London còn xa lắm!
Chương 7
Chương 7: Nagas
Trong tất cả mọi điều đang xảy ra, trong tất cả những con người chung quanh mình, Hữu Thiện chỉ nghĩ đến người phụ nữ ấy.....Anh sợ ánh mắt bà nhìn anh. Ánh mắt ấy không giận dữ, không sát hạch, không truy xét, ánh mắt chỉ chực chờ nhìn anh đầy lặng lẽ... Anh khiếp sợ ánh mắt ấy đến tê dại. Nhưng bước chân vẫn đưa anh về lại China Town, về lại con đường mà anh cùng Ngọc Minh đi qua trước đó không lâu!
Nhìn sâu vào ánh mắt thẳm xanh như đại dương của anh, người phụ nữ chậm rãi nói:
“ Chàng trai. Tôi biết cậu sẽ trở lại tìm tôi!”
“ Bà chắc chắn vào điều đó?”
“ Vì ánh mắt của cậu đã nói rất rõ rằng: Trong lòng cậu có cô gái đó!”
“ ???”
Người phụ nữ mỉm cười rồi chỉ vào một biểu tượng ngôi sao đôi trước mặt.
“ Cậu có muốn một ngôi sao David cho mình không?”
“Ấn triệu Solomon?”
Gật đầu với Hữu Thiện, người đàn bà kì quái mím chặt môi và trầm giọng:
“ Thật không nghĩ, cậu biết nhiều hơn ta tưởng! ”
“ Nagas là điềm dữ? Cô ấy sẽ chết sao? Tại sao bà lại nói trong mắt cô ấy lại ánh lên toàn màu máu?”
“ Ta không biết....”
Dừng lại một lúc, người đó ngẩng đầu nhìn Hữu Thiện và tiếp tục đáp lại câu hỏi của anh:
“Người chết sẽ không đau khổ, không còn gì vướng bận. Nhưng người bị giày vò với nỗi đau còn hơn đối mặt với chết chóc chính là người sống. Ta chỉ có thể nói vậy thôi! Cậu là người thông mình chắc hiểu được những gì ta nói!
Có những người chỉ nên ở xa ngắm nhìn chứ đừng tới gần nhất là khi người đó có sát khí quá lớn!”
Hoàng Sơn cho xe dừng lại trước cửa nhà, anh không bước vào mà gọi điện cho Minh. Cô cũng vừa về nhà được một lúc, chỉ kịp vuốt lại mái tóc rối và mang theo túi xách bước ra. Đây là lần đầu tiên cô và anh ra ngoài cùng nhau thì phải! Cô còn không biết rằng anh có xe riêng! Tránh cho không gian trong xe rơi vào câm lặng, cô đành lên tiếng:
“ Em không biết anh có xe riêng. Sao hàng ngày em đều thấy anh đi làm bằng xe bus?”
“ Sử dụng phương tiện công cộng là bài học đầu tiên khi tôi đặt chân tới London. Với mỗi câu chuyện của một người xa lạ, em sẽ học được cho mình rất nhiều kinh nghiệm để thành công.”
Ngạc nhiên trước những gì anh nói, cô chỉ biết ồ lên đầy kinh ngạc! Anh vốn rất kiệm lời, nhưng mỗi lời anh nói đều khiến cô khắc sâu tận đáy lòng. Cô không thể phủ nhận một điều, người đàn ông này dù ở bất kì đâu cũng toát ra một dáng vẻ vô cùng quyến rũ. Ngay cả khi anh chuyên tâm lái xe vẫn khiến người ta phải thỉnh thoảng quay sang lén nhìn.
“ Tôi nhớ là tuần này em không có lịch ở trường. Chiều nay em đi đâu?”
“ Em tới Victoria Park vẽ tranh....Chẳng hiểu sao lại nhớ Hà Nội. Thời gian này đang là mùa của bách nhật nở rộ.”
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt cô thoáng buồn. Hoàng Sơn quay sang nhìn cô rồi lại tập trung vào tay lái. Không lâu sau, họ dừng lại trước một nhà hàng đậm phong cách Việt Nam: Bạch Vạn. Đưa cô vào trong, vừa đi anh vừa nói:
“ Ông chủ ở đây là người Việt Nam. Không phải lúc nào cũng có thời gian để tới đây dùng cơm, vì thế em cố gắng ăn nhiều một chút!”
Bước theo anh, cô bĩu môi khi nghe những gì anh nói! Biết trước hôm nay được đãi ngộ thì cô đã bỏ đói mấy ngày cho xong. Đúng là con người vô lương tâm, lúc nào cũng thích ra lệnh cho người khác và quyết định không cần biết đến ý kiến của cô.
Hoàng Sơn cởi bỏ áo vest ngoài, đặt lên ghế rất tự nhiên. Anh thấy Ngọc Minh vẫn đứng ngây ngốc kế bên, liền galang kéo ghế cho cô, trầm giọng nói:
“ Có cần tôi phải bế em lên rồi mới chịu ngồi xuống không?”
Cô lè lưỡi tinh nghịch:
“ Ai thèm chứ.”
Cô nhân viên mang menu ra cho hai người họ, thấy Sơn, cô nhoẻn cười và cúi đầu chào:
“ Không biết trước anh đến, nên chú vẫn đang bận việc trong bếp. Em sẽ báo lại sau ạ!”
Cười lịch sự với cô, anh khẽ nói:
“ Cứ để chú ấy làm việc. Lát anh sẽ qua chào sau.”
Quay sang Minh, anh nghiêm khắc cất lời:
“ Em phải biết có người đang đứng đợi mình chứ? Chọn món nhanh lên.”
Cô bị anh mắt thành ra xấu hổ liền chỉ tay gọi bừa vài món. Ai ngờ chưa nói hết câu đã bị anh giật lấy quyển menu trả lại cho nhân viên. Vẫn giọng nói ấy nhưng sao khi nói cùng người khác, cô cảm thấy anh tiết chế rất nhiều. Hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng như khi nói chuyện cùng cô.
Hoàng Sơn vừa cười, vừa nói với cô nhân viên vẫn đang đứng từ nãy đến giờ, giọng nói dịu dàng, ấm áp:
“ Em dặn chú làm giúp anh những món ít dầu mỡ và đừng cho cay. Còn món tuỳ chú chọn.”
Gật đầu với anh, rồi cô nhân viên rời đi. Ngọc Minh nhìn theo bóng người đó khuất hẳn mới đá chân Sơn và tỏ thái độ:
“ Tại sao không cho em gọi? Rõ ràng khách hàng là thượng đế! Nhỡ may những món họ mang ra em không ăn được thì sao?”
“ Chắc chắn hơn hẳn mì do em nấu!”
Cô chỉ biết nhìn anh đầy ấm ức. Lúc dùng cơm, vì phải gắp đũa nên cổ tay Minh bị lộ ra chiếc lắc hình con rắn nuốt đuôi. Sơn khẽ nhíu mày, buông đũa xuống, anh khàn giọng:
“ Chiếc lắc ở tay em do đâu mà có?”
Ít khi cô thấy anh hứng thú với những đồ cô mang, đưa tay ra ngắm nghía cô khẽ cười:
“ Chiều nay em mua ở China Town đấy. Đẹp không?”
Ngả người ra ghế, mặt anh tỏ vẻ hoài nghi:
“ Em nói rằng đến Victoria vẽ tranh. Giờ lại nói tới China Town. Đang nói dối sao?”
Có chút hoảng sợ trước giọng nói lạnh lùng của anh. Cô phụng phịu:
“ Em không nói dối. Em đi vẽ tranh là thật, vẫn còn vất ở nhà. Sau đó em tới China Town chơi. Chẳng lẽ lúc nào cũng hoài nghi người khác, anh không thấy mệt sao?”
Đưa tay về phía cô, anh tháo nhanh chiếc lắc bạc ra khỏi tay Minh. Cô sững sờ trước hành động của anh liền oán thán:
“ Trả lại chiếc vòng cho em!”
Giọng nói anh không hề có ý định thoả hiệp:
“ Nhớ cho kĩ. Đừng bao giờ để tôi còn thấy em mang cái gì trên người có hình con rắn nuốt đuôi.”
Giọng nói của người thứ ba xen vào khiến câu chuyện của họ bị cắt ngang:
“ Sao thế, sao thế? Nạt nộ phụ nữ là không tốt đâu.
Lần sau tới nhớ điện trước cho chú. Chú chuẩn bị mấy món ngon hơn!”
Sơn đứng dậy ôm người đàn ông đã luống tuổi trước mặt. Ngọc Minh hiểu ý cũng đứng dậy khẽ gật đầu với ông. Giọng nói ông khàn khàn, vỗ vai anh rồi ông cười:
“ Lần này còn bắt cóc được con gái nhà ai mang đến đây thế này?”
Anh nhìn khuôn mặt cô vẫn còn hờn dỗi, quay sang nhìn ông chú bụng lớn, anh cười tươi:
“ Cháu có gan lớn thế sao? Là cô ấy cứ bám lấy cháu đấy chứ!”
“ Phải thế không?”
Nhìn sang Minh, ông dịu giọng cất tiếng:
“ Con gái. Lúc nào rảnh thì nhớ đến đây ăn cơm. Cứ coi đây như là nhà của mình! Thằng Sơn có bắt nạt con thì nhớ bảo chú. Để chú sẽ dạy bảo nó cẩn thận.”
Cô cúi đầu và vâng, dạ rất nhỏ với ông. Lúc ra về, ông còn tận tay đưa cho cô một túi thức ăn dặn để ăn khuya. Ngoái lại nhìn kỹ cửa hiệu và con phố, lần sau cô nhất định còn đến đây....và chắc chắn không thèm đi theo kẻ huỷ diệt bên cạnh.
Cả quãng đường về không ai nói với ai câu nào. Anh biết cô vẫn đang giận nên cũng chẳng muốn nói nhiều. Còn cô thì càng không muốn bắt chuyện. Cứ nghĩ đến những câu nói lạnh lùng của anh, cô thấy mình bị tổn thương. Cô cũng là người chứ có phải con rối trong tay anh đây mà hơi tí thì ra lệnh: “ Em không được thế này, em không được thế kia!”. Ngay đến cả bố cô cũng chưa bao giờ quát mắng và ra lệnh cho cô như thế. Anh có quyền gì chứ! Nghĩ đến lúc anh nói với ông chú hiền lành ở quán ăn, cái gì? “ Là cô ấy cứ bám lấy cháu đấy chứ.” Chết tiệt! Cô như muốn nổi điên. Không được khóc, nhất định không được khóc lúc này...
Vừa về tới nhà, Sơn liền trở vào phòng tắm. Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Ngọc Minh cũng xắn tay áo vào thu xếp đồ. Nếu cứ sống với động vật máu lạnh kiểu này, chắc cô đóng băng luôn mất. Ném chiếc thẻ ngân hàng cùng chiếc Iphone anh đưa xuống giường, cô mím chặt đôi môi khô rồi thu hết quần áo vào vali. Cũng may, đồ đạc của cô không có nhiều, hoặc cô đã luôn biết trước sẽ có một ngày mình phải rời bỏ nơi đây. Cố gắng gượng cười, dù trong lòng đang nuôi nấng cả biển hồ nước mắt. Chỉ vài bước chân nữa thôi, thì người đàn ông đang ở rất gần cô bây giờ sẽ chỉ còn là người cô từng biết đến trong cuộc đời.
Sơn trở ra phòng tắm, anh nghe thấy tiếng bánh xe kéo đang rít ngoài phòng khách. Chỉ có trời mới biết anh thật sự lo sợ đến mức nào. Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không hề biểu lộ cảm xúc. Minh đang ngồi buộc dây giầy. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt.
“ Em định đi mà không chào tôi lấy một tiếng sao?”
“ Ờ. Em nghĩ là không cần thiết. Cảm ơn anh....quãng thời gian qua đã quan tâm đến em. Xin lỗi vì bám anh lâu đến thế. Em buông tay anh rồi đấy, từ nay anh sẽ không phải phiền lòng nữa đâu!”
Bước về phía sofa, anh chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm. Hai chân vắt chéo rất tự nhiên, bàn tay nắm lại, xiết chặt. Vẫn chăm chú nhìn cô, anh trầm giọng:
“ Em cho đây là đâu? Thích thì đến, không thích thì bỏ đi? Tôi là đồ chơi của em chắc?”
Câu nói của anh khiến Minh sởn hết cả da gà. Giọng nói của anh lạnh hơn cả băng đá. Cô không dám nhìn anh, chỉ biết cúi đầu cầm sợi dây giầy và lắc đầu liên tục. Đứng trước một Hoàng Sơn đang sa sầm mặt mày vì tức giận, chẳng hiểu sao sự nhút nhát của Ngọc Minh lại xuất hiện không đúng lúc. Giọng nói nghẹt nước:
“ Em không có ý đó! Không phải, không phải như thế!”
“ Vậy thì ý của em là gì? Trò trẻ con, hành xử như trẻ con, thật là hoang đường.”
Chống hai tay xuống ghế, Sơn nhàn nhã đứng dậy. Anh vẫn nhìn cô không hề chớp mắt. Vẫn giọng nói lạnh lùng:
“ Suy nghĩ kỹ rồi hãy đi. Trước khi ra khỏi đây phiền em đóng cửa giùm tôi.”
Nói rồi anh bước về phòng ngủ, để mặc cô lại với hai chiếc vali và một mớ tâm trạng ngổn ngang. Cô tháo luôn chiếc giầy đang đi dở ném về phía anh để hạ hoả, chỉ không ngờ anh nghiêng người túm được. Khoé môi anh khẽ cong lên, ném lại cô, anh buông một câu:
“ Giỏi, có chí khí.” Sau đó tiếp tục bước về phía gian phòng quen thuộc. Cô không cam lòng, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Lấy tay áo quệt ngang dòng nước mắt trên gò má, cô cao giọng hét lên:
“ Chẳng lẽ cô giáo tiểu học không dạy anh phải nhường nhịn các bạn nữ à? Anh dỗ dành người ta một câu thì chết hay sao? Cũng là con người nhưng người ta có thể cười với nhau niềm nở còn mặt anh lúc nào cũng nhăn lại. Nguyễn Hoàng Sơn, em nói cho anh biết, anh chẳng là cái thá gì. Em ghét anh... ”
Cô như đứa trẻ buông hết mọi thứ trên tay, chỉ biết đứng im ôm mặt và nấc lên từng tiếng. Hoàng Sơn bật cười trước những gì cô nói, nhưng chỉ vài giây sau khi thấy cô ngồi xuống khóc, anh có chút xót xa. Bước về phía cô, anh ôm cô vào lòng và bế về giường. Cô chỉ biết đánh vào người anh cho bõ tức. Ngồi nhìn cô khóc, anh thấy mất kiên nhẫn tới cực độ đành quát lớn:
“ Thôi. Khóc như thế chưa đủ hay sao?”
Ai ngờ cô càng khóc lớn. Hai bàn tay bé nhỏ ôm chặt lấy đầu gối và oà khóc. Cô nhớ mẹ, nhớ ba, cô nhớ Việt Nam. Cô nhớ những người bạn. Mọi người luôn an ủi cô, yêu thương cô chứ không hề có một ai quát mắng cô như anh. Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô làm gì cơ chứ? Hoàng Sơn biết mình đã sai, anh đành kéo cô vào lòng và dịu dàng hơn rất nhiều:
“ Ngoan nào. Đừng giận nữa, cũng đừng khóc nữa. Nhìn em khóc, người ta muốn đi tù!”
Cô nép mình vào ngực anh. Không biết bao lâu sau, cô mới chịu nín. Anh buông cô ra rồi dùng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt đang nóng bừng của cô. Khoé miệng khẽ mỉm cười, lần đầu tiên cô nghe được một câu dịu dàng từ miệng anh nói ra:
“ Anh xin lỗi. Anh sai rồi, ở lại bên anh được không bé?”
Trước ánh mắt dịu dàng của anh, cô chỉ biết quay người nhìn đi chỗ khác và chu môi nũng nịu:
“ Không thèm!”
Điệu bộ của cô khiến anh bật cười. Ghì chặt cô vào lòng, anh cúi xuống cướp đi toàn bộ hô hấp của cô đầy vội vã. Nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, nụ hôn chậm lại. Anh thơm lên má cô và cười:
“ Thật không thèm nữa không?”
“ Anh là đồ đáng ghét!”
Trong vòng tay anh ấm áp, cô chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết. Lúc sáng tỉnh dậy, cô thấy tay mình vướng vướng và có cảm giác hơi đau. Đưa tay ra thì mới thấy một chuỗi tràng hạt được đeo lên hẳn từ đêm qua. Quay sang anh, cô thấy ánh mắt anh đang rất vui. Anh dịu dàng cất tiếng:
“ Tỉnh rồi sao? Có thích không?”
“ Xì.”
“ Ngoan. Con rắn nuốt đuôi tượng trưng cho chết chóc và phản bội. Nó không hợp với em! Chuỗi ngọc quan âm này mới thật sự tương xứng. Đừng để mất!”
Vòng tay ra ôm chặt anh, cô lí nhí lên tiếng:
“ Cảm ơn anh. Để em dậy nấu bữa sáng cho anh.”
Kéo tay cô lại, anh ôm cô thật chặt và cười:
“ Cứ nằm đi. Anh không đói mà hôm nay không phải đi làm!”
“ Hôm nay có phải cuối tuần đâu, sao anh lại nghỉ?”
“ Sao? Không vui à? Muốn dành thời gian cho em nhiều hơn.”
Cười đầy ngọt ngào, cô khẽ đánh nhẹ vào ngực anh rồi cao giọng:
“ Sao không xưng tôi nữa đi? Không tỏ ra ghê gớm nữa đi? Em tưởng lạnh lùng là phong cách sống của anh rồi cơ chứ?”
“ Bởi giây phút khi nhìn thấy em sắp bước ra khỏi cánh cửa kia, anh hiểu rằng những hố sâu vũ trụ anh vẫn đọc trên báo mấy ngày nay không còn ở xa xăm mà ở ngay trong chính căn nhà của mình.”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
19 chương
540 chương
48 chương
27 chương
10 chương
10 chương
43 chương
88 chương