Chương 2: Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn. Ánh sáng trên Tower Bridge đã nhường chỗ cho thứ ánh sáng tự nhiên của ngày mới. Hoàng Sơn ra bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì nướng bơ thơm phức và rau xà lách trộn luôn làm anh thấy tâm trạng khá hơn. Suy cho cùng, ăn là điều tốt nhất, nhất là khi tâm trạng quá rối bời hoặc không có gì để làm... Bước về phòng ngủ, cô gái bé nhỏ vẫn quấn chặt mình trong tấm chăn. Thấy anh bước vào cô vội kéo chăn chùm kín đầu như con ốc sên lẩn mình khi thấy động. Khoé môi Sơn khẽ cười, anh cài từng chiếc cúc bạc một cách chăm chú. Những ngón tay thon dài bẻ cổ sơ mi dứt khoát, lại gần chiếc giường vẫn còn hơi ấm, anh ngồi xuống và khàn giọng: “ Xấu hổ sao? Tôi không làm em sợ chứ?” “ Dạ không.” Bàn tay anh kéo tấm chăn để lộ khuôn mặt trắng xinh của cô, véo má cô, anh tiếp tục nói: “ Bữa sáng của em tôi đặt trong bếp. Nếu em thích có thể chuyển về đây sống cùng tôi. Bây giờ tôi phải đi làm. Mọi thứ tuỳ em!” Nói rồi anh đứng dậy và quay người muốn rời đi. Cất cao giọng, Ngọc Minh nhìn theo lưng anh và nói: “ Anh không sợ em là kẻ gian, lấy mất đồ quí giá của anh sao?” Cười khẩy, Sơn vẫn đứng im, anh khẽ nói: “ Thứ quí giá nhất sao? Nếu có thể tôi cũng muốn cho em, chỉ tiếc nó đã không còn tồn tại...!” Chậm rãi bước ra khỏi nhà. Khuôn mặt người đàn ông trầm tư trong từng bước chân. Thứ quí giá nhất? Nó đã thuộc về quá khứ. Mà quá khứ, mỗi lần đưa tay chạm vào, trái tim nhìn ngỡ đã lành lặn của anh lại nhói đau.Tất cả vết thương lòng như vừa mới hôm qua. Những con đường mù sương vẫn chẳng hề đổi khác, London vẫn cổ kính và uy nghiêm như hai năm trước khi lần đầu anh đặt chân tới. Chỉ tiếc một điều, người mà ngỡ tưởng sẽ là bạn đời của anh thì lại quên mất hẹn thề, bước ra khỏi cuộc sống của anh đầy vội vã. Đứng nhìn những cây thường xuân đang thay lá, hơi ẩm của gió xuân thổi tới khiến Mai khẽ rùng mình. Đã nhiều lần cô bước đến đây nhưng đều không có can đảm để với bàn tay bé nhỏ lên ấn chuông cửa nhà anh. Không phải cô sợ anh mà vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cho đúng. Trong hai năm anh toàn tâm toàn ý để yêu thương cô, chăm sóc và lo lắng cho cô từng li từng tí một, cuối cùng đáp lại anh là nụ hôn nồng cháy của cô cùng một người đàn ông khác. Không phải cô hết yêu anh mà vì cô đã vô tình không nhận ra mình say nắng! Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh, những bông oải hương đã rơi xuống từ lúc nào không biết...thời khắc ấy, cô hiểu mình đã đánh mất thứ quí giá nhất của cuộc đời này.....  Một ngày mùa hè của hơn một năm về trước, Hoàng Sơn trở về căn nhà yêu thương sau cuộc họp thường niên. Vẫn giọng nói trầm ấm, vẫn vòng tay dang rộng ôm Mai vào lòng, ánh mắt anh thoáng buồn. Nhìn cô đầy trìu mến, anh khẽ nói: “ Em yêu, anh sắp phải đi Paris hai tháng, cũng có thể là lâu hơn!” Mai đưa tay quàng lên cổ anh, nhìn sâu vào đôi mắt Sơn, cô đáp lại: “ Vậy em biết phải làm sao bây giờ? Hay là em thu mình nhỏ lại để anh đặt vào vali cho dễ mang theo được không?” Véo má cô, anh thở dài: “ Phải làm sao để anh đừng nghiện em đây? Xa em một phút cũng chẳng nỡ....chắc anh sẽ phát phiền với chính mình và không thể nào làm nổi việc gì mất!” Cô nép vào ngực anh rồi cười dịu dàng, cố gắng trấn an tinh thần cho anh bằng những câu nói đầy yêu thương: “ Anh phải chịu khó làm việc, thì mới đủ tiền nuôi em. Hơn thế nữa, chỉ là một tháng không phải sẽ rất nhanh sao? Hàng ngày em sẽ online đều đặn để nhìn về phía anh. Em sẽ chuyển bàn thiết kế từ hướng Bắc sang hướng Nam. Không có lẽ gì người yêu em đang ở hướng Nam mà em lại trông về hướng Bắc để làm việc! ” Ôm cô vào lòng, ánh mắt anh nhìn về khoảng không vô định. Yêu thương vẫn đây chỉ là không nghĩ ngày trở về yêu thương ấy đã sang tên người khác! Như một con thiêu thân lao đầu vào giải quyết mọi bản kế hoạch, quyết toán. Sống trong những con số cả ngày lẫn đêm chỉ với hi vọng mong manh được về bên cô sớm hơn dự định, mỗi khi nghĩ về cô trong anh là những cảm xúc vô cùng ấm áp, khoé môi bất giác khẽ nở nụ cười! Anh yêu cô ngay từ thời còn đi học. Cô là con gái đồng nghiệp của mẹ anh, hai gia đình vốn đã thân quen từ trước và càng thân hơn khi hai người họ tuyên bố yêu nhau. Cô vẫn chưa bao giờ quên những con đường anh rong ruổi cùng cô đi khắp Hà thành bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Những sở thích riêng biệt của cô chỉ mình anh biết. Những cái xiết tay, những vòng ôm, những nụ hôn nồng nàn. Cô chưa bao giờ quên...nhưng cô đã vô tình đánh mất! Cô là một cô gái thích những gì lạ lẫm, bắt nhanh với lối sống hiện đại của London và cô....là người sợ cô đơn. Xét cho cùng, cô đơn ai chẳng sợ, nhưng người ta có thể sống chung với nỗi sợ ấy còn cô thì không! Cô đã bước chân theo một người đàn ông khác, nắm tay một người đàn ông khác và đã cùng anh ta ân ái ngay trước mặt Hoàng Sơn.  Anh im lặng quay người bước đi để mặc cô với cảm giác tội lỗi dâng đầy nơi lồng ngực. Anh đã dùng tất cả trái tim để yêu cô và cuối cùng trả lại những tháng ngày hạnh phúc anh mang đến, cô cho anh những vết thương, cả sự ám ảnh không thể nào giải thích. Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi! Con người thật buồn cười, tại sao mất đi rồi, người ta mới cảm thấy ân hận vì những gì đáng tiếc trong quá khứ? Cuộc đời thật chớ trêu, có những người chưa kịp quí trọng thì đã thành người dưng. Có những chuyện chưa kịp để tâm đã vội thành chuyện cũ... Hít một hơi thật sâu, những ngón tay giá lạnh xiết chặt tấm khăn len trên cổ, Mai đưa tay bấm chuông nhà anh. Ánh mắt hoảng hốt và ngạc nhiên khi mở cửa cho cô là một cô gái còn rất trẻ. Nhìn vị khách nữ đầy ngại ngùng, Ngọc Minh cúi đầu nói rất khẽ: “ Em có thể giúp gì cho chị được không?” “ Ồ. Mình nghĩ là có! Anh Sơn có nhà chứ?” Ánh mắt Minh sáng lên, ngẩng đầu nhìn Thanh Mai đầy dò hỏi, cô lí nhí: “ Dạ. Anh ấy đi làm, em cứ tưởng anh ấy quên đồ về lấy. Không biết anh ấy có khách.” Mai cười buồn. Đặt một dấu hỏi lớn vào cô gái trước mặt mình, cô lịch sự lên tiếng: “ Mình có thể vào nhà được chứ? Mình là bạn của Sơn.” Minh đứng sang một bên nhìn  Mai bước vào, cô vẫn ngây ngốc với cái tên về người đàn ông vừa được nhắc đến. Hoá ra anh ta tên là Sơn. Hoá ra là như thế. Thật nực cười đúng không? Nắm tay, hôn môi, làm tình chỉ trong một đêm và vẫn không hề biết người đàn ông ấy tên là gì? Anh ta là người thế nào? Cười rồi lắc đầu, cô bước vào theo Mai và cùng ngồi xuống. Đưa mắt nhìn quanh căn nhà và đánh giá, đúng theo sở thích của anh. Toàn bộ căn nhà chỉ có hai màu trắng đen duy nhất.  Nếu có màu sắc khác tồn tại thì đó chỉ có thể là màu sơn dầu của những bức hoạ do chính tay anh vẽ. Những bức hoạ quá quen thuộc với cô. Đó đã từng là cả khoảng trời lãng mạn mà anh dành tặng...nhưng ngày ra đi, anh đã không để lại cho cô bất kỳ thứ gì. Bởi anh nói rằng, thứ quí giá nhất chính là trái tim anh, đã bị cô vùi dập không thương tiếc thì cô lấy tư cách gì để giữ lại những kỷ vật của anh? Đúng vậy, cô càng không có tư cách gì để phán xét về người con gái đang đi chân trần ngồi trước mặt mình. Đặt chiếc túi du lịch nặng trịch lên sofa, Mai dịu dàng nói: “ Chắc em là bạn gái anh Sơn. Phiền em hãy nhắn với anh ấy có người gửi đồ. Toàn bộ đều là áo sơ mi của anh ấy được đặt may trước đó!” “ Dạ. Em không phải là bạn gái anh ấy đâu. Em là học sinh của anh ấy.” " Học sinh? Vậy em là chỗ quen biết của gia đình Sơn? Hay là....em đang thử việc trong ngân hàng của anh ấy?" " Ồ, Không không. Anh ấy dạy em chơi dương cầm thôi ạ." Không gian dường như đóng băng. Mai không biết mình phải nói gì và nên nói gì. Từ bao giờ anh hình thành thói quen tiếp xúc với người lạ? Từ bao giờ? Từ bao giờ thế? Dạy chơi dương cầm? Để ngôi nhà trong tay một cô bé tự nhận mình là học sinh? Không. Không phải Hoàng Sơn mà cô quen. Hoàng Sơn mà cô quen là một người đàn ông hoàn toàn khác! Anh không thích cười với người qua đường, không thích nói quá nhiều với bất kỳ ai kể cả đó là người anh vô cùng yêu thương. Càng không bao giờ có chuyện anh kiên nhẫn để ngồi chỉnh từng lỗi sai cơ bản trên cương vị của một thầy giáo. Đã từng...đã từng rất nhiều lần, cô nài nỉ anh bằng mọi cách chỉ để anh dạy cô phân biệt những tiết tấu đơn giản và nhận biết các nốt nhạc một cách dễ dàng. Nhưng đáp lại cô vẫn là câu nói lạnh lùng: “ Em thật là phiền phức!”. Tất nhiên, sau đó anh lại hôn cô hoặc đại loại là tìm một lý do nào đó để từ chối đề nghị cô vừa đề xuất. Hoá ra tất cả đều có thể thay đổi. Hoá ra xa cô, anh đã thật sự trở thành một người khác thật rồi, khác tới mức đủ ngạc nhiên và khiến cô choáng váng.   Hoàng Sơn trở về nhà khá sớm so với mọi hôm, cô gái trẻ hôm qua khiến anh cảm thấy rất thú vị. Anh không phải là người thích suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì đến thì hãy để nó đến một cách tự nhiên. Kể từ sau khi cuộc tình nhiều năm sâu sắc trở thành những mảnh vỡ thì anh luôn duy trì cho mình thái độ bất cần với tình cảm. Đừng quá thiết tha mặn nồng để rồi một ngày nhạt hơn nước ốc! Căn nhà nhỏ của anh vẫn nằm im trong hơi sương buông dần, một khoảng không sẫm tối xộc đến. Cánh cửa được khoá rất cẩn thận, có lẽ cô gái đó đã rời đi! Cười nhạt, anh mở cửa bằng chùm chìa khoá quen của mình rồi bước vào. Một mùi thức ăn phảng phất đâu đó trong phòng bếp. Cởi bỏ áo Vest ngoài, nới lỏng cổ áo sơ mi rồi anh bước về chiếc bàn ăn. Hương vị đậm chất Việt Nam, thịt bò xào cần tỏi, canh trứng giản đơn và nem rán kiểu Hà thành. Thức ăn vẫn còn hơi nóng, hẳn là cô gái vừa rời đi chưa lâu!  Đảo đôi mắt nhìn quanh phòng khách, anh thấy hai chiếc vali được đặt ở góc nhà, thêm vào đó là một chiếc túi du lịch đặt trên sofa. Chiếc túi quen mắt khiến Sơn khẽ nhíu mày. Chắc chỉ là trùng hợp! Cầm lon coca rồi anh bước về cửa sổ, tu hết nửa chai nhưng vẫn không làm anh vơi đi cơn khát. Cánh cửa mở ra, cô gái vừa quen, vừa lạ ngày hôm qua đã trở lại. Anh im lặng nhìn cô còn cô thấy anh thì cúi đầu e ngại. Bước về phía cô nhưng anh dừng lại rồi ngả mình xuống sofa và trầm giọng: “ Em định đứng đó tới bao giờ? Lại đây.” Ngọc Minh nghe lời anh, cô chậm rãi lại gần chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô biết anh vẫn nhìn mình và chưa hề dời mắt đi chỗ khác. Thầm đánh giá một lúc, anh lên tiếng: “ Em sợ tôi sao?” Dù nói rất nhỏ nhưng cô đáp lời anh vô cùng kiên định: “ Sau tất cả anh nghĩ em sợ anh sao?” “ Vậy sao? Tôi không hi vọng làm em sợ.” Vươn người về phía trước, khuỷu tay chống xuống bàn anh tiếp tục: “ Em thích tôi chứ?” Thích? Cứ cho là vậy. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những gì xảy ra đêm qua, có lẽ, đó chỉ là một chuyện nhỏ! Cô đã nhớ đến những gì Natilia trước khi về nước từng nói với cô: " Hãy yêu đi, tình yêu tuyệt vời lắm. Đừng mãi như một người ở thế kỷ trước vậy Minh à." Thấy cô thẫn thờ không đáp lời, Hoàng Sơn vội lên tiếng: “ Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi!” Có chút giật mình, hai bàn tay cô cố gắng xiết chặt vào nhau để cân bằng tâm trạng. Dùng toàn bộ dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh mắt đen của anh, cô thấy bóng mình trong đó. Hoảng hốt, cô tiếp tục cúi đầu. “ Nguyễn Hoàng Sơn, 27 tuổi, kiểm toán quốc tế hiện đang làm trong Deutsche Bank, chi nhánh London. Không có yêu cầu quá cao với cuộc sống. Đối với phụ nữ chỉ có một mong muốn cũng là nguyên tắc duy nhất: đừng- bao- giờ có những hành động dối lừa. Nếu em làm được thì hãy ở lại cạnh tôi!” Bắt chéo hai chân, anh thả lỏng cơ thể, ánh mắt của kẻ đi săn vẫn chăm chú quan sát cô gái đang run sợ trước mặt. Khoé môi anh không thôi cong lên, cười rất khẽ. Ngọc Minh phải mất rất lâu để tiêu hoá những gì vừa nghe thấy. Cô cũng cười, ngẩng đầu nhìn anh đầy kiêu hãnh, cô nói: “ Anh không cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của em tối qua sao? Anh không quan tâm em là người tốt hay người xấu? Chẳng lẽ anh là người thờ ơ với tất cả?” “ Một con sói thông minh, nó sẽ luôn ý thức một điều đâu là nhà mình. Ánh mắt của em tối qua đã nói với tôi về chính em_một đứa trẻ hiếu thắng và quen được nuông chiều! Tôi không phải là người ngây thơ đến mức không nhận biết nổi một con người. Hẳn có một ngày em sẽ hiểu, gừng càng già càng cay. Càng trải nghiệm, người ta càng tích cho mình những bài học được coi là đắt giá! Nếu có một ngày em cảm thấy hết hứng thú với căn nhà này hoặc với tôi, thì hãy ra đi.” Nhún vai, anh nói tiếp: “ Tôi là kẻ không tim, không phổi. Hẳn là em sẽ nhanh chán thôi. Chỉ mong những ngày sống chung sẽ thật sự vui vẻ! Tôi sẽ dạy em chơi dương cầm, và cũng dạy em vẽ. Hi vọng đến ngày em ra đi, em sẽ trở thành một con sói khôn chứ không phải con thỏ non ngơ ngác mà đêm qua tôi nhìn thấy! Em có gì muốn nói nữa không?” Minh lắc đầu rồi lại gật đầu. Đôi môi mím chặt, cô nhỏ giọng: “Đừng lúc nào cũng cho mình là đúng, chú ạ." Ngừng một lát, cô nói tiếp: "Vậy nếu sống chung thì phí sinh hoạt, em phải gửi anh thế nào ạ?” Bật cười, anh rút chiếc ví da trong túi quần rồi đẩy về phía cô một chiếc thẻ mỏng: “ Em nhìn tôi giống người sẽ nhận tiền của phụ nữ hay sao? Nói để em biết, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền. Sinh viên sống cuộc sống xa xứ đâu phải dễ dàng. Cứ cho là em có điều kiện nhưng tôi nghĩ trong thành phố đắt đỏ này mọi thứ lúc nào cũng cần cân nhắc. Cho em tập làm người chủ của gia đình, giữ lấy và lo việc mua sắm chi tiêu. Thời gian của tôi gần như cũng rất bận. Trông cậy cả vào em!” Cô vội xua tay và bối rối: “ Dạ, em không nhận đâu. Em thật sự....có tiền mà. Hơn nữa được đến đây rất gần trường em học, em cũng không phải đổi nhà trọ khắp nơi. Chỉ mong anh đừng đuổi em thôi ạ!” “ Tôi không bao giờ nói hai lần cho một vấn đề! Nếu không còn chuyện gì nữa thì ăn cơm được rồi chứ?” Chỉ tay về chiếc túi du lịch trên sofa, cô lí nhí: “ Dạ....hôm nay có một chị đến tìm anh. Chị ấy nói trong túi toàn bộ là sơ mi của anh đặt may. Em quên không hỏi tên chị ấy là gì!” Ánh mắt Sơn sọng đỏ, có chút tức giận, ngữ điệu lạnh lùng, anh nói : “ Lát mang ra ngoài đường vất vào thùng rác giúp tôi. Còn nữa, tôi hy vọng sẽ không phải nghe về sự xuất hiện của ai đó trong căn nhà này thêm nữa. Em hiểu ý tôi chứ? Từ chối cũng là một bài học mà để thực hiện lại không hề dễ dàng.” Chống hai bàn tay xuống đùi, anh đứng dậy và nheo mắt nhìn cô: “ Em thật sự rất thú vị. Mong rằng sống chung với em sẽ không quá nhàm chán! Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn.”