Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 55
Đôi tay chằng chịt gân guốc cùng bộ móng chắc nịch liên tục bám phập vào những thớ sắt thép, cơ thể không còn nguyên vẹn là một con người cứ thế lê từng nấc lên cao.
Xui xẻo, TaeHyung vừa bấu vào thứ gì đó, nó đã lỏng lẻo rơi khỏi, để lại cho hai kẻ trên cao một trận điếng người vì bốn con số 08:12 đang nháy tít tít đằng sau vật vừa rơi ra.
8 phút, bọn họ chỉ còn 8 phút để thoát trước khi con quái vật khổng lồ này biến cả hai thành những mảnh tro rời rạc.
Không dám suy nghĩ nhiều, một Kim TaeHyung với ngoại hình gấp đôi bình thường nhanh chóng leo trèo lên cao hơn.
Bỗng một bàn tay nào đó với đến chộp lấy cẳng chân JungKook khiến cả người bất giác bị kéo thụt xuống. Nhưng lúc này cậu chỉ biết hoảng hốt, theo quán tính dùng chân còn lại đạp vào mặt thứ đó một cách điên cuồng. Cuối cùng, tên xác sống nhanh nhạy kia cũng vì cú đá trời giáng của TaeHyung mà lăn lộn xuống dọc theo một núi thây ma đang dần được dâng cao.
06:34...
Hai cánh tay cuối cùng cũng được vịn vào thảm cỏ lạnh ngắt bên trên. Vừa đưa toàn bộ thân thể lên khỏi mặt đất, JungKook đã vội vã trèo khỏi tấm lưng trần trụi một màu xác chết này.
Tháo gỡ mặt nạ bảo hộ. Ánh trăng mờ nhạt cũng bị đám mây tàn nhẫn giấu đi mất, chẳng chừa cho cậu một chút nào ánh sáng để nhìn rõ hơn, những gì vừa rồi là thực hay ảo.
Ngược lại với cậu, TaeHyung lại vô cùng rõ, con ngươi đen ngòm trong bóng tối lần lượt thu vào toàn bộ biểu cảm của người thương trước mặt.
"Jung..."
Arggg!!
Hàng nghìn con xác sống kinh dị vẫn nhất quyết không buông tha cho bọn họ. Chúng vẫn cố chấp trèo lên tận đây với những cái mồm đã mất hẳn khớp hàm chẳng chịu khép lại.
Trong bóng tối mờ nhạt cùng những luồng gió quật đến toạc cả da, TaeHyung vồ đến bế thốc lấy JungKook vẫn còn ngây người đứng đó, cặp chân vừa nghỉ ngơi chưa đến 1 phút lại tiếp tục cắm đầu về phía trước.
"Có chuyện gì?! TaeHyung!!"
Anh không thể cất lời đáp lại vì áp lực hiện tại quá lớn.
Những gì JungKook thu về vẫn chỉ là một khoảng không tối mịt cùng cái âm thanh đáng chết kia, còn có cả... tiếng trực thăng đang vang dội đâu đó trong không trung.
02:56...
"JEON JUNG WOO!! BỎ RA"
Âm thanh gào thét hòa lẫn với làn gió sắc bén như lưỡi dao trên cao hướng đến kẻ trước mặt. Hong Nam In níu chặt bàn tay đẫm máu của kẻ đang nắm lấy cổ áo mình ra sức gào thét.
Thế nhưng bố Jeon chẳng lấy một chút động lòng, một tay ấn tên Tổng thống thối nát này ra khỏi cửa trực thăng, tay kia dí sát họng súng vào đầu của kẻ đang điều khiển chiếc AW139M này.
"Mày đi chết đi!"
Sau 4 chữ cái lạnh lùng, chỉ với một cái đạp nhẹ đã khiến lão già đó rơi thẳng xuống dòng chảy xác sống bên dưới. Bản thân ông cũng không lưu tình mà vứt toàn bộ thi thể của những tên vệ sĩ mà mình vừa nổ súng giết xuống cùng.
"Mau đến chỗ chiếc xe dưới kia!"
Tên cầm lái chỉ sợ kẻ sau lưng nổ súng, chính hắn cũng không thể sống sót nổi.
"Nhưng..."
"MAU XUỐNG CHỖ CHIẾC XE!"
Con trực thăng hạng binh lính lập tức bẻ hướng, từ từ tiến đến vị trí của xe tải mini đang gồng mình chạy trốn đằng xa.
"Hết đạn!!"
YoonGi ôm chặt khẩu súng hét to, nhưng lại vì sự xốc nảy mạnh mẽ mà ngã nhào.
Đoàng đoàng đoàng
Hàng loạt viên đạn được nhả ra khỏi nòng súng, cố gắng kìm lại những con quái vật đang không ngừng đuổi theo chiếc xe.
Mặc dù đa số bọn chúng đều úa về một hướng đằng kia, nhưng tất nhiên cũng phải có vài con ngoại lệ. Và cái ngoại lệ đó lại là hàng chục kẻ điên cuồng đang dí sát con xe của SeokJin này đây.
Trước đó, khi TaeHyung vừa chạy khỏi cũng chính là lúc xe chở dâu này tông sầm vào. SeokJin đương nhiên không giữ nổi bình tĩnh khi thấy tình trạng của NamJoon thê thảm đến thế.
Bọn họ cứ như vậy từ lầu trên nhảy xuống, vội vã leo lên xe bỏ chạy.
Dù sao thì, bỏ lại một mạng người giữa cái địa ngục này cũng thật là tàn nhẫn. Tạm thời gạt những tội lỗi chồng chất của cô ta qua một bên, HoSeok cắt phăng dây trói, kéo Ra On đáp đất cùng mình.
Con đường xung quanh khu căn cứ này tất nhiên chẳng hề tốt, chiếc xe xốc lên xốc xuống không ngừng nghỉ.
Bất ngờ, từng đợt gió mạnh khủng khiếp sượt ngang tững mái tóc đầy đất bụi sau thùng xe. Chiếc trực thăng khổng lồ với một Jeon Jung Woo đang vẫy tay ở cửa dần đáp xuống cách xe khoảng 100m.
"Mọi người!! Chúng ta được cứu rồi!!"
Đạp mạnh chân ga hơn nữa, SeokJin lập tức muốn bỏ đàn xác sống dai dẳng đằng sau mà tiến đến gần trực thăng kia.
"Lần này là thật phải không?" SuMi bên ghế phụ lái có hơi nghi ngờ, cái lần bọn khốn đến bắt JungKook ấy, cũng chẳng khác lúc này là bao.
Chiếc xe được phanh gấp, SeokJin mở cửa leo thẳng xuống, cùng JiMin đỡ NamJoon lên lưng mình rồi hét lớn: "Mau xuống xe!! Chúng ta lên trực thăng!!"
Tất nhiên, chẳng có ai muốn tiếp tục cái trò chơi đáng sợ này cả. Người nào người nấy đều ôm vũ khí chạy khỏi, hướng đến ánh sáng trước mặt mà bỏ lại con xe tải cùng đám thây ma vẫn cứ quơ quào la hét chạy tới.
"Khẩn trương, lên hết đi!"
Bố Jeon nhìn những người lần lượt leo lên trực thăng một hồi nhưng vẫn chưa ra lệnh tên phi cơ cho bay khỏi.
Cơn hoảng loạn dần hình thành bên trong Jeon Jung Woo.
"JungKook đâu?!"
"Không phải JungKook đang ở với các cậu sao?!"
00:56
JungKook ôm chặt cổ người nọ, mơ màng tiếp thu từng tế bào trên gương mặt của anh.
Cậu biết chứ, anh đang rất khổ sở, đôi chân không ngừng đạp mạnh vào đất để chạy, để bảo vệ cả hai khỏi hàng nghìn kẻ xấu xa đằng sau.
Gương mặt đầy rẫy vết xước dán thằng vào từng góc cạnh của người trên cao.
"TaeHyung à, cái lần anh vác em chạy đi ở siêu thị ấy, giống lúc này nhỉ?"
"Mặc dù bọn chúng không hề đuổi theo nữa, mặc dù chân của em bị trật khớp, thật phiền phức, nhưng anh vẫn không hề bỏ con người phiền phức này lại"
"Mặc dù đây có là mơ, anh vẫn cố chấp mang em theo cùng"
"TaeHyung à, anh... thực sự chỉ có một JungKook này để bảo vệ thôi sao?"
Tất nhiên TaeHyung lúc không thể nào nhìn ra những gì mà người thương vừa viết lên toàn bộ ngũ quan. Anh chỉ biết, nếu không thể chạm tới bờ vực trước mặt, cả hai sẽ bị vùi nát ngay tức khắc.
00:16
"BÁM CHẶT VÀO JUNGKOOK!!"
Cố siết người để nâng cao tốc độ, vì chính anh cũng nhận ra hình dạng này của mình cũng có giới hạn, nó đang dần kiệt sức, tốc độ cũng không thể nhanh như ban đầu khiến khoảng cách giữa cả hai với thứ sinh vật ăn thịt người đằng sau ngày càng bị rút ngắn.
00:05
Một chút nữa thôi!
00:04
Từng giọt mồ hôi ào ạt như mưa. TaeHyung gồng lên siết chặt lấy JungKook, chỉ sợ bản thân sẩy tay tuột mất cậu lần nữa.
00:03
Cả hai đã nhanh chóng tiến sát đến bờ vực thăm thẳm. Tầm nhìn đã có thể đón nhận hình ảnh và tiếng sóng cuồn cuộn của đại dương dưới kia.
"TaeHyung anh..!! Anh tính làm gì?!"
00:02
"Hãy tin anh! Hộc... bám chắc vào!!"
00:01
Lại là tiếng gió rít lên như vũ bão, xé toạc bầu không khí đầy căng thẳng, âm thầm đưa đẩy ngọn cỏ dưới hàng nghìn bước chân xiêu vẹo.
00:00
Đúng vào thời khắc kinh hoàng ấy, mặt đất lập tức trồi lên một ngọn sóng lửa khổng lồ, đội chiếc vỏ đầy đất trên cao mà bừng bừng một cách đáng sợ.
Một cột lửa vụt lên cao, lan rộng ra xung quanh với tốc độ vô cùng khủng khiếp, nhấn chìm hàng nghìn con quái vật vào trong biển lửa tàn nhẫn.
Tiếng nổ của thiết bị tên lửa kia như thể muốn cả thế giới phải nghe thấy. Cơn chấn động lớn khiến mặt đất tại nơi vách đá cao ngất ngưởng dần nứt ra từng đợt. Cả xác sống, cả cơn sóng lửa đều muốn tóm gọn lấy cơ thể của anh và cậu.
Khoảng khắc TaeHyung bật nhảy khỏi vách đá cũng chính là lúc nơi đó bị chấn động đến vỡ ra từng tấc đất.
Cột lửa kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại, một đám khói hình nấm khổng lồ đã nhanh chóng hình thành từ khi nào, ánh sáng chẳng cần thiết từ nó bừng lên cả một vùng trời tối thăm thẳm.
TaeHyung vẫn không ngừng ôm chặt JungKook.
Mặc cho cả hai cơ thể đang dần rơi xuống vực sâu, anh vẫn không muốn đánh mất cậu.
Những tảng đá rơi xung quanh, hàng trăm thi thể thối rữa bị thiêu đen bay bổng trong không trung, những tia lửa từ vụ nổ rơi xuống biển như một cơn mưa sao băng chết chóc, nhưng một tên quái vật đang ôm chặt lấy chàng trai ấy, chẳng thể so sánh nổi với những thứ vô tri vô giác xung quanh.
Sợi không khí cuốn chiếc áo khoác nát bươm của người nhỏ hơn bay loạn xạ.
Giọt sương óng ánh trong hốc mắt cứ thế vì áp lực mà cuộn thẳng lên trên.
Trong cơn lốc của tử thần, TaeHyung không hề khép kín cặp ngươi của mình, toàn tâm toàn ý thu trọn một Jeon JungKook trước mặt vào mắt. Dòng chất lỏng băng giá bao lấy tầm nhìn chỉ chứa duy nhất đối phương.
Trong vô thức, TaeHyung bất ngờ kéo nhẹ mép trái. Vừa rơi lệ vừa cười một cách ngu ngốc.
"JungKook à, anh lại rơi xuống lần nữa rồi. Cuộc đời tại sao luôn chào đón kẻ này bằng những con đường lạnh lùng đến thế?"
"Em xuất hiện tựa một vầng lửa ánh lên giữa những ngày tăm tối luôn quấy lấy anh chẳng rời"
"JungKook à, cảm ơn vì đã đến"
"Cảm ơn em vì đã tồn tại"
Tấm lưng trần trụi kết đầy thương tích va đập với mặt biển lạnh lẽo, một cột hoa nước vỡ ra, nuốt trọn tất cả những gì vừa dâng hiến đến nó.
Hóa ra kết thúc của chúng ta là thế này. Có kiên cường đến mấy, phải đấu tranh đến đâu, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước cái tạo hóa cay nghiệt.
Nhưng JungKook à, kiếp này của anh xem như đã toại nguyện.
Chúng ta bắt đầu cùng nhau, kết thúc cùng nhau. Dẫu sau này có ra sao, thiên đường địa phủ có vẫy chào, vẫn mãi là anh và em. Nhé!
Dưới dòng biển đen hun hút, hai cơ thể tách rời rồi ngất lịm đi, từ từ chìm xuống nơi tăm tối nhất.
Giữa cái trần đời đầy tội lỗi, một tình yêu nho nhỏ chẳng biết khi nào đã lớn dần.
Đẹp đẽ, tươi mới tựa một đóa bồ công anh phấp phơ trong gió.
Ngày ấy của hai đứa trẻ...
Tạm biệt
_________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
40 chương
87 chương
22 chương
37 chương