Con gái của Donald…. Dù Hawk có nghĩ người phụ nữ trẻ này có thể là ai, cũng chắc chắn không phải là con gái của người đàn ông này. Chàng thậm chí còn không nghĩ Donald đã kết hôn, nói chi ông có một cô con gái khoảng – cái gì? – 22, 23 tuổi? Nhưng Donald có thể chưa kết hôn. Có thể cô gái này là kết quả của một mối quan hệ ngắn ngủi trong những năm qua. Bất kể là gì, nó chẳng khiến nàng giống với con gái của Donald. Hawk chưa từng một lần nghe Donald nhắc đến nàng trong mười năm ông ta làm việc cho chàng, nói gì đến nhìn thấy nàng! Nhưng Donald có đến thăm nàng trong khoảng thời gian đó không? Hawk nghĩ là ông ta phải có. Sau cùng thì, người nhân viên của chàng có những kì nghỉ, khoảng thời gian rảnh rỗi, và chắc chắn ông ấy không nợ Hawk bất cứ lời giải thích nào về cuộc sống riêng tư của mình. Rosie bất ngờ xuất hiện từ đâu? Bởi vì chàng chắc chắn rằng Donald không hề biết nàng định tới đây cùng họ khi ông ấy đến Los Angeles trước một vài ngày trước đó. Vấn đề nữa là, tại sao nàng lại tới….? Hawk cảm thấy một chút ngạc nhiên. “Có lẽ chúng tôi nên đưa ông trở lại giường” – chàng thì thầm khi Donald ho một cách đau đớn. “Rosie có thể nói cho tôi những điều khác tôi cần biết” – chàng kết luận với một cái nhìn thẳng phức tạp vào nàng. Nhưng Rosie không định nói thêm gì nữa với chàng ngoài những cái nàng thực sự phải nói! Hawk ngạc nhiên bởi phát hiện ra nàng thực sự là con gái của Donald, chứ không phải là tình nhân của ông như ông đã hiển nhiên giả vờ là thế, khá là rõ ràng. Nhưng, bất kể là gì, chàng trông có vẻ không chấp nhận được lời giải thích đúng về mối quan hệ của họ hơn là giả định của chàng trước đó. Nàng nhún vai coi thường sự không tán thành thiếu kiên nhẫn của ngôi sao điện ảnh. Có thể cha nàng làm việc cho Hawk, và như vậy vẫn còn nợ anh ta một lời giải thích rõ ràng tại sao nàng lại ở đây, nhưng như vậy không có nghĩa là Rosie cũng phải trả lời chàng. Cũng không ngay cả khi nàng là một vị khách tạm thời ở nhà anh ta? Không, thậm chí vậy cũng không, nàng bướng bỉnh quyết định. “Đi nào, uống nốt cốc cà phê của chúng ta thôi.” – Hawk đề nghị, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, khi họ đã cho Donald trở lại giường xong. Những nỗ lực đi xuống cầu thang dường như đã làm người quản gia mệt mỏi, và ông nằm xuống những cái gối một cách kiệt sức. “Cha có muốn con ở lại và pha cho cha một ít trà không?” – Rosie hỏi một cách nhẹ nhàng, đồng thời nhấn mạnh phớt lờ Hawk. “Hoặc mang cho cha một ly nước mát hoa quả.” Donald nở một nụ cười yếu ớt – “Không, cha – cha sẽ ổn thôi. Con đi và nói chuyện với Hawk đi” – ông khàn khàn khuyến khích. Đo chẳng phải là những gì nàng muốn làm, Rosie nghĩ, khi nàng quay lại và đi trước Hawk ra khỏi căn phòng, xuống cầu thang để tới phòng bếp trong gian nhà chính, trong suốt lúc đó đều nghĩ ngợi xem có điều gì nàng thực sự cần phải nói với người đàn ông khó chịu hấp dẫn này. Không nhiều lắm, thực sự vậy, nàng quyết định. Chỉ nên là những ý chính của sự thật thôi. Nàng đã không có cơ hội để kể với cha mình mọi chuyện vào ngày hôm qua, về lý do nàng ở đây, và cũng chẳng cần phải nói với Hawk. “Cô đã quyết định xong là tôi nên biết bao nhiêu chưa?” – Hawk nhăn nhó thăm dò khi họ đã ngồi xuống bàn điểm tâm, và biết rằng chàng đã ghi được một cú đánh trực tiếp với câu hỏi của mình nhờ vào cái cách mà má cô trở nên ửng đỏ. Nàng hất chiếc cằm nhọn lên một cách phòng thủ. " Cha tôi đã nói với anh tất cả những gì cần biết rồi, anh Hawkley… " “Hawk” – chàng nói cương quyết, khuỷu tay thư thái tựa trên bàn điểm tâm khi chàng nhìn nàng chăm chú qua chiều rộng của chiếc bàn. “Vì cái gì đó, tôi không nghĩ nó là đúng, Rosie ạ.” – chàng khăng khăng nói tiếp. “Ví dụ như, điều rõ rành rành mà Donald không nói với tôi, là tại sao tôi lại không biết được sự có mặt của cô cho tới tận ngày hôm nay!” Màu nâu đỏ nhuốm hồng đôi mắt xanh sẫm của nàng. “Có thể ông nghĩ đó không phải việc của anh” – nàng từ chối. Hawk đã bắt đầu cảm thấy thực sự bực mình bởi sự thô lỗ cố ý của người phụ nữ này. Nàng chắc chắn nhìn không lạnh lùng như vậy lúc trước, lúc chàng hoàn toàn khỏa thân đi ra khỏi phòng tắm. Dịch: Mèo Béo Edit: T.B.Vân charon Nếu chàng mà trung thực hơn, chàng đã cảm thấy cần phải trấn an bản thân khi chàng lần đầu tiên nhận thấy nàng đang ở trong phòng chàng – cái bộ phận bị kích thích lộ tẩy đã chứng minh điều đó! Chàng đang ngắm nhìn nàng thật gần, chú ý đến cái vòng tròn màu vàng viền quanh màu xanh của đôi mắt nàng, làm cho chúng có vẻ gần như phát sáng, và những đốm tàn nhang phủ trên khuôn mặt nàng, làm cho chàng tự hỏi không biết nàng còn có tàn nhang ở những nơi nào khác không. Và sẽ cảm thấy như thế nào nếu hôn từng vết tàn nhang trong số đó….. Chàng buông lỏng bản thân, thấy nôn nóng với chính suy nghĩ lang thang của mình. Chàng không quan hệ với bất cứ ai vào lúc này, nhưng chàng mới rời Los Angeles ngày hôm qua – vùng đất của rất nhiều phụ nữ xinh đẹp luôn sẵn lòng. Thấy bản thân mình bị thu hút bởi Rosie Harrison, người làm cho cụm từ “người phụ nữ bí ẩn” vươn lên một cấp độ hoàn toàn mới, là một rắc rối mà chắc chắn chàng không cần dính vào. Ngay bây giờ hay bất kể lúc nào. “Có phải cô ở đây để đón Giáng sinh với Donald không?” – chàng hỏi một cách ngắn gọn, ý nghĩ Rosie chia sẻ căn phòng phía trên nhà để xe với Donald trong cả kì nghỉ cướp đi của chàng một vài sự hài lòng về dự định có một kì nghỉ Giáng sinh yên tĩnh cùng gia đình. “Còn chưa quyết định” – nàng trả lời một cách chung chung. Nàng đã mang lại một chiều hướng hoàn toàn mới để nói về việc làm mủi lòng kẻ nhẫn tâm, Hawk thừa nhận một cách thiếu kiên nhẫn, quyết định rằng chàng đã có đủ những lời tranh luận cho một buổi sáng. “Mặc dù rõ ràng việc ông ấy bị ốm đã thay đổi phần nào mọi chuyện phải không?” – nàng đột ngột phát biểu. Hawk nhìn nàng một cách thận trọng – “Vậy sao?” “Tất nhiên là vậy.” – nàng đáp lại một cách gắt gỏng – “Ngoài việc ông ấy bị ốm và sẽ cần được chăm sóc, rõ ràng ông ấy cũng không thể làm việc được. Như tôi đang hiểu, anh đang mong chờ gia đình anh sẽ tới đây trong vài ngày nữa….?” “Đúng vậy” – Hawk khẳng định, ngay lúc này trong giọng nói của chàng có sự thận trọng. “Và Don.. — cha tôi” – nàng sửa lại một cách lúng túng – “đã được yêu cầu mua sắm thực phẩm, sắp xếp các đồ trang trí và mọi thứ?” “ Đúng vậy.” – Hawk gật đầu, nhận thức rõ sự thật là dường như nàng rõ ràng có chút khó khăn trong việc gọi Donald là cha mình. Chết tiệt, tại sao Donald lại bị cúm ngay lúc này? Bởi vì Hawk chắc chắn rằng chàng sẽ phải chờ cho tới khi người trợ tá của mình khỏe hơn trước khi chàng có thể có một vài câu trả lời hữu ích cho những câu hỏi của mình! Không quan trọng việc nàng đã kiên quyết không trả lời các câu hỏi của Hawk, Rosie cũng biết rằng nếu anh ta chọn cách bảo với Donald rằng nàng không thể ở lại đây, cha nàng cũng không còn cách nào khác là phải bảo nàng rời đi. Và sự thật là, ngay thời điểm này, nàng chẳng có chỗ nào khác để đi… Trong trường hợp đó, tỏ ra hoàn toàn bất hợp tác sẽ không mang lại lợi ích tốt nhất cho nàng…. “Vậy, tôi có thể thay thế để làm những việc đó cho anh – nếu anh muốn”, nàng nhẹ nhàng đề nghị. “ Nếu anh chỉ cho tôi đường tới siêu thị gần nhất và nói với tôi anh để đồ trang trí Giáng sinh ở đâu…..?” – nàng gợi ý, khi thấy Hawk không trả lời cho đề nghị của nàng. Chàng nhướng đôi lông mày tối mầu phía trên cặp mắt chế nhạo, một nụ cười giễu cợt hơi cong lên trên khuôn miệng như tạc tượng, tạo nên vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt quàu quạu đẹp trai của chàng. Mạch đập của Rosie khẽ rung khi một lần nữa nàng buộc phải nhớ chính xác người đàn ông này là ai. Chỉ có người phụ nữ nào bị điếc, mù hoặc hoàn toàn không có cảm giác với sự quyến rũ mới có thể không run sợ khi nhận thức được sự hiện diện của chàng. Nhưng nàng là một người phụ nữ đang chạy trốn khỏi hôn lễ của mình, khỏi người đàn ông mà nàng không hề yêu, cũng như muốn lấy làm chồng, những điều này đáng lẽ nên làm nàng hoàn toàn miễn dịch với sức hút từ những người khác giới mới phải. Nhưng chuyện không như vậy….. Nàng đã cố gắng phá vỡ cái nhìn từ đôi mắt màu xanh hấp dẫn của Hawk. Và thất bại. Thay vào đó, nàng cảm thấy như thể bị chìm vào vực thẳm tối đen của chúng, như thể nàng đang cố gắng bơi ngược dòng nước, và nỗ lực để kháng cự lại hơi thở hổn hển cùng sự run rẩy của mình. Điều này là không thể, nàng tự nhủ chắc chắn với bản thân mình. Joshua Hawkley có thể là một trong những người đàn ông hấp dẫn nguy hiểm nhất mà nàng từng gặp, nhưng anh ta cũng là chủ của cha nàng – người chủ quá đỗi tò mò của cha nàng! Nàng sẽ khôn ngoan giữ điều đó trong tâm trí. Phải mất một số nỗ lực, nhưng cuối cùng nàng cũng điều khiển mắt mình khỏi chàng, nhìn vào một điểm nào đó vượt qua vai trái của Hawk. “Trừ phi anh thích tự mình làm những việc đó hơn—?” “Chết tiệt, không! Cô làm tự do đi, nếu đó là những gì cô muốn” – chàng châm biếm nói và đứng dậy. Rosie thở dài – “Tôi chỉ yêu cầu vì tôi chắc chắn rằng cha tôi sẽ mong đợi việc đó.” – nàng giải thích. “Tôi đã nói là được rồi, Rosie” – Hawk lè nhè – “Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn còn phải mua quà. Thêm một điều nữa được thêm vào danh sách kể từ bây giờ.” – chàng nhấn mạnh thêm. Rosie tặng cho chàng một cái nhìn gây giật mình. Chắc ý anh ta không phải là muốn nàng….? “Xin đừng tính đến tài khoản của tôi” – nàng nói vội vàng với chàng. Nàng mang theo một ít tiền mặt, số tiền mà nàng đã chuyển sang đô la Canada tại sân bay, nhưng chỗ này chỉ có hạn, và chắc chắn sẽ chẳng thể kéo dài nếu nàng phải ra ngoài và mua quà Giáng sinh cho Joshua Hawkley cùng gia đình của chàng. Nàng đã chẳng có cách nào khác là phải dùng thẻ tín dụng của mình khi đặt vé máy bay, nhưng miễn cưỡng không muốn sử dụng nó bây giờ. Canada là một đất nước lớn, nhưng thanh toán bằng thẻ tín dụng chắc chắn sẽ làm lộ vị trí của nàng cho một vài kẻ bất lương dai dẳng mà hắn sử dụng phương pháp ấy để theo dõi và bắt nàng. Sự cẩn trọng của nàng dường như có vẻ có một chút ấn tượng với người khác, nhưng nàng đã biết quá rõ sự tàn nhẫn của kẻ đang đuối bắt cô…. Trong vài phút cuối Hawk đã thấy tất cả những cảm xúc khác nhau khi nó thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Rosie. Những cảm xúc lướt qua quá nhanh để chàng có thể hiểu được. Nhưng chàng đã ghi vào tâm trí sự hoảng sợ mơ hồ của Rosie khi chàng đề cập đến việc mua quà Giáng sinh. Người phụ nữ này đang giấu diếm điều gì? Hawk tự hỏi một cách cau có khi chàng tiếp tục nhìn thấy những nét mặt lo lắng của nàng. Bởi vì chàng rất chắc chắn rằng nàng đang che giấu điều gì đó từ cái cách nàng lảng tránh trả lời những câu hỏi trực tiếp của chàng…