Edit: Gấu Đại Tỷ Beta: Gấu Beo - --------------- Trình Thanh hoàn toàn coi như Trình Âm đang đánh rắm ( ý là nói láo). Buổi sáng hôm sau, Trình Âm vẫn không thể thoát được lớp đấu kiếm bị Trình Thanh xách từ trong ổ chăn ra. Đến câu lạc bộ, Trình Âm tháo đai an toàn, Trình Thanh ngồi ở bên: "Lát nữa anh phải về phòng thí nghiệm, tan học em tự đi về nhà dấy, không cho đi linh tinh, về hoàn thành bài của cô Vương, tối về anh kiểm tra." Trình Âm "Vâng" một tiếng, đóng sầm cửa lại rồi đi đến câu lạc bộ. Hôm nay là buổi dạy của Râu Xồm, anh ta tìm một ít video thi đấu cho các học sinh xem, Trình Âm trong lúc ngồi trong một góc chờ Râu Xồm mở TV, sự chú ý của cô bị phân tâm ngay tức thì. Lúc thì nhìn cha mẹ bên ngoài cửa kính, lúc thì nhìn ghế ở góc tường. Râu Xồm đi đến trước mặt Trình Âm, vỗ đầu cô: "Nghiêm túc vào, tôi bật video thi đấu của Trần Nhiên em nhớ xem cẩn thận mà học." Trình Âm ngước lên xem TV, người thanh niên bên trong cao ráo chân dài mặc trang phục đấu kiếm và mặt nạ bảo vệ, động tác tấn công sạch sẽ lưu loát, các bạn nữ khác ngồi bên cạnh xem mà không nháy một lần, ngay cả Râu Xồm đã xem nhiều lần rồi mà vẫn bị mê hoặc. Trình Âm không hứng thú xem, ngồi nghịch ngón tay rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Tối Trình Thanh mới về mà dì giúp việc hôm nay nghỉ, chìa khóa lại ở chỗ Trần Nhiên thì cô về nhà kiểu gì. Thật ra chuyện rất dễ giải quyết, dì giúp việc ở không xa gọi điện thoại bảo bà ấy đến là được. Nhưng lúc Trình Âm lấy điện thoại ra, thấy tên "Trần Nhiên" trong danh sách gọi điện, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vào giao diện nhắn tin. Trình Âm soạn mấy từ. "Nhà tôi hôm nay không có ai, tôi lại không mang chìa khóa, anh có thể đưa chìa khóa cho tôi được không?" Sau khi gửi đi, Trình Âm nghĩ rồi lại gửi thêm tin nữa. "Nếu không tôi tới chỗ anh lấy cũng được. QAQ" Trần Nhiên không trả lời, thời gian trôi qua, Trình Âm vẫn đang nghịch điện thoại và nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn. Cô gái bên cạnh đang xem thi đấu đến mê mẩm, thi thoảng còn khen một câu "Đẹp quá!" Trình Âm đối với chuyện này chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Bỗng điên thoại Trình Âm sáng lên, Trần Nhiên gọi điện thoại tới. Cô hơi căng thẳng nắm chặt điện thoại. Cô ngước mắt lên vẫy tay với Râu Xồm "Thầy ơi, em có thể ra ngoài nhận điện thoại không?" Râu Xồm đang xem hăng say, xua tay để Trình Âm đi ra ngoài. Lúc cô vừa đi ra, người trên TV tháo mặt nạ bảo vệ xuống, các cô gái trong phòng lại hét lên: "Ai dà! Mặt cũng đẹp trai như vậy!" - "Alo" Trình Âm đứng trong góc khẽ nói. Trần Nhiên hỏi: "Bao giờ em cần?" Trình Âm trả lời: "11 giờ hơn là tôi tan học, xong sẽ về nhà." Trình Âm lại nói tiếp: "Tôi đến chỗ anh lấy à!" Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Trần Nhiên bên kia. "Em muốn gặp tôi à!" Trần Nhiên cũng nói nhỏ, "Chỗ tôi đang ở em không đến được." Trình Âm ngẩn người, nói: "Anh...... Ở đâu?" Trần Nhiên không trả lời cô, không cười nữa hỏi: "Em ở đâu. 11 giờ tôi đưa chìa khóa đến chỗ em." "À." Trình Âm nói, "Tôi ở câu lại bộ đấu kiếm." Đầu điện thoại bên kia Trần Nhiên đột nhiên yên lặng. Trình Âm cho rằng anh không biết chỗ này lại nói thêm: "Nó nằm ngay cạnh cầu vượt, à cái chỗ IKEA ý anh biết không?" "Ừ, biết rồi." Trần Nhiên không nói gì nữa cúp luôn điện thoại. Trình Âm không vào lớp luôn mà nhìn vào điện thoại, dừng ở chỗ thời gian trò chuyện 30 giây kia. Cô cảm thấy mình rất xấu tính, rõ ràng có thể gọi dì giúp việc đưa chìa khóa mà cứ phải tìm Trần Nhiên. Cảm xúc trong lòng không lừa được người, cô biết mình muốn gặp Trần Nhiên, hơn nữa muốn được liên hệ nhiều hơn với anh. Trình Âm đá đá góc tường. Cô cảm thấy bực bội nhưng lại có chút vui vẻ. Không biết mình bực chuyện gì cũng không biết mình vui vì cái gì. - Trong quán cafe. Trần Nhiên nói chuyện điện thoại xong quay về cầm chìa khóa xe trên bàn, nói chào với nhóm Kỷ Hoài Tân và Trương Việt. "Tớ đi trước, mấy cậu chơi đi." "Cậu đi đâu đấy?" Kỷ Hoài Tân thấy anh phải đi, đứng dậy ngăn lại, "Lão Tần sắp đến rồi, người ta khó khăn lắm mới xin nghỉ phép về được một lần mà cậu không gặp à!" Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến nay, một anh béo cười tủm tỉm đi tới, "Sao, tôi vừa đến mà cậu lại đi à?" Trần Nhiên xoay chìa khóa, nói: "Nhớ tôi à!" Anh mập vốn đang muốn ôm anh nghe thấy vậy thì dừng "Đừng thích tôi, sao cậu lại thế chứ, từ bé đến giờ cậu thích bao nhiêu người rồi biết không?" "Vậy cứ thích đi." Trần Nhiên đẩy anh ta ra nói: "Tớ đi đưa chìa khóa cho người ta nhé." "Ai vậy!" Trần Nhiên không trả lời, xoay người đi. Kỷ Hoài Tân ở sau gọi: "Ai lại muốn đích thân cậu đưa chìa khóa thế, em gái hờ kia của cậu à?" Trần Nhiên nhướng mày, cười. Đúng lúc này điện thoại vang lên, Trần Nhiên lấy ra nhìn nụ cười còn chưa đạt tới đáy mắt kia đã biến mất không còn. - Sau khi tan học, Râu Xồm thay quần áo, cầm cái túi thể thao đi cùng Trình Âm ra ngoài. "Nhìn cả người mồ hôi của em đi." Râu Xồm lấy giấy ướt trong túi ra đưa cho Trình Âm "Sao không tắm rửa xong rồi về?" "Có người tới tìm em." Trình Âm nhận tờ giấy ướt, lau lung tung ở mặt. "Cho dù vội cũng phải tắm trước chứ, lát nữa cảm lạnh thì làm sao?" Râu Xồm lại đưa một tờ giấy nữa "Lau qua tóc của em đi, nhìn xem, hôm qua không gội đầu à, toàn là dầu, mồ hôi bết hết lên trên trán." "Thật không đấy!" Trình Âm xoay người nhìn vào gương trên tủ kính của câu lạc bộ "Em vào phòng thay đồ một chút!" Râu Xồm: "A" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trình Âm cấp tốc quay lại câu lạc bộ, gội sạch đầu trong phòng thay đồ, lúc đang sấy thì chị gái lễ tân đi vào gõ cửa nói. "Trình Âm, có người tìm." Trình Âm quay đầu lại, thấy chị gái lễ tân hai mắt phát sáng kích động "Em nhanh lên!" "Vâng." Mặc dù nói thế nhưng Trình Âm vẫn tiếp tục sấy tóc, sau khi xử lý tóc mái ổn thỏa mà không mất vẻ đáng yêu, đáng yêu lại không mất đi sự mềm mại, rồi mới từ từ đi ra ngoài. Tới cửa, cô không nhìn thấy xe của Trần Nhiên nhưng lại thấy một chiếc xe máy Harley Đứng cạnh xe là người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi hoa —— Kỷ Hoài Tân. Anh ta nhìn thấy Trình Âm, vẫy tay gọi cô từ xa: "Em gái Trình Âm!" Trình Âm quay đầu nhìn chị gái lễ tân, chỉ thấy chị gái mắt sáng lấp lánh nhìn chiếc Harley kia, giống như hận không thể cưỡi lên xe cảm nhận một chút. Trình Âm đi chầm chậm tới hỏi: "Trần Nhiên đâu?" "Cậu ấy có chút việc, bảo anh tới đưa chìa khóa cho em." Kỷ Hoài Tân mở tay ra, chiếc chìa khóa có móc treo màu hồng nhạt nằm trong lòng bàn tay anh "Đã đợi lâu rồi đúng không?" Trình Âm yên lặng nhận chìa khóa, lắc lắc đầu, "Vừa tan học, cảm ơn anh." "Không cần cám ơn." Kỷ Hoài Tân đi đến chiếc xe bảo bối của anh ta, xoa xoa mũ bảo hiểm, chuẩn bị đi. Trình Âm nhìn anh rất lâu thấy anh phải đi nên không nhịn được hỏi: "Trần Nhiên hôm nay đi đâu à?" "Không biết." Kỷ Hoài Tân đội mũ nói, "Nhận điện thoại xong thì đi luôn." Kỷ Hoài Tân không nói tiếp nữa, Trình Âm "À" một tiếng, cúi đầu đi đến trạm xe bus Đột nhiên, Kỷ Hoài Tân gọi cô lại. "Đúng rồi, cậu ta nói nếu không có ai đón em thì bảo anh đưa em về." Mấy phút sau, tâm trạng Trình Âm hơi phức tạp ngồi trên chiếc xe Harley này. Thật ra cô không thích ngồi kiểu xe này nhưng Trần Nhiên bảo Kỷ Hoài Tân dưa cô về cũng coi như là Trần Nhiên đưa cô về. - Về đến nhà, Trình Âm không kịp chờ mà gửi tin nhắn cho Trần Nhiên. "Đã nhận được chìa khóa, cảm ơn anh." Rất nhanh, vang lên tiếng tin nhắn, Trình Âm mở ra đọc, " Đồ trứng thối, anh nhẹ chút......" Khuôn mặt đẹp của Trương Tuyết Mai đỏ bừng......" Đây...... Cái quái gì đấy. Lúc ăn cơm điện thoại lại vang lên cô lấy ra đọc "Tin tức công ty hàng đầu và nổi tiếng nhất Macao, cô gái 17 tuổi một tháng kiếm 600 vạn......" Trình Thanh gõ gõ bàn, "A Âm, ăn cơm cho xong đi, không được xem điện thoại." Trình Âm bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, ăn miếng rau xanh mà không thấy vị gì. Ai, cô gái 17 tuổi bây giờ không muốn kiếm 600 vạn, mà chỉ muốn ăn một bữa cơm ngon mà thôi. Đáng tiếc có người không cho cô toại nguyện. Sau khi ăn xong, điện thoại vẫn im lặng. Sự khó chịu không thể hiểu cứ quanh quẩn trong lòng, Trình Âm dứt khoát đặt điện thoại trong phòng khách sau đó về phòng mình khóa cửa làm bài tập. Thay vì xem điện thoại liên tục thì không xem còn tốt hơn, biết đâu lại có niềm vui gì đấy. Vì thế Trình Âm không động vào điện thoại một lúc lâu, tới lúc cơm tối, cũng không nhận được tin nhắn của Trình Nhiên nhưng cô đã làm xong được hết bài tập. Sáng thứ hai, Trình Âm đến lớp sớm, chỉ thấy một vài người đang ngồi chép bài. Trình Âm đặt cặp sách xuống, xem bài tập của mình đã làm xong mà không biết nên làm gì nữa. Vào tiết tự học, cả lớp nghiêm túc đọc bài như hát ru, Trình Âm nhanh chóng gục xuống bàn giống như gà mổ thóc. Trời vẫn hơi nóng, cô cởi áo đồng phục ra vo vào rồi gục xuống ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu rồi, đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ cửa sau của lớp. Trình Âm bừng tỉnh, lập tức nhìn lại cửa sau. Người đi vào là Nhiếp Nam. Trình Âm nản chí thở dài, "Sao lại là cậu?" Nhiếp Nam dừng chân lại. "Tớ, tớ...... cuộc sống chín năm giáo dục bắt buộc, sao không phải là mình chứ?" Trình Âm không quan tâm đến cậu ta nữa, gục đầu xuống tiếp tục ngủ. Buổi sáng có bốn tiết, thời gian trôi qua như bốn thế kỷ. Tới buổi chiều càng nóng bức hơn, một nửa thời gian cô đều ngủ gà ngủ gật. Bên cạnh đột nhiên có người gọi: "Trần Nhiên!" Trình Âm lại bừng tỉnh trong cơn mê ngủ lần nữa, "A đâu đâu." Tạ Trường Tinh cầm tờ giấy đi từ hành lang vào: "Trần Nhiên có ở đây không? Chưa điền vào giấy đăng ký hội thao này." Chỗ bên cạnh vẫn trống không, Trình Âm lấy tờ đăng ký danh sách trong tay Tạ Trường Tinh "À, hôm nay cậu ấy không đến." Tan học, mọi người về nhà. Trình Âm vừa cất cặp vừa xem điện thoại. Cả ngày hôm nay Trần Nhiên không đến trường, cũng không trả lời tin nhắn, giống như bốc hơi khỏi thế gian này. Nhưng còn may, lát nữa cô sẽ đến nhà Trần Nhiên học thêm. Lần đầu tiên trong cuộc đời Trình Âm lại chờ mong học thêm như vậy. - Trước cửa nhà Trần Nhiên. Trình Âm ấn chuông, có tiếng bước chân bên trong. Cô chỉnh lại tóc mái rồi nín thở. Người mở cửa là Vương Huệ Duẫn, bà cười rồi bảo Trình Âm đi vào. "Ăn tối chưa?" Trình Âm lén lút nhìn xung quanh phòng khách không thấy Trần Nhiên đâu. "Ăn rồi ạ." "Bài tập hôm trước làm xong chưa? Có thấy khó không?" "Làm xong rồi? Hơi khó ạ." "Ừ, Hôm nay chúng ta học chậm lại một chút." Trình Âm đi theo Vương Huệ Duẫn vào thư phòng, đúng lúc đóng cửa thì ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân. Trình Âm gần như hỏi cùng một lúc: "Ai ở bên ngoài thế cô?" Vương Huệ Duẫn dừng đóng cửa lại, "Con trai cô." Nói xong bà lại kéo cửa ra nói với bên ngoài: "Con về phòng đi, mẹ có học sinh." Xuyên qua khe cửa, Trình Âm thấy Trần Nhiên đang cầm chai nước đi qua cửa. Hình như anh nhìn thấy cô, giơ chai nước khoáng lên khóe miệng hơi cười lại giống như không cười. Vương Huệ Duẫn đóng cửa lại ngồi xuống, nghiêm túc bảo Trình Âm đưa bài tập cho bà xem. Lúc này, điện thoại của Trình Âm hơi rung lên. Cô lấy ra xem, là tin nhắn Trần Nhiên gửi tới. "Ừ." Đây là trả lời tin nhắn của cô hôm qua. Trình Âm lén lút trả lời mấy chữ. "Sao hôm nay anh không đi học?" Một lát sau đối phương trả lời. "Có chuyện gì? Nhớ tôi?" "Bịch!!" một cái điện thoại rơi trên mặt đất. Ngực như bị thắt lại làm cô không thể thở được. Vương Huệ Duẫn ngước lên nhìn Trình Âm gõ nhẹ vào bàn. "Em xem trước bài học hôm nay, đừng nghịch điện thoại nữa." Trình Âm đờ đẫn "A" một tiếng, cúi xuống nhặt điện thoại, lại không đứng dậy ngay. "Làm gì có." Xóa đi. "Ai nhớ anh!" Xóa đi. "(._.) tôi chỉ muốn nói với anh, giáo viên hôm nay điểm danh tôi đã xin hộ anh rồi." Gửi xong tin nhắn này, Trình Âm thở ra một hơi. "Nói cái gì?" Trình Âm không nghĩ Trần Nhiên vẫn tiếp tục hỏi, vì thế không cần nghĩ đã trả lời ngay lại. "Nói anh bị tai nạn xe cộ gẫy chân phải đi bệnh viện hì hì!!!" Trần Nhiên: "......" Còn hì hì chứ. Ông đây chính là rết có gẫy cũng không thể hết chân mà gẫy.