Đầu bên kia của điện thoại không biết đã nói những gì, biểu cảm vạn năm lạnh lùng kia của Cố Cảnh Thiên lại thoáng qua thần tình rõ là hồi hộp, sau khi cúp điện thoại mạnh nắm lấy tay của Thiệu Thanh Hòa, "Câm miệng! Cô bây giờ lập tức đi với tôi tới một chỗ!" Dứt lời, cấp bách khởi động động cơ, xe sang trọng vội vả mà lái đi Một đường lái đến bệnh viện. "Cố Cảnh Thiên, con của em..." Thiệu Thanh Hòa bị Cố Cảnh Thiên nắm chặt suốt đoạn đường, cuối cùng ở trước cửa phòng phẫu thuật mới lạnh lùng đẩy đến trước mặt của bác sĩ, "RH máu âm tính đã đến, muốn bao nhiêu liền rút bấy nhiêu, rút đến chết cũng không thành vấn đề!" Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Thiệu Thanh Hòa, "Cô không phải là muốn gặp đứa con của cô sao? Được, rút máu cứu Thanh Duyệt về trước cho tôi, nếu cả gan bởi vì sự giãy giụa một cái của cô làm cho Thanh Duyệt có cái gì không hay xảy ra, tôi liền lập tức đem con của cô ném cho chó ăn!" Rào! Giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Thiệu Thanh Hòa cả người lạnh buốt, cô không thể tin nổi nhìn về phía Cố Cảnh Thiên, chỉ cảm thấy như chưa bao giờ gặp hắn. Hắn vậy mà... vậy mà nói như vậy! Cô luôn biết rõ là hắn lạnh lùng, nhưng cô không biết hắn có thể lạnh lùng đến chừng này. Yêu thầm mười năm, kết hôn ba năm, suốt mười ba năm, lưới tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ, cô tất cả đều cho hắn rồi, nhưng dù là như vậy, cô móc cả một con tim máu chảy đầm đìa đưa đến trước mặt của hắn, cũng không hơn được một cọng tóc gáy của Thiệu Thanh Duyệt! "Có phải thật không, chỉ cần em rút máu rồi, anh liền dẫn em đi gặp Hi Hi..." Thiệu Thanh Hòa rất muốn hỏi, trước mắt người này rốt cuộc là có tim hay không, nhưng bây giờ, không có bất kỳ ai quan trọng hơn con của cô. "Đừng cho tôi nói nhảm nhiều như vậy!" Cố Cảnh Thiên bực mình nhìn cô, cho bác sĩ một cái ánh mắt, cô lập tức bị quăng mạnh vào trên giường bệnh của bệnh viện. Xương cốt đều hình như bị ngã vụn rồi, đau đến phát run. Nhưng thiệu Thanh Hòa không dám giãy giụa, cô muốn gặp đứa con! Cô không tin được đứa con đã chết rồi, cô muốn gặp nó đến phát điên rồi. Vì vậy, cô trơ mắt nhìn ống tay áo của mình xoáy lên cao, cũng không dám nhúc nhích một cái. Sau đó ống tiêm chậm rãi đẩy vào trong cơ thể của cô, cô cảm thấy sức lực của mình dần dần bị rút sạch. Không biết qua bao lâu, cô nghe được bên tai truyền đến giọng nói của bác sĩ. "Cố tổng, thật sự không thể rút thêm nữa, đã 800ml rồi, hơn nữa quý cô này thiếu máu nghiêm trọng, cứ rút tiếp nữa sẽ chết người đấy!" "Tôi nói tiếp tục là tiếp tục!" "Rút! Tiếp tục rút!" A, đây chính là chồng của cô a. Nhất thời nước mắt cô rơi như mưa, không biết là đau lòng hay là đau thân. Trước mắt của cô càng ngày càng tối, nhưng cô bây giờ còn không thể chết được, con của cô còn đang chờ cô, cô rất muốn rất muốn nghe hắn gọi mình là mẹ, giọng nói của hắn nhất định mềm nhu mềm nhu đấy, cô còn phảng phất nghe được con của cô đang gọi cô Mẹ. Cô cuối cùng cũng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Khi...tỉnh lại, Thiệu Thanh Hòa đã nằm ở trên giường bệnh. Khóe miệng của cô kéo ra một nụ cười khó coi, thật tốt, cô còn sống, ông trời vẫn là giữ lại mạng sống thoi thóp của cô này lại, có thể cho cô phụng bồi con của cô lớn lên! Cô đem mười ba tuổi xuân đều cho một người đàn ông có tên là Cố Cảnh Thiên, đã đủ rồi! Quãng đời còn lại chỉ vì Hi Hi mà sống, sẽ không chờ mong gì khác nữa rồi, cô thật sự nợ con của cô quá nhiều. Thiệu Hòa Thanh quay đầu nhìn điện thoại ở trên tủ đầu giường, Cố Cảnh Thiên không biết đi đâu rồi, cô nghe hắn, máu cũng đã rút rồi, hắn đã nói phải dẫn cô đi gặp Hi Hi đấy! "Đùng —— " Điện thoại rơi xuống đất, cô từ trên giường ngã xuống muốn cầm lấy, một đôi chân lại trước cô một bước đã đá điện thoại vào đáy giường, ngay sau đó, tay của Thiệu Thanh Hòa đã bị một đôi cao gót nho nhỏ đạp xuống, dọc theo xương tay của cô dụng hết toàn lực xoay tròn. "A..." Thiệu Thanh Hòa đau đến kêu ra tiếng. "Em gái, em đây là đang làm gì vậy! Cho dù là mừng chị đến thăm em, cũng không cần quỳ trên mặt đất nghênh đón chị!" Giọng nói này làm cho Thiệu Thanh Hòa đơ cả người ra, bởi vì người đến chính là người mà đời này của Thiệu Thanh Hòa chán ghét nhất – Thiệu Thanh Duyệt.