Loạn thế thần ma

Chương 25 : ngăn cấm

Xung quanh một màu đen, không gian thật tĩnh lặng. Tề Thiên tỉnh lại, cảm giác sau gáy ê ẩm. "Gì thế này!" hắn thốt lên khi thấy tứ chi bị trói chặt lơ lửng trên một cây cột. Xung quanh chỉ toàn là màu đen. "Sư phụ! Người đâu rồi? Mau ra cứu con !" Tề Thiên gọi thầm trong đầu. "Ta chỉ là linh hồn! Không giúp được gì cả." Lão thở dài nói. "Vậy bây giờ phải làm sao? Đây là nơi nào?" Tề Thiên bắt đầu hoang mang. "Có người đang tới!" lão nhắc nhở. Một bóng đèn vụt sáng chiếu thẳng vào mặt Thiên khiến hắn lóa mắt, một người bước tới dáng vẻ ẻo lả nhưng vì ánh sáng không chiếu đến đó vì vậy cố nheo mắt lại Thiên vẫn không nhìn rõ kẻ đó là ai. Chỉ nghi nghi là một cô gái. "Tiểu tử! Ngươi tỉnh lại rồi." cô gái cất tiếng, giọng khá trong trẻo. "Gái kìa! Mau...à nhầm hỏi nàng ta xem bắt chúng ta vì mục đích gì?" Lão sáng mắt nhưng đã kịp điều chỉnh lại. Không để Tề Thiên kịp hỏi, cô gái cất tiếng nói tiếp : "Tên nhóc nhà ngươi cũng can đảm! Dám tấn công người của ta." "Sao ta lại không dám? Mau thả ta ra trước khi ta đá tung đít ngươi lên." Tề Thiên tức giận quát. Lão sư phụ liền can ngăn : "Ngươi muốn chết à? Cô ta cấp Đấu vương đấy!" "Đấu...đấu vương???" Tề Thiên từ tức giận chuyển sang tái mét. "Khẩu khí lớn lắm! Ta vốn định thả ngươi đi nhưng thái độ của ngươi làm ta phát bực." Cô gái nói bằng giọng đanh đá. "Vậy ngươi tính làm gì?" Thiên run run nhưng vẫn tỏ ra là mình ổn. "Thả chó!" Cô gái phất tay rồi rời đi. Bỗng xung quanh Thiên sáng bừng, tất cả các bóng đèn đều dọi thẳng vào người hắn. Một đấu trường thời trung cổ hiện ra trước mặt hắn. Giữa sân đấu trường đặt một chiếc hộp khá lớn. Dây trói bị cắt đứt làm Tề Thiên ngã sấp mặt, ngẩng mặt lên thì hắn để ý quanh sân đấu trường có rất nhiều lối đi nhưng đầu bị chặn bởi những song sắt. Tề Thiên trong lòng lo lắng không thôi : "chết tiệt! Ả ta định làm gì?" Nhưng hắn hiểu ra rất nhanh sau đó, phía sau những lối ra bị ngăn bởi song sắt xuất hiện rất nhiều Linh cẩu, đang chu chéo kêu la và nhe răng dơ vuốt về phía Thiên. "Sư phụ! Có bao nhiêu tất cả." Tề Thiên hỏi. "100 con, tất cả đều Đấu sĩ cấp 5." Lão nói. "Chiến nào!" Thiên mặt cười uy mãnh, chiến ý bốc lên ngùn ngụt. Chợt chiếc hộp giữa đấu trường xê dịch như có thứ gì đó bên trong. Thiên nhìn chiếc hộp, chợt một tiếng kêu ư ử phát ra. "Là nó!" Thiên nhận ra chiếc hộp lúc hắn gặp 2 tên to con. Bên trong chiếc hộp tiếng ư ử vẫn phát ra như muốn cầu xin. Bỗng nhiên các song sắt được kéo lên, đám Linh cẩu như bị đói lâu ngày, lập tức lao về phía Thiên như điên lại. "Lại đây! Nhận một gậy của ta." Thiên quát lên, lấy trong tay ra một chiếc kim sáng chói. Chiếc kim biến lớn theo lệnh của Tề Thiên bằng với kích thước một cây gậy dài. "Định Hải Thần Châm! Đã đến lúc ngươi thể hiện sức mạnh rồi." Tề Thiên vung gậy về phía một con Linh cẩu đang chồm lên định vồ lấy hắn. Binh!!! Con Linh cẩu bị đánh bay rơi xuống đất chết tươi. Cả đám Linh cẩu nháo nhào rú lên những tiếng ghê rợn sau đó đồng loạt xông tới. Binh! Binh! Binh! Cả chục con Linh cẩu văng ra giẫy chết. Tề Thiên múa gậy cực kì điêu luyện tuy đây là lần thứ hai hắn sử dụng. "Tốt lắm! Đúng là ta không chọn lầm người." Lão sự phụ vuốt râu thư thái nói. Cầm Định Hải Thần Châm trong tay, Tề Thiên dũng mãnh như một chiến binh lao vào giữa vòng vây của quân thù, khua gậy đến đâu Linh cẩu chết đến đấy. Đám Linh cẩu nhận thấy không dễ xơi liền chuyển mục tiêu sang chiếc hộp phát ra tiếng kêu ư ử. Đang hăng say chiến đấu chợt Tề Thiên nhận ra điều bất thường, đám Linh cẩu đang nhắm về thứ khác chứ không phải hắn. "Chiếc hộp!" Tề Thiên lao đến khi những con Linh cẩu đang cắn xé chiếc hộp. Binh! Binh! Binh! "Oẳng!!!" Tiếng kêu chói tay của một con Linh cẩu bị Thiên đập nát đầu. Đám linh cẩu sợ hãi liền cụp đuôi bỏ chạy, định đuổi theo giết hết thì lão sư phụ hắn nói : "Nhìn kìa!" Thiên ngoảnh mặt lại phía chiếc hộp đã bị cắn nát một góc, bên trong có thứ gì đó màu trắng đang chuyển động. Thiên tò mò tiến lại gần, lấy gậy khều khều chiếc hộp. Tiếng "Gừ...Gừ!!!" phát ra phía bên trong. Thiên đánh liều bước tới xé toạc góc hộp bằng bìa cứng ra thì sững sờ, "Hồ ly!" Lão sư phụ cũng kinh ngạc không kém. Trong chiếc hộp rách nát, một con Bạch hồ ly đang co ro sợ hãi, đôi mắt xanh yêu mị nhìn Thiên. Thiên như sững sờ trước vẻ đẹp của nó. Nó đang co ro sợ sệt khi bị Lũ Linh cẩu rằng xé bên ngoài chiếc hộp. Chân nó bị thương và đang chảy máu, Thiên đưa tay ra phía trước thì lão sư phụ can : "Cẩn thận nó cắn cho thì mắc bệnh dại đấy!" Bỗng đám Linh cẩu quay lại với một con đầu đàn to lớn. "Linh cẩu đầu đàn - Đấu sĩ cấp 10." Lão sư phụ nói. "Đánh không lại liền gọi đại ca đến à!" Tề Thiên nhảy tới phía con Linh cẩu đầu đàn, vung gập phang thẳng xuống. Binh! Cây gậy đập xuống đất, con Linh cẩu đã nhanh chân né được, chồm lên người Tề Thiên đè hắn xuống há miệng cắn vào mặt hắn. Kenggg! Cây gậy chắn ngang họng con thú, nó nhảy lùi lại đau đớn, vài chiếc răng rơi xuống đất. "Haha... Đáng đời con xúc sinh!" Đám Linh cẩu thấy thủ lĩnh bị ăn hành, lập tức lao đến hỗ trợ. Thế trận giằng co quyết liệt. Mặc dù bị số lượng áp đảo nhưng với Định Hải Thần Châm trong tay, Thiên cân mọi đối thủ. Cứ vài con điên cuồng lao đến thì lại có vài con bay ra giãy chết. Con thủ lĩnh đảo mắt sang chiếc hộp rách như đánh hơi được thứ gì đó, liền lao tới. Bạch hồ ly nghe tiếng ồn ngoài kia thì vô cùng hoảng sợ, người run lên cầm cập. Linh cẩu đầu đàn lao đến dùng sức mạnh của nó xé tan chiếc hộp, để lộ ra Bạch hồ ly co ro sợ hãi nhìn dáo dác xung quanh. Con linh cẩu đầu đàn nhe răng định tấn công thì chợt nó khựng lại, say sưa ngắm nhìn đôi mắt xanh yêu mị của Bạch hồ. Binh! Định Hải Thần Châm đập xuống khiến đầu con thú nát bét trước sự sợ hãi của Bạch hồ, xung quanh xác linh cẩu la liệt. Tề Thiên cũng đầy thương tích. "Đừng sợ! Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây!" giọng nói ấm áp của Tề Thiên khiến Bạch hồ ly ngồi im đó không cử động. Cất Định Hải Thần Châm vào tai, Thiên dang tay ra trước mặt Bạch hồ. "Ngươi đinh làm gì vậy?" Lão sư phụ hỏi. "Con sẽ cứu nó! Để nó lại ở đây con không đành." Thiên nói, cánh tay vẫy dang rộng. Rồi bỗng nhiên, Bạch hồ ly gượng dậy tiến đến chỗ hắn, liếm liếm bàn tay xước xác của hắn rồi ngả người vào đó. Thiên bế Bạch hồ trong tay, rời khỏi đấu trường cổ này. "Sư phụ! Chúng ta đang ở đâu?" "Để xem nào! Chúng ta đang ở...trong một bí cảnh." ....................................................................... 2 tháng sau...tại Vũ Văn Phủ... Một tên nhóc 12 tuổi mặc hắc y đang ngồi xếp bằng tu luyện giữa gian phòng, linh lực xáo trộn, không khí bị bẻ cong, kẻ đó từ từ mở mắt. "Thành công rồi!" Hùng thầm nói, sau đó cảm nhận linh hồn mình dường như đặc hơn. Ở cấp Đấu úy, có thể dung nạp thuộc tính vào cơ thể. Hùng chọn viên hồn tâm mà Lực Cường đưa cho hắn lúc trên Cát Bà đảo. Viên hồn tâm tỏa ra ánh sáng như bình minh buổi sớm, Hùng vận công dung nạp nhưng gặp sự chống chả quyết liệt của viên hồn tâm. "Quái lạ! Sao không được." Hùng biết rằng hồn tâm thì không thể chống trả khi bị dung nạp mà chỉ chống trả khi đã hoàn toàn bị dung nạp vào cơ thể. Nhưng hắn chỉ mới vận công đã gặp sự chống trả quyết liệt. "Hãy tìm một thuộc tính khác, lôi thuộc tính không hợp với ngươi." Tiểu Bảo nói. Hùng không nói gì, lấy một túi vải đổ ra trước mặt là vài chục viên thú hồn. "Băng ư! Ta ghét lạnh!" Hùng cầm viên băng hồn tâm trên tay rồi bỏ vài túi vải trước đó. "Phong ư! Khá bay bổng nhưng ta cũng không thích." "Lôi ư? Có vẻ nó không hợp với ta!" Hùng vừa nói vừa nhặt những viên thú hồn bỏ vào túi vải. "Hỏa ư? Ấm áp và cũng nguy hiểm! Ta thích hỏa. Ánh!! Sao không có viên hỏa thú hồn nào?" "Ta biết một nơi có hỏa thuộc tính mà ngươi cần!" "Ở đâu?" Hùng sáng mắt. "Điểu đảo - Chi Lăng Nam." Tiểu Bảo nhấn mạnh. "Hả! Điểu đảo? Điểu là chim...vây có nghĩa là đảo Cò ở Hải Dương?" Hùng dựa vào kiến thức ở thế giới cũ suy luận, hắn cũng hớn hở vì không biết Điểu đảo và đảo Cò liệu có khác nhau. Thế giới này thực sự nhiều cảnh đẹp, vượt xa thế giới cũ của hắn. "Còn một tháng nữa mới thi cơ mà! Đi bây giờ chắc vẫn kịp." Hùng nghĩ thầm. Tối đó hắn đến xin phép và được Vũ Văn Đình đồng ý, hắn đi và để lại lời hứa gần tới cuộc thi sẽ về. Đắn đo một hồi sau đó Vũ Văn Đình vui vẻ chấp nhận. Thiên An thì đã về Hà Thành khoảng hơn một tháng trước, trước khi đi nàng để lại cho Hùng chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo làm tín vật, khi nào Hùng vô địch thì nàng sẽ lấy lại nó. Không còn ai bên cạnh nhõng nhẽo khiến hắn cũng nhớ, nhưng hắn cũng nhớ Ngọc Lan. Rồi hắn nghĩ đến cảnh khi hai nàng mang thai con của hắn, trời tên này đầu óc đen tối vờ lờ!. Vậy là cậu bé Thiên Hùng xách ba lô lên đường truy cầu sức mạnh. Biết sẽ rất khó khăn nhưng vẻ mặt quyết tâm đã xua tan tất cả lo âu. Điểu đảo khác xa với chí tưởng tượng của Hùng,sau ba ngày đường cuối cùng hắn cũng đến nơi. Trước mắt Hùng là một bãi cát, diện tính rất lớn. Bên cạnh có biển báo đã mục nát từ lâu, khung cảnh hoang vu hẻo lánh. Dường như bị bỏ hoang nhiều năm, thấy vậy Hùng than thở : "Bà mẹ! Cứ tưởng đông đúc lắm chứ?" Trước mặt toàn là cát, cái nóng bốc lên khiến Hùng toát mồ hôi. "Viên hỏa hồn tâm ở đâu?" Hùng hỏi Tiểu Bảo. "Đi đến trung tâm của bãi cát sẽ xuất hiện một cột đá, dùng linh lực vô thuộc tính để kích hoạt." Tiểu Bảo nói. Ba ngươi phút sau, Hùng lết xác hắn đến một mẩu đá chỉ cao đến đầu gối nhú lên giữa sa mạc. "Nó đây sao?" Hùng nghi hoặc. Sau đó hắn đặt tay lên mẩu đá rồi truyền linh lực vào. Lập tức mặt đất dung chuyển, mẩu đá kia từ từ chồi lên cao quá đầu Hùng thì lại. Trước mặt là một cổng không gian hiện ra, Hùng bước qua thì.... Tủm!!! Hùng rơi thẳng xuống một hồ nước, bất ngờ nên hắn bị nước tràn mào miệng và miệng và ho sặc sụa. Vùng vẫy một hồi thì hắn trấn tĩnh lại và bắt đầu quan sát xung quanh. Khung cảnh xung quanh khác hoàn toàn với bên ngoài cổng không gian, ở đây là một khu rừng nguyên sinh, Hùng đang ở hồ trung tâm của khu rừng. Hùng bơi vào bờ sau một hồi ngụp lặn, cởi quần áo ra hong khô bên bếp lửa. Tay cầm xiên cá nướng đưa lên miệng ăn, tay còn lại đưa lên trước mặt ngắm nghía chiếc vòng mà Thiên An tặng hắn. Một tiên bảo hệ phong, khi bị tấn công sẽ lập tức tạo ra một lá chắn vô hình giúp phòng ngự toàn phần. Nhưng mỗi lần kích hoạt lại phải đợi một thời gian để kích hoạt lần hai. "Nàng thật chu đáo!" Hùng cảm thán. Sau đó hắn ngồi xếp bằng vận công pháp, ở đây linh lực đậm đặc gấp mấy lần bên ngoài,đối với một kẻ ăn linh lực như hắn thì quá tuyệt vời. Hùng mải tu luyện mà không nhận biết được nguy hiểm đang rình rập, phía dưới hồ nước là một bóng đen to lớn đang lặn xuống sau khi phát hiện sự có mặt của Hùng. Tiểu bảo khoe ra rất nhiều bí kíp võ công bá đạo để rèn luyện cơ thể, Hùng chọn bộ tên Diệt Thế.Giúp người luyện tăng khả năng chứa đựng linh lực trong cơ thể, gia tăng theo cấp bậc. Loại này giúp tốc độ và phản xạ của người luyện gia tăng theo cấp bậc linh hồn, lại cộng thêm Long thể nữa thì hắn không có đối thủ nếu cùng cấp. Chỉ trong chốc lát, Hùng đã thuộc lòng toàn bộ. Sau đó còn hỏi thêm về nghề Giả kim thuật và được tiểu bảo nói sơ qua. Hùng khá ưng nhưng ngặt lỗi ở đây không có nguyên liệu để hắn thực hành. Hắn dành một tuần nữa chỉ để rèn luyện tuyệt học Diệt Thế nhưng còn thức cuối cùng thì không luyện được, hỏi Tiểu Bảo thì không thấy trả lời. Hùng rảnh rỗi đến mức dựng hẳn một ngôi nhà sàn bằng gỗ khá đẹp theo thiết kế độc quyền của hắn. Hắn còn không thèm tìm Hỏa hồn tâm vì hắn biết nó dưới đáy của hồ nước, và hắn đang chế tạo thứ gì đó bằng những cây gỗ. Một tuần tiếp theo, vào một đêm trăng thanh gió mát Hùng đang bơi lội tung tăng dưới hồ. Bỗng từ sau lưng hắn, một bóng đen lớn tiến lại gần với tốc độ chậm. Hùng bơi lội thỏa thích xong, từ từ bơi vào bờ. Khi cái bóng lớn tiến sát đến sau lưng Hùng, hắn nhếch mép rồi vận Thiên vũ lao vọt lên không cũng là lúc cái miệng lớn của con quái vừa táp đúng vào chỗ hắn đứng ban nãy. Hùng ngảnh đầu lại thì thấy một con cá khổng lồ dài mười mét nhô lên khỏi mặt nước, miệng chi chít răng nhọn. Như đã chuẩn bị từ trước, Hùng rút cây kiếm ngắn cùn cũ kĩ ném thẳng về hướng một thân cây gần đó làm sợi bây bị cứa đứt khi cây kiếm cứa qua. Gần như ngay lập tức từ bốn phía xung quanh con cá là bốn tấm bưới được đan từ dây leo chùm lên người con cá, con cá hoảng loạn vùng vẫy làm nước văng tung tóe. Hùng lao về phía nó, tay cầm một thanh gỗ lớn dài cắm mạnh vào một góc của tấm lưới, rồi lần lượt ba góc còn lại cũng vậy. "Có thịt thủy quái ăn rồi!" Hùng hớn hở nói, sau khi bị cố định một chỗ, con cá vùng vẫy mạnh mẽ hơn nhưng bất lực, chỗ nó bị bẫy nước chỉ đến ngang hông Hùng, quá nông để một con cá lớn có thể thỏa sức vùng vẫy. Hùng nắm hai sợi dây đang buộc chặt vào cái lưới cố định rồi kéo mạnh, ngay lập tức những tấm lưới siết chặt lấy cơ thể con cá. Hùng vỗ cánh bay lên giữa không trung, tay tụ linh lực vô thuộc tính rồi lao xuống con cá đang nằm đó đấm mạnh. Bụpp!!! Cánh tay hắn xuyên từ hốc mắt bên này sang hốc mắt bên kia. Máu tanh tuôn ra, con cá quẫy đuôi thêm vài cái rồi chết. Hùng tháo bỏ dây lưới rồi kéo xác con cá mười mét về để thưởng thức. Không biết tại thịt con cá ngon hay tại hắn đói mà chỉ một ngày sau, con cá khổng lồ chỉ còn lại bộ xương trắng. Cũng không tránh được hắn, ai bảo hắn là rồng chứ, rồng ăn nhiều là đúng rồi. "Thật thoải mái! Giờ thì đi lấy Hỏa hồn tâm thôi nào." Hùng thầm nghĩ. Sau đó hắn cởi áo nhảy xuống hồ. Hồ rất lớn và sâu, nhưng bản đồ nằm ngay trong đầu nên hắn dễ dàng xác định vị trí của Hỏa hồn tâm. Sau năm phút hắn đã ở đáy hồ, áp lực nước tuy lớn nhưng hắn vẫn ung dung đảo mắt dò sét xung quanh. Đã đến điểm đánh dấu nhưng lại không thấy gì mà chỉ có một hòn đá lớn màu ngọc bích trên có khắc chữ "Điểu hồ". "Điểu hồ??" Hùng nghi hoặc khi đọc hai chữ ghi trên tảng đá kì lạ. Như có gì đó thôi thúc, Hùng lật tảng đá lên thì phát hiện một vòng tròn với những hình vẽ kì lạ hình một bàn tay in sâu giữa vòng tròn. Biết là phong ấn, Hùng dùng linh lực vô thuộc tính của mình truyền vào tay rồi vẽ một vòng tròn với kí hiệu loằng ngoằng. Phong ấn bị phá, lập tức một cơn xoáy nước nhỏ xảy ra trên viên đá màu ngọc bích và Hùng bị cuốn vào không gian phía bên trong của hòn đá mà không kịp làm gì. ...................................................................... Hà Thành, Chương gia phủ. "Ta không đồng ý!" "Cha...tại sao?" Thiên An uất ức hỏi người đàn ông đứng trước mặt nàng. "Con đã có hôn ước với Vũ Văn Nguyệt của Vũ Văn Gia. Con nhất định phải gả vào đó!" Người đàn ông nghiêm nghị nói. "Con không thích hắn...con đã có người trong lòng mình rồi thưa cha!" mắt nàng bắt đầu ngấn lệ. "Con dám cãi ta! Mau về phòng mình và tự suy ngẫm lại đi...MAU!" Người đàn ông tức giận nói. "Cha...người thật nhẫn tâm! Chính vì thế nên mẹ mới bỏ đi...cả đại tỷ cũng rời bỏ cha khi cha ngăn cản tỷ ấy yêu người mình thích!" Nàng ngẹn ngào khóc, rồi nói tiếp "Bây giờ... ngay cả con cha cũng ngăn cản? Tại sao vậy cha? Người nói đi!" "Ta nhắc lại...VỀ PHÒNG MAU!" Người đàn ông tức giận quát lớn. Thiên An nước mắt giàn giụa, nhìn bóng lưng cha mình rồi chạy về phòng, vừa đi vừa khóc. Người đàn ông lúc này đứng trong căn phòng một mình, khuôn mặt nghiêm nghị thay bằng khuôn mặt buồn bã, ông ngồi lên chiếc ghế tinh xảo trong gian phòng cô đơn lạnh lẽo, gạt giọt nước mắt trên gò má thầm nói một mình : "Con gái ngốc! Tất cả mọi việc cha làm đều là vì gia đình này...vì con."