Lời chúc phúc
Chương 27
“Ngày đầu năm âm lịch đi đến đền để cầu nguyện? Thật có lỗi, anh cũng không có nguyện vọng để mong trở thành sự thật.” Đối mặt với yêu cầu sáng sớm Nguyên Đán đi đến ngôi đền để cầu nguyện của Kaori, Akutagawa lấy khuôn mặt vẫn trước sau như một lạnh nhạt, ngữ điệu từ chối. Dường như cho rằng không cần nhất thiết phải đi cầu nguyện trong năm mới, cũng cảm thấy cầu nguyện cũng không sử dụng được gì.
“Không đi sao.” Nhưng mà đối với loại biểu hiện này của hắn, dường như Kaori cũng đã thành thói quen, cho nên nắm tay đặt ở một bên trên tay hắn, không chịu thua đến gần theo dõi khuôn mặt hắn. “Thật sự không muốn đi sao?” Cô dùng âm thanh làm nũng, làm cho người ta nghe xong sẽ cảm thấy được hòa tan.
Tuy rằng rất ít khi làm nũng, bất quá hôm nay tung ra tuyệt chiêu làm nũng một chút như vậy dường như cũng không thành cái vấn đề nào. Đây thật sự là một chuyện rất kỳ quái — người đàn ông hy vọng người phụ nữ của mình có thể độc lập, lại hy vọng cô có thể giống như con mèo kêu meo meo để làm nũng với hắn. Mặc dù nói ra không khỏi có chút cảm thấy thẹn, nhưng mà Akutagwa hiểu được chính mình cũng không thể ngoại lệ ở trên vấn đề này được.
— Không đi.
Hai chữ này bị lấp kín ở trên đầu lưỡi hắn, Akutagawa thở một hơi thật dài. “Trước hết để cho anh rời giường mặc quần áo.” Sau khi nói xong câu đó xong, chính hắn ho khan trước hai tiếng để che dấu sự xấu hổ.
Nghe được hắn nói như vậy, Kaori cũng nhịn không được đỏ mặt, quay đầu không nhìn tới hắn. “Chính là em nghĩ đi thôi.” Cô than thở nhỏ giọng nói. “Anh nhìn đi, một năm mới, cho dù không phải đi cầu nguyện, lưu lại một sự bắt đầu mới cũng được, hoặc có thể nói chuẩn bị một năm mới về những mục tiêu có thể đạt được cũng là có thể nha.”
“Cái loại này sự tình không cần phải … Nhất định phải đi đến ngôi đền đi.” Akutagawa ngồi ở bên giường vốn chỉ muốn mặc vào chiếc áo khoác màu đen như trước, lại phát hiện trên đỉnh đầu nằm có bộ Kimono mà Kaori đã chuẩn bị từ trước cho hắn. “…” Nhất định là cô ấy đã sớm tính toán lên kế hoạch hết rồi, hôm nay cho dù có thế nào đi nữa cũng phải kéo hắn đến ngôi đền cho bằng được.
Đối với tính tình linh hoạt cẩn thận này của Kaori, Akutagawa cũng không còn lời nào để nói, nhưng mà có thể như thế nào đâu? Đều đã muốn là… quan hệ như vậy.
Hạnh phúc cũng thật sự là, sẽ không bao giờ nữa… cách xa hắn mà đi cũng là sự thật.
Không có bất kỳ gì nguyện vọng nào có thể cầu xin, thật ra cũng là sự thật.
Nguyện vọng của hắn đều đã muốn nắm chặt trong tay, cho nên đi cầu nguyện cũng không có ý nghĩa nào đáng nói.
Nhưng mà nếu như là Kaori muốn đi, thật ra hắn cũng không ngại cùng đi với cô ấy.
Nhưng mà đợi cho đến khi đi vào ngôi đến, Akutagawa mới phát hiện sự tình cũng không có đơn giản như vậy — Nếu như là theo góc độ từ bên ngoài nhìn xem, cô gái hình như là mặc bộ Kimono đáng yêu đang mạnh mẽ lôi kéo người thanh niên mặc bộ Kimono chỉnh tề, hơn nữa vẻ mặt tâm không cam lòng này, không muốn đi ở phía trước người thanh niên, giống như đang đẩy. “Ai nha, đi đến cầu nguyện đi.”
“Anh thật sự không rõ em muốn vì cái gì nhất định phải là anh cầu nguyện.” Akutagawa bị cô đẩy đi tới như vậy, sau đó hắn bị Kaori trừng mắt nhìn. “A, Ryuunosuke, đó chinh là điểm đáng ghét nhất của anh –” Cô nửa thật nửa giỡn oán giận. “Thỉnh thoảng cũng nên hưởng thụ một chút cảm giác niềm vui của người bình thường đi mà!”
Oán giận hắn không hiểu biết về tình thú, Kaori càng thêm dùng sức đẩy hắn, lời đáp lại dành cho cô là Akutagawa thở một hơi thật dài, hắn đi về phía trước từng bước. “Oa!” Thật không ngờ hắn sẽ làm như vậy nên Kaori lảo đảo xông về phía trước một, lại bị Akutagawa đúng lúc ôm lấy. “Cẩn thận một chút.” Hắn không mặn không nhạt ra lời nhắc nhở.
Kaori cười gật đầu lại thè lưỡi.
Về phần Akutagawa tiến đến để rung chuông, rốt cuộc cầu nguyện ra nguyện vọng gì, đái khái cũng chỉ có chính hắn cùng với thần linh mới biết được đi.
Nhưng mà khi người thanh niên bước xuống cầu thang lại nhìn đến cô gái chắp tay sau mông, ở một bên cười hì hì nhìn hắn, bộ dáng không nghĩ muốn đi lên cầu nguyện. Hắn liền dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô, Kaori nhìn hai bên trái phải một chút. “Ryuunosuke, vì cái gì nhìn em như vậy chứ?”
“Người kéo anh tới đây, chính mình cũng không đi cầu nguyện, đây không phải là chuyện rất là kỳ quái sao?” Người thanh niên nắm lấy tay áo Kimono kéo lại gộp vào trong tay áo, vẻ mặt còn thật sự đưa ra lời nghi vấn này.
“Ừm, thật ra em cũng không có nguyện vọng nào để cầu nguyện cả.” Kaori mỉm cười nhìn xem hắn. “Em cũng phải đi lên cầu nguyện sao?” Cô trợn to mắt nhìn Akutagawa, “Bởi vì em có khả đáp ứng được nguyện vọng, không cần thần linh cũng có thể thực hiện được — “
Cô nhìn ánh mắt của người thanh niên lộ ra nụ cười dịu dàng, giữa tháng giêng còn mang theo hơi gió lạnh, nhẹ nhàng chậm rãi lay động mái tóc dài của cô. Cô gái nhắm mắt lại, hai tay giao nhau để ở trước ngực. “Nếu như là muốn em cầu nguyện, em hy vọng Ryuunosuke có thể lộ ra bộ dáng mỉm cười nhiều hơn nữa –”
“Nguyện vọng như vậy, không cần thần linh, cũng có thể thực hiện cho em chứ?”
Cô gái mở mắt ra, dịu dàng nhìn người thanh niên trước mặt.
Sau đó —
“Oa nha! Ryuunosuke anh không cần đánh đầu em a!” Nhưng mà này phần ấm áp này cũng không có kéo dài được bao lâu, Kaori vẻ mặt ủy khuất ôm đầu trốn đi đến một bên. Mới vừa rồi không biết Akutagawa là bởi vì làm hại xấu hổ hay vẫn là cái nguyên nhân gì khác, hắn không hề khách khí vỗ đầu cô một chút.
Nhưng mà khi cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn —
Sau khi được toại nguyện nhìn thấy hắn không được tự nhiên trong vài giây ngắn ngủi, quay về phía cô lộ ra một mỉm cười.
— Thật tốt đâu.
“Kaori-san, chúng tôi ở trong này nha!” Một tiếng kêu gọi quen thuộc truyền đến, Kaori tìm theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy mọi người trong công ty thám tử vũ trang đang vẫy tay với mình, mặc dù trong nháy mắt khi nhìn thấy Akutagawa, Atsushi cùng Kunikida ở một bên đều theo bản năng kéo căng mặt ra. Thống đốc Fukuzawa Yukichi thì lung lay tay áo, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đến Akutagawa, dường như đang chờ đợi cái gì.
Người sau đứng thẳng thân thể, sau đó giống như là hạ quyết tâm, đi về hướng thống đốc Fukuzawa.
Tay Kunikida đã muốn đặt ở trên trang giấy bản bút ký trong lòng ngực mình, nhưng mà tình huống trong dự đoán cũng không có xuất hiện. Người thiếu niên lạnh nhạt lại cao ngạo cũng không có để ý tới người khác, chính là đi đến trước mặt Fukuzawa Yukichi, cúi đầu đối với ông ấy. “Mặc dù nói như thế này là vô cùng thất lễ, nhưng mà — “
“Xin ngài hãy đem Kaori giao cho tôi.”
Người đàn ông làm một người cha khép tay lại với nhau, mặt không chút thay đổi nhìn người thanh niên gầy yếu trước mặt, qua thật lâu mới mở miệng nói. “Đối với một người việc xấu đầy vết loang lổ, đến bây giờ người thanh niên vẫn còn làm dấn thân vào làm công việc ‘khéo léo’ đi. Đối với việc cậu nói ra hy vọng đem đứa con gái mà mình yêu thương, cưng chiều giao cho hắn ta, cậu có biết một người cha bình thường sẽ làm như thế nào không?”
“… Tại hạ biết.”
Giấy tiếp theo, cổ áo của hắn đã bị nắm chặt ném ngã văng ra ngoài.
Akutagawa cố nén không cần Rashomon phản kích, tiếp nhận cơn lửa giận đến từ một người cha.
“A! Ryuunosuke!” Kaori bưng kín miệng, chạy tới bên cạnh Akutagawa bị ngã ở trên mặt đất, lại bị hắn nắm tay lại. “Không có việc gì.”
“Kaori có quyết định của chính mình, cho dù ta có là cha của con bé. Ta cũng không thể ngăn cản con bé làm ra sự lựa chọn của bản thân mình.” Fukuzawa Yukichi khép tay lại với nhau, từ trên cao nhìn xuống người trẻ tuổi. “Chuyện tình của chính mình, chính mình tự làm ra quyết định, đừng tới hỏi ta.” Nói xong giống như chính mình trở nên khó chịu hờn dỗi, ông xoay người rời khỏi.
Kaori đứng lên, đối với cái bóng dáng kia cúi người cúi chào thật cung kính.
— Mặc dù, biết rằng không thể đoán trước được tương lai.
— Mặc dù, biết trong tương lai có lẽ sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng mà, giờ phút này chỉ cần anh ở tại bên cạnh em là đủ rồi.
Như thế là được.
Cho dù không biết phải đối mặt với điều gì, nhưng cũng không sợ tiến về phía trước.
——— ———–End———————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Dazai Aya-chan đản
Kunikida: “Đây là quà tặng mà người nhận được trong lễ mừng năm mới sao?”
Người thanh niên cầm trên tay bộ Kimono màu nâu nhạt mỉm cười nói. “Đúng vậy, thật sự là người sẽ không tặng món quà cho người khác đâu, bộ Kimono màu nâu nhạt mộc mạc, là mùa hè mới có thể mặc a. Nói như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng sống đến mùa hè năm sau đâu.” Hắn cứ oán giận không nghiêm túc như vậy. “Thật là, vì cái gì muốn đưa cho tôi loại quà tặng này chứ? Thật sự không hiểu trợ giúp người a.”
“Tốt xấu gì người ta cũng còn ôm ấp tâm muốn tặng cho ngươi món quà đâu!” Kunikida khinh bỉ nói.
Đúng vậy, vì cái gì sẽ tặng cho hắn loại quà tặng này đâu?
— Ngoại trừ người tặng món quà cùng với chính bản thân Dazai, đại khái không ai biết rõ đi.
Tiểu thuyết hạ tái đều ở sách vở võng 【kkuru】 sửa sang lại
Phụ: 【 bản tác phẩm đến từ hỗ network, bản nhân không làm gì phụ trách 】 nội dung bản quyền về tác giả tất cả!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
27 chương
88 chương
51 chương
10 chương
141 chương
57 chương
10 chương
118 chương