Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 47 : Chỉ đơn giản muốn ôm em ngủ
Đứng nhìn mình trong gương, phút chốc gương mặt xinh đẹp của Uyển Khanh thẫn thờ. Đã qua hai ngày, ấy vậy mà những dấu vết màu đỏ trên người cô vẫn không hề nhạt đi chút nào. Sau khoảng vài phút, cô mới thở dài tìm đại một bộ đồ mặc vào…
Đã hai ngày kể từ sau đêm kinh khủng hôm đó, buổi sáng hôm đó cô tỉnh lại đã không thấy Hạ Dĩ Niên đâu, bên giường vẫn còn hơi ấm của hắn điều đó khiến cô nhớ ra mình đã trải qua những việc gì.
Hạ Dĩ Niên cũng không xuất hiện…
Uyển Khanh đi ra phòng khách, rút laptop còn đang sạc pin ra rồi tới sofa ngồi xuống, cô bắt bản thân phải chú tâm vào công việc. Ít nhất lúc này việc đầu tiên cô phải đặt hết tâm sức vào là dự án mới của Yunus chứ không phải vấn đề phiền phức với Hạ Dĩ Niên.
Chỉ đáng tiếc suốt hai ngày nay, cứ hễ bắt đầu vẽ bản thảo là Uyển Khanh lại vô cùng bực bội, không tài nào tập trung được. Chẳng mấy chốc, trên nền nhà đã đầy những mảnh giấy bị vo tròn, cô cau mày nhìn bức vẽ trên giấy, sau đó lại ném ra nền nhà.
Bộ trang sức lần này đòi hỏi phải theo kịp với tiến độ chủ đề lọ lem của Hoàng Thịnh, nhưng bây giờ cô dù đã có ý tưởng nhưng lại không thể nào diễn đạt ra giấy được, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Rốt cuộc trong đầu cô đang chứa cái gì?
Lúc này điện thoại reo lên, là Vu An Di gọi tới, Uyển Khanh vừa nghe máy nàng ta đã lên tiếng: “Alo, Uyển Khanh, rãnh không?”
Uyển Khanh chau mày, đang không vui nên giọng cũng không hồ hởi: “Có chuyện gì?”
Vu An Di vừa nghe đã sắc bén nhận ra tâm trạng của cô: “Không vui à? Tốt quá, chỗ tôi đang có party, thế nào có muốn đến không?”
“Không hứng thú.”- Uyển Khanh định tắt máy.
“Khoan đã, khoan đã… cô cứ giam mình trong nhà mãi cũng không phải chuyện tốt lành gì, phải ra ngoài hít thở không khí chút đi chứ. Không bàn cãi nhiều, nhà cô ở đâu tôi chạy đến đón?”- Vu An Di bên kia dứt khoát nói.
Lôi Uyển Khanh vội vàng: “Không cần đâu, tôi tự lái xe đến là được.”
Nếu để Vu An Di biết hiện giờ cô đang sống ở nhà của Dương Anh Thi chắc có lẽ nàng ta sẽ ôm một đống thắc mắc không thể lý giải nổi.
Thật ra Vu An Di nói cũng đúng, hai ngày nay Uyển Khanh không hề ra ngoài, một phần là vì vết thương vẫn còn đau, phần khác là không có tâm trạng, còn lại thời gian đều cắm đầu vào bản thảo. Vậy nên tâm trạng không tốt cũng là chuyện bình thường.
Uyển Khanh thở dài, thay một bộ y phục đơn giản rồi rời khỏi nhà. Cô chọn một chiếc xe mới mua, lúc trước Dương Anh Thi cũng chưa bao giờ chạy qua nên chắc sẽ không khiến Vu An Di nghi ngờ cô chiếm đoạt tài sản của Dương Anh Thi.-.
Chiếc xe màu đỏ có âm thanh gầm rú khá là nổi bật chạy trên đường quốc lộ, Uyển Khanh tuy là vua tốc độ nhưng đối với an toàn vẫn ưu tiên lên hàng đầu, tốc độ lúc chạy xe trên đường của cô có thể nói là sánh ngang với xe đạp. Đây cũng là thói quen trước giờ, Uyển Khanh không thích phóng nhanh, thay vào đó là chậm rãi tà tà dạo phố.
Cảm thấy bên ngoài cũng đã là buổi chiều mát mẻ như vậy, Uyển Khanh bật công tắt mở mui xe lên, đón cơn gió mát rượi. Quả nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn…
Mất khoảng hơn một tiếng, với tốc độ bò chậm chạp của cô, cuối cùng Uyển Khanh cũng đi tới được chỗ hẹn. Cô thừa sức nghĩ ra được khả năng mọi người đã tan tiệc và bỏ về hết rồi, sẽ không có ai đợi một người như cô trong một tiếng đồng hồ cả, thế như không sao, nếu họ bỏ về thì cô lại lấy xe chạy một vòng thành phố Bách Nhật giải khuây.
Bảo vệ nhà hàng vừa nhìn thấy chiếc xe đắt tiền chạy vào thì nhanh chóng chạy đến chào hỏi, Uyển Khanh nói vài câu rồi đưa chìa khóa xe cho anh ta sau đó đi vào trong.
“Xin hỏi đã đặt bàn chưa ạ?”- Tiếp tân lịch sự hướng về phía cô.
“Buổi party ở phòng 103 đã giải tán chưa?”
Tiếp tân nhìn lên máy tính một lúc rồi mỉm cười: “Buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, cô có phải Lôi Uyển Khanh không?”
“Là tôi.”- Còn chưa bắt đầu? Lý nào lại vậy?
“Vậy mời theo tôi.”- Tiếp tân lịch sự hướng tay sau đó đi trước dẫn đường.
Lúc cô mở cửa phòng 103, bên trong vô cùng yên ắng, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cô mà nhìn…
Uyển Khanh đảo mắt một vòng sau đó lại nhịn không được chửi thề một tiếng… Có cần phải đông như thế không?
“Chị Trân Trân!”- Lúc Uyển Khanh còn chưa kịp nhìn xem có ai với ai thì một giọng nói của bé trai truyền tới, tiếp sau đó là một thân hình nhỏ nhỏ nhào lên ôm lấy cô.
Uyển Khanh sững sờ nhìn người kia một lúc, sau đó cũng vui mừng gọi: “A Nguyên, thằng nhóc này, sao lại ở đây?”
A Nguyên đưa đôi mắt to tròn vô tội nhìn cô: “Chị Trân Trân, chị nói dối, lừa gạt con nít, cái gì mà trở lại? Chị căn bản không muốn tìm A Nguyên…”
Uyển Khanh thấy cậu nhóc sắp khóc tới nơi liền đau lòng ngồi xuống dỗ: “Ngoan nào, chị có việc bận nên chưa tới tìm em được, chị ngày đêm luôn nhớ tới em đấy.”
“Có thật không?”
“Thật!”- Uyển Khanh cười: “Sao em lại ở đây?”- Sauđó lại kinh hoàng như nghĩ ra việc gì đó: “Em…em bị bắt cóc rồi bán tới đây sao?”
A Nguyên vẫn chưa trả lời, phía sau cậu nhóc bước lên. Người đàn ông đó bằng tuổi với Dương Anh Thi, là bạn xã giao lúc trước của Dương Anh Thi, từng được cô giúp đỡ vài lần trên thị trường chứng khoán, anh ta bộ dáng không anh tuấn nhưng lại rất nam tính, không cao to nhưng lại không yếu đuối, nói chung là trung bình, có khí chất.
Anh ta không ai khác là Jack, chủ tịch tập đoàn giải trí Venus.
“Hóa ra cô chính là Trân Trân, A Nguyên ngày nào cũng nói nó có một người chị gái rất tuyệt vời, hôm nay gặp được quả là trăm nghe không bằng mắt thấy.”- Jack nhìn cô, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới. Nhìn kiểu nào cũng chỉ là một nha đầu bình thường, ngoại trừ ngoại hình tương đối xinh đẹp ra thì chẳng có gì nổi bật, tại sao A Nguyên lúc nào cũng tâng bốc người chị gái lên tận mây xanh thế nhỉ?
Xì! Uyển Khanh bật cười một tiếng, đứng lên đối diện với Jack, tên tiểu tử thối này hôm nay lại còn dùng thành ngữ nói chuyện, khác hẳn với bộ dáng thô lỗ lúc trước. Mà ngoài miệng thì nói ‘trăm nghe không bằng’ cái quỷ gì đó, thật ra chút suy nghĩ khinh thường trong đầu anh ta làm sao qua được con mắt của Uyển Khanh.
Lúc này Vu An Di cũng chạy tới: “Uyển Khanh, cô làm gì tới muộn thế, hôm nay tôi muốn ăn mừng nên đặc biệt mời rất nhiều bạn bè tới,đã đợi cô hơn một tiếng rồi đấy.”
Jack nhíu mày, giọng có chút thản thốt: “Uyển Khanh? Lôi Uyển Khanh?”
“Phải Jack, đây chính là Lôi Uyển Khanh, người giúp Yunus lần thắng kiện.”- Vu An Di đơn giản giải thích.
A Nguyên lúc này không hiểu gì, lay lay tay của Uyển Khanh: “Chị ơi…ai là Uyển Khanh?”
Uyển Khanh cảm thấy đối với cái thân phận rắc rối này nếu mình không chủ động giới thiệu thì mọi người sẽ nghĩ rằng cô đa nhân cách mất. cô lịch sự mỉm cười: “Xin chào mọi người, tôi là Lôi Uyển Khanh, con gái thứ bảy của Lôi gia, trước đây vì một số chuyện nên được mọi người gọi là Trân Trân.”
A Nguyên lại mù mịt: “Chị…”
“A Nguyên ngoan, chị giải thích sau, ha.”- Uyển Khanh cúi xuống nhẹ nhàng nói.
Trong phòng này có rất nhiều người, đềulà bạn bè của Vu An Di và Lạc Nhân, lúc này phía xa Lạc Nhân nãy giờ im lặng cũng đứng lên nháo không khí: “Nào, mặc kệ cô là Uyển Khanh hay Trân Trân, cô tới trễ một tiếng, hôm nay phạt ba ly, không say thì không được về.”
Jack nghe thấy cũng liền hưởng ứng: “Đúng vậy, đúng vậy, không thể vì cô là công thần mà tha tội được, lần này không say thì không được về. Nào, qua đây.”
A Nguyên vui vẻ kéo tay Uyển Khanh tới dãy sô pha ngồi xuống. Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, dự chừng là đã hâm nóng lại mấy lần. Cô không ngờ rằng hôm nay mọi người mở party là vì cô nên mới tới trễ, nói thật lòng cũng có chút áy náy, thành thử ra rất sảng khoái cạn hết ba ly rượu mạnh. Sang ly thứ tư, Lạc Nhân có ý ép buộc, Uyển Khanh chỉ lắc đầu cười khổ: “Cho tôi xin, tôi còn phải lái xe đấy.”
Jack lên tiếng: “Cô chủ nhỏ của Lôi gia lần trước trên trường đua đã dũng mãnh khống chế con Y5 không khác gì ngựa hoang kia mà cũng sợ vấn đề này sao, không được viện cớ, đã nói là không say không về.”
Uyển Khanh chợt nhớ ra, hình như lần trước lúc cô thử sức với con Y5 Jack cũng có mặt. Cô thở dài, thật xúi quẩy: “Tôi không sợ bản thân gây ra tai nạn, chỉ sợ bị cảnh sát giao thông phạt giấy đỏ, vậy thì rất mất mặt.”
Câu nói này của cô làm mọi người bật cười. A Nguyên lúc này đứng lên: “Để em uống thay chị Trân Trân.”
Uyển Khanh đánh vào mông cậu nhóc: “Em còn nhỏ, không được uống rượu.”
A Nguyên ôm mông, ủy khuất nhìn Uyển Khanh: “Vậy sau này em lớn, em có thể uống rượu thay chị đúng không?”
Mọi người im lặng, nín cười.
Uyển Khanh cũng cười như không cười, đối với câu này cũng xem như chuyện đùa, qua loa trả lời: “Được.”
Ngay sau đó mọi người cười rần lên vui vẻ, Jack đập bàn một cái khoái chí nói: “Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng A Nguyên là chú rể nuôi từ bé của cô đấy, Uyển Khanh theo con mắt chuyên môn của tôi, A Nguyên sau này rất có tương lai, cô xem như đầu tư không lỗ vốn rồi.”
“Tôi trước giờ chỉ nghe cô dâu nuôi từ bé, chú rể nuôi từ bé là cái gì?”- Uyển Khanh tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút, nụ cười trên môi thản nhiên mà xinh đẹp vô cùng.
Sau đó cô lơ đễnh quay lại, không biết có phải ánh sáng không đủ hay không mà cô thấy trên mặt A Nguyên hơi đỏ lên…
Jack lại nhây hơn cô tưởng, tiếp tục trêu: “Ây da, chú rể nhỏ thẹn thùng kìa.”
Uyển Khanh nhíu mày, thở dài kéo A Nguyên ngồi lại xuống ghế sau đó tận lực giải vây: “Được rồi, tôi phá lệ uống thêm vài ly, các người tha cho tôi được chưa?”
“Vậy thì được.”- Vu An Di, Lạc Nhân, và Jack đồng thanh lên tiếng.
Sau đó mọi người lại cùng nhau cười đùa, nói về vụ Lý Gia Hân gây chuyện hôm đó, Uyển Khanh cũng chỉ trả lời qua loa vài câu rồi nói sang chuyện khác kẻo làm không khí trùng xuống.
“Uyển Khanh, cô có hứng thú làm cổ đông của Yunus không?”- Vu An Di đột nhiên quay sang: “Tôi sẽ góp vốn, Lạc Nhân cũng sẽ góp vốn, ngay cả Jack cũng đồng ý tham gia, chỉ còn có cô thôi đấy.”
Uyển Khanh im lặng, mọi người đều đang đợi cô trả lời. Sau vài giây, cô mỉm cười, gắp một ít khô bò bỏ vào miệng: “Chuyện này để nói sau đi.”
Đây là thái độ từ chối, rất rõ ràng.
Vu An Di sao lại không nhìn ra loại từ chối này của cô, nhất thời sắc mặt sa sầm: “Cô không muốn cùng chúng tôi góp phần xây dựng Yunus, cô là cô chủ của Lôi gia, trích ra một ít tiền để mua cổ phần thì có vấn đề gì chứ?”
Lạc Nhân thấy Vu An Di nóng nảy, ngồi kế bên liền nhẹ giọng: “An Di, bình tĩnh đi. Cô thử nghĩ xem, Uyển Khanh chỉ là con út của Lôi Hiệp Vũ, số tài sản trong tay cũng không có bao nhiêu, lại nói với thân phận của cô ấy mua cổ phần là chuyện rất phiền phức, còn phải được sự đồng ý của Lôi Hiệp Vũ.”
Lạc Nhân vừa nói xong, sắc mặt Vu An Di có phần hòa hoãn hơn, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng: “Uyển Khanh, cô thật sự đã có công lớn trong việc giành lại Yunus. Nhưng mà cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thể nhìn rõ được lập trường của cô, một bên cô là con gái út của Lôi gia, bên khác lại là vợ chưa cưới của Hạ Dĩ Niên, bây giờ lại cùng với Yunus không chút liên quan ra tay giúp đỡ. Thật không giấu gì cô, ngay cả cô là bạn hay thù tôi cũng không biết.”
“An Di, cô nói hơi quá rồi, buổi tiệc này chúng ta mở ra để chúc mừng, ở đây còn có trẻ nhỏ, đừng làm nó sợ.”- Jack thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng chữa cháy.
Vu An Di là luật sư, mà luật sư thì thường có tình muốn đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng, thế nên đối với cô nàng, sự không rõ ràng của Uyển Khanh là một nỗi bất an: “Uyển Khanh, tôi tin tưởng vào lời nói của cô, cô nói đi, cô có đứng cùng chiến tuyến với chúng tôi hay không?”
Lúc này mọi người lại nhìn cô, chờ câu trả lời.
Uyển Khanh thở dài, ánh mắt lướt qua chút suy tư tựa như một hồ nước đen láy tĩnh lặng, không chút gợn sóng, một lúc sau, giọng điệu điềm nhiên cất lên: “Tôi không thể tham gia làm cổ đông của Yunus là vì, thứ nhất, như lời Lạc Nhân nói, thân phận không tiện. Thứ hai, hiện giờ tôi đang nghĩ ra bản thảo mới cho bộ trang sức lên sàn đầu tiên sau khi khai trương trở lại của Yunus, mà việc này cần phải mượn nhờ sân nhà của Hoàng Thịnh để quảng bá, vì vậy nếu tôi với tư cách vừa là cổ đông vừa là nhà thiết kế chủ đạo lại mượn nhờ sân nhà của Hoàng Thịnh để Pr sản phẩm sẽ tạo nên nhiều luồng dư luận không hay.”
Mọi người im lặng lắng nghe, ai cũng ngạc nhiên.
Uyển Khanh đứng lên, cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn giơ lên: “Một lần nữa tôi dám khẳng định một chuyện, trong số những người có mặt ở đây, tôi là người mong muốn Yunus được hưng thịnh trở lại nhất. Mọi người không cần cố gắng tìm hiểu lý do, chỉ cần biết một điều, tôi luôn ở cùng một chiến tuyến với mọi người là được.”
Uyển Khanh ngửa đầu uống cạn ly rượu sau đó vung tay một cái, ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Cô cũng không định đứng lại, trực tiếp kéo tay A Nguyên rời khỏi phòng bao.
“Uyển Khanh…”- Vu An Di thấy vậy liền gọi, nhưng căn bản Uyển Khanh đã đi xa. Nàng định đuổi theo thì bị Lạc Nhân kéo lại.
“Cô có đuổi theo cũng vô dụng, rõ ràng cô ấy bị mấy lời vừa rồi của cô chọc tức chết rồi. Người ta dốc bao nhiêu tâm sức ra vì Yunus đến vậy mà cô còn ở đó nghi ngờ này nọ, thánh thần hay sao mà không tức.”
“Nhưng mà…”- Vu An Di cũng biết lời nói khi nãy có hơi khó nghe: “Tôi biết tôi không nên nói như thế, nhưng mà các người vừa rồi có nghe Uyển Khanh nói gì không? Cô ấy nói cô ấy chính là nhà thiết kế chủ đạo lần này của Yunus, Uyển Khanh biết thiết kế trang sức sao? Cô ấy còn còn chưa học đại học, lấy đâu ra kiến thức về trang sức?”
Jack nhún vai, đối với chuyện trước mắt tuy cũng có chút hiếu kỳ nhưng vẫn tỉnh táo nói: “Vu An Di, cô không nghe thấy khi nãy cô ấy nói gì sao, đừng có cố gắng tìm hiểu về cô ấy, thứ cô ấy cần ở chúng ta là lòng tin.”
Lạc Nhân cũng tán thành gật đầu: “Vu An Di, cô đừng có lo. Ngay cả sân nhà của Hoàng Thịnh mà cô ấy cũng đã thu xếp xong rồi, về vấn đề quảng bá đã được Uyển Khanh lót gạch trải thảm đỏ sẵn, còn đi như thế nào là việc của cô ấy, chúng ta có muốn xen vào cũng không được.”
Lạc Nhân còn xa lạ gì tính cách của Hạ Dĩ Niên. Lão bạn này của anh tuyệt đối sẽ không đầu tư vào một người không có tài trí, nếu như đã đồng ý làm hậu thuẫn cho Uyển Khanh vậy thì chắc chắn cô gái này có bản lĩnh rất lớn. Sân nhà Hoàng Thịnh trước giờ chưa từng công khai đại diện cho bất kì thương hiệu nào, lần này Hạ Dĩ Niên lại phá lệ, cho thấy tầm ảnh hưởng không nhỏ của cô bé Uyển Khanh kia.
Mà cô bé này cũng thực khiến bọn họ khâm phục, mới tí tuổi đầu mà khả năng tính kế quả thật không tầm thường.
Vu An Di nhíu mày: “Hai người chỉ mới gặp Uyển Khanh, sao lại tin cô ấy như vậy?”
Jack dường như đang suy tư, sau đó cười cười: “Là do Vu An Di cô quá đa nghi thôi, tôi thì lại thấy cái loại cao ngạo vừa rồi, ngay cả cách liếc mắt của Uyển Khanh rất giống với một người…”
Jack chú ý tới Uyển Khanh từ lúc cô bước vào, trong đầu anh ta không khỏi có ý nghĩ xem thường, nhưng suốt buổi trò chuyện lại thấy sự xem thường vừa rồi của mình thật ngu muội. Anh ta để ý từ cử chỉ, ánh mắt, cách nói chuyện, giọng điệu, đều tập hợp lại thành một loại khí thế lạnh lùng xa cách, cương quyết mà thông tuệ.
Jack đã cố ý trêu chọc cô, nhưng căn bản là sắc mặt của cô gái này còn vững hơn cả núi thái sơn, đều tự giác luồn lách khỏi mấy lời gài bẫy của anh ta. Thậm chí vừa rồi lúc Vu An Di tranh cãi, Uyển Khanh cũng chỉ chớp mắt nhẹ vài cái, không có dấu hiệu bối rối hay tức giận.
Một cô gái nhỏ 18 tuổi, lấy đâu ra được cái loại bình tĩnh này?
Vu An Di nghe thấy thế liền đảo mắt: “Chúng ta đếm một hai ba, cả hai cùng nói ra cái tên người mình cảm thấy giống, thế nào.”
Jack gật đầu: “Được.”
1 – 2 -3…
“Dương Anh Thi!”
Cả hai đồng thanh… kế sau đó là bốn mắt nhìn nhau đầy sự ngạc nhiên…
…
Luồng gió mát lạnh thổi vào mặt làm cho Uyển Khanh thoải mái hơn, Uyển Khanh hít sâu một hơi, đem không khí ép vào ngực mình.
“Chị Trân Trân, chị buồn sao? Vì mấy lời chị xinh đẹp kia nói phải không?”- A Nguyên ngồi ở ghế lái phụ, tròn mắt nhìn sang.
Uyển Khanh hơi mỉm cười lắc đầu, sau đó hỏi ngược: “A Nguyên, sao em lại tới đây? Sao lại quen biết với Jack? Em mà không kể rõ thì chị thật sự buồn rồi đấy.”
“Đợt vừa rồi Venus có tổ chức vòng audition tuyển thực tập sinh, chị biết không, em lọt vào top hai đấy, vì vậy hai ngày nữa là em phải sang Hàn Quốc rồi, có lẽ vài năm sau mới trở về được.”
“Vậy ba mẹ em thì sao? Họ an tâm để em đi?”- Uyển Khanh nhíu mày, thật không ngờ thằng nhóc này cũng thực có bản lĩnh.
A Nguyên lắc đầu: “Em phải mất gần ba ngày mới có thể thuyết phục họ, nhưng họ sẽ cùng em sang đó, nếu được thì định cư luôn. Jack nói đối với nhân tài như em, Venus sẽ chi trả hoàn toàn tiền vé máy bay, tiền phí sinh hoạt. À, chị Trân Trân, sau khi chị đi anh Trường Bách ngày nào cũng lái xe đến trước thôn Hương Lâm tìm chị, anh ấy chỉ ngồi trong xe khoảng nửa tiếng rồi rời đi, anh ấy hỏi em em lại chẳng biết chị đi đâu.”
Nhắc tới Triệu Trường Bách lại khiến cho trong lòng Uyển Khanh dâng lên một loại cảm xúc mất tự nhiên. Cô lại không biết là nên trách bản thân đã đùa giỡn tình cảm của anh ấy hay là anh ấy đã không chọn cô thay vì sự nghiệp.
Uyển Khanh chưa từng nghĩ tới, thì ra vẫn còn một vấn đề rắc rối khó đối mặt như vậy.
Sau khi đưa A Nguyên trở lại khách sạn, Uyển Khanh một mình lái xe trên phố gần nửa tiếng. Tâm trạng không hiểu vì sao vừa tốt lên rồi lại trở nên phiền não, gần đây cô có cảm giác cảm xúc của mình lên xuống bất thường, thật khó ổn định. Lúc cô lái xe vào khu Đông An đã là mười giờ tối, vừa mở cửa thay dép vào nhà, vốn không định bật đèn ở phòng khách lên, nhưng lại nghe thấy không nhà có tiếng thở….
Hoảng sợ một chút, Uyển Khanh đưa tay bật đèn sáng lên.
Hạ Dĩ Niên ngồi tựa vào sô pha nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay còn tỉnh táo.
Ánh đèn nhu hòa trong phòng hắt lên gương mặt anh tuấn có chút mệt mỏi của hắn, thân hình cao lớn giờ mang theo chút uể oải tựa vào thành ghế sô pha. Áo vest và cà vạt được hắn tùy ý ném sang chỗ trống bên cạnh, chiếc áo sơ mi màu gạo được tháo bỏ hai cúc để lộ vòm ngực rắn rỏi đầy mạnh mẽ.
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến cho trái tim Uyển Khanh sinh ra một hồi rung động.
Cô cẩn thận bước tới, bước chân nhẹ nhàng như thể sợ sẽ khiến hắn chú ý. Quan sát thật kỹ mới rút ra kết luận, Hạ Dĩ Niên thật sự là đang ngủ say. Có điều sao lại chạy tới nhà cô ngủ? Uyển Khanh hơi liếm liếm môi, do dự một lúc cũng bước lên nhẹ giọng gọi: “Hạ Dĩ Niên, Hạ Dĩ Niên, anh tỉnh lại đi…này.”
Không có động tĩnh, Hạ Dĩ Niên vẫn không tỉnh lại, cô gõ nhẹ vào cánh tay anh: “Hạ Dĩ Niên, Hạ Dĩ Niên.”
Hạ Dĩ Niên vẫn không mở mắt nhưng đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Uyển Khanh hoảng hốt muốn rút tay lại…
“Khanh nhi…”
Cô lập tức ngồi yên, hai chữ ‘Khanh nhi’ này hôm nay sao lại khiến tim cô đập loạn như vậy? Cứ tưởng rằng hắn sẽ tỉnh lại, nhưng qua một lúc lâu thật lâu, Hạ Dĩ Niên vẫn nắm chặt tay cô, mắt vẫn nhắm…
Uyển Khanh thở dài, thì ra là vừa rồi hắn nói mớ.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang bị hắn giữ lấy. Tay hắn rất lớn, tay cô lại không khác gì tay của đứa con nít, lúc này bị hắn dễ dàng nắm lấy, Uyển Khanh có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn. Lại nhìn tới gương mặt vẫn còn đang say ngủ bên cạnh, đã hai ngày hắn không xuất hiện, tại sao vừa xuất hiện lại là bộ dáng uể oải này? Nhìn Hạ Dĩ Niên ngay cả lúc ngủ cũng mệt mỏi chau mày, Uyển Khanh nhịn không được giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm của hắn.
Có lẽ cảm giác êm ái nơi mi tâm khiến hắn cảm nhận được, đầu mày cũng giãn ra.
Uyển Khanh lắc đầu bất đắc dĩ cười nhẹ sau đó nhẹ nhàng gỡ tay của Hạ Dĩ Niên ra, giúp hắn nằm xuống ghế sô pha, tìm một tấm chăn dày đắp cho hắn sau đó xoay người bật lò sưởi trong phòng lên. Cô đi tới tủ lấy laptop sau đó đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống đất bắt đầu vẽ bản thảo.
Lần này Uyển Khanh phải vô cùng ngạc nhiên, đầu óc cô cũng không còn dấu hiệu mất tập trung nữa, chỉ mới bắt đầu làm việc mà đã không để ý tới thời gian xung quanh.
Mãi cho đến khi nghe thấy động tĩnh phía sau đầu bút của Uyển Khanh mới dừng lại, cô nhìn sang Hạ Dĩ Niên, thấy hắn đã tỉnh lại liền bỏ bút trong tay xuống hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Hạ Dĩ Niên nhíu mày một lúc rồi ngồi dậy nhìn quanh một lượt sau đó ánh mắt dừng trên gương mặt của Uyển Khanh trở nên mềm mại, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Uyển Khanh nhìn đồng hồ: “Hai tiếng, tôi có gọi mà anh không tỉnh lại.”
Hạ Dĩ Niên điều chỉnh lại tư thế ngồi lên sô pha, lại vô tình phát hiện tấm chăn trên người mình, đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Vẽ bản thảo à?”
“Ừ, đang vẽ.”- Uyển Khanh không nói nhiều, hoàn toàn quay lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc. Nhưng bây giờ không hiểu sao lại không thể tập trung như lúc nãy, cô cứ có cảm giác Hạ Dĩ Niên phía sau cứ nhìn chằm chằm mình khiến cô vô cùng mất tự nhiên.
Uyển Khanh không phải thần thánh, tuy nói lúc cô tập trung làm việc thì sẽ quên trời quên đất nhưng mà tối kị của cô chính là bên cạnh có người nhìn mình làm việc, điều đó khiến cô bị phân tâm.
Uyển Khanh cắn cắn môi, nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi dứt khoát đứng lên ngồi xuống cạnh hắn: “Hạ Dĩ Niên, anh xem bản thảo của tôi như thế này đã ổn chưa?”
Hạ Dĩ Niên mỉm cười nhận lấy tờ giấy cô vừa vẻ, bộ dây chuyền trong hình được những nét chì của Uyển Khanh nhấn nhá đâu ra đây, từng chi tiết đều vô cùng tinh tế. Khả năng vẽ của cô cũng thật cao siêu, ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng phác họa lại vô cùng rõ ràng.
Hạ Dĩ Niên xem qua một lượt sau đó gật đầu: “Về cơ bản thì ổn, nhưng đối với lĩnh vực này tôi là người ngoại đạo, vẫn cần phải chờ kết quả trình bày chi tiết của em.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ trình bày chi tiết cho anh.”- Uyển Khanh gật đầu.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Ngày mai?”
Nhìn biểu cảm hiện giờ của hắn có phải muốn nói rằng: Sao lại là ngày mai?
Uyển Khanh xì một tiếng, bực bội: “Thưa cậu hai, tôi là người không phải thánh, cần phải có thời gian chuẩn bị mới được.”
Hạ Dĩ Niên không nói gì thêm, chỉ nhìn cô rồi giữ trên môi ý cười nhàn nhạt Uyển Khanh lại cắm cúi vào laptop hồi lâu, thấy không khí này quá mức yên lặng đến kì lạ thì ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ hắn, nào ngờ Hạ Dĩ Niên từ lúc nào đã lần nữa ngã người ra thành sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa rồi lúc cô nhìn vào mắt hắn đều thấy toàn tơ máu mệt mỏi, dám chừng đã hai ngày không ngủ rồi. Là chuyện gì có thể khiến Hạ Dĩ Niên thành ra như vậy chứ?
“Anh… mệt à?”- Uyển Khanh khẽ hỏi.
“Ừ.” - Hạ Dĩ Niên không mở mắt, âm thanh cũng phát ra từ yết hầu, nghe vừa trầm ấm vừa quyến rũ: “Bà ngoại đột nhiên phát bệnh tim.”
Uyển Khanh vừa nghe vậy, trong nhất thời cũng như nghe thấy tiếng sấm sét, cô khẩn trương quay lại: “Thế bây giờ bà sao rồi?”
“Hai ngày nay bà đều nguy kịch, tôi không dám rời khỏi Hạ gia nửa bước, chỉ sợ…bà sẽ rời khỏi tôi.”- Giọng nói của hắn trầm nhẹ, mắt vẫn nhắm lại không để lộ ra chút cảm xúc nào nhưng Uyển Khanh có thể nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của hắn. Hẳn là trên đời này cũng chỉ có Hạ Lão phu nhân mới có thể khiến Hạ Dĩ Niên bận tâm như vậy.
Cô còn nhớ lần đầu tiên theo Hạ Dĩ Niên tới Hạ gia đã nhìn thấy hắn nhẹ giọng dỗ dành Hạ Lão phu nhân, mà thái độ thân mật đó trước giờ cô chưa từng nhìn thấy ở Hạ Dĩ Niên.
Uyển Khanh đối với Hạ Lão phu nhân cũng như thế, bà luôn đem lại cho cô cảm giác rất ấm áp, lại còn đối xử với cô rất tốt, giờ nghe tin bà bệnh nặng cô cũng không thể yên lòng: “Đi, đưa tôi đi thăm bà.”
Hạ Dĩ Niên chậm rãi mở mắt, hơi cười: “Bây giờ khuya rồi, bà đã nghĩ ngơi, tôi cũng rất mệt.”
Uyển Khanh gật đầu, quả thực cô nhìn ra được hắn đang rất mệt mỏi. Kế sau đó cô cảm thấy nệm sô pha hơi chuyển động, chưa kịp quay lại đã bị hắn từ phía sau ôm lấy. Lồng ngực rắn rỏi áp sát vào lưng cô, gương mặt cũng vùi vào cổ cô tham lam hít thở: “Khanh nhi, đi ngủ thôi.”
Sống lưng của Uyển Khanh cứng đờ, bất giác căng thẳng.
Hạ Dĩ Niên cảm nhận được sự cứng ngắc của cô gái trong lòng, nhịn không được bật cười khẽ, muốn trêu cô một tí: “Dù rất thích suy nghĩ phong phú của em, nhưng mà đêm nay tôi rất mệt, chỉ đơn giản muốn ôm em ngủ.”
Khỏi phải nói, gương mặt nhỏ của cô đỏ lên như trái gấc chín. Suy nghĩ cô phong phú khi nào? Lại còn dùng giọng điệu lên án như thế để nói. Uyển Khanh hơi nhích người, thoát khỏi vòng tay ấm áp của hắn, cố gắng giữ khoảng cách một chút để tìm cảm giác an toàn: “Nếu như anh muốn ngủ lại vậy thì có thể ra phòng khách ngủ, tôi…không muốn ngủ cùng người khác.”
Hạ Dĩ Niên hơi chau mày, nha đầu vô ơn này bộ dáng bây giờ sao lại khác hoàn toàn đêm mưa hôm đó thế?
“Lại đây.”- Hắn lười giơ tay ra túm lấy cô gái nhỏ đang cố dịch chuyển khoảng cách kia lại, chỉ đơn giản mở miệng ra lệnh.
Uyển Khanh lại quật cường không qua.
Hạ Dĩ Niên thở dài: “Khanh nhi, tôi thực sự rất mệt em đừng bướng bỉnh nữa. Qua đây, tôi không thích em đối với tôi xa cách như vậy.”
Hạ Dĩ Niên lúc mệt mỏi vẫn là không ngang ngạnh như thường ngày, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện bản chất bá đạo không cho phép mọi thứ xung quanh rời khỏi tầm kiểm soát của hắn. Giọng nói của hắn tuy rằng lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại ôn hòa khó thấy, trong màn đêm như là một âm thanh du dương có tác dụng mê hoặc.
Uyển Khanh cắn môi, cuối cùng chắc là do ma nhập, cô chậm rãi qua chỗ hắn ngồi xuống.
Hạ Dĩ Niên kéo cô vào lòng, lần nữa vùi đầu vào cổ cô. Uyển Khanh không dùng nước hoa, hương thơm trên người chủ yếu là do sữa tắm hoặc là tự nhiên mà ra, mà đối với loại hương thơm như hoa nhài này của cô Hạ Dĩ Niên lại vô cùng thích thú, nó có tác dụng vừa trấn an vừa kích thích. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, khóe môi hắn khẽ nâng lên, cọ cọ vào cổ cô.
Uyển Khanh lại cảm thấy không tự nhiên nghiêng đầu né tránh. Hạ Dĩ Niên hôm nay sao lại kì lạ như vậy, mới hai hôm trước không phải vẫn còn giữ bộ dáng như ma quỷ kia sao?
Nghĩ tới việc đó, dạ dày cô lại muốn buồn nôn.
Đột nhiên động tác của Hạ Dĩ Niên dừng lại, hắn mở mắt, ánh mắt đã không còn mệt mỏi mà thay vào đó là sự sắc bén nhìn thẳng vào cô: “Khanh nhi uống rượu?”
Uyển Khanh thật phải ngạc nhiên trước thính giác nhạy bén của Hạ Dĩ Niên, cô chỉ uống có vài ly cũng không đến mức để lại hương rượu trên người chứ? Nhưng cũng không phải là việc gì lớn, Uyển Khanh qua loa nói: “Vu An Di tổ chức tiệc ăn mừng Yunus thắng kiện, tôi chỉ uống có một chút.”
Hạ Dĩ Niên thấy cô thành thật khai báo cũng không nói gì thêm vò đầu cô một cái rồi nói: “Đi ngủ thôi.”
“Tôi, tôi vẫn là nên ngủ một mình thì hơn…”- Uyển Khanh nuốt nước bọt, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
“Khanh nhi.”- Hạ Dĩ Niên gọi khẽ, cười một tiếng, ôm cô càng chặt hơn: “Muốn tự đi vào hay là tôi xách em vào?”
Uyển Khanh trừng lớn mắt, cô nghe thấy sự nguy hiểm.
Uyển Khanh ngẩng đầu: “Tôi, tôi vẫn là tự đi vào thì hơn…”
Cô đấu không lại Hạ Dĩ Niên, trước mặt hắn làm gì có đường cho cô nói điều kiện, trách thì trách ai bảo hắn là đàn ông, cô có đánh cũng không đánh thắng. Hạ Dĩ Niên nắm tay cô đi vào phòng ngủ chính, hắn quen thuộc mọi ngõ ngách trong nhà cô như thể đây là nhà hắn vậy. Lúc vào tới phòng ngủ, tim Uyển Khanh đã đập nghe rõ tiếng.
Cô vội vàng chạy tới một bên giường nằm xuống trùm kín chăn, cũng sợ hãi quay lưng về phía hắn. Hạ Dĩ Niên buồn cười nhìn bộ dáng như muốn chạy trốn dã thú của cô gái nhỏ, không khỏi khổ sở lắc đầu, đi tới bên cạnh cô nằm xuống.
Uyển Khanh cảm giác một bên giường lún xuống, hương hoắc hương nam tính ngày càng gần khiến tâm tình cô có chút bất an. Không phải Uyển Khanh nghĩ bậy bạ, tuy rằng lần trước Hạ Dĩ Niên đã ngủ cùng cô một lần rồi nhưng mà suy cho cùng lần đó cũng vì cô quá hoảng sợ nên mới ngủ cùng hắn. Còn lần này không có sấm sét nhưng cô vẫn ngủ cùng hắn… loại này có phải gọi là thân mật quá rồi không?
Nhưng mà Hạ Dĩ Niên phía sau cũng thực yên tĩnh, không chút động đậy làm cô cứ nghĩ là hắn ngủ rồi liền an tâm ngồi dậy định đi sang phòng khách ngủ. Nào ngờ vừa ngồi dậy lại bị một lực vừa đủ túm lại, phút chốc bị hắn ôm vào ngực, không thể động đậy.
“Hạ Dĩ Niên…”
“Đừng làm loạn, ngủ đi.”- Hạ Dĩ Niên nâng khóe môi: “Tôi chỉ ôm em ngủ, không làm gì khác.”
Uyển Khanh hơi cử động, bị ôm thế này cảm giác thật kì lạ.
Lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Hạ Dĩ Niên: “Nhưng nếu em cứ cử động thì tôi sẽ cho rằng em đang cầu tôi.”
Cả người Uyển Khanh lập tức cứng ngắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám…
Qua một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì, chỉ có hơi thở trầm ổn đều đặn của người đàn ông trên đầu.
Mà Uyển Khanh cũng rất nhanh thiếp đi…
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
20 chương
34 chương
36 chương
10 chương
46 chương
45 chương
22 chương