Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ
Chương 105
Căn phòng đầu tiên trong Sinh Đạo.
Nơi vừa trải qua một trận hỗn chiến giữa người và người, giữa người cùng ma quỷ. Căn phòng lúc này nhờ ánh nến lập loè đã trở nên sáng tỏ, mà tầng dạ thể hắc ám bao quanh bốn bức tường vẫn cố hữu lưu hình như tấm bình phong màu đen mịt mù vô phương nhìn thấu, chọc ghẹo tính nhẫn nãi của Tiêu Yến Thanh.
Hắn chắp tay im lặng đi đi lại lại gần những bức tường, từng chút một thu nhặt đầu mối. Pháp trấn ở mỗi cửa là khác nhau, nếu không nói là riêng biệt. Đây lại là cửa Sinh đầu tiên, hắn không khỏi mịt mờ về quy luật tổng thể của cả Tam Sinh Môn. Giống như Ngũ Tử Đạo, Hồ Ân vận dụng sáng tạo Ngũ Hành Trận để thi pháp trấn và yểm dạ thể, Yến Thanh hắn sau khi phá ba trên năm Tử Đạo rốt cuộc mới nghiệm ra nguyên lý của trận pháp tổng. Căn phòng của Linh Đẩu Lão là Mộc Đạo, căn phòng gắn Thông Ảnh Kính chứa Ám Ma Ảnh Thủ chính là Thủy Đạo, dừng lại một chút, tại sao Quang lại đi nói là thuộc Thủy?.
Hành Thủy thuộc tính âm, hàn và nhu nhuyễn. Hồ Ân có lẽ do không tự mình tạo ra được một Thủy Đạo đúng nghĩa trong căn nhà, mới dùng tà quang thay cho nước. Tà quang của Ám Ma Ảnh Thủ về tính chất mà nói cũng có đến bảy, tám phần phù hợp với hành Thủy, ngay cả Thông Ảnh Kính do bị Hồ Ân cho nhiễm tà quang mà trở nên mang tính âm, Thủy Đạo vì thế không thành vấn đề nữa.
Tiếp đến là Hoả Đạo, thượng cổ dị thần thú Hồn Độn được Hồ Ân dùng Vu thuật để khiêu linh, lại dùng pháp trận cổ để hội trấn hữu thể, đem phong ấn trong hang khô ngầm bên dưới toà nhà. Mặc dù Hồn Độn có khả năng phóng ra cả hàn phong thuộc Âm nhưng mà hơn một nửa nó cũng lại có hoả phong, thân mình đỏ au nóng rực, cho nên đủ điều kiện để trấn Hoả Đạo. Lũ Bích Tinh Tử đông đảo dựng Mê Đạo chôn xác người tạo nên Thổ Đạo, cuối cùng, Kim Sĩ cùng Uyển Kiếm và Bạch Lân Giáp tạo nên Kim Đạo.
Phân tích đến đây, Yến Thanh chợt nhớ tới thông tin mà ma nữ tên Diêu Nhiên cung cấp, cô ta nói, muốn ra khỏi toà nhà thì cần phải phá Tam Sinh Môn. Trong đầu hắn bỗng dưng nảy sinh sự hiếu kỳ, không biết lần này Hồ Ân dùng loại trận pháp gì để thiết lập Tam Sinh Môn, lại vì thế mà băn khoăn về pháp trấn được bố trí tại mỗi cửa.
Yến Thanh trầm ngâm nhấc chân tiến lại gần một vách tường đen kịt, ánh mắt không nhìn vào nó mà dừng lại trên cọc cắm nến ở phía trước. Trong phòng có rất nhiều cái cọc dài để cắm nến tương tự, Yến Thanh nặn nặn cằm.
” Vì sao phải làm riêng từng cọc để cắm nến?”.
Cảm thấy hồ nghi, Yến Thanh nhấc một chân nến lên quan sát, chẳng ngờ chân nến gắn rất chặt vào đỉnh cọc, hắn nếu không dùng sức thì không thể dễ dàng để nhấc lên. Có điều, Yến Thanh cũng không quyết gỡ cây nến ra, thay vào đó hắn ngừng lại, chúi đầu vào quan sát, đầu mày nhăn tít lại. Hắn nhanh chân đi kiểm tra những cọc cắm nến khác, kết quả đều giống nhau. Chân nến được cố hữu trên đỉnh cọc, là muốn cố định nó triệt để, vậy thì, nguyên nhân là gì đây?.
Yên Thanh nhận ra rõ ràng dãy nến này không bình thường. Hắn nhớ tới một chi tiết, khi dãy nến đột nhiên sáng lên cũng là lúc lũ âm binh xuất hiện. Mùi âm khí quần tụ xộc lên lan tràn tới đâu, bấc nến liền như gặp lửa, bùng cháy tới đó, dẫn tới hắn nói một câu: ” âm binh thắp nến “. Nhưng mà, đương thời sự vụ cấp bách, cũng không thể chú tâm tới mấy cây nến lâu được, lại vì thế không nghĩ ngay ra là chúng có vấn đề. Thậm chí, bây giờ khi tận lực quan sát, Yến Thanh cũng mới nhìn ra một điểm đặc biệt, đốm lửa đang cháy trên bấc nến phảng phất có ánh xanh lục khác thường. Mắt hắn ngừng lại mọi chuyển động, đem sự tập trung thu hết vào ánh lửa lập loè nho nhỏ trước mặt, đáy mắt nâu trầm của hắn đã thấm đẫm một đốm sáng nhảy múa điêu linh. Sắc lửa trên cây nến thoạt tiên trông rất bình thường, có sắc cam vàng, nhưng nhìn lâu lại thấy bên trong nó tựu hồ toát lên màu lục nhạt. Mà sắc thái của màu lục này, lại khiến cho cảm nhận con người ta có chút lạnh lẽo, rét run. Hắn bất giác xoay đầu lướt qua một lượt hết dãy nến đang lập lờ thắp sáng quanh căn phòng, một hàng lửa xanh lục chậm rãi hiện ra lẫn trong sắc cam vàng. Lớp dạ thể phủ phía sau thật giống một màn đêm sâu thẳm tăm tối, chập chờn trong đó là những con đom đóm bụng phát ra thứ sáng ánh xanh lục dị hoăc. Hắn lẳng lặng thu lại tầm mắt, quay đầu đối diện với ngọn nến trước mặt. Đúng vậy, những ánh lửa này kì thực rất không tự nhiên, bởi vì, chúng không phải là lửa thông thường, lửa của nhân gian, mà là lửa của địa ngục, lửa ma.
Lê Vi đi cùng Linh Đẩu Lão một vòng, chau mày nghĩ ngợi tìm cách, rốt cuộc với tri thức của một âm hồn như cô, cũng đành bó tay đầu hàng. Đúng là với vấn đề chuyên môn, vẫn nên trông cậy vào Tiêu Yến Thanh thì hơn, vì đó là chuyên môn của hắn. Đi tới đây, lại thấy hắn phía trước đang khom lưng chúi đầu vào một cây nến, trong bụng cảm thấy khó hiểu, cửa miệng bèn vô thức cất tiếng gọi, nhưng Linh Đẩu Lão bên cạnh đã kịp ngăn lại.
– Hắn xem ra đang tập trung suy nghĩ, đừng đánh động tới hắn.
Lê Vi giật mình, vội im bặt. Suýt chút nữa đã lại chịu cơn cuồng ngôn bạo ngữ của hắn dội xuống đầu. Hai người chỉ dám yên lặng nhẹ nhàng đi tới. Rồi lại nhẫn nại chờ hắn. Một phút sau, Yến Thanh mới rời mắt khỏi cây nến, quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt sắc lạnh vẫn bình ổn như thường, tựa hồ đã biết bọn họ đến đây tự lúc nào. Hắn hít vào một hơi rồi nói.
– Dãy nến này có thể là chìa khoá mở cửa.
– Nến ư?.
Lê Vi ngạc nhiên, Lão Linh bên dưới nheo nheo mắt, cố ngước cái đầu già rệu rã mà quan sát cây nến được cắm trên cọc cao kia. Vốn dĩ cũng bởi chiều cao có hạn, làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của lão, nên ngay từ đầu đã không chú ý được tới những cây nến này.
– Ồ, không chỉ điểm thì đúng là khó phát hiện được. Thứ lửa ma quái…
Khoé mắt lão nheo nheo, hằn lên ngang dọc những rãnh nhỏ, khuôn mặt già nua vì hứng ánh sáng mờ tỏ từ ngọn nến đổ xuống mà phủ một sắc xanh lơ trong suốt mơ hồ. Mà càng nhìn, lại càng như đánh rơi mất tỉnh táo. Yến Thanh sau một giây như vậy, trong đầu xẹt qua một tia lạnh, vội quát to thức tỉnh hai người đang ngây ngẩn nhìn thứ ánh sáng ấy.
– Đừng nhìn!.
Không sai Lê Vi cùng Linh Lão giật mình bừng tỉnh, trong bụng thót một cái, vừa rồi đúng là thần trí bọn họ có chút hồ đồ, tâm thức đều như theo ánh lửa xanh lơ kia bồng bềnh trôi về một miền không tên.
– Khụ, khụ!.
Linh Lão kho han vài tiếng, lão không ngờ lại dễ dàng bị một đốm lửa điêu linh làm cho mê đi. Lê Vi chau mày, muốn hỏi nhưng cũng không đành hỏi, chỉ thốt được hai từ, giọng nói có phần kinh ngạc.
– Lửa này…
– Đúng vậy, lửa thuộc thế giới của cô. Một hành lửa thuộc Âm Chân Hoả, dân gian hay gọi là lửa ma.
Hắn nói hết câu, đuôi mắt cũng vừa vặn trông thấy hai bóng người vừa đến, Hiểu Vương dìu Huyền Trúc tới cùng xem xét tình hình. Ngược lại, lúc anh vừa bước tới nơi, cũng nghe thấy câu nói kia của Yến Thanh, bèn nhìn ra sau lưng hắn tới cây nến kia một chút. Ban đầu kì thực không phát hiện ra điều gì, nhưng dùng kiên nhẫn một chút, mơ hồ đều cảm thấy ngọn lửa chuyển sang xanh lục, mi tâm vô thức co lại, bèn nêu ý kiến.
– Tôi nghe cậu nói là lửa ma, có phải là ma trơi không?.
Khoé môi Yến Thanh hơi có ý cười, bình thản trả lời.
– Đúng là nhân gian có xác thực một loại hiện tượng, ở những nơi có xác người được chôn dưới đất, đôi khi sẽ xuất hiện bên trên chỗ đó một cầu lửa nhỏ bay lơ lửng trong không trung, hay còn gọi là ma trơi, nhưng mà, lửa ma ở đây không phải loại anh vừa nhắc đến. Bởi lửa ma trơi có ánh xanh lam, là xanh dương.
– Vậy thì, đây rốt cuộc là loại lửa như thế nào?.
Lê Vi chau mày băn khoăn, cô rõ ràng là người cõi Âm, thế mà đến lửa cõi âm trông như thế nào, có bao nhiêu loại, bản thân còn mờ mịt hết. Cũng bởi do cô là trốn tránh Âm phủ, cố ý lưu lại nhân giới, đối với cõi của mình bởi vậy đều lạ lẫm. Yến Thanh mím môi, hắn liếc nhìn ngọn lửa, nói ra hiểu biết của mình.
– Ma trơi ngoài doạ người thì hầu như là vô hại, còn lửa ma này thì không thế. Đối với cả âm giới và nhân giới, nó đều có nhiều tác dụng. Quan trọng là kẻ dùng nó vào mục đích gì.
– Vậy Hồ Ân là dùng nó vào mục đích gì?.
Vẫn là Lê Vi nhanh nhảu lên tiếng. Dường như sự lo lắng cộng với hiếu kì vô tình khiến cho cô nhịn không nổi cảm xúc ngưng trọng mà thốt nên lời. Yến Thanh lần này cũng không trách cô nhanh mồm nhanh miệng nữa, chỉ chắp tay sau lưng, trả lời.
– Cái Tù Và kia dùng để hiệu triệu âm binh thì dãy nến này dùng để dẫn đường cho âm binh. Tù Và nhiệm vụ cơ bản là đánh thức, khơi dậy sự cuồng dã và oán khí tích tụ trong bọn âm binh đem khuyếch đại ra bên ngoài. Còn ngoài ra, cần phải có một đàn pháp làm hoa tiêu cho chúng hội tụ nữa. Tiêu Đạo đó, chính là dãy nến bao quanh căn phòng này. Hồ Ân đã sắp đặt vị trí các cọc nến theo một bố cục, tạo nên đàn pháp. Khi âm binh được hiệu triệu, như một lẽ tất yếu, nguồn âm khí cũng sẽ sinh sôi lan tràn theo. Nó giống như một loại dung môi để làm dẫn nối, các ngọn nến đặc biệt này liền vì thế mà bùng cháy.
– Nhưng mà tôi nghĩ, nguyên liệu làm nên loại nến này hẳn là đặc biệt, mới có thể thắp lên lửa ma.
Lê Vi nắn nắn cằm phân đoán. Yến Thanh gật đầu.
– Tất nhiên là đặc biệt, phần sáp nến không phải là chất parafin thông thường mà được cô đặc từ thi du. Trong con người có một lượng mỡ ở thể rắn, khi chết, thi thể phân giải các loại chất hữu cơ, gọi là quá trình chuyển hoá, lớp mỡ cũng như vậy. Một trong những kết quả trong quá trình này, sẽ có một lớp chất lỏng từ thi thể người chết tiết ra ngoài, có thể sử dụng làm chất đốt do nó có chứa một lượng mỡ. Chất lỏng này chính là thi du, dầu của xác chết.
Linh Lão hay Lê Vi, khi nghe điều này không có gì hốt hoảng, thậm chí biểu hiện còn có phần bàng quan, còn lại Hiểu Vương và Huyền Trúc, nét mặt đều căng cứng. Hai người không ai nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng bỗng nhốn nháo khi nhìn tới mấy bấc nến có sắc vàng lợt xỉn màu ngả xám trên cọc kia. Đâu ai nghĩ tới việc nó được làm ra từ dầu người chết. Giờ thì trong nhận thức của người nào người nấy vô hình chung đều tự phát giác ra nguyên nhân nến tự cháy. Nguồn thi du cô đặc gặp âm khí xộc đến trong một khoảng thời gian đột ngột, sẽ giống như một mồi lửa, châm lên sự cháy. Và thế là, lửa ma xuất hiện.
Yến Thanh nhìn biểu quyết trầm ngâm của mọi người, biết rằng bọn họ đã thông suốt, liền tiếp tục.
– Dãy nến được bố trí thành đàn pháp đồng thời làm Tiêu Đạo cho âm binh nhập trận, tụ hội tại căn phòng này. Mấy người nhìn cho thật kỹ, trên thân nến có khắc bùa chú cả đấy, chẳng qua nến cháy, phần sáp nến chảy xuống làm mờ đi những đường nét đó, chúng ta cũng ít chú ý tới.
Hiểu Vương bỗng nhiên cũng nổi lên hiếu kỳ, bước lên tận mắt kiểm chứng, quả nhiên nhận ra sau những dòng sáp nến chảy xuống lem nhem, lờ mờ có những đường vân ẩn chìm trông như ký tự hoặc chú ngữ gì đó rất khó hiểu. Anh hỏi Yến Thanh.
– Cậu thật sự không biết là bùa chú gì ư?.
Hiểu Vương đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy, Yến Thanh có hơi sững ra. Sững ra không phải vì nói thế nghĩa là anh xem thường hắn, cũng không phải là vì anh ngôn xuất bất suy, mà thái độ này của anh, chứng tỏ rằng anh rất hiểu tâm tình của hắn. Quả thực, nếu hắn đối với sự vụ này là sớm có cách giải quyết, hoặc là hiểu biết đầy đủ nhất, hắn đã đem mọi thứ trong đầu ra nói toạc một nước cho mọi người cùng hiểu rồi, bởi chẳng ai muốn vòng vo tam quốc mãi một chỗ không lối thoát như thế này. Nhưng mà quả thật, đúng là hắn không nắm rõ pháp trấn mà Hồ Ân tung ra tại cửa Sinh này, cũng bởi, thuật bà ta dùng không phải là phương pháp Đạo gia.
Yến Thanh đối với lời chất vấn của Hiểu Vương, rốt cuộc chỉ lẳng lặng cúi đầu, hơi mở khoé môi mà cười hoà giao. Không ai biết được trong một khắc hắn sững ra ấy, nội tình bên trong đã trải qua một trận gió dữ. Yến Thanh hít vào một hơi, chắp tay sau lưng đi lại ngồi xuống cạnh mép quan tài vốn là “giường ngủ” trước kia của Huyền Trúc, bộ dáng làm ra thật bình ổn, sau đó mới nói.
– Không đến nỗi là “thật sự”, nhưng mà tôi cũng phải khẳng định, Hồ Ân không dùng phương thức Đạo gia để trấn ở cửa này. Nếu là phép tắc chuẩn của môn đạo, tôi đã không khó để tìm hiểu. Tôi cũng đã nói, cách dùng thuật của bà ta là giao thoa giữa Đạo và Vu, cho nên không thể bóc tách nhất định. Bà ta rất linh hoạt và sáng tạo trong cách tiếp thu cũng như lĩnh hội các bí truyền pháp thuật, chưa nói về vận dụng, chỉ riêng sự tích lũy và kinh nghiệm, rõ ràng tôi còn là hậu bối. Nếu bà ta không gặp phải biến cố phi thường kia, có lẽ, đã trở thành một cao nhân trong Đạo môn, không chừng còn có cả môn đồ riêng nữa. Cũng thật là đáng tiếc!.
Hắn tiếc nuối thở dài, trong đầu không hiểu sao đột nhiên lại nổi lên hình ảnh bác ái của sư phụ, đáy lòng lập tức trùng xuống.
– Hẳn là bà ta rất thông minh, định đoán rằng những kẻ xâm nhập vào đây đa phần đều rơi vào Đạo gia, cho nên sớm đã có tiên liệu, dùng phép thuật ngoại đạo, chính là để tăng thêm khó dễ.
Linh Đẩu Lão lên tiếng, chấm dứt dòng tâm tư ẩn dật trong lòng hắn. Yến Thanh ngẩng đầu, nghiêm chỉnh nói.
– Đúng vậy. Tiêu Đạo dựng ra có một phần dựa trên quy tắc Đạo môn, nhưng những cổ ngữ khắc chìm trên các thân nến lại không phải. Nó đúng là chú ngữ, nhưng với độ cổ xưa của Vu, thì đây rõ ràng là một loại ngôn ngữ cổ. Hồ Ân này…sau khi xuất sơn đoạn tuyệt môn đạo, lai lịch trong mấy chục năm về sau quả thực là mờ ám, không biết bà ta bằng cách nào tiếp cận cũng như thu thập được các bí truyền về Vu. Các Vu Sư ngoài sự truyền thừa từ tổ sư thì khó có thể nào có được kiến thức, chưa kể, kẻ trở thành Vu Sư, còn phải xét xem bản thân có phù hợp với các yếu tố quyết định nên nhân tố truyền thừa hay không nữa. Mà nói, Vu Thuật cho đến ngày nay tình trạng là đã dần mai một rồi.
– Mặc kệ bà ta là Đạo hay Vu, chúng ta đều phải ra khỏi đây.
Lê Vi không nhịn được sốt ruột mà lên tiếng. Cô không hiểu sao Yến Thanh hắn hết lần này tới lần khác đều kênh Hồ Ân lên cao như vậy. Cứ cho là bà rất giỏi, thì cũng chỉ là một lão bà bà tay yếu chân mềm mà thôi. Cô không tin hắn khí phách như vậy, lại không thể đối phó nổi bà ta.
– Yến Thanh, anh không cần quan tâm bà già đó nhiều như vậy. Cả bầy âm binh của bà ta, chỉ mấy người chúng ta còn xử lý được, mấy cây nến hôi thối này thì làm gì chứ?.
Yến Thanh nghe mấy lời không biết đạo lý của cô, đây là cô không nói lý lẽ, là giận quá nói càn, khiến hắn nổi giận không được mà phì cười. Bộ dáng Lê Vi lúc không nói lý lẽ khá cố chấp, lại có vài điểm ngây ngô, vầng trán nhăn lại nghiêm túc mà ánh mắt thì quả thực rất là không hiểu chuyện. Thần tình ma nữ này so le như vậy bảo hắn làm sao không buồn cười cho được.
– E hèm… Tôi không kênh ai lên cả, mà chỉ muốn nhân tiện nói rõ vấn đề cho mấy người nắm một chút. Hồ Ân quả thực là một cao nhân chứ không phải chỉ là một lão bà, bà ta không dùng sức lực mà dùng cái đầu.
Hắn thoát sự chú ý khỏi Lê Vi, cố điều chỉnh bộ dáng trở lại nghiêm túc, khẳng định một lần cuối trước mọi người. Là để nhắc nhở bọn họ phải cẩn trọng, từ đó đặt sự chủ động lên chính mình. Đó mới là cách đối phó an toàn nhất.
– Vậy, cậu có cách nào đối với mấy cây nến này hay không?.
Hiểu Vương trầm ổn thăm dò, Yến Thanh liền chống chân đứng dậy suy tính một chút đáp.
– Vì nó căn bản có một phần tuân theo phương pháp Đạo gia, nên tôi nghĩ là sẽ có khả năng. Tôi rất tin tưởng rằng chìa khoá mở cửa ra nằm ở dãy nến. Nó cùng với âm binh, chính là pháp trấn tại cửa Sinh này. Tôi cũng đã phán định được đàn pháp bố trí Tiêu Đạo chính là Bách Âm Trùng Toàn. Một trận pháp chiêu hội âm binh dựa trên nguồn Âm năng vô cùng lớn trong nó.
– Nói vậy, âm binh kia dựa vào trận pháp bách âm đồng thời cũng là chỉ điểm kia để tụ hợp về đây có đúng không?.
– Chính là như vậy!.
Hiểu Vương đem sự tiếp thụ và xử lý thông tin nhập vào từ Tiêu Yến Thanh trong đầu mình nói ra. Anh tuy mù mờ về những lĩnh vực của cổ nhân, thế nhưng cũng không đến nỗi là không nghĩ ra được. Yến Thanh tiếp tục.
– Thành phần âm binh của Hồ Ân rất là hỗn loạn, chỉ không có quỷ mà thôi. Và bọn chúng không phải đều cùng một chỗ. Cho nên mới cần có chỉ điểm để chúng biết mà đến đúng nơi.
– Ồ, là như vậy…
Huyền Trúc đứng cạnh Hiểu Vương, như ngộ đạo ra, mới khẽ kêu lên thuyết phục.
– Âm binh chúng ta đã tiêu diệt xong, chỉ còn phân nửa là dãy nến ma này thôi…
Yến Thanh đứng thẳng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn dàn nến điêu linh. Hắn đây dĩ tiểu luận đại mà suy ra được cái đàn pháp kia là Bách Âm Trùng Toàn, nhưng mà đối với những chú ngữ cổ quái trên thân nến lại không dùng được. Tự cổ chí kim, đối với bùa chú đúng là hẫn đa phương thức, mà đối với Vu thuật còn càng dị cổ, cho nên hắn thực sự không biết nội dung chú ngữ kia đích xác là gì. Phương án tìm cửa ra dựa trên chú tự coi như bỏ.
– Yến Thanh này…,
Hiểu Vương đứng sau đột nhiên vỗ vai hắn, Yến Thanh bèn trầm ngâm xoay đầu lại, thấy ánh mắt anh đang hướng về những cây nến câm lặng cháy.
– Cậu xem, ánh lửa hầu như đã ngả xanh lục hết rồi…
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
80 chương
50 chương
142 chương
19 chương
90 chương
10 chương