Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh
Chương 17
Eleanor nhắm mắt lại. “Anh ta là một kẻ phóng đãng, Rache ạ” nàng nói”Chị phải tránh xa anh ta ra” Nàng biết rằng mình nên giải thích một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng Rachel là chị họ thân thiết của nàng.
“Ồ.” Rachel nói. “Ồ, chị nghe rồi. Chị cũng biết rằng mình thật ngốc nghếch. Nhưng người ta bảo những kẻ ăn chơi phóng đãng lại thường là những người đàn ông vô cùng hấp dẫn. Nhưng chị sẽ nghe theo lời khuyên của em, Ellie. Chị nghĩ là nếu anh ta là một quý ngài thì chị cũng sẽ thay đổi ý kiến- một tòng nam tước đấy.” Cô thở dài. “Vậy mà điều đó cũng chẳng tạo nên sự khác biệt nào. Nhưng chuyện trò với anh ta thật là vui biết bao, Eleanor ạ.”
Eleanor gật đầu. “Nhưng chị phải tránh xa khỏi anh ta đấy.” Nàng nói. “Chị nhất định phải làm thế, Rachel. Em không muốn nhìn thấy chị bị tổn thương vì anh ta.”
“Chị sẽ tránh xa anh ta.” Rachel nói và mỉm cười buồn bã.
Chị ấy sẽ làm vậy thôi, Eleanor nghĩ, cảm thấy đã nhẹ nhõm hơn. Chị ấy là một cô gái thật quá nhạy cảm.
***
Đầu tiên, Eleanor đã nghĩ rằng nàng sẽ một mình làm một chuyến thăm viếng vào làng buổi chiều nay. Đó cũng là một trong số những trách nhiệm của nàng trên cương vị là Nữ bá tước Falloden, mặc dù đối với nàng, công việc này lại vô cùng dễ chịu. Nếu như có điều gì nàng cảm thấy thích thú trên cương vị mới này, thì nàng sẽ trả lời ngay đó là quyết định đi về nông thôn của họ, và sự đón chào tuyệt vời quá mức mong đợi của dân làng. Việc đi thăm họ thường xuyên luôn nằm trong những mục tiêu của nàng nhằm mang lại một điều gì tốt đẹp hơn cho những tá điền và dân làng của chồng nàng.
Nhưng nàng không tiếc nuối chút nào khi đi cùng với mọi người. Nàng bị nhồi nhét trong mộtchiếc xe ngựa cùng với Muriel, Rachel, Ngài Albert và Ngài Sotherby, họ vừa đi vừa nói chuyện và cười đùa vui vẻ. Hai cô của nàng ngồi trên chiếc xe còn lại đang chạy trước mặt, chồng nàng đi cùng và đang chuyện trò với họ. Anh điều khiển xe ngựa trông hoàn toàn thoải mái, tất cả bọn họ đều cười vui thích trước những gì anh nói. Anh quả là một quý ông hoàn hảo, nàng bắt buộc phải thừa nhận điều này. Cho dù anh có đã nghĩ gì về gia đình nàng đi chăng nữa, anh vẫn cư xử với họ hết sức lịch thiệp và nhã nhặn chừng nào họ còn lưu lại làm khách của anh.
Nàng cảm thấy lòng mình dâng lên một niềm tự hào về anh. Và cả niềm tự hào mình đã thuộc về anh nữa.
Họ không phải đang đi thám hiểm hay du lịch, nàng nghĩ thế. Nàng muốn tận hưởng buổi chiều ngày hôm nay. Như ngài tử tước đã nói vào lúc sớm, thời tiết Giáng sinh thật tuyệt vời. Và bản thân Giáng sinh cũng là một mùa phi thường và kì diệu nữa, nàng nghĩ, cuộn đôi tay mình trong những chiếc găng ấm áp, đưa mắt ngắm nhìn hơi thở mình đang bay lên thành những đám mây mỏng mảnh trên đầu. Âm thanh của vó ngựa nện đều đặn trên tuyết hòa lẫn với tiếng kêu lanh canh của những quả chuông và tiếng cót két của những chiếc xe đang lăn bánh trên đường.
Nàng tiếp tục nhìn lên phía trước, không tham dự vào cuộc chuyện trò của các chị và những quý ông kia. Anh đã là chồng nàng, nàng nghĩ, ngắm nhìn tấm lưng thẳng, hai bắp đùi mạnh mẽ và đôi tay đeo găng của anh đang giữ chặt dây cương. Chồng của nàng. Người đàn ông mà nàng sẽ trao gửi hết cuộc đời còn lại. Ý nghĩ đó đã cách đây không lâu, lần đầu tiên đã làm nàng rùng mình kinh hãi – cho đến tận bây giờ, vẫn thật khó khăn khi nhớ lại những ngày đầu tiên của họ. Nó là một điều nàng đã phải chấp nhận như việc chấp nhận đối mặt với một cuộc sống bất hạnh và nhiều nỗi âu lo. Bây giờ nó như một sự... Thử thách. Phải, đúng là một thử thách.
Nàng quay đầu lại và bất chợt bắt gặp đôi mắt tò mò của ngài Albert. Họ cùng vội quay đi chỗ khác ngay lập tức.
***
Hôm nay là buổi học cuối cùng của bọn trẻ. Tất cả bọn chúng đều đang rất háo hức và khích động bởi vì bà Nữ bá tước sẽ đến thăm và nghe chúng đọc bài ngày hôm nay. Sự khích động và nỗi lo lắng luôn đi cùng với nhau của cô giáo còn tăng lên gấp mười khi nhìn thấy nữ bá tước của họ đang đến kèm thêm hai quý bà nữa, nhưng sửng sốt nhất vẫn là sự xuất hiện của Ngài bá tước.
Những quý bà lớn tuổi liền được giới thiệu tên ngay, một người thì chào rất nhã nhặn trong khi người còn lại thì mỉm cười hiền hậu như một người mẹ, cả hai đều ngồi lên những chiếc ghế mà Cô giáo Brook vừa vội vàng mang đến. Ngài lãnh chúa vẫn kiên quyết đứng bên khung cửa, tay chắp sau lưng, trong khi phu nhân của ngài mỉm cười dịu dàng với tất cả bọn trẻ và bắt đầu tiến về phía băng ghế ngồi của bọn chúng và nói chuyện với từng đứa một.
Cô Brook đột nhiên cảm thấy rất kinh hoàng. Điều này chưa từng được lên kế hoạch trước bao giờ cả. Cô chưa hề chuẩn bị cho bọn trẻ để chuyện trò với bà Bá tước, người mà lẽ ra sẽ đến một mình, sẽ ngồi đợi trên chiếc ghế đã được sắp xếp một cách chu đáo đặt trên chiếc bục kia, trong lúc đó bọn trẻ sẽ đứng dậy từng đứa một và đọc trôi chảy những đoạn văn đã chuẩn bị sẵn trong tập đọc của chúng.
Cô Brook nuốt khan trong họng và nhận ra tình cảnh gay go của cô chính là bắt nguồn từ dáng đứng bất động của Ngài lãnh chúa và những quý bà lớn tuổi đang ngồi trên ghế kia- những người khách của Grenfell Park.
Bá tước ngắm nhìn vợ mình chăm chú. Nàng dường như không chú ý chút nào đến những nghi thức ngoại giao đúng đắn vàomột dịp như thế này. Nàng đáng lẽ phải đóng vai trò của một quý bà đài các, kiêu sa và cách biệt, sẽ gây một ấn tượng khiếp sợ và thán phục trong tim lũ trẻ cũng như Cô Brooks nữa. Giống như chàng đang đóng vai trò Đức ông của mình, đứng bất động trong phòng học và chau mày nghiêm nghị.
Mặc dù vậy chàng không được tự ý chọn lựa vai trò đó cho mình. Nó là một phần đã ăn sâu vào tâm trí chàng bởi nền tảng giáo dục từ lâu chàng đã được học, khiến cho chàng dường như không thể làm khác đi được. Bọn trẻ hiển nhiên là bớt căng thẳng thấy rõ và vui sướng trước sự gần gũi quá sức mong đợi và nụ cười ấm áp của nàng trong căn phòng. Nhưng thay vì cảm thấy thất vọng trước lối cư xử chưa hợp lẽ của nàng ( bà nội chàng mà chứng kiến chuyện này chắc sẽ đội mồ ngồi dậy mất), chàng lại cảm thấy một nỗi thèm muốn và ghen tị cùng lúc với một niềm tự hào không ngờ đến dâng lên trong lòng. Và còn một điều gì khác nữa. Nàng thật vô cùng xinh đẹp, ấm áp, và ân cần - làm sao chàng đã từng nghĩ rằng nàng là một người lạnh lùng cơ chứ?
Nhưng Cô Brook nhìn trông như thể sắp sửa bị chứng ngập máu tấn công. Chàng bèn tiến vài bước về phía cô.
“Bà đã dạy ở đây từ hè rồi phải không, thưa bà?” chàng nói. “Ngài giáo sĩ Blodell đã thông báo với tôi lúc ông ấy tìm được bà là ứng cử viên tuyệt vời cho vị trí này, và tôi chưa từng nghe được điều gì khác ngoại trừ những báo cáo tốt đẹp về việc dạy của bà từ khi bà đến đây.”
Cô Brook lập tức đỏ mặt trước lời khen ngợi rồi vội nhún gối chào một cách ngượng ngùng. “Xin cảm ơn ngài.” cô ấy nói. “Tôi chỉ làm hết sức của mình thôi, thưa Đức ngài”
Chàng mỉm cười với cô ấy. “Bà dự định cho lũ trẻ tập đọc phải không?” Chàng hỏi. “Tôi thấy các quý bà đã sẵn sàng nghe bọn chúng đọc rồi. Hi vọng chúng tôi không làm gián đoạn những kế hoạch trong ngày của mọi người.”
“Ôi không, thưa Đức ngài.” Cô Brook vội vàng đảm bào với chàng. “Chúng tôi rất lấy làm vinh dự thưa ngài. Còn hơn cả vinh dự nữa.”
“Vậy chắc bà không phiền nếu chúng tôi chuyện trò với lũ trẻ một lúc trước đã.” Chàng nói. “Chúng tôi không định chất vấn chúng về bài học ngày hôm nay đâu, thưa bà. Giáng sinh mà” Chàng mỉm cười trấn an bà giáo lần nữa.”
Cô Brook đã từng rất sợ hãi. Bây giờ cô bớt căng thẳng hơn nhiều, và đã bắt đầu nhìn Ngài bá tước với sự tôn kính gần gũi hơn trong đôi mắt.
Còn bây giờ, chàng khám phá ra mình đã chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến tới bọn trẻ và chuyện trò với chúng, như vợ chàng đang làm. Chàng gần như cảm thấy khiếp hãi. Biết nói gì với bọn trẻ trong làng bây giờ? Làm sao mà nàng có thể trông hoàn toàn thoải mái thế nhỉ, cứ như việc đó là niềm ưa thích của nàng vậy?
“Các cháu có một buổi hòa nhạc vào ngày mai phải không?” Chàng hỏi nhóm những bé trai đầu tiên mà chàng nhìn thấy trước nhất. Một câu hỏi thật ngốc nghếch vì đã rõ ràng câu trả lời rồi.
Chúng gật đầu, những đôi mắt tròn xoe đều mở to.
Chàng mỉm cười, tìm kiếm trong đầu những câu khả dĩ tiếp theo để nói.
“Nhưng chúng cháu không có chỗ nào để biểu diễn cả.” một giọng lanh lảnh cất lên.
Bá tước tìm ra nơi bắt nguồn giọng nói đó và nhướng mày lên. “Không có chỗ nào ư?” Chàng nói với nó một cách khích lệ.
“Phòng học thì quá nhỏ cho tất cả bố mẹ của bọn trẻ, thưa ngài.” Đó là giọng của vợ chàng, cất lên ấm áp đầy vẻ quan tâm và có một chút gì vui thích trong đó. “Bọn trẻ chỉ đang nói với tôi về việc ấy thôi. Giáo đường của nhà thờ thì lại phải đóng cửa cho đến tận mùa hè vì ngói trên trần đã bị hư hỏng nặng.
“Được rồi,” bá tước nói, “tôi sẽ cho lệnh lợp lại ngói xong, chỉ trong vòng vài ngày tới thôi.”
Bọn trẻ vội hoan hô một cách háo hức. Bằng tiền của cha nàng, chàng nói với nàng điều đó bằng ánh mắt hơi đanh lại đang lướt trên mặt nàng. Như một phản xạ phòng vệ tự động chàng đợi chờ những lời châm chọc lại. Nhưng nàng lại chỉ đang mỉm cười.
“Trong lúc chờ đợi,” nàng nói, “chúng phải biểu diễn buổi hòa nhạc đó trong điều kiện chật chội đến tuyệt vọng vì quá đông người mất thôi, hoặc là vẫn phải sử dụng nhà thờ, nơi rõ ràng là không phù hợp chút nào.”
“Trừ phi là có sự lựa chọn khác.” chàng nói.
“Ôi thưa ngài.” Cô Brook thốt lên giọng đầy lo lắng. “Phòng học của trường đã là quá tốt rồi. Còn các con, thật là hư quá khi quấy rầy Đức ngài và Đức bà đây bằng một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.”
“Nhưng chuyện này lại không nhỏ nhặt chút nào, thưa bà?”, chàng nói, quay về phía cô giáo. “Và chắc hẳn phải cách nào khác chứ.” Chàng nhìn lại vợ mình, nàng vẫn đang mỉm cười với chàng. Nàng biết rõ điều chàng đang nghĩ, chàng chắc chắn là như vậy. Giống như là người chồng và người vợ đều thấu hiểu rõ ràng suy nghĩ của nhau. Thật là một khoảnh khắc lạ lùng và không thực.
“Chúng tôi đang có một nhà đầy khách, Cô Brook ạ,” nàng nói, “những người chắc chắn sẽ rất vui thích được thưởng thức buổi hòa nhạc của bọn trẻ. Và còn nữa, họ không thể nào cùng chen chúc trong căn phòng chật chội này với cả cha mẹ và ông bà của chúng được. Cô và dì cũng nghĩ như cháu phải vậy không, Dì Catherine, cô Beryl?”
“Dì chắc chắn,” Dì Catherine nói, “là chúng ta đều sẽ rất thất vọng nếu bỏ lỡ một buổi hòa nhạc như thế.”
“Vậy thì quyết định” Bá tước nói. “Bọn trẻ sẽ đem về nhà một tin tức mới rằng, buổi hòa nhạc ngày mai sẽ được tổ chức tại Grenfell Park. Bắt đầu lúc vào lúc bốn giờ, chúng ta có nên nói như thế này không?” Chàng nói tiếp, tay chắp sau lưng. “Rằng đó là một quyết định rất thỏa đáng để giải quyết khó khăn này?”
“Và tiếp sau đó sẽ có một buổi tiệc,” vợ chàng nói, “với thật nhiều trò chơi và thức ăn ngon nữa.” Nàng lại mỉm cười dịu dàng với bọn trẻ.
Một vài đứa trẻ nhìn họ chằm chằm, miệng há tròn xoe, số còn lại hoan hô ầm ĩ. Có hai bé trai thậm chí còn lộn ngược người ra đằng sau ghế ngồi của chúng một cách phấn khích, và gây ra một vụ huyên náo đáng kể trong khi Cô Brook cứng cả người và nhìn chúng giận dữ.
“Thật là quá sức tử tế, thưa ngài, thưa bà.” cô ấy nói. Lấy lại quyền hạn của mình, cô ấy hướng về phía những học trò đang quá khích vì vui sướng. “Cô tin rằng các con sẽ bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách đúng đắn bằng cách vỗ tay hoan nghênh, phải không các con?”, cô ấy nói và làm mẫu bằng cách vỗ hai tay vào nhau thật nhẹ nhàng và lịch sự.
Bọn trẻ vỗ tay với sự nhiệt tình lớn hơn gấp bội. Bá tước mỉm cười với vợ và chợt nhận ra lần đầu tiên trong mối quan hệ của họ - ở bên ngoài phòng ngủ - họ đã kết hợp với nhau thật ăn ý như là hai vợ chồng thực thụ. Rất nhịp nhàng cùng nhau, mà chẳng cần phải bàn tính trước, họ đã cùng lên kế hoạch một buổi hòa nhạc và một bữa tiệc cho bọn trẻ và cả cha mẹ chúng trong ngôi nhà. Điều chưa từng được nghe nói đến ở những vùng lân cận, điều mà người đầu bếp của chàng cũng đành phải cam chịu thôi. Chàng cảm thấy vô cùng hài lòng, thích thú với việc này mà chẳng biết nguyên nhân tại sao.
“Cô Brook.” vợ chàng nói. “Tôi hiểu là bà muốn bọn trẻ đọc bài cho tôi nghe. Tôi rất vui thích được nghe chúng đọc, vậy bà muốn tôi sẽ đứng ở đâu đây?”
Rất nhanh, nàng đứng lên chiếc bục và chàng thì lại đứng bên khung cửa một lần nữa. Nhưng nàng đã cư xử thật tế nhị và khôn ngoan, chàng nghĩ - nếu như nàng đã có dự định từ trước như vậy. Bây giờ thì bọn trẻ không còn bị căng thẳng vì quá khích động nữa mà đang vui vẻ tận hưởng niềm vui bất ngờ này. Thậm chí Cô Brook nhìn cũng không còn dễ cáu kỉnh như trước. Và bọn trẻ đứng lên từng đứa một và lần lượt đọc trong khi Eleanor mỉm cười khích lệ chúng.
“Các cháu thật tuyệt vời.” Nàng nói khi đứa bé cuối cùng đã ngồi xuống. “Và đọc rất hay. Ta chưa từng biết đến niềm vui thích nào như vậy trong cả thời gian dài trước đây. Thế ngày mai buổi biểu diễn có tuyệt vời như thế này không?”
Bọn trẻ đều cười vui.
“Ta sẽ rất mong đợi vào ngay mai đó.” nàng nói và chuẩn bị bước đi. “Có phải Giáng sinh luôn là ngày lễ tuyệt vời nhất trong năm đúng không nào?”
Bọn trẻ nhìn như là chúng đều sẵn sàng nhao nhao để hưởng ứng câu nói của nàng, nhưng Cô Brook liền ra hiệu cho chúng, chúng liền đỏ mặt rồi cùng đồng thanh câu hát. “God Rest Ye, Merry Gentlemen.” (*) những từ ngữ được bọn trẻ hát lên với một sự nhiệt tình và hăng hái quá mức và hoàn toàn chẳng để tâm chút nào đến ý nghĩa của bài hát.
Đúng vậy, Giáng sinh quả là kì diệu và tuyệt vời, Bá tước nghĩ, thầm trả lời cho câu hỏi của vợ chàng khi chàng mở cánh cửa phòng học nhường lối cho các quý bà đi trước và giơ tay chào tạm biệt bọn trẻ và cô giáo.
“Còn bây giờ chúng ta đến nhà ông mục sư,” chàng nói, “để báo tin cho bà Blodell nơi tổ chức mới của buổi hòa nhạc và cho bà ấy biết luôn về bữa tiệc phải không?”
“Vâng.” vợ chàng nói, nắm lấy tay chàng. “Tôi chắc nó cũng là một trách nhiệm nặng nề của bà ấy nữa đấy, thưa ngài.”
Chàng nhìn sang vợ mình khi nàng đang quay đi nói điều gì đó với hai người cô, và lấy làm ngạc nhiên tự hỏi vể nhứng ánh sáng long lanh, rực rỡ còn đọng lại trong mắt nàng khi nàng nhìn và nói chuyện với chàng.
(*) “God Rest Ye, Merry Gentlemen. “hay là (may God rest you merrily, gentlemen) câu hát mở đầu cũng là tiêu đề của bài hát truyền thống chúc mừng Giáng sinh ở Anh, tương tự như bài Silent Night.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
64 chương
20 chương
6 chương
17 chương