Lola Chạy Trốn
Chương 2
Lola chiếu ánh sáng từ chiếc đèn pin MiniMag lên những gì còn sót lại củ a khoang lái. Nóc bạt che phòng chỉ huy gần như đã cháy rụi, chẳng bỏ lại thứ gì ngoài vài thước vải bạt cháy đỏ và mấy cột nhôm đen thui. Một làn gió mặn làm tóc cô gợn sóng và đuôi áo cô rung rinh ngay sát đùi trên và mép mông cô. Không khí biển khuấy đảo lớp muối kali trắng đang phủ lên sàn nhà và những gì còn lại của ghế thuyền trưởng lẫn khoang lái.
Đây không phải sự thực. Điều này không phải đang xảy ra với cô. Cô là Lola Carlyle và đây không phải cuộc sống của cô. Cô đang trong một kỳ nghĩ điều dưỡng tinh thần. Trên thực tế thì, ngày mai cô sẽ rời về nhà. Cô phải về nhà
Chuyện này thật điên rồ và hẳn là một giấc mơ. Phải, chính vậy. Lúc trước, cô đã lên một tour “snack và cocktail” cuối cùng ở Nassau và đã ngủ quên trong phòng nghỉ của du thuyền, và giờ thì cô đang có một ác mộng do một người đàn ông mất trí điên rồ đóng vai chính. Bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ tỉnh lại và tạ ơn Chúa vì tất cả điều đó chỉ là một giấc mơ.
Qua bóng tối, chiếc bình cứu hỏa trống không bay vèo qua không khí và đập vào khoang lái. Nó nảy lên, rồi kẹt cứng trong cái lỗ vừa bị cháy.
“Tiếp theo là gì? Bom na-pan giấu trong quần lót của cô à?” tên đàn ông mất trí rất thực phía sau cô hỏi, cơn tức giận trong giọng nói của anh ta rạch qua luồng không khí buổi đêm chia cách họ.
Lola ngó qua vai nhìn ánh trăng đang chạm vào khuôn mặt thâm tím và trầy xước của anh ta. Cô đã dự kiến sẽ bị ám sát và cho làm mồi cá. Khi anh ta trói cô lại, cô đã sợ hãi hơn bất kỳ lúc nào trong đời. Nỗi sợ đè nặng trên ngực và siết lấy hơi thở khỏi phổi cô. Cô đã rất chắc chắn rằng anh ta sẽ làm cô đau rồi sau đó giết cô. Giờ thì cô quá đờ đẫn để mà có cảm thấy gì hết.
“Nếu tôi có bom na-pan thật, thì anh đã là cái vỉ nướng rồi,” cô nói trước khi kịp suy xét kỹ càng. Rồi bản năng tự bảo toàn của cô nhảy vào và cô lùi lại vài bước.
“À, tôi không nghi ngờ điều đó đâu, bé cưng ạ.” Anh ta di chuyển về phía cô và với tay ra sau lưng. “Đây.” Anh ta rút ra một con dao được bọc trong bao da màu nâu vàng và nắm lấy bàn tay tự do của cô. Cô chùn bước khi anh ta đập nó vào lòng bàn tay cô. “Nếu cô muốn đưa tôi ra khỏi cảnh khốn cùng này,” anh nói, “hãy sử dụng cái này. Sẽ nhanh và ít đau hơn.” Anh chậm chạp di chuyển đến chỗ mà cách đây vài phút vẫn còn là khung cửa, nhưng giờ chỉ còn là một cái khung kim loại và một ít vải bạt bay phần phật trong gió. Cô nghe thấy anh ta hít vào một hơi trước khi tiếp tục đi xuống cầu thang.
Trước dấu hiệu đầu tiên của ngọn lửa, Bé Cưng đã cụp cái đuôi mập mạp vào giữa đôi chân bụ bẫm và hướng đến khu vực an toàn hơn. Cô cũng đã chạy đi tìm chỗ che chắn, hay phải nói là lê lết qua sàn nhà và dọc xuống cầu thang. Cô đã đứng ở sàn tàu phía đuô dưới kia khi người đàn ông mất trí tên Max đánh nhau với ngọn lửa. Cô đã quan sát, đầy hoài nghi, khi từng mẩu vải bạt bắt lửa trôi đi trong gió.
Cửa phòng ăn đóng sầm lại và vang vọng trong đêm. Rồi tất cả lại yên tĩnh, tiếng sóng vỗ dịu êm vào mạn thuyền là âm thanh duy nhất trong sự im lặng tuyệt đối. Cô nhìn xung quanh mình, nhìn ra ngoài khoảng không gian tối tăm. Chẳng có gì hết, cảm giác như một trong những người sống sót sau cơn bão mà cô luôn thấy trên mục tin tức. Tóc rối tung, mắt đờ đẫn, và chết lặng. Tâm trí cô hầu như không nắm được thực tế tình huống của mình, rằng cô đứng đâu đó ở Đại Tây Dương, ở trên một con thuyền vô tác dụng, chẳng mặc gì ngoài đồ lót và áo sơ mi trắng, cùng lúc một tên đàn ông rõ ràng là điên rồ nằm ngủ dưới chân cô.
Lola quay ra ngưỡng cửa và đi xuống cầu thang. Cả buổi tối nay thật kỳ dị, như đang bị bẫy trong một bức tranh của Salvador Dalí. Bị bẻ cong, xoắn lại, và bỏ lại cô nhìn xung quanh mà nghĩ rằng, Cái gì đây ? Cô chiếu ánh sáng lên đuôi tàu, và bước chân của cô chậm lại khi cô đi vào bếp.
“Bé Cưng ơi,” cô thì thào, và tìm thấy nó trên cái ghế dài sau bàn, đang tỉnh, sợ hãi, và cuộn tròn trong chiếc khăn choàng len mà cô đã vứt ra trước đó trong ngày. Từng tí một, như thể cô chờ đợi một ông ba bị nhảy xổ vào mình, cô chiếu ánh sáng nhỏ của ngọn đèn xuống phòng ăn và phòng giải trí. Qua ngưỡng cửa tới phòng nghỉ, ánh sáng di chuyển ngang tấm thảm dày màu xanh dương tới mép ga trải giường sọc ngang. Cô chiếu đèn pin lên ga giường và dừng lại trên đế một đôi bốt đen. Trước hình ảnh của chúng, cơn sợ hãi mà cô đã cảm thấy cả buổi tối chạy rần rật trên da thịt cô, và cô tắt vội cái đèn đi.
“Bé Cưng,” cô thì thào thêm lần nữa, và rướn người tới trước, cô lần sờ trên ghế băng. Cô chuyển con dao mà cô đang giữ sang cùng tay cầm đèn pin. Các ngón tay cô lướt nhẹ qua chiếc khăn len, và cô vốc nó lên, cùng con chó của cô quấn bên trong. Qua căn bếp tối om, cô đi im lặng hết mức có thể cho khi đứng lại trên đuôi tàu. Cô di chuyển tới cùng vị trí mà cô đã ngồi mấy giờ trước, uống rượu vang với các hành khách khác của du thuyền và nghe những câu chuyện về cướp biển của chủ tàu. Lớp nhựa lạnh của chiếc ghế đu dẻo làm sau đùi cô lạnh giá khi cô ngồi xuống, và cô nhét chân vào dưới người.
Bé Cưng liếm má cô khi cô đấu tranh dằn lại những giọt lệ và cố không khóc.ghét khóc lóc. Cô ghét phải sợ hãi và cảm giác vô vọng, nhưng những giọt lệ rỉ ra khỏi mắt cô trước khi cô có thể ngăn chúng lại.
Bé Cưng đã không hề sợ hãi. Nó rất can đảm và dữ dằn, nhưng lần đầu tiên kể từ lúc cô mua nó từ chỗ người gây giống cách đây một năm, cô ước gì nó là một con thuộc giống Rottweiler. Một chú Rottweiler to lớn hung bạo có khả năng xé toạc cánh tay của một gã đàn ông. Hoặc hòn bi của hắn ta cũng được.
Lola quét đi những giọt lệ và nghĩ về hộp pháo hiệu trên không mà cô đã tìm thấy trong phòng nghỉ. Giờ thì chúng vô dụng rồi. Khẩu súng đã chảy ra trong ngọn lửa. Nhưng thậm chí nếu khẩu súng có không chảy ra đi nữa, cô cũng không đủ dũng cảm để bước vào phòng và lấy chúng lại. Không phải với Max Điên Khùng đang nằm trên giường ngay cạnh chúng.
Anh ta đã nói anh ta là một thiếu tá hải quân, nhưng cô không thực sự tin anh ta. Anh ta có thể dựng nên mọi chuyện. Rất có khả năng anh ta là một trong những tên cướp biển thời hiện đại mà chủ du thuyền, Mel Thatch, đã kể với tất cả bọn họ.
Lola mở cái khăn ra và quấn nó lại quanh cô và con chó. Cô ngước nhìn chằm chằm vào những gì đã bị cháy đen còn sót lại của phòng chỉ huy và những ngôi sao đang tô điểm bầu trời, dày đặc đến nỗi có nơi chúng xuất hiện chồng chéo lên nhau.
Tay cô siết lại quanh con dao mà anh ta vừa đưa cô. Với một tên tội phạm, việc làm này có vẻ thật ngu ngốc, nhưng anh ta rõ ràng không xem cô là một mối đe dọa. Anh ta không nghĩ cô sẽ dùng nó lên người anh ta, và anh ta chắc cũng đúng. Bắn một người đàn ông với một khẩu súng pháo hiệu hoặc tự phòng vệ chính mình trong lúc đang nóng hừng hực vì đánh nhau là một chuyện, lẻn vào giường và cắt họng anh ta trong lúc anh ta ngủ lại là một chuyện khác hẳn.
Rất có khả năng, anh ta đập con dao vào tay cô bởi vì anh ta biết anh ta có thể chế ngự cô như anh ta vẫn có thể cả tối qua. Cô vẫn gần như có thể cảm nhận kìm tay của anh trên cổ tay cô và bức tường rắn chắc của anh ấn vào lưng cô. Người đàn ông đó cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ thô bạo, và cô không thể đối chọi được với anh ta. Ngay giây phút anh ta kẹp lấy cổ tay cô và giữ cô áp vào lồng ngực anh ta, cô đã biết rằng anh ta có thể làm bất kỳ điều gì anh ta muốn với cô, và tuyệt đối cô có thể làm gì để ngăn anh ta lại.
Sau lần đầu tiên anh ta thả cô đi, cô đã đứng trong bóng tối, chờ anh ta đuổi theo cô. Lấy cô làm đối tượng cho cơn ác mộng của bất kỳ một phụ nữ nào. Theo sau cô, xé toạc quần áo của cô, ép cô xuống, và cưỡng hiếp cô. Chuyện cô sẽ chống lại anh ta là không có gì phải nghi ngờ. Không phải nghi ngờ việc cô sẽ tự bảo vệ chính mình và che chở cho Bé Cưng.
Cô không đến được nơi mình đang ở bây giờ trong đời nhờ thụ động. Cô không tồn tại trong một nghề nghiệp ăn tươi cơ thể của những cô gái trẻ ngon mắt bằng cách phục tùng đàn ông. Và cô cũng đã không rời khỏi cái công việc đó để bắt đầu công ty đặt hàng đồ lót qua thư của riêng mình bằng cách ngồi ôm cây. Phần lớn cuộc đời, cô đã đấu tranh với các loại ác quỷ không thế này thì thế khác, nhưng khi Max kẹp cô xuống và trói cô lại bằng váy của chính cô, cô đã nghĩ chắc chắn rằng lần này mình sẽ không sống sót nổi. Cô đã rất chắc rằng anh ta sẽ cưỡng hiếp rồi giết và ném cả cô lẫn Bé Cưng tội nghiệp ra ngoài mạn tàu như anh ta đã đe dọa. Nhưng anh ta đã không làm thế. Cô vẫn đang sống rất lâu sau khi cô dự kiến phải chết. Một tiếng nức nở thoát ra khỏi môi cô và cô ép những ngón tay run rẩy lên miệng.
Ánh mắt cô hạ xuống khỏi những vì sao trên đầu nhìn sang phòng điều khiển đã cháy rụi. Vào lúc anh ta lần đầu tiên kẹp lấy cổ tay cô, cô đã nhận ra rằng nếu cô định sống sót qua đêm nay, cô cần một thứ vũ khí. Tốt nhất là một khẩu súng lục cỡ .357, giống hệt của ông nội Milton của cô. Cô đã buộc phải tấn công với khẩu súng bắn pháo hiệu, và giờ khi mọi việc đã qua, cô tự hỏi mình liệu có thực sự định bắn anh ta như Nicole Kidman đã bắn Billy Zane trong phim Dead Calm hay không.
Giờ đây khi điều tệ hại nhất đã qua, tay cô run bần bật và các hình ảnh cứ chạy qua đầu cô. Mẩu này mẩu nọ. Cô và Bé Cưng lên thuyền cho một bữa tiệc “snack và cocktail” cuối cùng và có lẽ đã uống hơi nhiều cocktail và ăn không đủ snack. Nằm xuống và thức dậy hơi mất phương hướng rồi lại thấy một tên đàn ông điên rồ ở khoang lái của thuyền trưởng. Hình ảnh anh ta đứng ở buồng điều khiển, Bé Cưng sủa ầm ĩ ở chân anh ta. Bị trói lại bằng váy của chính cô. Tìm khẩu súng bắn pháo hiệu. Sốc nặng trước khuôn mặt sưng vù của anh ta.
Lola duỗi nghiêng người trên cái ghế băng và ôm Bé Cưng vào lồng ngực. Cốc rượu vang của cô vẫn nằm nghỉ trên sàn tàu nơi cô đã ó lúc trước, trước khi cô lẻn vào phòng nghỉ để chợp mắt. Cô tự hỏi nhà Thactch đã khám phá ra rằng con thuyền của họ đang bị mất tích hay chưa. Cô nghi ngờ điều đó, bởi vì mặc dù cơn ác mộng này mang lại cảm giác như thể đã kéo dài mấy đời người rồi, thì giờ chắc cũng mới gần một giờ sáng mà thôi. Trong một tiếng nữa nhà Thatch thậm chí sẽ không quay lại bến cảng. Cô tự hỏi mất bao lâu họ mới nhận ra rằng cô cũng đang mất tích. Mới có người bắt đầu tìm kiếm cô. Mới đến lúc gia đình cô được báo rằng cô đang mất tích.
Nếu không ai ở công ty của cô – Lola Wear, Inc. – nghe được tin gì từ cô, họ cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó. Họ chỉ nghĩ rằng cô nghỉ ngơi dài ngày hơn dự kiến mà thôi. Trong một khoảng thời gian, họ sẽ chỉ tiếp tục như thường lệ với công việc kinh doanh mà cô đã bắt đầu hai năm trước. Họ chắc sẽ tiếp tục rất ổn mà không có cô, nhưng không có cái nào trong số trên thực sự quan trọng khi thực tế phũ phàng trong hoàn cảnh của cô lún sâu hơn vào dạ dàycô.
Không có cách nào rời khỏi thuyền. Ít nhất cũng không phải tối nay. Chắc là có một cái phao cứu sinh đâu đó, nhưng cô không ngu ngốc hoặc mất trí đến mức giữa đêm rời khỏi một con thuyền cao mười bốn mét nhờ cậy vào một cái phao cao su bẩn thỉu. Ngay cả khi con thuyền này có kèm theo một tên điên đi nữa. Cô kẹt cứng, và tuyệt đối chẳng có gì cô có thể làm được về chuyện đó. Không có cách nào rời khỏi tàu. Không cách nào thoát ra. Lần đầu tiên trong đêm nay, cô thực sự vô vọng.
Cô phủ phục dưới lòng thương của dòng nước và một tên cướp biển bắt cóc.
Lola thức dậy với ánh nắng mặt trời sưởi ấm bên má trái. Trong một khoảnh khắc cô quên bẵng mình đang ở đâu và gần như lăn khỏi ghế. Cô mở mắt trước ánh mặt trời Caribbe chói lòa và nằm ngửa ra. Mất phương hướng, cô khép mắt lại một giây trước khi tất cả mọi thứ quay lại với cô trong một luồng hơi hãi hùng. Nỗi sợ hãi và sự vô vọng kẹp chặt dạ dày cô, và cô bật thẳng dậy. Cô nhìn xuống chiếc áo xoắn quanh eo, khăn len phủ lên đôi chân trần của cô trước khi trải dài trên boong tàu. Lola liếc qua cánh cửa phòng ăn để mở khi cô ngồi dậy và kéo hai đầu chiếc khăn len mịn màu đỏ quấn quanh hông. Đèn pin của cô nằm trên ghế, nhưng con dao đã biến mất. Cô liếc quanh tìm Bé Cưng và không thấy nó. Cô cũng không thấy Max, nhưng cô nghe thấy tiếng anh ta.
“Mẹ kiếp!” anh ta chửi thề từ phòng chỉ huy. Tràng chửi rủa pha trộn giữa tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh bắn tới tấp trong không khí buổi sáng yên tĩnh. Lola không nói tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô cũng không cần. Tràng la hét của anh ta theo sau bởi một chuỗi tiếng đập, như thể anh ta đang dùng búa tạ đánh vào sàn gỗ.
Lola nhỏm dậy và lẻn vào phòng ăn. Ánh sáng ban mai tràn vào qua các ô cửa kính màu, và cô thấy cái túi Louis Vuitton của mình trên bàn y xì như đêm qua trước khi cô đi vào tìm vũ khí – tất cả mọi thứ bên trong đều bị dốc ra.
Tràng huỳnh huỵch vẫn tiếp tục, và cô đảo mắt về hướng trần nhà. Tên khốn kia không chỉ bắt cóc cô, anh ta còn lục lọi đồ của cô nữa. Trong đống lộn xộn trên bàn, cô tìm thấy một cái kim băng và ghim khăn len của cô lại trên hông trái. Cô đã thả tóc xuống từ đêm qua, cô lựa lấy cây lược trước khi tống hết mọi thứ vào lại trong túi.
Vừa chải những lọn tóc rối, cô vừa đi băng qua phòng giải trí và bước vào phòng nghỉ, khẽ huýt sáo gọi Bé Cưng. Nhiều vệt ánh sáng đáp xuống trên tấm drap nhàu nhĩ và quét ngang tấm thảm màu xanh dương. Lola nhìn vào bên trong phòng tắm chính, bồn tắm spa rộng và những món đồ đồng mờ xỉn. Cô kiểm tra tủ quần áo và tìm thấy vài cái áo sơ mi nam in đầy cây cọ và hồng hạc treo bên trong cùng vài cái váy mùa hè rực rỡ, nhưng cô không thấy chú chó của mình đâu.
Cô ném chiếc lược lên ghế khi quay ngược lại qua phòng giải trí. Vì Bé Cưng không ở bên trong, nó phải ở bên ngoài, và nếu nó không ở bên ngoài...Ý nghĩ của cô bị ngắt ngang bởi một cú đập cuối cùng phía trên đầu, và cô lao vội tới đuôi tàu. Nếu anh ta làm đau chú chó của cô, cô sẽ giết anh ta.
Cô trèo hai bậc một lúc lên cầu thang tới phòng chỉ huy, rồi khựng phắt lại trước cảnh tượng vừa chào đón mắt cô. Buồng lái trông tệ hơn nhiều trong ánh sáng ban ngày, đen xì và chảy nhựa, với một cái lỗ lớn ở trung tâm. Bé Cưng ngồi ở chính giữa sàn, cứng ngắc đến mức trông nó như bị no căng, gằm ghè nhìn kẻ thù, người đang ngồi dựa lưng vào mép tàu, đôi bốt đen duỗi rộng, cánh tay vắt lên đầu gối, và một cái cờ lê cầm lỏng lẻo trong một tay.
Sự thật đáng buồn trong đời Búp Bê Bé Cưng là nó luôn thấy thúc bách ngoài tầm kiểm soát muốn thách đấu với những con chó lớn nhất. Bất kể kích cỡ hay dòng máu. Nó rõ ràng đã quyết định thách đấu với Max, và hai kẻ giống đực khóa chặt trong một cuộc thi trợn mắt, không ai chuyển động. Một cơn gió nhẹ chẳng động đậy được đến mái tóc đen ngắn của Max hoặc thổi gợn bộ lông nâu của Bé Cưng.
“Con chó của cô đã làm một bãi trong góc đấy,” Max nói, giọng anh chua ngoa y như cô nhớ. Anh chuyển sự chú ý sang cô, và lần đầu tiên cô thực sự nhìn rõ anh. Trong ánh sáng ban ngày, anh ta không có vẻ tốt hơn nhiều so với đêm qua. Vài chỗ bị sưng trên mặt anh ta đã xẹp xuống, nhưng nó vẫn còn phù và rất thâm tím. Anh ta chỉ bớt đáng sợ hơn chút ít.
“Tôi chắc chắn là nó không thể dừng được,” cô nói, quyết tâm không để lộ sợ hãi. Cô liếc quanh phòng điều khiển nhưng không thấy một bãi thải của chó nào hết.
“Tôi đã dọn sạch rồi. Nhưng từ giờ trở đi, đó là việc của cô.”
Cô quay lại nhìn anh và nhận thấy rằng mắt anh ta màu xanh dương. Cùng màu xanh dịu nhẹ của những con sóng Caribbe ngay trước khi chúng đánh vào bờ. Xem xét đến mái tóc và nước da sẫm màu, không nhắc gì đến các vết bầm của anh ta, chúng tương phản đáng sửng sốt.
“Tôi không thích những con chó vô dụng,” anh nói. “Và con chó của cô cũng gần như vô dụng khi có chuyện.”
“Anh là một tên trộm và bắt cóc, vậy mà anh đang gọi chú chó bé nhỏ của tôi là vô dụng sao?”
“Đêm qua tôi đã bảo cô là tôi trưng dụng con thuyền này, và cô đâu có bị bắt cóc.”
Lola nhún vai. “Đó là những gì anh nói, nhưng tôi ở đây. Bị đưa đi ngược lại với ý chí của tôi trên một con thuyền không thuộc về anh. Tôi không biết anh đến từ đâu, nhưng tôi nghĩ trong phần lớn các quốc gia trên thế giới, điều đó trái luật.”
Anh với tay ra sau và nắm lấy mép tàu. Khi anh ta gắng sức để đứng dậy, Lola cẩn trọng bước lùi lại. “Nếu cô không nướng cháy khoang lái, đến giờ cô đã ở Florida vừa an toàn vừa ấm cúng rồi, chẳng có gì cần việc phải gọi gì cho bữa sáng. Hoặc cô sẽ đang trên đường tới Washington, nơi ít nhất một viên đại tá sẽ khúm núm trước mặt cô và thay mặt nước Mỹ xin lỗi cô. Thay vào đó cô lại quá khích và làm loạn tùng phèo mọi thứ.”
“Tôi sao?”
“Giờ thì tôi bị kẹt ở tam giác Bermuda giữa mùa bão với một người mẫu đồ lót và một con chó ăn hại.”
Anh khiến câu chuyện nghe như thể toàn bộ tình huống này là lỗi của cô vậy. Sự tức giận thay thế nỗi sợ hãi của cô và cô chỉ một ngón tay vào anh. “Giờ thì, chỉ một phút thôi. Không gì trong số này là lỗi của tôi . Tôi đang ngủ lúc anh lẻn lên thuyền và ‘trưng dụng’ Bé Cưng và tôi đấy nhé.”
“Giống chết ngất hơn. Tôi đã gây ra đủ tiếng ồn để đánh thức cả người chết ấy chứ.” Anh phát ra một âm thanh gì đó, nửa gầm gừ, nửa rên rỉ, và ấn một tay vào lườn.
“Tôi không chết ngất. Tôi đã rất mệt,” cô tự bào chữa cho mình, mặc dù cô không biết sao mình lại phải bận tâm, khi mà cô không thực lòng để ý xem anh nghĩ gì.
“Và cô có bị trưng dụng đâu. Chiếc du thuyền này mới bị trưng dụng đấy chứ. Cô đáng lẽ không được ở đây.” Cô mở miệng ra để tranh cãi, nhưng anh ngắt ngang trước khi cô kịp nói. “Và cô cũng không bị bắt cóc.”
“Thế tôi là gì?”
Anh lắc đầu. “Không cần phải suy nghĩ gì nhiều, tôi có thể nói cô thật sự là một nỗi phiền phức.”
Bé Cưng, cuối cùng cũng đã từ bỏ việc trừng mắt, bò qua chỗ Lola và cô bế nó lên. Cô thậm chí không thèm bận tâm tìm một lời đáp lại, thay vào đó quay gót rồi bỏ anh lại một mình trong phòng chỉ huy. Cô có những mối lo quan trọng hơn việc tranh cãi với một tên bắt cóc điên rồ.
Phải có một cách nào đó để báo hiệu cho tàu cứu hộ, cô nghĩ thầm khi bước vào bếp và lần tìm xuquanh cho đến khi tìm thấy một hộp ngũ cốc dạng thỏi trong một ngăn kéo. Cô chọn hạch mật ong cho bản thân, quế vụn cho Bé Cưng, và trượt ra sau bàn ăn. Cô sẽ giết người để đổi lấy một cốc cà phê ấy chứ, và một lần nữa nghĩ đến con dao trong vỏ da hoẵng. Anh ta hẳn đã lấy nó từ cô trong lúc cô ngủ. Cô muốn lấy nó lại. Khi cô dọn sạch bữa sáng, Max bước vào phòng bếp, dường như lấp đầy cả không gian với bờ vai rộng và năng lượng u ám của mình. “Anh có con dao của tôi không?” cô hỏi.
“Có.” Anh thò tay vào hộp ngũ cốc dạng thỏi và thêm vào, “tôi đã lấy nó lại.”
“Tôi cần nó.”
Anh xé toạc một thanh hạch mật ong lẫn nho khô và nhìn cô. “Để làm gì?”
“Chỉ cần thôi.”
“Cô định đâm vào lưng tôi lúc tôi không nhìn đấy à?”
“Không.”
Đôi mắt xanh của anh nhìn thẳng vào mắt cô khi anh với tay ra sau và rút con dao ra khỏi cạp quần. “Hãy chắc là cô sẽ không làm thế,” anh nói, và bước một bước về phía cô. Cô lún sâu hơn vào trong nệm ghế khi anh đặt con dao lên bàn.
“Cô có thể dừng làm thế đi.”
“Gì cơ?”
“Nhảy dựng lên như thể tôi sắp tấn công cô vậy.”
“Tôi đâu có.” Nhưng cô biết mình có làm thế, anh làm cô sợ, không nghi ngờ gì về điều đó. Cô ước tính anh ít nhất cũng một mét chín sáu. Đỉnh đầu anh gần như lau sạch trần nhà, và từ kinh nghiệm gần đây cô biết rằng cơ bắp của anh ta rắn chắc.
“Nếu tôi muốn làm đau cô thì tôi hẳn đã làm rồi.
Cô không nói từ nào, chỉ với lấy con dao và trượt nó vào lòng.
“Và nếu tôi thực sự muốn làm đau cô, thì con dao đó cũng không cản tôi lại được đâu.”
Cô tin anh nhưng dẫu sao vẫn ôm chặt lấy nó.
“Đêm qua tôi có làm đau cô không cơ chứ?” Đó là một câu hỏi tu từ, nhưng cô vẫn trả lời.
“Có đấy.”
Anh cắn một miếng ngũ cốc, rồi hỏi, “Ở đâu?”
Cô giơ hai cổ tay lên và phơi ra hai dấu tím mờ mà các ngón tay anh đã để lại trên da cô. Anh cúi người tới trước để nhìn kỹ hơn, và Lola nín thở, gia cố bản thân cho những gì anh có thể làm. Ở thời điểm này anh đang hết sức hòa nhã, nhưng cô không tin tưởng tâm trạng của anh.
“Chúng rất nhỏ, thậm chí còn không đáng tính.” Anh thẳng người dậy và thả nốt chỗ ngũ cốc còn lại vào miệng. Anh quan sát cô khi nhai, ánh mắt nghiêm nghị, và rồi anh nhún vai. “Cô quá mềm mại.”
“Anh lại đang đổ lỗi cho tôi đấy à?”
Thay vì trả lời, anh thò tay vào hộp ngũ cốc và rút ra một thanh khác. “Cô không cần phải nắm chặt con dao đó. Tôi sẽ không cưỡng hiếp cô đâu.”
Một tên tội phạm biết ngại ngùng sao? Cô không thấy an tâm tí nào và vẫn ôm chặt con dao trong tay.
“Tôi không bao giờ ép buộc một người phụ nữ ở cùng tôi.”
Cô không bình luận, nhưng nhướn một bên lông mày lên như thể cô có đầy nghi ngờ.
Anh bẻ một miếng ngũ cốc và ném nó về phía Bé Cưng. Chú chó nhỏ bắt được nó giữa không trung. “Chưa bao giờ phải làm thế,” anh tiếp tục. “Cô có thể thoát y và lõa lồ chạy lòng vòng mà tôi vẫn không cảm thấy gì hết. Không râm ran, co giật, hay cương lên với Max già cả tốt bụng.”
“Quyến rũ đấy,” cô nói khi Bé Cưng lạo xạo nhai hết bữa sáng của nó.
“Tôi là một anh chàng quyến rũ.” Anh xoay được một nụ cười nửa miệng và nhìn qua phòng bếp xuống phòng giải trí.
Đúng vậy, và cô bẩm sinh là cỡ hai. “Radio có hoạt động không?”
Tiếng cười khẽ của anh là câu trả lời cho cô, rồi anh hỏi một câu hỏi của chính anh. “Chiếc du thuyền này thuộc về cô à?” anh muốn biết.
“Không.”
“Bạn trai?”
“Không.”
Anh quay ánh mắt lại với cô. “Sao cô không nói cho tôi nghe ai cung cấp con thuyền của họ cho tôi nhỉ?”
“Sao tôi lại phải nói với anh bất kỳ chuyện gì cơ chứ?”
Anh khoanh tay ngang bờ ngực rộng và dựa hông vào mép quầy bếp. “Nếu tôi biết ai có giấy sỡ hữu của con thuyền này, tôi chắc có thể nói cho cô biết bao giờ thì cô có khả năng được giải cứu.”
“Mel Thatch,” cô trả lời không ngập ngừng. “Ông ấy sở hữu Đảo Cá Heo, hòn đảo nơi tôi đang nghỉ dưỡng.”
Anh nghiên cứu mặt cô. “Chưa bao giờ nghe đến tên ông ta. Ông ta có phải người nổi tiếng
“Không.”
“Có ai đó đang ngồi trên Đảo Cá Heo chờ cô không? Một anh Kennedy, Rockefeller, hoặc một tay triệu phú già nua gắt gỏng nào đó?”
Cô chưa bao giờ hẹn hò một tay triệu phú già nua gắt gỏng. “Không. Ngay lúc này tôi không hẹn hò ai cả.”
Anh thẳng người dậy và giờ đến lượt anh nhướn một hàng lông mày hoài nghi trên bên con mắt nhìn rõ. “Cô đi nghỉ một mình sao?”
“Không, tôi đi cùng Bé Cưng,” cô trả lời. “Mất bao lâu mới có người tìm ra chúng ta?”
“Khó nói lắm. Tôi chắc chắn rằng đến lúc này con thuyền đã bị báo lại là mất tích rồi, nhưng vấn đề là, du thuyền lúc nào cũng bị đánh cắp, hoặc đánh đắm lấy tiền bảo hiểm. Lực lượng bảo vệ bờ biển sẽ tìm kiếm, nhưng sẽ không một ai thực sự hết mình với việc đó cả. Tất nhiên là trừ người chủ ra, nhưng ông ta chắc hẳn đã gọi điện cho công ty bảo hiểm của mình rồi. Và ông ta sẽ không cảm thấy tệ lắm đâu, vì ông ta chắc sẽ lấy lại được nhiều hơn giá trị của nó, đặc biệt là khi con thuyền này đã bị bỏ bê và từng có thời kỳ huy hoàng hơn.”
Mắt cô nheo lại. “Bao lâu?”
Anh nhún vai. “Tôi không thể nói được.”
“Anh đã bảo tôi là anh có thể mà!”
“Nếu cô đang hẹn hò một thượng nghị sĩ hoặc ai đó có quan hệ, cuộc tìm kiếm sẽ được tăng cường và cơ hội giải cứu nhanh sẽ nhiều hơn. Nhưng thực tế là, tôi chắc chắn họ đang cố tìm hiểu xem mối liên hệ của cô trong chuyện này là gì. Cô có bị đưa đi trái với ý chí của cô hay không. Tôi có thể nói với cô rằng chẳng ai sẽ loại trừ vế sau chỉ vì cô là một người mẫu đồ lót nổi tiếng đâu.” Anh cắn một miếng ngũ cốc và chậm rãi nhai.
Cô không còn là một người mẫu đồ lót nổi tiếng nữa, nhưng cô cũng không thèm khai sáng cho anh. Và không một ai có đầu óc bình thường lại tin rằng cô đã đánh cắp một chiếc du thuyền hết. “Thế còn anh thì sao? Không có người nào đó đang tìm kiếm anh à? Một người vợ? Gia đình?”
“Không,” đó là tất cả những gì anh nói trước khi kẹp hộp ngũ cốc dưới một cánh tay và đi ra khỏi phòng ăn.
Rõ ràng là anh không muốn cô biết bất kỳ điều gì về anh, và với Lola thì điều đó cũng ổn thôi. Cô thực sự không muốn biết thêm về anh hơn những gì cô đã biết. Anh là một tên trộm và ai đó ghét anh đủ để đánh anh nhừ tử. Thế là đủ thông tin đối với cô. Cô có những mối lo quan trọng hơn. Cụ thể là, tìm cách để về nhà.
Cô chạy khỏi chỗ sau bàn và nhét con dao cùng vỏ bao vào ở một bên hông chiếc quần bikini. Dây thun của quần giữ con dao cố định. Cô chộp cái kính râm với cặp mắt kính màu xanh nhạt và một cái dây buộc tóc ra khỏi túi. Cô đi tìm một cái ống nhòm và thấy chúng trong một ngăn kéo ở phòng giải trí. Trong hộp cấp cứu mà cô đã phát hiện ra tối qua, cô tìm thấy một cái gương, một cái cờ vàng, và một cái còi. Tất nhiên những thỏi pháo hiệu trên không vẫn còn đó nhưng giờ với cô đã vô dụng. Cô vơ lấy cả ba thứ khỏi hộp rồi hướng ra ngoài. Max đã nâng cửa sập tới phòng máy lên, nhưng cô chỉ liếc nhanh qua anh một cái khi cô hướng qua mép tàu rộng mấy chục centimet ra mũi thuyền, Bé Cưng hấp tấp đi sau cô.
Cách đây nhiều năm, như một phần quá trình phục hồi khỏi chứng háu ăn, cô đã học được rằng cô không thể lúc nào cũng kiểm soát được tất cả mọi thứ. Cô đã học được sự khác biệt giữa việc kiểm soát sự hỗn loạn của mình và việc để nó kiểm soát cô. Cô đã phải mất nhiều thời gian mới nhận ra được sự khác biệt ấy, nhưng đó là một bài học mà cô dùng trong mọi mặt của cuộc sống.
Lola có thể không kiểm soát được dòng nước hay hướng gió, nhưng cô sẽ không chỉ ngồi quanh quẩn và chờ được giải cứu. Cô có một cuộc sống đang đợi cô. Một cuộc sống mà cô yêu quý và đã phải làm việc vất vả mới đạt được. Cô có một doanh nghiệp phải điều hành và một thám tư tử cần thuê. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu chỉ ngồi loanh quanh và chọi ngón tay cái với “Max già cả tốt bụng.”
Một cơn gió ran r chạm vào má Max khi anh rướn đầu ra khỏi phòng máy và liếc về hướng mũi thuyền. Anh nghiêng người sang bên trái và nhìn dọc mép thuyền. Cô vẫn ở đó. Vẫn ngồi ở đầu mũi thuyền, chân đung đưa qua thành, nhìn chằm chằm qua ống nhòm, tìm kiếm một tàu cứu hộ với cái gương báo hiệu trong tay. Dù cho Max không có cách nào để biết được thời gian, anh vẫn đoán cô đã ở đó trong khoảng ba tiếng đồng hồ. Anh hẳn có thể bảo cô rằng dùng một cái gương báo hiệu trong đại dương là vô ích và khá là lãng phí thời gian lẫn năng lượng.
Đầu tiên, nếu có ai đó đang tìm kiếm họ, thì người ta cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu. Thứ hai, gương có tác dụng trong sa mạc, không phải trên đại dương. Và thứ ba, phần lớn người sống sót báo lại là đã thấy từ bảy đến hai mươi cái tàu trước lúc họ thực sự được giải cứu. Nếu có một con thuyền khác ngoài kia, họ cũng sẽ nghĩ khúc xạ của gương đến từ chỗ ánh mặt trời đập xuống mặt nước. Nhưng anh cũng không bận tâm nói với cô gì hết bởi vì anh thích cô ở đầu bên kia của du thuyền. Tránh xa khỏi anh. Bận rộn với thứ gì đó vô nghĩa và an toàn.
Không có mấy khả năng anh và Lola sẽ được giải cứu ngày hôm nay. Chắc cũng không phải ngày mai. Điều này khá hợp với Max. Anh cần thời gian để cơ thể lành lại, và điều cuối cùng anh muốn là một cái đèn báo hiệu hoặc pháo hiệu khó chịu nào đó báo hiệu vị trí của anh cho mọi tay Tom, Dick, hoặc vua thuốc phiện nào đó trong vùng.
Ánh mặt trời hun nóng trên đôi vai anh và anh túm lấy một phần áo phông đen và kéo nó qua đầu. Không khí ẩm dày đến nỗi anh có thể dùng tay cắt được, và dùng áo, anh lau mồ hôi khỏi cổ và ngực, rồi ném cái áo lại lên sàn tàu.
Khi anh nằm chong chong trên giường tối qua, anh đã dạo qua mọi kịch bản tình trạng khẩn cấp trong đầu. Khi anh thức dậy với mặt trời, anh đã phát hiện ra rằng những gì tối qua anh sợ hãi đã được chứng thực: Họ bị chết trong nước.
Anh đã tìm thấy cái công tắc điện đã bị ngắt do ngọn lửa, và anh đã bật chúng lại. Cho đến khi dầu nhớt chạy hết, các động cơ và máy phát điện vẫn hoạt động được và sẽ cung cấp điện năng cho toàn du thuyền. Nhưng dù cho các động cơ có hoạt động được đi nữa, không có lấy một con đường để lái đến hay không kiểm soát được tốc độ và hướng đi của tàu thì chúng vẫn vô dụng ngoài trừ tác dụng cung cấp điện trong khoang tàu mà thôi. Bể nước được đổ đầy một n họ có đủ để kéo dài khoảng ba mươi ngày. Sau đó, mọi thứ sẽ trở nên bất trắc.
Hệ thống lái tàu và hệ thống liên lạc đã bị hủy hoại vượt mức sửa chữa. Sáng hôm đó, anh chỉ nhìn một cái vào các thành phần điện tử, nhựa dẻo và sợi thủy tinh thôi, và anh cũng biết rằng chẳng có gì anh có thể làm để dựng hệ thống dậy và chạy tiếp được hết.
Dòng biển đang đẩy họ về hướng tây bắc ở tốc độ mà Max ước chừng khoảng hai hải lí rưỡi, hoặc khoảng ba dặm một giờ. Ở tỷ lệ tốc độ và hướng đi hiện tại của họ, họ sẽ dạt gần vào một trong những hòn đảo Bimini đủ để cho những người câu cá thể thao phát hiện thấy. Hy vọng rằng, chỉ trong vài ngày nữa thôi, những người câu cá thân thiện tử tế sẽ nhìn thấy họ và đưa họ đến cảng biển gần nhất.
Tất nhiên là trừ phi gió thổi họ về phương nam, trong trường hợp đó họ có thể dừng lại ở biển Cuba. Max ngước lên bầu trời quang đãng, nhìn vài đám mây rời rạc. Lâu lắm rồi kể từ khi anh thưởng thức một điếu xì gà Cuba.
Anh thực sự không lo lắng lắm về việc chết giữa biển. Trừ phi một cơn bão hoặc tai họa nào đó – những thứ mà, cân nhắc đến những gì đã xảy ra tối qua, cũng không phải một giả thiết phi thực tế – không thì mọi con thuyền trôi nổi đều đáp vào đất liền hoặc được phát hiện ra trên biển. Câu hỏi duy nhất là, mất bao lâu?
Khi anh tỉnh dậy, anh đã rà soát khắp chạn bát, tủ bát, tủ quần áo, và kho chứa đồ. Anh đã tìm thấy dụng cụ câu cá, thức ăn để được lâu, một cái dao cạo điện, và một hộp bao cao su – loại siêu mỏng. Cỡ trung bình. Thứ mà anh không tìm thấy là một cái radio dự trữ hoặc bất kỳ thiết bị liên lạc nào đó. Không có cả vũ khí trên boong, điều này vừa khiến anh yếu ớt và dễ hốt hoảng vừa củng cố thêm niềm tin rằng nằm im là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm này của anh.
Trong lúc cô Carlyle ngủ gà gật ở đuôi tàu, một bên chân dài lộ ra từ hông tới đầu ngón chân, anh đã tìm kiếm thiết bị phát tín hiệu khẩn cấp. Anh cần phải tìm thấy nó trước khi cô tìm thấy. Anh đã lên kế hoạch dỡ nó ra cho đến khi anh cảm thấy đến lúc dùng nó – nếu có lúc cần dùng đến. Thiết bị này được đóng vào một bên thuyền đúng nơi nó đáng phải ở, nhưng khi anh mở nó ra, anh khám phá ra rằng pin không à mà còn mòn rỗng, làm cho nó vô dụng.
Anh nhìn vào hộp dự trữ tìm pin mới, nhưng chúng đã không được đổi từ khi hộp này được mua vào năm 1989. Không cần phải nói, chúng cũng chết cả rồi.
Lúc nãy anh không hề nói dối với Lola khi bảo cô rằng anh không biết có ai đó tìm kiếm họ hay không. Đến giờ Lầu Năm Góc đã biết anh đang mất tích rồi, và họ cũng sẽ biết rằng có một du thuyền cũng đang mất tích ngoài Cảng Nassau. Liệu họ có kết nối hai thứ lại hay không là tùy anh phỏng đoán. Và nếu họ có nghi ngờ anh trưng dụng con thuyền đi nữa, họ chắc cũng sẽ chờ anh đến hơn là đi tìm kiếm anh. Ít nhất là vào lúc này.
André Cosella là một câu chuyện khác. Hắn ta sẽ tìm kiếm. Tên đàn ông to lớn đó không biết phải tìm ở đâu, nhưng hắn ta sẽ tìm. Đó chính là rắc rối với những tay vua thuốc phiện, họ không vui lắm khi bạn buộc phải giết con trai họ. Nếu André mà tìm thấy Max, mọi chuyện sẽ trở nên thực sự xấu đi, và Lola tốt hơn hết không nên biết về điều đó. Cô sẽ ngủ ngon hơn vào buổi đêm nếu mối quan tâm lớn nhất của cô là làm sao để dùng gương báo hiệu.
Tiếng móng chân click click vào sợi thủy tinh thu hút sự chú ý của anh về mép tàu phải. Cái con chó khó chịu kia di chuyển về phía anh, chắc là muốn đấu lượt về trong cuộc chiến trừng mắt. Ánh mặt trời phản chiếu lên mấy cái đinh bạc trên vòng cổ của nó khi nó đến ngồi cạnh cửa sập dẫn xuống phòng máy. Anh và nó ở ngang tầm mắt với nhau, và Max tự hỏi anh có dụ được con chó đấy đuổi theo một cái gậy tưởng tượng ra khỏi thuyền được không. Tõm. Tạm biệt.
Bé Cưng nhà Carlyle lại tạo hình một tư thế như bị đông cứng, rõ ràng là hăm hở muốn một trận đấu vớ vẩn khác. Con chó đã thắng trận trừng mắt trước, và Max tự bảo mình rằng chỉ vì quá buồn tẻ nên bây giờ anh mới khóa mắt với con vật tội nghiệp đó.
Đúng mười phút sau, Max nhìn thấy một bên lông mày của con chó giật giật, và anh đoán rằng mình đang hạ gục nó. “Tao ị bự hơn mày đấy – thằng nhóc ạ,” anh gầm lên mô phỏng y xì một trợ giáo SEAL của mình.
“Quyến rũ ghê
Max liếc lên nhìn Lola đang đứng phía trên anh, nhìn qua bàn chân, bắp chân và cái khăn đỏ cô đã ghim lại quanh eo. Qua hàng khuy trên áo sơ mi trắng của cô, qua bộ ngực tới hõm họng cô. Bầu trời Caribbe xanh thẳm bao quanh mặt cô và tương hợp với tròng kính râm màu xanh của cô. Tất cả dấu vết trang điểm cô khoác lên đêm trước đó đã biến mất. Má cô ửng hồng vì hơi nóng và mặt trời, các lọn tóc dính vào thành cổ, phần còn lại kéo ngược lên thành một đuôi ngựa mềm. Cô tuyệt đối lộng lẫy, và khóe miệng trĩu xuống của cô bảo anh rằng cô nghĩ anh là đồ ngốc. Điều này cũng còn khá hơn cách cô nhìn anh sáng hôm nay, như thể anh là một kẻ hãm hiếp.
“Tôi đã bảo cô rồi, tôi là một anh chàng quyến rũ.”
“Ted Bundy [8] cũng thế đấy.”
[8] Ted Bundy (1946 – 1989): Một tay sát nhân hàng loạt người Mỹ chuyên hãm hiếp và giết chết các cô gái trẻ
Anh cũng không sai biệt lắm trong giả định về quan điểm của cô đối với anh. Cũng không phải anh thèm quan tâm đâu – thậm chí một tẹo cũng không. Nhưng cái cách cô nhảy dựng lên khi anh chẳng làm gì hơn ngoài nhìn cô, thực tế rằng cô bước lùi lại hay lún sâu hơn vào ghế rồi mắt cô mở to như thể cô đang chờ anh tấn công cô, thật khiến anh khó chịu đến phát cáu.
“Các máy phát điện và động cơ vẫn đang hoạt động,” anh nói, và trèo lên khỏi phòng máy. Anh lờ đi cơn đau bên lườn khi đóng cửa sập lại. “Chúng ta phải tiết kiệm xăng, nên tôi chỉ bật chúng lên trong vài giờ vào ban đêm thôi, hoặc trong ngày thì chỉ nếu cô phải sử dụng đầu máy.”
Cô không nói lời nào và anh quay về phía cô. Mắt cô chĩa thẳng vào dải băng quanh xương sườn anh và những vết thâm sậm màu mà băng gạc không che hết được.
“Có ai đó đã đánh anh nhừ tử khá tốt đấy nhỉ,” cô nói. “Anh bị bắt quả tang đang làm gì vậy, hãm hiếp và cướp phá à?”
“Tôi e là không có gì vui đến thế. Tôi chỉ ở lại quá lâu so với lời mời thôi.” Khi cô nâng ánh mặt quay lại với anh, anh thêm vào, “Một vụ tính tothời gian dở tệ và vận rủi đen đủi.”
“Tôi biết ý anh là gì,” cô lầm bầm, và anh đoán là cô biết thật. “Anh đã ở đâu khi tính toán thời gian dở tệ?”
Anh nhìn qua chiếc kính râm màu xanh biển, nhìn vào đôi mắt nổi tiếng cực kỳ gợi tình đó của cô. Màu nâu sậm gợi anh nhớ đến một chai scotch Macallan, êm dịu, hơi có vị khói, và rất đắt đỏ. Một hương vị để được thưởng thức từ đầu tới cuối, và đủ lâu năm để làm anh ấm lên từ bên trong.
Cũng đủ thân quen để biết cô đang dính líu vào việc gì, và nhìn cô, anh thay đổi ý nghĩ về việc giữ bí mật với cô. Anh quyết định cung cấp đủ thông tin cho cô, không phải tất cả, nhưng đủ hiểu. “Cô đã bao giờ nghe đến André Cosellachưa?”
“Chưa.”
“Ông ta là thủ lĩnh của băng đảng thuốc phiện Cosella và vẫn đang buôn lậu cô-ca-in vào Mỹ qua Bahamas.”
“Anh là một thành viên trong băng đảng thuốc phiện à?”
Anh nhìn chăm chú vào mặt cô, và chết tiệt là cô ta lại nghiêm túc. “Khỉ thật, không.”
“Mấy kẻ buôn lậu đó đang tìm anh à?”
“Có vẻ như thế.”
Cô khoanh tay dưới ngực và hếch đầu sang một bên. “Lý do?”
Max quyết định cho cô phiên bản thu gọn. “Bởi vì tôi đã bị tóm trong khu vực của chúng mà không có giấy mời.”
“Và?”
“Và chúng không đánh giá cao sự bầu bạn của
“Tôi chắc chắn anh đã quen với điều đó rồi.” Cô liếm môi và hút sự chú ý của Max về đôi môi căng đầy của cô. “Nhưng phải còn nữa chứ.”
Ánh mặt trời chiếu lên bờ môi dưới ẩm ướt của cô và lấp lánh trong vài giây ngắn ngủi. Max tự hỏi cô có vị thế nào, ngay nơi đó ở chỗ mềm mại kia. Liệu cô có vị mềm mại và quyến rũ như vẻ ngoài hay không. Anh buộc mắt mình quay lên và tâm trí phải rời khỏi việc hôn Lola Carlyle. “Con trai trưởng của André Cosella đã bị giết.”
Cô buông tay ra, và anh chờ cô hỏi xem anh phải là người giết Jose không. “Có nước ngọt không?” thay vào đó cô hỏi. Cô rõ ràng là đủ thông minh để hiểu tình huống này mà không cần phải bảo.
Hoặc thế hoặc cô quá ngốc để hiểu được.
“Tôi đã đổ đầy một cái bình lúc nãy và cho nó vào tủ lạnh rồi,” anh bảo cô. “Nó chắc vẫn lạnh.”
Cô quay lại bỏ đi, rồi ngừng lại và ngoái nhìn anh qua vai, đôi mắt nâu to tròn của cô nhìn thẳng vào anh qua cặp mắt kính màu xanh dương. “Tôi đoán là không có đủ nước để tắm.”
“Không. Cô sẽ phải tắm trong biển thôi.” Anh nghe thấy tiếng thở dài cam chịu của cô và nhìn cặp hông cô đung đưa khi cô đi vào bếp, cái khăn đỏ vuốt ve kheo chân cô.
Cũng giống như trong tất cả các tạp chí, bảng quảng cáo và quảng cáo trên truyền hình mà anh từng thấy có cô, tất cả từ đỉnh đầu vàng óng tới nước sơn bóng trên móng chân cô, đều khêu khích và bóng gió về tình dục cuồng say. Khi con chó ngu si của cô lẽo đẽo theo cô, Max tự hỏi cô có đủ dũng cảm để thoát hết quần áo và nhảy xuống biển trước mặt anh hay không. Đó dường như là thứ tối thiểu nhất cô có thể làm sau khi đốt du thuyền và làm anh mắc cạn giữa Đại TâyDương.
Anh ngồi trên cái ghế dài nơi anh đã thấy Lola ngủ sáng hôm đó và từ từ cúi người về phía trước. Anh hít một hơi thật sâu hết mức có thể, rồi nín lại khi anh cởi một chiếc bốt và rồi nốt chiếc còn lại. Đêm hôm qua, anh đã tự hỏi có hay không một kế hoạch chính phủ lén lút nào đó để rũ bỏ anh. Giờ khi anh có thời gian để suy xét nó, anh không tin là trường hợp này nữa. Với mỗi công việc, luôn có đến một tá hoặc gần gần thế những chuyện có thể đi lạc hướng vào bất kỳ lúc nào. Đó là Luật của Murphy, và tối qua, Luật của Murphy đã thống trị ngay từ khởi điểm.
Lần đầu tiên Max nhận ra nó là lúc chuyến bay tới Nassau của anh bị hoãn lại đến một tiếng và anh đã lỡ mất người liên lạc trong DEA địa phương. Không vấn đề, anh vẫn có tin tình báo còn nóng hổi, chưa đầy hai tư giờ tuổi, khóa chặt trongnão.
Từ khoảnh khắc anh đặt chân lên Nassau nhiệm vụ này đã đi thẳng tới địa ngục, và anh đáng lẽ phải chấm dứt nó luôn lúc đó, nhưng anh không thể. Anh là Max Zamora, và thứ đã khiến anh cực kỳ giỏi giang trong những gì anh làm cũng là thứ đã gần như cướp đi mạng sống của anh lần này. Anh ghét thất bại. Anh chỉ từng thất bại một lần trong đời, và anh khắc cốt ghi tâm nó.
Lòng căm ghét ấy cũng là thứ biến anh thành mật vụ chính phủ hoàn hảo. Cả lòng căm ghét lẫn sự thực rằng anh không có gia đình, và khi anh không làm việc ngầm anh sống một cuộc sống tương đối bình thường.
Thiếu tá Hải quân Maximilian Javier Gunner Zamora được chính thức liệt kê là đã nghỉ hưu khỏi hải quân Hoa Kỳ. Anh từng là một thành viên của đội SEAL sáu, và sau khi đội này bị giải tán vào giữa những năm 90, anh được nhóm phát triển chiến tranh đặc biệt của hải quân tuyển lại.
Hiện tại, anh tự điều hành một công ty tư vấn an ninh. Công ty của Max, Z Security, đúng nghĩa là một công ty hợp pháp và không chỉ là một việc tạm bợ anh làm lúc không hoạt động ngầm. Anh đã xây dựng nó từ con số không và thuê các lính SEAL nghỉ hưu làm việc cho anh. Anh và người của mình hướng dẫn các tập đoàn lớn cách siết chặt an ninh chống lại những kẻ như họ. Những kẻ luôn tìm đường đi vào các mạng lưới an ninh.
Anh cởi dải băng co dãn quanh bụng ra và vứt nó đi. Anh ấn các ngón tay vào xương sườn thứ sáu và thứ bảy rồi hít thật mạnh. Đau là tốt, anh tự nhắc nhở mình. Đau đớn cho anh biết mình vẫn sống. Hôm nay anh còn sống rất mãnh liệt , nhưng anh chắc chắn cũng từng trải qua những thứ tồi tệ hơn. Cảnh đông cứng hai hòn bi và bị bắn vào Bắc Hải trong lúc đang níu lấy giàn khoan dầu phủ băng bước vào đầu anh. Giờ thì, đó là phiên bản địa ngục đối với Max, và anh chắc chắn khi mà cuối cùng anh cũng chết, đó chính là nơi anh sẽ cho sự vĩnh hằng xảy ra. Đem ra so sánh thì, ngồi trên boong một con thuyền cao mười hai mét tàn phế với vài cái xương sườn bị rạn, một người mẫu đồ lót khó chịu và con chó đáng ghét của cô ta cũng không quá tệ. Thực ra thì, một kỳ nghỉ dưỡng ngắn ở vùng Caribbe có thể chính là những gì anh cần.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
21 chương
18 chương
21 chương
18 chương
14 chương