Lời Nói Dối Cuối Cùng
Chương 19
Nghiêm Tư Cẩn bị người không hề biết tiết chế đòi hỏi cả một đêm, cuối cùng không biết như thế nào đã ngủ quên mất. Lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình anh, cùng với cả giường hỗn độn.
Lại không chịu trách nhiệm, Nghiêm Tư Cẩn nhớ tới, ngoại trừ buổi chiều ngày hôm qua Tằng Nữu quay trở về đây rửa sạch thân thể cả trong lẫn ngoài ra, thời điểm khác còn làm chuyện hoang đường, cậu đều không nghĩ đến thay chính mình làm những chuyện sau đó.
Chống đỡ toàn thân đau nhức cùng nội tâm hổ thẹn, Nghiêm Tư Cẩn miễn cưỡng rửa sạch thân thể, như bình thường tiếp tục mở cửa siêu thị làm ăn, phảng phất như chưa bao giờ biết có một người tên là “Tiểu Ngưu hoặc “Tằng Nữu”.
Vào lúc ba giờ chiều, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, tựa hồ xác nhận Tằng Nữu đã thật sự rời đi.
Tâm anh từ từ yên ổn, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, cuối cùng anh đã được tự do, chỉ là bắt đầu từ lúc này sẽ không còn gặp lại tên ác ma kia, cùng với thiếu niên có khuôn mặt đáng yêu.
Siêu thị lại trở về như cũ, chỉ còn Nghiêm Tư Cẩn một mình quản lý kinh doanh.
Tiếp thị đến đưa hàng hiếu kỳ hỏi cái cậu giúp đỡ anh đi nơi nào rồi, Nghiêm Tư Cẩn cũng lấy dáng vẻ hờ hững nở nụ cười thư thái, “Hắn đi rồi.”
“À.” Đối phương chỉ đáp lại một tiếng đơn giản ── dù sao bọn họ cũng không hề quen biết, chỉ mới nhìn thấy mặt đối phương mấy lần.
Điều này cũng giống như mối quan hệ giữa anh cùng Tằng Nữu, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, anh đối với cái người gọi là Tằng Nữu hay Tiểu Ngưu mà nói, chung quy chỉ là khách qua đường trong cuộc đời này.
Ôm nhận thức như vậy, vào ngày hôm sau lúc nửa đêm nhận được cuộc gọi điện thoại đến từ Tằng Nữu, Nghiêm Tư Cẩn có chút kinh ngạc.
Anh đã sớm không tin Tằng Nữu, nhưng không ngờ tới đối phương thật sự thực hiện cái lời nói dối kia ── gọi điện thoại cho anh.
“Alô, ông chủ là em đây. Em đến nước Mỹ rồi, anh khỏe không. Tới đây vẫn chưa quen thuộc giờ giấc nên có chút điều chỉnh sai đây.”
Nghiêm Tư Cẩn liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã là 12 giờ khuya, anh thở dài cũng không biết Tằng Nữu có nghĩ đến bây giờ ở đây là tối khuya rồi không, lại đi quấy rầy giấc ngủ người khác; nhưng mà, Tằng Nữu sao lại chú ý đến mấy cái chi tiết vụn vặt này? Sau khi đả thông suy nghĩ, Nghiêm Tư Cẩn lay động đầu, mở đèn bàn lên, đem điện thoại đặt ở bên tai, nói thật nhẹ “Ừ” một tiếng.
Nhưng Tằng Nữu thì lại cao hứng, bắt đầu đàm luận ngày hôm nay cậu đến trường học ra sao, Nghiêm Tư Cẩn rất buồn ngủ, không nghe được gì nhiều từ trong nội dung câu chuyện, chỉ tùy tiện đáp ứng qua loa.
Ngoài dự đoán, Tằng Nữu không cảm thấy phiền nhiễu chút nào, giống như lần đầu tiên cậu sử dụng di động, không ngừng hướng về loa nói chuyện. Thậm chí cho đến sau cùng Nghiêm Tư Cẩn không xác định liệu cậu có còn nói gì nữa không, chỉ nhớ mang máng khi kết thúc trò chuyện, Tằng Nữu nói cậu phải vào học, sau đó liền cúp máy.
Khẽ cười khổ, Nghiêm Tư Cẩn thấy thật sự rất hoang đường, anh không hi vọng Tằng Nữu gọi điện, nhưng tên ngốc này vẫn gọi điện tới, nhiễu loạn giấc ngủ Nghiêm Tư Cẩn thì không nói, những chuyện khác cũng nhất định phải do cậu định đoạt.
Co rúm bả vai lại, bỗng nhiên Nghiêm Tư Cẩn có chút sợ hãi, Tằng Nữu thật sự đã đến nước Mỹ, nhưng tại sao vẫn còn dây dưa với anh, điều khiển anh?
Anh thật lòng hi vọng, điện thoại sẽ không gọi tới nữa.
Nhưng mà, nửa đêm ngày hôm sau, điện thoại lần thứ hai vang lên.
Đến nước Mỹ Tằng Nữu lắc mình biến hóa, như lại biến thành Tiểu Ngưu, ngữ khí cậu nói ra đều rất chân thành, trò chuyện cũng khá là nhiệt tình, Nghiêm Tư Cẩn suýt chút nữa lần thứ hai sinh ra ảo giác, nhưng nhắm mắt lại nhớ tới đối phương đã từng làm bao chuyện ác xấu xa, anh lại nhắc nhở chính mình nhất định phải tỉnh lại.
Anh muốn ngắt tuyến đường dây điện thoại, nhưng lại không dám ── bởi vì anh không biết tính tình đáng sợ của Tằng Nữu sẽ gây ra hành động khủng bố như thế nào.
Anh không thể cứ mỗi đêm ngồi canh điện thoại, chờ Tằng Nữu gọi điện tới, khi cậu tán gẫu anh chỉ nghe cho có, nói những câu hết sức đơn giản như là “Ừ”, “Ờ”, “Được”, chỉ ba chữ thế thôi, không còn gì khác.
Nhưng mà, Nghiêm Tư Cẩn lo lắng cũng không kéo dài trong bao lâu. Trải qua hơn một tháng, Tằng Nữu không còn gọi điện thoại đến nữa.
Ý thức được chuyện này, Nghiêm Tư Cẩn lại lâm vào mâu thuẫn cùng giãy dụa. Một mặt, anh không nguyện ý nghe giọng Tằng Nữu, càng không muốn nhớ lại quãng thời gian quá khứ hai người từng trải qua, nhưng Tằng Nữu tựa như một con virus ngấm vào toàn thân anh, khiến cho anh thống khổ không thể tả; mặt khác, mỗi khi anh nghe thấy giọng Tằng Nữu, anh lại chán ghét nhưng cũng có chút cao hứng, thừa nhận dù sao người này đã lấp đầy khoảng trống trong vòng năm năm qua, đánh tan cô quạnh trong lòng anh, để anh động lòng, khiến anh yêu, thế nhưng…… Hết thảy đều là lời nói dối.
Ước chừng mấy ngày sau, điện thoại không còn vang lên nữa.
Nghiêm Tư Cẩn trăm phần trăm xác định, lần này cuối cùng anh cũng giải thoát rồi, anh không cần mỗi ngày bởi vì điện thoại mà sầu lo, cũng không cần lo lắng tự mình nói sai cái gì sẽ dẫn đến chuyện phiền phức.
Cuối cùng anh trở lại sinh hoạt như cũ, mở cửa rồi đóng cửa siêu thị, đưa hàng lên kệ tủ, tình cờ cùng khách hàng nói chuyện, tiếp tục kinh doanh siêu thị của mình.
Trận mưa cuối cùng trong mùa đông buốt giá này, Nghiêm Tư Cẩn lại nghĩ tới thiếu niên có tên là “Tiểu Ngưu”, nhưng rất nhanh chóng, hình ảnh tốt đẹp mỹ mãn trong ký ức kia bị tên ác ma Tằng Nữu bao trùm.
Bây giờ anh không yêu cũng không hận, chỉ là muốn quên đi, không ôm bất kỳ mong chờ gì, trở về sinh hoạt một người cô đơn.
Tằng Nữu luôn đối với chuyện này không ngừng lừa dối anh, khi trò chơi lừa gạt này dần dần mất hứng, Nghiêm Tư Cẩn suy đoán, đây chính là tâm tình của thiếu niên, thích đùa cợt nhân sinh người khác, đem tâm người khác ra trêu người, khi đã cảm thấy chán liền tự ý ngừng trò chơi lại. Mà anh đã hoàn thành sứ mệnh là vật hi sinh ngu ngốc trong trò chơi của Tằng Nữu, quang vinh xuất ngũ.
Vui mừng chính là, chí ít anh không bị lừa dối nữa.
Mùa xuân đi qua rất nhanh, mùa hè từ từ tới gần. Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, cuối cùng anh cũng quên đi những chuyện mùa đông năm ngoái đã xảy ra.
Chú ý tới số lượng trẻ con gần ngay siêu thị đang dần tăng cao, Nghiêm Tư Cẩn phát hiện, hóa ra đã đến giai đoạn nghỉ hè.
Nhưng Nghiêm Tư Cẩn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới, mới đến đầu tháng bảy thôi, anh lại gặp lại Tằng Nữu đã lâu không gặp.
Thiếu niên kéo va ly hành lý, đứng trước cửa siêu thị, yên tĩnh chờ đợi Nghiêm Tư Cẩn.
So với mùa đông năm ngoái, dáng vẻ Tằng Nữu thành thục lên không ít, mặt cậu vẫn tuấn tú hoạt bát, nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu lập tức nở nụ cười đúng tiêu chuẩn “Rất đáng yêu” cho Nghiêm Tư Cẩn thấy, cất cao giọng kêu lên “Ông chủ.”
Tim Nghiêm Tư Cẩn đập thình thịch hai lần, sau đó không có bất kỳ cảm giác mãnh liệt nào.
Lạnh lùng đi lên phía trước, Nghiêm Tư Cẩn không nói một lời. Ngược lại Tằng Nữu mở miệng trước, “Ông chủ, em được nghỉ hè rồi, cố ý trở về gặp anh.”
Nghiêm Tư Cẩn chưa chủ động mời Tằng Nữu đi vào, đối phương lại tự phát tiến vào siêu thị, ngoài miệng lại phun ra lời nói thân mật, “Anh nhớ em không?”
Nghiêm Tư Cẩn lắc đầu, thành thật trả lời, “Không có.”
Nghe vậy Tằng Nữu giật mình ngẩn người ra, nhưng không lộ ra bất kỳ biểu tình không vui nào, cậu thần sắc bình tĩnh đưa tay kích động ôm lấy Nghiêm Tư Cẩn, “Anh giận em không gọi điện thoại cho anh sao?”
“Không phải” nằm trong lòng ngực đối phương, Nghiêm Tư Cẩn không hề có cảm giác gì, bình thản phủ nhận.
Tằng Nữu càng dùng sức khóa lại thân thể anh, lẩm bẩm nói, “Xin lỗi, em xin lỗi, anh đừng giận. Trong trường việc học tập quá áp lực, bài tập thầy cô cho rất nhiều, em thật sự không rảnh gọi điện thoại cho anh.”
Nghiêm Tư Cẩn trong lòng hừ lạnh, cười nhạo lời nói dối của Tằng Nữu quá vụng về, lại âm thầm chất vấn cậu vì sao trước khi ngủ lại không nhín chút thời gian gọi điện cho anh, như vậy chính mình cũng không cần thức khuya nhận cuộc gọi của cậu. Cho dù nghĩ như thế, Nghiêm Tư Cẩn cũng không có ý đồ nói ra những điều này ── bởi vì anh căn bản không ngại Tằng Nữu có gọi điện cho mình hay không.
Sau một lúc trầm mặc, Tằng Nữu miễn cưỡng buông Nghiêm Tư Cẩn từ trong lòng ngực ra, nói, “Vậy trước tiên em đem hành lý mang vào đây.”
Đáy mắt lộ ra nghi hoặc, Nghiêm Tư Cẩn chậm chạp mở miệng, “Cậu…… Muốn ở đây?”
“Dạ.” Tằng Nữu nở nụ cười ngọt ngào, hàng mi uốn cong như trăng lưỡi liềm, “Ông chủ, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện cùng em.”
“Trong nhà cậu đồng ý sao?”
“Không sao cả, hiện tại bọn họ không quản em nữa” Tằng Nữu cười càng vui vẻ hơn, nhận định Nghiêm Tư Cẩn đang quan tâm đến chính mình, khóe miệng cậu không phát giác nhếch cao hơn.
Vừa mới bắt đầu thấy Nghiêm Tư Cẩn đối xử với mình lạnh nhạt, trong lòng Tằng Nữu không vui, suýt chút nữa đã nổi trận lôi đình. Trước kia cậu nhất định sẽ tức giận lung tung, nhưng lần này dâng lên trong lòng cậu, chính là càng nhiều khổ sở hơn.
Biết rõ chính mình không hề có cơ hội phản kháng, Nghiêm Tư Cẩn quyết định nhìn nhận cái tên giả vờ hiền lành ngoan ngoãn này, nhưng thực chất lại là tên tàn nhẫn đáng sợ ── anh đã bị Tằng Nữu trêu đùa xoay vòng, mà đối phương có tiền lại có thế, Nghiêm Tư Cẩn đấu không lại cậu, chỉ có thể lựa chọn thuận theo.
Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, anh giống như một con động vật, chỉ có thể chờ đợi chủ nhân tùy ý thao túng.
Vào nửa năm trước, anh còn cho rằng Tằng Nữu hung ác đã trả tự do cho anh, nhưng hôm nay, vì sao cái tên ác ma kia lần thứ hai lại khoác túi da điềm mỹ xuất hiện ngay đây.
Nghiêm Tư Cẩn xác thực không hiểu rõ lắm.
※ ※ ※ ※ ※
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thật nhé, em trai Tiểu Ngưu này, chị càng ngày càng không hiểu rốt cuộc em muốn như thế nào.
Tử không giáo, mẫu có lỗi nha ~~~
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
29 chương
299 chương
58 chương