Lời Thách Đố Tình Yêu
Chương 9
Sự trở lại của họa sĩ tài năng
“Nhã Tuyên,” Thu Hạ Hạ kéo tay áo Trương Nhã Tuyên ngồi đằng trước, nói với vẻ đáng thương, “hành vi theo dõi của mình bị lộ rồi.”
Trương Nhã Tuyên theo đà kéo của Thu Hạ Hạ quay người lại, nhìn cô rồi hỏi: “Sao lại bị bại lộ?”.
Thu Hạ Hạ nằm gục đầu trên bàn, kể cho cô bạn thân tỉ mỉ sự việc ngày hôm qua. Nhưng cô cố ý che giấu đoạn nấu cơm cùng Âu Dương Dị. Dù gì thì Trương Nhã Tuyên cũng thích Âu Dương Dị, điều này thì Thu Hạ Hạ không có quên. Nếu không vì Trương Nhã Tuyên thì cô cũng không để ý tới Âu Dương Dị. Cho nên những chuyện này không cần thiết phải kể lại tất cả cho Trương Nhã Tuyên nghe để tránh cô ấy hiểu lầm. Thu Hạ Hạ nghĩ như vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại xuất hiện cảm giác chua chát.
Chờ một chút!! Thu Hạ Hạ, mày đang chua với chả chát cái gì cơ chứ? Dù sao Âu Dương Dị cũng là người Trương Nhã Tuyên thích, mày đừng có mà nghĩ lung tung! Thu Hạ Hạ lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác chua chát trong lòng, tự cảnh cáo bản thân.
Trương Nhã Tuyên nhìn động tác kỳ lạ của bạn mình, không thể không lo lắng, đưa tay sờ lên trán bạn: “Không thấy sốt! Hạ Hạ, cậu thấy khó chịu ở đâu?”.
“Mình không sao.” Thu Hạ Hạ nằm bò trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, yếu ớt cười.
“Thực ra cậu không cần phải chán nản như vậy,” Trương Nhã Tuyên cho rằng Hạ Hạ buồn bã vì việc theo dõi bị bại lộ, nên nói ra những lời an ủi, “Âu Dương Dị không phải đã đồng ý để cậu sau này có thể đường đường chính chính theo dõi cậu ta rồi sao? Đây là việc tốt mà! Như vậy cậu có thể bớt được không ít lo âu.”
Nếu sự việc đơn giản như thế thì tốt quá! Thu Hạ Hạ thở dài, cảm thấy buồn bã trong lòng nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự nỗi buồn chán của cô cho Trương Nhã Tuyên, chỉ có thể nói theo chủ đề câu chuyện của Nhã Tuyên. “Mình nghĩ rằng, nếu Âu Dương Dị biết mình đang theo dõi cậu ta thì sau này lúc gây án, cậu ta sẽ càng thận trọng và cẩn thận hơn, phải không? Nếu đúng là như vậy thì nhiệm vụ điều tra lần này của mình chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn sao? Đến năm nào thì mới có thể điều tra ra Âu Dương Dị có phải là tên sát nhân ấy đây?”.
Hóa ra là lo lắng điều này, Trương Nhã Tuyên thở phào, cười rồi nói: “Việc này thì cậu không cần phải lo lắng đâu. Chúng mình có thời gian mà, không phải sao? Hơn nữa, giả sử Âu Dương Dị chính là tên sát nhân thì cậu ta sẽ vì sự có mặt của cậu mà kiêng kị, đó không phải là điều tốt ư! Cậu nghĩ mà xem, nếu đúng là như vậy thì không phải là số người bị hại sẽ giảm đi sao?”.
Thu Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi, Nhã Tương nói có vẻ cũng có lý đấy chứ!
“OK! Mình sẽ kiên trì đến cùng. Ôi! Mình mà không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục cơ chứ!”.
Trương Nhã Tuyên cười rồi liếc mắt nhìn cô chọc ghẹo: “Cậu dùng cái giọng bi thương gì thế hả? Cậu cũng hơi khoa trương đấy nhỉ?”.
Thu Hạ Hạ chu mỏ vừa mới định “đấu” lại thì phía gần cửa lớp có những tiếng ồn ào vọng lại.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thu Hạ Hạ ngồi thẳng lưng, nghển cổ nhìn về đám nữ sinh đang tụ tập ở cửa lớp.
“Không p hải là phát hiện ra “hot-boy” nào đấy chứ?” Trương Nhã Tuyên cũng quay ra sau, nhìn về phía ồn ào vẻ hiếu kỳ.
Mới nghe thấy “hot-boy”, mắt Thu Hạ Hạ liền “phát sáng”, đứng dậy phấn khích, nhảy nhảy, hỏi dò ý kiến của Trương Nhã Tuyên: “Nhã Tuyên, chúng mình có nên gia nhập vào đám đông náo nhiệt kia không?”.
Trương Nhã Tuyên còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng Chung Ngọc Thanh lanh lảnh, phấn khích từ cửa lớp vọng tới: “Trời ạ! Học sinh mới chuyển tới đúng là “hot-boy” chính hiệu nhỉ!”.
Cái con bé Chung Ngọc Thanh này không phải là thích Âu Dương Dị sao? Không phải bây giờ lại chuyển sang theo đuổi mục tiêu mới đấy chứ? Thu Hạ Hạ không nói được câu nào, đưa tay lên xoa xoa trán, không hiểu có phải là đang toát mồ hôi không. Có điều…
“Nhã Tuyên, lớp trên có học sinh mới chuyển tới ư? Sao mình lại không biết?” Thu Hạ Hạ cúi đầu thắc mắc hỏi cô bạn thân.
Trương Nhã Tuyên cũng ngây người lắc đầu, hoang mang trả lời: “Mình không biết, không thấy ai nói gì. Nhưng tin tức của bọn con gái ngốc nghếch do Chung Ngọc Thanh cầm đầu rất nhanh và chính xác. Bọn họ biết sớm hơn chúng mình cũng không có gì là lạ.”
Hai người còn đang băn khoăn thì từ cửa lớp lại rộ lên những tiếng lảnh lót.
“Oa!!! Đúng là rất đẹp trai!!! Cậu ấy đẹp trai tới mức ma mị, mê hồn!!”
“Tớ nghe bảo cậu ta là họa sỹ trẻ của trường Quốc tế Hưởng Diệu đấy!”
“Tớ cũng có nghe qua!! Hồi xưa tớ là bạn học cấp II của cậu ấy đấy! Hồi cấp II, cậu ấy vẽ đẹp kinh khủng, sau khi hiệu trưởng phát hiện ra tài năng của cậu ấy liền tiến cử tới Học viện mỹ thuật Paris! Tớ còn nghe đồn gần đây cậu ấy định vẽ một bức theo chủ đề “Thiếu nữ Trung Quốc”. Lần này cậu ấy trở về là để tìm người mẫu cho tác phẩm của cậu ấy!”.
“Oa! Thật không? Nếu cậu ta chọn mình thì tốt quá rồi!”
“Cuối cùng là thần thánh phương nào vậy? Tự nhiên có thể thu hút, làm náo động đến như thế này!” Trương Nhã Tuyên chịu không nổi đứng dậy, tò mò nhìn về phía cánh cửa lớp học.
Đám nữ sinh họ bất ngờ không hẹn mà cùng yên lặng, má đỏ bừng, thu tay vẻ bẽn lẽn, tất cả đều có vẻ gượng gạo. Sau đó, đám người tự động phân thành hai hàng, mở ra một lối đi nhỏ dẫn vào lớp học.
Một lát sau, một nam sinh mặc đồng phục của trường từ từ đi vào lớp. Tay trái cậu đút vào trong túi quần, tay phải nhàn nhã cầm vào quai cặp đang vác trên vai, mái tóc ngắn nhẹ bay phất phơ trong gió. Cậu từ từ quay người lại, ánh nắng vàng rải trên dáng người to cao của cậu, bóng cậu đổ dài trên nền xi măng. Cậu cười, đôi môi mỏng và đỏ tuôn ra sức hút ma mị. Đôi mắt đẹp, quyến rũ khiến mọi người mê mẩn.
Thu Hạ Hạ sững người lại, lấy tay che miệng đồng thời che giấu tiếng kêu ngạc nhiên suýt chút nữa bật ra.
Tại sao lại là cậu ấy?
Sau khi tan học, Thu Hạ Hạ lơ đãng đi bộ về nhà. Chiếc xe đạp của cô, tối qua vì trời tối quá, cô không cẩn thận lao xuống cống nên bị hỏng.
Đi bên cạnh Thu Hạ Hạ, Trương Nhã Tuyên lặng lẽ nhìn bạn chí cốt rất lâu. Cô có thể thấy rất rõ là bạn mình đang rất lơ đễnh, cuối cùng, không chịu nổi liền quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, cậu sao thế? Kể từ lúc cậu học sinh mới chuyển trường tên Mạc Trần Bạch đó tới giờ, cậu bắt đầu không để ý mọi thứ rồi. Cậu quen cậu ấy có phải không?”.
Thu Hạ Hạ im lặng một lát rồi thì thầm: “Mình quen cậu ấy. Đó là hàng xóm của mình.
Ngày xưa mình yêu đơn phương cậu ấy!”.
“Á?!” Trương Nhã Tuyên ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, thuận miệng hỏi, “Thế cậu ấy có biết không?”.
“Cậu ấy…” Thu Hạ Hạ còn chưa nói hết câu thì từ phía sau có tiếng bước chân rất nhanh, cùng với âm thanh trăm phần trăm của con trai vang lên.
“Tiểu nha đầu!”
Thu Hạ Hạ đứng khựng lại, cơ thể rõ ràng là đã đóng băng. Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh bối rối nhăn mũi, không hỏi nữa, nhưng nhanh chóng, không do dự kéo tay Hạ Hạ, cố gắng dùng hơi ấm từ trong tim để truyền tới cho người bạn thân.
Mạc Trần Bạch bước tới trước mặt Thu Hạ Hạ, ánh mặt trời đỏ bao trùm khắp người cậu, trên mặt là nụ cười đẹp mê hồn có sức mạnh làm mê muội người khác. Cậu ấy và Âu Dương Dị đều rất hay dùng nụ cười cuốn hút người khác. Nụ cười của Âu Dương Dị thì dịu dàng còn nụ cười của Mạc Trần Bạch thì ma mị. Năm đó, Hạ Hạ bị chính nụ cười ma mị đó làm ê mẩn!
“Tiểu nha đầu, lâu như vậy không gặp, cậu gầy đi nhiều, xinh hơn trước bao nhiêu!” Cậu cười, thật thà khen ngợi.
Miệng Thu Hạ Hạ động đậy, nở nụ cười cứng đờ, khách sáo nói: “À! À! Cảm ơn!”.
“Tiểu nha đầu, sao lại khách sáo với mình như vậy? Hôm nay lại còn cứ tránh mặt mình, có phải trong thời gian mình không ở đây, cậu đã làm việc gì có lỗi với mình không hả? Ví dụ như tranh thủ lúc mình đi du học đã lén “vượt rào” rồi?”.
“Cái gì mà “vượt rào” cơ?” Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh ngốc nghếch hỏi.
Ánh mắt quyến rũ của Mạc Trần Bạch dừng lại nhìn Trương Nhã Tuyên một giây, cười hi hi giải thích: “Thì là “vượt đèn đỏ” ấy!”. Giải thích xong, ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn Thu Hạ Hạ.
Trương Nhã Tuyên kinh ngạc, miệng há hốc, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thu Hạ Hạ rồi lại chuyển sang nhìn Mạc Trần Bạch, cuối cùng tập trung nhìn Thu Hạ Hạ. Bất kể là như thế nào, cô cũng đều tin tưởng bạn thân của cô. Cô tin tưởng rằng lúc Thu Hạ Hạ muốn nói, cô ấy sẽ tự nói cho cô biết.
“Cậu…” Thu Hạ Hạ yên lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Cậu tìm mình có việc gì không?”.
Mạc Trần Bạch liếc cô rồi bước tới bên cạnh: “Cậu đều chào đón bạn bè cũ như thế này phải không?”.
Bạn bè…
Kỷ niệm đau khổ lúc trước thoáng hiện ra trong đầu Thu Hạ Hạ, cô khẽ nói, “Chúng ta… không tính là bạn bè.”
“Không tính phải không?” Mạc Trần Bạch nhìn cô đang cúi đầu rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng cười vang trong không trung, mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng. Tiếng cười ấy từng tiếng, từng tiếng như đang đâm vào thần kinh của Thu Hạ Hạ. Mím mím đôi môi khô ráp, sần sùi, cô càng cúi thấp đầu hơn.
Trương Nhã Tuyên nhìn qua nhìn lại hai con người cổ quái ấy. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại nhìn Mạc Trần Bạch đang cười ra nước mắt. Lông mày của cô từ từ chau lại, tay trái cũng từ từ nắm chặt; sau cùng chịu không nổi liền dùng tay phải nắm lấy tay Thu Hạ Hạ thật chặt.
Cuối cùng, Mạc Trần Bạch không cười nữa, cậu cúi đầu, đôi mắt ngập tràn hoa đào quyến rũ ấy trở nên dịu dàng hơn, “Tiểu nha đầu, mình mời cậu đi ăn cơm nhé!”.
Thu Hạ Hạ im lặng rất lâu rồi gật đầu. Có một vài câu hỏi đã đến lúc phải biết câu trả lời là gì rồi.
Trương Nhã Tuyên ở bên đã nhìn thấy liền nói xen vào: “Mình cũng muốn đi!” Chỉ cần nhìn là biết hai người bạn này có vấn đề nên cô phải đi cùng để bảo vệ bạn chí cốt.
Mạc Trần Bạch liếc nhìn Trương Nhã Tuyên cười rồi nói: “Chúng mình đi ôn lại thời thanh mai trúc mã, cậu đến góp vui cái gì?”.
“Mình không cần biết, mình nhất định phải đi!” Một Trương Nhã Tuyên hiền dịu, biết điều vì bảo vệ bạn thân mà tự nhiên cũng đanh đá hét lên.
“Ai thèm quan tâm đến cậu!” Mạc Trần Bạch từ chối rồi “ra lệnh”: “Cậu mau về nhà đi!”.
“Mình muốn đi với Nhã Tuyên.” Thu Hạ Hạ nhẹ nhàng cất tiếng, khiến Mạc Trần Bạch không kịp nói thêm điều gì nữa.
Nghe thấy thế, Trương Nhã Tuyên đắc ý quay sang Mạc Trần Bạch “hứ!” một tiếng. Mạc Trần Bạch chỉ đáp lại một câu: “Trẻ con!”, rồi tiếp tục cười nói, trêu chọc Thu Hạ Hạ.
Hơn mười phút sau, ba người họ đã ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất thị trấn Hạnh Phúc có tên Á Mễ Khắc.
Loại nhà hàng năm sao kiểu này, trong lòng Thu Hạ Hạ sớm đã muốn được ăn một trận no nê, thoải mái! Có điều sự thoải mái này có được là do bữa hôm nay được người khác mời, nếu không phải vì như thế thì Thu Hạ Hạ sẽ không thấy hoan hỉ đến như vậy. Nếu như theo giá cả trên menu, ăn một bữa bình thường thôi thì ví tiền cũng có thể lép đi trông thấy.
Bây giờ có người mời rồi, Thu Hạ Hạ bình thường lắm lời như thế bỗng nhiên im lặng, lặng lẽ đảo đồ ăn trong bát, ăn một miếng rồi thôi, hương vị đồ ăn nhạt như nước ốc. Nhưng Trương Nhã Tuyên nhu mì, dịu dàng thì không khách sáo, gọi đầy một bàn các món ăn. Lúc thức ăn được đưa lên, cô cũng không ăn, chỉ chăm chăm chế giễu Mạc Trần Bạch, câu nào câu nấy đều chĩa mũi nhọn vào cậu. Rõ ràng là cô chỉ muốn “đánh” vào ví tiền của Mạc Trần Bạch, không hề có ý động đến đồ ăn trên bàn. Tốt nhất là anh chàng này không đủ tiền trả, cô nhất định sẽ xúi quản lý nhà hàng giữ cậu ta lại rửa bát trừ nợ.
Về phía Mạc Trần Bạch, cậu không hề so đo với Trương Nhã Tuyên. Trong suốt thời gian dùng bữa, cậu chỉ lặng lẽ quan sát Thu Hạ Hạ, trên môi vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy. Đến lúc thanh toán, cậu mới nhìn chế giễu Trương Nhã Tuyên, giọng châm chích: “Hôm nay có nghe một bạn nam trong lớp nói, bạn Nhã Tuyên là một cô gái rất nhu mì, tuyệt đối không thể ngờ cậu lại háu ăn đến thế. Mình nghĩ sau khi các bạn cùng lớp biết điều này, bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc đấy!”.
“Hứ!” Trương Nhã Tuyên không thèm để ý tới cậu ta, quay sang nói với người bạn thân thiết: “Hạ Hạ, mình đưa cậu về.”
Từ bữa tối đến giờ, Thu Hạ Hạ lơ đãng, giờ mới dần dần lấy lại được chút tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, cười miễn cưỡng: “Nhã Tuyên, không cần đâu! Mình có thể tự về được.”
“Nhưng mà…” Trương Nhã Tuyên không an tâm, liếc sang Mạc Trần Bạch.
Thu Hạ Hạ hiểu ý, vỗ vỗ vào mu bàn tay Nhã Tuyên, xoa dịu: “Đừng lo! Mình có thể tự bảo vệ bản thân!”.
Mạc Trần Bạch đảo mắt khinh khỉnh, hai cô nương này tính toán phòng bị như thể cậu là Đại Ma Vương vô cùng tàn nhẫn không bằng!
Thu Hạ Hạ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, sau khi Nhã Tuyên ngồi vào trong, còn nhìn Mãi theo cho tới khi chiếc taxi đi xa chỉ bé bằng một cái chấm nhỏ mới lặng lẽ quay lại bên cạnh Mạc Trần Bạch.
Im lặng một lúc, cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình vang lên trên con phố vắng lặng: “Mình về trước đây!”.
“Mình đưa cậu về!” Cậu nói, ngữ khí không phải là câu hỏi mà là sự quyết định.
Thu Hạ Hạ im lặng gật đầu.
Hai người im lặng bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói câu nào. Có tiếng cười ồn ào vọng lại từ phía con phố đêm cách đó không xa nhưng những âm thanh náo nhiệt đó không lọt vào tai họ. Lúc này, chỉ có hai người bên nhau, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không hề liên quan tới họ.
Tối nay không có ánh trăng, trên trời chỉ có những đám mây dày đã giấu mặt trăng và những ngôi sao đi đâu mất. Dưới ánh đèn đường, bóng đèn không mới lắm phủ một lớp bụi dày, có một vài con thiêu thân bay phía dưới, bay vòng vòng không nghỉ hòng tìm kiếm ánh hào quang cho riêng mình. Ánh đèn màu vàng, tạo thành quầng loang trên con phố tĩnh lặng, thưa thớt, hắt lên người họ tạo thành hai chiếc bóng đổ dài, rất gần nhau, gần như trùng hẳn vào nhau, như đã từng trải qua những năm tháng quấn quýt bên nhau.
“Tiểu nha đầu.”
Giọng Mạc Trần Bạch trầm ấm vang lên từ trong đêm tối mông lung, giọng nói bớt đi vài phần “tà khí”, thêm vào đó là một chút đau buồn không dễ nhận thấy.
Thu Hạ Hạ lặng lẽ không đáp lại. Cô đang tự giễu cợt, hôm nay cô làm sao vậy? Không phải bình thường giống con chim sẻ rất thích chi chi cha cha, nói luôn miệng sao? Tại sao hôm nay lại cứ im lặng như vậy? Thật là không giống cô chút nào cả!
“Cậu vẫn còn giận mình phải không?” Mạc Trần Bạch hỏi.
Cô vẫn còn giận cậu sao? Thu Hạ Hạ tự hỏi. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng đến lúc nhớ lại cảnh cậu quay lưng lạnh lùng, những tiếng khóc bất lực rõ mồn một lại vang lên, quanh quẩn bên tai. Như thế có được tính là không tức giận không?
“Mình không biết.” Thu Hạ Hạ nghe thấy mình nói như vậy.
“Tiểu nha đầu, nếu bên trong những biểu hiện của sự việc còn ẩn giấu một sự thật khác, cậu có tha thứ ình không?” Mạc Trần Bạch cúi đầu nhìn cô dò hỏi, ánh mắt như có ngọn đuốc. Thu Hạ Hạ bối rối cúi đầu xuống nhìn đôi giày của cô, tránh cái nhìn chằm chằm như có lửa của cậu.
“Tiểu nha đầu…” Cậu hạ giọng gọi cô, kìm nén sự căng thẳng và kích động trong giọng nói. Cậu đút tay vào trong túi quần mà không gây ra tiếng động nào, lấy ra một vật gì đó rồi để trong lòng bàn tay, xúc động run run chuẩn bị đưa cho cô.
“Mình về đến nhà rồi!” Cô dừng bước, nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói, không hề phát hiện ra câu nói của cô đã làm gián đoạn hành động của cậu.
Mạc Trần Bạch khựng lại, bàn tay sắp đưa ra cứng đờ trong không trung.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
18 chương
171 chương
217 chương