Văn Hiếu Cổ vội vã đi trong hành lang của Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Ông cảm thấy hôm nay ở Viện có gì đó không ổn. Ông đã chú ý kiểm tra toàn Viện một lượt, nhưng không thấy nơi nào có biểu hiện bất thường. Trong khi ông đang nghi hoặc, một tiếng nói vang lên phía sau lưng: - Viện trưởng Văn, chúng ta lại gặp nhau. Văn Hiếu Cổ giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy Diệp Tiêu, ông lạnh nhạt nói: - Chào anh cảnh sát Diệp! - Viện trưởng Văn, tôi có thể đi xem lại căn phòng nơi Giang Hà chết được không? - Tất nhiên là được! Ông ta dẫn Diệp Tiêu đến căn phòng Giang Hà bị chết. Diệp Tiêu quan sát một lượt, sau đó cố tình tỏ ra kinh ngạc, nói: - Hình như đã có người đến đây? - Không thể nào, không thể nào! À, tôi chỉ dẫn Bạch Bích vợ chưa cưới của Giang Hà đến đây một lần. Cô ấy đến để lấy những vật dụng cá nhân của Giang Hà để lại. Diệp Tiêu gật đầu, cố ý nói: - Ồ, ra là như vậy! Anh lại nhìn chiếc máy tính của Giang Hà và chiếc máy điện tử để bên cạnh nói: - Viện trưởng Văn, tôi có một đề nghị nhỏ, có thể mang bộ vi tính và cái máy điện tử này về để kiểm tra được không, kiểm tra xong sẽ mang trả lại ngay. - Vi tính mang đi thì không sao, nhưng còn cái máy điện tử nhập khẩu này, chúng tôi chỉ có một cái. - Viện trưởng Văn, không được thì thôi vậy. Văn Hiếu Cổ nghĩ một lúc rồi nói: - Không, không, công việc của các anh, tôi nhất định phải phối hợp chứ, có điều cái máy điện tử này chỉ có Giang Hà sử dụng được, bây giờ Giang Hà không còn nữa, cũng không có ai biết dùng. Các anh có thể mang đi kiểm tra, nhưng đừng có làm hỏng, đây là tài sản quốc gia đấy. Diệp Tiêu cười cười: - Không sao đâu, Viện trưởng Văn ạ, ông yên tâm đi! - Thế bây giờ mang đi luôn à? - Không, tôi phải đi kiểm tra một vòng đã, lúc nữa sẽ mang đi. Viện trưởng Văn, ông có thể đi làm việc của mình đi, không dám làm phiền ông nữa. Văn Hiếu Cổ bất đắc dĩ gật đầu nói: - Được! Trên môi Diệp Tiêu nở một nụ cười khó hiểu. Tiếp đó, anh đến bên cửa sổ, nhìn ra hàng cây bên ngoài, sau đó bước nhanh ra khỏi căn phòng.