“Ánh mắt của cô, vì sao lại đau khổ như vậy?” Người họa sĩ trẻ tuổi nói như vậy với cô gái ngồi ở trước mặt mình. Bút vẽ trên tay anh dừng lại ở vải vẽ tranh sơn dầu, dừng ở trên con mắt thuộc về bộ phận trên cơ thể cô gái. “Đau khổ đến mức ngay cả tôi không có cách nào hạ bút xuống.” Ánh mắt anh buông xuống, đau thương nói. Ngòi bút ngừng lại ở trên mặt giấy, tác giả sáng tác thở một hơi thật dài, đem bản thảo nhào nặn thành một cục. “A, lại không biết nên viết như thế nào sao?” Naomi tiến đến trước mặt cô gái, đem tờ giấy được vo tròn lại nhặt lên rồi mở ra nhìn, sau đó đọc lên. “Ừ… Tớ cảm thấy rất được mà? Kaori có phải đã đòi hỏi chính mình quá cao rồi hay không…” “Nếu cậu biết rõ cô gái nguyên mẫu là ai… Có lẽ sẽ không nói như vậy đâu.” Kaori dứt khoát thở dài một hơi, đậy nắp bút lại. “Thật sự rất là khó viết mà, cái người này.” “Ai?” “Dazai-san.” “Phốc!” Khi biết nguyên mẫu nhân vật của cô gái giữa dòng văn chương này là Dazai Osamu, Naomi suýt chút nữa đã đem hồng trà phun lên trên mặt Kaori. “Không… Người kia… Cảm thấy đối với tình yêu thiếu nữ không vùng dậy nổi đâu.” “Hà, bởi vì tớ thật sự cảm thấy được Dazai là một người rất tuyệt mà thôi.” Kaori cười tủm tỉm vươn tay cầm lấy viền bánh ngọt giao cho Naomi. “Nhất là ánh mắt của anh ta…” “Ánh mắt như thế nào?” “Không, không có gì.” Kaori mỉm cười lắc lắc đầu. Vì cái gì sẽ đau khổ như vậy chứ? Thỉnh thoảng không tác oai tác quái thì dành thời gian cười tủm tỉm, vì cái gì sẽ đau khổ như vậy đâu? Đau khổ vừa lại cười trong sự cô đơn lạnh lẽo, là để cho người ta cảm thấy khổ sở. Fukuzawa Kaori, là con gái nuôi trên danh nghĩa của thống đốc Fukuzawa Yukichi công ty thám tử vũ trang, cũng là bà chủ hiện tại của nhà hàng “Uzumaki”. Mười bốn tuổi bắt đầu xác định đăng tải truyện ngắn, thơ ca, văn xuôi hoặc là một chút tác phẩm phiên dịch trên tạp chí văn học. Nhưng mà so với việc biết rõ công việc của mọi người ở công ty thám tử vũ trang thì tương đối dài. Bốn năm trước, vào một ngày trời mưa to, hai chân của đứa bé này để trần, bị nước mưa xối vào ướt đẫm giống như một chú mèo con bị vứt bỏ, xuất hiện vào buổi tối ngoài đường, cái gì cũng đều không nhớ rõ. Không nhớ rõ chính mình là ai, cũng không nhớ rõ cha mẹ của chính mình là ai, càng không nhớ rõ chính mình có quen biết những ai. — Được thống đốc thu nhận và giúp đỡ, may mắn, đứa trẻ không bị gạt bỏ. Cô gái được đặt tên là Fukuzawa Kaori, được trao cho cái tên mới cùng với sinh mệnh mới. Rồi sau đó mới dần dần biểu hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi với nơi ấy. Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, dù sao thì công ty thám tử vũ trang là nơi tụ tập một đám quái nhân mà thôi. “Ôi chao… Nói thật đi… Kaori, có phải hay không cậu… Đối Dazai-san…” Naomi tiến đến trước mặt Kaori, bày ra một vẻ mặt vô cùng khả nghi rồi sau đó đem ngón tay cái đối diện nhau kết hợp lại với nhau. “Đương nhiên không có!” Kaori đúng lý hợp tình phủ nhận nói. “Cậu nhìn đi, anh ta mời tớ đi tự sát đôi với anh ta, tớ cũng không có đồng ý đó thôi!” “… Đồng ý rồi thì mới là không bình thường đi.” Naomi cũng không biết nên châm chọc như thế nào mới là tốt. “Hơn nữa anh ta đã ghi nợ trong sổ kế toán ở nơi này rất nhiều lần rồi, nếu cứ tiếp tục cái kiểu này xuống nữa, tớ chỉ có thể đem giấy tờ ký xuống đưa ra tòa thôi.” Kaori còn nghiêm túc trả lời. “Thứ cho tớ nói thẳng, ăn không ngồi rồi cũng nên kéo đi ra ngoài xử phạt công khai mới đúng. Hơn nữa anh ta còn thói quen hư hỏng, trêu ghẹo người phục vụ trong nhà hàng của tớ nữa. Quả thật đúng là tội lỗi chồng chất tội ác đâu.” “… Thà nói là đi trêu ghẹo, còn hơn là nói đơn phương bị tổn thương đi…” “Đúng rồi… Vừa rồi các cậu làm cái gì ở trên lầu thế, vô cùng ầm ĩ đấy. Tiếng súng, tiếng đóng cửa, tiếng đồ vật bị vỡ, tớ đều có thể nghe thấy được.” Thật sự không thể viết ra được cái gì hết, Kaori thu hồi giấy viết bản thảo đặt ở một bên. “… A? Âm thanh lớn đến như vậy sao? Là bài kiểm tra để người mới gia nhập vào công ty.” Naomi lắc lắc tay. “Xuống tới rồi, onii-chan, ở bên này!” Naomi xoay người qua… vẫy tay với nhóm ba người đi từ trên lầu xuống dưới đây. Kaori đứng lên đi đến phía sau quầy bar, rót hai chén hồng trà, cuối cùng mỉm cười nói chuyện với thiếu niên chưa từng gặp mặt. “Lần đầu gặp mặt, xin hỏi cậu muốn có muốn gọi món nào không?” “Ôi chao, ôi chao?” Nakajima Atsushi chưa từng được người khác đối đãi lễ phép như vậy nên sửng sốt một giây, chân tay luống cuống “Ôi chao” vài tiếng. “Cái này, cái này… Nước lọc là được rồi.” Kaori trừng mắt nhìn con ngươi [1], “Cười khúc khích” một chút bật cười.”Hóa đơn đều có thể tính ở trên người Dazai-san mà, cho nên cậu muốn ăn cái gì cũng đều thể gọi.” [1] Con ngươi: cái guồng tròn mà trong suốt ở trong mắt. “A, Kaori-chan lại bắt đầu nữa rồi, đây thật sự là khắc sâu yêu đâu.” Nghe tôi nói lời ấy, Dazai lập tức bày ra một biểu tình bộ vô lại đến đây, sau đó ổn định di chuyển qua trước mặt Kaori, cầm tay cô. “Kaori-chan không cân nhắc đến việc cùng với tôi đi tự sát đôi sao?” “A ha, mời chính anh một mình đi thôi.” “Một người là không có cách nào để tự sát hết.” “Vậy thì đeo tấm gương trước mặt, giả bộ như có hai người là được rồi. Thời đại mở rộng này cho dù có phải chấp nhận tình cảm lưu luyến phương Tây, cũng có thể được mọi người hiểu rõ hết mà.” Một bên, Kunikida đẩy đẩy kính mắt, đối với Atsushi ở một bên trợn mắt há hốc mồm nói, “Không cần để ý, đây là tiết mục được diễn ra hằng ngày.” “A, cậu muốn muốn ăn cái gì sao? Bánh ngọt cùng hồng trà có thể chứ? Lần này xem như là tôi mời nga.” Kaori rút tay ra, lướt qua Dazai đối với Atsushi cười nói, “Tôi gọi là Fukuzawa Kaori, cậu gọi tôi là Kaori là được rồi.” “Có… có thể.” Atsushi nhu thuận gật đầu. Hai phút sau, trước mặt cậu có nhiều hơn một khối bánh bơ ngọt cùng với một ly hồng trà hương vị vừa đúng. Mà tiết mục hằng ngày kết thúc, Dazai thì bị Kunikida kéo tha dài sang một bên đánh đập có nhịp điệu. “Mặc kệ có nói như thế nào, cho dù có là tiết mục hằng ngày, đùa giỡn với con gái của thầy giáo tôi cũng là không được.” Nhiều lần được nhìn thấy sự chấn động đến cực đại, Atsushi trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ. “Đây cũng là tiết là tiết mục hằng ngày đó nhé.” Kaori mỉm cười lắc lắc ngón tay, “Vô cùng ấm áp đúng không?” … Cô đối với việc lý giải từ ấm áp có phải hay không đã xảy ra cái gì đó lệch lạc… Atsushi nhìn trước mặt mình bánh ngọt cùng hồng trà là đồ ăn không phải trả tiền, yên lặng nuốt xuống lời châm chọc của chính mình. Rồi sau đó vào lúc đoán công việc trước kia của Dazai, nhìn thấy Atsushi đoán một mạch, Kaori che miệng cười trộm lên tiếng. “Chẳng lẽ nói Kaori tiểu thư biết được?” Atsushi xoay qua… nhìn Kaori, hy vọng từ chỗ của cô nhận được gợi ý về tình hữu nghị. “Ừ… Có lẽ biết, hay là không biết đây.” Kaori sửa sang lại, nắm tay chống đỡ lên quai hàm mình, xoay người… làm ra vẻ chần chờ, thần sắc tươi cười nói, ánh mắt hơi nheo lại, cười đến mức giống như con mèo đưa ra phương pháp xấu xa. “A, Atsushi-kun, đừng nhìn thấy Kaori-chan như vậy, tính cách của cô ấy ác liệt nằm ngoài ý muốn đó nha.” Dazai tựa vào trên quầy bar nói như vậy với Atsushi. “Còn hơn Dazai-san, tôi nghĩ mình đã rất ôn nhu lương thiện a.” “… Không, lấy chính mình cùng Dazai so với, ngươi này cũng quá cam chịu.” Kunikida không nói gì đỡ lấy trán. “A ha, tôi chính là hiểu được Dazai-san là một người rất dịu dàng đó nha.” Kaori đẩy cửa quầy bar đi ra. “Bởi vì thật sự không nghĩ ra được nên viết cái gì , cho nên tôi tính toán đi ra ngoài một chút.” “Viết cái gì này nọ… A, chẳng lẽ Kaori tiểu thư là nhà văn sao?” Atsushi trừng mắt to nhìn xem cô. “Chính là một nhà văn không có danh tiếng nào yêu thích viết tiểu thuyết mà thôi.” Kaori nghiêng người mỉm cười…, “À, với lại, nếu Dazai-san lại trêu ghẹo người phục vụ trong nhà tôi, tôi sẽ…” “Đem giấy tờ ký đưa cho thống đốc sao.” Dazai buông tay. “Tôi liền lấy tạo hình của Dazai-san là nhân vật chính, sáng tác một quyển tiểu thuyết nói về tình yêu đam mỹ cấm kỵ chi luyến.” “…” Dazai hiếm thấy trầm mặc một giây, cuối cùng nói với Atsushi, “Cậu xem, tôi đã nói tới cái gì, tính cách ác liệt đến mức ngoài ý muốn nha.” Nakajima Atsushi lại bị chấn động kinh hồn thêm lần nữa: … Sau đó, thật sự không biết… Nên nói cái gì mới tốt đâu. Đương nhiên, dù bọn họ nói cái gì Kaori sẽ không đi để ý tới, vào lúc cô miễn cưỡng đi ở trên đường, lại nghe được âm thanh của đứa bé đang khóc lớn giữa đám người. Vì thế liền tìm tiếng khóc để đi tìm, lại phát hiện có một đứa bé ước chừng khoảng năm, sáu tuổi ngồi dưới đất lớn tiếng gào khóc. Xuất phát từ ý tốt liền đi đi lên hỏi, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận được một khóc thút thít, nghẹn giọng trả lời nói là cha mẹ đi mất rồi. “Không khóc, đừng khóc.” Cô ngồi xổm xuống nắm lấy tay đứa bé, lấy khăn tay dịu dàng lau nước nước cho đứa bé. “Cùng với onee-chan đi đến đồn cảnh sát được không? Chú cảnh sát nhất định sẽ giúp em tìm được cha mẹ.” Đồn cảnh sát gần đây… Cô nhớ rõ là nằm ngay tại gần đây. Sau khi đưa đứa bé này đi mua một cây kẹo xong, Kaori nắm tay bé trai đi đến phương hướng đồn cảnh sát, vừa đi một bên vừa vì đứa bé dịu dàng hát nhạc thiếu nhi cho cậu bé. Tên nhóc kia liếm cây kẹo, nghe bài ca cũng dần dần ngừng khóc, hít cái mũi khụt khịt nâng đầu lên nhìn onee-chan dịu dàng này. Cuối cùng cùng cô cùng nhau hát vang lên. Hai người một lớn, một nhỏ ca hát cùng với một người thanh niên mặc áo gió màu đen, che miệng khó chịu ho khan lên đi sát bên người mà qua. Kaori theo bản năng quay đầu lại — bóng lưng này, vì cái gì cô có cảm giác giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi… “Onee-chan, onee-chan, đến đồn cảnh sát …” Đứa nhỏ lôi kéo tay cô, Kaori xoay qua… Cười nắm tay hắn đi vào bên trong. “Đứa nhỏ này cùng…” Nụ cười của cô đông cứng lại trên mặt ở giây tiếp theo. Ánh mắt có thể nhìn kịp về chỗ đó, là một mảnh đỏ tươi cùng với thi thể, rồi sau đó, lổ tai cô nghe được âm thanh tích tắc đến từ gói kiện hàng được bọc kín. Thân thể phản ứng nhanh hơn so với đại não, cô chặn ngang ôm lấy đứa bé bên cạnh còn đang bị hù dọa đến mức choáng voáng, nhào đầu về phía trước ra khỏi đồn cảnh sát, đem đứa nhỏ bảo vệ ở tại dưới thân mình. Giây thứ nhất cô cảm nhận được không phải là đau đớn. — Lưng, giống như muốn bị thiêu cháy . Vào một giây trước khi mất đi ý thức, cô nhấn vang công tắc báo động mang theo bên người. Tiếng nổ mạnh cùng với tiếng khói báo động nổ mạnh bao phủ xung quanh đồn cảnh sát. Thanh niên mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen từ trong túi lấy ra một điện thoại di động. “Nhiệm vụ hoàn thành, tiếp theo là?” Người thanh niên tên là Akutagawa Ryuunosuke, nếu như muốn nói đến, hắn bị treo giải thưởng, tên sát nhân của Mafia cảng. Đến từ thế giới hắc ám, tên chó săn làm cho người ta cảm thấy tệ hại.