Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 2
Phía Đông Seoul, quận Gangdong, phường Godeok 1, ngày 27/5/2019.
Mặt Trời cố lọt qua khe núi mà vươn lên. Vài ngọn gió như có như không mang theo một ít hạt bụi làm lay động những ngọn cỏ cháy xụi lơ trên con đồi hiu quạnh.
Từ xa xa bỗng xuất hiện hai bóng người đàn ông, có vẻ như đang dùng hết sức bình sinh, chống cây gậy gỗ mục cũ kĩ mà leo lên đồi. Một trong hai người bỗng nhiên dừng lại, vứt bừa gậy xuống đất rồi khom lưng, vừa thở phì phò vừa càu nhàu
"Cái tên chết tiệt kia lại đến nữa à?"
Người đàn ông còn lại theo tầm mắt của tên đồng nghiệp khó tính nọ mà nhìn qua. Chỉ thấy hình ảnh một người khoác áo blouse trắng vấy đầy bùn đất, đầu tóc thì rối tung như ổ quạ, tay cầm chiếc xẻng nhỏ không ngừng đào đào bới bới thứ gì đó trong hốc cây. Vì hắn quay lưng lại nên thị lực có hạn của hai người đàn ông đứng từ xa không thể thấy rõ mặt mày của cái tên kì lạ đó. Nhưng chắc chắn hắn ta là người đã có tuổi thông qua mái đầu bạc như nhuộm kia.
"Ông ta là ai vậy?"
"Tôi cũng không biết. Cái tên đó từ sáng sớm đã vác đủ thứ đến bãi đồi này rồi liên tục đào bới. Cũng phải một tuần rồi chứ có ít gì. Tôi làm vườn trên kia đến trưa về vẫn thấy hắn đào rồi lại đào. Trông có vẻ già đấy, dưỡng sức rồi hưởng thọ đi chứ. Thật là vô bổ" Người ban nãy lên tiếng đầu tiên vẫn duy trì tư thế vịn hai tay lên đầu gối, tiếp tục phàn nàn về con người kì lạ đằng xa. Nhưng cái nắng nóng của đầu mùa hè không cho phép bọn họ dừng chân tại đây lâu hơn nữa.
"Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn" Quay sang nhắc nhở người bên cạnh. Hắn cúi xuống nhặt cây gậy của mình lên rồi tiếp tục di chuyển, làm lơ tên áo blouse kia. Dù sao đây cũng không phải là đất của họ, quan tâm làm gì chứ. Tỏ vẻ thân thiện rồi giúp đỡ một người xa lạ không phải là ý tốt.
Con người mà, đâu biết chính xác được tâm can họ ra sao. Tránh chừng nào tốt chừng ấy. Thời đại này, muốn thật sự làm việc tốt cũng khó mà thực hiện.
Sau khi hai người đàn ông đi khỏi. Tên áo blouse từ từ ngẩng đầu lên khỏi hốc cây. Hắn dáo dác nhìn xung quanh, xác nhận nơi này không còn bóng dáng ai khác mới dám đem một vật gì đó trông như xương động vật vừa đào được từ cái mồ cổ đưa lên mũi ngửi, sau đó bất chấp đất cát dơ bẩn mà dùng răng cắn mạnh vào đầu khớp.
Hắn cẩn thận quan sát, chỉ thấy nơi bị nứt vì vết cắn từ từ chảy ra một thứ chất lỏng màu đen, mùi hôi thối cũng từ chỗ đó bắt đầu bốc ra. Cặp đồng tử bên trong đôi mắt nhăn nheo co thắt liên tục. Bàn tay lấm lem, khẩn trương mang mẩu xương đó quấn chặt trong khăn vải rồi ba chân bốn cẳng chạy như điên xuống chân đồi.
--------
Tại khu phế liệu bỏ hoang gần bờ sông của phường Godeok, tên áo blouse ôm chặt cái bọc vải như báu vật, vừa đi vừa khom lưng như sợ ai đó cướp mất.
Vì ban nãy quá khích mà chạy bạt mạng nên cái thân đã bước qua tuổi thanh xuân một đoạn dài này thật sự không còn sức để lao vùn vụt nữa.
Những người được phân công quét dọn xung quanh khu này còn lạ gì ông ta, nhưng họ chỉ biết mặc kệ, cũng chẳng buồn nhúng tay vào. Kẻ lập dị thì thế giới này không thiếu.
Hắn làm như không nghe thấy những lời xì xào kia mà chui vào một cái xe cũ nát, nhưng xem ra thì là cái ổn nhất trong bãi phế liệu bị vứt bỏ này.
Lần lượt thực hiện các thao tác quen thuộc để mở căn hầm bí mật mà cái tên lập dị bị mọi người Cách ly đây đã mất hơn 1 năm để xây dựng. Cửa hầm hình tròn phát ra vài tiếng kẹt kẹt rồi bắt đầu mở, đủ để một người chui vào. Sau đó nhận được tín hiệu từ hắn mà chậm đóng lại.
Căn hầm lạnh lẽo. Bốn bức tường xung quanh chỉ có vài chiếc kệ đựng mấy lọ thủy tinh với vô vàn màu sắc. Còn lại chỉ là máy móc, có cái đang chạy giật giật như sắp hỏng, cái khác thì kêu liên hồi thông báo những con số nhìn vào đã hoa mắt. Nếu không quan sát kĩ thì sẽ không để ý bên trong góc trái của căn hầm, bức ảnh một chàng trai trẻ mặc trang phục tiến sĩ với tấm bằng khen trên tay dường như không còn tồn tại.
Hắn cởi bỏ áo blouse đã lấm lem đất. Không hẹn mà liếc mắt xuống dòng chữ Satou Kisama được thêu đỏ trước ngực. Đưa tay phủi nhẹ vết bụi còn dai dẳng đu bám trên áo.
Chuyện xưa lại tiếp tục không tha thứ cho ông mà ùa về. Tiến sĩ cấp cao nhất của đội ngũ chính trị Nhật Bản sao? Thật nực cười, Satou này bây giờ vẫn đang trốn chui trong một bãi phế liệu tại Hàn Quốc chỉ để tránh sự truy đuổi của Chính Phủ. Gia đình, thanh danh, sự nghiệp và cả cuộc đời của ông, tất cả đều vỡ nát chỉ vì ý kiến trái chiều so với bọn chúng.
Giúp dân? Xây dựng đất nước? Cái thứ mà mọi người tôn sùng như Thánh kia thật ra đã muốn biến dân chúng thành một đội quân dị dạng để tiến hành xâm chiếm các nước khác, mở rộng lãnh thổ. Chính Phủ Nhật đã tìm tới Satou, nhưng sau đó lại đem ông ra hành hình và có ý giết chết vì đã cố tình làm sai thuốc thử nghiệm. Còn vì sao ông đã trốn thoát được, đó là cả một câu chuyện dài.
Biết được bọn chúng vẫn luôn nuôi cái tư tưởng chiếm hữu các nước lân cận đến tận bây giờ, Satou điên cuồng tìm kiếm các thi thể đã từng dùng để thử nghiệm, lấy mẫu tủy vẫn chưa tiêu hủy hết qua bao nhiêu năm với niềm tin mãnh liệt sẽ mở ra một kỷ nguyên mới. Về việc các thi thể tại sao lại được chôn tại Hàn Quốc, đó lại là một câu chuyện dài khác.
Satou mở bọc, đem khúc xương ra ngoài rồi tiến đến chỗ hai cái lồng đặt trong góc tối. Ông vừa kéo chúng ra vừa cười quái đản:
"Đồ ăn đến đây các con yêu của ta"
Trong mỗi lồng nhốt một con chim Bồ câu đen bị biến đổi gen. Chúng có kích cỡ bằng Đại bàng. Loài chim tượng trưng cho sự hòa bình giờ đây trông chẳng khác gì một con vật chuyên ăn thịt với cặp mắt đỏ ngầu.
Satou cố lấy hết phần chất lỏng màu đen trong xương ra, thêm vào vài cọng thảo dược sau đó đem hỗn hợp mình vừa tạo nhỏ vài giọt vào thức ăn cho chim. Lũ chim to xác kia thấy bữa sáng ngon miệng của mình thì bổ nhào đến như chết đói mà mổ.
Tên tiến sĩ già cẩn thận quan sát. Song lại như kẻ mất hồn, dùng đôi tay đầy vết chân chim vò rối mái tóc bạc mà tự mắng bản thân sao lại có thể quên bén đi thành phần quan trọng của hỗn hợp chứ. Đó là tóc người vẫn còn khỏe mạnh. Nếu thiếu nó, con người sẽ trở nên mất sạch ý thức và hành động như một loài thú hoang, thậm chí là thèm khát thịt sống và xơi tái đồng loại. Biết rằng cái đám ADN già nua trên đầu ông không giúp ích được gì nên Satou vội vã khoác lại chiếc áo blouse rồi chạy nhanh ra khỏi bãi phế liệu.
Khoảng 30 phút sau đó, ông mang về một vài cọng tóc đen mun không biết lấy từ đâu. Nhảy chân sáo đến chiếc xe quen thuộc.
Nhưng, cửa hầm mà chỉ duy nhất người làm ra nó mới biết cách mở hiện tại đang nằm chỏng chơ trên mặt đất với những vết móp méo dị thường. Đôi chân chẳng mấy nhanh nhẹn lúc này bỗng run như cầy sấy. Ông lao nhanh xuống dưới hầm và đúng thật không ngoài dự đoán, hai cái lồng đã bị đứt khóa, bóng dáng của hai con chim Bồ câu cũng mất hút.
"Không, không, không, không thể nào!!"
Satou như một kẻ điên mà hét lớn. Ông lục tung căn hầm mà mình đã cất công xây dựng chỉ với hi vọng rằng hai con chim kia vẫn chưa thoát ra khỏi đây. Nhưng có đào đến Phủ Diêm Vương cũng không tìm được một sợi lông của chúng.
Satou gần như đã gục ngã khi chưa nghĩ đến việc nó vẫn chưa thể bay xa. Ông vội vã mang hết những vật dụng quan trọng bỏ vào cái túi cũ kĩ của mình, leo lên chiếc xe máy tự chế bên ngoài rồi vụt mất trong làn khói bụi dày đặc.
Seoul rơi vào nguy hiểm.
_________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
40 chương
87 chương
22 chương
37 chương