Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ
Chương 114
Trong ánh sáng nến lập loè có hai cái bóng đổ dài vạch xuống sàn nhà hai đường thẳng gần như tiếp nối nhau. Thân thể thi yêu khẽ uốn trườn, trong tư thế thân dưới treo ngược trên trần, thân trên lộn xuống dưới, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, bồng bềnh tản ra sự quỷ dị. Khuôn mặt thi yêu lúc này kề sát mặt người đạo sĩ vừa đột ngột xoay người lại. Không gian trở nên cô đọng, nhỏ giọt, bầu không khí tắc nghẽn, vừa mang sắc thái khẩn trương lại có chút gì đó kì quái.
Đôi mắt đen đầy thu hút của thi yêu chớp lấy thời khắc đột ngột này mà xâm chiếm tâm trí đối phương, yêu khí tà mị toả ra quanh cỗ thân thể nửa người nửa trăn thập phần quái đản. Khoé môi chậm rãi nhếch lên, vẽ thành một đường cong đầy đặn ướt át, trong đôi con ngươi tràn đầy một màu đen huyễn hoặc lúc này đường đột loé lên ánh lục quang thẳng tắp, đem chiếu vào đôi mắt phức tạp của người đạo sĩ đang gần trong gang tấc. Phần dưới thi yêu bám trên trần nhà khẽ động, tựa hồ khai triển một vũ điệu ma mị của loài yêu ma hòng mê hoặc lấy lòng người trần tục. Một cánh tay còn lại của thi yêu cũng nâng lên, trắng bóc và trơn bóng, có lúc tựa như lớp vỏ quả trứng gà, có lúc lại giống như lớp da nhẵn nhụi dưới bụng rắn. Thi yêu vươn cánh tay vòng qua cổ Tiêu Yến Thanh, khẽ khàng luồn ra sau gáy hắn, như thể rắn rết bắt đầu mơn trớn da dẻ cứng rắn của người nam tử. Đôi mắt thi yêu lúc này chung thủy vẫn không buông tha đôi mắt người nam nhân, vừa tà mị cười như có như không, vừa đưa cái mũi thanh tú khẽ hít hít mấy cái trên khuôn mặt khí khái, anh tú. Ngay lập tức, thi yêu cảm thấy một cỗ khí tức nhuần hậu từ trong người hắn phát ra tới mê mẩn, sảng khoái liền hít ngửi, rồi liền nhanh chóng muốn cắn nuốt hết. Dương tức của đàn ông phàm trần đối với yêu ma đều như một loại gây nghiện. Thi yêu mở hé miệng, cái lưỡi ướt át lộ ra liếm khoé mép như thèm thuồng. Trong lòng chợt nghi hoặc, đã mấy trăm năm chưa tiếp xúc với nam nhân, không khỏi bản tính yêu dụ trong nó thức tỉnh mà ngứa ngáy.
Thi yêu bởi vì tự tin rằng tên đạo sĩ đã trúng yêu quang, thần trí đã bị mình khống chế, cỗ thân thể cường tráng tinh kiệt này đang tùy ý cho nó đùa giỡn, không khỏi thích thú trườn trên trần nhà xung quanh người nam nhân một vòng, cánh tay sờ loạn trên mặt, trên cổ hắn. Khoé môi cong tới cực đại, rốt cuộc cũng bật cười khúc khích thanh tiếu, vừa nhẹ nhàng, vừa lạnh người. Đùa giỡn xong, thi yêu quay trở lại trước mặt Tiêu Yến Thanh, chậm rãi đem mặt mình kề sát với mặt hắn, không nhịn được liếc nhìn sống mũi kia, khuôn miệng kia một cái, làn môi đỏ của thi yêu mở hé, trườn xuống một chút, cũng là vị trí miệng của Tiêu Yến Thanh. Một giây sau đó, cánh môi chưa kịp chạm nhau, thi yêu chỉ kịp nhìn thấy khoé môi mỏng kiêu bạc của người nam tử kia vừa nhếch lên, liền giật mình, hốt hoảng lùi lại.
Bộp. Thi yêu trấn động, đôi mắt đen nhánh sửng sốt nhìn chằm chằm vào lá phù màu tím vừa trấn xuống trước ngực. Tất cả đều bị phong toả, sự mềm mại, ma mị biến mất, cỗ thân thể thi yêu rơi khỏi trần nhà, đổ rầm xuống sàn. Không kịp hồi phục linh trí, ngay khi gương mặt trắng bóc của thi yêu vội vã ngẩng lên, trong đáy mắt lấp lánh đen nhánh liền phản chiếu một đạo hoàng quang mãnh liệt đương hạ xuống.
Phập. Âm thanh chắc nịch chọc vào không gian tĩnh lặng, mũi kiếm sáng loáng cương trực cắm một đường giữa đỉnh trán thanh tú phía dưới. Đôi mắt kiều diễm của thi yêu lúc này hãy còn mở trừng trừng thảng thốt, đọng lại một tia nghi hoặc.
Rắc, rắc!.Giữa vầng trán thi yêu bị kiếm đâm xuống bắt đầu nứt ra, lớp da trắng bóc trơn nhẵn liền co rút lại như mất đi sự sống mà trở nên khô khốc.
Á!!!. Một tiếng kêu đau đớn cất lên, cùng lúc với một bóng ảnh xanh biếc từ trong cỗ thân thể hỗn thi vụt thoát ra. Tiêu Yến Thanh liếc đuổi mắt hừ lạnh. Sắc mặt cũng không đổi, lạnh lùng rút mũi kiếm lên. Mũi kiếm vừa rời khỏi trán hỗn thi, cỗ thân thể hai phù trấn xuống của nó liền xảy ra biến hoá kinh người. Toàn thân đứt rời, từng khúc xương thịt thối rữa rơi xuống đất lã chã, máu xanh trào ra xối xả văng trên sàn nhà. Phần chân hỗn thi là thân cự mãng thì răc rắc nứt toác, chốc lát chỉ còn lại một dải da vân khô quắt, dúm dó. Chín cái đuôi rắn đen cũng chung một kết cục. Hỗn thi xác thực đã bị hủy diệt toàn bộ.
Dùng một giây để thu kiếm, Tiêu Yến Thanh trong thời gian đó cũng kịp nhìn qua bộ dạng kinh tởm của hỗn thi khi bị tiêu diệt. Khuôn mặt nữ tử vốn khinh hoa đạm nguyệt là thế, nay trở nên như một bức tượng thạch cao bị nứt vỡ, những đường nứt từ vết đâm trên trán lan ra như mạng nhện, phá hủy toàn bộ dung nhan kiều mĩ của cô gái, lụn vụn, lồi lõm. Tiêu Yến Thanh hít nhẹ một hơi, lạnh nhạt quay người rời đi.
Cương Trấn Đại Thi Phù phong toả hỗn thi cùng thi khí, yêu linh trong nó thức tỉnh, lại liền dùng yêu lực của mình để điều khiển cỗ thân thể vừa bị phế đi. Tiêu Yến Thanh sau đó dùng Phục Yêu Phù mà đối phó, yêu linh vì bị pháp linh trong lá phù chấn ép, không thể điều khiển hỗn thi được nữa, bị trấn cho thoát ra ngoài. Hắn còn tặng cho một mũi kiếm, tu vi xác thực bị đánh cho tan rã hết rồi. Có thoát ra rồi nhất định là rất yếu ớt. Lại nói, bởi vì quỷ thi yêu này bị người ta trấn cùng với nhau, giao kết tương hỗ rất chặt chẽ. Tu vi của cả ba vì thế cũng bồi trợ, nương tựa lẫn nhau. Đối với nhát kiếm lúc nãy, nhờ có hỗn thi đỡ cho phần nào pháp sát, yêu linh mới còn trụ lại được một hồn mấy phách. Bây giờ, hắn chính là muốn nhìn xem, đến tột cùng đây là yêu linh của loaì nào, yêu xà hay một loài nào khác?.
Trong tầm mắt hắn, yêu linh bị trọng thương đến nỗi không thể tự mình trốn đi, yêu thể chờn vờn giữa lưng chừng mặt đất, toả ra luồng khí xanh am đảm. Có thể nhìn ra phần phách gần như tan rã, lúc này tựa những ngọn lửa tinh khiết rời rạc bị đánh cho nát liễm, phần hồn còn lại thì trông như một quả cầu nhỏ chập chờn có màu xanh lục.
Tiêu Yến Thanh nhấc chân đi đến, không khỏi hơi bất ngờ, một phút hồ nghi kì quái kia của mình thế nào lại hoá ra đúng. Yêu linh này không phải là yêu xà, mà là một yêu hồ, chính xác hơn là một hồ yêu chúa. Chứng tỏ nó tu luyện phải đến mấy trăm năm. Không biết mê hoặc, dụ dỗ đã biết bao nhiêu con người. Loài yêu linh trí vốn cao hơn so với các quỷ hồn cấp sơ trung, bản năng thôi miên, câu dụ là điểm đặc trưng của mấy loài này. Tu vi càng cao, năng lực thôi miên và mê hoặc lại càng cứng, đối lại, những người muốn hàng yêu phục ma cũng cần có kinh nghiệm uyên thâm mới đối phó được mộng yêu, ảo yêu hay phép thôi miên biến hoá khó lường của chúng.
Ban nãy, vì sớm nhận định được khả năng của đối phương, trong lúc thi yêu đuổi theo buộc Yến Thanh phải dùng hùng hoàng bột mà đối phó với yêu khí, hắn liền ý tứ tranh thủ tạo ra phòng bị cho mình. Dùng máu đầu lưỡi trộn lẫn với bột hùng hoàng rồi nuốt xuống, sau đó dùng Định Thức Ấn, tiếp theo khai triển Khắc Khống Thức, bằng cách này, khi thi yêu tập kích đột xuất, hắn liền tránh được yêu thuật mê dẫn của nó. Với pháp lực hiện tại của mình, Tiêu Yến Thanh có thể kích hoạt Khắc Khống Thức trong nửa tuần nhang, mà như vậy cũng là đủ với hắn rồi. Những pháp sư cao siêu hơn, thời gian duy trì Khắc Khống Thức sẽ càng lâu hơn. Lại nói, Yến Thanh hắn nương theo tình huống lúc ấy mà diễn một chút, đem bất ngờ đánh ngược lại đối phương, yêu linh không thể kịp trở tay. Đây cũng là một bản tính của chúng.
Trước mặt Tiêu Yến Thanh lúc này, yêu thể của hồ yêu chúa hiện nguyên hình là một con hồ ly lớn, với hai tai nhọn và dài, mũi cũng nhọn, đôi mắt nó dẹp và xếch lên đương nhắm chặt. Nó có tất cả chín cái đuôi, nhưng lúc này chỉ còn lại một cái hoàn chỉnh, tám cái kia đều đã biến mất, chỉ còn trơ lại phần gốc như thể bị người ta chặt đi. Hồ yêu chúa thân ảnh chập chờn trong suốt, hồn phách đạm liễm lẫn lộn, chỉ e không cần đến Tiêu Yến Thanh động vào, cũng tự khắc tự diệt vậy. Tuy nhiên, đối với một pháp sư, tìm hiểm và nghiên cứu về các loại yêu ma quỷ quái trên đường chu du cũng là điều dễ hiểu, Yến Thanh không muốn đối với con hồ ly chúa này tận diệt, bèn khẽ khàng móc ra một lá phù, muốn thu phục nó. Không ngờ, chưa kịp động tay, bên cạnh đã nghe một tiếng gào thảm thiết. Một bóng ảnh lạnh lẽo từ trong bóng tối lao ra, chính là lệ quỷ.
Lệ quỷ ban nãy bị Yến Thanh đả thương, đã lẩn trốn đi mất, không hiểu vì cớ gì bây giờ lại dám liều lĩnh xuất hiệu ra tìm cái chết. Nó giương cánh tay đã hoá mãng thủ nhằm Tiêu Yến Thanh phóng ra quỷ khí. Tiêu Yến Thanh tạm thời lùi lại, lệ quỷ bay tới lập tức hội kết với yêu linh hồ ly, Tiêu Yến Thanh nhất thời cũng kinh ngạc, vội vung Bạch Tuyến ra ngăn lại. Nhưng lệ quỷ đã đem yêu thể hồ ly bay lên cao, sau đó không chần chừ lập tức hội kết. Chúng giao hợp lại thành một, tu vi và hồn phách của lệ quỷ chia sẻ cho yêu linh, yêu linh từng chút, từng chút một được nâng trợ, dần dần mở mắt ra. Hình dáng của bọn chúng lúc này thập phần quái đản. Lệ quỷ là linh hồn của nữ tử đã chết, khuôn mặt bây giờ đã mọc lên hai cái tai hồ ly dựng đứng, đôi mắt biến đổi khủng khiếp, bị kéo cho dài ra, xếch lên đến tận thái dương đến nỗi nứt toác, con ngươi dần dần chuyển sang một màu vàng như hổ phách, liếc đảo linh lị. Sau lưng lệ quỷ mọc ra ba cái đuôi, lại cũng là đuôi rắn, cùng với một cánh tay mãng thủ, tổng thể đúng là phi thường hỗn tạp. Ba cái đuôi kia đích thị là một phần hồn phách của lệ quỷ cùng với hồ yêu hợp lại. Bọn chúng trong hình thái nào cũng đều có liên quan với cự mãng và hắc xà, Yến Thanh chau mày không khỏi không cảm thấy phức tạp và choáng ngợp. Vậy thì, có thể lý giải rằng, hồ yêu chúa khi tu luyện đã cắn nuốt một yêu xà khác, đem tu vi cùng hồn phách yêu xà ấy hợp vào bản thân, mấy cái đuôi liền biến thành rắn. Còn lệ quỷ hợp kết với cự mãng, tương tự như nhục thi của mình, sau đó lại bị người ta đem đi nuôi luyện thành hỗn thi. Bọn chúng xác thực hồn phách đều đã bị trấn trong giao kết, khó mà tách rời nhau. Lúc này lại chính là muốn giao hợp để chống đối với hắn.
Tiêu Yến Thanh gườm mắt nhìn con quỷ yêu mới hợp lại kia, từ trong kẽ tay phóng đi mấy mảnh ám khí, các đường kim chúc phóng tới, quỷ yêu thét lên một tiếng, rùng mình một cái, thân ảnh đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Thoáng liếc đuôi mắt, Yến Thanh linh hoạt xoay người, trong tay vẫn thủ sẵn Uyển Kiếm, thu lại Bạch Tuyến, đồng thời đem mấy mảnh ám khí pháp linh nữa phóng đi, truy đuổi bóng ảnh quỷ yêu đang bay trên cao, lúc ẩn lúc hiện giữa tầng Dạ Thể. Quỷ yêu vừa tránh vừa thay phiên nhau công kích, quỷ khí cùng yêu khí từ tay và đuôi chúng liên tiếp phóng xuống, đương nhiên Tiêu Yến Thanh cũng không thể đứng yên. Đột nhiên, lúc này trong đầu hắn nghĩ tới một món pháp khí mà mình đã đem theo, chính là bộ Hoàng Pháp Kim Bài đã từng dùng mấy lá để đối phó Quỷ Đồ Bích ở Thổ Đạo. Bất quá bây giờ còn lại chắc cũng trên dưới mười lá.
Món này hắn không chuộng dụng vì gọi là những lá bài, thế nhưng chúng không phải làm bằng giấy, mà là bằng đồng. Những lá đồng được đổ rất mỏng, trong tay pháp sư, vật này chính là rất có tiền đồ, liền trở thành một pháp khí sáng tạo. Hoàng Pháp Kim Bài nếu so với ám khí pháp linh thì độ chính xác cao hơn, đơn giản bởi khối lượng chúng lớn hơn, cùng với công phu thi triển của pháp sư, lực đạo tại trên chúng tự nhiên sẽ mạnh và gia tăng độ chuẩn xác. Những lá kim bài bản rộng cũng dồi dào linh pháp hơn hẳn, đồ càng tốt thì không chỉ đắt mà còn hiếm. Bởi vì thời đại bây giờ, đối với nghề đạo sĩ hay pháp sư phần lớn đều mai một hết. Các pháp khí đều cần phải đặt làm hoặc là lặn lội rừng sâu núi hiểm tìm về, chính là đồ của cổ nhân. Mà như thế thì lại càng khó để sở hữu.
Tình thế cũng không quản được nhiều, Yến Thanh lúc này đã lấy ra được năm lá kim bài, kẹp trong tay thành hình một cái quạt, liếc đảo mắt thật nhanh, lại né tránh công kích của quỷ yêu từ trên cao. Vành tai trái giật giật, Tiêu Yến Thanh vô thanh vô sắc khẽ xoay người một cái, vung cánh tay phóng thẳng ra năm lá kim bài chếch lên cao. Năm lá kim bài mạnh mẽ tỏa ra các hướng.
Á!. Tiếng kêu của quỷ yêu ngay sau đó hiện lên đã xác minh hắn đánh trúng đối phương. Một phía trên không, thân ảnh quỷ yêu rùng mình chờn vờn, hai cái đuôi rắn giờ chỉ còn lại một. Khuôn mặt nó tự lúc nào đã nứt đôi, méo xệch trông đến là thảm hại. Từ hai khoé mắt dài xếch lên chảy ra hai dòng máu đen đen đỏ đỏ, đôi con ngươi màu hổ phách căng cứng bất động. Toàn thân nó lãnh đạm có một tầng khí xanh lục nhạt thoát ra xen lẫn với vài tinh phách. Cũng bởi vì yêu linh đã quá yếu, không thể chịu nổi một đòn từ lá kim bài, lập tức đã tan rã. Hỗn linh giờ chỉ còn lại lệ quỷ cũng không còn ra cái dạng gì, hồn phách không tránh khỏi liêu bạt. Quỷ yêu đau đớn vừa kêu rống thống khổ vừa sà xuống đất. Tiêu Yến Thanh nhảy tới, bằng một đường kiếm chấm dứt nó. Vô số tinh phách bay lên.
Thở một hơi nhẹ xong, Tiêu Yến Thanh thu lại các pháp khí, cũng không hề nghỉ ngơi liền nhấc chân đi tìm mấy người Trần Hiểu Vương cùng Lê Vi, nhưng không đợi hắn phải tìm, Lê Vi đã bay tới, cô vừa trông thấy cỗ thi thể nát rửa lộn xộn trên sàn nhà, không kìm được vui mừng mà nói trước.
– Yến Thanh, tôi vẫn theo sau anh. Hiểu Vương và Huyền Trúc, còn có Linh Lão, đều ở đằng kia. Đi thôi.
– Ừm!.
Yến Thanh nghiêm túc gật đầu, nhấc chân đi theo Lê Vi, đôi mắt liếc đảo quan sát xung quanh, mấy giây sau, liền cau mày có vẻ không hài lòng.
– Thế là thế nào, quỷ thi yêu đã bị diệt, tại sao cửa trấn vẫn không mở, Dạ Thể không tắt.
Có trời mới biết, Yến Thanh hắn nóng lòng muốn phá pháp trấn tại Sinh Môn cuối cùng này đến nhường nào, bởi vì hoàn thành phá nó, tầng Dạ Thể xem như mất tác dụng, không cần nói cũng hiểu việc này có tác động lớn như thế nào với bọn hắn. Khả năng thấu thị dị biệt được phục hồi, mà việc đối phó với mẹ con họ Hồ cũng dễ dàng hơn. Như thế này, chẳng khác nào đánh nhau mà bắt bị đem bịt đi.
Nghĩ xong thì cũng tới chỗ Trần Hiểu Vương và Lâm Huyền Trúc, Linh Đẩu Lão lom khom đứng ở một bên. Vừa thấy Tiêu Yến Thanh, Hiểu Vương đã vội hỏi.
– Tiêu huynh đệ, tình hình ra sao?.
– Không cần lo lắng, tôi đã tiêu diệt được pháp trấn cửa này rồi. Có điều…
– Sao vậy?.
Huyền Trúc lo lắng hỏi. Yến Thanh đưa mắt tùy tiện liếc xung quanh căn phòng, hơi cứng nhắc đáp.
– Tôi đang chờ cửa trấn mở ra. À, ban nãy làm sao mấy người tránh được lệ quỷ truy tìm, có phải Linh Lão dùng Ẩn Thân Thuật không?.
– Đúng vậy!.
Linh Lão gật đầu xác nhận, may mà có đủ thời gian cho lão dùng Ẩn Thân Thuật lên hai con người kia, không thì cũng nhiêu khê với lệ quỷ một phen. Như ngẫm ra điều gì, lão lại nói.
– Xem ra có điều uẩn khúc ở đây, cho tới giờ cửa trấn vẫn chưa hiện ra.
– Chờ đợi vô ích, để ta thay các ngươi trả lời, pháp trấn còn hai thứ nằm trong tay ta, làm sao cửa trấn có thể mở. Ha ha ha.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
80 chương
50 chương
142 chương
19 chương
90 chương
10 chương