Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ
Chương 119
Thanh âm giết chóc xoay vòng trong đầu Trần Hiểu Vương, ý thức sinh tử cận kề bóp nghẽn linh hồn, nhưng thân thể đã ở lúc tận cùng rệu rã để cho anh không cách nào né tránh. Nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, một hơi thở ra này của Trần Hiểu Vương phảng phất ý nghĩa buông xuôi.
Từng giây, từng giây gõ qua, cảm nhận mọi thứ đều đảo lộn.
Cuối cùng, một âm thanh kinh tâm vọng tới, để Hiểu Vương như trong hỗn độn giật mình bừng tỉnh, cảm quan cũng kéo ngược trở về.
Anh vội vã mở mắt, lọt vào như cũ vẫn là không gian trên có tối tăm, dưới có máu tươi, tiếp tục đảo xuống, cảnh tượng xuất hiện ngay sau đó khiến đôi mắt Trần Hiểu Vương trừng thật lớn.
– Trúc!!!.
Hiểu Vương biến sắc. Thế giới như tan rã.
Rầm!. Lợi kiếm dài cắm ngập mình giữa lồng ngực hắc thú, theo thân thể to lớn của nó đổ vật xuống đất, hai hốc mắt trống rỗng đỏ rực chầm chậm theo sinh mệnh tiêu tan của con vật tắt đi quầng hoả diễm, nguội lạnh trong tích tắc. Một cỗ thân xác hắc mao quái thú nằm dưới chân Tiêu Yến Thanh, tản mát dần những tàn hắc khí. Yến Thanh tia mắt lạnh lẽo tới cực độ, nhấc chân dẫm lên mình con vật, dứt khoát rút Uyển Kiếm, trực tiếp xoay người, cước bộ khẩn trương đi tới chỗ Trần Hiểu Vương. Nét mặt hắn không tránh khỏi ngưng trọng tụ hội.
Tua lại thời điểm ở mấy giây trước, hắn đứng một nơi liền rõ ràng sự tình. Chỉ là, sự tình biến hoá tới không thể ngờ như vậy, Yến Thanh hắn căn bản cũng quản không tới. Lúc này chạy đến đối phương, hắn có nói gì cũng coi bằng không, bởi đối phương đã vốn không có nghe vào nữa. Không chỉ có Yến Thanh, Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão vội vã cũng chạy tới, lúc này đều vây quanh Trần Hiểu Vương cùng Lâm Huyền Trúc. Yến Thanh tự nhiên lui ra sau vòng vây, canh chừng Quỷ Ngải.
Yên tĩnh bao trùm, hai bàn tay Trần Hiểu Vương tràn ngập máu, đôi mắt anh vẫn chưa thu hồi sửng sốt, cứ thế bất động, mà con ngươi đen tuyền kia tựa hồ bởi vì trấn động cũng kịch liệt co rút. Máu đỏ không ngừng chảy ra, thấm đẫm quần áo Hiểu Vương, nhưng là, máu của Huyền Trúc.
Trúc nằm ngoan ngoãn trong tay anh, hai mắt yểu diễm khép lại, mi thanh cong vút, ngoại trừ máu từ trong người vẫn không ngừng chảy ra, đến một hơi thở cũng không thấy. Vương khuôn mặt tái nhợt cùng cứng nhắc, khẽ lật tấm lưng cô lại, máu tươi lập tức lại trào ra, để mọi người chứng kiến minh bạch vết thương chí mạng trên người Trúc. Lệch về bên trái, lưng cô lộ ra một vết tròn nho nhỏ còn ướt đẫm, nguồn cơn khiến máu chảy không ngừng. Tay Hiểu Vương lộ ra run rẩy không thể kìm nén, mặc kệ nó đang dính đầy máu, bộ dáng tràn ngập hoang mang cùng không tin tưởng, đem áp vào má cô ôm lấy.
– Trúc, Trúc, em liền tỉnh dậy cho anh!. Là anh ra lệnh cho em, nghe không…
Trần Hiểu Vương nói một câu khiến người nghe không khỏi cúi đầu thở dài, Lê Vi cùng Linh Lão chính là cảm giác bất lực ăn sâu. Bởi bọn họ là người cõi âm, có thể nhận biết đối với một cái nhân loại kẻ đó là còn sống hay đã chết. Thần tình như vậy, câu trả lời thế nào tất đã rõ. Huyền Trúc sinh cơ đã tắt!.
– Trúc, Trúc!. Chết tiệt…
Ở trong thần trí Trần Hiểu Vương, sự bình tĩnh theo kích động quá lớn bị đánh tan đến không còn một mảnh nhỏ, tia mắt u tối hỗn độn. Tiêu Yến Thanh đồng dạng như Lê Vi và Linh Lão, hắn bước tới trước mặt Hiểu Vương, kìm lại thương cảm ngồi xuống, cũng không nhìn Hiểu Vương, xuất hiện giữa hai kẽ ngón tay đã có một tấm linh phù, nhẹ nhàng đem dán vào trán Lâm Huyền Trúc.
– Cậu làm gì vậy?. Gỡ ra cho tôi!!!.
Hiểu Vương trừng mắt ngước lên, Lê Vi ở một bên bất giác kinh ngạc. Đôi mắt sâu thẳm từng xuyên sâu vào linh hồn cô làm sao lại biến hoá ra như vậy?. Trước mắt Lê Vi, đôi mắt Hiểu Vương cô độc, trắng đen phân biệt, toả ra một tia dã quang tới lạnh người. Anh không do dự, giật phăng lá phù Tiêu Yến Thanh vừa dán xuống, vò nát ném bay ra ngoài.
– Người còn sống sao có thể dán bùa!.
– Anh tỉnh táo lại cho tôi!!!.
Xoạt, Tiêu Yến Thanh nóng tính không nên xác minh, hắn trực tiếp bỏ qua kiêng nể, tức giận nắm cổ áo Hiểu Vương kéo lên quát lớn.
– Tôi đối với một người còn sống hay chết lại không rõ hơn anh???. Anh náo loạn cái gì!. Muốn bày bộ mặt đau khổ theo cô ấy xuống Hoàng Tuyền tao ngộ tôi đây không cản, có điều đừng để Lâm Huyền Trúc bỏ mạng uổng phí!.
Hừ, Yến Thanh nói một hơi, hừ lạnh bỏ áo Trần Hiểu Vương xuống. Hiểu Vương đã không còn trừng mắt như lúc nãy, nhưng hai mắt lại nhìn Yến Thanh trân trân, bộc lộ đầy sửng sốt. Tia dã quang đã tắt, chuyển lại chỉ là một ánh mắt mơ hồ mịt mùng đầy hỗn loạn. Tiêu Yến Thanh xoay lưng lại, khoanh tay lãnh tàng đứng đó, không nói gì cả. Lê Vi tự nhiên hiểu, hắn đang rất tức giận, nhưng lại phải nuốt xuống, để bản mặt đen xì vô cùng đáng sợ.
– Hai anh đều bình tĩnh có được hay không?. Còn có chúng tôi ở đây, làm sao lại coi như không khí như vậy?. Các người quên mất trước tiên chạy tới nơi này vì cái gì sao?.
Lê Vi uất ức lên tiếng, một phần vì cái chết của Huyền Trúc, một phần bởi thu vào mắt bộ dáng kích động khó chấp nhận cuả hai người nam tử này. Linh Đẩu Lão khẽ thở dài, chỉ nói một câu, nghe liền thấy trong ngữ điệu của lão có phần ảm đạm.
– Đừng để mạng người nằm xuống vô ích, sau này, có thể…là linh hồn của bọn ta…
Tiêu Yến Thanh không quay đầu, nhưng đuôi mắt thoáng liếc về phía Lê Vi cùng Linh Lão, nét mặt khó đoán. Không rõ hắn nghĩ ngợi thế nào, chỉ thấy phẩy tay áo quay người, lại như cũ lấy ra một lá phù, bước tới trước mặt Trần Hiểu Vương.
– Để tôi bảo vệ linh hồn của cô ấy, anh không muốn đến hồn phách của người yêu cũng không thể lưu lại chứ?.
Yến Thanh ngồi xổm trước mặt hai người, lời nói hiện tại đột nhiên phi thường ôn hoà, hắn nhìn thẳng vào mắt Hiểu Vương, tia mắt âm trầm thả ra thăm dò, cũng là biểu ý chờ đợi quyết định từ anh ta. Hai giây sau, Hiểu Vương ẩn nhẫn hít một hơi, làm cho chính mình bình tĩnh lại, rồi nói.
– Làm đi…
Rốt cuộc Tiêu Yến Thanh cũng có thể khẽ gật đầu mỉm cười, ánh mắt mới hài lòng rời đi, dán phù xuống trán Lâm Huyền Trúc. Hắn nhanh chóng niệm một bài chú định hồn, lưu hồn phách cô lại ở trong thân thể, chờ tới khi mọi chuyện xong xuôi, sẽ bàn tới bước tiếp theo. Đối lại, Trần Hiểu Vương lúc này lại rơi vào im lặng, anh ôm lấy thân thể Trúc, ánh mắt ảm đạm nhìn mơ hồ một phía, thật giống đã đánh mất đi linh hồn.
Chầm chậm hồi tưởng, ở giây phút Hiểu Vương tưởng chừng tiệm cận cái chết dưới tay Quỷ Ngải, Huyền Trúc không cam lòng đứng nhìn, một đường xông thân liều mạng che chắn cho anh, đổi lại cho anh một mạng. Lê Vi cùng Linh Lão đứng đó, miễn cưỡng khuyên nhủ.
– Vương, trước mắt anh phải rời đi, chỗ này phi thường nguy hiểm, không nên lưu lại. Quỷ Ngải rất nhanh sẽ tập kích xuống.
Nói vậy, nhưng Lê Vi không tin tưởng Hiểu Vương còn có khả năng tiếp nhận, bộ dạng anh như vậy, đây là lần đầu tiên cô trông thấy. Nhưng đột nhiên Hiểu Vương lại động đậy, lảo đảo ôm xác Huyền Trúc đứng lên, trước sau không nói một lời, trực tiếp nhấc chân u lãnh đi vào bóng tối.
– Vương…???
Lê Vi kinh ngạc, thật giống Trần Hiểu Vương đã biến thành một con người khác. Bỗng nhiên tiếng Tiêu Yến Thanh ở không xa vọng tới.
– Cút ra đây!.
– Hắn quát ai ư?.
Lê Vi căng thẳng nhìn về phía hắn, hiển nhiên là hắn muốn quát Quỷ Ngải. Lê Vi hơi do dự, ở trong lòng muốn giúp Tiêu Yến Thanh, nhưng một bên cũng muốn trông chừng Trần Hiểu Vương. Dây dưa mấy giây, Lê Vi quyết định đi theo Hiểu Vương, là bởi vì Yến Thanh có thể tự lo liệu được. Linh Đẩu Lão hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, liền lọc cọc rời đi.
Bảo Bình tại ở trên không, lén lút từ trong Dạ Thể nhìn xuống địa phương hạch tâm, kẽ răng hơi nghiến lại. Hiện tại đi tới mức này, là trật ra ngoài dự tính của ả. Nguyên bản muốn đoạt mạng Trần Hiểu Vương, rốt cuộc cái tiện nhân họ Lâm kia lại chạy ra, để rồi lăn ra chết. Lúc muốn ngươi chết ngươi lẩn trốn, ngược lại tốt, muốn ngươi sống ngươi lại khước từ, đây là cái thể loại ngang ngược tới mức nào a?.
Bảo Bình vừa đau vừa uất hận tới rung động hồn phách, nghiến hàm răng thực vật kèn kẹt. Cẳng chân Quỷ Ngải bị Tiêu Yến Thanh chặt đứt, cái này xác thực “độc thương lưỡng hại”. Nhát kiếm phế đi một chân cổ ngải đã không nói, trong nó còn có pháp linh, đây là trực tiếp quất mặt Bảo Bình, hồn phách trần trụi liền bị thương tổn không nhỏ. Nếu ở nhát kiếm trước, ả bị Tiêu Yến Thanh phế đi tu vi, như vậy ở nhát chém này, chính là kinh động tới phần hồn phách. Nghiễm nhiên sau khi nhận một nhát chém, không thể lại mạnh bạo lộ diện, đem mình đường đường liễu liễu giao chiến nữa. Mà ý niệm kéo Trần Hiểu Vương cùng chết, chỉ là một chút ý vị muốn gỡ gạc thiệt thòi từ ả.
Trần gian có câu, “sống không bằng chết”, như vậy ả chân chính đoạt mạng sống Trần Hiểu Vương, chính là muốn dày vò chết Lâm Huyền Trúc, để cô ta sống mà đau khổ.
Cứ cho ả cùng Hiểu Vương làm người chết thì lại làm sao?. Ở dưới Âm Phủ vẫn là cùng một chỗ đi. Ả còn có mẫu thân, lưu lại hồn phách Trần Hiểu Vương chỉ là một việc nhỏ, đủ qua mắt những kẻ chấp pháp cõi Âm. Nhưng ngược lại là Huyền Trúc, cô ta sao có thể làm cái gì, giữa một cái sống, một cái chết, vẫn là Âm Dương cách biệt vạn trùng.
Nhưng đến tột cùng, chính Lâm Huyền Trúc lại phá hỏng tất cả. Hoặc là, chính ả ngây thơ.
Bảo Bình vừa lẩn trốn, vừa căm tức tới muốn nổ con mắt. Quỷ Ngải là thể hợp nhất, nói cách khác, hồn phách của ả cùng Nhân Linh Thủy Ngải đã đồng nhất làm một. Cổ ngải bị thương, ả cũng không thấy thoải mái, hơn nữa, chất dịch sền sệt màu xanh nhạt trên người nó còn đang không ngừng theo vết đứt chân chảy ra. Tương tự như con người muốn sống cần có máu, nguồn duy trì sự sống của cổ ngải chính là dòng dịch này, cũng có thể xem nó là nhựa cây. Như vậy có ý nghĩa gì?. Chẳng phải dịch lục thoát ra ngoài bao nhiêu, cổ ngải càng yếu đi bấy nhiêu sao?. Mà loại thương tổn này, tới căn bản Bảo Bình muốn cũng không thể quản. Ả liếc mắt xuống dưới hòng tìm kiếm mẫu thân. Chỉ thấy Hồ Ân lúc này đang ở trước nanh vuốt của Tiêu Yến Thanh.
– Cẩu đạo sĩ này!!!.
Bảo Bình tức giận, rít qua kẽ răng. Hắn thế mà dám uy hiếp mẫu thân ả. Ngược lại tốt, ả bây giờ có thể làm gì?.
– Ngươi cho rằng như vậy có thể uy hiếp bản toạ?.
Hồ Ân ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, hai mắt khép hờ. Chắn trước mặt mụ là Tiêu Yến Thanh. Hắn bước tới trước mặt lão bà bà, khom lưng nói thật nghiêm túc, nhưng âm sắc tràn đầy lãnh ý cùng đáng sợ.
– Uy hiếp thì lại làm sao?. Hồ Bảo Bình mất một chân, nói đúng hơn là Quỷ Ngải bị thương đi, không sớm thì muộn cũng sẽ yếu xuống. Ta chờ xem nữ nhi của ngươi còn bay được bao lâu. Không bay được nữa khắc tự rớt xuống a!.
Ý tứ này hiển nhiên Hồ Ân rõ ràng. Mụ ẩn ở một phương cũng thấy, Tiêu Yến Thanh chặt đứt một chân Quỷ Ngải như thế nào, hơn ai hết tình trạng của nó mụ nắm rõ nhất. Bảo Bình tu vi đã không còn nữa, cổ ngải bị thương tổn, rất nhanh sẽ hạ xuống sức chiến đấu, đem Bảo Bình trần trụi trước mắt tên đạo sĩ này. Ngược lại mụ có thể làm gì, tiểu tốt lần lượt hết, con gái cũng sẽ chịu cảnh hồn phi phách tán sao?. Mụ là một đại pháp sư, lại ở dưới tai một thiếu pháp sư chịu nhục như vậy, sự tình này mụ làm sao tiếp nhận. Hơn nữa, mụ đặt trên hết là Hồ Bảo Bình, mụ có thể không xong, nhưng đến tột cùng, vẫn là hy vọng nữ nhi của mình có thể tránh đi một kiếp nạn. Hồ Ân âm thầm hít vào một hơi, vô nộ vô bi nói.
– Ngươi đắc ý quá sớm, ta muốn các ngươi “đồng quy vu tận”, chúng ta chết, thì có làm sao?.
– Ồ!. Thiết nghĩ thân phận ngươi sẽ làm ra một cái sự tình gì đó oanh oanh liệt liệt, không ngờ tới cũng bi uất như vậy a!. Chà chà.
Tiêu Yến Thanh nheo mắt, ở hiện tại phân tích, khía cạnh hắn không nắm chủ động duy nhất chính là đại pháp trận. Người sáng tạo ra nó là Hồ Ân, mặc dù đã rõ quy tắc là phá pháp trấn, nhưng trường hợp mụ ta còn tạo ra “chìa khoá tử” cuối cùng để đánh cuộc với sinh tử hoàn toàn là có khả năng. Đến lúc không thể làm gì hơn, mụ liền kích hoạt chìa khoá, phá hủy tất cả, vậy chính là “đồng quy vu tận”. Ta không có đường sống thì ngươi đi ra cũng chính là tử lộ. Tuyệt niệm này đặt ở trên họ Hồ hoàn toàn trùng khớp.
Hồ Ân chầm chậm mở mắt, nhìn thấy bộ mặt âm trầm lạnh lùng của Tiêu Yến Thanh như vậy, mụ khẽ cười thâm tàng.
– Có phải ngươi nghĩ cái ta đang nghĩ không?.
Thái độ dùng lời nói của Hồ Ân bộc lộ đến một nửa là đe doạ, để Tiêu Yến Thanh gia tăng chắc chắn về định đoán ở trước đó.
“Lão bà bà biến thái này chắc như đinh đóng cột nắm chết một “lá kim bài” cuối cùng!.”
Hắn không buồn khích bác lại mụ, thậm chí ở trên mặt bộc lộ ra mấy phần thăm dò, nheo mắt âm trầm nhìn xoáy vào mụ ta. Chỉ thấy Hồ Ân đang ngồi trên đất đột nhiên trừng mắt, đưa tay lên sau đầu, đồng thời mở miệng quát lớn.
– Bình nhi, mau chạy!. Vi mẫu mở cửa cho ngươi!.
– Mở cái đầu ngươi!.
Tiêu Yến Thanh hơi giật mình nhưng rất nhanh nhảy lùi lại đề phòng, nào còn tưởng mụ lấy ra ám khí. Hồ Ân sờ sau gáy kéo ra một vật, định thần nhìn kỹ, hoá ra lại là một cây trâm. Làm việc hạ sách nên mụ rất khẩn trương, không khẩn trương để Tiêu Yến Thanh chạy tới ngăn cản thì mụ coi như xong. Mụ nhắm lại một tên thanh niên trai trẻ sao?. Trong lòng Hồ Ân gấp rút tới bàn tay đang cầm trâm cũng run lên. Mụ nhắm hai mắt, tay còn lại tạo ấn chỉ, điểm lên mi tâm cùng hai địa phương lân cận hai bên bả vai, lầm rầm niệm chú.
Tiêu Yến Thanh trừng mắt, hắn tuyệt nhiên không để mụ hành động, trực tiếp nhấc chân lao tới từ trên tay lão bà muốn đoạt trâm. Chỉ là đồng dạng trong thời khắc ấy, sau lưng hắn cảm thấy áp lực.
Vút, một đoàn gai nhọn từ địa phương trên không bắn xuống. Yến Thanh biến sắc vội tránh.
– Chết tiệt!.
Đánh mắt nhìn bả vai đã cắm mấy đầu gai nhọn, Yến Thanh cắn răng chịu đau nhổ gai, bụm miệng phỉ ra ít máu miễn cưỡng vỗ vào vết thương. Mặt thương tổn có thể tạm thời áp chế nhưng mặt cảm giác thì ngược lại, tệ, để hắn nhức tới muốn than trời. Hồ Bảo Bình nghiễm nhiên không khoanh tay, liều lĩnh ra mặt phối hợp cùng mẫu thân. Ả gián đoạn Tiêu Yến Thanh, hết phóng gai lại tới phun phấn hoa độc, còn có dùng bộ rễ như roi da quất xuống. Dẫu chỉ còn một chân, ả cũng quyết ngăn bằng được tên đạo sĩ đáng ghét.
Tiêu Yến Thanh muốn xông tới Hồ Ân, nhưng khoảng cách phía trước bị Hồ Bảo Bình thả phấn hoa độc xuống ngăn trở, còn không ngừng bắn ra mưa gai, hắn miễn cưỡng chỉ có thể che mặt mũi thoát ly. Tranh thủ trong thời gian này liền suy nghĩ, Hồ Ân hẳn là xác định được kết quả, mụ không cam lòng lưu con gái cùng chết một chỗ, muốn mở đường máu để cho nó thoát thân. Cổ ngải đã thành Quỷ Ngải, có hồn phách, chỉ cần không lộn xộn, có thể miễn cưỡng tồn tại ở ngoài tiểu thành này. Ngược lại mụ, bản thân dính phản phệ, rất nhanh cơ thể sẽ nảy sinh bạo biến, ở sinh mạng hay pháp lực, ý nghĩa phá hủy đều không sai biệt mấy, chi bằng dồn hết tinh lực vào chìa khoá tử này một lần, miễn cho tan biến vô ích, đồng thời còn cứu con gái một mạng.
Tiêu Yến Thanh quét nhãn quan qua tầng bụi phấn li ti đang bay loạn nhìn tới Hồ Ân, ánh mắt hắn rơi trên cây trâm mụ đang nắm trong tay. Chìa khoá tử của mụ ta, đích thị chính là đồ vật này.
– Là nó, chính là nó…
Linh Đẩu Lão từ hậu phương nói vọng tới, Yến Thanh hơi liếc đuôi mắt.
– Lão biết nó?.
– Xác thực, bởi vì nó lai lịch, xuất phát cùng một chỗ với ta…
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
80 chương
50 chương
142 chương
19 chương
90 chương
10 chương