Max, chúng ta sẽ làm gì với tiền của Sam đây?” Lola hỏi từ ghế hành khách của xe Jeep. Để an toàn trong trường hợp họ bị chặn lại, anh đã bảo cô thay sang cái váy và áo quây mà cô mặc lúc “Em muốn làm gì với nó?” Cô nhìn qua chỗ anh khi kéo đôi giày ống cổ ngắn của mình ra. “Quyên góp từ thiện,” cô nói, và ném đôi giày ra phía sau. “Có lẽ chúng ta nên nhét nó vào hòm thư ở một nhà thờ nào đó.” Cô cởi quần jean và chúng sớm nhập hội cùng đôi giày của cô. Cô liếc nhanh nhìn nét quay nghiêng của Max khi cô cọ quậy trong chiếc váy da rắn. Vẫn lạnh nhạt, anh dán chặt mắt trên đường. Lông trên lưng cánh tay cô râm ran và tim cô tiếp tục nền thình thịch trong ngực. Đánh cắp lại những bức ảnh đó thật sự là một cảm giác kích thích mạnh mẽ, và cũng là một việc mà cô không bao giờ muốn trải nghiệm lại. Không như Ma x, cô không được định sẵn cho những nhiệm vụ mờ ám và hoạt động ngầm. Cho việc đi trong bóng tối và làm nổ két sắt. Cô chỉ muốn được hít thở bình thường trở lại. Một giọt mồ hôi lăn giữa khe ngực cô khi cô kéo áo cổ lọ qua đầu. “Trong két có bao nhiêu?” cô hỏi, rồi luồn tay qua áo quây và chỉnh nó trên ngực. Khi anh không trả lời, cô ngước lên nhìn anh, và qua khoảng không gian tối om trong xe Jeep, anh cuối cùng cũng nhìn lại. Anh nhìn nhanh khắp người cô, bắt đầu từ đỉnh đầu cô và trượt xuống ngực cô. Nhưng ánh mắt anh kẹt lại trên cái váy đang vén lên trên đùi cô sát xịt đầy nguy hiểm với đũng quần lót lọt khe. “Không chắc,” anh trả lời như thể anh bị phân tâm và đang cố đoán ra chính xác màu quần lót của cô. “Có lẽ một nghìn.” “Hắn chắc đã kiếm ra số tiền đấy từ các bức ảnh khỏa thân của em,” cô nói khi thu gom áo. Cô nhỏm dậy quỳ đầu gối trên ghế và quay người. Với đôi mông phủ da rắn hếch lên trời, cô với ra đằng sau và làm hết sức để nhét tất cả mọi thứ vào vali của cô. Sau khi cô đã kéo khóa lại, cô quay lại và kéo váy xuống. Dù là cũng chẳng có gì nhiều nhặn để kéo. Cô thò chân vào đôi sandal và hạ nắp điện thoại xuống để nhìn bản thân trong chiếc gương trang điểm bằng điện thoại. “Em nghĩ nên có vài việc tốt sinh ra từ khoản lợi nhuận đó.” Cô cào tóc và chuốt lại lông mày. “Em đang mặc quần l lọt khe đấy à?” “Vâng, anh đã nhìn lén đấy à?” “Nhìn lén à? Nghe em nói như thể lúc nãy em không cố hết sức để trưng ra cho anh ấy.” Cô đóng nắp điện thoại lại và ngước lên nhìn anh. “Em không hề cố trưng ra cho anh.” Tất nhiên, cô cũng không phải không cố trưng ra cho anh. “Em gần như đã vẫy chúng vào mặt anh.” “Anh thật bệnh hoạn.” “Và em đúng là một ả đàn bà thích trêu ngươi.” Không ai trong hai người nói gì cho tới sau khi Max đã đỗ chiếc Jeep lại trước tòa nhà đá cũ kỹ với dây tường vi leo lên một bên. Lola quan sát anh đeo lại đôi găng tay da, cầm tiền ra khỏi ba lô, và chạy lên chỗ cửa. Anh nhét tiền vào hòm thư, và phải đợi đến sau khi họ đã quay lại trên đường cô mới hỏi anh về nó. “Chỗ đó là đâu vậy?” cuối cùng cô phá vỡ sự im lặng. “Đoàn mục sư từ thiện của thành phố,” anh trả lời, và ném đôi găng của anh lên sàn cạnh chân cô. “Họ cung cấp dụng cụ học tập và giảng bài cho lũ trẻ ở khu dân cư nghèo. Họ có một chương trình phụ đạo rất tuyệt vời.” Dù anh có bảo cô anh là một linh mục thì cũng không thể làm cô ngạc nhiên hơn được. “Anh là một giảng viên à? Anh dạy lũ trẻ làm gì, cho nổ tung trường của chúng à?” “Hài hước lắm, Lola ạ.” Anh lắc đầu. “Anh chỉ thi thoảng gửi đến ít tiền mà thôi.” Chắc không chỉ một ít, cô nghĩ thầm. Tiếp sau suy nghĩ đó một câu hỏi nảy đến. “Sao anh lại không muốn có con, hảMax?” “Ai nói anh không muốn?” “Anh nói, khi chúng ta ở trên tàu Dora Mae .” Đèn đường lướt ngang qua nửa mặt dưới của anh khi họ đi qua thành phố. “Anh sẽ là một ông bố tệ hại.” “Sao anh lại nói thế?” Anh nhún vai. “Anh không ở nhà đủ.” Rất nhiều ông bố cũng không ở nhà đủ. “Biện minh. Lý do thực sự là gì?” “Lý do thực sự à?” Anh liếc nhanh nhìn cô, rồi quay mắt về nhìn đường. “Anh không muốn làm một đứa trẻ thất vọng, mà anh sẽ làm thế thật. Anh lớn lên theo cách đó, chờ đợi những lời hứa thường không biến thành sự thật. Anh thường chờ cha anh về nhà và đưa anh đi câu cá, hoặc xem phim, hoặc chỉ ngồi yên và xem tàu thôi, nhưng nó chẳng bao giờ xảy ra. Cha anh luôn đưa ra những lời hứa lớn lao về những việc mà một ngày nào đó ông cùng anh sẽ làm, và kỳ cục nhất là, anh luôn tin ông. Bất kể bao nhiêu lần lời hứa của ông trôi tuột đi, và chín mươi chín phần trăm là như thế, anh vẫn tin ông.” Giờ thì cô cảm thấy tội lỗi vì đã gọi anh là bệnh hoạn và cô với tay ra rồi đặt tay lên vai anh. “Em xin lỗi, Max.” “Đừng xin lỗi. Em đã hỏi và anh đã trả lời em. Anh có đến hàng trăm câu chuyện y như thế. Mỗi cái lại lâm ly hơn cái trước.” “Em nghĩ anh sẽ là một ông bố tuyệt vời. Mẫu người tuyệt vời nhất. Mẫu người sẽ khiến cho một đứa trẻ cảm thấy an toàn và được nương tựa.” Anh nhìn bàn tay cô, rồi chạy ánh mắt dọc cánh tay cô lên mặt cô. “Em đang cố nói chuyện gì với anh à?” Cô mất một lúc để hiểu điều anh muốn biết. “Không. Không! Em đã bảo anh là em có vòng xoắn tránh thai mà.” “Em đã có kinh chưa?” Chậc, anh chắc chắn không hề e thẹn, và cô rút tay khỏi vai anh. “Rồi, vài ngày sau khi em trở lại.” “Tạ ơn Chúa!” Cảm giác nhẹ nhõm của anh quá rõ ràng, quá hữu hình đến mức có cảm giác như anh vừa tát vào mặt cô. Ngay lúc này đây một đứa bé không phải một ý hay, nhưng anh cũng không cần hành xử như thể anh vừa được ban lệnh ân xá chứ. “Anh không cần phải hành động như thể nó sẽ là một số mệnh còn tệ hơn cả cái chết thế chứ.” Cô khoanh tay dưới ngực và nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những cây gỗ xum xuê và những chiếc ôtô khác trên đường. Cô đang cố làm anh cảm thấy khá lên vậy mà anh lại làm cô có cảm giác như một đứa thảm hại. “Em có tệ đến thế đâu.” “Em không hề tệ tí nào.” “Gừ, cảm ơn.” Chiếc Jeep quành vào lối đi của một ngôi nhà gạch, và Max với tay lên trên đầu và ấn nút để mở cửa gara. Phần trước ngôi nhà rực rỡ ánh đèn từ tầng một và tầng hai như thể có ai đó đang ở nhà. “Em vẫn có kế hoạch bay về vào trưa mai à?” Max hỏi khi cửa gara đóng lại sau lưng họ. “Ừ.” Anh nắm lấy vali của cô và ba lô của anh ra khỏi băng ghế sau, và cô theo anh đi lên cầu thang và xuyên qua căn bếp tối om. Đèn hiên rọi qua ô cửa sổ trên bồn rửa, và cô có chút ấn tượng thoáng qua về giấy dán tường cũ kỹ và vải lót bạc phếch trước khi Max dẫn cô đi dọc một hành lang hẹp tới phòng khách phía trước. Vải màn nhung màu nâu sẫm được khép kín và một bóng đèn đơn lẻ đốt nóng từ giá treo đèn cố định trên trần nhà làm từ thủy tinh màu hồng sẫm. Sàn nhà gỗ trông có vẻ mới được tu sửa, nhưng mới chỉ nửa bức tường đã bóc lớp giấy dán màu đỏ và vàng kim tuyến. Các món đồ mới hơn có màu xanh sọc be và bàn gỗ sồi trông hoàn toàn lạc điệu trong nửa căn phòng đã hoàn thiện. “Cứ tự nhiên nh,” Max nói khi anh quỳ trước một lò đốt được lắp đặt ở chỗ lò sưởi ban đầu. Lola quyết định quỳ xuống cạnh anh khi anh thắp lửa. Trong vài phút ngắn ngủi, anh đốt được một ngọn lửa lớn, và họ cùng nhau cho lửa nuốt hết tất cả mọi thứ họ đã lấy từ nhà Sam. Max đưa cho Lola những bức ảnh đã gây ra cho cô đủ loại nhục nhã và phiền muộn, và lần lượt, cô ném chúng vào lò. Mỗi cuộn khói thoát ra từ các bức hình và âm bản dường như mang đi mười cân nặng khỏi vai cô, đốt rụi gánh nặng của cô thành tro. Cô đã được tự do. Cuối cùng cũng được. Nhờ ơn Max. Max đóng cửa cửa nhốt ngọn lửa đang bập bùng cháy trong lò. Chưa có người đàn ông nào từng mạo hiểm nhiều đến thế vì cô, và cô tự hỏi làm sao cô có thể bù đắp đủ cho anh được. “Anh chưa bao giờ nói với em làm sao em có thể hoàn trả cho anh những gì anh đã làm cho em tối nay.” “Đừng lo đến điều đó.” Anh đứng dậy và giúp cô đứng lên. “Em chẳng nợ anh gì hết. Sau tối nay, cuối cùng em cũng có thể thoát khỏi anh rồi.” Thoát khỏi anh ư? Ý nghĩ không bao giờ gặp lại Max đè nặng vào ngực cô, và chỉ đến sau khi lời nói của anh xé toạc tim cô cô mới nhận ra rằng đâu đó từ quãng thời gian anh hôn cô ở quán Foggy Bottom cho đến giờ này, Lola đã hoàn toàn yêu anh. Hoặc có lẽ nó vốn không hề xảy ra tối nay. Có lẽ cô đã yêu anh từ cái ngày cô mở cửa trước nhà mình ra và anh đang đứng đó trên hiên nhà cô với một chiếc bàn chải đánh răng trong tay. Hay có lẽ nó đã diễn ra thậm chí trước cả khi ấy. Trên tàu Dora Mae khi anh ôm cô suốt cơn bão, hoặc cái đêm họ phóng về Florida trong một con thuyền của bọn buôn lậu và anh đã đảm bảo cô được bọc kín trong chiếc chăn duy nhất. Hay có lẽ mỗi lần đó cô đã yêu anh thêm một chút cho tới khi tình yêu ấy sâu sắc tới nỗi nó hằn rõ trong tâm hồn cô. Anh muốn họ đi hai con đường tách biệt, nhưng cô không thể tưởng tượng cảnh không có anh trong đời. Cô mở miệng để nói cho anh nghe những gì có trong tim cô, nhưng họng cô tắc lại. Nhìn thấy sự gắng sức của cô, anh hỏi, “Gì, Lola?” Cô lắc đầu như thể cô không biết. Nhưng cô biết. Đứng dưới ánh sáng rực rỡ của chùm đèn hồng quái gở, cô biết yêu đương đáng lẽ không nên đau đớn hay đáng sợ đến thế này. “Max,” cô bắt đầu nói, và đặt tay lên ngực anh, “Em không muốn thoát khỏi anh. Làm ơn, em nghĩ chúng ta là bạn.” Không khí rít khỏi phổi anh như thể anh vừa bị đập vào bụng. Anh nhìn xuống bàn tay cô đang đặt trên ngực anh và thì thầm trong một hơi thở nặng nhọc, “Bạn bè ư? Chúa ơi, em đang cố tình tra tấn anh đấy à?” Lola ngước lên nhìn vào mặt anh, nhìn mái tóc và hàng lông mày đen của anh. Nhìn cánh cung sâu hõm nơi bờ môi trên và khuôn miệng xinh đẹp của anh. “Ở cùng em là tra tấn sao?” “Phải,” anh trả lời trong một tiếng rên rỉ đầy kìm hãm. Cô bước lùi lại một bước nhưng anh kéo cô ép vào lồng ngực anh và nói kế bên tai cô, “Ở gần em là loại tra tấn đau đớn nhất. Anh bị ám ảnh với em. Với hương tóc em và sự ve vuốt của làn da em. Khi em ở gần, anh sợ bị mất kiểm soát.” Đó không phải một tuyên bố tình yêu, nhưng cũng rất gần đến mức nó nuôi cho cô hy vọng và sưởi ấm tim cô. “Em muốn anh mất kiểm soát.” Các ngón tay anh vuốt ve khoảng lưng trần trên chiếc áo quây của cô. “Cưng à, đó là một thứ mà em không muốn đâu.” “Anh sai rồi.” Cô hôn thành cổ anh. “Em muốn anh mất kiểm soát và đưa em đi cùng anh.” “Anh không muốn làm đau em.” Anh đặt tay lên má cô và rời mình ra xa đủ để nhìn vào mặt cô. “Anh sợ rằng một lần sẽ không đủ. Rằng anh sẽ không thể ngừng yêu em cho tới khi một trong hai ta chết.” Cô nắm lấy cổ tay anh và hôn gan bàn tay anh. Rồi cô cắn anh. “Điều đó nghe thật tuyệt đối với em, Max,” cô thầm thì. Anh ôm cằm cô giữa các ngón tay anh, nâng mặt cô lên, và hạ miệng mình xuống miệng cô. Anh ấn hết nụ hôn này tới nụ hôn khác nóng bỏng trên môi cô, rồi chiếc lưỡi ẩm ướt của anh xâm chiếm lấy miệng cô và trải lửa khắp máu cô rồi sưởi ấm tận dạ dày cô. Cô cào tay qua hai bên tóc anh và ôm sau đầu anh. Đứng trong căn phòng khách mới tân trang một phần của nhà anh, Lola cảm nhận được khoảnh khắc anh mất kiểm soát. Nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn, ướt át hơn, nồng nhiệt hơn. Anh hôn cô như thể chỉ mình cô có trách nhiệm cấp hơi thở trong phổi anh. Anh thả cằm cô ra và tay anh di chuyển khắp người cô, lên rồi xuống cơ thể cô, chạm vào hết những chỗ trên người cô mà anh có thể. Tay, eo, và lưng cô, trên và dưới áo quây của cô. Mông và hông cô. Ôm chặt lấy cô qua chiếc váy của cô và cuối cùng cởi khóa bên cho tới khi chiếc váy trượt dọc cẳng chân nằm ở bàn chân cô. Một tiếng rên trầm vang lên trong ngực anh và anh dứt miệng mình khỏi cô. Ánh mắt nóng rực của họ khóa lại, tiếng thở khàn đục hòa quyện của họ là âm thanh duy nhất trong sự tĩnh lặng. Nắm tay anh ôm lấy mép áo cô và anh kéo nó qua đầu cô. “Đây là thứ em muốn sao?” anh hỏi, và thả nó xuống chân cô. “Vâng.” Cô kéo vạt áo anh ra khỏi quần và kéo áo qua đầu anh. Áo anh nhập hội cùng áo cô trên sàn và cô lướt tay lên lồng ngực trần của anh, luồn tay qua lớp lông đẹp đẽ. Cô đẩy dây xích vàng lạnh lẽo quanh cổ anh sang một bên, và cô ép khuôn miệng mở rộng của mình vào thành cổ anh và mút. Thật mạnh. “Vậy thì em tốt nhất là bám chặt vào,” anh nói khi hạ đầu gối xuống và đẩy vai anh vào bụng cô. Anh nhỏm dậy và vác cô lên như thể cô chẳng nặng chút nào. “Chuyện này có thể trở nên hung tợn lắm đấy.” “Max, anh đang làm gì thế?” “Đưa em tới giường trước khi anh hoàn toàn mất lí trí và ném em xuống sàn nhà cứng ngắc.” “Em có thể đi được,” cô phản kháng khi anh mang cô ra khỏi phòng. Một chiếc sandal đầu tiên, rồi chiếc thứ hai rơi khỏi chân cô. “Trong không lâu nữa đâu.” Rồi anh nối tiếp lời khoác lác táo bo đó bằng một nụ hôn vào một bên mông cô. Cô đặt tay vào hõm lưng trần của anh khi anh mang cô lên một chiếc cầu thang hẹp, qua vài cánh cửa đóng, tới một căn phòng ở cuối ngôi nhà. Anh đóng sầm cánh cửa lại sau lưng họ và ánh trăng rót xuống từ cửa sổ vòm lớn rải khắp chiếc giường thép uốn phủ chăn bông kẻ sọc. Anh đặt cô đứng xuống, và cô đứng trước mặt anh chẳng mặc gì ngoài chiếc áo coóc-xê và quần lọt khe màu tím. Trong một khoảnh khắc dài vô tận anh chẳng nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt anh trĩu nặng với dục vọng khi anh ném ví và một cái máy nhắn tin đen sì lên chiếc bàn cạnh giường. Rồi anh cởi dây đôi bốt và thả chúng xuống sàn. “May là lúc ở quầy bar anh không biết em mặc gì dưới bộ quần áo của em.” Anh đẩy quần xuống, rồi đá chúng sang bên cùng đôi tất của anh. “Anh đã có một quãng thời gian đầy khó khăn để giữ tay anh không thọc vào cái áo đó và trao cho Scooter một ký ức dễ chịu.” Cô nhìn xuống chiếc nơ sa tanh trên ngực coóc-xê. “Anh thích nó chứ?” “Có.” Khi cô liếc ngược lên khi anh đi về phía cô. “Anh thích nó, và anh thích em,” anh nói, và cô rùng mình khi anh kéo cô áp vào cơ thể ấm áp, nóng rực của anh. Các ngón tay anh chìm vào tóc cô, chỉnh đầu cô ngửa ra sau, và anh hôn miệng, cổ, rồi lại miệng cô. Giữa những nụ hôn nồng nhiệt, anh thì thầm những điều anh muốn làm với cô. Những chuyện mà, nếu cô không khao khát anh dữ dội đến vậy, hẳn đã làm má cô bóng rẫy. Những từ ngữ dục tình thẳng thừng khiến Lola ưỡn cong người áp vào anh. Anh chen một chân vào giữa cô và đem cô tiếp xúc mạnh mẽ với vật đàn ông đã sẵn sàng của anh. “Max,” cô thì thầm khi anh ép vào cô, cảm giác mạnh mẽ tập hợp và đong đầy ngay đó nơi hàng rào chắn bé nhỏ bằng lụa là thứ duy nhất tách da thịt nóng bỏng của anh xa da thịt cô. Các ngón tay khéo léo của anh mở các móc ở ngực áo coóc-xê của cô. Từng cái một anh mở chúng ra cho tới khi ngực cô bật ra tự do. Trước khi áo coóc-xê của cô đập xuống sàn nhà, tay anh đã ở trên người cô. Chạm, sở hữu, cô dưới lòng bàn tay anh. Miệng anh trao cho cô những nụ hôn đam mê khao khát, và anh ghì chặt chân cô và hối thúc cô quấn nó quanh người anhtrượt cả hai tay dọc sườn tới mông cô và ôm lấy chúng, kéo cô áp chặt vào cơ thể anh và ép ngực cô vào ngực anh. Với hai tay ôm sau hông cô, anh mang cô về giường và cùng cô ngã xuống. Max đáp lên trên cô, ghìm cô xuống bằng trọng lượng và ham muốn của anh. Anh chống hai tay cạnh vai cô và nhìn xuống, ánh mắt cồn cào khao khát hoàn toàn thiếu kiểm soát. Mề đay vàng mỏng của anh lắc qua lắc lại giữa hai người và đập vào cằm cô. Cô cào các móng tay cắt ngắn lên cơ bắp gợn sóng ở bụng và ức, qua lớp lông ngắn trên ngực, tới đầu ngực phẳng sẫm màu của anh. Hơi thở của anh rời phổi trong một tiếng rít nặng nề khi cô vuốt nhẹ ngón tay qua chúng. “Anh có một cơ thể thật đẹp, Max.” Cô đẩy ngực anh cho tới cô đã đặt anh nằm ngửa ra, nhìn thẳng xuống mặt anh. Nhìn vào đôi mắt xanh dương của anh, nheo lại đầy đam mê. Quai hàm mạnh mẽ của anh siết lại, và miệng anh ẩm ướt vì nụ hôn của cô. “Nhìn anh khiến em nóng rực và đói cồn cào.” Cô rướn xuống và ngực cô chạm nhẹ qua ngực anh khi cô hôn lên tai anh. “Nó làm em muốn nhấm nháp tất cả các phần cơ thể anh.” Nhanh như chớp, anh đảo ngược vị trí của họ cho đến khi lại một lần nữa cô nằm ngửa ngước lên nhìn anh. “Tối nay là anh nhấm nháp cơ thể em.” Anh hôn mi mắt, mũi, và cằm cô. “Bắt đầu ngay từ đây.” Anh hôn làn da nhạy cảm ở cổ và tiến dần xuống xuống. Anh trãi dài và dành những nụ hôn âu yếm lên phần ngực cô. Từ sâu trong lồng ngực anh, cô nghe thấy tiếng rên rỉ đầy khao khát và ham muốn của anh. Rồi anh tiếp tục di chuyển và rải những nụ hôn lên khắp bụng, rốn, và phần bên dưới. Anh giải thoát cô khỏi chiếc quần nhỏ, và ném nó trên sàn. Anh chỉnh mình thoải mái giữa hai chân cô, rồi trao cho cô một nụ hôn ướt át ngay vùng bụng dưới của cô. Những cơn râm ran nóng rực trải rộng khắp da thịt cô như thể cô bị một dòng nước nóng rực trắng xóa hạ gục. Sự tiếp xúc của anh dường như khác hẳn với lần cuối cùng họ làm tình. Nhiều tình cảm hơn. Nhiều tính sở hữu hơn. Cô cảm nhận được nó sâu trong tim và tâm hồn cô. Nó phồng lên trong ngực cô như một quả bóng, và cô cảm thấy như mình sắp bị quấn đimất. “Max,” cô thở dốc, “anh đang giết em đấy.” “Chưa đâu.” Anh di môi tới mặt trong chân cô và đẩy tay xuống bên dưới. Anh nâng cô lên trước anh và chỉ đơn giản nhìn cô. Cô không nghĩ là còn có một người nào khác không có bằng bác sĩ lại từng nhìn thấy nhiều đến thế, và đúng lúc sự khảo sát thật gần gũi riêng tư của anh bắt đầu làm Lola xấu hổ, anh ngước nhìn lên mắt cô và kéo cô tới miệng anh. Hành động ngay lập tức từ khuôn miệng nóng hổi của anh cướp sạch hơi thở của cô và cô nắm chặt lấy drap trải giường trong hai tay. Anh hôn giữa hai đùi cô như anh đã hôn những phần khác của cơ thể cô, đầy đam mê và nóng bỏng, kéo ra những âm thanh khoái lạc đờ đẫn từ cả họng cô lẫn họng anh. Cô nhắm mắt lại khi ham muốn nóng rực đập và gõ dồn dập ngay dưới da cô, vượt ngoài tầm kiểm soát và làm các ngón chân cô cong lại. Max có thể không biết nhiều về lãng mạn hay các mối quan hệ tình cảm. Anh có thể không quyến rũ được như anh nghĩ về bản thân, nhưng anh biết kha khá về cách làm hài lòng một người phụ nữ. Anh âu yếm cô, ấn vào da thịt trơn mượt của cô và kéo cô vào miệng anh để nhận lấy một nụ hôn ngọt ngào gần như khiến cô vượt quá ngưỡng. Lặp đi lặp lại, anh dẫn dụ cô tới điểm cực khoái, chỉ để lùi lại và áp miệng của mình vào đùi trong của cô. Mỗi lần anh lại đưa cô cao hơn, xa hơn, và vừa đúng lúc cô sắp tan ra, anh dừng lại. Khi cô mở mắt, anh đang ở trên cô, với lấy ví của anh trên cái bàn cạnh giường. Như thể anh đã có vô số lần luyện tập, anh xé bao cao su ra và đặt nó trên đầu thằng bé của mình. Anh lăn nó tới tận gốc, rồi anh nhìn cô, lửa và nhu cầu và vẻ tham lam hiện trong mắt anh, và cô giơ hai tay ra mời anh. Đặt một khuỷu tay cạnh vai cô, anh hôn miệng cô khi đi vào trong cô, trọn vẹn đến mức anh đẩy cô lên cao trên giường. Hết lần này đến lần khác, sâu và mạnh, và cô cong lên để đáp lại từng chuyển động của anh. Hơi thở đứt đoạn của cô tương ứng với anh, lặp đi lặp lại, cho tới khi cực khoái túm chặt lấy cô trong bàn tay nóng rực của nó, và cô không thể thở nổi nữa. Những cơn sóng tiếp nối những cơn sóng dữ dội xô khắp da thịt cô khi các bức tường của cơ thể cô túm chặt, đập mạnh, và xé toạc một tiếng rên rỉ thô sơ từ sâu trong ngực anh. Anh chửi thề bằng cả tiếng Tây Ban Nha lẫn tiếng Anh và ca tụng cô trong cùng một hơi thở nặng nề. Cô dính chặt lấy anh, ôm anh thật gần khi anh vào trong cô lần cuối. Anh đổ sập xuống trên cô, và cô ôm anh vào người. Ôm anh vào trái tim cô, một thứ dường như đập chỉ để yêu anh. Phải sau khi nhịp thở của họ đã trở lại bình thường Max mới rời khỏi cô và rời đi để dùng phòng tắm sát vách. Khi anh quay lại, một luồng sáng hình chữ nhật tràn qua cánh cửa phòng tắm để mở và rọi sáng phía cuối giường. Max kéo cái chăn lại và cô gặp lại anh dưới tấm chăn. Họ nằm mặt kề mặt và cô rê tay khắp bờ vai lẫn lồng ngực rộng của anh. Cô chưa từng yêu một người đàn ông nào theo cách cô yêu Max. Có cảm giác như tất cả tình yêu và hạnh phúc từng diễn ra trong đời cô cho tới khoảnh khắc ấy chỉ là một khúc dạo đầu cho tình cảm này. Cô sẽ không nghĩ về ngày mai. Cô sẽ không hủy hoại những gì họ đã cùng nhau chia sẻ tối nay bằng việc lo lắng đến một tương lai bấp bênh. “Max? Anh có nói thật không khi bảo anh bị ám ảnh với em?” Anh lăn ngửa ra và kéo cô theo cùng. “Đây có phải một câu hỏi bẫy không? Khi mà anh nói có, em buộc tội anh là kẻ hư hỏng bệnh hoạn, nhưng nếu anh nói không, em lại thấy tổn thương và sỉ nhục?” Cô bật cười. “Không. Em chỉ muốn chúng ta luôn trung thực với nhau thôi.” Anh nhướn một bên lông mày. “Trung thực thế nào cơ?” “Hoàn toàn.” Anh vuốt một lọn tóc của cô ra sau tai. “Anh đã trở nên ám ảnh với những âm thanh khàn khàn nho nhỏ em tạo ra khi anh yêu em.” “Em tạo ra những âm thanh khàn khàn ư?” “Ừ, và anh thực lòng yêu thích trọng lượng bầu ngực em trong tay anh.” “Max?” “Hmm?” Cô muốn hỏi anh anh cảm thấy gì với cô, chứ không phải âm thanh khàn khàn và trọng lượng ngực cô, nhưng cô không có dũng khí. Cô chạm nhẹ các ngón tay qua hình tròn vàng mỏng nằm rúc trong lông ngực đen của anh. Nó đã xỉn và cô không thể thấy rõ lắm các chi tiết. “Cái gì đây?” “Một huy hiệu thánh Christopher. Nó là của cha anh. Ông trao nó cho anh khi anh mười tám tuổi.” “Sao lại là mười tám tuổi?” Anh toe toét. “Ông nghĩ anh cần được bảo vệ từ những phụ nữ hoang dã.” “Em có thể không theo Công giáo, nhưng em vẫn biết rằng thánh Christopher là vị thánh bảo trợ cho các chuyến du hành.” Cô giật nhẹ trên lông ngực anh. “Không phải bảo trợ cho các cậu bé cần được bảo vệ khỏi những phụ nữ hoang dã.” “Oái. Chúa ơi, anh nghĩ em đã rứt ra vài sợi rồi.” Anh giơ tay cô lên trước mặt anh. “Đừng đổi chủ đề. Sao cha anh lại đưa nó cho anh khi anh mười tám tuổi?” Anh hôn các khớp tay cô. “Ngoài bộ quần áo trên người, khi cha anh rời Cuba, nó là tất cả những gì ông mang theo. Ông rõ ràng là đã đến nơi một cách an toàn, nên ông xem nó là vật may mắn. Khi anh gia nhập Hải quân, ông đã đưa nó cho anh.” “Và anh rõ ràng là có may mắn.” Anh bật cười sát mu bàn tay cô và những nếp nhăn nhỏ xuất hiện ở khóe mắt anh. “May quá ấy chứ.” “Em không nói về loại may mắn đó đâu.” “Anh cũng thế. Em có biết một người đàn ông như anh được ở đây tuyệt đến thế nào không? Với em?” “Không, nhưng em biết một cô gái như em được ở cùng anh thì tuyệt đến thế nào.” “Không giống nhau. Em cực kỳ xinh đẹp, và em có thể...” Cô đặt ngón tay lên môi Max. “Em muốn anh.” Cô đặt tay lên đầu anh và nhìn vào mắt anh. Cô đến mức đau đớn. Nó cứ phình lên trong ngực cô, ngày càng to hơn, cho đến khi cô không thể kìm nén nó được nữa. “Em yêu anh, Max,” cô nói trong một hơi thở gấp. Anh cứng đờ và nhìn cô một lúc thật lâu trước khi cực kỳ rõ ràng nói, “Không, em không yêu anh đâu.” Mặc dù cô không biết mình mong chờ anh nói gì, thì cũng không phải câu này. “Em không ư?” “Không. Em chỉ bị mê muội vì dư âm cực khoái thôi.” Hoài nghi câu trả lời của anh, cô chống mình dậy trên một khuỷu tay và trừng trừng nhìn xuống anh. “Sao cơ?” “Nó xảy ra sau khi quan hệ dữ dội. Khi em đờ đẫn và không suy nghĩ rõ ràng được.” “Nó đã xảy ra với anh sau?” “Không.” Cô ngồi bật dậy và giữ rịt chăn vào ngực. “Hãy để em xem xem mình có hiểu đúng không nhé.” Cô dừng lại một lát để thu thập lại suy nghĩ bởi vì cô không muốn hiểu lầm anh. Đề phòng trường hợp anh không hề nói những gì nghe giống thứ anh đang nói. “Anh nghĩ em nói em yêu anh vì em đang chịu di chứng của dư âm cực khoái mạnh mẽ đến từ khả năng làm tình siêu đẳng của anh?” Anh cũng ngồi dậy và nhìn cô hơi cảnh giác, như thể anh sợ cô sẽ bất chợt nổi khùng lên với anh. “Anh nghĩ có thể có chút liên quan tới việc đó,” anh nói như thể trước kia anh đã từng gặp cảnh này. “Chuyện này có hay xảy ra với anh không?” “Gì cơ?” “Phụ nữ yêu anh vì... vì...” Cô dừng lại và chỉ vào giữa người anh. “Bởi vì anh làm họ đờ đẫn bằng của quý phi thường của anh?” Anh thật ảo tưởng, và cô đúng là bị nguyền rủa khi vẫn yêu anh hơn ai hết. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô không bị thế. Anh không hề nói với cô là anh yêu cô. Ám ảnh với cô thì có. Yêu cô ư, không. Biết được anh thực sự cảm thấy gì cũng làm cô tức giận gần bằng đau đớn. “Anh biết đấy,” cô nói, và ném cái chăn sang bên, “Anh đang sỉ nhục em hết sức. Em bảo anh rằng em yêu anh, và anh nói em bị loạn. Như thể em ngớ ngẩn và không biết sự khác biệt giữa tình yêu và tình dục ấy. Em đã ba mươi tuổi rồi, và em biết rõ sự khác biệt, Max à.” Cô đi tới tủ quần áo của anh và giật cửa ra. Cô bật đèn lên và tự dặn mình cô sẽ không khóc. Cô cảm thấy đau buốt và ngực cô nhức nhối, nhưng nhẹ nhõm biết bao, cô khám phá ra rằng mình quá tức giận để khóc được. Và cảm thấy ngu xuẩn cực đại vì đã trút bầu cảm xúc. “Việc tối thiểu anh có thể làm là nói cảm ơn,” cô tiếp tục khi lục đồ đạc của anh. “Đó là việc em luôn làm khi ở trong địa vị của anh. Khi có người tự biến mình thành kẻ ngốc và bảo em rằng anh ta yêu em mà em lại không yêu lại anh ta.” Cô kéo một cái áo choàng lụa màu đen ra khỏi giá và xỏ tay qua nó. Trước đây Lola đã từng chịu cảnh tan nát trái tim, nhưng chưa bao giờ thế này. “Và cho anh biết,” cô nói khi quay người lại và thắt đai lưng quanh eo, “Em đã yêu anh trước cả màn trình diễn của anh tối nay. Em yêu anh vì vô vàn lý do chẳng có liên quan gì tới tình dục hết.” Anh đang ngồi thẳng trên giường với hai khuỷu tay đặt trên đầu gối nâng cao, ôm đầu trong hai tay. “Lola à, anh không nghĩ em ngớ ngẩn hay ngu si,” anh nói bằng giọng thốt ra thấp đến nỗi cô gần như không nghe thấy. “Quên đi.” Cô quay lại với cánh cửa phòng tắm đóng chặt. “Quên rằng em đã nói gì đi. Em rút lời đó lại.” Vừa lúc cô kéo cửa mở ra, anh ở sau cô, đóng sập nó lại. Với một tay chống trước mặt cô, Max nói sát tai cô, “Giờ thì em không thể rút nó lại nữa.” “Có, em có thể.” “Không.” Anh dựa cơ thể to cao của mình vào người cô và đẩy cô sát vào cánh cửa. “Anh đã nghe em nói rồi.” Hơi thở nóng rực của anh chạm nhẹ thái dương cô. “Em yêu anh, Lola. Anh sẽ không để em rút câu đó lại đâu. Em không bao giờ có thể rút nó lại hết.” Có thứ gì đó trong giọng anh làm nguội cơn tức giận của cô. Một khao khát sâu thẳm. Một van vỉ không thành lời. Nó nằm trong độ sâu của từ ngữ, hay phải nói chính là trong câu nói của anh. Nằm trong cách tay anh vuốt ve hông cô và trượt vòng ra bụng cô. “Đừng đi.” Anh dựa trán vào cánh cửa sát cạnh trán cô. “Anh đúng là một tên ích kỷ thực sự, anh biết, nhưng đừng đi, Lola à.” “Em không định đi đâu hết. Em chỉ định lấy vali của em thôi.” “À.” Anh rời khỏi cô và cô quay lại ngước lên nhìn anh. “Dù vậy cũng vui đấy. Khi anh nghĩ em sắp bỏ đi, anh chắc đã nhảy bật khỏi giường.” “Do chuột rút đấy.” “Chắc rồi. Em nghĩ anh quan tâm đến em nhiều hơn những gì anh muốn thú nhận. Em nghĩ nó làm anh sợ chết khiếp. Em cũng biết nó làm em sợ chết khiếp.” “Điều gì làm em sợ cơ?” Cô nhìn vào mắt anh và nói, “Rằng em đã yêu anh, và không có tương lai cho chúng ta. Rằng anh đã đột ngột xộc vào đời em mới chỉ cách đây một thời gian. Rằng mọi chuyện quá nhanh, quá sớm, và anh sẽ bỏ đi cùng một cách anh đã bước vào đời em. Sẽ có một ngày em quay lại và anh đã đi rồi.” Anh lắc đầu và hít vào thật sâu bằng mũi. “Nghe này, anh không biết điều gì sẽ xảy ra ngày mai hoặc ngày kia hay tuần sau. Anh chỉ biết rằng khi anh ở cùng em, anh nghĩ đến em. Anh chưa bao giờ muốn một phụ nữ nào theo cách anh muốn em. Và nó không chỉ là cuốn hút thể chất.” Anh đặt tay lên hai má cô. “Anh yêu mùi hương làn da và mớ tóc loăn xoăn của em quấn quanh các ngón tay anh. Anh yêu sự dũng cảm và kiên trì của em.” Anh ép trán anh vào trán cô. “Anh yêu việc được ở cùng em, và chúng ta ở cùng nhau thật tốt. Và anh nghĩ chúng ta sẽ chỉ tốt đẹp lên màthôi.” Phải, nhưng trong bao lâu? cô muốn hỏi. Ý nghĩ anh ở một mình một nơi nào đó, bị đánh đập và bắn vào người, gặm đi một lỗ nhỏ nơi tim cô, nhưng cô có thể làm gì về nó được đây? Cô không thể cản anh cũng như không thể ngừng yêu anh. “Anh không muốn để em đi,” anh nói chỉ hơn một lời thì thầm. “Anh đã cố và không thể. Ý nghĩ về việc đó khiến anh đau đớn.” “Vậy đừng để em đi.” “Chuyện không đơn giản thế.” “Em biết.” Rồi cô nói thành lời nỗi sợ lớn nhất của mình. “Em đã yêu một người đàn ông đặt bản thân anh ấy vào nguy hiểm như thể cuộc đời anh ấy hoàn toàn vô nghĩa. Nhưng cuộc đời anh rất có ý nghĩa với em, Max, và em không biết trái tim mình có thể chịu được điều đó bao lâu nữa.” Anh nhắm mắt lại và hít thở thật sâu bằng mũi. Khi anh mở mắt ra, mắt anh tràn đầy đam mê, và anh hạ miệng xuống rồi hôn cô bởi chẳng còn gì để nói. Anh là một người đàn ông không bao giờ thốt ra những lời hứa mà anh không có ý định thực hiện. Anh xé toạc cái áo lụa đen ra và dường như chạm vào khắp mọi nơi trên người cô cùng một lúc. Anh thờ phụng cô bằng tay và miệng anh rồi bế cô quay lại giường anh. Anh làm tình với cô thêm lần nữa. Lần này dữ dội hơn lần trước, gần như điên cuồng, như thể, nếu anh giữ rịt cô trên giường, anh có thể làm cho thế giới rời xa. Và nó có tác dụng. Trong vòng tay anh, và quấn trong đám chăn gối có hương thơm của anh, chẳng gì tồn tại nữa. Bởi sức mạnh ý chí mãnh liệt, anh làm cho thực tại rời xa. Nhưng trong bao lâu đây?