“A, thật sự là ngoài ý muốn vô cùng thích hợp a.” Yayoi nhìn thấy người thiếu niên trước mặt này, nói một cách khoa trương thì đều có thể gọi là “Tinh tế”. Hiện tại hắn mặc trên người mình chính là bộ âu phục được đặt may riêng, vẻ mặt xấu hổ cầm góc áo, cũng không phải là không thích bộ quần áo này, mà chính là do bộ quần áo bó chặt làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên. Còn hơn so với âu phục gò bó mà hắn đang mặc này, hắn càng thêm thích mặc đồ thoải mái nhẹ nhàng như áo sơmi cùng với áo khoác ngoài. “Dù sao cũng đều đã mặc vào rồi, chụp một tấm ảnh đi.” Yayoi cười đứng ở phía sau thiếu niên, đem tay không mang găng tay khoát lên trên vai Akutagwa. Khi phát hiện thiếu niên không hề mỉm cười gì với cameras, cô không chút do dự nào vươn tay nắm hai gò má của hắn, làm ra một kiểu dáng tươi cười. Đối với loại hành vi trẻ con này của Yayoi, ngược lại thì Akutagawa biểu hiện ra cảm giác bất đắc dĩ giống như người lớn, buông xuống suy nghĩ than thở thuận theo cô làm như vậy. Cứ việc không nghĩ muốn nói như thế nào đi nữa, nhưng mà… Hắn thật sự hiểu được có đôi khi Yayoi – siêu – cấp – ấu – trĩ. Vũ hội nhà Yushida được diễn ra vào cuối tuần trong năm, thời gian là vào buổi tối. Bữa tiệc linh đình tại đây là buổi tiệc rượu của giới thượng lưu trong xã hội, người nhận được sự chú ý nhất thật ra vẫn chính là con gái một nhà Yushida. Là người thừa hợp pháp duy nhất của nhà Yushida về địa vị xã hội cùng với tài sản khổng lồ, cũng rất khó không để cho người chú ý. Mà khi người phụ nữ này xuất hiện, cũng không hề mặc chiếc váy xòe dài như mọi ngày thường mặc, mà là mặc một thân lể phục dạ hội đầy thanh lịch. Bên người còn có một thiếu niên đi theo, nhìn qua thì cả người thiếu niên đều có vẻ không được tự nhiên. “A, Yayoi.” Yushida phu nhân cũng đã thật lâu rồi không có nhìn thấy con gái, cho nên trước khi Yayoi xuất hiện ra với mọi người, bà liền kéo tay con gái mình lại đây. Một lát sau mới đem ánh mắt xoi mói đặt ở trên người thiếu niên, được nghe nói chính là “Thiếu niên được con gái mình thu dưỡng” này. Yushida phu nhân cũng là người có tiếng xuất thân ở trên giới thượng lưu xã hội, đối với khí chất cùng lễ tiết cũng rất là vô cùng quen thuộc, liếc mắt một liền nhìn thấu người thiếu niên này đang không được tự nhiên. Thế nhưng, trời sinh cậu bé này ra với khuôn mặt dễ nhìn, tuy rằng ở độ tuổi này còn chưa hoàn toàn được nở rộ ra, nhưng mà ít nhiều gì cũng có thể nhìn thấy bộ dáng anh tuấn trong tương lai không xa. “A nha, thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu.” Bà vươn tay lên muốn sờ đầu của thiếu niên, tay của Akutagawa trong nháy mắt liền siết chặt khi tay của Yushida phu nhân nâng lên đến gần. Hắn vẫn không thể làm được, không hề quen thuộc về trường hợp tại đây, lại càng không quen việc bị người xa lạ đụng vào. Nhưng mà tay của Yushida phu nhân cũng không có dừng ở trên đầu thiếu niên, Yayoi đi trước một bước cầm lấy cái tay kia. “Mẹ, cha đi đến nơi nào rồi? Mang con đi nhìn thấy ông ấy đi.” Cô làm như mình là bé gái nhỏ nắm lấy tay mẹ làm nũng, nở rộ ra nụ cười làm cho người ta nhịn không được muốn cười, lại nhịn không được muốn lập tức hoàn thành yêu cầu của cô. Tất cả lực chú ý của Yushida phu nhân đều đặt ở trên người Yayoi, nắm tay của cô cười nói. “Cha của con đi thăm khách, rất nhanh liền tới đây. À, mẹ còn mang theo chocolate được nhập khẩu từ Pháp, là loại mà trước kia con rất thích ăn, mẹ đi lấy lại đây cho con –” Nói như vậy xong, Yushida phu nhân đều bị tấm lòng tình thương của người mẹ nhồi nhét tràn đầy, lập tức hành động, đi tới một bên đi lấy chocolate cho Yayoi. Đợi bà ấy đi xa, Yayoi mới xoay người sang chỗ khác, thiếu niên cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, đợi cho đến khi bàn tay của Yayoi đặt ở trên đầu hắn, thì mới hơi run rẩy một chút. “Không cần phải miễn cưỡng chính mình như vậy.” Yayoi cưởi tủm tỉm nói. “Nếu như cảm thấy không thể làm ra thói quen như vậy, có thể nói cùng với chị.” Thiếu niên nhấp nháy môi, một lát sau mới lắc đầu. “Không có việc gì .” Ở trong này làm cho cả người hắn không được tự nhiên, ánh mắt này, tiếng nói nhỏ khe khẽ này, khuôn mặt tươi cười này, trang phục đẹp đẽ đó đến từ giới thượng lưu xã hội này — Không có đồ vật giống nhau này nọ đang không ngừng nhắc nhở hắn, chính mình cùng với nơi này không hợp nhau. Nhưng mà… Yayoi ở trong này. Như vậy là được rồi. Không có thói quen cũng tốt, cảm thấy không hợp nhau cũng tốt, cả người không được tự nhiên cũng tốt. Chỉ cần Yayoi ở trong này, như vậy là được rồi. Mặt khác Yushida tiên sinh ở một bên vừa mới cùng khách gặp gỡ xong, cùng với vợ mình đi tới hướng bên này, đầu tiên mắt liền nhìn thấy được người thiếu niên có chút gầy yếu này, theo sau đó là tầm mắt đặt trên người của con gái nhà mình, “Yayoi”. Ông gọi tên con gái mình một tiếng, thế nhưng khác với Yushida phu nhân, ông thiếu mất một phần thân mật, giống như là đang làm theo phép tắc thông thường. Yayoi thu hồi tay mình lại, hai tay vén phần váy trước của mình cúi đầu thi lễ. “Cha.” Xa lạ giống như là cấp trên cùng với cấp dưới, không có nửa phần thuộc về tình cảm ấm áp của cha con. “Đây là một trong những đứa nhỏ mà con thu dưỡng sao?” Giữ lại phần râu phù hợp với tuổi tác của mình, vẫn như cũ có thể nhìn ra Yushida tiên sinh khi còn trẻ tuổi chính là một anh chàng đẹp trai. Ông uy nghiêm nhìn kỹ người thiếu niên với khí chất tối tăm này, Akutagwa dựa theo những gì Yayoi đã giảng dạy cho hắn, đối với Yushida tiên sinh thi lễ với thái độ lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh. “Ngài tốt, Yushida tiên sinh, cháu gọi là Akutagawa — Akutagawa Ryuunosuke.” Ở trên phần thái độ lễ tiết, thật ra thiếu niên không hề khủng hoảng. Yushida tiên sinh đối với hắn gật đầu. — Giống như là vì một người nào đó, giống như một con thú nhỏ cố gắng thu hồi nanh vuốt của mình. Nhưng mà đây cũng không phải là một chuyện quan trọng nào, Yushida tiên sinh thở một hơi thật dài. “Yayoi, con cũng không còn nhỏ, có thể lo đến việc kết hôn đi.” Không khí vi diệu đến cực điểm, ngay cả Yushida phu nhân ở một bên đều hiểu được lúc này đi nói những chuyện này thật không thích hợp, thế nhưng với tư cách là người cha, Yushida tiên sinh không chút nào lo lắng đến mặt mũi của con gái mình. “Sớm đi lấy chồng, sinh ra một người thừa kế, đây mới là việc mà con cần phải làm với tư cách là con gái một nhà Yushida.” “Cha nói thực có đạo lý.” Yayoi trên mặt lộ vẻ mỉm cười. “Chỉ là, đây không phải là chuyện chỉ một mình con cố gắng là có thể được.” Bầu không khí này quả thực xấu hổ đến cực điểm, một bên Akutagawa xoay qua… nhìn Yayoi. Người ở phía sau lại đi về phía trước từng bước, đối với Yushida Ichirou hơi cúi đầu xuống. “Cha, ánh mắt của con gái thật sự không được tốt lắm, chính bản thân con cũng không phải là người phụ nữ xuất sắc gì, loại chuyện về hôn nhân này, hay là muốn xem duyên phận.” Người đàn ông trung niên với khuôn mặt kéo căng ra rốt cuộc không thể kiên trì được nữa. “Mỗi năm đều là câu trả lời đầy thuyết phục này, con cũng nên thương cảm cho tâm tình muốn ôm cháu trai của chúng ta đi.” Ông khoát tay áo. “Sau hai mươi lăm tuổi, nhất định phải kết hôn, đã biết chưa?” Yayoi mỉm cười cung kính khom người, cũng không trả lời, chỉ là dắt Akutagawa kéo hắn đi tới một bên, lấy cho hắn một nước lê tuyết, chính mình thì lại cầm một ly Champagne đứng ở một bên chậm rãi uống. Thiếu niên cũng không nói gì, chỉ là im lặng nhìn cô, cuối cùng rốt cuộc Yayoi không nhịn được mở miệng trước, “Ngượng ngùng quá, cho em nhìn đến chuyện cười.” Cô đem một ly Champagne uống một hơi cạn sạch, sau đó che miệng lại ho khan hai tiếng. “Cảm ơn em, hôm nay em đã thật sự cố gắng.” Cô vốn nghĩ muốn vươn tay niết mặt của hắn một chút, cuối cùng biến thành sờ đầu của hắn. Akutagawa lại trầm mặc xuống dưới, một lát sau mới mở miệng ra hỏi. “Năm nay cô mấy tuổi?” “Hai mươi mốt, làm sao vậy?” “Không có gì.” Thiếu niên xoay đầu đi, ho khan một tiếng. Còn có bốn năm… “Akutagawa kun, nói một nửa cũng không phải là thói quen tốt nga.” Trên mặt Yayoi hiện lên một chút hồng hào, nhẹ nhàng lôi kéo xuống. “…” Uống nhiều a, thiếu niên muốn nói cái gì đó, trước che miệng mìnhlại ho khan lên. “Con ma men, bàn tay đừng làm loạn a.” “Chị nào có đạo lý chỉ một ly thì đã say chứ.” Yayoi cười yếu ớt một chút, ánh mắt lại nhẹ nhàng hướng về phía xa xa. “Cô…” Thiếu niên còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Yayoi đánh gãy. “Akutagawa-kun, đi đến phía sau chị đi.” “Cái gì…” Còn không có phản ứng lại đây, thiếu niên đã bị Yayoi kéo một phen ra tại phía sau, giống như là con gà mái bảo vệ đứa con của mình. Yayoi nhìn chăm chú vào người thiếu niên không lớn hơn so với Akutagawa không được bao nhiêu ở trước mặt mình, mặc chiếc áo khoác dài màu đen, cảnh vật chung quanh cũng không hề ăn khớp gì với thiếu niên, người sau lộ ra một mỉm cười. Mà trong ánh mắt kia, ngay cả một chút độ ấm khi mỉm cười cũng đều không có.