Sau khi nhẫn nại được ba giây, Akutagawa yên lặng mở cánh cửa ra, nhưng mà hình ảnh phát sáng khiến mù lòa của hai người đang ở chung kia, không biết thu liễm bớt. Hai người phụ nữ đã muốn đem đề tài từ chính mình dời đến trên người đối phương mặc quần áo nào càng đẹp mắt hơn, trong nháy mắt khi hắn đi vào cửa, Kaori cùng Higuichi đồng thời xoay qua… Nhìn hắn một. Higuichi từ dưới đất đứng lên. “Sen… Senpai…” “Trở lại cương vị công tác của chính mình đi.” Akutagawa không chút lưu tình nào ra mệnh lệnh. “… Vâng.” Đối mặt với mệnh lệnh vô tình như vậy của Senpai, Higuichi cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn làm việc. “…” Kaori nhìn theo hướng Higuichi đi ra ngoài. Nơi này, còn có cách nói cương vị công tác nữa sao, không phải thời gian công việc đều là đánh bài cùng với viện phúc lợi chăm sóc người già sao. “Tuy rằng đem em dụ bắt đến tận đây, tốt xấu gì khi mình bị dụ bắt đến hang ổ của kẻ địch thì cũng phải nên tỉnh ngộ chứ.” Akutagawa đứng ở trước mặt Kaori, dùng ngữ điệu lạnh lùng như vậy để nói. “Trò chuyện vui vẻ như vậy cùng với kẻ thù, thật sự đã giải sầu quá mức rồi.” “… Em phải kêu cứu mạng sao?” Kaori bất đắc dĩ nhu nhu huyệt thái dương, “Không cần giáo huấn em như vậy nha, Akutagawa-kun.” Cho dù thân minh có ở trong hang ổ của kẻ địch, còn là bộ dáng thoải mái vui vẻ hớn hở như thế này. Đối với việc cô gái không có chút để ý nào, Akutagawa cũng thật sự không còn lời nào để nói. Nhìn đến Akutagawa không có trả lời, Kaori đành phải đứng lên, “Mà trước tiên không nói đến vì sao Akutagawa-kun muốn dùng phương thức này để dụ bắt em, thật ra anh chỉ cần nói với em một tiếng, em cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo anh mà, dùng thuốc mê biến thành tình trạng bây giờ, cả đầu em đều choáng váng lên hết.” Cô đem hai tay khoanh ở trước người. “ Như vậy xin hỏi, em còn phải ở trong này bao lâu nữa mới có thể đi đây? Em còn có hẹn cùng với nhóm nữ tu sĩ nữa?” Nhưng mà vào lúc người thanh niên thật sự đã muốn biến thành bộ dáng không biết nên nói gì thì mới tốt, trước khi nghĩ đến câu trả lời thích hợp, đã có người giành trước một bước nhào đầu về phía trước. “A ôi chao.” Kaori trừng mắt nhìn con ngươi, nhìn thấy bóng dáng nào đó nhào vào trong lòng ngực của mình. “Onee-chan sama.” Đem mặt của chính mình chôn vào trong lòng ngực, đứa nhỏ dùng âm thanh nhẹ giọng đáng yêu như vậy để kêu gọi mình. Akutagawa bắt tay cắm vào túi áo khoác ở phía trước, thở một hơi thật dài. “Trở lại cương vị công tác của chính mình đi.” Hắn khô cằn lặp lại một câu. “Là Gin-chan sao?” Kaori lại nắm tay đặt ở trên đầu của Gin. “Đã lâu không thấy.” Sau khi nghe được mệnh lệnh của anh hai mình xong, Gin chẳng những không có buông tay ra, ngược lại càng thêm dùng sức ôm Kaori cọ cọ hai lần. Thời kỳ phản nghịch đến từ phía em gái mình cũng thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng mà cũng may cô vẫn là buông tay ra, cảm thấy mỹ mãn rồi chạy đến ra ngoài cửa. “Hừm, cho nên tiếp tục cái vấn đề vừa rồi đi, khi nào thì em mới có thể đi đâu?” Ánh mắt Kaori đuổi theo đi tới cửa, đi giữ Akutagawa đang khóa cửa hỏi như vậy. “Nếu như em còn muốn chạy thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể đi.” Sau khi Akutagawa khóa của xong quay người lại đây. “Chỉ có điều, tại hạ thật sự hiểu được, cần phải làm cho em biết rõ tình cảnh hiện tại của mình.” “… Akutagawa kun, không cần lại làm cho em sợ nữa.” Kaori cười khổ nói. “Lại nói như thế nào đi nữa, em cũng không nào ở trong nơi này của các anh lớn tiếng kêu cứu mạng… Oa a a a a! ! ! ! ! ! !” “Nếu như em phải rời khỏi đây thì tôi cũng sẽ không làm gì để ngăn cản.” Người thanh niên để ra khuôn mặt lạnh lùng nói như vậy. “Nhưng mà –” hắn mạnh mẽ nắm lấy tay của Kaori, một phen đem cô gái đặt ở trên ghế sô pha, theo sau đó là đè lên trên thân thể cô, hướng về phía phần cổ của cô cắn một, mút vào tạo thành một con dấu màu hoa hồng. Sau đó, vào lúc cô gái trợn mắt há hốc mồm, đứng dậy dường như không có việc gì xoa xoa môi của mình. “Em có thể đeo dấu ấn này đi ra ngoài, đối với tại hạ mà nói thì cũng thật là một chuyện thú vị.” “…” Kaori trợn to mắt nhìn Akutagawa đột nhiên nổi lên trò đùa giỡn lưu manh, hơn nữa bây giờ mới phản ứng lại đây. “Anh… anh… anh…” Cô cứng họng nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Đối với người thanh niên mà nói, giờ phút này mới hiểu ra được chuyện mình mới làm khi nãy chính là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, nhưng rốt cuộc lại ở trước mặt cô gái dính vào một cảm giác thỏa mãn không sao hiểu rõ được. Cho đến tận bây giờ, hắn đều luôn rất nghẹn khuất đâu, vào thời điểm khi đối mặt với Kaori. Nhưng mà Kaori cũng không có dại ra được bao lâu, ngược lại vươn tay ra nhanh chóng che lên dấu vết màu hoa hồng kia, đỏ mặt xoay người… Đi một câu cũng không nói lời nào. Không khí càng thêm xấu hổ . “Cái kia…” Rốt cuộc, vào lúc khi cô cô lấy dũng khí để nói một câu gì đó, lại nghe được Akutagawa mở miệng trước tiên. “Mori-sama tìm em.” “Là bởi vì chuyện tình liên quan đến Elise đi.” Cô gái gật đầu, đứng lên. “Như vậy, cũng không thể không đi gặp một lần rồi.” Cô mỉm cười trả lời như vậy. “Làm phiền anh dẫn em đi thôi.” Như là rất nhanh, liền theo ngoài ý muốn bình tĩnh xuống dưới, cô gái ngoan ngoãn đi theo phía sau người thanh niên. Dường như đối với cuộc gặp mặt lần này đã sớm có dự cảm, hơn nữa cảm xúc đều không hề sợ hãi. Thời điểm khi nhìn thấy Mori Ogai, ông ta đang ngồi uống trà. Sau khi nhìn đến Kaori thì làm động tác “Mời”, mời cô ngồi xuống ở cái bàn đối diện bên kia, hơn nữa còn cực kỳ thân sĩ rót cho cô một ly trà. “Ngài khỏe nha, Mori-san.” Kaori mỉm cười nói. “A, cảm ơn cô đã chăm sóc con gái nhà tôi, Fukuzawa tiểu thư.” Kaori phẩm một ngụm hồng trà, buông ánh mắt xuống hồi đáp. “Đại khái rất nhanh Elise sẽ về đến nhà đi. Mặc dù ngoài miệng nói ‘Otosan là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc’, nhưng chỉ cần ngài mở miệng ra, tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn trở về nhà.” “Ha ha ha, ta đây liền thừa cô cát ngôn. Tuy rằng bướng bỉnh một chút, đứa bé kia với ta mà nói là bảo vật mà ngay cả bầu trời thiên hạ cũng không thể sánh bằng được.” Mori Ogai nắm tay đặt chén trà ở một bên. “Elise đương nhiên sẽ về nhà, ta chính là Otosan của con bé đâu.” “Tôi cũng không phải là người thông minh, cho nên có nói cái gì vẫn là mời nhài nói rõ ràng đi, bằng không tôi cũng không thể trao đổi vấn đề cùng với ngài được.” Kaori nắm tay đặt ở trên đùi, tư thế ngồi cực kỳ thục nữ. “Theo ý ta đến đây chính là quá khiêm tốn rồi, Fukuzawa tiểu thư không phải đã sớm biết ta rốt cuộc là vì cái gì mời cô tới được đây sao?” Kaori mỉm cười không nói được lời nào, sau một lúc lâu mới nghiêng người… nhẹ giọng cười nói. “Là vì… Akutagawa-kun đi?” Mori Ogai vẫn như trước không nói lời nào, chính là vươn tay ý bảo Kaori tiếp tục nói đi xuống, chính là Kaori lại lắc đầu. “Tôi sẽ không tìm cách chi phối người kia. Thế giới bên này cũng tốt, thế giới bên kia cũng tốt, đen cũng tốt, trắng cũng tốt. Đồ vật này nọ mà tôi muốn chỉ có một việc — “ Đúng vậy, Akutagawa Ryuunosuke là sát thủ thuộc loại Mafia Cảng, được cử đi để đánh nhau, là sát thủ lệ thuộc trực tiếp với Mori Ogai, chấp nhận mệnh lệnh của hắn, bị thế giới màu trắng truy nã. Nếu rời khỏi Mafia Cảng thì không còn nơi để về. Akutagawa kun rất mạnh, nếu như muốn như vậy rời đi, mai danh ẩn tích thì cũng không ai tìm thấy được — Không thể mặc kệ cho người biết nhiều bí mật như vậy rời đi, cũng hoàn toàn có thể hiểu rõ. “—Tôi nghĩ muốn người kia, ít nhất có thể mỉm cười.” Sau khi góp sức cùng nhau chiến đấu, Akutagawa không còn xuất hiện ở trước mặt cô nữa, Kaori hoàn toàn có thể hiểu rõ. Nhưng mà hiểu rõ sự việc là một chuyện, mà cảm xúc cũng không phải chính mình có thể khống chế . “– Sinh mệnh của tôi là vô biên vô hạn. Mặc dù khao khát được yên giấc thật sự, thế nhưng tôi vẫn như cũ còn sống. Bởi vì tôi hiểu được, mỗi một lần gặp nhau đều là khoảnh khắc đáng giá trân trọng, đáng giá nhớ kỹ, đáng giá thương yêu. Cho nên tôi vẫn như trước tham luyến sinh mệnh, như trước nghĩ muốn sống, nghĩ muốn làm bạn — “ “– Tại nơi sinh mệnh của người kia có hạn, muốn làm bạn với người đó, nhìn thấy người đó nở rộ ra nụ cười.” “Mặc dù tôi biết hắn ôm suy nghĩ ‘Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày sẽ mất đi’ mà muốn rời xa tôi. Chỉ là… tôi thật sự, thật sự rất muốn nói cho người đó biết, đối với một người không thể thật sự chết đi như tôi mà nói, người đó mới là ‘Cuối cùng rồi sẽ có một ngày người mất đi’.” “Nghĩ vậy một chút, tâm lý của tôi liền lập tức nôn nóng lại thống khổ, tình cảm này so với bất kỳ thời gian nào đều phải dày đặc hơn. Tuy nói như thế, lại như trước nghĩ muốn làm bạn với người đó, muốn nhìn người đó mỉm cười, nghĩ muốn nắm tay người đó, nghĩ muốn hướng về phía người đó kể ra hai mắt của chính mình từng nhìn đến phong cảnh — Đã từng có người nói qua, ‘Cô ngoại trừ tình yêu ra thì không còn bất kì người nào cả’, tôi cũng chấp nhận. Cho nên, xin Mori-san hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào để phần tên gọi này xuất hiện tại trong lòng tôi, giống như tình yêu mà không liên quan gì đến cảm xúc đâu?” Mori Ogai im lặng nghe xong này đoạn lời nói này, lại cũng không có trả lời cô, chính là lại nhấp một ngụm hồng trà. “Tch, ai biết được, nhưng mà, Fukuzawa tiểu thư là người thông minh như vậy, đại khái không cần tôi nói cái gì, thì cũng có thể hiểu được đi.” Kaori đứng lên khom người cúi chào với Mori Ogai. “Như vậy, tôi liền xin phép cáo từ.” “Xuất phát từ lễ phép, để cho Akutagawa-kun đưa tiễn cô đi ra ngoài đi.” “Cám ơn ngài, thật là tốt ý.” Kaori mỉm cười hồi đáp. Nhận được mệnh lệnh của Mori Ogai, Akutagawa chỉ có thể đưa tiễn Kaori đi ra ngoài. Lúc này ánh sáng mặt trời hơi chìm xuống ở hướng Tây, ở trong không trung lây nhiễm ra một mảnh màu cam xinh đẹp. Khi ở một góc nào đó, Akutagawa dừng cước bộ của chính mình, một bóng mờ từ nơi xa xa phóng đến đem vị trí hai người chia cắt ra. Thanh niên biến mất giữa bóng râm, cô gái vẫn đứng ở bên trong ánh mặt trời chiều màu cam. Đứng ở chỗ này liền có thể rồi, đứng ở chỗ này, im lặng nhìn thấy cô đi tới về hướng ánh sáng thì đã được rồi. Kaori lại xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy người thanh niên không hề đi tới, vươn tay ra hướng về phía hắn. “Như thế nào liền dừng lại? Lại giúp em đi thêm một đoạn nữa đi?” Thanh niên lại xoay người… Không trả lời với cô. Ánh mắt kia, giống như đang nhìn về một nơi rất xa. Kaori không nhận được lời hồi đáp, thu hồi cánh tay mình lại. — Đúng, cứ như vậy, thu hồi tay lại, sau đó rời đi đi. Nhưng mà, hắn đã quên mất, cô vẫn đều luôn ngoan cố, vượt qua sự dự đoán, thích làm cho hắn ngạc nhiên. Tính cách ác liệt lại ngây thơ một cách tùy hứng, ai cũng… không có nào khác để thay đổi cô hết. Một bàn tay nắm lấy tay Akutagawa, ấm áp, bởi vì khẩn trương mà bàn tay hơi xuất hiện mồ hôi — Một bàn tay khác thì bắt lấy khăn quàng của hắn. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào nhau. Thanh niên bị nắm lấy phải đi về phía trước từng bước, từ trong bóng râm đi vào bên trong ánh sáng chiều. — Đây là nụ hôn đầu tiên lại ngọt ngào lại xảy ra bất thình lình. Đại khái, là rất ngọt so với cây ăn quả còn muốn ngọt hơn một vạn lần. Không, là ngọt đến mức không thể đếm hết số lần. —————— Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, thật muốn bình luận thật dài đâu Đêm bình an phát cây táo đường 【Này】