Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 57 : Trận chiến ở cảng biển Reethi

Ta quay lại nhìn chàng, tuy sự dịu dàng đêm hôm trước chỉ là lời nỉ non khi chếnh choáng trong men rượu, thế nhưng nó đã tồn tại, rất chân thực. Ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự yếu đuối của chàng lúc ôm ta. Có điều, tất cả đều đã tan biến khi ánh nắng mai của một ngày mới chiếu rọi, người đang đứng trước mặt ta lúc này vẫn là một người đàn ông kiên cường, đội trời đạp đất. “Ta thực sự cảm thấy rất có lỗi về chuyện tối qua, ta có thể làm gì để bồi thường cho em?” Cứ như chàng đã quên chuyện mình làm tối qua vô trách nhiệm đến nhường nào. Chàng sắp kết hôn với Linde đến nơi rồi, vậy mà còn có thể tùy tiện lưu lại mầm mống trên thân thể kẻ khác như thế. Nếu không cẩn thận để có thai, vậy chuyện tiếp theo phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa? Lúc này, chàng lại có thể thốt ra lời xin lỗi ngạo mạn như vậy, ta cũng chẳng còn cách nào nhẫn nhịn được nữa, thản nhiên lặp lại lời chàng: “Bồi thường?”. Ta hung hăng cho chàng một cái tát như trời giáng: “Đây chính là bồi thường”. Chàng khẽ xoa gương mặt, khựng lại trong giây lát, rồi đột nhiên ôm chầm lấy ta, áp xuống một nụ hôn. Tâm trạng bị dồn nén đã lâu cuối cùng cũng vượt khỏi tầm kiểm soát, nước mắt tràn khỏi bờ mi mà không hề báo trước. Ta đấm thật mạnh lên ngực chàng: “Đã bảo ngươi đừng lại gần ta nữa cơ mà! Cút! Cút! Cút đi cho khuất mắt ta!”. Sau khi đẩy được chàng ra, đầu óc ta nhất thời trống rỗng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thế thôi, vậy mà tâm trạng ta lên xuống không ngớt, còn nặng nề hơn rất nhiều năm trong quá khứ cộng lại với nhau. Ta muốn cho chàng ăn thêm vài cái bạt tai nảy lửa nữa, muốn dùng hết sức lực trong cơ thể này để hôn chàng, cũng muốn đem những giọt nước mắt không tài nào che giấu được kia rớt vào lồng ngực chàng… Thì ra, thứ cảm tình ta dành cho chàng đâu có đơn giản như khi xưa ta vẫn nghĩ. Thế nhưng, nó chỉ là những suy nghĩ quá đỗi viển vông. Ta xoay người chạy đi. Gần đây ta thật xui xẻo, lần nào rơi vào cảnh khốn đốn chật vật cũng bị người ta nhìn thấy. Trước mặt ta, có hai người đang bước tới - Yule và Jarnsaxa - dường như hai nàng đang đi tìm ta. Chuyện thê thảm hơn, ấy là nhìn vào ánh mắt hai nàng là đủ biết, cái cảnh vừa rồi đã bị hai nàng không bỏ sót dù chỉ một chi tiết. Jarnsaxa ôm mặt: “Trời ơi là trời, chị lại dám đánh bệ hạ…”. Yule khá hơn Jarnsaxa một chút, nhưng cũng không che lấp được vẻ kinh ngạc trong đôi mắt: “Xem ra tối qua đã xảy ra chuyện tốt gì rồi”. Jarnsaxa hình như còn kích động hơn cả ta, túm lấy cánh tay ta mà lắc lấy lắc để: “Chị đánh bệ hạ mà bệ hạ còn hôn chị, trời ơi, chuyện này chỉ có người đàn ông yêu chị mới làm được thôi, giết chết Linde, đánh chết Meli, cướp bệ hạ về thôi!”. Ngẫm một lúc lâu cũng không ra được lý do nào tử tế, ta vội vàng chuyển đề tài, nói rằng mình sắp dọn về cung điện Sương Mù, bảo hai nàng cùng đến chơi. “Chỉ có Thần hậu mới có đủ tư cách được ở cung điện Sương Mù, quả nhiên chị mới là người bệ hạ yêu thương nhất!” “Đúng là nhìn không ra, nhìn không ra, chúng ta đánh giá thấp cô rồi!” “Nếu nhàn rỗi như thế thật thì hãy xắn tay áo lên mà khuân đồ đi.” Nói xong, ta trừng mắt nhìn hai nàng, quả nhiên, họ im miệng ngay lập tức. Trước đây ta vẫn nghĩ, những nữ thần không phải thần Chiến tranh chỉ có tác dụng làm bình hoa trưng cho đẹp, hoặc là thay thế bọn đàn ông làm nhiệm vụ sinh con đẻ cái, duy trì giống nòi. Bây giờ ta mới biết, những chủ thần sau khi thức tỉnh, quả nhiên đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với trước đây. Cứ nhìn vào số lượng người bào chế thuốc và thánh linh kỵ sĩ là đủ biết, cống hiến của Sif và Tyr to lớn đến cỡ nào. Kể từ lúc được bộ tộc trực tiếp phát tiền lương, gần một tuần sau đó, ta đều cắm đầu vào việc chế tạo vũ khí, luyện tập khả năng chiến đấu trên chiến trường. Thân phận là chủ thần bắt buộc phải gặp mặt Odin hằng ngày chính là một việc khiến ta đau đầu không ngớt. Có thể bởi tâm trạng ta không tốt, lại bận rộn tối ngày, thế nên vào buổi tối một ngày nọ, không những ta chẳng tập trung được tinh thần, mà còn nôn mửa đến tối tăm mặt mũi. Ta gọi mấy thợ bọc thép và thợ khảm tới phân công công việc, định bụng nghỉ ngơi mấy ngày. Cùng lúc đó, tin tức cảng biển Reethi bị một cánh quân lớn của tộc Vanir đánh úp cũng nhanh chóng truyền tới đô thành Asgard. Chủ thần trong hàng ngũ quân địch gồm có Tyr, Sif và Freyr. Lần đột kích này vừa nhanh vừa hung hãn, nghe đồn tình cảnh cực kỳ thê thảm. Odin ra lệnh cho Freyja và Hoder dẫn quân nghênh chiến, đồng thời mở ngay một hội nghị khẩn cấp tại thần điện để chuẩn bị quân tiếp viện. Ta xung phong ra trận, nhưng chỉ được phê chuẩn dẫn theo một đội quân hậu thuẫn ra chiến trường. Thế nên, đến khi chúng ta tới được cảng biển Reethi, nơi đó đã chỉ còn là một đống hoang tàn. Khung cảnh đầu tiên đập vào đáy mắt ta, chẳng phải là khói thuốc súng lượn lờ, che lấp bầu trời, chẳng phải là từng đống dung dịch được đội quân của Sif ném ra, giúp cho uy lực đám cầu lửa cùng sấm sét của các ma đạo sư càng dữ dội hơn, cũng chẳng phải lời cầu nguyện khiến sỹ binh cải tử hoàn sinh trong chớp mắt… mà là hình một người cha đang ôm xác đứa con nằm trong vũng máu, khóc thảm thiết. Ta không tưởng tượng được cảm giác thân thể mình vấy đỏ máu của người thân là thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào thi thể đã không còn nhúc nhích được của đứa bé mới sáu, bảy tuổi kia, cùng đôi mắt không bao giờ mở nữa, rất nhiều người lần đầu tiên ra chiến trường, kể cả ta, đều lặng người. Lại nhìn thấy bàn tay đứa bé vẫn đang khư khư ôm một cây kiếm đồ chơi cùng mô hình con rồng đen nhỏ xíu, ta vội ngoảnh mặt đi, chẳng đành lòng nhìn tiếp. Lần này quân Vanir ra tay vô cùng tàn nhẫn, thiêu trụi tế đàn trung tâm trong thành, đồng thời cũng giết rất nhiều người. Thần tộc Aesir đều bị chọc giận, nhất là Hoder, vậy nên hắn đã xông pha tiêu diệt không ít lính địch. Tyr và Gullveig chuẩn bị bao vây tiêu diệt đội quân của Hoder, nhưng sau khi Hoder trúng một kiếm của Tyr thì lại bị Freyr ra tay ngăn cản. Ta vội vàng dẫn theo những quỷ tượng khác lao lên bổ sung mũi tên và sửa chữa vũ khí. Lúc này, từ tận đáy lòng ta bỗng mong Sif nhìn thấy ta, nhưng đó cũng chẳng phải thứ cảm xúc tích cực gì. Như một lẽ đương nhiên, Sif nhìn thấy ta, rất nhiều người trong đội quân của nàng cũng nhìn thấy. Ta đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn nàng từ một nơi rất xa, chỉ tay về những thần dân Aesir đã chết, lại nhận được một tràng ồn ào náo động của vài luyện kim thuật sư: “Đó không phải là Ena sao, không ngờ cô ta lại đến tộc Aesir làm quỷ tượng, phản bội bộ lạc, phản bội điện hạ Loki, thật khiến người ta căm giận!”. “Nói lung tung cái gì đó, Ena vốn là chủ thần của Thần tộc Aesir, trước đây cô ta vẫn nằm vùng ở tộc Vanir để lấy tin tình báo, cô ta cũng đã giở đủ mọi thủ đoạn rồi.” “Giết cô ta!” “Giết cô ta!” Sau đó, một đám đông Thần tộc với mái tóc nhạt màu đã coi thường mệnh lệnh cấp trên mà lao về phía ta. Hoder kinh hãi, vội vàng dịch chuyển tức thời tới bảo vệ ta. Thế nhưng đối phương quá đông, ta hoàn toàn không kịp trở tay. Đúng lúc này, từ phía hàng ngũ ma đạo sư, có một bóng người vọt về phía ta, tốc độ nhanh hơn các Thần tộc khác, thậm chí nhanh hơn tốc độ phản ứng của ta rất nhiều. Mãi đến khi hắn xuất hiện trước mặt ta, ôm chầm lấy thân thể ta, sau lưng hắn là biển lửa ngút trời, chặn đứng đường tiến lên của những Thần tộc khác, ta mới nhìn rõ được gương mặt hắn. “… Loki…?” “Thứ ta dặn em giữ lại cho ta, em không những không giữ lại, mà còn đem cho người khác?” Khóe mắt Loki đỏ rực khiến ta không thể nhìn ra được thứ tình cảm gì đang lưu chuyển trong đôi mắt ấy. Gương mặt vốn chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng nay đột nhiên lại được phóng to lên, sừng sững ngay trước mặt, ta vô thức lùi về phía sau một bước, khóe mắt thoáng liếc về phía đằng xa. Hoder đang tiến lại gần, lắp ba lắp bắp đáp lời: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”. Con mắt của hắn híp lại thành khe hẹp. “Một tuần trước, em cùng Odin đã làm chuyện hay ho gì?” Một tuần trước… Chuyện xảy ra đêm hôm đó lại hiển hiện trong não bộ ta mà ta không tài nào khống chế được, ngay cả giọng nói của ta cũng trở nên gượng gạo: “Ta thực sự không hiểu ngươi đang nói gì”. “Không nhớ rõ sao? Vậy để ta nói cho em biết nhé, hôm đó em đã qua đêm ở cung điện Vàng chứ gì? Ta còn biết em mặc váy đen, vấn cao tóc, hai người các ngươi cũng nóng bỏng nhiệt tình lắm.” Dường như máu trong khắp cơ thể đều đổ dồn lên khuôn mặt ta: “Vì sao ngươi lại biết!”. “Ta không chỉ biết thế thôi đâu, những chuyện chi tiết hơn ta cũng rõ ràng lắm đấy. Em rất tò mò, đúng không?” Cung cách và giọng điệu nói chuyện vô cùng quen thuộc này của Loki lại càng khiến ta thấy bất an. Mắt thấy hắn đang dần dần áp sát lại, ta nắm chặt cây búa dài giắt ở bên hông, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nắm chặt cánh tay còn lại của ta, giơ nó lên cao: “Bởi vì thứ này!”. Chiếc nhẫn trên ngón tay ta phát sáng. “Chúng ta đã cùng thề nguyện trước tế đàn, chỉ cần đối phương ngoại tình, người còn lại nhất định sẽ nhìn thấy ngay lập tức, thế nên, ta có thể nhìn thấy em bị Odin xâm chiếm trong tư thế nào nữa đấy. Bị gã đàn ông đáng ghê tởm đó đùa giỡn, thế mà em cũng hưởng thụ ra trò, xem ra sở thích của em không phải tầm thường.” “Ngươi… câm miệng!” Đầu ta như bị một vật nặng đập thẳng vào, chỉ thoáng nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi là ta đã thấy khó chịu lắm rồi, chứ chưa cần nói tới chuyện bị Loki trông thấy. “Còn nữa đấy, kẻ phản bội sẽ cảm nhận được sự biến đổi tâm trạng của người bị phản bội.” Hắn cầm tay ta, áp lên ngực mình, cười đến mỉa mai: “Frigg, vào lúc đó, chỗ này của ta đau lắm, em có cảm nhận được không? Em có biết là một người chồng tận mắt thấy vợ mình lên giường cùng thằng đàn ông khác, ta đã phẫn nộ như thế nào không?”. Giọng nói của hắn đột nhiên cao vút, khiến ta nghe mà run bắn: “Ta… ta không phải là vợ ngươi, ngươi đang nói lung tung gì đó?”. “Xét về pháp luật, em đã là vợ chính thức của ta rồi.” Loki cười mỉm, giơ cao bàn tay mình lên, tháo chiếc găng tay ma pháp xuống. Trên ngón vô danh của hắn là một chiếc nhẫn kết hôn khác. “Luật hôn nhân của tộc Vanir quy định, mười tháng sau khi đính hôn, chỉ cần một bên đăng ký, mà bên còn lại không có ý kiến gì khác trong vòng sáu tuần thì hai người sẽ trở thành vợ chồng.” Thì ra đây đúng là chiếc nhẫn kết hôn của ta với Loki. Thật không tài nào tin được, cô Ena đó lại có ý định kết hôn với gã đàn ông này… “Ta không phải Thần tộc Vanir.” Ta cố gắng tháo chiếc nhẫn ra, nhưng xoay thế nào cũng không làm nó nhúc nhích dù chỉ là một chút. “Đừng tốn sức làm gì, ngoại trừ tế ti chủ trì hôn lễ của chúng ta thì không ai có thể tháo được chiếc nhẫn đó ra. Đúng, em là Thần tộc Aesir.” Khi nói đến chữ “Aesir”, giọng hắn nhấn mạnh một cách khác thường, “Tuy nhiên, chúng ta đính hôn tại tộc Vanir, vậy nên chúng ta có thể lấy pháp luật của tộc Vanir ra xét. Trong vòng bốn tuần kể từ khi bên nữ phát hiện có thai, nếu không giải trừ hôn ước, tức là đã ngầm đồng ý kết hôn”. “Cái gì?” Ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn. “Khi em biến thành bộ dạng của một bà già, thực tế cũng là lúc thân thể này chìm vào giấc ngủ say. Thế nên, mãi đến gần đây mới xuất hiện triệu chứng mang thai, đó cũng không phải chuyện gì kỳ quái.” Loki chống cằm, như đang tự hỏi một vấn đề vô cùng thú vị: “Cứ thế mà tính, phỏng chừng cái thai mới chỉ được hai tháng thôi”. Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”. “Hy vọng em đừng vì qua một đêm với Odin mà nghĩ cái thai ấy là của hắn. Nó là của ta, không phải của Odin đâu.” Con mắt hắn cong vút lên, vẻ mặt ngây thơ khờ khạo, giống như hắn đang nói những lời chân thật nhất trên đời: “Con của chúng ta nhất định sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp”. Ta không thể chịu được cách hắn dùng giọng điệu vui mừng hớn hở đó để nói về một sự việc đáng ghê tởm đến như vậy, ta cao giọng cắt ngang: “Câm ngay! Đáng kinh tởm!”. “Đáng kinh tởm? Em lại nói con của chính mình kinh tởm sao, thật tàn nhẫn quá…” Lời hắn chưa dứt, ánh mắt của ta và Hoder đã gặp nhau, Hoder rút búa dài ra, bổ thẳng xuống đầu hắn. Loki kêu lên một tiếng đầy đau đớn, ôm đầu, ngồi thụp xuống. Gần như không có một giây ngơi nghỉ, ngay lúc hắn ôm đầu, máu tươi cũng không ngớt trào ra qua kẽ tay. “Đi mau”, Hoder túm lấy ta, thoát khỏi ma pháp trận đang bắt đầu suy yếu của Loki. Thế nhưng, tựa như có nghìn cân xiềng xích đang trói chặt lấy chân ta, đi một bước thôi cũng thấy khó khăn trắc trở. Giống như con thú non bị chính người thân của mình cắn bị thương, chẳng thốt lên lời dù chỉ một tiếng, Loki cố sức ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt ấy đang quay cuồng thứ cảm tình phức tạp vô cùng: Có thảng thốt, có sợ hãi, có sự tổn thương khi bị phản bội… Chẳng còn vẻ ngang ngược hay khí thế hung hãn của ngày thường, thậm chí, hoàn toàn khác với kẻ đã trưởng thành. Trong thoáng chốc, ta đột nhiên có cảm giác mình vừa làm tổn thương một đứa bé vẫn còn thơ dại. “Đi mau, đừng đứng ở chỗ này nữa”, Hoder bắt đầu dùng sức kéo ta đi. Nhưng ta không thể rời ánh mắt đi được. Loki vẫn đang dùng ánh mắt ấy để ngóng nhìn ta. Không nhìn được gì, cũng chẳng nghe được gì, từ trước tới nay, chưa bao giờ ta thấy hối hận vì đã làm tổn thương hắn như thế này, dù biết sau khi khôi phục lại bình thường, hắn vẫn sẽ là gã tà thần có thể hủy diệt mọi thứ thành tro bụi. Đúng vào thờ khắc ta cắn răng, hạ quyết tâm xoay người rời đi, đột nhiên có một bóng đen lao tới. Thân thể ta dường như bị thứ gì giữ chặt. Cúi đầu, chỉ thấy một thanh kiếm dài dính đầy máu đỏ phi ra từ ngực ta. Quay đầu nhìn lại, ta bắt gặp hình ảnh mà bản thân không mong thấy… khuôn mặt lạnh lùng của Sif, còn có bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm dài. “Đây là thứ ngươi đáng phải nhận”, nàng thản nhiên nói, sau đó rút kiếm ra. Máu tươi nhuộm đỏ làn da trắng ngần, thấm vào lớp váy đen tuyền. Ta lảo đảo, ngã lên người Hoder. Sau đó, ta vẫn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Ta thấy mình bị vây quanh bởi vô số Thần tộc Aesir, tiếng người nhốn nhào, cuối cùng, ta được Hoder ôm lấy, cưỡi lên lưng rồng đen, bay nhanh về Asgard. Tựa vào lồng ngực Hoder, vết thương của ta vẫn không ngừng rỉ máu, đầu óc mê man. Ta nghe thấy tiếng Hoder vang lên bên tai, lặp đi lặp lại rằng ta phải tỉnh táo, nhưng cùng với con rồng đen lao đi như tên bắn, nghìn vạn mảnh hoa tuyết cũng xoay tròn rồi nhào tới ngay trước mặt ta, vài ảo giác trong ta cũng chập chờn ẩn hiện. Hình như ta nhìn thấy Alfheim, cũng là một thế giới tuyết rơi trắng xóa, nhưng không có những tòa kiến trúc đồ sộ nguy nga như đế đô Asgard, chỉ có vô số những chiếc thuyền bồng bềnh nơi rễ của Cây thế giới, những mẩu băng sáng lóa dập dềnh trên mặt nước, trên những căn nhà nhỏ xíu bị tuyết trắng phủ dày và những ngọn đèn vàng rực rỡ… “Ta thật không thể tin được, ngươi lại dám để nàng uống rượu mật nghìn năm, chẳng lẽ ngươi không biết nàng chỉ cần uống một chén là sẽ ngã ra đấy sao?”, giọng nói của Sif vang lên từ phía trước. “Là lỗi của ta”, tiếng của Loki. “Teese, ngươi cầm lấy cái này, để ta tới vỗ lưng cho Ena”, lại là giọng nói của Sif, “… A… a… cậu ấy nôn rồi. Làm thế nào bây giờ?”. “Shia…”, giọng của Loki ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ, “Nôn cũng tốt, nhìn bộ dạng nàng ấy thế này, có lẽ cũng sắp ngộ độc cồn đến nơi rồi. Bế nàng ấy lên lưng rồng trước đã… Chúng ta gặp lại ở Vanaheim nhé”. Sau đó, ta nghe thấy thanh âm của chính mình: “Loki, em yêu chàng, em rất hạnh phúc, rất vui mừng, em muốn kết hôn với chàng…”. Một khoảng lặng rất dài trôi qua, Sif phá lên cười: “Cậu ấy đang cầu hôn ngươi đấy, nghe thấy không?”. “Nàng uống say rồi.” “Ha ha ha ha, xấu hổ gì chứ, lại còn đỏ mặt nữa, hai người các ngươi buồn cười quá…”, nói được nửa chừng, nàng đột nhiên hét ầm lên, “Lại dám túm ta ư, có biết cái váy này đáng giá hai tháng tiền lương của chị đây không hả?”. “Đã bảo nàng uống say rồi mà, ngươi tự làm tự chịu đi.” Những thanh âm phía sau càng lúc càng mơ hồ, khung cảnh hệt như cõi mộng trong những thiên cổ tích xa xưa dần biến thành đô thành uy nghiêm mà thần bí. Một người đàn ông khoác áo choàng vội vàng bước xuyên qua gió tuyết, dần dần, ta nhìn rõ được mái tóc màu đen vương đầy hoa tuyết của chàng. “Nàng làm sao thế này?”, Odin đỡ lấy thân thể ta, trong giọng nói là nỗi âu lo khó mà che giấu, “Nàng làm sao thế? Tại sao lại bị thương?”. “Nàng bị người ta đâm một kiếm…” Lời của Hoder còn chưa dứt, gương mặt Thor đã lù lù xuất hiện. Một quầng ánh sáng cực kỳ ấm áp bỗng bao phủ lấy ta, Thor nói: “Bệ hạ, nhát kiếm này không đâm vào chỗ hiểm, chỉ cần nhận được thần chú chúc phúc là có thể khỏi”. “Hoder, ngươi lập tức đi triệu bốn thần quan Bóng tối tới cung điện Vàng. Thor, ngươi đi theo ta.” Odin ôm ta trở về cung điện Vàng, một câu thần chú Ngủ say của Thor đã khiến ta hoàn toàn mất đi tri giác. Đến lúc tỉnh lại, ta thấy mình vẫn bị Thor và vài thần quan Bóng tối khác vây lấy. Thấy ta mở mắt ra, Thor tiến lại gần hỏi: “Xem ra không còn gì đáng lo nữa, trên người còn thấy đau không?”. Ta lắc đầu. “Đi báo cho bệ hạ”, hắn nói với người đứng bên. Ta ngồi dậy, phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thế giới này sao đột nhiên trở nên xa lạ quá. Vừa nghĩ đến ánh mắt lúc đó của Sif, cả bộ dạng rút kiếm đầy quả quyết của nàng… là ta lại cảm thấy cả người run lên bần bật. Đúng lúc này, tấm chăn khẽ động đậy. Ta cúi đầu nhìn xuống, cái đầu nhỏ vừa hé ra kia chính là của Lolo vẫn trốn trong cổ áo của ta. Con mắt tròn xoe của nó đang lập lòe phát sáng, như muốn chảy nước mắt đến nơi. Ta khẽ xoa đầu nó: “Mày sợ sao?”. Những thần quan Bóng tối đứng xung quanh hít một hơi lạnh. Rất hiển nhiên, rồng vàng bốn cánh trong mắt ta rất dễ thương, nhưng đối với người khác, nó lại vô cùng đáng sợ. Cùng lúc đó, tiếng bước chân vội vàng càng lúc càng gần, Odin, Hoder, còn cả thần quan Bóng tối đi báo tin cho chàng bước vào phòng. Những người khác tự động nhường chỗ, Odin ngồi xuống đầu giường, trong giọng nói là vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?”. “Không đau nữa.” Ta đang định vươn tay xem xét vết thương, bỗng bị chàng ngăn lại: “Đừng nhúc nhích. Vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đâu”. Nhất thời nghẹn họng, ta nhìn về phía Hoder - từ nãy tới giờ vẫn lẳng lặng mở to mắt nhìn ta. “Sao Hoder cũng ở chỗ này?” “Không chỉ có mình ta, tất cả những vị thần cùng các quan đại thần đều túc trực tại thần điện.” Hoder ghé sát đầu hơn một chút, quan tâm thăm hỏi: “Người đã thấy khá hơn chưa? Đều là lỗi của ta, không bảo vệ được người tử tế”. “Ngươi đừng nói thế, đều tại ta bất cẩn”, ta xua tay, ngẫm đi ngẫm lại những lời Hoder nói, ánh mắt không tự chủ mà liếc về phía Odin, “Vì sao… đều túc trực ở thần điện?”. “Bởi vì chúng ta đang thương nghị về vấn đề bố trí quân đội.” “Bố trí quân đội?” “Đúng thế, điều động quân đội tới chiếm đóng lãnh thổ trên không của Modin. Bầu trời nơi đó có hơn một trăm điểm đóng quân, nếu như mỗi điểm đóng quân đều được bố trí một đội quân tinh nhuệ, sau đó tiến đánh…” Odin cắt ngang lời hắn: “Hoder, để nàng nghỉ ngơi…”. “Modin? Cảng biển Modin?”, ta kinh ngạc thốt lên, “Chúng ta khai chiến với tộc Vanir rồi sao?”. “Là bọn chúng khai chiến với chúng ta, tộc Aesir chỉ phản kháng mà thôi”, Thor đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “Bọn chúng”. “Vì sao?”, ta xoay qua nhìn Odin, “Các ngươi không giết người chứ?”. “Tỷ lệ giữa binh sĩ tử vong của tộc Aesir và tộc Vanir là một đổi một trăm, tuyệt đối không giết quá một người.” Khóe miệng Odin nhếch lên nụ cười cay nghiệt, “Ta không còn đủ kiên trì để chơi mèo vờn chuột với bọn chúng nữa. Trong vòng ba năm, nhất định con dân của cả đất Vanaheim và Loki đều sẽ là của ta”. Đột nhiên ta thấy sống lưng mình lạnh toát, chẳng thể tin nổi những lời đó lại được thốt ra từ miệng Odin. Chàng dịu dàng vuốt mái tóc ta: “Có điều… em không cần quan tâm đến những chuyện ấy, lo nghỉ ngơi cho tốt đi”. Sau đó, Odin đuổi tất cả những người khác ra ngoài. Hoder ra sức nháy mắt với ta, như muốn ám chỉ điều gì, rồi dẫn theo một hàng dài thần quan Bóng tối rời khỏi phòng ngủ. Sau khi ý thức được bản thân đang ở chỗ nào, ta vội vàng ngồi thẳng dậy: “Odin, xin đừng làm tổn thương đến những Thần tộc không có khả năng phản kháng, nhất là phụ nữ và trẻ em”. Odin chỉ nở một nụ cười nhẹ bẫng, chẳng nói lời nào, đắp lại chăn cho cẩn thận, sau đó đưa mắt nhìn ta: “Ta hứa”. Trầm lặng trong chốc lát, chàng lại nói: “Có điều, thế giới này không hề hoàn mỹ. Muốn giành được hạnh phúc cho số đông, nhất định phải hy sinh số ít”. “Ta biết…” “Thật ra cũng chẳng ai ngờ sau khi sống lại, quan hệ giữa hai bộ tộc lại trở nên thế này. Ta nghĩ, việc đối đầu với Loki đã là ý đồ của số mệnh, dù có hủy diệt tất cả để làm lại từ đầu cũng không thay đổi được gì.” Đúng như lời chàng nói, cục diện của tộc Aesir và tộc Vanir ngày hôm nay vốn không phải chỉ là quan hệ đối địch, xét về bản chất, hai bộ tộc vốn cũng chẳng vừa mắt nhau. Thần tộc Aesir bản tính thực thà, cảm thấy Thần tộc Vanir khách sáo mà dối trá. Thần tộc Vanir lại chú trọng lễ nghi, cho rằng Thần tộc Aesir thô lỗ, lạnh lùng. Nhận thức của ta về tộc Vanir vẫn rất mơ hồ. Ta biết ở thế giới ấy, mọi thứ đều sáng rực, đều lộng lẫy huy hoàng, thậm chí còn lóa mắt hơn cả Thần giới năm xưa. Vanaheim lại càng là một kinh đô có sức lôi cuốn lạ kỳ. Bất kể là kiến trúc, ánh sáng, Thần tộc, sương mù, hay là thú bay… dường như đều thấm đẫm ánh vàng. Ở nơi đó, chẳng có thứ gì mang màu đen tuyệt đối, thậm chí ngay cả bầu trời đêm cũng mang màu xanh thẫm. Vùng đất ấy có ngày xuân tháng hạ kéo dài, tiết thu đông chỉ thoáng qua trong chớp mắt, dù cho tuyết có rơi, nhiệt độ cũng chưa bao giờ thấp hơn không độ. Cò đế đô Asgard ngay trước mắt ta đây không những chẳng có ánh mặt trời, bốn mùa đều là như mùa đông giá buốt, nhiệt độ chưa bao giờ vượt quá số không. Nếu chỉ xét về địa lý, môi trường, thì chúng ta đang ở trong thế bất lợi, nhưng cũng chính vì nhiệt độ của Asgard quá thấp, nên chuyện mảnh đất này bị Thần tộc Vanir chiếm giữ gần như là không thể xảy ra… Một Thần tộc Vanir bình thường chỉ cần đứng ở đây hai mươi phút thôi, lỗ tai sẽ như bị đông cứng, đến nỗi dù có dùng con dao nhỏ cắt phăng cái tai ấy đi cũng chẳng cảm thấy gì. Ta đang định nói tiếp, tấm chăn lại động đậy thêm lần nữa, ta đang định đá con rồng nhỏ bên dưới xuống cuối giường, Odin đã giở một góc chăn ra. Lolo hoảng hốt trợn tròn đôi mắt, rúc đầu vào chiếc gối trông hệt như đà điểu, cái mông bé xíu chổng lên cao, chiếc đuôi mảnh mà dài run lên sợ hãi, còn bốn cái cánh dẹp lép, dán chặt xuống tấm trải giường. Ta đột nhiên cảm thấy thằng bé này mà biến thành tắc kè hoa thì nó nhất định sẽ là con tắc kè thành công nhất. “Rồng vàng bốn cánh…”, Odin nở một nụ cười ẩn chứa ý tứ sâu xa, túm lấy đôi cánh của Lolo, nhấc nó lên. “Còn chưa lớn đã muốn chết rồi, thực có chút đáng tiếc.” Lolo sợ đến độ cụp đuôi xuống, run rẩy hệt như con thỏ nhỏ. Ta lập tức giật nó lại từ tay Odin, ôm vào lòng. “Ngươi định làm gì? Nó còn nhỏ như thế.” Lolo ở trong lòng ta vẫn không ngừng run rẩy, kêu lên những tiếng grừ grừ. “Nhỏ?”, Odin nhướng cao đôi lông mày tuyệt mỹ, “Cái ngữ này sẽ trưởng thành với tốc độ chóng mặt, chỉ cần vài năm nữa thôi là nó đã có đủ khả năng hủy diệt cả một thôn làng rồi”. Lolo cuộn tròn người, không nhúc nhích, quay phắt đầu nhìn Odin bằng ánh mắt hung hãn, còn phát ra vài tiếng động vô cùng kỳ quái nữa. Theo như ta đoán, có lẽ nó đã bị cách xưng hô của Odin chọc giận. Odin vỗ vài cái lên đầu Lolo: “Ở tộc Aesir, ngươi chỉ được phép làm một chuyện duy nhất… đó là bảo vệ Frigg. Đừng có lắm tâm tư như cái kẻ đã phái ngươi tới, nếu không thì…”, chàng hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại vỗ thêm hai cái lên đầu nó. Lúc này Lolo hoàn toàn không rên được tiếng nào nữa, nó quay người, nhào thẳng vào vòng tay của ta. Chẳng bao lâu sau, ta liền thấy phần áo nơi lồng ngực mình ướt đẫm. “Odin, ngươi…” Dọa cho một con rồng còn bé xíu phải khóc nấc lên, ta quả thật không thể tin chàng lại làm ra chuyện… thấp hèn như thế. Nhưng đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Khi còn nhỏ Balder rất thích đấu kiếm, bình thường ta hay đùa với nó, nhất định sẽ cố ý thua, sau đó tán dương nó vài câu, lần nào cũng thế, Balder sẽ vì vậy mà càng thêm tự tin, càng thêm kiêu ngạo. Thế nhưng khi nó quấn lấy Odin để chơi đùa, không ngờ Odin lại rút kiếm ra, sau đó quật một cái, hất văng kiếm khỏi tay Balder, rồi chàng để mặc Balder bé nhỏ với mái tóc vàng kim ngồi đó khóc rống lên. Có lẽ muốn một gã đàn ông thừa nhận bản thân yếu đuối cũng giống như muốn một người đàn bà thừa nhận khuôn mặt mình xấu xí vậy, khó lắm. “Được rồi, nếu em thích thì cứ giữ lại”, Odin chuyển đường nhìn về phía ta: “Có điều, trước khi vết thương khỏi hẳn, em phải ở lại đây, ta đưa đến cái gì phải ăn hết cái đó”. Rõ ràng là một câu nói trao đổi điều kiện, nhưng ta lại thấy ấm áp đến lạ lùng. Ta ngờ vực, nghiêng đầu nói: “Nhưng ở lại đây…”. “Ta không ở chung phòng với em đâu.” “Được rồi…”, ngẫm nghĩ một lúc, ta cố sức gật đầu: “Được”. Dù gì cũng chỉ là một vết thương bé xíu, chắc cũng chẳng mấy mà lành. “Ừ.” Ánh mắt của Odin chạm ánh mắt ta, rồi từ từ chuyển dần xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên bờ môi ta. Nhất thời, ta chẳng biết làm thế nào để phá tan sự im lặng này, liền siết chặt vòng tay ôm Lolo. Căn phòng im ắng đến độ có thể nghe rõ đến từng tiếng thở. Nhưng đúng vào lúc này, chàng lại đột nhiên nhìn sang hướng khác. “Đúng rồi, ta đã sắp xếp cho em một đội quân tự vệ. Đợi vài ngày nữa khi em có thể xuống giường đi lại, thì tới chỗ Hoder mà lấy quân bài.” “… Được.” Ta có chút gượng gạo nhìn về hướng cửa, lại thấy Linde đã đứng đó tự khi nào. Nàng ta không mặc bộ trang phục màu đen của nữ quan nữa, thay vào đó là một chiếc áo choàng dài màu trắng muốt có thêu chỉ vàng lấp lánh, thật giống bộ đồ ngày xưa ta vẫn mặc, có điều thiết kế có vẻ hiện đại hơn, đường kim mũi chỉ cũng tinh tế hơn nhiều. Nàng đỡ lấy thắt lưng từ phía sau, ưỡn cái bụng đã hơi lớn ra, sau đó hững hờ nhìn về phía chúng ta: “Hy vọng ta không làm phiền hai người”. “Đương nhiên là không rồi”, Odin thân thiết cất lời: “Có chuyện gì sao?”. “Em muốn biết nguyên nhân vì sao hôn lễ bị trì hoãn.” Linde tiến vào trong thêm vài bước, ánh mắt vẫn cứ đóng đinh trên người ta. Hôn lễ bị trì hoãn? Odin nói, giọng không nhanh không chậm: “Hiện tại chiến tranh đã nổ ra, đương nhiên là không thể tổ chức hôn lễ được”. Linde vốn cực kỳ căng thẳng, nghe thế xong, rõ ràng nàng đã thoải mái hơn nhiều, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Chỉ vì thế thôi sao?”. “Chỉ thế thôi.” “Vậy thì tốt quá, làm em cứ suy nghĩ viển vông.” Linde bước tới cạnh giường ta, vươn bàn tay khẽ xoa cái bụng: “Con của chúng ta, đến lúc đó chắc cũng sắp chào đời… Chị, chị sẽ vui vẻ vì em chứ?”. Ta vô thức nhăn mày, hoàn toàn không nở nổi một nụ cười ứng phó: “Ừ”. “Tuy có chút tiếc nuối về vài chuyện, nhưng em tin chị nhất định sẽ tìm được tình yêu chân chính.” Nàng nở nụ cười duyên dáng, gương mặt xinh đẹp mà rạng ngời, hoàn toàn khác với người đang mang thai, “Bệ hạ, chàng đói chưa? Em đã sai người mang chút đồ ăn tới, để chị ấy ở lại nghỉ ngơi thôi”. Odin đứng dậy, ngập ngừng chốc lát: “Ta đi trước đây”. “Ừ.” Ta chỉ nghe thấy một thanh âm như bị tắc nghẹn trong cổ họng. Ai ngờ, đúng vào lúc Linde ôm lấy cánh tay của Odin, chuẩn bị bước ra ngoài, một quầng sáng màu vàng kim đột nhiên lao ra khỏi ổ chăn, bay thẳng về phía thắt lưng của Linde. Odin vội vàng giơ tay cản lại, đồng thời túm lấy thứ kia. Đó là Lolo, thân thể nó đang giãy giụa liên tục, trong đôi mắt là tia nhìn cực kỳ phẫn nộ. Linde quay đầu lại, nhìn thấy nó, lập tức hét lên một tiếng, sau đó trốn ra sau lưng Odin. Lolo rống lên, lần đầu tiên trong đời ta nghe thấy một thứ âm thanh không phải “grừ grừ” phát ra từ miệng nó. “Lolo, mày đang làm cái gì thế?” Ta vội vàng ngồi dậy, túm lấy mấy cái cánh của Lolo, định kéo nó về, nhưng không ngờ Lolo há miệng, một ngọn lửa dữ dội phun thẳng về phía trước. Linde hét lên đầy sợ hãi, vội vàng né tránh: “Cứu mạng, hu hu…”. Odin chắn ngay trước mặt Linde, cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Thế nhưng Lolo hệt như đã mất đi lý trí, bốn chi giãy giụa không ngừng, liên tục phát ra những tiếng kêu đầy phẫn nộ. Ta phất tay về phía Odin và Linde: “Các người nhanh ra ngoài trước đi, để ta nói chuyện với nó”. Sau khi Odin dẫn Linde đang quá mức hoảng sợ ra ngoài, ta túm lấy cánh của Lolo, hoàn toàn không thèm để ý tới cái miệng vẫn còn đang bốc khói của nó: “Mày ăn nhầm thuốc nổ đấy à?”. Lolo giãy giụa không thôi, dùng cái đầu chỉ về phía Odin và Linde mới rời khỏi, rồi sau đó lại kêu ầm ĩ một hồi. Cuối cùng, dưới sức mạnh bạo lực không tiếng động của ta, nó cũng chấp nhận đầu hàng. “Lần sau không được tùy tiện tấn công người khác, đã biết chưa?” Dường như nó hoàn toàn không muốn để ý tới ta nữa, cứ thế xoay đầu ra chỗ khác mà hờn dỗi. Tuy đã đồng ý với Odin là sẽ tạm thời ở lại cung điện Vàng, nhưng ban ngày ta vẫn lén chạy về cung điện Sương Mù để ở. Ta gọi Yule và Jarnsaxa tới chơi, đồng thời từ miệng các nàng mà ta biết được chuyện các chủ thần đang bàn kế hoạch tấn công mới. Yule là người ra chiến trường nhiều nhất, nhưng về tình hình chiến trận nàng hoặc là giữ im lặng hoặc là nói lảng sang chuyện khác, ta cũng chẳng thể hỏi thăm được quá nhiều. Mãi tới một ngày, khi nghe Jarnsaxa lầm bầm than thở rằng đến kỳ đau bụng, ta mới bắt buộc phải nghĩ tới một vấn đề mà mình đã cố tình xem nhẹ bấy lâu nay… Từ khi thức tỉnh tới giờ, kinh nguyệt của ta vẫn chẳng thấy đâu. Ta hoàn toàn không dám đi kiểm tra, vì không muốn tin những lời nói vô căn cứ mà Loki thốt ra dạo nọ. Cuối cùng, ta đành nhờ Yule mua giúp ta một ống nghiệm thử thai, sau đó vào ngay trong phòng vệ sinh. Một lát sau, tiếng của Yule vang lên ngoài phòng vệ sinh: “Kết quả thế nào?”. “Không có, không có gì. Có lẽ vì thân thể ta không khỏe nên bị trễ mà thôi.” Nhìn vào thứ dung dịch đã biến thành màu đỏ trong ống nghiệm, ta hít sâu một hơi, sau đó đổ hết đi. “Cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Bệ hạ lợi hại thế chứ lợi hại nữa cũng không thể thần tốc như vậy được.” “Đúng thế, nhẹ cả người.” Ta ôm chặt hai tay, cố gắng dằn lại thân thể đang run lẩy bẩy. Lời Loki nói không thể hoàn toàn tin tưởng được. Có điều, nếu như quả thực ta đang mang thai với hắn, vậy thì sự chào đời của đứa bé này nhất định sẽ gây ra tai họa… Nhất định không thể giữ lại được. Thế nhưng, vạn nhất nó là của Odin thì sao? Vạn nhất ta làm như thế thật… nhất định ta sẽ phải hối hận cả đời. Lau dòng nước mắt vì quá độ căng thẳng mà trào khỏi bờ mi, ta bước ra khỏi phòng, cố giả bộ nhẹ nhàng mà cười nói: “Xem ra ta phải nghỉ ngơi cho tử tế rồi, cũng có thể là do vết thương nên mới thế”. Thế nhưng đôi mắt dài mà mảnh của Yule híp lại, sau một lát, nàng nói: “Cô có thai rồi”. “Cô nói lung tung gì thế, đã bảo là không có rồi mà.” “Trình độ diễn kịch còn non lắm”, nàng chuyển đường nhìn về phía bụng ta, sau đó nhìn thẳng vào mắt ta, “Là của ai?”. “Cô đừng có mà…”, ta vốn còn định tiếp tục giả bộ, nhưng sau khi chạm phải ánh nhìn sắc lẹm của nàng, ta gục đầu xuống, thấp giọng đáp lời: “… Ta không biết”. Vài ngày sau, ta lấy được quân bài từ chỗ Hoder, đồng thời dưới sự dẫn dắt của hắn, ta tiến hành nghi thức duyệt binh. Bởi vì muốn giấu đi cảm giác căng thẳng lo lắng khi lần đầu nắm trong tay quân đội, thế nên ta biểu hiện có chút lạnh lùng. Kết quả, sau khi duyệt binh xong ta liền nghe thấy những lời xì xào bàn tán: “Điện hạ Frigg đâu có dịu dàng hiền hòa giống như trong truyền thuyết, ngài nói rất ít, có cảm giác vô cùng nghiêm khắc”. Sau đó, ta định cùng Hoder bàn bạc một phen về vấn đề làm thế nào mới có thể bước qua bức tường ngăn cách giới tính mà làm việc cùng một đống đàn ông, nhưng hắn lại kéo ta qua một bên, nói muốn ta cùng đi gặp một người. Vòng theo hàng trăm tầng cầu thang để bước vào sâu trong lòng đất, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cánh cửa được thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, vẻ mặt của Hoder càng lúc càng nghiêm túc, ta như có thể thấy được khung cảnh trong những cơn ác mộng vẫn luôn ám ảnh mình. Cuối cùng, chúng ta dừng lại trước cửa một địa lao, bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, chỉ cần đứng ở đây vài phút thôi là sẽ cảm thấy khớp xương đau nhức. Thế nhưng lần này, người ngồi trong địa lao không còn là chàng thiếu niên tóc đỏ tuấn tú năm xưa, mà là một chàng trai tóc bạc khoác trên người bộ trường bào trắng như màu tuyết. Ở tộc Aesir người ta sùng bái khí chất oai hùng, rất hiếm khi thấy một người đàn ông để tóc dài như thế. Chàng trai kia dựa người vào tường, mái tóc dài buông theo bờ vai, xõa xuống đất, trông lóa mắt vô cùng, tựa như hắn đã thu vào mình tất thảy ánh sáng của mặt trăng. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền mở to đôi mắt xanh biếc, nhìn về phía chúng ta. Vừa nhìn thấy hắn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là, người này không nên xuất hiện ở Asgard, mà phải đứng ở tế đàn hoàng kim cao ngất của Vanaheim, ngâm tụng những lời văn thần thánh, ca ngợi thần linh, hoặc cầu phúc cho các chiến sĩ. Nhưng nhìn kỹ lại một lần, hắn đúng là đại tế ti Freyr. Freyr đã bị bắt, vậy mà tới giờ này ta vẫn không nghe được tin tức gì. Ta đang thấy lạ trong lòng, Hoder đã thấp giọng thì thầm bên tai: “Không ai biết chuyện ta bắt hắn”. Lúc này, đôi mắt đẹp tựa hai viên ngọc của Freyr lóe lên. Sau đó hắn mở đôi môi với những đường cong tuyệt mỹ, nhẹ giọng cất lời: “Tiểu vương tử Hoder, lẽ nào sự tồn tại của ta lại khiến ngài cảm thấy buồn phiền như thế, đến nỗi phải nhốt ta ở cái chỗ này, ngày ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời mới vừa lòng sao?”. Lời nói của Freyr thật sự khiến người ta kích động, ta nghe xong, thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất… Trước đây, Freyr đã nổi tiếng là người nói năng bậy bạ, lời lẽ biến thái, không ngờ khi sống lại, hắn còn tệ hại hơn. Hoder lại chẳng chút giật mình, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn phảng phất vài phần lạnh thấu xương. “Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói.” “Vương tử điện hạ có chuyện gì xin cứ dặn dò.” “Nói xong rồi ngươi có thể đi.” “Tuân mệnh. Cảm tạ tiểu vương tử Bóng tối.” Hoder cuối cùng cũng không nhịn được, gân xanh nổi đầy trên trán: “Ngươi bình thường một chút có được không?”. “Đứng trước mặt vị thần Bóng tối, tiểu vương tử vĩ đại của bộ tộc Aesir, sự kính cẩn khiêm nhường của ta lại bị hiểu nhầm thành thứ hành vi không bình thường, chuyện này quả thật quá mức thảm thương.” “Đủ rồi, chẳng có người nào trên đời này cho rằng ngươi bình thường đâu!” “Hỏa thần điện hạ của chúng ta lại càng không bình thường. Dù sao thời gian ngài bị giam tại nơi này nhiều hơn ta đến mấy vạn lần.” Hoder im lặng một lúc lâu, sau đó khôi phục bộ dạng lạnh lùng không cảm xúc ban nãy. Ta phát hiện ra thằng bé này đúng là giả bộ cái nào giống cái đó, lúc này làm mặt lạnh, phối thêm đôi con ngươi không tiêu cự của nó, thật đúng mang chút lạnh lùng đúng theo phong cách Odin. “Chuyện của Loki, ta đã sớm nghe nói. Thế nhưng hắn cũng không thể vin vào cớ đó để châm ngòi chiến tranh, hại kẻ khác lâm vào cảnh huynh đệ tương tàn!” Freyr cũng đột nhiên yên lặng. Một lát sau, con mắt xanh biếc của hắn mới khẽ cong lên, tuy cười, nhưng ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt ấy lại có vài phần lạnh lẽo tựa băng: “Vương tử điện hạ dù có tự tay giết chết em ruột của mình, cũng có ai dám hỏi tội người đâu”. Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, đã làm cho ký ức về kiếp trước sống dậy trong ta. Từ trước tới nay, ta hoàn toàn không muốn nhớ tới phần trí nhớ liên quan đến những chuyện đã xảy ra buổi tối ngày hôm đó. Bởi vì chỉ nghe được tin Balder chết, còn chưa kịp nhìn thấy thi thể của nó thì ta đã bị Loki giết, vậy nên ta cũng không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hoder hít sâu một hơi, cố gom toàn bộ dũng khí trong cơ thể mà tiếp tục đáp: “Hắn chính là người xúi giục ta giết Balder, hơn nữa, lúc ta ném nhánh tầm gửi ra, cũng chính hắn là người biến nó thành một mũi thương dài. Balder tới tận bây giờ vẫn không biết chuyện này, nó vẫn còn ôm hận ta và bệ hạ”. Ta lập tức quay lại nhìn Hoder, đầu óc trắng xóa một mảng, dường như nhất thời không thể “tiêu hóa” được hết những lời hắn nói. Hoder cười khổ: “Xin lỗi, thật ra ngày đó ở Vanaheim ta đã sớm nhận ra người rồi, nhưng quả thật ta không thể chấp nhận sự thực rằng mẹ mình lại yêu thương kẻ thù, thế nên mới ra tay với người…”. Từng lời, từng lời hắn nói ta đều nghe hiểu, nhưng ta hoàn toàn không có cách nào ghép chúng lại thành một câu hoàn chỉnh. Nhìn chiếc nhẫn kết hôn lập lòe phát sáng trên tay mình, còn cả phần bụng đang cất giấu một sinh mệnh bé nhỏ kia, ta chỉ nghe thấy giọng nói của mình ong lên bên tai, lặp đi lặp lại, giản đơn mà trống rỗng: “Hoder, những lời ngươi nói… đều là sự thực? Đều là sự thực sao?”. “Đương nhiên là giả.” Kẻ nói những lời này là Freyr. Hắn khẽ bật cười, ánh mắt nhìn Hoder hiện rõ vài phần khinh bỉ, thế nhưng giọng điệu vẫn nho nhã như thường: “Sau khi khai chiến, có phải đã phát hiện ra tộc Vanir không dễ bắt nạt như các ngươi tưởng tượng, thế nên tiểu vương tử điện hạ mới đặc biệt gọi ta đến đây, diễn màn kịch này, khiến ta phản bội Hỏa thần điện hạ?”. “Đấy cũng là nguyên nhân ta muốn thả ngươi đi.” Hoder bước lên phía trước, mở khóa, giật tung cánh cửa sắt, bờ vai gầy gò hơi rũ xuống, dường như sức lực đã kiệt quệ lắm rồi: “Ngươi và Loki là cùng một loại người, bởi vì quá giỏi lừa gạt người khác, thế nên ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất đối với con người cũng không có”. Hắn ngập ngừng một lúc, lại thấp giọng nói thêm: “… Dù cho có quen nhau bao lâu, đối phương trao ra bao chân tình, ngươi cũng sẽ không tín nhiệm”. Cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra, va vào song sắt, phát ra thanh âm va đập của kim loại rất chói tai, cùng tiếng vọng chồng chéo truyền ra từ không gian rộng rãi mà tối tăm dưới lòng đất. Freyr giương mắt nhìn hắn, đôi đồng tử trong nháy mắt như trở nên trong veo. Nhưng sau khi tiếng vọng đã hoàn toàn biến mất, vẫn không thấy hắn đứng lên. “Trở về điều tra cho kỹ, sau đó ra chiến trường nói cho ta đáp án của ngươi”, Hoder xoay người ra chỗ khác: “Ngươi đi đi”. Freyr lúc này mới nhổm dậy, đứng yên tại chỗ trong chốc lát, sau đó lại đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Hoder, đẩy hắn vào song sắt. “Ta không tin ngươi?” Đôi con ngươi bị nhiễm màu bóng tối, Freyr áp lại gần hơn một chút, hạ giọng nói: “Trước đây là con trai của chúa tể các vị thần, hiện tại là kẻ thù, lại hận ta đến tận xương tủy, ngươi bảo ta còn có thể làm gì?”. Đã lâu lắm rồi, ta chưa nghe thấy Freyr dùng giọng điệu nghiêm túc như thế mà nói chuyện. Con mắt của Hoder trong thoáng chốc trừng lớn, bờ môi thanh tú hơi hé, rồi lại như kẻ câm chẳng nói một lời. “Ngươi vẫn chưa trưởng thành, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng chẳng hay.” Freyr khẽ lướt qua bờ môi hắn, sau đó nâng vành mũ trường bào của tế ti, đội lên đầu, nở một nụ cười mệt mỏi, rồi xoay người đi về phía cầu thang tối đen. Ta và Hoder im lặng rất lâu. Ta nhớ tới chuyện mấy ngày trước, sau khi biết ta mang thai Yule có nói: “Chẳng cần biết cha của đứa bé là ai, nhưng cô vẫn là mẹ nó. Coi nó là con của một mình cô không phải là được rồi sao. Chẳng lẽ cô không thể dạy dỗ nó trở thành một con người dũng cảm và chính nghĩa? Còn chưa ra đời đã bị đóng lên người cái vận mệnh là vị thần hủy diệt, vậy thì có khác gì Loki ngày trước”. Những lời của nàng khiến ta hạ quyết tâm giữ lại đứa bé này. “Hoder, những lời ngươi nói… đều là thật chứ?”, ta vẫn bấu víu vào một tia hy vọng, hỏi lại lần nữa. “… Là thật.” Ta gần như đứng không vững, nắm chặt song sắt, đợi cho cơn choáng váng qua đi mới cố sức lắc đầu: “Chuyện này, đừng nói cho Odin vội”.