Trên tường treo một bức tranh, cảnh trong bức tranh là một hoang mạc, rải đầy đá dăm và cát sỏi, đất cằn cỗi và một mặt trời lạnh lẽo. Bạch Bích nhìn chằm chằm vào bức tranh. Đây là bức tranh cô vẽ và đã được treo ở trên bức tường này đã khá lâu. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên khiến cô giật mình. Cô lắc mạnh người, xoa xoa ngực, thở một hơi dài rồi mới từ từ đi ra mở cửa. Thì ra là Tiêu Sắt. Cô ấy mặc váy ngắn bó sát người, tay cầm một bó hoa trắng to, bước nhanh vào nhà. - Bạch Bích, cậu vẫn ổn chứ? Giọng Tiêu Sắt rất hay, cứ như giọng của ca sĩ. Bạch Bích gật đầu, đón lấy bó hoa trắng từ tay Tiêu Sắt, nhẹ nhàng nói: - Cảm ơn cậu! Cô rót cho Tiêu Sắt một cốc nước. Tiêu Sắt đã quá quen với nơi này. Cô cầm lấy cốc nước, mỉm cười nói: - Bạch Bích, đừng khách sáo thế chứ. Hôm qua thật có lỗi quá, tớ đã không đến dự lễ tang của Giang Hà được. - Thôi mà, không sao đâu, tớ không thích buổi tang lễ hôm qua. Giọng Bạch Bích có vẻ mệt mỏi, ngoài Giang Hà ra, chỉ khi nói chuyện với Tiêu Sắt, cô mới không cảm thấy căng thẳng và áp lực, mới tự nhiên bộc lộ suy nghĩ thật của mình. - Sự việc của Giang Hà, tóm lại là đã xảy ra như thế nào? Đột ngột quá, tớ thật không thể ngờ lại xảy ra sự việc này. Khi nói, mắt của Tiêu Sắt sáng nhấp nhánh. Cô luôn trang điểm mắt để làm nổi bật chúng. Nhưng từ ánh mắt đó để lộ ra một điều gì đó làm cho Bạch Bích cảm thấy có chút kỳ lạ. - Tớ cũng chẳng biết. Nguyên nhân chết không rõ ràng, có lẽ là do tai nạn. Có thể trong người anh ấy có cái gì đó bất ngờ phát tác. Anh ấy làm việc ở Viện Nghiên cứu đến đêm khuya, hình như có gọi cho tớ một cuộc điện thoại, nhưng không nói gì. Tớ gọi lại cho anh ấy nhưng không thấy nghe máy, có thể sự việc xảy ra vào lúc ấy. Sáng hôm sau, đã phát hiện xác anh ấy ở Viện Nghiên cứu, tớ chỉ biết có vậy thôi. Tiêu Sắt gật đầu nghe hết lời của Bạch Bích, cô thở dài nói: - Thật là kỳ lạ, có lẽ có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết rồi ấy chứ, à không, viết thành một kịch bản, để tớ phân vai cho cậu nhá. - Thôi đừng có đùa nữa mà! Tiêu Sắt nghiêm mặt lắc đầu: - Tớ nói thật đấy. Mấy hôm nay tớ cứ nghĩ, Giang Hà, con người này tuy có quê mùa một chút, nhưng thực ra anh ấy là người rất có sức hấp dẫn, cậu biết không? Có lúc, tớ cũng hơi thích anh ấy, bởi vì, anh ấy rất đàn ông. Tớ thích những người đàn ông như vậy. Đàn ông bây giờ chả mấy ai được thế. Những người mà cố dán vào mình chút lông mao trên ngực để cho mình có tí chất đàn ông thực ra là những kẻ ngu ngốc nhất. Bạch Bích nghe Tiêu Sắt nói, như dần hiểu ra điều gì đó, rồi cô mỉm cười gật đầu nói: - Bây giờ, tất cả đều kết thúc rồi, đừng nhắc đến những chuyện đó nữa. - Được rồi, cậu sẽ sớm quên đi tất cả thôi. Tiêu Sắt nắn bả vai Bạch Bích. Cô cảm thấy như thế là đủ rồi, bả vai Bạch Bích mềm mại, cả người cô cứ như đang mềm oặt ra, và khẽ run lên. Phải khó khăn lắm Bạch Bích mới ngẩng được đầu lên, cười hỏi: - Thôi nói chuyện khác đi, lần trước cậu nói đã tham gia một đoàn kịch, đang chuẩn bị tập vở mới à? - Ừ, cậu đã nghe nói đến một nhà văn trẻ tên là La Chu bao giờ chưa? - Tiêu Sắt hỏi. Bạch Bích lắc đầu. - Ôi, anh ấy bây giờ chưa có tiếng tăm mấy, có lẽ là bởi vì những thứ anh ấy viết mọi người xem không hiểu, những người xem hiểu lại nói anh ấy là tầm thường. Hiện nay anh ấy đảm nhận viết kịch bản kiêm đạo diễn cho đoàn kịch của tớ. Chúng tớ đang tập một vở mới có tên là “Đoạn hồn Lâu Lan”. - Đoạn hồn Lâu Lan? - Bạch Bích có vẻ không thích cái tên này. - Sao thế? - Không có gì, tớ cũng chẳng biết vì sao nghe thấy cái tên này lại thấy hơi khó chịu. Tiêu Sắt an ủi: - Có khi cậu lại bị căng thẳng thần kinh rồi. Từ nhỏ thần kinh cậu đã yếu, nói thật, có lúc cậu làm người ta lo lắng lắm. Tớ rất sợ không cẩn thận cậu có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thế thì tớ sẽ không được gặp cậu nữa mất. Nói xong Tiêu Sắt cười vang. Bạch Bích cũng muốn cười chính mình, nhưng cô cuối cùng vẫn không cười nổi, chỉ là cố gắng nhếch mép lên một chút. Cô thật sự khâm phục Tiêu Sắt, ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể cười rất vui vẻ, cho dù cũng có lúc không phù hợp cho lắm. Nhưng bỗng nhiên, cô nghĩ đến mẹ. Cô khẽ nói: - Tiêu Sắt, cậu nói đi, liệu tớ có giống như mẹ tớ không? - Bạch Bích, cái cậu này lại nghĩ lung tung rồi. Thôi, cho tớ xin lỗi, vừa nãy tớ chỉ là nói đùa thôi. Đừng để ý đến làm gì. Cậu sẽ chẳng làm sao đâu. Mẹ cậu cũng sẽ sớm được về thôi. Tiêu Sắt đưa tay ra vuốt lên mái tóc của Bạch Bích, rồi từ từ thả cho những ngón tay tuột khỏi mái tóc. - Không sao đâu, tớ biết tớ là người không may mắn. - Đừng nói như vậy mà. - Năm tớ 10 tuổi, bố tớ bị tai nạn vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 40, ông chỉ vì muốn đưa tớ đi khám bệnh nên còn chưa kịp thổi nến sinh nhật đã đi rồi. Nếu như không phải vì tớ, chắc chắn ông đã chẳng xảy ra chuyện. Rồi sau đó, mẹ tớ thần kinh không bình thường, toàn nói những lời đáng sợ, cuối cùng cũng phải vào bệnh viện tâm thần, mấy năm rồi còn gì. Còn tớ, trước khi kết hôn một tháng, đã mãi mãi mất đi người chồng chưa cưới, hơn nữa nguyên nhân chết còn không rõ ràng. Nói một cách ngắn gọn là, tớ sống mới chỉ có hơn 20 năm ngắn ngủi thế mà có lẽ ngoài cậu ra, những người thân thiết nhất gần như đều bỏ tớ mà đi. Có lẽ tớ bị nhiễm phải vận xấu rồi. Lại còn... Bạch Bích thấy sống mũi cay cay, rồi tắc lại, không thể nói tiếp. Tiêu Sắt thở dài nói: - Những điều đó tớ đều biết, nhưng cậu đừng sợ, chí ít thì cũng còn có tớ đây. Bạch Bích bỗng nhìn Tiêu Sắt bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: - Hãy hứa với tớ, cậu phải sống thật tốt. Tớ muốn cậu sống vui vẻ đến trăm tuổi. Tiêu Sắt nhìn đôi mắt đã đỏ hoe đang mở to của Bạch Bích với vẻ không tự nhiên lắm. Cô cười trả lời: - Không vấn đề gì, cho dù cậu không cho tớ sống, tớ cũng sẽ cố để sống bằng được. Một trăm tuổi ít quá, phải một trăm lẻ một tuổi ý chứ. Bạch Bích cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười. Tiêu Sắt đứng lên nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, nói: - Bạch Bích, tớ nghĩ là buổi tối cậu nên kéo rèm cửa xuống, không nhỡ có người nhìn trộm. - Nhìn trộm cái gì cơ? Tớ chẳng có gì để mà nhìn cả. Tớ chỉ thích ngắm trời đêm, phía xa trong màn đêm có những ngọn đèn như những ánh sao, giống như đang nói chuyện với một thế giới khác. Bạch Bích cũng hướng ánh mắt ra bên ngoài. - Lại thế rồi, thật chịu không nổi cậu. Thôi, tớ về đây, mau cắm hoa vào lọ đi. Mấy ngày nữa đến đoàn kịch xem chúng tớ tập nhé. Sau đó, cô ghi lại địa chỉ của đoàn kịch đưa cho Bạch Bích, rồi ra về. Tiêu Sắt là bạn gái thân nhất của Bạch Bích. Họ là bạn học với nhau từ nhỏ. Hình như họ có duyên với nhau. Cho dù tính cách của hai người khác hẳn nhau. Bạch Bích lúc nhỏ tuy xinh đẹp, nhưng sắc mặt trắng bệch, khi nhìn ai thì cứ nhìn chằm chằm vào mắt người ta, kiểu nhìn như thế khiến người khác e ngại. Cô ít nói, có lúc cả ngày chẳng nói câu nào, có lúc lại nói những câu rất sợ, tóm lại dáng vẻ rất thần bí. Do hoàn cảnh đặc biệt, mất bố từ khi còn nhỏ, nhiều người cho rằng cô rất đen đủi, cao số, rất nhiều đứa trẻ không dám lại gần cô. Chỉ có Tiêu Sắt là không để ý đến những điều đó. Cô tìm cách tiếp cận với Bạch Bích cô độc. Bạch Bích nói câu nào cô đều tự nguyện kiên nhẫn lắng nghe, chứ không bỏ chạy như những đứa trẻ khác. Thế là, cô trở thành bạn thân của Bạch Bích và cũng là người bạn cùng tuổi duy nhất chiếm được lòng tin của cô. Sau này Bạch Bích học Mỹ thuật, Tiêu Sắt thì đến Học viện Sân khấu học khoa Biểu diễn. Tiêu Sắt luôn muốn trở thành một diễn viên, nhưng cô không có các mối quan hệ, lại không tự nguyện làm kiểu bán mình, kết quả là chỉ được đóng mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn sống qua ngày. Hiện nay Tiêu Sắt chỉ có thể trở về đúng nghề của mình với việc diễn kịch. Vở kịch bây giờ đang tập là vở kịch đầu tiên của cô. Tuy vậy, mối quan hệ giữa cô và Bạch Bích vẫn tốt như xưa. Khi Bạch Bích và Giang Hà chuẩn bị kết hôn, Tiêu Sắt cũng thường xuyên ở bên cạnh họ để đưa ra các kế hoạch. Khi sửa chữa căn hộ này, Bạch Bích thậm chí còn chuyển sang ở với cô. Sau khi Tiêu Sắt đi rồi, căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo. Chỉ có sự có mặt của Tiêu Sắt mới mang đến cho căn phòng chút sinh khí. Bây giờ nó lại trở về với sự trầm lặng chết chóc vốn có. Bạch Bích lại có cảm giác trống rỗng. Cô thấy có gì đó hụt hẫng ở trong tim. Cô nhìn những bông hoa trắng trong bình. Loại hoa này rất hợp để dùng trong tang lễ. Cô rất hối hận vì sao trong lễ truy điệu hôm qua cô đã không dâng tặng Giang Hà một bó hoa trắng như thế này. Cô luôn thích màu trắng, đặc biệt là hoa trắng, có lẽ cũng bởi vì đó là tượng trưng cho tên của cô. Bạch Bích lại hướng ánh mắt ra trời đêm ngoài cửa sổ.