Hiểu Vương nặng nề gắng gượng mở hai mí mắt, một chút sức lực cũng cảm thấy là không có, dường như đã bị thứ gì đó rút cạn. Loáng thoáng trước vùng mắt hạn hẹp của mình, chỉ cảm nhận thấy một màu đen hắc ám của bóng tối, còn phảng phất thứ mùi nguy hiểm mơ hồ chìm ẩn. Hiểu Vương lắc lắc đầu, hai tai ù đặc lúc này chỉ nghe rõ tiếng nhịp thở của chính mình nặng nề phả ra trong không gian tĩnh lặng khác thường. Phải mất vài phút, anh mới có thể tuyệt đối mở mắt, tuy nhiên phần đầu còn cảm thấy nặng trĩu như đá tảng. Nheo mắt nhìn, thì lại là chạm tới mũi giày thể thao của mình ở bên dưới. Hiểu Vương nhíu mày, thân thể bấy giờ mới bắt đầu hồi phục cảm giác. Lúc này nhận thấy tê rần nơi hai cổ tay, lại truyền tới một cảm giác bị áp trấn, bèn thử cử động hai cánh tay mình. Thế nào lại không hề cử động nổi, nhìn kĩ hoá ra đã bị một vật kì lạ chế trụ lại. Ngật phù thấu thị cư nhiên vẫn có tác dụng, Hiểu Vương có thể nhìn trong bóng tối một chút, nhìn tới hai cánh tay, liền không khỏi kinh ngạc khi nó bị hai mảnh giấy mỏng manh bé nhỏ giữ lại. Trong bụng kinh động chút một. – Thứ gì thế này, không phải là băng dính đấy chứ!. Anh đơn thuần vẫn nghĩ tay mình bị hai mảnh băng keo hình dáng kì quái trói lại, bèn nghiến răng cố sức giằng ra, tất nhiên không thể được. Hơn nữa, còn cảm thấy chúng gia tăng sức ép ngược trở lại mình, càng siết chặt hai cổ tay. Hiểu Vương dùng giằng nửa ngày, bất quá cũng không thể làm gì được, hai tờ giấy hình người mỏng dính, ấy nhưng dường như chứng đựng một bụng sức mạnh, ngay cả thân thể cường hạo như Hiểu Vương cũng đành bất lực, hơn nữa lại đang lúc sức cùng lực kiệt thế này. Anh đánh mắt quan sát, xung quanh rất tối, chỉ có thể nhận định là mình đang bị nhốt trong một căn phòng không rõ lai lịch, bèn nhớ lại sự việc trước khi mình ngất đi. Trong căn phòng vuông có chiếc ghế ba chân, cô gái mặc trường y màu hồng đột nhiên mở mắt, một câu kì quặc liền lặp lại mấy lần: “ đừng vào cửa ấy, có bẫy “. Hiểu Vương thoáng ngỡ ngàng thế nhưng cũng nhanh chóng thúc bách mình bình tĩnh trở lại, lùi ra sau mấy bước, nhẫn nại quan sát hành tung của cô gái. Quả nhiên, sau mấy hồi chờ đợi, cô gái lạ thay bắt đầu mỉm cười, lại một lần như trước, tiếp tục chầm chậm giơ cánh tay lên chỉ về cánh cửa bên trái mà nói: “ đừng vào cửa ấy, có bẫy “. Hiểu Vương sửng sốt một chút, hít vào một hơi, nhanh chóng quan sát xung quanh, đã thấy ở hai bên bức tường của căn phòng y nhiên có hai cánh cửa cùng hiện ra. Cổ nữ kia lại chỉ về bên trái, theo như suy đoán dựa trên căn cơ của kẻ bày ra chuyện này, thì lời nói đó cơ băn chỉ là đánh lừa nhận thức. Cũng giống như một loại khích trí, cô ta khuyên đừng vào cửa ấy, nghĩa là muốn đối phương chính là vì đa nghi lại chọn đúng cửa ấy. Cho nên cửa còn lại đương nhiên mới là cửa an toàn. Hiểu Vương mím môi, quyết tuyệt chọn một đáp án. Anh đánh mắt tới hai cánh cửa đóng im lìm, trước mặt còn có một cổ nữ kì quái. Rõ ràng không nên kinh động tới cô ta. Bất quá anh lúc ấy chỉ có mỗi phù ẩn thân làm bia đỡ, chỉ nên nhanh chóng chọn một cánh cửa và thoát ra. Hiểu Vương thoáng ngừng lại hai giây, cuối cùng cũng thận trọng nhấc chân tiến về cánh cửa bên phải. Khi thân thủ đơn độc của anh dừng trước cánh cửa ấy, cô gái đang ngồi nghiêm trang trên chiếc ghế đột nhiên từ từ xoay đầu lại, âm trầm nhìn cánh cửa bên phải vừa từ từ mở ra rồi đóng vào, cũng vừa lúc ấy, bóng ảnh cô ta chìm dần trong bóng tối. Hiểu Vương tiến vào căn phòng tiếp theo, nơi này vẫn chung thuỷ là một vùng tối om không có ánh đèn. Anh rảo bước tới giữa căn phòng, nhận ra căn phòng này còn trống trải hơn cả căn phòng trước, đến một chiếc ghế cũng không có. Đang loay hoay tỉ mỉ quan sát, đột nhiên bên má trái loé lên một tia sáng xanh tím kì lạ. Vương liếc đuôi mắt nhìn tới, liền thận trọng đứng bất động giữa phòng. Mấy giây sau lại hoàn toàn yên lành. Trong bụng đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ, không hiểu tia sáng ban nãy rốt cuộc là thể loại gì. Vương chuyển sang tìm kiếm cửa ra, không nên lãng phí thì giờ vào những cảm nhận mơ hồ chủ quan. Có thể, đó chỉ là ảo giác được tạo ra do chính mình. Vương nhấc chân bước tới những bức tường để tìm cửa ra. Bàn tay vừa chạm vào vách tường gỗ, không sai phía đuôi mắt mơ hồ đã thu thấy một tia sáng mảnh dẻ từ đâu bắn tới. Tia sáng trông kì ảo ấy xuyên vút qua bả vai, Vương loạng choạng gục xuống. Nơi bả vai bên phải rất nhanh đã nhói lên, cơn đau ập đến lấn át cả thần trí, còn có sự tê buốt như băng hạn cực độ lan toả toàn thân. Mấy khắc sau, cả người Vương như bị trúng hàn băng, tay chân đều tê liệt cứng ngắc, hô hấp không thông, cảm giác bắt đầu rơi vào mê man mơ hồ. Anh ngã xuống, nơi đáy mắt đen tuyền còn kịp phản chiếu một tia sáng mảnh dẻ vừa loé lên trước khi nhắm lại. Hồi tưởng lại mọi việc, đột nhiên cũng làm Vương chợt giật mình, vội cúi xuống gắt gao nhìn tới vết thương nơi bả vai bị trúng tia sáng bí ẩn kia. Lạ thay nơi ấy hoàn toàn không thấy chảy máu, cũng không để lại bất kì dấu vết nào của việc từng bị sát thương. Cảm giác đau nhói hầu như đều đã biến mất, bất quá chỉ còn đọng lại chút dư vị tê tái như băng. Anh nhíu mày kinh ngạc, kì thực càng nghĩ càng vô tri. Sắc mặt lúc này đã có chút nhợt nhạt, anh cáu tiết gằn nhẹ, rất ít khi trở nên mất kiềm chế như vậy. – Khốn kiếp!. Anh vốn dĩ muốn nhanh chóng tìm tới Huyền Trúc, không ngờ lại làm mình bị giam nhốt ngược trở lại, cho nên đến bình tĩnh cũng không còn giữ nổi. Lúc này cũng sớm đoán ra được kẻ nào đã phát hiện và giam nhốt mình. Cũng chỉ có thể là ả quỷ nữ kia mà thôi. Vừa thoáng nghĩ tới ả, đột nhiên sau tấm lưng rộng bết dính mồ hôi còn chưa kịp khô của Vương chợt phả tới một cỗ lạnh lẽo như băng tiết. Trong căn phòng lúc ấy nổi lên những tiếng cười thanh tiếu cao vút, thế nhưng âm điệu lại thập phần rùng rợn, ma quỷ, lúc gần lúc xa. Hiểu Vương âm trầm đối mặt, ánh mắt lạnh lùng tăm tối bất động. Khắc sau, tiếng cười nhanh chóng biến mất, nhưng mà anh, lại bắt đầu cảm giác sau gáy mình có hơi lạnh nhẹ nhàng phả vào, mơn trớn vành tai. Vương chung thuỷ không xoay đầu nhìn lại, khoé môi lạnh hơi giật giật, vầng trán rộng cơ hồ cũng cứng lại vì căng thẳng. Một bàn tay khẳng khiu từ sau gáy Vương thò tới, ẩn hiện trong bóng tối, khua khoắng những đầu móng nhọn tím tái đến ghê người. Lại một bàn tay từ phía bên kia bả vai trồi lên, y như cũ tuỳ tiện sờ soạng phần cổ cứng rắn của anh, động tác có phần yểu điệu, nhu tình. Bàn tay dài gầy guộc như những đốt tre ấy nhanh chóng hung bạo thọc vào cổ áo sơ mi mỏng, vuốt ve làn da rắn chắc, phong sương, nhất thời khiến Hiểu Vương tê dại như có luồng điện chạy xuyên qua người, cảm giác áp bức cũng ngày một tăng lên. Anh gườm mắt, nét mặt đanh lại vì chịu đựng. Bên vành tai truyền tới một cái hừ lạnh. – Hừ!. Anh đừng gồng mình lên với em có được không?. Dáng vẻ lúc áp chế của anh…càng khiến người ta rung động đó… Tiếng nói của nữ giới cất lên, phả vào bên tai Hiểu Vương thập phần rùng rợn, lạnh người, mặc dù ngữ âm của ả rất nhỏ nhẹ, trần ổn. Vương sớm nhớ tới một cái tên: “ Bảo Bình “. Anh nghiêng đầu né tránh sự gần gũi trơ trẽn của cô ta, toàn bộ vẫn không hề ngoảnh lại. Đôi mắt sắc trừng trừng nhìn thẳng về phía trước, đáy mắt đen tuyền lui ẩn dưới hàng chân mày lưỡi kiếm như thẫm lại. Ả lại rên lên bất phục. – Anh muốn cự tuyệt tới bao giờ???… Hiểu Vương rốt cuộc cũng nhếch răng thở ra một câu nhàn nhạt. – Tránh xa tôi ra. Ả thoáng sửng sờ, rất nhanh khoé môi đỏ thẫm cong lên cợt nhả. – … Hẳn là cho tới khi nhìn thấy cái thây khô của Lâm Huyền Trúc!. Ả nhớn chân mày đứng dậy, khoanh tay bước ra trước mặt Hiểu Vương. Anh thoáng kích động trừng mắt gằn giọng. – Cô giam Trúc ở đâu?. Cô là… Vương thoáng nhìn tới bóng ảnh tại trước mặt mình, thoáng ngỡ ngàng. Cô gái này không phải anh gặp lần đó trong bệnh viện, trên chiếc ghế đá lúc nửa đêm hay sao. Hoá ra, cô ta chính là đã tiếp cận anh từ sớm, quanh đi quẩn lại vẫn là, người quen gặp lại. Bảo Bình híp mắt. – Hẳn là đã nhớ ra em rồi phải không… Hoá ra, anh không có quên em… Trong đáy mắt tối tăm như mực của ả thoáng phảng phất ý vui mừng tự huyễn. Hiểu Vương hơi cúi đầu mắt chằm chằm nhìn mông lung, tuyệt đối không mở lời, cũng không nhúc nhích. Một chút cũng không thể hiện mình có quan tâm tới ả. Lại làm cho Bảo Bình thoát khỏi cơn tự huyễn của mình, ả đanh mặt hừ lạnh. Con mắt sắc lại ánh lên tia tà ác. Ả khoang tay băng lãnh nói. – Anh muốn gặp Lâm Huyền Trúc?. Vương không sai nghe thấy một cái tên, đáy mắt liền phản ứng thoáng động đậy, Bảo Bình cũng sớm hiểu ý, ả nhớn mắt buồn chán chau mày mà tiếp. – Thế nào?. Không phải sao?. Nói nhanh em còn suy xét…trước khi em đổi ý… Ả cúi người ghé sát vào mặt anh nhả ra từng chữ. Ánh mắt ả lại liếc tới sống mũi cao thẳng thớm của anh gần ngay gang tấc trước mặt, không nhịn được lại nổi một cơn tức giận xoay mình bước đi. – Đưa tôi tới chỗ cô ấy… Bảo Bình đang đối lưng với anh, không ngờ người ấy lại cất giọng nói, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ả. Giọng nói trầm ấm ấy là đang nói đơn độc với ả. Có chút vui, còn lại rất nhiều khó chịu. Chỉ một câu, rốt cuộc lại dành để nhắc tới người con gái khác. Đáy lòng Bảo Bình trào lên một cỗ lửa giận, đến hai tròng mắt cũng manh nha ánh lửa đỏ ngầu. Ả xoay người, hung hăng tiến về phía Hiểu Vương, gằn lên từng chữ. – Đừng nóng vội, anh sớm sẽ được gặp. Nói, còn có kẻ nào đi với anh?. – Chỉ một mình. – Há!. Một mình?. Dựa vào cái gì?. Dựa vào một thân anh cũng dám nói bước vào được đến đây, nghe khó tin quá đi!. Ả cười phá lên, lại cúi đầu thì thầm chậm rãi, hai mắt đỏ ngầu gắt gao chiếm lấy thần sắc tuấn dật, lãnh tử của người nam nhân trước mặt. – Khách không mời mà tiến vào nhà người khác, đừng trách chủ nhà thất lễ. Dẫu kẻ nào cùng anh tới nơi này, cũng sớm không thoát khỏi bàn tay mẫu thân ta!. Sớm muộn cũng bỏ xác trong Ma đạo!. Ha…ha…ha… – Đừng ở trước mặt tôi ăn nói hàm hồ nữa. Lâm Huyền Trúc ở đâu?. – Cứ thử xem… Ta chờ bọn chúng tự giao mình nộp mạng ra đây… Tới lúc đó xem Hiểu Vương anh còn cương ngôn đến bao giờ!. Bảo Bình cao ngạo chậm rãi đi tới chiếc bàn gỗ, lại ngồi xuống chiếc ghế, uỷ mị nhìn tới bóng ảnh hiện lên trong gương, đưa tay lên vuốt vuốt tóc. Ả nhếch mắt về phía Hiểu Vương, nhàn nhạt nói. – Anh đáng ra nợ em một mạng, thái độ còn tuyệt tình như vậy, thật không biết điều. Nếu chậm trễ chút nữa, Ảnh sát thủ đã sớm giết chết anh rồi, có biết không?. Hiểu Vương nghe cô ta nói, thoáng ngẩn ra, hoá ra kẻ phóng ám khí đả thương anh trong căn phòng đó là một sát thủ, chẳng trách thân thủ hành tung khó đoán như vậy, không biết bọn Tiêu Yến Thanh giờ ra sao. Bảo Bình thu thấy biểu quyết ấy, ả nhếch mép cợt nhả. – Sao thế, đang thầm lo cho mấy tên nhiều chuyện ngoài kia ư?. Giờ này chắc đã bị Ám Ma Ảnh lấy mạng!. Lại tới Ám Dạ Sát được một bữa thịt miễn phí!. Ha…ha…ha!. – Ám Dạ Sát?!. – Chỉ là một con thú cưng thôi. Bảo Bình phất tay nhàm chán đáp. Hiểu Vương sực nhớ tới vụ những nam âm hồn ở u cốc, tuyệt nhiên là có liên quan tới quỷ nữ, lại còn con dã thú ăn xác người kia, hoá ra tên là Ám Dạ Sát. Vầng trán anh thoáng chau lại, rất muốn có thể báo tin cho Tiêu Yến Thanh, lại nghiến răng giằng tay ra khỏi hình nhân giấy, kết quả vẫn không khác là bao. Bảo Bình nhàm chán liếc mắt mà nói. – Anh vùng vẫy làm gì, vô ích. Khổi Lỗi Lam Chỉ là những kẻ canh gác trung thành, so với đám người còn hơn một bậc. Không có lệnh chủ nhân, tuyệt đối không cho kẻ nào chạy thoát. Chi bằng… Ả nói đến đây, rời khỏi ghế, một biến đã hiện ra sau lưng Hiểu Vương, chế áp, gần gũi. Khuôn mặt trắng sứ cọ cọ vào gáy anh, nhẹ nhàng phun ra từng chữ. – … Quy thuận em. Em sau này, cái gì cũng làm cho anh…có được không?. Hiểu Vương nhồn nhột sau gáy, như có cả tấm băng đem áp vào lưng mình, rốt cuộc vẫn cắn răng, cười lạnh. – Một con ma thì làm được gì?… Bảo Bình đang lim dim tận hưởng cảm giác ấm áp từ dương khí quần tụ phả ra từ tấm lưng rộng lớn, nghe câu nói quyết tuyệt ấy, đột nhiên mở trừng mắt, đáy mắt u tối không sai đã khôi phục sát khí. Ả rùng mình biến ra trước mặt Vương, khom người thì thầm, giọng nói tuyệt đối lạnh lẽo. – Nhiều hơn anh có thể tưởng tượng ra… Nào, thử nghĩ xem… Ví dụ như, làm vợ anh chẳng hạn. Bảo Bình ghé sát mặt gắt gao nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Vương, khoé môi đã lại nhếch lên. Anh cũng chằm chằm nhìn thẳng vào mắt ả, tròng mắt bị bao phủ một tầng hắc khí tăm tối, anh cũng nhếch khoé môi, mặc dù sắc khí trên mặt đã nhợt nhạt đi mấy phần. – Kiếp sau…cũng không có chuyện đó, kiếp này, lại càng không. Cô ảo tưởng quá rồi đấy! – Vậy sao?. Vậy để xem, là em ảo tưởng hay là anh đủ can đảm chứng kiến Lâm Huyền Trúc đau đớn. Ha…ha…ha. Xen lẫn với tiếng cười đanh ác cao vút của ả quỷ nữ, trong căn phòng lúc này từ lúc nào đã hiện ra một thân to lớn với hai chấm tròn rực lửa phía trước, nơi cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ. Ám Dạ Hắc Mao lững thững từ cửa tiến vào, nó hếch mõm lên ngửi ngửi, khắc sau lại thè lưỡi ra liếm mép, nhớt rãi rớt xuống tanh tưởi. Nhìn thân người đang bị trói một chỗ đằng kia, nó chĩa mắt hằm hằm nhìn tới, lại vô thức liếm mép mấy lần như thèm thuồng, vành mép hằm hè nhếch lên hung tợn.