng băng lạnh, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu chính mình vì sao lại bực tức như vậy?
Lãnh Thần từ ngoại quốc trở về thì có gì đáng ngại? Hắn chẳng sợ chính mình không đấu lại một tên công tử ngu ngốc học vấn cao minh nhưng sự đời lại chẳng thấu.
Nhưng điều mà hắn luôn để tâm, chính là cảm nhận của Đổng Nhược Lam.
Trong phòng của hắn có lắp đặt camera, ngay cả trong chiếc điện thoại của Đổng Nhược Lam cũng gắn một con chíp nhỏ, những gì vừa rồi Đổng Nhược Lam đã làm, đã nói, mọi thứ, đều thu hết vào tầm mắt, vào mang tai của người đàn ông nọ.
Những điều đó, càng khiến một kẻ say tình chết chiềm trong sự ghen tức.
Nhậm Tác Chính vừa từ biệt thự Lãnh gia quay về, tâm trạng vô cùng tồi tệ khi biết được Lãnh thiếu gia kia trở về nước, hiện tại lại biết được nội dung cuộc trò chuyện của Đổng Nhược Lam và Lãnh Thần.
Hỏi hắn có bao nhiêu tức giận, có bao nhiêu thù hận đây?
Xe dừng lại trước hoa viên Nhậm gia, vị quản gia đứng trước cửa nhà vừa nhìn thấy bóng xe từ xa đã vội vã chạy đến tiếp đón, gã tài xế vừa dừng xe, vốn định bước xuống mở cửa, thế nhưng Nhậm Tác Chính ngồi phía sau đã chẳng đủ bình tĩnh mà đạp phăng cửa xe tự mình ra ngoài.
Không khí trời khuya đã lạnh càng thêm căm rét.
Lão quản gia già run sợ cúi gầm mặt, những cô hầu gái đến ngẩng đầu cũng không dám, mắt nhìn mũi, mũi lại nhìn tim.
Một tư thế đứng cúi đầu lo sợ.
Nhậm Tác Chính chẳng quan tâm đến những thứ dư thừa, hắn hiện tại chỉ muốn quay trở về phòng, nhìn xem nữ nhân kia sau khi trò chuyện cùng người yêu của cô xong, rốt cuộc muốn dùng cái gì đối mặt với hắn.
Chẳng lẽ Đổng Nhược Lam lại cầu xin hắn buông tha cô để cô cao chạy xa bay quay về với Lãnh Thần?
Có chết cũng đừng mơ mộng đến viễn cảnh hoang đường đó!
Nhậm Tác Chính hắn làm sao cam làm mà buông tha dễ dàng như thế được.
Hắn thà để người ấy chết tâm giam chân trong lồng giam của hắn, còn hơn chính mình nhìn cô hạnh phúc với tình yêu.
Nhậm Tác Chính đứng trước phòng ngủ, cũng không vội vã bước vào.
Hắn vẫn chưa nghĩ đến hiện tại khi nhìn thấy Đổng Nhược Lam, cô gái ngốc ấy sẽ trưng lên vẻ mặt gì để đối diện cùng hắn.
Chẳng lí nào người này sẽ cười nói với hắn chứ? Hay sẽ lại dùng ánh mắt căm ghét như mọi ngày mắt đối mắt cùng hắn.
Như thế nào đây? Sẽ là bộ dạng gì?
Nhậm Tác Chính nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trên khoé môi vẫn mang đậm tiếu ý, là loại điệu cười trào phúng hàng ngày của hắn, một chút thiện ý cũng không có.
Hắn vừa đẩy cửa, xuyên qua lớp màn đêm tăm tối ở căn phòng rộng lớn, hơi gió lùa qua làm rét lạnh bờ vai.
Nhậm Tác Chính nhìn thấy thân ảnh co ro nơi chiếc giường lớn. Người đàn ông với tay bật đèn phòng ngủ, ánh đèn vàng nhàn nhạt phản chiếu gương mặt đang vùi trong chăn đệm.
Đổng Nhược Lam trông thấy ánh đèn có chút chói mắt, mi mắt lim dim mở, vừa nhìn thấy Nhậm Tác Chính, thiếu nữ ấy liền không câu nệ bỏ qua chăn gối ấm áp rời khỏi giường, tiến tới thân thể trần không ôm lấy hắn.
Nhậm Tác Chính cười khẽ ôm lấy tấm lưng non mịn, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa đi tâm tình kì dị.
Người này rốt cuộc muốn dùng cái gì đối phó với hắn chứ?
Đổng Nhược Lam choàng tay ôm lấy hắn, ngực sữa mềm mại không chút ngại ngùng áp vào lớp quần áo của người đàn ông, cô đem tay khoá chặt thắt lưng Nhậm Tác Chính, còn ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng hắn."Sao em không mặc đồ vào. Để như vậy rất dễ cảm lạnh.", người đàn ông nhíu chặt chân mày, dường như có chút sinh khí khi thấy cô để bản thân mình chịu lạnh."Không phải anh thích tôi không mặc quần áo sao... vả lại, mặc vào rồi, cũng sẽ bị anh lột sạch sẽ...", thiếu nữ như con mèo con mà mè nheo, giọng mũi nhè nhè như đang làm nũng, cô nói một chút, lại thổi khí vào tai Nhậm Tác Chính, câu dẫn không gì sánh được.
Hiện tại cơ thể lại không mặc quần áo, cả trên lẫn dưới, trần truồng da thịt mềm mại áp sát vào cơ thể Nhậm Tác Chính, rất nhanh đã khiến hắn sinh ra phản ứng."Hôm nay em rất biết cách lấy lòng." Nhậm Tác Chính âm lãnh cười, hắn dễ dàng nhấc cơ thể nhỏ nhắn đi đến bên giường.
Người đàn ông đỡ thân thể lả lướt như con rắn của Đổng Nhược Lam nằm xuống đệm giường, hắn đảo mắt, lần nữa quan sát kĩ cơ thể của người cùng chung chăn gối.
Cuối cùng, mắt dài hẹp híp lại nguy hiểm nhìn Đổng Nhược Lam, đáng tiếc là biểu cảm hắn cần thấy rốt cuộc cũng không xuất hiện, ấy vậy mà lại là khuôn mặt hài hoà mềm mỏng của Đổng Nhược Lam."Anh về khuya mệt như vậy, nên đi tắm rửa sạch sẽ một chút... sau đó, sau đó chúng ta..." vừa nói, ngón tay thon dài của cô mơn trớn trên xương gò má đầy nam tính của người đàn ông.
Hormone nam tính trên người phản phất quanh cánh mũi Đổng Nhược Lam, đôi mắt của cô càng nhoè đi như tận hưởng, khoé miệng cong cười lên cuốn hút.
Đổng Nhược Lam chính là cố ý muốn câu dẫn Nhậm Tác Chính...
Nhậm Tác Chính nương theo ngón tay người kia, ngón tay trượt tới đâu, xúc cảm nơi đó càng thêm mảnh liệt.
Ngón tay thanh mảnh của Đổng Nhược Lam vuốt từ cánh mũi cao của hắn, chạy dọc xuống đường nhân trung sâu, rồi lại trượt dần đến cánh môi, cần cổ.
Lúc đi qua yết hầu, Nhậm Tác Chính vốn không đủ bình tĩnh đã nhanh tay chộp lấy bàn tay đang chạy loạn của kẻ nọ.
Đổng Nhược Lam bị từ chối kinh hách nhìn Nhậm Tác Chính, mắt đối mắt, trong bóng đèn vàng màn đêm thăm thẳm, cô nhìn không rõ biểu hiện của hắn, càng không rõ người này là đang thưởng thức hay đang sinh khí vì cô làm loạn.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
27 chương
119 chương
58 chương
61 chương
8 chương
29 chương