Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 4
Sở Cảnh sát quận Gangnam, Seoul. ngày 28/5/2019
"Mau thả tôi ra, nếu không tất cả các người sẽ chết! Thả tôi ra khỏi đây!" Satou tay nắm chặt song sắt đến mức từng đường gân dưới lớp da cũng muốn trồi ra ngoài. Gương mặt đầy vết xước. Miệng thì không ngừng la toáng lên khiến những người trong Sở chỉ muốn đáp ứng nguyện vọng của hắn mà lập tức tống ra khỏi đây. Nhưng pháp luật lại không cho phép điều đó.
Một tên cảnh sát dường như không kiềm chế được nữa, từ trên ghế đứng phắt dậy mà quát:
"Này cái ông già kia. Chạy xe không cẩn thận đâm phải người khác. Chúng tôi đã mang ông về đây cũng chính là cứu cái mạng già của ông khỏi đám đó rồi. Không đụng ai lại đi đụng trúng mấy tên đầu gấu. Bây giờ còn ở đây kêu ca cái gì. Người thì không có một chút giấy tờ tùy thân. Nếu không có ai đến bảo lãnh thì chuẩn bị tinh thần mà vào tù chơi đi!" Tên cảnh sát tầm 40 cái xuân mắng xong cũng phần nào xả hết bực bội tính tụ từ nãy đến giờ. Nhưng Satou vốn đã có ác cảm lớn với Nhà nước nên cũng không chịu thua
"Vậy sao các người không bắt hết bọn nó đi? Các người thừa biết đám đầu gấu thì sẽ làm những gì mà"
"Ông!!" Cảnh sát đó lại đứng dậy một lần nữa.
"Được rồi tiền bối, mặc kệ ông ta đi"
Giọng nói trầm ấm phát ra từ phía cửa chính. Một thanh niên tầm 22, 23 tuổi, diện đồng phục cảnh sát đang ôm chặt cái hộp nhỏ bước vào. Gương mặt không nóng không lạnh, gán thêm chiếc mũi thẳng như thước nối liền với đôi môi trái tim thật là muốn bóp chết các thiếu nữ đang lấp ló, gào thét bên ngoài Sở cảnh sát.
"TaeHyung à, em có dặn thêm nhiều tương ớt không đó?" Hắn thấy hậu bối yêu quý của mình mang thịt gà về đến nơi thì nguyện ý bỏ mặt Satou để thưởng thức đồ ăn ngon. Những người khác thấy TaeHyung mang KFC về cũng như chết đói mà cảm ơn anh rối rít rồi lao vào ăn.
"Cậu cũng vào ăn cùng nào" Làm sao có thể không mời người mua được chứ.
"Các anh ăn đi. Em chưa đói" TaeHyung cười nhẹ thôi mà cũng làm điên đảo chị em vẫn còn nỗ lực đứng bên ngoài.
"Này, mấy người ăn rồi thả tôi ra. Tôi phải bắt hai con chim đó lại . Thành phố này sẽ chết mất, tất cả các người đều sẽ biến thành quái vật. Thả tôi ra mau!!" Satou đá mạnh vào song sắt mà tiếp tục gào to.
"Bác hãy bình tĩnh lại đi" TaeHyung ngồi vào bàn làm việc của mình, mắt vẫn quan sát màn hình máy tính mà lên tiếng. Ngừng một lúc, anh lại bồi thêm một câu làm Satou càng giận hơn chứ chẳng thể nguôi đi tẹo nào.
"Mà kịch bản của bác nghe sơ qua cũng hay đấy, bác làm đạo diễn phim phải không? Chủ đề quái vật thật sự không bao giờ hết nóng mà"
--------------
Sau khi kết thúc cuộc gọi, mẹ Jeon tiếp tục chuẩn bị một số thứ để làm bữa trưa. Vừa tính đưa tay bật mấy bài nhạc yêu thích thì tiếng của dì Lee hàng xóm ngoài cổng vọng vào. Nghe hoảng hốt cực kì.
"Min JungHa à, JungHa! Mau ra đây đi! Có vẻ nguy lắm rồi"
Mẹ Jeon vội vã lau tay. Chưa chạy đến cổng đã lo lắng hỏi
"Có chuyện gì vậy dì Lee. Trưa thế này..."
"Mấy ông già kia uống say khướt mướt. Bây giờ người nào người nấy đều lên cơn co giật hết. Bọt mép sùi trắng cả ra" Dì Lee trán toát mồ hôi, vừa kể vừa run lẩy bẩy. Cảnh tượng lúc nãy quả thật đã dọa bà già này đến hồn bay phách tán.
Lúc đó bà chỉ ngồi chơi mạt chược với những người khác. Liếc mắt khinh mấy tên đàn ông kia uống say đến quên cả trời đất mà nằm lăn ra sàn nhà người ta. Cũng may ông nhà bà đã lên thành phố thăm con rồi, chứ còn ở đây chắc chắn mấy quả rượu bia kia không thể nào thiếu mặt ông ta.
Nhưng một giờ sau đó, đám người chơi mạt chược mới nhận ra có gì bất ổn. Mấy người đàn ông kia ngủ say như chết, không một người nào cử động. Đống xương Bồ câu bỗng nhiên bắt đầu bốc mùi hôi thối.
Bọn họ đến gần mới hoảng hốt cực độ khi thấy thứ bọt màu trắng đục đang trào ra từ từ trong miệng mỗi người nằm đó. Dì Lee hấp tấp chạy đi báo tin cho người nhà họ. Vì thân thiết nên cũng nói luôn cho mẹ Jeon.
"Bây giờ sao rồi ạ?" Mẹ Jeon mắt trợn to hỏi lại. Lòng lo lắng không thôi.
"Có lẽ xe cứu thương đến rồi. Tôi đi nói với người nhà họ sẵn tiện cho cô biết luôn"
"Vậy để tôi đi với dì"
Nói xong, mẹ Jeon chạy vội vào đóng cửa nhà rồi lại chạy ra khóa cổng an toàn mới rời đi.
Bệnh viện Đa khoa Daegu
Các bác sĩ và y tá tại khoa Cấp cứu không ngừng ra ra vào vào để tìm thuốc ức chế cơn co giật của bảy bệnh nhân vừa được đưa vô trong. Nhưng tất cả đều có vẻ vô dụng.
Họ sau khi được tiêm thuốc, an tĩnh chẳng bao lâu thì lại tái phát và không ngừng sùi bọt mép. Việc mà các bác sĩ có thể làm lúc này là cố định cả bảy người vào giường bệnh rồi tiêm thêm thuốc an thần.
"Bác sĩ, ông xem cái này đi. Máu của một trong số họ đang dần chuyển sang màu đen"
Bác sĩ vội cầm lấy mẫu máu, quan sát một hồi lâu rồi kêu người đem đi xét nghiệm. Nhưng kết quả thông báo lại không thể chẩn đoán được là loại bệnh gì.
Cầm kết quả báo cáo trong tay. Cặp lông mày của bác sĩ nọ nhíu chặt lại. Vẫn duy trì tư thế ban nãy mà nói với nhân viên điều dưỡng bên cạnh
"Mấy người này đã làm tôi cảm thấy bất an kể từ khi họ được chuyển vào phòng Cấp cứu. Bọn họ có cái gì đó... lạ lắm"
Hai giờ sau, cuối cùng các bệnh nhân cũng ngừng co giật. Nhưng điều đó cũng chẳng giải quyết nốt việc gì khi cơ thể họ bắt đầu bốc lên mùi kì lạ, là mùi hôi như xác chết ấy, cho nên các y tá và điều dưỡng thường xuyên ra vào những phòng bệnh này để khử trùng.
Chiều hôm đó, Mặt Trời dần ngã xuống sau lưng những tòa nhà cao tầng, tia nắng đỏ cuối cùng trong ngày vẫn luyến tiếc trượt dần trong phòng bệnh số 1 mà chưa muốn rời đi.
Nữ y tá cặm cụi điều chỉnh lại những ống truyền dày đặc trên đầu giường. Mọi động tác nhẹ nhàng của cô chợt khựng lại khi nghe tiếng gầm nhẹ của giường bên cạnh. Y tá nọ bước sang đó, vừa đi vừa từ từ hỏi thăm
"Bác tỉnh dậy rồi ạ? Còn khó chịu chỗ nào không ạ?"
Nụ cười trên môi cô tắt ngấm. Vội bước chân nhanh đến bên giường đó khi thấy người ban nãy vừa phát ra tiếng đang vặn vẹo một cách kinh dị. Miệng thì không ngừng tuôn ra thứ gì đó đặc sệt màu đen. Vì cơn co giật đã kết thúc từ sớm nên các bệnh nhân đều được tháo mở dây cố định.
Nữ y tá lúc này hoảng hốt đến mức quên cả việc gọi trợ giúp. Cô chỉ luôn miệng hỏi người đàn ông trước mắt đang bị gì mà không để ý căn phòng số 1 này chứa đến hai bệnh nhân.
Cơn ớn lạnh đột ngột chạy toàn sống lưng. Tiếng gầm gừ sau lưng to dần theo mỗi âm thanh bịch bịch có lẽ là bước chân. Mùi hôi thối càng ngày càng nồng nặc. Nữ y tá lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi mà quay bật ra sau, và hình ảnh thu vào tầm mắt cô kinh dị đến không tả nổi.
Người đàn ông người dính đầy những dây chuyền. Đôi mắt không còn nhìn rõ con ngươi. Cái đầu vặn vẹo cùng với khuôn miệng không ngừng chảy ra thứ nước đặc sệt màu đen tanh tưởi.
Hắn lao đến chỗ cô.
"AAAAAAAA!!!"
______________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
40 chương
87 chương
22 chương
37 chương