Khi Cố Cảnh Thiên nghe được tin người bệnh thoát khỏi kỳ nguy hiểm, nắm tay được nắm chặt suốt cuối cùng buông ra, trong đầu của hắn vẫn còn thoáng hiện đôi mắt của cô ấy lúc cô ấy nhảy lầu xuống, so với sự sợ hãi của Thanh Duyệt, cô càng giống như là sự giải thoát. Từ lầu mười nhảy xuống, Thiệu Thanh Hòa còn có thể sống được, quả thật là mạng lớn! Thiệu Thanh Duyệt đem đầu của mình vùi vào trong lồng của hắn, "Cảnh Thiên, may là em cùng em gái là cùng một nhóm máu, bằng không em ấy liền thật sự, em cũng không biết vì sao em ấy muốn đem em đẩy xuống lầu." Vừa nói vừa còn quan sát nét mặt của hắn, "Có lẻ nghe nói nguyên nhân còn muốn cho em hiến máu, Cảnh Thiên, lần sau nếu em cần máu anh vẫn từ nơi khác điều tới đây đi! Em ấy dù sao cũng là em gái của em." Cố Cảnh Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng của cô nhằm bày tỏ an ủi, vừa nãy hắn rốt cuộc là sao vậy, vì người phu nữ ích kỷ ác độc kia đau lòng sao? Vì chính chị gái của mình hiến máu cũng muốn chết muốn sống. Ánh mắt của Cố Cảnh Thiên giống như vỏ dao vậy, "Lần sau còn như vậy, liền cho người phụ nữ kia đi chết, chết rồi cũng đáng đời." Phòng bệnh ICU. Thiệu Thanh Hòa cảm thấy mình mỗi một tấc xương cốt đều vỡ vụn ra, bên tai luôn truyền đến tiếng Tít tít. Mí mắt của cô cũng giống như ngàn cân nặng vậy, cô dùng sức mới có thể đem hai mắt căng ra. "Người bệnh tỉnh rồi, cuối cùng cũng đã thoát ly tính mạng nguy hiểm rồi!" Cô còn sống? Cô vì sao vẫn còn sống, đây là sự trừng phạt mà ông trời đối với cô sao? Trừng phạt cô bị mù mắt, yêu sai người rồi, nhưng đã như vậy, tại sao phải trả thù ở trên người của con cô. Con của cô chết rồi, Thiệu Thanh Duyệt tiện nhân kia tại sao phải còn sống? Thiệu Thanh Hòa như điên rồi vậy muốn đứng lên, muốn đi giết cô ấy, thế nhưng cả người của cô không có một tí sức lực nào. Nước mắt từ khóe mắt của cô vạch xuống, cô chỉ có thể cho mình nhắm mắt lại, ngủ rồi liền hạnh phúc rồi, Hi Hi của cô nhất định sẽ đến trong mộng của cô tìm cô. Thiệu Thanh Hòa mơ mơ hồ hồ ngủ mất đi, từng âm thanh gián đoạn truyền đến vào tai của cô. "Nghe nói, Cố tổng đã đưa ra mệnh lệnh chết vào hôm đó, nhất định phải cứu sống quý cô Thiệu Thanh Hòa này, hôm đó Cố tổng thật sự là quá đẹp trai xuất sắc rồi." "Tôi cảm thấy được Cố tổng quá lạnh lùng vô tình rồi, loại người phàm tục như chúng ta này vẫn không chịu nổi." "Nói như thế nào!" "Cô còn không biết a, Cố tổng sở dĩ muốn cứu sống quý cô Thiệu Thanh Hòa này, tất cả đều là bởi vì quý cô Thiệu Thanh Duyệt kia." "Nghe nói quý cô Thiệu Thanh Duyệt kia hình như là đã có thai, nhưng thân thể không tốt, Cố tổng lo lắng hôm sinh sản đó sẽ xảy ra điều bất trắc, cho nên mới phải giữ lại quá cô Thanh Hòa này làm kho máu dự bị đấy." "Đều là họ Thiệu, sao khác biệt lớn như vậy." "Ài, đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu đấy." Đúng rồi! Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu, đạo lý mà người ngoài cũng có thể hiểu rõ được, tại sao cô vẫn có thể đau buồn như thế mà yêu. Trong cổ của Thiệu Thanh Hòa máu tanh lập tức khuấy động lên, những năm nay mọi lựa chọn mà cô đã làm cũng là vì Cố Cảnh Thiên, lần này cô có thể vì bản thân mình không. "Có thể gọt táo cho tôi được không!" Thiệu Thanh Hòa đột nhiên mở miệng, đến nỗi khiến cô ý tá nhỏ giật cả mình, quên người bệnh bây giờ cái gì cũng không thể ăn được. Bởi vì lần trước xảy ra sự kiện cầm dao của cô, vì vậy trong phòng của cô không có đồ vật bén nhọn, khi cô y tá nhỏ từ bên ngoài cầm dao gọt trái cây vào, cô lập tức thừa dịp cô ấy không chú ý giật qua. Cố Cảnh Thiên không biết vì sao, trong lòng luôn luôn có cảm giác không an lòng, bất tri bất giác liền đi tới phòng bệnh của Thiệu Thanh Hòa, nhìn thấy cô đặt con dao gọt trái cây trên động mạnh của mình, dùng sức rạch một cái, máu tựa như nước chảy hướng ngoài tuôn ra. Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi nhanh, rống lớn nói: "Tôi không phải đã nói, trong phòng của cô ấy không thể xuất hiện đồ vật bén nhọn sao?" "Thiệu Thanh Hòa, cô buông dao xuống cho tôi!"