Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 74 : Lời Khai Của Triệu Trường Bách

Trong thư phòng, két sắt bị mở bung ra mà vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cạy khóa, có thể thấy hung thủ đã hoàn toàn dùng kỹ năng hack cao siêu của mình xâm nhập vào hệ thống bảo mật dễ dàng giải mã được cả bảy lớp mật khẩu. Người này không dễ dàng đối phó một chút nào. Uyển Khanh quan sát rất kỹ két sắt, cô muốn tìm ra dấu vết nào đó nhưng lại thất vọng khi ngoại trừ két sắt bị mở ra thì mọi thứ đều vô cùng bình thường. “Hệ thống này bảo mật rất tốt, chỉ cần kẻ trộm nhập sai mật khẩu một lần thì hệ thống sẽ tự động phát tín hiệu về phòng quan sát, lúc đó sẽ có người chạy tới đây ngay lập tức.”- Hạ Dĩ Niên xem qua màn hình trên tử két sắt, chậm rãi nói. Uyển Khanh khó tin: “Ý anh là… kẻ đó không nhập sai mật khẩu dù chỉ một lần đã thành công giải mã cả bảy lớp mật khẩu.” Ánh mắt Hạ Dĩ Niên nhìn lên màn hình hệ thống bảo mật, đầu mày khẽ nhíu lại: “Không phải, hắn ta vốn dĩ không hề phí công nhập mật khẩu, rõ ràng là một hacker chuyên nghiệp.” Lúc này Khải Ca và Angelina từ bên ngoài chạy vào. “Dĩ Niên, ở vườn hoa tôi tìm được cái lắc tay này, cậu xem.”- Angelina vừa nói vừa đưa chiếc lắc này cho hắn. Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhận lấy, chiếc lắc tay mỏng manh được làm bằng bạc có in hình những ngôi sao nhỏ trông cực kỳ đẹp mắt. Chỉ là nó làm cho sắc mặt Hạ Dĩ Niên trở nên nặng nề, ánh mắt hắn cũng theo đó mà sắc lạnh đến đáng sợ. “Sao vậy Dĩ Niên?”- Uyển Khanh thấy sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng thì đáy lòng cũng căng thẳng hơn. “Chiếc lắc tay này là quà sinh nhật năm mười lăm tuổi Giản Lăng  tặng cho Giản Tình.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi nói, trong giọng điệu đã cố giấu đi sự kinh ngạc. Mọi người sững sờ nhìn nhau… “Không thể nào, Giản Tình sao có thể là hung thủ chứ?”- Người đầu tiên ngờ ngàng lên tiếng là Khải Ca. Âu Giãn Tình đi theo Hạ Dĩ Niên bảy năm, cũng xem như là gần bên cạnh anh bảy năm, anh hiểu rõ tính của nàng, một chiếc lá rơi cũng có thể khiến nàng hoảng sợ, sao có thể là hung thủ máu lạnh đây? Chỉ là chiếc lắc này… Khải Ca lại nghĩ tới lời Uyển Khanh nói, ngay cả cô cũng nhận định bóng lưng kia rất giống với Âu Giãn Tình. Nhưng là làm sao có thể chấp nhận sự thật này đây? “Tại sao Giản Tình lại làm như vậy chứ, công nương Era và chị ấy đâu có thù oán gì, còn cả hai cô gái kia nữa, còn cả…”- Uyển Khanh nhìn Hạ Dĩ Niên: “Sao chị ấy lại muốn hại anh chứ?” Angelina nhíu mày: “Mọi người bình tĩnh đi, mọi chuyện còn chưa vội kết luận, Dĩ Niên đưa cái lắc tay đây để tôi đem về cục cảnh sát giám định lại xem có manh mối nào không.” “Không thể được!”- Hạ Dĩ Niên dứt khoát nói: “Tôi phải xem xem Âu Giãn Tình và chuyện này có liên quan gì với nhau.” “Dĩ Niên…”- Uyển Khanh kéo tay hắn: “Anh định làm gì?” “Khanh nhi ở đây đợi anh, anh phải đi tìm Giản Tình làm rõ chuyện này.”- Hạ Dĩ Niên Hạ Dĩ Niên điềm tĩnh nhìn cô sau đó quay sang Angelina: “Tạm thời chị ở lại đây với cô ấy đừng về sở cảnh sát, lát nữa Lạc Nhân và Vu An Di sẽ đem đoạn camera ở Triệu gia tới, hai người cứ xem trước xem có manh mối gì không.” “Được! Yên tâm, chỗ này giao cho tôi.”- Angelina không chần chừ gật đầu. “Dĩ Niên…”- Uyển Khanh lo rằng hắn đi tới đó một mình sẽ không ổn, dù gì thì nếu như Giản Tình thật sự là hung thủ thì có khi nào bị vạch trần sẽ quay lại trở mặt làm hại hắn không? Uyển Khanh vỗ vai cô, nhẹ giọng trấn an: “Ngoan, ở đây đợi anh.” Uyển Khanh im lặng, một lúc sau nhẹ nhàng gật đầu: “Anh cẩn thận một chút!” Hạ Dĩ Niên gật đầu sau đó quay người rời khỏi, Khải Ca cũng theo sau hắn. Lúc ra tới cửa lớn của Hạ gia, Hạ Dĩ Niên nhìn sang Khải Ca: “Phái thêm hai người có năng lực bảo vệ Khanh nhi, hiện giờ thứ hung thủ muốn nhắm vào là tứ đại gia tộc, tôi lo rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.” “Vâng, cậu hai!” … “Uyển Khanh à, em xem Dĩ Niên vừa đi em đã sợ tới mức tay chân lạnh hết cả lên rồi này.”- Angelina chạm nhẹ vào tay cô sau đó hoảng hốt lên tiếng, đem ly trà nóng vừa pha đặt vào lòng bàn tay của Uyển Khanh. Uyển Khanh mím môi: “Chị Angelina, em lo quá, có khi nào Giản Tình thật sự là hung thủ, cô ấy sẽ đối phó lại Dĩ Niên không?” Angelina cười một tiếng, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm đi cô bé, kể cả khi cô ấy có là hung thủ đi chẳng nữa thì cũng không phải là đối thủ của Dĩ Niên.” “Nhưng mà…” “Em đừng lo nữa!”- Angelina chật lưỡi: “Lúc Hạ Dĩ Niên tay dính đầy máu tươi giúp Hạ Dĩ Tường giữ vững cái ghế chủ tịch của Hoàng Thịnh em vẫn còn đang ngồi ghế nhà trường học trận đánh Mtao Mxây đó, vì vậy em không cần lo lắng mấy chuyện này cậu ấy sẽ không sao.” Lúc này tiếng chuông ở cổng lớn vang lên, Angelina quay qua bảo người làm ra mở cửa. Một lúc sau người làm quay vào báo là Triệu Trường Bách muốn gặp Uyển Khanh và Angelina. “Cho cậu ấy vào đi.”- Angelina nhìn Uyển Khanh còn đang thẫn thờ bên cạnh thì thở dài vỗ vai cô. Quản gia lui ra, rất nhanh Triệu Trường Bách đã bước vào phòng khách, gật đầu chào Angelina: “Cảnh sát trưởng!” “Chào cậu Triệu, cậu đến đây có chuyện gì?”- Angelina đứng lên. Uyển Khanh lúc này cũng ý thức được sự xuất hiện của Triệu Trường Bách, cô ngẩng đầu nhìn anh sau đó cũng ngạc nhiên đứng lên: “Triệu Trường Bách, sao anh tới đây?” Triệu Trường Bách im lặng một lúc sau đó lên tiếng: “Anh tới đây để cho lời khai.” “Lời khai?”- Uyển Khanh khó hiểu: “Anh biết chuyện gì sao?” “Cũng không hẳn, nhưng là em có nhớ sau khi anh cùng em nói chuyện anh đã đến phòng trang điểm hay không?”- Triệu Trường Bách hỏi. Uyển Khanh và Angelina quay sang nhìn nhau sau đó Angelina lên tiếng: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Triệu Trường Bách gật đầu bước đến ghế sô pha ngồi xuống, Uyển Khanh cũng ngồi cạnh anh, gấp rút hỏi kỹ: “Triệu Trường Bách, anh nhìn thấy gì? Lúc đó đã xảy ra chuyện chưa?” Angelina bên cạnh nhanh chóng mở điện thoại bật chế độ ghi âm rồi để lên bàn. Triệu Trường Bách nhớ lại những chuyện mà anh nhìn thấy sau đó chậm rãi kể lại: “Lúc đó anh tới phòng của Era, cô ấy đã thay xong lễ phục ngồi trước gương và đang kẻ mắt, anh đi vào nói vài câu với cô ấy. Anh hỏi cô ấy có cần chuẩn bị thêm gì không, cô ấy bảo không cần, anh lại hỏi có cần cho vài người qua giúp em chỉnh trang y phục không cô ấy cũng lắc đầu, nhưng khi anh hỏi cô ấy có chuẩn bị tâm lý xuất hiện cùng anh trên lễ đường chưa, anh cảm thấy cô ấy có điểm kì lạ. Anh vốn nghĩ rằng cô ấy yêu anh như vậy thì đối với câu hỏi này sẽ nhanh chóng trả lời mới đúng, nhưng mà cô ấy lại im lặng khoảng mười giây như thế mới chậm rãi gật đầu. Lúc đó anh cũng chỉ cảm thấy kì lạ vậy thôi nên cũng không ở thắc mắc nhiều, rất nhanh liền rời khỏi đi ra đại sảnh đón khách.” Angelina rót một ly trà cho Triệu Trường Bách, nghe tới đây thì hỏi lại: “Lúc đó thái độ của Era như thế nào? Có gì khác thường không?” Triệu Trường Bách suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Có, có khác thường nhưng cụ thể ở đâu thì tôi không biết. À, chắc là mọi ngày cô ấy cứ gặp tôi thì sẽ vui mừng ríu rít tìm đề tài để nói chuyện nhưng mà lúc đó thì thái độ của cô ấy rất lạ, kiểu như không muốn nói chuyện, lời nói ra cũng không nhiều lắm chỉ có hai chữ ngắn gọn là ‘không cần’, thái độ vô cùng khác với mọi khi.” Angelina lại hỏi: “Anh tới phòng trang điểm lúc mấy giờ và rời khỏi lúc mấy giờ?” Triệu Trường Bách lại suy nghĩ: “Lúc đến khoảng 10:00, lúc rời khỏi chắc là mười lăm phút sau.” “Từ lúc anh đến cho đến lúc anh rời khỏi Era vẫn duy trì động tác vẽ mắt của mình sao?” Triệu Trường Bách gật đầu: “Cô ấy kẻ mắt rất tỉ mỉ.” “Nhưng mà lúc tôi kiểm tra qua thi thể nạn nhân, vết chì kẻ mắt trên mặt cô ấy vô cùng nhạt. Nói cách khác một người dùng mười lăm phút ra để tô đôi mắt của mình thì vết chì kẻ trên đó sẽ phải vô cùng đậm mới đúng.”- Angelina nghi vấn. “Ý của cô là…” Angelina lắc đầu, nàng chỉ đang đưa ra nghi vấn, cũng không biết nên trả lời thế nào. Lúc này Uyển Khanh nãy giờ im lặng lắng nghe cũng đặt câu hỏi: “Era có từng quay lại nhìn anh không?” Triệu Trường Bách lắc đầu: “Cô ấy đang kẻ mắt nên chỉ nhìn vào gương thôi, anh đứng sau lưng cô ấy.” “Thái độ của Era theo lời kể của cậu Triệu vô cùng không bình thường.”- Angelina nói. Triệu Trường Bách ngẫm nghĩ một lúc lại thêm vào: “Anh cảm thấy cô ấy không có ý muốn nói chuyện nên rời đi, vì đơn giản chỉ nghĩ rằng cô dâu trước lúc cưới sẽ hồi hộp một chút nên cũng không thắc mắc nhiều, lúc anh đi được vài bước thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng trang điểm vọng ra, chắc là cô ấy kẻ mắt xong thấy không đẹp nên đã rửa mặt chính vì vậy mà vết chì trên mặt không đậm như Angelina nói. Era là kiểu người khá cầu toàn, đây là tính cách đặc biệt của cô ấy, chuyện cô ấy thấy không ổn cô ấy sẽ phá đi làm cho tới khi nào nó hoàn hảo thì thôi.” Uyển Khanh chậm rãi suy tính trong đầu: “Mười giờ mười lăm anh rời khỏi vậy hung thủ có hơn một tiếng đồng hồ để hành hung Era, trên người Era lại có dấu vết bị xâm hại vì vậy trừ đi thời gian hung thủ giở trò đồi bại với cô ấy thì chút thời gian ít ỏi còn lại nếu dùng để giết chết một người là bất khả thi. Khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể giết đi một người còn sống, hơn nữa là treo cổ? Có khi nào sau khi bị cưỡng hiếp Era đã tuyệt vọng và tự tử không?” Angelina gật đầu: “Nếu như mọi chuyện là vậy thì đơn giản hơn, chúng ta chỉ cần đợi kết quả xét nghiệm từ phía pháp chứng là được.”- Nàng tắt đi chế độ ghi âm trên điện thoại rồi quay sang Triệu Trường Bách: “Cảm ơn anh cậu Triệu, những lời nói của anh chúng tôi sẽ ghi âm lại phục vụ điều tra.” Triệu Trường Bách lắc đầu: “Không có gì, tôi cũng muốn trả lại công bằng cho Era. Nếu như lúc đó tôi ở lại đó lâu hơn có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra…” “Anh đừng tự trách mình.”- Uyển Khanh nhẹ giọng an ủi: “Mọi chuyện xảy ra không ai muốn cả, cái chúng ta cần là phải tìm lại tư liệu mật, bắt tên khốn kia trả thù cho cô ấy.” Triệu Trường Bách gật đầu. Không khí ba người chìm vào im lặng. Âu Giãn Tình nghe thấy chuông cửa vội vàng bỏ tạp dề trên người chạy ra mở cửa, lúc nhìn thấy Hạ Dĩ Niên đầu tiên là kinh ngạc sau đó là vui mừng để cho hắn vào nhà. Nàng vội vàng chạy vào nhà bếp tắt lửa nồi canh rồi múc ra một ít đem ra để lên bàn: “Canh khổ qua, uống vào mát người, bên ngoài trời nóng như vậy anh uống một ít đi.” Hạ Dĩ Niên nhìn chăm chăm nàng, ánh mắt sắc bén như đang muốn mổ xẻ tâm tư người khác ra dò xét. Âu Giãn Tình chớp mắt: “Gì thế, sao lại nhìn em như vậy?” Hạ Dĩ Niên nhẹ nhàng nhếch môi, mắt vẫn nhìn nàng không rời: “Không có gì, chỉ là trước giờ chưa nhìn thấy mặt mộc của em nên có chút ngỡ ngàng thôi.” Âu Giãn Tình mở to mắt, nhất thời xấu hổ đưa tay chạm lên mặt mình: “À, tại em, tại em không biết anh tới, một mình em ở nhà nên cũng không trang điểm…” “Không sao.”- Hạ Dĩ Niên lạnh nhạt nói, ánh mắt lại dừng trên cổ tay nàng: “Em qua đây.” Âu Giãn Tình bước tới ngồi cạnh hắn, cổ tay nàng bị Hạ Dĩ Niên cầm lấy. Hắn nhíu mày nhìn chiếc lắc tay trên đó… “Dĩ Niên anh sao vậy…anh làm em đau đấy.”- Âu Giãn Tình khó chịu nói. Hạ Dĩ Niên nâng mắt nhìn nàng rồi lại quan sát chiếc lắc trên tay nàng, chậm rãi nói: “Chiếc lắc tay này…anh còn nhớ là của Giản Lăng tặng cho em, em rất thích nó, luôn giữ nó trên người có đúng không?” Âu Giãn Tình gật đầu: “Đúng vậy, chiếc lắc tay này tên là sao may mắn, chỉ cần đeo lên thì mọi chuyện cũng thuận buồm xuôi gió.” “Ồ!” – Hạ Dĩ Niên nhướng mày: “Nói vậy tức là em chưa từng tháo nó ra, hoặc giả sử là… làm rơi nó?” Âu Giãn Tình nhìn hắn rồi bật cười: “Dĩ Niên anh nói gì vậy, chẳng phải nó vẫn còn trên tay em sao? Anh sao vậy, hôm nay cứ hỏi về chuyện lắc tay của em mãi, có chuyện gì sao?” Hạ Dĩ Niên buông tay, nói một câu vô cùng lạnh nhạt: “Không có gì, chỉ là anh vô tình nhặt được một cái lắc tay khá giống với cái của em hiện giờ, anh nghĩ là của em nên mang đến đây. Nhưng mà giờ nghĩ lại thì anh mới nhớ ra chiếc lắc này là hàng độc quyền, trên thế giới chỉ có một chiếc, làm sao có thể có hai chiếc giống nhau y hệt được.” Âu Giãn Tình cười nhẹ: “Vậy chắc chắn chiếc anh nhặt được là giả rồi.” “Vậy sao?”- Hạ Dĩ Niên nhếch môi: “Anh lại thấy chất liệu của chiếc lắc mình nhặt được tốt hơn so với cái của em đang đeo, hay là anh sẽ đem nó đi giám định lại, nếu chiếc lắc trong tay anh là thật vậy thì chiếc em đeo trên tay là giả ngược lại cũng như vậy.” Bã vai Âu Giãn Tình khẽ run lên, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh liền tươi tắn như cũ: “Anh đùa vừa thôi, cần gì phải phí thời gian đem một món đồ lụm được ngoài đường đi giám định, chiếc lắc này của em là do Giản Lăng  tặng, em luôn đeo nó trên tay, sao có thể là đồ giả được chứ.” Hạ Dĩ Niên nhìn Âu Giãn Tình rất lâu. Âu Giãn Tình mím môi, mắt khẽ hạ xuống nhìn chăm chăm xuống đất một lúc mới ngẩng đầu lên tiếng: “Dĩ Niên, anh uống chút canh đi, hôm nay đến đây sao lại toàn nói chuyện gì đâu không thế?” Hạ Dĩ Niên thu hồi ánh mắt, ngay sau đó đứng lên: “Uống canh thì khỏi đi, anh còn bận một chút việc phải đi trước.”- Hắn quay lưng đi sau đó thì đột nhiên ngừng lại quay đầu: “À, nghe Khanh nhi nói em định đi du lịch vòng quanh thế giới.” Âu Giãn Tình đứng lên, gật đầu: “Phải!” “Chừng nào đi?” “Khoảng tháng sau.” “Tại sao không đi ngay bây giờ? Có việc gì phải làm sao?”- Hạ Dĩ Niên hỏi. “À, em... có một số việc ở club cần phải giải quyết, em đang tìm người sang lại câu lạc bộ đó.”- Âu Giãn Tình không chút kẽ hở trả lời. Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Vậy thì tốt, Giản Tình, anh hy vọng thật sự là như vậy.” Nói xong câu đó Hạ Dĩ Niên không quan tâm Âu Giãn Tình có hiểu hay không, nhanh chóng rời khỏi nhà. Âu Giãn Tình mất hết khí lực ngồi xuống sô pha hít sâu một hơi rồi thở ra, ánh mắt nàng đờ đẫn một lúc thật lâu sau mới nhìn xuống chiếc lắc trên cổ tay mình. Đầu mày khẽ nhíu lại, sự phức tạp cùng sợ hãi đan xen vào nhau. Lúc Hạ Dĩ Niên quay trở lại Hạ gia, hắn hỏi qua quản gia mới biết được Uyển Khanh và mọi người đang cùng nhau ở phòng giám sát. Hắn đi tới phòng giám sát mở cửa vào trong, trên màn hình đều là cảnh ở nhà họ Triệu. Hạ Dĩ Niên bỏ áo khoác ngoài lên ghế: “Thế nào, có phát hiện gì không?” Uyển Khanh quay sang: “Không có, chúng ta không biết tư liệu mật bị đánh cắp vào lúc nào nên chỉ có thể tra lại đoạn camera của hai ngày trước khi xảy ra vụ việc, nãy giờ đã xem qua một ngày nhưng vẫn không thấy chuyện gì khả nghi. Dĩ Niên, anh điều thêm người tới quan sát đi, nhiều màn hình như vậy, chúng ta chỉ có năm người làm sao có thể nhìn hết được?” “Không được.”- Hạ Dĩ Niên ngồi xuống ghế cạnh Uyển Khanh: “Chuyện mất tư liệu mật là chuyện lớn, để càng nhiều người biết thì sẽ ra gây nội chiến trong gia tộc ngay.” Uyển Khanh thở dài, gật đầu sau đó hỏi: “Sao rồi Dĩ Niên, bên phía Giản Tình thế nào?” Hạ Dĩ Niên trả lời: “Chiếc lắc tay vẫn còn trên tay cô ấy, nhưng mà điều khiến anh cảm thấy kì lạ là ở đây là chiếc lắc này được hạn chế số lượng, cả thế giới chỉ có một chiếc này, sao có thể cùng lúc xuất hiện ở chỗ của Giản Tình và chỗ anh được?” Angelina nhíu mày lên tiếng: “Vậy thái độ của cô ấy thế nào?” “Ngoài mặt không có gì khác thường, nhưng mà tôi nhìn ra cô ấy không thoải mái lắm khi nói về chuyện chiếc lắc tay. Cũng dễ hiểu, Giản Tình vẫn chưa biết chuyện Giản Lăng đã chết, ngày nào cũng mong anh trai trở về nên lúc nhắc tới vật thuộc về Giản Lăng  cô ấy không vui cũng là chuyện thường.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi nói. Uyển Khanh nghe vậy, đầu óc càng thêm rối bời: “Các người nói xem ai mới là hung thủ, rốt cuộc kẻ nào ra tay tàn nhẫn như vậy?” Lạc Nhân nhìn vào màn hình phía trước, quan sát kỹ lưỡng, lúc này lên tiếng: “Chúng ta đoán thử đi, biết đâu suy đoán sẽ tìm ra được manh mối gì đó. Xin lỗi Uyển Khanh nhưng tôi phải nói lời này, tôi nghĩ có thể là Lôi Hiệp Vũ, thái độ khẩn trương của ông ấy lúc Angelina đòi xét nghiệm AND rất quái lạ, ông ấy nói bản thân không hề rời khỏi đại sảnh nhưng ai làm chứng? Nếu như có người từng nhìn thấy ông ấy rời khỏi đại sảnh thì dựa vào thân phận là chủ nhân Lôi gia của ông ấy thì họ cũng không dám lên tiếng làm chứng. Hơn nữa chúng  ta đều biết Lôi Hiệp Vũ trước giờ phong lưu trăng hoa vô số kể, Era lại xinh đẹp như vậy, khó loại trừ khả năng ông ta đối với Era sinh ra tạp niệm.” Uyển Khanh im lặng, cô biết dù gì trên danh nghĩa Lôi Hiệp Vũ cũng là ‘cha’ mình, lúc này cô hẳn là phải nên lên tiếng bênh vực ông ta mới hợp lý. Nhưng mà Uyển Khanh phải thừa nhận mọi suy đoán của Lạc Nhân đều có căn cứ, kì thực lúc ở nhà hàng nhìn thấy phản ứng của Lôi Hiệp Vũ khi nghe Angelina nói phải lấy mẫu ADN đã khiến Uyển Khanh bán tín bán nghi rồi. Vu An Di gật đầu một cái, rồi lên tiếng: “Để tôi nói suy đoán của mình nhé, tôi nghĩ có thể  hung thủ là Triệu Trường Bách. Chúng ta đều biết Triệu Trường Bách lấy Era là vì hai nhà ép buộc, anh ấy vốn không yêu Era nhưng cô gái này lại kiên quyết bám lấy anh ấy, khiến anh ấy bực bội và cảm thấy bị ràng buộc. Hơn nữa hành động tự động đến chỗ chúng ta cho lời khai cũng rất đáng nghi, tôi đang tự hỏi có khi nào Triệu Trường Bách muốn đánh lạc hướng điều tra của chúng ta không?” Lần này Uyển Khanh lên tiếng phản bác: “Không thể nào, Triệu Trường Bách không phải là người như vậy. Anh ấy không yêu Era là thật nhưng mà từ cách nói chuyện của anh ấy tôi cảm nhận được Triệu Trường Bách đã chấp nhận Era và cuộc hôn nhân này rồi, anh ấy không thể làm ra chuyện này.” Angelina tiếp lời Vu An Di: “Tôi cũng nghĩ như Vu An Di, tâm lý của một con người muôn hình vạn trạng. Có thể thứ mà cô nhìn thấy chỉ là bề nổi của tảng băng trôi mà thôi, lời khai của Triệu Trường Bách quá chi tiết, chính vì vậy mà bị chi tiết hại lại.” “Người ta đến đây chủ động hợp tác điều tra cũng có thể khiến các người nghi ngờ sao?”- Uyển Khanh nhíu mày, cô không vui khi Triệu Trường Bách bị gán tội như vậy. Uyển Khanh hiểu rõ tính anh, anh là người hòa nhã lương thiện như vậy sao có thể là hung thủ máu lạnh chứ? Hạ Dĩ Niên bên cạnh lúc này nắm lấy tay cô: “Khanh nhi bình tĩnh đi, mọi người chỉ là đang suy đoán thôi.”   Lạc Nhân nói: “Đúng vậy, suy đoán rất có ích cho quá trình điều tra, chúng tôi chỉ là nêu ra những người mà mình cho là có khả năng thôi.” “Mọi người nhìn kìa!”- Vu An Di lên tiếng, chỉ vào màn hình số tám. Đoạn camera ghi lại thời điểm lúc tám giờ ba phút tối ngày hôm qua, trên đoạn hành lang khu vực ở phòng làm việc nơi cất giấu tư liệu mật của Triệu gia xuất hiện một cái bóng đen lướt qua rất nhanh… “Tua chậm lại đi.”- Uyển Khanh lên tiếng. Khải Ca gật đầu làm theo. Cái bóng đen kia di chuyển chậm lại, lúc này mọi người có thể nhìn kỹ hơn, tuy rằng quần áo và gương mặt của người đó đều kín mít nhưng mà vóc người nhỏ nhắn này cho bọn họ biết người đó là phụ nữ. Angelina cao giọng: “Là cô ấy, người phụ nữ bí ẩn đó, cô ấy cầm trên tay tập hồ sơ, đó chắc là tư liệu mật của Triệu gia.” Uyển Khanh nghi vấn: “Vậy người đàn ông kia đâu? Người lấy đi tư liệu mật của Hạ gia là một người đàn ông, nhưng người lấy đi tư liệu chỗ Triệu gia lại là người phụ nữ đó, hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?” Màn hình vẫn tiếp tục diễn biến, ngay sau khi người phụ nữ đó chạy qua camera thì cũng xuất hiện một người khác đuổi theo ở phía sau. “Là hắn ta, là người đàn ông đó.”- Lạc Nhân nói. Lúc này mọi người đồng loạt di chuyển ánh mắt sang màn hình số chín, cảnh quay trên đó ghi lại khu vực cửa sau của Triệu gia, khu vực này có lối thông với hành lang khi nãy. Lúc này người phụ nữ quả nhiên đã chạy tới cửa sau, người đàn ông kia cũng chạy theo, không biết hai người họ là đuổi bắt hay là đang cùng nhau bỏ chạy. Một vài vệ sĩ của Triệu gia nghe thấy tiếng động liền xông tới, người phụ nữ và người đàn ông nhìn nhau một cái rồi chung tay tấn công đám vệ sĩ. Hạ Dĩ Niên quan sát rất chuyên tâm, giọng nói lạnh nhạt đưa ra phân tích: “Thân thủ của người phụ nữ này cực kỳ tốt, có điều từ chiêu thức có thể thấy cô ấy không muốn làm hại đám vệ sĩ kia. Thân thủ của tên đàn ông không tốt bằng người phụ nữ nhưng mà ra tay lại độc ác, muốn lấy mạng người.” Sau khi giải quyết xong đám vệ sĩ, cả hai người một trước một sau chạy khỏi bằng cửa sau. “Dĩ Niên anh nói hai người họ có quan hệ gì, là đối đầu hay là đồng phạm?”- Uyển Khanh hỏi. Angelina nói: “Người phụ nữ này liên tục xuất hiện ở cả ba hiện trường, đầu tiên là Hạ gia, sau đó là Triệu gia cuối cùng là nhà hàng nơi Era gặp nạn. Không lẽ thứ cô ấy muốn cũng là tư liệu mật?” Hạ Dĩ Niên đứng lên quay người rời khỏi, để lại một câu: “Muốn biết họ có quan hệ gì thì tới thư phòng một chuyến.” Ở dãy hành lang dài trên thư phòng, mọi người đều đứng tập trung quan sát khung cảnh xung quanh. Thư phòng xéo xéo cửa sổ một chút, camera số mười bảy kia lại được đặt ở trong góc vừa hay có thể quan sát toàn bộ dãy hành lang nhưng lại không thể nhìn thấy được thư phòng.  Uyển Khanh bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống vườn hoa bên dưới, đột nhiên hỏi: “Angelina, em hỏi chị, chị là người có thân thủ khá, vậy chị nói xem bây giờ chị có dám nhảy xuống dưới không?” “Ý em là sao?”- Angelina không hiểu hỏi lại. Hạ Dĩ Niên lên tiếng: “Ý của cô ấy là nếu cho chị chọn tẩu thoát bằng cửa sau của Hạ gia và nhảy từ tầng một xuống để tẩu thoát thì chị sẽ chọn cái nào?” “Đương nhiên là sẽ chọn cửa sau rồi, cửa sau cách đây chỉ có hai mươi bước chân là cùng, tội tình gì phải nhảy qua cửa sổ này.”- Angelina trả lời sau đó mở to mắt nhìn Uyển Khanh: “Ý của em là nếu là thông thường người phụ nữ kia cũng sẽ lựa chọn như chị nhưng mà do tình thế hôm đó xảy ra chuyện gì đó nên cô ấy mới lựa chọn nhảy lầu?” Uyển Khanh gật đầu lại quay sang thư phòng, từ góc độ này có thể nhìn thấy cánh cửa của thư phòng nơi cất giữ tư liệu mật: “Em còn nhớ trong đoạn băng kia người phụ nữ đó trước khi nhảy qua cửa sổ đã quay đầu nhìn lại thư phòng một cái…” Hạ Dĩ Niên tiếp lời cô: “Nếu lúc đó có người đứng ở thư phòng thì sao?” Lạc Nhân thêm vào: “Nếu có người vậy thì chắc chắn là muốn đối phó cô ấy thế nên cô ấy mới nhảy xuống vườn hoa.” “Có thể là người đàn ông đó không?”- Uyển Khanh hỏi. “Không biết.”- Hạ Dĩ Niên mím môi, nói: “Vườn hoa ở Hạ gia có lối đi khá phức tạp, muốn thông qua vườn hoa để rời khỏi thì phải vòng liên tục ba con đường. Trong một tình thế là có vệ sĩ khắp nơi canh gác, một người phụ nữ vẫn có thể không bị phát hiện mà tẩu thoát thành công, cô ta chắc chắn phải là người nắm rõ địa hình ở đây.” “Những lời này của anh làm em lại liên tưởng tới chị Giản Tình.”- Uyển Khanh thật không biết tại sao cô cứ cảm thấy Âu Giãn Tình và người phụ nữ kia có liên quan tới nhau. Hạ Dĩ Niên nhíu mày. Lạc Nhân lên tiếng: “Về động cơ có lẽ Âu Giãn Tình không có động cơ làm chuyện này, càng không có lý do để giết người, cô ấy một lòng đối với Dĩ Niên như vậy, không lý nào lại làm ra chuyện hại cậu ấy. Nhưng về hình thức chính tôi cũng cảm thấy Giản Tình và người phụ nữ bí ẩn trong đoạn băng kia có nhiều nét tương đồng với nhau.” Uyển Khanh thở dài chán nản: “Rốt cuộc là sao chứ, em cảm thấy chúng ta đang bị hung thủ dẫn vào một vòng tròn không có lối ra.” Hạ Dĩ Niên nhìn cô, dịu giọng nói: “Khanh nhi em mệt rồi, trời cũng đã tối, em về phòng nghỉ trước đi.” “Vậy còn anh?”- Uyển Khanh hỏi. “Về chuyện này anh phải sang báo cáo lại với cha một tiếng, cũng phải cần Hạ Dĩ Tường đánh lạc hướng đám nghi trượng trong gia tộc tránh để bọn họ gây rối.”- Hắn bước lên, nắm lấy tay cô: “Ngoan, đi ngủ trước đi.” Uyển Khanh nhíu mày: “Dĩ Niên…” Đúng là cô quá mệt mỏi rồi. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy, đầu tiên là chứng kiến cảnh ma tính trong người hắn bộc phát, tiếp theo là biết được chuyện của Giản Tình và Giản Lăng, kế tiếp nữa là vụ việc của Era và tứ đại gia tộc. Nhiều chuyện kinh thiên động địa nối tiếp nhau ập tới chỉ trong một ngày khiến cho đầu óc Uyển Khanh mù mờ cả lên… Gặp nhiều chuyện như vậy bây giờ bảo cô một mình về phòng ngủ, Uyển Khanh có chút không dám… Hơn nữa nơi này dù canh gác cẩn thận nhưng mà hai con người độc ác kia vẫn có thể ra vào như ở nhà mình, Uyển Khanh cảm thấy chỗ này không an toàn. Hạ Dĩ Niên nhìn ra được cô đang sợ hãi, hơi mỉm cười thở dài nói: “Được rồi, anh về cùng em, chúng ta về khu Đông An không ở đây.” Uyển Khanh an tâm gật đầu. Angelina nhìn đồng hồ: “Cũng đã mười giờ rồi, mọi chuyện nghiêm trọng thế nào cũng để ngày mai giải quyết tiếp, Lạc Nhân Vu An Di hai người cũng về nghỉ ngơi đi.” Lạc Nhân gật đầu: “Được, vậy có chuyện gì hãy nhớ lập tức báo với tôi.” Angelina gật đầu. … Cùng Hạ Dĩ Niên trở lại xe, tim Uyển Khanh vẫn còn đập thình thịch vì nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra. Hạ Dĩ Niên mỉm cười vỗ nhẹ đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều quá.” Uyển Khanh gật đầu khẽ thở dài sau đó…. Ọt…một âm thanh từ bụng cô reo lên khiến Uyển Khanh có chút xấu hổ. Hạ Dĩ Niên bật cười: “Em muốn ăn gì?” Uyển Khanh nhìn ra mấy cửa hàng lề đường bên ngoài sau đó chỉ tay: “Bánh bao.” Hạ Dĩ Niên nhìn sang quầy bán bánh bao, chậm rãi nói: “Đồ lề đường sẽ không vệ sinh đâu.” “Thời buổi này là thời buổi gì rồi, không khí cũng có cả hàng ngàn con vi khuẩn ở trong đó, cái gì cũng có chất độc, nếu kỹ lưỡng như anh thì thôi vậy đừng thở nữa mắc công đưa vi khuẩn từ không khí vào phổi.”- Uyển Khanh nói: “Dừng xe, em muốn ăn bánh bao.” “Được được được được, thua em rồi.”- Hạ Dĩ Niên cong môi, cho xe chạy vào lề đường. Uyển Khanh xuống xe đi được vài bước thì thấy Hạ Dĩ Niên cũng xuống xe theo cô, hắn không xuống thì thôi, vừa xuất hiện thì mấy người đang ngồi trong quầy ăn bánh bao cũng bị bộ dáng xuất chúng của hắn làm chú ý liên tục đánh giá hắn, người đi cùng hắn là cô cũng không tránh khỏi vì ‘vạ lây’ Uyển Khanh thầm kêu khổ trong lòng nhìn hắn: “Anh xuống xe làm gì?” Hạ Dĩ Niên nhướng mày: “Ăn!” “Chẳng phải anh nói thức ăn lề đường không vệ sinh sao?” “Đúng vậy.” “Vậy tại sao còn ăn?” “Tại vì em ăn nên ăn cũng phải ăn, nếu có trúng độc thì cả hai cùng chết.”- Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, kéo tay cô đi vào vỉa hè tìm một cái bàn ngồi xuống. “Khi không lại nói chuyện chết chóc làm gì chứ?”- Uyển Khanh bất mãn. Hạ Dĩ Niên nhìn cô: “Cái gì sợ thì có thể thoát chứ chết em có sợ thì cũng không tránh khỏi.” “Có thờ có thiêng có kiêng có lành đó cậu hai à.” Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, không trả lời. Hắn biết cho dù có nói gì thì Khanh nhi cũng sẽ có đường để lèo lái, vì vậy chi bằng tiết kiệm hơi sức một chút. “Chào hai vị, không biết chọn món gì ạ?”- Ông chủ mập mạp bước tới, nhìn Uyển Khanh rồi lại nhìn sang Hạ Dĩ Niên lại bị bộ dáng lạnh lùng của hắn làm cho sợ. Hạ Dĩ Niên thay đổi sắc mặt rất nhanh, lạnh nhạt nhìn ông chủ: “Menu đâu?” Mặt ông chủ đờ ra: “Hả? Menu?” “Phải, là menu.”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày. Ông chủ đương nhiên biết  menu, nhưng menu là cái gì mới được chứ? Uyển Khanh ngồi đối diện hắn nhìn thấy cảnh này thì tội nghiệp ông chủ lên tiếng giải vậy: “À, là thực đơn đó ạ.” Ông chủ hiểu ra, trong lòng thầm cảm kích cô gái xinh đẹp này đã ra tay nghĩa hiệp, ông cười khó xử: “À, chỗ này của tôi chỉ có một món là bánh bao, không có thực đơn…” Hạ Dĩ Niên nâng mắt, ánh mắt hắn sắc bén khiến ông chủ nuốt nước bọt cái ực: “Nếu như chỉ có một món vậy thì ngay từ đầu không cần hỏi chúng tôi sẽ ăn gì, ông không cảm thấy câu hỏi này quá mức dư thừa sao?” “Dĩ Niên…”- Uyển Khanh khó xử lên tiếng sau đó lại nhìn sang ông chủ đã xanh mét mặt: “À thật xin lỗi, làm ơn cho hai cái bánh bao, cảm ơn.” “À được được, có ngay ạ.”- Ông chủ như được ân xá vội vàng chạy đi.  Uyển Khanh quay sang nhìn hắn: “Anh làm một hồi người ta sẽ tưởng chúng ta tới gây sự chứ không phải dùng bữa đấy.” “Sao chứ? Anh chỉ cảm thấy hình thức chào đón khách hàng này của ông chủ quá mức vụng về, câu hỏi đặt ra lại quá dư thừa dễ gây cảm giác nhàm chán cho người nghe. Thêm vào đó biểu cảm của ông ấy lúc nói chuyện cũng gượng gạo khó coi như vậy làm sao tạo được thiện cảm cho khách hàng? Với lại mô hình kinh doanh này quá mức đơn điệu, vừa nhìn đã biết sẽ không có tương lai.”-Hạ Dĩ Niên nói một mạch. Uyển Khanh mở to mắt, kinh ngạc cùng buồn cười: “Ông chủ Hạ à, anh đang đi ăn ở quán vỉa hè đấy, không phải đang vào nhà hàng năm sao ok?” “Thì sao, quán vỉa hè cũng mở ra để kinh doanh không phải sao?” Đầu Uyển Khanh trải ba vạch màu đen: “Cậu hai của tôi ơi, anh là đang áp dụng chiến lược kinh doanh dành cho Hoàng Thịnh vào một doanh nghiệp à mà cũng không thể gọi là doanh nghiệp nó chỉ là một cái quán, mà anh nhìn xem, cái quán này ngay cả nóc nhà cũng không có, anh không cảm thấy không phù hợp sao?” “Cái gì mà không phù hợp?”- Hạ Dĩ Niên không hiểu ý cô: “Những điều anh vừa nói có thể áp dụng cho mọi mô hình kinh doanh mà.” Uyển Khanh há to miệng, đơ ra một lúc: “Em không ngờ EQ anh thấp như vậy đấy.” “Em nói EQ ai thấp?” “Anh đấy, người tên là Hạ Dĩ Niên đấy.” “Em…” “Em thế nào?” Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Dựa vào đâu em nói như vậy?” “Dựa vào hiện giờ anh đang vì một vấn đề nhỏ xíu mà cố chấp muốn làm cho ra lẽ.” “Cái gì mà nhỏ xíu, em vừa phỉ báng anh.”- Hạ Dĩ Niên rõ ràng là không muốn nhường cô nữa. Uyển Khanh buồn cười, kết quả là bật cười một tiếng: “Em phỉ báng anh? Em chỉ nói EQ anh thấp thôi mà” “Đó không phải phỉ báng thì là gì?” Uyển Khanh đứng hình hai giây, sau đó nói với giọng chắc nịt: “EQ anh không phải là thấp thôi đâu, là không có đó.” “Em! Lôi Uyển Khanh em to gan thật đấy.”- Hạ Dĩ Niên giở giọng lạnh lùng, muốn tạo ra khí thế để đè bẹp cô. Lúc này bánh bao được đem lên, Uyển Khanh mỉm cười nói cảm ơn rồi nhàn nhã ăn bánh bao nóng hổi. Hạ Dĩ Niên vẫn không động tới phần của mình, thấy cô làm lơ mình thì khó chịu lên tiếng: “Em nói cho ra lẽ đi, EQ anh không có thấp.” Uyển Khanh lườm anh: “Hạ Dĩ Niên trời đánh tránh bữa ăn đấy.” “Vậy thì sao, trời có đánh người phỉ báng người khác không?” “Cái gì mà phỉ báng chứ? Anh ngậm máu phun người vừa thôi.”- Uyển Khanh quả thật hết cách, cô muốn khóc lớn… “Bây giờ em lại vu khống anh rồi.” “Anh phiền thật đấy! Giỏi kết tội người khác như vậy sao không đi theo Vu An Di học luật luôn đi.”- Uyển Khanh bực bội, cắn mạnh vào cái bánh bao một cái. “Em!”- Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Dĩ Niên đi tranh cãi với người khác mà lại bị nói cho cứng họng đến mức ‘em em em’ lắp bắp mãi thế này. Hắn lầm bầm trong miệng một câu đại khái là: “EQ tuy thấp nhưng bù lại có IQ cao, còn đỡ hơn một số người suốt ngày dùng EQ nghĩ cho người khác tới phiên bản thân gặp chuyện chỉ toàn thấy IQ tuột dốc không phanh.” Uyển Khanh nhướng mày, cái miệng đang nhai đồ ăn cũng dừng lại, ánh mắt bắn ra một tia lạnh: “Anh nói gì cơ?” Hạ Dĩ Niên: “…” Uyển Khanh không phải là không nghe thấy câu nói vừa rồi của hắn chỉ là cô muốn xem hắn có gan lặp lại lần nữa hay không. Nhìn bộ dáng im bặt này của Hạ Dĩ Niên cô bật cười thành tiếng, thoải mái nói: “Dĩ Niên không ngờ anh cũng có lúc trẻ con thế này, thật đáng yêu.” Hạ Dĩ Niên rùng mình một cái. Trẻ con? Đáng yêu? Những từ này dùng để miêu tả hắn khiến hắn thật sự muốn buồn nôn. Hạ Dĩ Niên nghiêm mặt: “Nói bậy bạ cái gì, ăn đi.” Uyển Khanh lại cười lớn hơn, vẫy vẫy tay với hắn: “Trẻ con thật đáng yêu, ngoan, bé ngoan lại đây chị nựng cái nào…” Uyển Khanh biết cả ngày hôm nay Hạ Dĩ Niên rất căng thẳng bây giờ có dịp lại muốn trêu hắn làm hắn thả lỏng một chút. Nhưng cô thật sự không ngờ Hạ Dĩ Niên đứng lên: “Ông chủ, gói bánh lại tôi muốn đem về.” Ông chủ dạ một tiếng rồi vội vàng làm theo. Uyển Khanh khó hiểu: “Anh làm gì vậy?” Hạ Dĩ Niên mỉm cười… Chỉ là cô thấy nụ cười này quá nguy hiểm. Ông chủ đem bánh tới, Hạ Dĩ Niên nhận lấy trả tiền rồi kéo Uyển Khanh về xe. “Hạ Dĩ Niên anh muốn làm gì?” “Chứng minh anh không phải con nít.” “Làm sao chứng minh?” “Làm chuyện người lớn với em.” Mỗ nữ nào đó đã xác định đêm này sẽ hét khàn cả cổ. Mỗ nam nào đó chắc chắn đêm nay no bụng tới ba ngày sau.