Lời Thách Đố Tình Yêu
Chương 25
Thu Hạ Hạ cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, tự trấn tĩnh bản thân rồi trả lời: “Mình vẫn chưa quyết định là sẽ đi đâu! Bởi vì thời gian này có nhiều chuyện xảy ra, nên mình muốn nghỉ ngơi, thư giãn vài hôm”.
Trương Nhã Tuyên nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Hạ rất lâu, sau đó cười rồi nói: “Ừ! Đi đâu đó nghỉ ngơi, thư giãn cũng được đấy nhưng nhớ là phải sớm quay về nhé!”.
“Ừ! Hì hì!” Thu Hạ Hạ cười khan, yếu ót. Không biết là do lương tâm thấy tội lỗi hay vì nguyên nhân gì khác mà cô có cảm giác hai từ “quay về” của Trương Nhã Tuyên dường như được đặc biệt nhấn mạnh. Trương Nhã Tuyên làm sao mà biết được chuyện giữa cô và An Tuyết Kỳ cơ chứ?
Canh ba đêm hôm đó.
Phòng khách nhà họ Thu không bật đèn, Thu Hạ Hạ nhờ vào ánh trăng rọi qua cửa sổ viết một bức thư tạm biệt trên bàn uống nước. Cô ngẩng đầu lưu luyến nhìn quanh ngôi nhà mà mình đã sống mười tám năm hồi lâu rồi mới chịu xách chiếc va li nhỏ đã chuẩn bị từ trước nhẹ nhàng đi ra cửa.
Khu nhà yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiêng gió thổi làm cây cối kêu xào xạc. Trên bầu trời cao vời vợi, hằng hà sa số những vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng mờ tỏ như dòng nước bạc rót từ trên xuống, bóng của khu nhà đang chìm trong tĩnh lặng đổ xuống mờ ảo.
Thu Hạ Hạ bước đi chậm rãi, chiếc bóng đổ trên đường cũng buồn thương di chuyển theo chân cô. Trước đây, ngày nào cũng đi trên con đường này, không hề nhận ra nơi này đẹp đến thế. Bây giờ phải ra đi rồi mới phát hiện ra không khí ở đây lại khiến con người ta lưu luyến không nỡ rời xa.
Tại sao con người đều đợi đến khi đánh mất rồi mới biết quý trọng? Thu Hạ Hạ thở dài trong lòng, buồn bã bước ra khỏi khu nhà.
Dưới ánh trăng trong buổi đêm mát mẻ, Thu Hạ Hạ tới bến tàu đã hẹn trước với An Tuyết Kỳ.
Gió thổi bên bờ biển rất lớn, hơi nước man mát mang theo vị mặn của biển cả thổi vào mặt rất dễ chịu. Những ngọn sóng bạc đầu nháp nhô trên mặt biển đen sẫm, ánh sao phản chiếu trên mặt nước phát ra những ánh lấp lánh như những miếng kim cương đính trên biển.
Một chiếc thuyền nhỏ neo trên bên tàu, chiếc thuyền nhỏ xíu trong không gian rộng lớn này mang tới cảm giác cô đơn lạ thường.
An Tuyết Kỳ đứng bên bờ biển, quay lung lại với Thu Hạ Hạ, mắt đang dõi ra mặt biển xa xa. Gió đêm thổi mái tóc dài của cô tung bay, dưới ánh trăng mờ ảo quyện vào nhau như một bài khiêu vũ đẹp mắt.
Im lặng bưóc tới bên Tuyết Kỳ, Thu Hạ Hạ khẽ nói:
“Tôi tới rồi!”
An Tuyết Kỳ giật mình, quay người lại nhìn cô rồi hỏi: “Đều đã thu dọn xong cả rồi phải không?”.
“Ừ!” Thu Hạ Hạ nhìn chiếc va li trong tay, gật đầu, sau đó bình tĩnh nhìn An Tuyết Kỳ, ghìm giọng nói: “Cậu hãy nhớ việc cậu đã hứa với tôi. Ngày mai, cậu nhớ tới đồn cảnh sát minh oan cho Dị”.
“Tôi biết rồi!”, An Tuyết Kỳ gật đầu, chi vào con tàu nhỏ, cô độc neo trên bên tàu rồi nói, “Con tàu ở đằng kia. Người lái tàu chờ cậu ờ đó”.
Thu Hạ Hạ xách hành lý, đi về phía trước mây bước, luyến tiếc quay đầu nhìn những biển hiện và ánh đèn mọi nhà của thành phố nhỏ dấu yêu.
Những kỷ niệm hiện ra trước mắt, trong lòng có cảm giác mất mát.
Trước đây không lâu mọi việc đều rất tốt đẹp, không ngờ mới qua mấy ngày mà cô đã phải rời xa nơi này… Nêu không có lần ra đi này thì có lẽ cả đời cô củng không thể biết được lòng mình lại lưu luyến với thị trấn nhỏ ấm áp này nhiều đến như vậy. Nhưng bây giờ ân hận thì cũng đã muộn mất rồi!
Thu Hạ Hạ thở dài, quay người lại, định bước lên chiếc tàu nhỏ thì một âm thanh lớn vang lên từ bến tàu yên tĩnh.
“Thu Hạ Hạ, có phải cậu muốn chết không hả? Bình thường cậu chí chá như thế nào, mình cũng đều cho qua. Bây giờ cậu bỗng nhiên lại còn đặt mình vào trò chơi này?!”
Nghe thầy giọng nói quen thuộc, Thu Hạ Hạ đứng sững rồi quay người lại.
Dưới ánh trăng mờ tỏ, nhìn thấy Âu Dương Dị mặc sơ mi trắng, quần đen đang giận dữ đứng cách cô không xa, gió biển thổi tóc mái của cậu bay lên lộ ra vầng trán cao, đôi mắt đen láy như màn đêm lấp lánh như những vì sao, giống như những đôm lửa đang nhảy múa.
Đằng sau cậu là khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên đang hết sức lo lắng nhìn cô.
Tại sao bọn họ lại ở đây? Thu Hạ Hạ ngạc nhiên, nhất thời không có phản ứng gì.
Lúc nhìn thấy Âu Dương Dị, An Tuyết Kỳ còn sốc hơn cả Thu Hạ Hạ. Mắt cô mở to, không dám tin liền hỏi: “Lúc này, không phải là cậu đang ở trong đồn cảnh sát sao? Tại sao cậu lại có thể ra được?”.
Thu Hạ Hạ căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dị. Không phải là cậu ta trốn ra chứ? Tuyệt đối không phải! Xin Thượng Đế che chở!
Ánh mắt Âu Dương Dị chuyển sang nhìn An Tuyết Kỳ, cười trong giận dữ:
“An Tuyết Kỳ, cậu cho rằng dùng cái trò này có thể đối phó với tôi sao? Cậu nghĩ là cảnh sát sẽ ngây thơ nghe lời cậu nói phải không? Cậu ỷ là ông bố chủ tịch của cậu có thể che đậy và bảo vệ tất cả những trò nhố nhăng của cậu phải không? An Tuyết Kỳ, tôi có thể nói cho cậu biết, những điều đó đều không thể! Tôi đã nói với bố tôi rồi, đối với hành vi vu khống của cậu, chúng tôi sẽ giữ quyền truy cứu theo pháp luật!” Sau khi An Tuyết Kỳ vu khống cho cậu, cô ta còn mượn cớ này để lừa Thu Hạ Hạ phải ra đi, Âu Dương Dị cảm thấy hết sức phẫn nộ, từng từ từng chữ đều như có gai, hoàn toàn không giông với phong cách nho nhã ngày thường của cậu.
An Tuyết Kỳ càng thấy sốc hơn vì những lời nói của cậu, “Cậu nói bố cậu tới rồi ư?”. Ở trong nước, tập đoàn các doanh nghiệp của nhà Âu Dương vô cùng nổi tiếng, việc kinh doanh sớm đã mở rộng lãnh thổ ra nước ngoài. Bố của Âu Dương Dị rất có địa vị trong giới kinh doanh và giới chính trị, những điều này An Tuyết Kỳ đều biết. Cũng chính vì thế mà An Tuyết Kỳ mới săn đón Âu Dương Dị. Khó khăn lắm mới tìm được một người cô yêu mà lại có thể môn đăng hộ đối với cô.
“Đúng! Liên quan tới vụ vu khống lần này, bố tôi đã giao cho tôi toàn quyền xử lý. Cậu có điều gì để nói thì đi tìm bố tôi, mong rằng sau này cậu sẽ không quấn lấy tôi nữa!” Âu Dương Dị nghiêm giọng nói với An Tuyết Kỳ xong liền quay lại phía Thu Hạ Hạ nói: “Hạ Hạ, cậu qua đây! Chúng mình đi về.”
“OK!” Thu Hạ Hạ vui vẻ đáp lại, sung sướng quay lại mà không để ý tới sắc mặt trắng bệch của An Tuyết Kỳ ở bên cạnh, nhất thời không chú ý bị cô ta kéo giật lại.
Âu Dương Dị, Mạc Trần Bạch, Trương Nhã Tuyên thay đổi nét mặt, không hẹn mà cùng kinh ngạc kêu lên: “Cậu định làm gì hả?”
.
Mặt An Tuyết Kỳ trắng như tờ giấy, nheo mắt, nở nụ cười chua xót, đôi mắt đau khố lóe lên sự oán hận sâu sắc.
“Không phải các cậu đều rất yêu quý Thu Hạ Hạ ư? Vì các cậu đều không cho tôi được toại nguyện nên cũng đừng mong có thể đưa Thu Hạ Hạ về như ước muốn!”
An Tuyết Kỳ nói xong rồi nhanh như chớp đẩy Thu Hạ Hạ xuống biển.
Tấm thân mảnh khảnh của Thu Hạ Hạ rơi thẳng xuống mặt biển đen thăm thẳm.
“Hạ Hạ!” Nhìn Thu Hạ Hạ từ từ biến mất trên mặt biển, Âu Dương Dị, Mạc Trần Bạch, Trương Nhã Tuyên cả ba người nhất thời hoảng hốt hét lên.
Trên bến tàu yên tĩnh, chỉ có tiếng cười điên dại của An Tuyết Kỳ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Đầu đau như búa bổ, tưởng chừng như sắp nổ tung… Cô đã chết rồi ư?
Thu Hạ Hạ cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, ánh mặt trời chói lóa khiến cô lập tức nhắm mắt lại, chờ sau khi cảm giác chỏi mắt qua đi cô mới từ từ mở mắt ra lần nữa.
Đây là một căn phòng rất yên tĩnh, xung quanh là những bức tường trắng như tuyết, trong không khí thoảng mùi thuôc khử trùng. Thu Hạ Hạ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bình truyền treo ở ngay bên cạnh cô.
Ánh mắt nhìn vào bình truyền đang treo trên giá, dung dịch trong suốt ở bên trong đang chảy vào ống dẫn rồi vào trong cơ thể cô. Đây là bệnh viện? Cô vẫn chưa chết?
Thu Hạ Hạ chớp mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ ở bên vọng tới. Cô quay đầu sang, nhìn thấy Âu Dương Dị đang ngủ gục bên mép giường.
Cậu nghiêng đầu ngủ ngon lành, ánh nắng chiếu vào mái tóc đen của cậu làm chúng sáng lên. Bóng của chiếc quạt đổ trên khuôn mặt trắng trẻo, vầng trán cao, hàng lông mi dài, đôi mắt bồ câu. Cậu ngủ rất bình yên, như một đứa bé ngủ trong ánh nắng màu vàng, toát lên khí chất như một vị thánh.
Thu Hạ Hạ không kìm được lòng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán cao và đầy đặn của cậu.
Động tác của cô khiến cậu giật mình, những sợi lông mi dài khẽ động đậy, rồi mở ra. Cậu chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy, sau khi nhìn thấy cô đã tỉnh, ánh mắt cậu sáng lên vui sướng.
Âu Dương Dị mừng rỡ, lóng nga lóng ngóng, không chắc liền hỏi lại: “Hạ Hạ, cậu tỉnh rồi à?”.
“Ừ!” Thu Hạ Hạ mỉm cười, gật đầu.
Cậu đứng dậy, đưa tay sờ lên trán cô, cảm thấy cô đã bình thường mới bình tĩnh lại nói với cô: “Mình đi tìm bác sỹ.”
“Không cần đâu, mình không sao.” Thu Hạ Hạ giơ tay ra kéo cậu lại, “Cậu ngồi xuống đi! Chúng ta nói chuyện một lát!”.
Âu Dương Dị chăm chú nhìn cô, cảm thấy cô không có vấn đề gì thật mới nghe lời ngồi xuống mép giường nhìn cô.
“Dị”, Thu Hạ Hạ mở to mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói, “mình muốn hỏi cậu điều này, cậu phải trả lời thật, không được nói dối đâu đấy!”.
“Ừ!” Âu Dương Dị vuốt tóc cô, gật đầu trả lời.
Thu Hạ Hạ gạt tay cậu ra, trách nhẹ: “Cậu tập trung nghe đi! Đừng có nghịch ngợm. Vấn đề mà mình hỏi cậu rất nghiêm túc!”.
“Vâng thưa Nữ Hoàng Điện Hạ, tiểu nhân xin tuân mệnh!” Âu Dương Dị làm động tác vui nhộn, trân trọng ngồi thẳng.
Đáng tiếc là trò này của cậu lại chẳng khiến Thu Hạ Hạ mảy may hưởng ứng.
Cô trợn mắt nhìn cậu, nghiêm mặt hỏi: “Bố cậu định xử lý vụ An Tuyết Kỳ như thế nào?”.
“Nếu không có gì thay đổi thì sẽ truy tố cô ta ” Âu Dương Dị tức giận nói, đôi mắt giận dữ, “Lúc đầu mình cũng vì quan hệ trước đây của mình với cô ta mà không tính toán chuyện này. Nhưng mình không nhịn được việc cô ta làm bị thương cậu nên không thế bỏ qua được. Ít nhất cũng khiến cô ta vào trong song sắt mấy ngày để tự cảnh tỉnh”.
“Ừ! Chỉ cần cho cô ta tự cảnh tỉnh là được rồi. Dù sao cũng vì quá yêu cậu nên cô ta mới trở thành như vậy, chúng ta cũng đừng nên gây khó dễ cho Tuyết Kỳ.” Thu Hạ Hạ gật đầu nói.
Âu Dương Dị cúi đầu nhìn cô rồi trêu chọc: “Không phải là cậu chỉ định hỏi mình câu này thôi đấy chứ? Mình không biết cậu quan tâm tới An Tuyết Kỳ tới như vậy cơ đấy?”.
“Mình…” Thu Hạ Hạ xấu hổ, cúi đầu vân vê vạt áo, mặt đỏ bừng.
Do dự mấy giây, cô mói ngượng nghịu hỏi: “Lá thư hồi trước cậu viết ình có thật là ý cậu muốn nói không?”
“Đương nhiên!” Âu Dương Dị nghiêm nghị trả lời
. Thu Hạ Hạ sững sờ, trái tim ngừng đập một nhịp. Không phải là cậu bị An Tuyết Kỳ uy hiếp sao? Cậu thật lòng muốn chia tav với cô ư?
Mắt cô dần đỏ hoe, lúc những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, Âu Dương Dị liền bổ sung thêm: “Đương nhiên là không phải!”.
Thu Hạ Hạ vì câu nói này của cậu mà ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần thì ngước nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, rồi đấm thùm thụp vào ngực cậu: “Âu Dương Dị! Cậu muốn chết có phải không?”.
“Tên tiểu tử Mạc Trần Bạch nói cậu rất thích kiểu này… Xem ra mình bị hắn ta lừa rồi! Tên tiểu tử này đúng thật là không đáng tin!” Âu Dương Dị nhẹ nhàng cầm tay cô, xót xa ôm cô vào lòng, “Cậu đừng buồn! Mình thấy đau lòng lắm!”.
“Lần sau đừng đùa như vậy nữa!” Thu Hạ Hạ mím môi nói.
“Ừ!” Cậu khẽ trả lời, giọng nói ấm áp như những đợt gió đầu tiên của mùa xuân. “Sau này cậu cũng đừng tin người khác bừa bãi như vậy nữa, biết không? Cậu xảy ra chuyện, tim mình sẽ đau, đau lắm!”
Âu Dương Dị cúi đầu, dịu dàng nhìn cô trong vòng tay, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nắng mặt trời đẹp tựa thiên thần. Tay cậu nhẹ nhàng chạm vào gò má đỏ bừng của cô, đôi mắt đen láy dịu dàng, có sức hút ma mị từ tù cu ôn lấy tâm trí cô…
Hai cái đầu gần lại, gần lại với nhau…
Vào khoảnh khắc bờ môi họ sắp chạm vào nhau thì cánh cửa phòng bệnh mở ra… Sau đó là tiếng hét giận dữ của bố Hạ Hạ:
“Âu Dương Dị! Tên nhóc đáng chết này định làm gì con gái ta đây hả?!”
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
18 chương
171 chương
217 chương