Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ
Chương 109
Các quỷ hồn gặp phải một đả kích lớn, cơ mặt kích động, liền dữ tợn đồng loạt xông lên. Hiểu Vương thủ đằng sau Yến Thanh, đối với mấy con quỷ này thực ra cũng không hề có nhận biết, đây chúng là ma hay là đã biến thành quỷ?. Đơn thuần mà cảm nhận rằng, bọn này âm hiểm hơn mấy con âm hồn đã từng giết qua.
Cũng chưa kịp đại ngộ ra cái gì, từ hướng đối diện, bốn quỷ hồn hung hăng đã bay tới, thân ảnh thoáng cái đã ở trên đỉnh đầu Trần Hiểu Vương. Thủ ngay trước mặt, Tiêu Yến Thanh nhanh nhẹn giương cánh tay, nắm đấm tựa hồ kẹp chặt một thứ gì đó rất mảnh, vung một quyền, không trung bắn vụt lên mấy đạo chúc kim xoẹt qua như mũi tên, nhắm về các thân ảnh. Ngoại trừ hai ác quỷ tu vi trên bậc, hai quỷ hồn còn lại tốc độ đều chậm chễ hơn thứ “ám khí” vô danh kia, thân ảnh chịu nó đả thương một cú, rú lên thảm thiết, tức khắc thiểm vào bóng tối.
Hai ác quỷ thoắt cái biến mất giữa lưng chừng, rất nhanh liền vòng lại, đem đồng bọn chia làm hai hướng đối nghịch, song phương cùng tập kích. Tả hữu đều có quỷ đánh tới, tràng diện có chút thúc ép, Tiêu Yến Thanh liếc đảo con ngươi thật nhanh, một tay thủ Uyển Kiếm, một tay quấn Bạch Tuyến, không chờ đợi đối phương đánh tới đã tung chân nghênh chiến tiếp cận. Chỉ nhìn thấy ngân quang căng cứng từ Bạch Tuyến phóng vút ra, mạnh bạo quất vào thân ảnh một ác quỷ, đem nó xé thành tinh phách. Uyển Kiểm cũng không thua thiệt, một đường kiếm thẳng thừng chém tới mang hoàng kim khủng bố sát phạt, ác quỷ kia kinh sợ vội vã thối lui. Thanh thế của tên nam nhân này chúng nhai không thoải mái, căm phẫn gào thét từng tràng trong bóng tối.
Trong một chốc lát thời gian, cảm tưởng như đến hô hấp cũng không kịp, Hiểu Vương cứng mặt chân chính cảm nhận có một luồng khí lãnh bạt phả tạt vào lưng. Tiêu Yến Thanh quay ngoắt đầu lại, quát lên một tiếng, tung chân đạp thẳng về hậu phương phía sau Trần Hiểu Vương, trực tiếp lướt qua vai anh. Bên tai Hiểu Vương liền nghe thấy âm thanh không khí bị vũ khí xáo trộn xen lẫn với người cùng ma quỷ, đường đột làm nên những tiếng “vun vút” dứt khoát lại sặc mùi quỷ dị.
Quay đầu nhìn lại, anh cứng mặt trông thấy phía sau mình thì ra phút trước là sát linh cùng oán linh đồng thời tập kích đến, lúc này còn vừa vặn bay tới một ác quỷ bộ dạng ghê tởm vô cùng. Tiêu Yến Thanh phút chốc đã bị đối phương vây tròn, tuy nhiên cũng không con nào dám đường đột động thủ, đem mình tiên phong khiêu chiến vị đạo sĩ này. Tiêu Yến Thanh dẫu cho có năm, mười quỷ hồn cùng đánh, thần thái chung thủy không hề giao động, phi thường còn áp chế ngược lại đám quỷ hồn này, khiến cho chúng vạn lần khiếp sợ. Hắn nhếch mép, hừ mũi.
– Ta hỏi lại lần cuối, các ngươi có sợ Tích hay không?.
Hỏi cũng chỉ là hoa lá cành, dứt còn chưa hết câu, hắn đã quyết tuyệt xoay mình, một vòng đem Uyển Kiếm cùng Bạch Tuyến một đường quét ngang. Ba quỷ hồn không cách nào tiếp cận hắn bèn quay sang nhắm tới Hiểu Vương cùng Huyền Trúc tay không đang đứng gần đó.
– Đáng chết!.
Uyển Kiếm từ trên tay Tiêu Yến Thanh phi lăng, một đường bay tới xuyên vút qua thân ảnh oán linh đang trên đà bay tới chỗ bọn họ, nó đáp nhận cái chết cũng chỉ kịp rống lên một tiếng thê lương ngắn ngủi, sau đó hoàn toàn tan rã. Tiêu Yến Thanh không dám chậm trễ cấp tốc nhặt lại Uyển Kiếm cắm trên mặt sàn quay trở về trấn thủ cạnh họ Trần. Hắn lúc này không đơn phương chỉ là đánh quỷ, quan trọng hơn là bảo vệ cặp tình nhân phàm trần này, hành sự không tránh khỏi có chút bị hạn chế.
Quỷ hồn ban đầu bốn chỉ còn sót lại hai, cũng chưa thấy có thêm con nào xuất hiện, ba người bọn họ thực cũng không quản nhiều, đi một bước, đánh một bước, cho đến khi nào đám quỷ hồn trấn trong các hình nhân giấy toàn bộ bị đánh hết. Nghĩ đương nhiên đơn giản, thực tế lại luôn xuất nhập khó lường. Từ không trung tăm tối mơ hồ có tiếng sột soạt xuất hiện, ngay sau đó, chuỗi thanh âm mỏng manh xuyên vút trong không khí khác thường nổi dậy truyền đến tai hai người nam nhân. Ngước mắt chênh chếch nhìn lên, trong tầm ánh sáng nhạt nhoà xuất hiện tràn ngập bóng ảnh thập phần nhỏ bé, áng chừng chỉ dài bằng ngón tay, nhanh nhẹn chao đảo oanh liệt trên không. Hiểu Vương trấn động, lòng tràn đầy nghi hoặc.
– Hoa văn trên cây cột!.
Tiêu Yến Thanh hừ nhẹ, giúp anh đính chính.
– Hoa văn nào, chúng là Khổi Lỗi Chỉ.
Hiểu Vương kinh ngạc.
– Thứ tôi thấy trên bề mặt cây cột chính là thứ này!.
Yến Thanh gật đầu.
– Xem ra cây cột đó là nơi bọn chúng trú ngụ…
Lâm Huyền Trúc phong thanh nghe thấy cây cột cùng hoa văn mà cô đã từng sở thị, nhịn không được hiếu kỳ bèn áp lại kinh sợ trong lòng, từ trong ngực Hiểu Vương hé mắt nhìn ra. Đen đủi thay mới mở mắt đã nhìn trúng phải sát linh vừa nhảy ra từ bóng tối với cái miệng nhễu đầy máu, lộ cái lưỡi dài đỏ lòm thè ra, còn có một bên vai bị ngoại lực hung bạo róc đi lớp da thịt, trần trụi khớp xương trắng hếu cứ đong qua đưa lại, lập tức mặt mũi tái nhợt, liền ngất đi.
– Trúc!.
Giật mình ngó xuống bóng hình mềm mại trước ngực, không sai thấy cô thân thể mềm oặt rũ xuống, Hiểu Vương lo lắng không thôi. Xem chừng cô thật sự bị bọn quỷ hồn ở đây doạ cho ngất rồi, đành phải vòng tay ôm cô chặt một chút.
Chung quy lúc này xuất hiện trong cuộc chiến không chỉ có mấy con quỷ hồn, số lượng Khổi Lỗi Chỉ ngày một tăng tiến dồn hết về chỗ ba kẻ bọn họ, không ngừng chao đảo lượn lờ trên đỉnh đầu. Không chỉ số lượng vô số, mà màu sắc của chúng cũng phân loại ra, từ đen, trắng, cho đến xanh, đỏ, vàng đều có đủ. Nhìn mãi hoạt động bay vòng vòng của Khổi Lỗi Chỉ, Hiểu Vương nhất thời có chút hoa cả mắt, bèn không nhìn tới chúng nữa. Tràng diện vây khốn gia tăng, trên không có Khổi Lỗi, dưới đất có quỷ hồn, bọn họ tiến không được mà lui cũng không xong.
Ác quỷ bất thình lình nhảy ra cùng với sát linh kéo theo hai oán linh mới nhập cuộc, Tiêu Yến Thanh không nói nửa lời trực tiếp ném Uyển Kiếm cho Hiểu Vương, đem mình chính diện xông pha về phía các cô hồn dã quỷ, dùng Bạch Tuyến sát phạt. Hiểu Vương đứng sau, miễn cưỡng dùng Uyển Kiếm chống đỡ, cũng không tường tận thanh kiếm này đối với đám Khổi Lỗi bay trên kia bằng cách nào đối phó.
Một vài con Khổi Lỗi màu đen thân mình bao trùm một quầng khí hắc ám đường đột nhằm chỗ Hiểu Vương phóng xuống những tia khí chết chóc. Anh thất kinh đem mình tránh đi, một vài con hung hăng hơn liền xà xuống thấp, đành lòng miễn cưỡng phải giương kiếm ra chặn. Không ngờ bọn chúng liền tản ra, cực lực tránh né luồng hoàng quang bạo khởi vây quanh kiếm thân của Uyển Kiếm. Sự tình này lập tức để cho sự tin tưởng về pháp khí ở trong lòng Hiểu Vương tăng lên, chủ động dùng kiếm đâm ra để tự vệ.
Tiền phương hỗn loạn lúc này Tiêu Yến Thanh đã tiêu diệt xong hai oán linh, trong cục diện chỉ còn lại một con ác quỷ cộng với một con sát linh. Không cần nhìn cũng biết số hình nhân giấy án trên thông linh quan đã bị phế diệt đi gần hết, những quầng lửa xanh lét âm thầm sinh ra sau khi một chân hồn trú ngụ trong nó bị tiêu diệt, âm ỉ đem hình nhân ấy đốt thành tro. Tín hiệu này làm cho tinh thần hai người nam nhân khởi sắc lên không ít, càng mãnh liệt đánh quỷ.
Ác quỷ xác thực tu vi vượt trội hơn xem chừng cũng có chút ít trí khôn, tận lực chống chọi cho đến lúc này. Sát linh ngược lại bản tính hung tợn, cuồng dã, chỉ đơn thuần điên cuồng lao vào tấn công Tiêu Yến Thanh, lần này bị hắn nhất quyết tóm được, dùng Bạch Tuyến trói lại cánh tay trơ một khúc xương lôi về phía mình, khắc trước khắc sau đã bị hắn cho biến thành Tích.
Còn lại ác quỷ thâm hiểm, trong trí nhớ chợt soát ra còn có một lệ quỷ áo dài lúc trước chạy thoát mất, Tiêu Yến Thanh liếc khẽ đuôi mắt hừ lạnh, nhanh chóng lui về áp sát Hiểu Vương, giúp anh đối phó bầy Khổi Lỗi Sắc Chỉ. Lần này ngụ ý quyết liệt dụng ra Hoả Thần, đem một nấy Khổi Lỗi thiêu đốt hết. Nội tâm hắn bởi vì liên tiếp bị mấy tiểu tốt này quấy phá, có vài phần nổi lên giận dữ, rất muốn mau chóng một mồi lửa quét sạch hết phiền toái trong đầu. Chỉ là bọn chúng nếu để hắn hoàn thiện khai Hoả Thần thì hắn căn nguyên đã không phải nổi giận, thực tế đám Khổi Lỗi đã tức khắc công kích.
Khổi Lỗi Hắc Chỉ cùng Khổi Lỗi Xích Chỉ liên tiếp phóng tà khí xuống dưới, so với Hắc Chỉ một mực chỉ công kích, Xích Chỉ lại có phần cẩn trọng dè chừng, cũng chỉ lượn lờ một vòng vây nới rộng phía bên ngoài, không tận lực vây khốn mục tiêu như Hắc Chỉ. Sức quan sát của Tiêu Yến Thanh vốn sắc bén, một điểm này ghi nhận vào bộ não liền gấp rút phân tích, kết qủa đem trả lại giúp hắn có thêm nhận thức về bọn Khổi Lỗi Sắc Chỉ này. Hắn liền đoán định được, mỗi loại Khổi Lỗi sẽ có công dụng cùng khả năng khác nhau đối ứng với màu sắc khác nhau của chúng, chúng xuất hiện đã mấy phút cũng chỉ thu thấy có hai loại Khổi Lỗi chủ động tấn công, chính là Hắc Chỉ và Xích Chỉ, đám còn lại bao gồm Bạch Chỉ, Hoàng Chỉ hay Lam Chỉ, đều chỉ chao đảo ở vòng ngoài, ngoài ra cũng không hề có động thái gì. Dùng phương pháp suy luận, Tiêu Yến Thanh liền suy được công dụng cùng khả năng của bọn này không phải là tấn công, tự nhiên căng thẳng cũng chút đỉnh hạ bớt.
Lần này địch đông bất lực không thể dụng tới Nhật Quang Chiếu Thần Kính. Phải hiểu rằng tuy năng lực của thần vật là phi thường mạnh mẽ, nhưng lại là tác dụng bạo phát trực tiếp, đối với tà linh hoặc chân hồn ẩn trong Khổi Lỗi, không có mấy tương tác, chính là không thể triệt để tiêu diệt nó. Lại nói, thần vật mỗi lần đem kích phát ra đều kịch liệt tiêu hao pháp lực của người thi triển, trải từ Ngũ Tử Đạo cho đến đây, Tiêu Yến Thanh hắn cũng đã ba bảy hai mươi mốt bận dụng ra Thần Kính, nói không mệt thì không phải nói thật. Hơn nữa, Thần Vật có điểm khác với pháp khí, không thể tùy tiện thích dùng là dùng. Mà ngần nấy phân tích trong tích tắc cũng khiến hắn xác định được một chuyện, muốn tiêu diệt tận rễ bầy Khỗi Lỗi Chỉ, phải bất chấp triệu được Hoả Thần, mà lần này còn đặc biệt dùng tới thượng cấp thăng phù, đủ thể hiện mong muốn một phù diệt gọn hang ổ lũ Khổi Lỗi này của Yến Thanh hắn.
Quán triệt tinh thần gấp rút, Tiêu Yến Thanh liếc mắt phân phó cho Hiểu Vương đang đối lưng với mình.
– Anh thay tôi thu hút bọn chúng một chút, tạo kẽ hở thời gian để tôi thi phù, tôi tức khắc một phù diệt hết chúng!.
Nghe ra lãnh ý quyết liệt trong giọng nói của Yến Thanh, đáy mắt Trần Hiểu Vương lướt nhanh qua dãy dụa, khắc nhau đành nhanh chóng gật đầu, âm thầm hít đầy ngực một ngụm khí lạnh, gắt gao ôm lấy Huyền Trúc, đường đột tách ra khỏi phương diện Yến Thanh một vài bước chân, chủ động giương mũi kiếm hướng ra. Lúc này Hiểu Vương tinh thần cùng lực lượng bản thân không phải dồn về cánh tay đang thủ kiếm mà đem tập trung vào các giác quan, bị động đối phó chính là thủ nhiều hơn, tự nhiên trực giác phải linh mẫn một chút. Cũng như vậy mới có thể đem mình tránh đi những tia tà khí từ các Khổi Lỗi phóng xuống.
Đen đủi thay thực tế lại không đi theo sự an bài của hai người bọn họ, bởi vì còn sót lại một ác quỷ cùng một lệ quỷ, chúng lúc này mới thoát khỏi rình mò mà bất ngờ xuất thủ.
Lệ quỷ tu vi trên ác quỷ, có thể nhận ra nó chỉ huy con ác quỷ kia trong hành sự. Lệ quỷ áo dài lặng lẽ bay ra từ trong bóng tối, vết thương do ám khí của Tiêu Yến Thanh gây ra lúc này đã hồi phục non nửa. Lệ quỷ cùng hai tà áo dài trắng toát phiêu phất trên không, thân ảnh ẩn dật, tuyệt nhiên không thấy phát ra tiếng khóc than trêu ngươi như ban nãy, nét mặt hoàn toàn thay đổi trở nên âm lãnh khó đoán, là đại biểu cho một đẳng cấp tu vi quỷ hồn không tầm thường.
Hiểu Vương trực tiếp chưa chạm mặt lệ quỷ mà da đầu đã tê rần một mảng, da gà nổi một tầng, tự nhiên trong bụng cũng dấy lên một trận linh cảm xấu, giật mình quay đầu nhìn lại, ngay sau đó chỉ thấy lệ quỷ há to miệng kinh tởm, bên trong không thấy lưỡi, không thấy răng, chỉ hiện ra một không gian mơ hồ đen kịt sâu hút như u cốc, mạnh bạo thổi thốc tới một trận hàn khí bức bối ghê người. Hiểu Vương tái mặt, đến kêu cũng không kịp thốt lên, vội vã khom người, giương một cánh tay rắn chắc che chắn, khít khao bao bọc lấy Huyền Trúc. Chỉ trong một sát na, trận âm phong từ tử khẩu lệ quỷ trên cao ập tới, tưởng tượng có thể thổi bay đi một người yếu ớt, độc địa hơn còn khiến mục tiêu trúng tà khí mà sinh mệnh trụy diệt. Đón một trận gió lạnh, Trần Hiểu Vương phút chốc xây xẩm mặt mày, thân thể có phần muốn lung lay, cắn răng nhịn lại hơi lạnh quỷ quyệt từ trận gió lưu lại đang mạnh bạo thẩm thấu qua quần áo mà tiến nhập vào cơ thể mình. Cũng may là Lâm Huyền Trúc bên dưới còn có thạch luân chống đỡ, anh trong lòng mới bớt đi một sự lo lắng.
Thu nhặt mấy phần tỉnh táo còn sót lại, Hiểu Vương gượng ép nâng kiếm lên, nhìn thấy Uyển Kiếm, đối phương sẽ có thể không dám tới gần. Cứ tùy tiện đem kiếm gạt qua mấy đường, cũng miễn cưỡng làm chậm trễ sự công kích của đám Khổi Lỗi. Chỉ là đối với hai quỷ hồn kia thật sự vô phương đối phó. Chúng nhận thấy một bên tên đạo sĩ kia đang sắp sửa hạ phù, bèn phân tán công kích, lệ quỷ cũng thôi không tấn công Hiểu Vương nữa, liền đổi hướng bay về phía Tiêu Yến Thanh. Ngược lại, đến lượt con ác quỷ kia tấn công anh.
Ác quỷ thì chính là ác quỷ, tu vi so với oán linh và sát linh đều trên một bậc. Hung tợn có dư mà linh trí thì đã có một chút. Nó gào rú từ một hướng bất định đem bàn tay đầy móng nhọn vồ tới đỉnh ngực Trần Hiểu Vương, tựu như muốn một cào lập tức móc ra quả tim của anh mà nhai ngấu nghiến. Hiểu Vương cả kinh nhảy lùi về sau đâm mũi kiếm tới, ác quỷ trợn ngược đôi tròng mắt hao háo trắng dã liền nhảy khỏi mũi kiếm.
Lần này nó trực tiếp dùng phương thức bò để tiếp cận Hiểu Vương. Nhảy vào bóng tối, ác quỷ rạp mình trên sàn, hai tay hai chân giang rộng, từ các kẽ ngón tay, ngón chân khô khốc lập tức nứt toạc ra xé rách khoảng không giữa các ngón, nhất thời có cảm tưởng chúng đã biến thành những cái quạt xoè rộng. Nó bò một hơi, từ vách tường đen kịt leo lên trần nhà, áp sát địa phương phía trên đỉnh đầu anh, ngửa cổ xuống, trợn mắt nhe răng. Tứ chi ác quỷ móng vuốt mọc dài gấp hai, bấu chặt vào mặt gỗ. Nó từ từ mở miệng, đưa súc lưỡi tím đen dài thượt thò ra ngoài đương liếm láp không khí nghe sột soạt, vô tình làm thứ chất lỏng sền sệt đen đặc từ trong họng trào ra, đọng thành hàng nhễu xuống dưới, cũng phát sinh một mùi hôi thối, tởm lởm.
Hiểu Vương đứng tại chỗ, nhìn thấy ác quỷ biến đi, nhất thời mù mịt, bỗng dưng ngay chóp mũi đường đột đỡ một giọt chất lỏng đen đúa từ nơi nào nhỏ xuống, lập tức khoang mũi bên dưới thu vào một cỗ mùi tanh tưởi, nôn nao không ngừng. Một tiếng gào kinh hồn dội tới, Hiểu Vương thu lại biểu cảm trấn động trên mặt, lập tức cánh tay động mạnh, nhắm hướng trần nhà án trên đỉnh đầu đâm kiếm lên. Nhảy về sau mấy bước, từ trên đỉnh đầu Hiểu Vương xượt qua một bóng đen, một vật thể rơi thẳng từ trần nhà xuống. Ác quỷ trúng một kiếm không lường trước, kết cục chỉ có thể chầm chậm phiêu tán.
Chính tay mình vừa giết quỷ, sự thật này khiến Trần Hiểu Vương có chút trấn động, tâm tình liền tốt lên, vội vã đưa mắt tìm Tiêu Yến Thanh, hai chân đồng thời bước nhanh tới chỗ hắn.
Hưu, tiếng tà khí phóng xuống lạnh lẽo, tức thời nhắc nhở Hiểu Vương về sự tồn tại của bầy Khổi Lỗi Sắc Chỉ. Lộ trình trở về bên Tiêu Yến Thanh của anh bị chúng cản trở, bèn đem kiếm ra chống đỡ. Mấy tên Khổi Lỗi Hắc Chỉ vừa né đạo kim quang loé mắt vừa nhả từng đường khí chết chóc công kích người nam tử. Qua mấy khắc, không phải mười thì cũng có năm, sáu con Khổi Lỗi bị kiếm thân chạm trúng, thân thể mỏng manh bằng giấy bị kim quang đánh cho tơi tả, thoát ra một ngụm hắc khí ảm đạm. Phút chốc còn đọng lại chỉ là những mẩu giấy bé tí phiêu vô định giữa không trung.
Bằng cách này, Hiểu Vương rốt cuộc cũng chật vật cùng Huyền Trúc chạy tới chỗ Tiêu Yến Thanh. Nói thì lâu, nhưng thời gian kinh qua từng nấy sự việc cũng không hề lớn, bất quá lúc này chỉ thấy hắn thần trung ý định, vô cùng nghiêm túc, có lẽ đang thi phù triệu Hoả Thần. Hiểu Vương thay hắn chống đỡ bầy Khỗi Lỗi đã bám theo mình tụ tập hết về đây, không quên trong đám còn có một lệ quỷ tung tích khó đoán. Nghĩ chưa xong, trong tầm mắt anh thấp thoáng đã trông thấy tà áo dài trắng toát của ả.
Lệ quỷ ngàn vạn lần đều hy vọng tiểu tốt của mình ổn thoả xử lý hai kẻ này, không ngờ kết quả thành ra lại như vậy, rốt cuộc vẫn là tới mình ra tay. Xem ra ả là ỷ vào chênh lệch quân số đôi bên, tính toán vì thế có điểm chủ quan khinh định. Hơn nữa vết thương do tên đạo sĩ gây ra vẫn còn đó, nội tâm có phần e dè đối phương. Nhất mực chờ thời cơ động thủ.
Những quỷ hồn kia đều bị giết chết, không thể trông chờ vào kẻ nào được nữa, lệ quỷ quyết tuyệt hành động, thân thể trên không chúi về phía trước, giương một cánh tay vươn dài tới đánh vào đỉnh đầu Tiêu Yến Thanh. Hiểu Vương thất kinh, vội vã đưa kiếm qua cản lại một chưởng này của ả. Bàn tay trắng bạch năm móng vuốt đương sờ tới phần đầu người đạo sĩ, cảm nhận một quầng khí nhận áp bức lướt tới, lệ quỷ rú lên rụt tay lại. Bằng tốc độ mắt thường có thể kịp nhìn thấy ảo ảnh, quang mang hoàng phát từ kiếm thân Uyển Kiếm quét qua, ngay lập tức ngăn chặn lệ quỷ. Ả tại trên không, bằng ánh mắt tức tối nhìn thấy một quầng sáng vàng bao bọc trên thanh kiếm, linh trí cũng có đủ để nhận biết nó chính là hồn pháp khí hội tụ, tự nhiên phải kiêng dè.
– Xong rồi!.
Tiêu Yến Thanh rốt cuộc cũng hô một tiếng, vầng trán cứng lại. Hắn một cái phẩy tay, một lá linh phù kì lạ liền bay lên phía trước mặt không xa, lập tức dùng chú triệu ra Hoả Thần, không đúng, ứng với thượng cấp thăng phù lần này, thì chính xác là: Hoả Thiểm Thượng Thần.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
130 chương
66 chương
428 chương
10 chương
9 chương