Tiếng thét của cô gái thật sự quá mức chói tai, giấc ngủ của Akutagawa vốn đã không tốt rồi, vì thế tiếng thế chói tai này giống như ma âm xỏ xuyên lỗ tai, đem hắn bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ. Sau đó, lập tức hiểu được tình huống gì đã biến thành dạng hoàn cảnh gay go nào. Kaori dùng ánh mắt như nhìn vào một tên biến thái. Mà hắn thì làm chuyện càng ngu xuẩn hơn, bắt lấy cổ tay của cô đem cô kéo lại đây, dùng một tay bưng kín miệng của cô. Nói thật, tiếng kêu của cô ấy làm cho lỗ tai của hắn rất đau… Ánh mắt Kaori càng thêm phức tạp , Akutagawa chỉ có thể thở dài. “Trước hết làm ơn đừng thét chói tai nữa, kẻ hèn này có thể giải thích nguyên nhân của cảnh tượng lần này.” Cô gái trừng mắt nhìn con ngươi, ý bảo hắn trước hết đừng bịt kín miệng mình nữa, Akutagawa lấy tay ra, lại không nghĩ câu nói đầu tiên cô nói khi mở miệng ra là. “Bé Đen của em chạy đi chỗ nào rồi…” “… Trước hết không cần lo lắng cho con chó hoang ngu ngốc kia được không?” “… Cho tới bây giờ thì em chưa từng nói qua Bé Đen là chó.” “…” Nhìn thấy vẻ mặt của Akutagawa rõ ràng chính là trầm lặng mà chống đỡ, Kaori rút tay mình ra đặt ở trên trán, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt lại. “Em thật sự là kẻ ngu ngốc, lại có thể thật sự nghĩ rằng con chó nhỏ không đủ tháng có thể biểu hiện ra tính người… Là trò đùa quái đản của Elise-chan sao?” “…” Akutagawa lại một lần nữa trầm mặc xuống dưới, “Thứ cho tôi nói thẳng, người bạn qua thư của em thật sự là một người vô cùng nguy hiểm.” “Điểm này em đã sớm biết.” Kaori cười lắc lắc đầu, “Ừm… Akutagawa kun, trước hết có thể đứng lên khỏi người em được không? Như vậy…” Trên mặt của cô hiện lên một chút đỏ ửng, xoay qua… không đi nhìn mặt Akutagwa, mà cái đầu uốn éo này lộ ra sườn cổ cùng với cái lổ tai tinh xảo vốn đã được ẩn mình ở giữa làn tóc đen dày đặc kia. “Kaori-chan, tôi đưa cho Bé Đen… Oa a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Lại một trận tiếng thét chói tai làm cho người ta sợ hãi đâm vào trong đầu Akutagawa ‘ông’ một tiếng, hắn theo bản năng muốn phát động Rashomon — “Oa! Không cần dùng năng lực mà!” Trong nháy mắt Kaori liền hiểu rõ hắn nghĩ muốn làm cái gì, ôm phần đầu cổ của hắn, làm cho toàn bộ khuôn mặt của hắn đều vùi vào trong bộ ngực mềm mại của cô. Haruno mang theo túi xách đựng chó, sợ hãi tới mức ngồi ở trước cửa phòng của Kaori không thể động đậy. “Hắn hắn hắn… Cậu cậu cậu..” Haruno há to miệng ra, nâng ngón tay lên chỉ vào phía Akutagwa đang ở trên giường của Kaori. “Mafia Cảng… Akutagawa… Các người… Cậu… Kaori-san… Cô..” Cô lắp bắp run rẩy nắm tay lại chỉ. “Cầm thú! Kaori tiểu thư còn chưa có trưởng thành đâu đấy!” … Vẫn là nên giết người diệt khẩu đi. Trong nháy mắt, Akutagawa liền như vậy, hiểu được phần thế giới cố tình gây sự này vẫn là nên hủy diệt thì tốt hơn. “A… Thật ra mọi chuyện không phải là như thế, Haruno-san.” Kaori buông Akutagawa ra, đi từ trên giường xuống dưới, sau đó đóng cửa lại. Đem một mình Akutagawa đang hờn dỗi khóa ở tại trong phòng, phòng ngừa hắn bỗng nhiên nổi trận hung bạo lên. Mặc dù… Biết không thể sử dụng được. “Cậu không có chuyện gì đi!” Haruno không biết lấy dũng khí từ đâu, cầm lấy tay Kaori, cởi áo khoác từ trên người mình xuống bao bọc trên người Kaori. Lôi kéo Kaori, nghĩ muốn chạy trốn ra bên ngoài. “A, không phải như thế, mọi chuyện đều không có… Thật ra chính là một hiểu lầm.” Kaori lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. Sau đó cánh cửa ở phía sau mở ra “Cùm cụp” một tiếng, Akutagawa từ trong tủ quần áo tìm được cái áo len cùng với quần dài vừa người kéo cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Haruno. Chỉ là ánh mắt này liền đủ làm cho lông tơ cả người Haruno đều dựng thẳng lên như mèo xù lông. “Akutagawa kun, làm ơn nhanh chóng vào trong đi, chờ em giải thích xong với Haruno rồi trở ra a!” Kaori cảm thấy được chính mình đều nhanh muốn khóc đi ra. “Nếu muốn biết và vân vân gì gì đó thì tự chạy đi hỏi Elise Mori. Trước khi kẻ hèn này muốn thay đổi chú ý, tính toán muốn cướp đi sinh mạng của ngươi để diệt khẩu thì, nhanh chóng mang theo đồ vật của mình rời khỏi nơi này đi. “Akutagawa hiện ra bộ dáng hung ác. Haruno chỉ cảm thấy hai chân của mình đều đang phát run, nhưng mà cô vẫn kiên quyết đứng chắn ở trước người Kaori. “Tôi tuyệt đối sẽ không đem Kaori tiểu thư giao cho loại người như ngươi! Trước đó còn nghĩ rằng ngươi đối với Kaori-san là… Hiện tại xem ra ngươi chẳng qua chính là một kẻ cầm thú mà thôi!” “Thú vị, ý tứ của túc hạ là… Tính toán chọc giận tại hạ sao?” Cho dù Akutagawa nói đến loại lời nói đáng sợ này, cách dùng từ của tương đương là lịch sự. Kaori ở một bên khóe miệng run rẩy. “Akutagawa kun… Anh trước hết cứ từ từ…” “Em câm mồm trước đi.” “…” Kaori chỉ cảm thấy chính mình nhanh chóng muốn động thủ đi đánh người. “A-ku-ta-ga-wa-kun?” Khóe miệng cô run rẩy nói ra từng chữ một. “Anh vừa mới bào em làm cái gì?” Thật sự ngay cả Đức Phật cũng đều phải phát hỏa. “…” Người thanh niên nhạy cảm, cảm nhận được lửa giận truyền từ trên người Kaori đến đây, ngậm miệng lại ôm cánh tay mình tựa người vào trên khung cửa, quay đầu không thèm nhắc lại. Nhưng vẻ mặt lại giống như nghẹn thành một bụng đầy lửa giận. Ba phút sau, ba người rốt cuộc có thể ngồi xuống để nói chuyện thật tốt, về tình huống mà Haruno nhìn thấy khi nãy. “Cho nên…” Haruno uống một ngụm trà, “Elise-san cũng là người có năng lực đặc biệt sao?” “Ừ, hơn nữa tình huống tương đối phức tạp, cho nên…” Hai tay Kaori chắp trước ngực, nói lời kính nhờ với Haruno. “Mọi chuyện thật sự đều không có xảy ra chuyện gì, chuyện này hôm nay, vẫn là xin nhờ cậu giữ bí mật với cha nuôi đi.” Nếu không Akutagawa-kun thật sự sẽ bị đánh chết … “…” Kirako thở dài một hơi. “Rốt cuộc cậu cũng là tính toán bao che cho hắn. Hơn nữa chuyện này được xem như là Mafia nội chiến sao?” Dù sao thì… Elise-san cũng là con gái của vị Mori-sama kia… Đi? Hay vẫn là cháu gái? Dù sao thì nhìn thấy bộ dáng kia của Mori-sama giống như chịu đựng lo âu. “Cũng không phải nội chiến.” Kaori nắm tay đặt ở trên trán làm bộ dáng đau đầu muốn chết. “Chỉ là Elise tương đối mạnh mẽ mà thôi.” Đại khái là muốn thông qua chuyện như vậy để khiến cho ngài Mori Ogai kia chú ý đi. Tiếp đó, Akutagawa đúng lúc trở thành mục tiêu đầu tiên. Phái sau đại khái còn có thể có vài thành viên Mafia khác gặp nạn. Cho dù thế nào trước hết vẫn nên để cho Akutagwa xách đi trở về đi. Akutagawa đối với cách nói “Elise tương đối mạnh mẽ” của cô tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý. Rốt cuộc, sau khi Haruno cất bước rời đi, Kaori mới xem như được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó nhìn thấy Akutagawa ngồi quỳ gối trước bàn nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh uống trà, một lát sau mới lộ ra một mỉm cười. “Ăn xong bữa sáng lại đi sao? Muốn ăn món khô hay là món nước?” Akutagawa ngẩng đầu lên, “Cơm cá trác chiên.” Hắn không lưu tình chút nào chọn nói một món cơm. “A, phân biệt người sống khá giả nha, em không có mua a.” Kaori lộ ra vẻ mặt giống như bị khi dễ. Lúc này trên khuôn mặt của người thanh niên mới hiện ra vẻ mặt rất nhỏ, nếu như là nhìn kỹ, ánh mắt có hơi cười lên, giống như đang cười trộm. Nhưng mà biểu tình này liền lướt qua trong giây lát, hắn lại cúi đầu trở về uống trà. “Chỉ nói đùa thôi, tùy tiện cái nào cũng được, có thể ăn no là được.” “Ôi chao, Akutagawa-kun cũng sẽ hay nói đùa sao?” Kaori nghiêng đầu cười nói, “Vậy em đi làm cơm trà xanh nha.” Akutagawa cũng không có đưa ra cái ý kiến nào, chỉ là hơi gật đầu. Sau khi ở nhà Kaori ăn xong bữa sáng thì hắn mới về tới trụ sở chính trong Mafia Cảng. Tiếp đó lập tức bị Mori Ogai kêu đi đến văn phòng. Nhìn đến Boss chính là vẻ mặt mặc dù bình tĩnh, nhưng Akutagwa không biết vì cái gì cảm thấy được hắn giống như sắp nổ mạnh. “Akutagawa kun… Cho cậu thời gian ba ngày, nghĩ biện pháp… Đem con gái nhỏ của Fukuzawa Yukichi kia dụ dỗ… Không, là mời đến Mafia Cảng của chúng ta đi? Mặc kệ dùng đến thủ đoạn nào.” Vẻ mặt của Mori Ougai cười như thế rồi ra mệnh lệnh. … Thế giới này thật sự là đang cố tình gây sự a. Akutagawa lại một lần nữa cảm thấy trái tim mệt mỏi lên. ——————- Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Akutagawa: Boss, sao ngài không nói sớm chứ, tôi mới đi ra từ nhà cô ấy xong. P/s: Ta thật sự hiểu được hiện tại Mafia Cảng đã muốn trở thành một tổ chức khôi hài, dù sớm hay muộn Mafia Cảng cũng sẽ trở thành tổ chức đạo đức.