“ Rầm!!!”. – Dám động tới chủ công của ta!!!. “ Choang!!!”. Trong sàn đấu hình tròn lúc ấy đột nhiên vang lên liên tiếp chuỗi âm thanh đả chiến hỗn loạn, kinh thiên. Ngay khi tấm khiên găm trên cánh tay Kim sĩ trực chờ giáng xuống đầu Tiêu Yến Thanh, một bóng ảnh to lớn uy thường từ đâu vụt hiện ra bên cạnh y, ngay lập tức giương nắm đấm, một cú, đấm văng mặt Kim sĩ sang một bên. Y dẫu có mũ giáp che đậy, vẫn lảo đảo nghiêng về một phía. Sàn nhà liền rung động ầm ầm vì nó vừa chịu một thân thủ khổng lồ nữa oanh tạc xuống. Tiêu Yến Thanh thu lại hai tay, hắn nhếch môi cười cười. – Xuất hiện đúng lúc lắm!. Bóng hình to lớn, khổng lồ không thua kém tên Kim sĩ là bao bỗng nhiên đứng thẳng lại, hơi cúi đầu mà nói, lại là một giọng nói trầm lãnh đầy uy lực. – Chủ công, không sao chứ?. – Ta ổn!. Yến Thanh chưa kịp kết thúc câu nói, bỗng “ vút “, sau lưng hắn, sợi hoàng xích từ phía Kim sĩ đã lại xé gió phóng tới, bóng người to lớn liền gầm lên. – Chủ công, cẩn thận!. Nói đoạn, người ấy bằng một cước, nhảy qua đầu Tiêu Yến Thanh, đứng chắn trước mặt hắn. “ Choang!!!”. Tiêu Yến Thanh trân mắt, xoay người lại chỉ kịp nhìn thấy sợi hoàng xích đã quấn mấy vòng trên cây đao trong tay người đó. Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nếu trúng đòn vừa rồi từ sợi xích, có lẽ không chết thì cũng lê lết. Hắn chau mày. – Tên to xác này, từ bao giờ y hành động mà không gây ồn ào nữa vậy?!. Phía trước mặt hắn lúc này, Kim sĩ đã uỳnh uỳnh tiến tới, trực tiếp đối đầu với bóng người mà hắn vừa mới triệu hồi ra. Đúng vậy, người đó không ai khác, chính là Phùng Hưng, dũng tướng uy mãnh trong quá khứ của Nam Việt. Tuy nhiên, chỉ là anh linh của ông mà thôi. Anh linh bao gồm những anh hùng có thật, những anh hùng trong truyền thuyết, và cả những anh hùng không được ai biết đến. Mỗi anh linh là một cá thể xuất chúng, vượt trội trong thời đại của họ, sở hữu tư chất mà không ai hay một thứ nào khác có được. Chiếu trên suốt chiều dài lịch sử, từ thế kỷ XXI trở đi, do những vũ khí hiện đại mang sức mạnh quá lớn, khiến cho bất kì ai sử dụng chúng cũng đều trở nên siêu việt, dĩ ngẫu cũng không một ai đủ tư chất để trở thành một anh linh nữa. Bên cạnh đó, những anh hùng có thật thường sẽ mang cấp bậc cao hơn, vì niềm tin của người đời về họ được củng cố thêm nhờ vào những công trạng mà họ thực hiện lúc sinh thời. Trong khi, những anh hùng trong truyền thuyết chỉ được sinh ra từ những điều người đời nghĩ về họ. Phần còn lại, những anh hùng vô danh không ai biết đến, bao gồm những anh hùng lập khế ước với nhân giới, để thực hiện một điều gì đó khi còn sống, sau đó phải trả giá bằng việc trở thành anh linh sau khi chết. Ngoài con người, ngay cả động vật hoặc đồ vật, cũng có thể trở thành anh linh, nếu chúng sở hữu một linh hồn và để lại những công trạng đáng kể. Các anh linh thường được triệu hồi để bảo vệ con người, cũng chính là chủ hộ đã kết nối với họ. Tuy nhiên, thông thường, con người không có khả năng kiểm soát Anh linh, ngoại trừ người đó có năng lực pháp thuật sử dụng pháp lực của mình, để kết nối thần thức với họ thông qua các giao thức kết nối. Thế nhưng, cũng chỉ triệu hồi được hiện thân của Anh linh đó thay vì thực thể. Anh linh thường sẽ mang hình dạng vào thời điểm hoàng kim nhất khi còn sống, trừ những trường hợp đặc biệt, tỉ dụ như khi còn sống Anh linh đó gặp phải lời nguyền, thì sau khi chết, hình dạng cũng vì thế mà thay đổi bất định. Lại nói, việc triệu hồi Anh linh của Tiêu Yến Thanh là nằm trong khả năng pháp thuật của hắn, hơn nữa, người có thể kết nối thành công với một Anh linh, phải do Anh linh đó chủ động và tự nguyện lựa chọn, gắn kết, tôn họ làm chủ công của mình. Một khi giao kết được thành lập, giữa pháp sư và Anh linh lúc này sẽ tồn tại một mối quan hệ, gọi là Triệu linh nhân và Vệ hộ linh. Trong đó, Triệu linh nhân chính là các pháp sư, người có thể dùng năng lực pháp thuật của mình để triệu hồi Anh linh tới hỗ trợ trong khi giao đấu. Còn Vệ hộ linh, chính là các Anh linh, sẽ tuân lệnh triệu hồi của chủ công tới tiếp ứng khi cần thiết. Tuy nhiên, trong một vài trường hợp mà nguy cấp đe doạ tới tính mạng Triệu linh nhân, Vệ hộ linh cũng có thể xuất hiện mà không cần tới lệnh triệu hồi. Bởi nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ tính mạng cho chủ công của mình. Hơn nữa, giao kết giữa đôi bên luôn tồn tại, dẫn đến các Anh linh có thể cảm nhận được chủ công của mình, dẫu cho không được triệu hồi bởi họ. Tiêu Yến Thanh khoanh tay híp mắt nhìn tới Vệ hộ linh của mình, lúc này không sai đang hỗn chiến với tên Kim sĩ cục súc kia. Mặt sàn không ngừng rung lên những tiếng “ uỳnh uỳnh “ kinh động. Kim sĩ giật lại sợi xích trên cây đao của Phùng Hưng. Y gầm lên. – Ngươi là ai?. Vô duyên vô cớ xen vào chuyện của ta!. Phùng Hưng trừng mắt. – Là người sẽ biến ngươi thành đống sắt vụn!. Kim sĩ nghe Phùng Hưng ngang ngược khiêu chiến, liền gầm lên giận dữ, y tiến tới, một tay găm hắc khiên vung lên, một tay quăng sợi hoàng xích nhằm thân mình Phùng Hưng phóng tới. Phùng Hưng nét mặt bình tĩnh, dáng dấp uy hùng, ông cũng tức thời vung thanh đại Đao lên chém vào Hắc khiên trên cánh tay Kim sĩ “ choang “ một tiếng, lại nhanh chóng xoay cổ tay, đem Đao chặn lại sợi hoàng xích, khiến nó như cũ quấn mấy vòng trên thân đao. Phùng Hưng giật mạnh thanh Đao về phía mình. Kim sĩ bị kéo lên một nhịp, ông liền tung chân đá một cước vào giữa ngực y, khiến y lại bị bật lùi ra sau. “ Rầm!!!”. Lưng Kim sĩ đập vào vách tường, y chệnh choạng đứng dậy, thu lại sợi xích. Giọng y trầm lãnh hơn trước rất nhiều. – Được lắm!. Hai tên thối nhà ngươi, đừng nghĩ trả được vài miếng đòn là có thể thắng được bổn vương!. Hừm!. Phùng Hưng gườm mắt không thay đổi nét mặt, ông xoay thanh Đao thu nó về thế thủ. Phía sau bóng lưng to lớn ấy là Tiêu Yến Thanh đang chễm chệ đứng khoanh tay cứng rắn. Hắn nói với Phùng Hưng. – Tên Kim sĩ này tuy chậm chạp nhưng ra đòn chuẩn xác, hơn nữa y dụng cùng lúc rất nhiều loại binh khí. Phùng Hưng trầm ổn đáp lại. – Chủ công đừng lo!. Ta đây một món nhưng đảm bảo không ngán bất kì loại binh khí nào!. Thậm chí tay không ta cũng không ngán hắn!. Yến Thanh cười nhẹ. – Một tay giết hổ cơ mà!. Không sai, sinh thời, Vệ hộ linh của hắn, tên huý là Phùng Hưng, tự Công Phấn, hiệu Đô Quân, là người làng Đường Lâm, thuộc Giao Châu. Nổi tiếng có sức mạnh hơn người, từng tay không đánh hổ. Chiếu theo mốc lịch sử tại thời đại Phùng Hưng sống, Nam Việt thời ấy là một xứ thuộc địa thuộc Đường, được gọi là An Nam đô hộ phủ, không sai chịu ách cai trị của bọn quan đô hộ nhà Đường. Giữa niên hiệu đại lịch nhà Đường (766 – 779), nhân An Nam có loạn, anh em Phùng Hưng dấy quân khởi nghĩa. Phùng Hưng đổi tên là Cự Lão, hiệu Đô Quân. Năm 791, Phùng Hưng đánh thắng Cao Chính Bình, vốn là kẻ cai trị An Nam từ (790 – 791), nhân đó liền đem quân vào phủ trị vì Tống Bình, tuy nhiên, chưa được bao lâu thì mất. Người đời biết đến Phùng Hưng với danh hiệu: Bố Cái Phu Hựu Chương Tín Sùng Nghĩa Đại Vương, hay, Bố Cái Đại Vương. Phùng Hưng sinh thời đã có tư chất hơn người về sức khoẻ, lại có cốt cách trung chinh, lẫm liệt của một vị minh quân. Xông pha trận mạc, chinh chiến khói lửa khốc liệt, ông đều từng đã trải qua. Lại nói tới đối với các món binh khí, am hiểu và thông tường cũng không hề tồi chút nào. Hơn nữa còn có võ công cao cường. Lần này, hắn muốn xem xem Phùng Hưng trị tên Kim sĩ to xác kia thế nào. Từ lần lang bạt kì hồ tận phương Nam đến nay, cũng chưa có chuyện gì nguy cấp để triệu ông ra lần nào cả. Yến Thanh nhân lúc Phùng Hưng kìm chân Kim sĩ, bèn nhanh chóng chạy tới chỗ Thiết Tiên rơi xuống để lấy lại. Kim sĩ đứng lại thẳng thớm, hai mắt sắc lạnh mỏng dẹt của y liếc tới Tiêu Yến Thanh đang chạy đằng kia, bèn vung xích lên định chặn đường. – Tên tiểu tử to gan, mau từ bỏ ý định!. “ Choang!!!”. – Ngươi để ý đi đâu?. Đang đánh với lão vương ta đây!. Hừ!. Phùng Hưng đương nhiên không để y hành động, liền giương đao ra chặn. Kim sĩ uất giận nhìn thấy Tiêu Yến Thanh đã an toàn đoạt lại cây Tiên, y gầm lên vung khiên đen hất văng cây đao của Phùng Hưng. – Các ngươi chọc giận bổn vương, xem như tới số!!!. Được lắm!. Y gầm lên, thu lại hoàng xích, quấn nó mấy vòng chéo một bên vai vắt sang hông bên kia. Lại vòng tay ra đằng vai, dường như muốn lấy một thứ gì đó. Yến Thanh trừng mắt chột dạ. – Lại nữa!. Y lại lôi món mới ra rồi!. Phùng Hưng tuyệt đối không cất tiếng, chỉ gườm mắt phóng tới đối phương bình thản chờ đợi. Cây đao trong tay sáng loáng chĩa xuống đất. Hướng đối diện, Kim sĩ hùng dũng rút từ trong lớp áo choàng đỏ thẫm phủ kín tới gót chân ra một món kim khí mới mà y giắt kín phía sau lưng. “ Cheng!”. Tiếng kim loại được rút ra sắc lạnh vang lên. Sau đó Yến Thanh và Phùng Hưng không sai đều trông thấy món bảo khí thứ tư của y, chính là một lưỡi kiếm dài và mỏng sáng loáng. Trông cũng chẳng thua kém cây đại đao của Phùng Hưng và Thiết Tiên của hắn là bao. Hắn tròn mắt cảm thán. – Ta không nhớ trong lịch sử có vị tướng nào dụng nhiều loại binh khí cùng lúc như vậy. Xem ra y khả năng kiếm đạo cũng không thể xem nhẹ!. Để xem chốc nữa, cây Tiên này có đối phó lại đường kiếm mảnh dẻ kia không!. Yến Thanh vừa nói vừa nhìn xuống cây Tiên trong tay hắn. Bên trên, Phùng Hưng y như cũ chỉ nói một câu ngắn gọn. – Dẫu có bao nhiêu, ta đây đều không ngán!. Yến Thanh nhớn mày gật gật đầu, tính khí của Phùng Hưng thế nào, hắn không phải không rõ. Dũng mãnh, gan dạ, là những từ chính xác để nói về dũng tướng lẫm liệt này. Hắn chưa kịp bình phẩm tiếp, hai bên đã lại lao vào cuộc chiến mới, chỉ khác là, lần này hắn có thêm Vệ hộ linh hỗ trợ. Thân thủ to lớn của hai kẻ bọn họ hỗn chiến cùng với những món kim khí, làm cả căn phòng thư năm rơi vào cảnh hỗn loạn kinh thiên. Cửa Tử cuối cùng, quả nhiên lợi hại.