Cuộc hội họp của gia đình Carlyle luôn được tổ chức vào thứ Bảy đầu tiên của tháng Chín, vì thứ Bảy đầu tiên cũng là kỷ niệm ngày liên quân miền bắc hành quân qua Bắc Carolina và thiêu rụi “chỗ ở” ban đầu của nhà Carlyle. Dù rằng cái “chỗ ở” đó chẳng hơn một cái lán, nơi mà các thành viên Carlyle xưa ngủ với bầy gà của họ, và rằng chiến tranh đã kết thúc từ năm 1865. Những người đàn ông nhà Carlyle đã chiến đấu và tử trận trong cuộc nội chiến, và những ký ức di truyền của họ vẫn sống mãi trong linh hồn của thế hệ hiện tại. Năm nay cuộc hội họp được tổ chức ở nhà cha mẹ Lola, trước sự lo lắng của mẹ cô. Đến cả củi gỗ nhà Carlyle cũng có đủ phần hư hỏng, và mẹ của Lola cũng không đặc biệt yêu quý l m những tên đổ đốn và nghiện bia rượu trong sân sau nhà bà. Bà còn hơi sợ loại nòi giống đó. Những kẻ hết lòng với việc săn bắn và giải đua xe NASCAR [24] , lái xe khắp nơi với Lynyrd Skynyrd la hét trong đài radio rẻ tiền cùng lúc vứt vỏ chai rượu vào sau cỗ xe bán tải của họ. [24] Hiệp hội đua xe thương mại Mỹ Và bà cũng không bao giờ hiểu được những người phụ nữ mê muội tay hư hỏng, chuẩn bị bánh nướng phồng và bắt lũ trẻ im lặng để hắn có thể tận hưởng Trận bóng bầu dục tối thứ Hai . Những phụ nữ có mái tóc có thể chống chọi qua cơn gió quất qua cửa sổ xe tải của lũ hư hỏng ấy. Mặc dù, nếu mẹ cô thành thật, bà sẽ phải thú nhận rằng mái tóc của chính bà cũng có thể đi qua cả một cơn lốc xoáy Oklahoma ấy chứ. Khoảng sân rộng nửa mẫu của nhà Carlyle phủ đầy bóng râm gỗ thích và những cây sồi cao sừng sững. Những chiếc bàn dài tr u nặng dưới trọng lượng của gà rán và bánh mỳ ngô, thịt hun khói và nước xốt đậm đặc, món hầm Brunswick [25] – không có thịt sóc – và nhiều loại dưa chua và tương ớt nhà làm. Vô số salad và thịt hầm choán hết một cái bàn, trong khi ba bàn đầy ụ khác dành hết cho bánh ngọt và bánh nướng. [25] Một món ăn truyền thống của vùng đông nam Hoa Kỳ, gồm có nước hầm cà chua , đậu, ngô, các loại rau củ khác và một loại thịt, có thể là thịt sóc hoặc thịt thỏ, cũng có thể là thịt gà, lợn, hoặc bò Như với tất cả các gia đình khác, vài người họ hàng không hề đi xa hơn quê nhà thân thương của họ, trong khi những người khác quản lý doanh nghiệp và sống trong những vùng dân cư khó với nhất trên đồi Chapel. Những cỗ xe Charger và bán tải hen rỉ dán cờ phe liên minh ở cửa sổ đỗ cạnh những chiếc Cadillac mới sáng loáng và những chiếc SUV rực rỡ. Tất cả bọn họ đều mặc những món đồ xa hoa nhất của mình. Phụ nữ trong những chiếc váy vải in hoa, Lola mặc một bộ váy voan lụa đơn giản với cổ vuông và tay áo ngắn. Đàn ông mặc quần dài và áo sơ mi đẹp đẽ, nhưng chẳng ai trông tuyệt như người đàn ông với bàn tay đang đặt thong dong ở hõm lưng Lola. Chiếc áo là lượt của Max có cùng màu xanh dương như mắt anh và được dắt vào một chiếc quần màu than chì. Cắt kiểu châu  đầy hơn quanh cặp đùi dày cùng lúc cặp chân dài của anh vừa vặn trên đôi giày thủ công. Cao lớn, ngăm ngăm, và lộng lẫy, anh trông tuyệt đến mức đáng để ăn tươi nuốt sống, và Lola nghĩ cô có thể cũng thích được cắm phập răng vào người anh lắm. Không lâu sau khi họ đến, cô giới thiệu Max với cha mẹ cô, và ánh mắt anh trở nên hơi hoang mang khi cha cô bắt tay anh, vỗ vai anh, và cảm ơn anh vì chăm sóc “cô con gái nhỏ” của ông. Mẹ anh hết lời cảm ơn anh vì Lola được an toàn trở về, và trong vòng vài giây, tất cả mọi người ở buổi sum họp đều biết Max Zamora là người hùng đã cứu cô khỏi cái chết báo trước trên con thuyền hư hỏng. “Em đã quên vài chi tiết nhỏ về cái đêm chúng ta gặp nhau hả,” anh thì thầm bên tai cô khi họ hướng qua bãi cỏ về chỗ các người cô vĩ đại của Lola, những người đang vẫy tay như bị điên. “Ý anh là phần anh trói em lại bằng váy của em ấy à?” Cô cảm nhận được nụ cười của anh bên thái dương mình khi anh nói, “Phần đó và cả phần em bắn một khẩu súng pháo hiệu vào anh nữa.” Cô không thèm nói cho anh biết rằng khẩu pháo hiệu đó chỉ vô tình nổ súng. Cô cho tốt nhất là phải để anh luôn cảnhgiác. Lola giới thiệu Max với hai người cô vĩ đại Bunny và Boo của cô, họ ngồi ở bàn phả hệ, phì phèo thuốc lá Viceroys, uống rượu buốc-bông pha loãng, và đưa ra mấy bản phô-tô cây gia phả nhà Carlyle. Họ ghim nó vào cùng một danh sách những người thân thuộc vừa mất năm ngoái, cùng với những câu chuyện hai người họ viết ra từ những hồi ức thơ ấu. Trong trường hợp của Boo, cũng chẳng có gì nhiều được viết ra vì chứng “tiểu đường”. Chứng thiếu hụt insulin đã làm gì với trí nhớ của bà thì không ai dám chắc chắn, ngoài trừ rằng nó luôn khiến bà làm những việc bà không muốn làm. “Cô Bunny và cô Boo, cháu muốn hai người gặp bạn cháu, Max Zamora,” cô giới thiệu anh với hai người phụ nữ đều ở độ tuổi tám mươi. “Max, hai quý bà đây là cô em. “Ồ, một người tình Latinh,” Boo loan báo, bởi vì tất nhiên là, vì Lola từng làm mẫu đồ lót, chuyện cô dễ dãi như một cái nút thắt lỏng cũng rất hợp tình hợp lý thôi và nghiễm nhiên Max là người tình của cô. “Cháu có nói tiếng Tây Ban Nha không?” “Si. Buenos tardes, senoras Bunny and Boo. Como esta usted? [26] ” câu đó uốn ra một cách hoàn hảo từ lưỡi Max, và hai bà cô ngước nhìn anh như thể anh vừa đột nhiên biến thành Julio Iglesias. [26] Có ạ. Xin chào hai quý bà Bunny và Boo, hai người thế nào? Bunny quay lại với cốc buốc-bông của bà. “Cháu đẹp trai như một đồng bạc vậy,” bà bảo anh, giọng bà khàn khàn do thói nốc ba hũ bia một ngày. Bà búng nhẹ bật lửa Bic của mình lên, châm một điếu thuốc, và vào việc. “Cháu đến từ đâu?” “Texas, có thể nói thế, thưa bà,” anh trả lời khi tay anh trượt từ hõm lưng Lola xuống đặt trên hông cô. Tất cả mọi người đều biết Texas l miền nam, nhưng nó không được tốt như là một người bắc Carolina. Rõ ràng là nó đủ tốt cho cô Boo. “Cô từng một lần hẹn hò một anh chàng từ Texas,” bà nói. “W.J.Poteet. Cô không cho rằng cháu biết nhà Poteet đâu nhỉ?” “Không, thưa bà.” “Tôi vẫn nhớ W.J.,” Bunny hùa vào. “Anh ta có phải người thích đồ lụa không nhỉ?” “Phải. Không thể chịu được đồ lót không phải cotton. Từ khi gặp W.J., tôi chỉ mặc mỗi đồ lụa, hoặc không mặc gì cả.” Lola cảm thấy mắt mình trợn tròn và hy vọng cảm giác khiếp hãi mà cô cảm thấy không hiện ra trên mặt. Max chỉ đơn giản cười và siết nhẹ hông cô một cái. “Cháu có thíchụa không?” Boo hỏi anh. “Chà, giờ...” “Chúng cháu phải đi đây,” Lola ngắt ngang. “Max chưa gặp Natalie,” cô thêm vào, ám chỉ chị gái của cô. “Thật tuyệt khi được gặp hai cô,” anh xoay xở nói ra trước khi Lola kéo anh đi. “Em nghĩ rằng hai cô của em đang tán tỉnh anh,” cô nói khi họ đi qua một nhóm trẻ con đang đánh nhau bằng vợt cầulông. “Họ là những quý bà tử tế.” “Họ bị điên. Cả hai người họ, họ đã kết hôn mười một lần. Họ đặc biệt ưa thích thuốc lá, rượu buốc-bông, và chồng. Và không nhất thiết phải là chồng họ. Ngạc nhiên lớn là họ chưa chết vì ung thư phổi, viêm gan, hoặc bị những bà vợ ghen tuông bắn,” cô nói khi tìm thấy Natalie và chồng chị cô đang đứng cạnh một cái bàn ăn ngoài trời. Natalie ôm đứa bé nhỏ nhất, hai tuổi của chị, Ashlee, và Lola ngay lập tức bế cô bé vào tay. “Này, cháu gái,” cô thủ thỉ, và vùi mũi vào cổ đứa bé mới chập chững biết đi nơi cô bé có mùi sữa tắm trẻ em và mùi chiếc váy cotton nhỏ. Cô liếc quanh sân và bắt đầu tự hỏi có phải mình là người duy nhất hơn mươi hai lăm tuổi chưa bao giờ kết hôn hay không. Cô cá là thế, và cô tự hỏi vì sao. Cô quyến rũ, thành công, và có đủ răng. Vậy mà cô vẫn một mình. Đến năm ngoái việc này vẫn không hề làm cô bận tâm, thậm chí là mới tháng trước cũng không. Giờ thì có. Cô muốn nhiều hơn. Không chỉ công việc và tình yêu trung thành từ chú cún của cô. Cô muốn một người đàn ông yêu cô và một gia đình của riêng cô. Cô đã ba mươi tuổi, nhưng đây không phải là do đồng hồ sinh học của cô rung hồi chuông báo hiệu. Mà là chuyện khác. Sau tuần vừa rồi, cô biết trực tiếp biết rằng cuộc sống của cô có thể bị cướp đi khỏi cô và cô đã không hề sống cuộc đời của mình một cách trọn vẹn. Cô liếc lên nhìn Max. Nhìn nét nhìn nghiêng và những đường nét đẹp đẽ trên khóe mắt đôi mắt màu xanh dương của anh. Dạ dày cô trở nên trò trành như thể cô đang ở trên một chiếc đu quay siêu tốc, và tim cô ngưng lại chờ đón một nụ cười của anh. Cô biết những cảm xúc đó là gì. Cô đang phải lòng Max. Cô quan sát miệng anh khi anh trò chuyện với chị gái cô và Jerry, chồng của Natalie. Anh rõ ràng là thấy thoải mái và dễ chịu với gia đình cô. Anh kể cho họ về công ty an ninh của anh, nhưng anh vẫn chỉ nói rất ít về bản thân. Cô đang phải lòng một người đàn ông khóa kín các bí mật của mình. “Anh có muốn ôm em bé không?” cô hỏi anh. Anh nhìn cô như thể cô vừa nói một thứ ngôn ngữ mà anh không hiểu. Rồi anh lắc đầu. “Không.” Cô đang phải lòng một người đàn ông có thể không có khả năng đáp trả tình cảm của cô. Một người đàn ông thích sống trên bờ vực, không bao giờ biết được ngày hôm sau có phải ngày cuối cùng của mình hay không. Điện thoại di động gắn vào thắt lưng anh reo vang và anh với lấy nó. “Thứ lỗi cho tôi,” anh nói, và di chuyển ra xa vài bước để nhận điện thoại. Cô đang rơi vào tình yêu với một người đàn ông nhận các cuộc gọi từ các văn phòng bí mật của chính phủ. Người sẽ biến mất, có lẽ không bao giờ trở lại. Một người đàn ông thích sống cuộc đời tối tăm. “Em đã ăn đủ chưa?” Natalie hỏi, và Lola ép buộc mình chú ý tới chị gái. Đây chính là vấn đề khi bị chứng rối loạn ăn uống: Những người yêu bạn theo dõi để đảm bảo rằng bạn không bỏ bữa hoặc lao đến phòng tắm sau khi đã ăn ngốn ngấu. Bất kể là bạn đã khỏi lâu rồi. Và cô đã khỏi. Cô đã có một tuần lễ sóng gió, nhưng cô không hề để nó lôi cô vào chu trình bệnh tật đó một lần nữa. Phần cuộc sống đó của cô đã qua rồi. “Chúng em vẫn chưa ăn,” cô nói. “Năm nay cô Wynonna lại mang món thịt hầm đậu của cô ấy đến đấy.” “Chị đã ăn nó chưa?” “Em biết cô ấy thế nào rồi đấy. Chị phải ăn, nhưng nếu em không nhìn nó thì nó cũng không tệ đâu.” Ashlee giơ tay ra với Natalie và Lola trao cô bé lại. “Em sẽ tin lời chị chuyện đó xem sao.” Cô liếc qua vai khi Max di chuyển sau lưng cô và vòng tay quanh eo cô. Anh kéo cô áp vào lồng ngực anh và cô hẳn đã tan chảy vào anh nếu anh không nói sát tai cô rằng, “Anh cần nói chuyện riêng với em một lát.” Phổi cô thít chặt, và cô nhắm mắt lại. Nó đây. Anh sắp rời đi, và cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Nếu anh bị giết cô có được biết hay không? Liệu có ai đó nghĩ đến việc liên lạc với cô không? Max cầm tay cô và họ tách khỏi những người khác đến đứng sau một thân cây sồi. Những bóng râm hình lá cắt ngang trán và mũi anh trong khi mặt trời vỗ về miệng và cằm anh. “Anh phải đi đúng không?” Lola bắt đầu trước khi anh kịp nói. “Anh phải đi thực hiện một điệp vụ điên rồ nào đó rồi bị đánh nhừ tử và bắn súng vào người đúng không?” Anh bước lại gần hơn. “Anh không bị đánh nhừ tử.” Chỉ bị bắn súng vào người thôi. “Anh quên là anh trông thế nào khi em mới gặp anh rồi à.” “Đó là một ngoại lệ hiếm hoi.” Anh đặt tay lên hai bờ vai trần của cô. “Anh không thường bị bắt và tra tấn đâu. Đó thực sự là lần duy nhất đấy.” “Tra tấn?” Cô nâng một tay lên ngực và giọng cô nghẹn ngào trong họng. “Anh đã bị tra tấn sao?” Miệng anh mím chặt rồi anh nói, “Đánh đập thôi. Anh chỉ bị đánh đập chút ít.” Lúc trước, khi cô mới nghĩ anh bắn và ăn đòn thôi, cũng đã đủ tệ rồi. Vậy mà giờ anh còn đang bảo cô anh cũng bị tra tấn nữa sao? Mống mắt cô cay xè, nhưng cô từ chối đầu hàng những giọt nước mắt của mình. Cô sẽ không khóc vì anh. Sẽ không khóc vì một người đàn ông dùng mạng mình nhận lấy những ngu ngốc như vậy. “Sao anh lại phải chịu bị đánh đập chứ? Người khác đi không được sao?” “Em không hiểu đâu.” “Vậy thì hãy làm em hiểu đi,” cô nài xin, bởi vì anh nói đúng. Cô không hiểu. “Đó là việc anh làm, Lola à. Đó là anh.” Anh hít một hơi sâu, rồi tiếp tục. “Nếu anh không làm, anh không biết mình sẽ ai nữa.” “Anh sẽ là một người sống để thấy ngày mai.” “Đó không phải là sống.” Cô ngoảnh đi khỏi sức hút mãnh liệt từ đôi mắt xanh của anh. Cô có thể nói gì với điều đó đây? Vì vài lý do, anh cảm thấy mình cần cứu thế giới, hoặc ít nhất cũng một phần thế giới. Có thể sẽ không tệ lắm nếu anh là siêu nhân và đạn chỉ nảy vào lồng ngực anh mà thôi. Anh có vẻ quyết tâm thấy mình bị giết, và rắc rối của cô chính là điều đó dường như cũng không gây ra khác biệt gì với trái tim cô. Giờ thì ai mới điên đây? “Ngay lúc này những chuyện đó cũng không thành vấn đề. Đó chỉ là điện thoại di động, không phải máy nhắn tin của anh.” Dùng ngón tay chạm đến dưới cằm cô, anh đưa ánh mắt cô quay trở lại với anh. “Anh đã cho một người mà anh biết lần theo tên hôn phu cũ của em. Em nói đúng. Hắn sống ở Baltimore. Anh vừa lấy được địa chỉ của hắn. Vào thứ Tư khi anh trở lại từ Charlotte, anh sẽ xem xét vùng đó.” Một cơn gió nhẹ quấn theo mùi hương từ chiếc áo là lượt và chút dấu vết nước hoa của anh. Anh sẽ không rời đi để cứu thế giới. Và cùng lúc việc biết được điều đó mang đến chút nhẹ nhõm, cô cũng biết rằng có một ngày điện thoại của anh sẽ reo và máy nhắn tin của anh sẽ rung lên, và anh sẽ bỏ đi. Nếu anh bị giết ở một đất nước xa lạ nào đó, trong một chiến dịch vụng trộm, cô liệu có bao giờ biết được hay không? Hay cô sẽ chỉ đơn giản không bao giờ gặp hay nghe tin gì từ anhnữa? “Tối nay, chúng ta sẽ động não vạch ra một kế hoạch để lấy những bức ảnh đó lại cho em,” anh nói, và đột nhiên cô cảm thấy thật nhỏ mọn và hẹp hòi. Anh đang đề nghị giúp cô. Đặt bản thân vào nguy hiểm để giải quyết các rắc rối của cô với Sam. Cho cô tham gia khi cô biết anh thà được làm việc một mình, và cô nợ anh nhiều hơn cơn tức giận này. Max là anh. Cô không thể xin anh thay đổi để làm cô hài lòng, tất cả những gì cô có thể làm là bảo hộ trái tim mình. Cách xa vài chiếc ô tô, Max theo dõi cựu hôn phu của Lola tới Sân Camden ở trung tâm Baltimore. Đội Orioles sắp đấu với Toronto lúc bảy giờ trong trận đầu tiên của chuỗi ba trận trước khi họ tiếp tục lên đường. Max quan sát xe ô tô của hắn ta quành vào công viên Oriole, rồi anh quay lại ngôi nhà trắng đơn giản ở ngoại ô. Anh đỗ xe cạnh lề đường dưới bóng một cây sồi, rồi lấy điện thoại và quay số di động của Lola. Cô nhấc máy ở hồi chuông thứ ba, và chỉ giọng xin chào của cô thôi cũng xoắn chặt dạ dày anh lại. “Em ở đâu thế?” anhhỏi. “Ở chỗ làm,” cô thở dài. “Anh ở đâu?” “Cách nhà hôn phũ cũ của em khoảng một trăm ba mươi mét. Hắn đang ở trận đấu của đội Orioles như em đã đoán.” Max liếc đồng hồ. “Anh sẽ đợi cho đến khi tối hẳn rồi thử mạo hiểm qua đó và nhìn hệ thống an ninh của hắn xem sao. Xem xem anh cần mang theo đồ chơi gì vào ngày kia.” “Một khẩu súng chăng?” “Anh ngờ là mình không cần súng đâu.” “Ồ,” cô nói, nghe thất vọng cực kỳ. “Có thể mang theo một khẩu súng điện,” anh thêm vào để làm cô vui lên. “Em có thể hạ gục hắn bằng nó không?” “Hy vọng là chúng ta sẽ vào rồi ra trước khi hắn về nhà.” “Xì. Em khá là muốn hạ gục hắn.” Max bật cười. “Em khát máu quá. Nhưng anh sẽ nói với em chuyện này nhé. Nếu em tử tế, anh sẽ để em nhìn món vũ khí đó.” Anh hạ giọng và thêm vào, “Có khi chạm cả vào nó nữa.” Vài giây im lặng trôi qua trước khi cô lên tiếng trở lại. “Chúng ta đang nói về khẩu súng điện của anh à, Max?” “Ừ.” “Được rồi,” cô nói, nhưng giọng không tin tưởng. “Vậy chúng ta vẫn làm vào thứ Sáu?” “Ừ, anh sẽ đón em ở sân bay Ronald Reagan lúc sáu giờ.” Anh nhanh chóng xem xét lại kế hoạch mà họ đã nói đến suốt cuối tuần, nhưng thay vì cố giấu giếm hành tung của cô để đưa cô đến và ra khỏi sân bay trước khi có bất kỳ ai nhận ra được cô như họ đã thảo luận, sáng nay Max đã sửa lại kế hoạch. Bất kỳ một hành động giấu giếm nào cũng sẽ tự động làm cô có vẻ có tội, và khi Sam chú ý thấy ổ cứng của hắn đã bị xóa sạch và các bức ảnh biến mất, người đầu tiên hắn nghi ngờ sẽ là Lola. Vì Max sẽ là chứng cớ ngoại phạm cho Lola, điều cuối cùng anh muốn là để một trong hai người họ mang vẻ đang che đậy. Anh đoán là cảnh sát sẽ thẩm vấn Lola – cả anh nữa – nhưng họ sẽ không có bằng chứng để gán tội cho cả hai người. Không bằng chứng, vụ án sẽ bị cho vào một tập hồ sơ và cũng chỉ là một trong một nghìn vụ án không giải quyết được khác ở một khu vực trong cả nước mà vốn cũng đầy rẫy tội phạm. “Anh có chắc làm thế là khôn ngoan nhất không?” Lola hỏi sau khi anh đã thuật lại kế hoạch mới. “Ừ. Chúng ta sẽ ẩn núp ở chỗ sáng. Hãy để tất cả mọi người biết em ở trong thị trấn.” Anh nghĩ đến bộ váy đỏ cô đã mặc đêm hôm nọ khi anh lái xe tới nhà cô. Anh thích bộ váy đó. Nó vừa cổ điển vừa quyến rũ. Rồi cô thay sang chiếc quần sooc và chiếc áo phông ấy và anh suýt thì mất trí. “Có lẽ cư xử như là chúng ta không thể rời tay khỏi nhau. Rằng chúng ta mê đắm nhau đến nỗi khi chúng ta rời khỏi một quán bar nho nhỏ mà anh biết ấy, mọi người sẽ nghiễm nhiên cho rằng chúng ta hướng thẳng tới giường thay vì đột nhập vào nhà hôn phu cũ của em.” “Hmm, anh chắc nó sẽ hiệu quả chứ?” “Ừ, anh chắc. Nên hãy mặc thứ gì đó đáng nhớ vào nhé,” anh thêm vào trước khi ấn nút tắt. Anh ném điện thoại lên ghế hành khách và chuẩn bị chờ đợi cho bóng hoàng hôn nhá nhem đầu tiên. Anh tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại, và cố chợp mắt, nhưng ý nghĩ về Lola khiến việc ngủ bất khả thi. Anh cuối cùng đã dành trọn cả cuối tuần ở cùng cô, và dường như anh đã dành vô số thời gian ở ngay trên chiếc ghế sô pha tím của cô, bao quanh toàn những chiếc gối móc ren trong lúc Bé Cưng nằm ở thành ghế cạnh đầu Max và liếm taiMax. Lola đã không bắt anh ngồi hết sáu tiếng của phim Kiêu Hãnh và Định Kiến như đã dọa, nhưng cô đã bật một bộ phim chiếu rạp chán ngấy của Kevin Costner kể chuyện một gã nào đó xây thuyền. Max đã ngủ gục, nhưng Lola đã đánh thức anh dậy đúng lúc để xem được một phần của một bộ phim khác. Một bộ phim kể về việc Mel Gibson đọc được ý nghĩ phụ nữ và biết rõ họ thực sự muốn gì. Anh khá là thích phim đó, mặc dù phim của Mel mà anh ưa thích nhất luôn là Vũ Khí Chết Người . Cuộc hội họp nhà Carlyle không phải là một màn tra tấn như anh đã mường tượng. Thực ra thì, tất cả họ dường như đều là những con người thực tế, và vì vài lý do họ thích anh. Anh cho là điều đó liên quan rất nhiều tới chính bản thân Lola, và việc cô đã kéo dãn sự thực xa đến mức anh trở thành người hùng đã cứu cô khỏi mọi hiểm nguy nhất là cái chết báo trước. Sau khi họ ăn uống ở buổi họp mặt, anh và Lola đã quay về căn hộ của cô và phác thảo một kế hoạch hoạt động. Rồi anh vào giường. Một mình. Và đêm thứ hai, anh chỉ ngủ được rất ít. Sáng hôm sau anh đã rời đi đến Charlotte từ sớm và đặt một phòng khách sạn chỉ để khò khò được chút ít trước buổi gặp gỡ với người của Duke ngày hôm sau. Anh bị ám ảnh với cô. Khi anh không ở cùng Lola, thì cô cũng chẳng đi đâu xa ý nghĩ của anh. Anh đã ở Charlotte hai ngày, nhưng dường như dài hơn nhiều. Khi anh gặp lãnh đạo của Công ty Duke Power, cô đã đùa nghịch với sức tập trung của anh. Điều đó chưa từng xảy ra với anh trước kia. Anh đã luôn có khả năng tập trung vào công việc trước mắ Nhưng khi anh tham quan nhà máy của Dukie, chỉ ra những khâu yếu trong an ninh của họ, những hình ảnh của cô cứ nảy vào đầu anh. Cách cô xuất hiện ở sân sau nhà cô, ánh trăng nhảy múa trong mái tóc ngắn của cô. Hay là những thứ thật đơn giản: cách cô mỉm cười khi cô đi về phía anh và giơ tay ra. Sau khi anh hoàn thành công việc ở Charlotte, anh đã lên kế hoạch nghỉ ngơi chút ít ở Durham. Nó nằm trên đường anh về nhà, và anh vẫn luôn có cái cớ là xem xét qua những chi tiết cuối cùng trong kế hoạch với Lola. Nhưng đến cuối anh lại lái xe qua chỗ rẽ. Anh đã không đầu hàng ham muốn được gặp cô. Ồ phải, anh rõ ràng là bị ám ảnh. Và chỉ có một chuyện để làm. Ngay khi anh giải quyết xong rắc rối hộ cô, ngay khi anh đưa cô những bức ảnh đó, anh phải tránh xa khỏi cô. Không cớ này cớ nọ nữa. Không đóng vai người hùng chỉ để ngầm đưa bản thân mình vào đời sống của cô nữa. Anh phải thoát ra trước khi các ý nghĩ của anh trở nên điên khùng thêm, trước khi anh lún vào quá sâu đến mức chẳng còn đường cho anh thoát ra nữa. Trước khi anh làm gì đó quá mức tuyệt vọng và từ bỏ cuộc đời của mình để ở cùng cô. Trước khi anh thay đổi bản thân để thích nghi với thế giới của cô. Trước khi anh biến đổi hoàn toàn đến mức anh không còn biết mình là ai nữa. Trước khi anh chẳng còn là gì cả. Phải, một khi anh đã đưa cô lên máy bay quay về Durham, anh sẽ quay lại với cuộc đời của chính mình.