Loạn thế phong vân

Chương 48 : Xung đột

Vài ngày sau, ta cũng về tới Hứa Đô. Lúc ta đem Tần Dũng tới cửa phủ Tào Tháo, mới nhìn giật mình, thật náo nhiệt, người đến kẻ đi, chẳng giống phủ tướng quân chút nào, giống cái chợ hơn. Ta tới Tào phủ, tâm tình khó khăn lắm gom góp nửa ngày mới vững vàng được, lại bị tên gác cổng phá hư chẳng còn gì. Kẻ kia điềm nhiên nói với ta: “Đại nhân nhà ta thời gian tiếp đãi văn nhân tài tử còn không có, làm gì có thời gian gặp tên gian thương nhỏ bé như ngươi. Hừ, thật sự là không biết tự lượng sức mình.” Thật bực mình mà, đang định cho hắn hai cái tát, vừa may Trình Dục tới, thấy ta rất mừng rỡ lôi vào phủ. Thấy ta thần sắc không vui vẻ, Trình Dục thở dài: “Tử Vân, ngươi làm gì phải bực bội với một hạ nhân.” Ta nhìn ông ta: “Trọng Đức tiên sinh, ông thân mật cùng một tiểu thương bần tiện, không sợ người khác nói này nọ sao?” Trình Dục cười khổ: “Tử Vân, những lời này, ngươi nói ở đây thì được, đừng để chủ công nghe thấy, đừng đùa giỡn như trẻ con nữa.” Ha ha, đùa giỡn trẻ con? Ta vẩy đầu, hít mạnh một hơn, tâm tình ổn định lại, bước vào nội đường. Trình Dục vội đi tìm Tào Tháo. Tào Tháo được báo, vội vã gặp ta, phía sau ông ta còn một người đi theo, ta không quen biết, chắc là tâm phúc ông ta mới thu nhận. Thấy Tào Tháo bước vào, ta tiến lên chào: “Triệu Như tham kiến chủ công.” Tào Tháo nắm lấy tay ta: “Tử Vân, ngươi cuối cùng cũng chịu tới gặp ta rồi? Gần một năm rồi, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy?” Ta hít sâu một hơi: “Như đâu dám chậm trễ. Vài ngày trước, thật sự có chút việc riêng muốn làm, bỏ lỡ thời gian gặp chủ công, xin chủ công trách phạt.” Tào Tháo vừa nghe, lại nhìn ta, khuôn mặt một chút tươi cười cũng không có, ông ta ngẩn người, ồ, đúng như Trình Dục nói, tên tiểu gia hỏa này còn đang giận: “Tử Vân này, Tháo biết, chuyện nghênh đón hoàng đế không hỏi qua ý kiến của ngươi, là vì ngươi không ở đây mà! Ngươi vì chuyện này mà giận, thật không tốt. Chính ngươi đã nói, phải nghe ý kiến của mọi người, không thể chỉ nghe lời một người. Được rồi, đừng thể hiện tính trẻ con nữa.” Ta nhìn hắn, lại nhìn Trình Dục, biết Trình Dục đem chuyện ta phát hỏa ngày đó kể lại cho Tào Tháo rồi. Nghe thấy giọng điệu đắc ý của ông ta khi nói chuyện nghênh đón hoàng đế, ta cố gắng kìm nén cơn tức giận lại bắt đầu phát sinh. Nhìn Tào Tháo, ta nói: “Trong Đức tiên sinh đã nói với chủ công rồi, phải không?” Tào Tháo gật đầu: “Không sai. Tử Vân, ngươi nghe này, ngươi đã nói cái gì vậy. Tuổi Trọng Đức so với ngươi lớn hơn rất nhiều, ngươi lại lên cơn tức giận trước mặt hắn, còn lật cả án mây, thật không ra gì, rất quá đáng, đều là vì Tháo đem ngươi làm hư. Tử Vân, từ nay về sau, Hứa Đô sẽ có rất nhiều người có tài hoa xuất hiện, tính tình trẻ con của ngươi vẫn nên thu bớt lại một chút đi.” Ta nhìn ông ta, lại nhìn Trình Dục cùng người kia, bọn họ đều mang biểu tình “ngươi không đúng”. Ta ủy khuất nước mắt muốn tràn ra, ta toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho ông, tự nhiên lại bị coi là kẻ tiểu nhân tranh dành? Cắn chặt răng không để mình rơi lệ, ta cúi đầu nói: “Chủ công dạy bảo rất phải, là Triệu Như quá không hiểu chuyện. Triệu Như vốn là người vô tài vô đức, vốn không có tư cách ở cạnh chủ công, vì các vị đại nhân không so đo, khiến Triệu Như tiểu nhân đắc chí. Tiểu nhân lúc này xin nhận tội với Trọng Đức tiên sinh, mong ông nể mặt chủ công, không cùng tiểu nhân chắp nhặt.” Nói xong, ta vái đầu vái Trình Dục một vái. Trình Dục sợ tới mức nhảy dựng lên: “Tử Vân, ngươi đừng như vậy, ta không trách ngươi. Hôm đó ta biết ngươi có bệnh, lại biết ngươi thương tâm vì cái chết của Hi Chí Tài, làm sao có thể trách ngươi?” Tào Tháo thật sự tức giận: “Tử Vân, ngươi thật quá đáng. Chẳng lẽ chúng ta không thể nói ngươi vài câu sao? Ngươi đúng là được sủng sinh kiêu, thật làm cho ta quá thất vọng.” Ta ngẩng đầu nhìn ông ta, không chút nao núng: “Vậy sao? Chủ công giáo huấn thần tử, Triệu Như sao không tiếp nhận? Lời thần nói là thật. Nay chủ công đã đón Hoàng đế tới đây, giống như chủ công cùng Trọng Đức tiên sinh nói, người tài trong thiên hạ đều sẽ tề tựu nơi này, chủ công sắp tới nhân tài đông đúc. Thần ở trước mặt những người này, làm cái gì cũng sai, thì sao dám tự cao tự đại? Chủ công phải nhớ rõ, thần đã nói rồi, đợi tới lúc sảnh đường của chủ công đứng đầy nhân tài, chỉ cần chủ công không quên thần, Triệu Như đã thỏa mãn rồi.” Tào Tháo thấy bộ dáng quật cường của ta, cũng không nhịn được nữa: “Ngươi… ngươi thế này mà là tiếp thu sao? Ta thấy, ngươi đang tranh cãi với ta thì có. Theo như Tháo thấy, ngươi càng lớn càng không hiểu chuyện, càng lớn tâm tư càng nhiều. Hừ, uổng phí Tháo sủng ái ngươi mấy năm qua.” Nước mắt cuối cùng không nhịn được đã tràn ra: “Vâng, là Triệu Như phụ kỳ vọng của chủ công. Thần về sau không bao giờ dám nữa.” Đúng lúc đó, Tuân Úc vừa vặn tiến vào, nhìn thấy Tào Tháo tức giận, ta thì khóc, hắn chấn động, vội vã bước tới: “Chủ công, hai người làm sao vậy? Tử Vân, ngươi về rồi, nghe Trọng Đức nói ngươi bị bệnh, đã khỏi chưa?” Tào Tháo hừ một tiếng: “Ngươi nghe đi, mọi người đều quan tâm tới ngươi như vậy, ngươi còn ở đó lộng phát tính trẻ con.” Nhìn thấy Tuân Úc, nghe Tào Tháo nói, lại nghĩ Tào Tháo vì đề nghị của Tuân Úc, không lâu sau sẽ lâm vào hoàn cảnh khó xử vì nghênh đế, ta làm sao mà nén được nữa, liền quỳ bụp xuống trước mặt Tuân Úc. “Văn Nhược đại nhân, Tuân Úc đại nhân, là tiểu nhân không đúng. Tiểu nhân không nên nổi giận với các vị, không nên mắng các vị, cầu xin các vị đại lượng không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tiểu nhân lần này. Tiểu nhân không dám có lần sau nữa.” Thấy ta phục lậy, người trong phòng toàn bộ sợ tới ngây người. Ta không để ý tới phản ứng của bọn họ, từ trong lồng ngực lấy ra sổ sách: “Tuân đại nhân, đây là thuế má năm nay tiểu nhân nộp trước, vật phẩm đã trên đường từ Quyên thành chuyển tới đây, xin đại nhân cất kỹ.” Lại xoay người nói với Tào Tháo: “Chủ công, Triệu Như từ nay về sau sẽ không bao giờ thất lễ trước mặt các vị đại nhân nữa. Đây là hai cuốn sách tiểu nhân viết lại, chủ công nếu cảm thấy có thể xem thì xem, nếu không muốn, đốt đi là được. Triệu Như còn có chút chuyện, xin cáo lui.” Ta đem “đồn điền chế” cùng “Bảo giáp binh chế” đặt xuống, xoay người bỏ đi. Tào Tháo lúc này mới có thể phản ứng, hét lớn một tiếng: “Triệu Như, ngươi đứng lại đó cho ta.” Ta quay đầu lại nhìn: “Chủ công, Triệu Như đúng là hạng người không biết điều, không xứng đáng ở lại nơi này. Dù sao chủ công đã có nhân tài đông đúc, thiếu ta cũng không sao, Triệu Như cáo từ.” Không để ý tới ông ta nữa, ta xoay người bỏ chạy, vừa lúc đụng phải Mãn Sủng. Ông ta vừa nghe được Tào Tháo hét lên giận dữ, lại thấy bộ dạng của ta vội hỏi: “Tử Vân, ngươi làm sao vậy?” Ta khom mình: “Tiểu nhân xin vấn an Bá Ninh đại nhân.” Nói xong bước đi, để lại ông ta ngẩn người ở đó. Ra khỏi phủ, ta cuối cùng không duy trì được, phun ra một búng máu. Tần Dũng giật nảy mình, vội vã đỡ lấy ta. Ngay lúc ta vô lực đi tới xe ngựa, Mao Giới chạy lại: “A, đây không phải đại thương nhân Triệu Như sao? Làm sao vậy? Ai khiến ngươi tức giận sao? Sắc mặt thật khó coi?” Mao Giới kỳ thực cũng là tâm phúc của Tào Tháo. Ta biết Mao Giới là một vị quan thanh liêm, chấp chính nghiêm minh, hơn nữa đối với Tào Tháo thường có gián ngôn, rất được lòng Tào Tháo. Tào Tháo từng nói với mọi người, giống như người xưa nước có Tư trực*, ta có Chu Xương* vậy. Cho nên, ta nói với Tào Tháo, đừng nói thân phận của ta với Mao Giới, khiến ông ta có chút hiểu nhầm, ngược lại giúp ta giữ được bí mật. Mao Giới quả nhiên nghe nói ta cùng Tào Tháo kết giao, đã khuyên bảo nhiều lần, cũng sâu sắc hận ta phá hủy danh dự của Tào Tháo, đối với ta hận thấu xương. Lúc này, ta nào có tinh thần cùng ông ta dây dưa: “Tiểu nhân sao dám phiền đại nhân hỏi tới. Tạ đại nhân quan tâm.” Mao Giới hừ lạnh một tiếng: “Vốn bọn tiểu nhân như ngươi không xứng để ta quan tâm. Đừng tưởng có thể ỷ vào ân sủng của Tào công, là có thể làm xằng làm bậy. Ngươi để ý một chút, đừng để cho ta bắt được nhược điểm, nếu không nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi đó.” Ta cũng lạnh lùng nhìn ông ta: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Tiểu nhân rõ rồi.” Không nói nhiều nữa, ta lên xe ngựa, lại phun một búng máy, Tần Dũng vội vàng đưa ta về hiệu thuốc. Lại nói, Mao Giới mắng ta một phen, trong lòng sảng khoái, cười lớn vào phủ, gặp ngay Tuân Úc cùng Trình Dục đuổi theo ta ra ngoài. Ông ta cười hỏi: “Hai vị đại nhân vội vàng thế, có việc gì gấp sao?” Tuân Úc vội hỏi: “Hiếu Tiên có nhìn thấy Triệu Như không?” Mao Giới cười ha ha: “Có thấy, ở cửa ấy. A, hắn bị chủ công mắng sao? Tôi thấy miệng hắn hộc máu, sắc mặt không tốt, thật là sảng khoái.” Tuân Úc nhìn Trình Dục: “Ông đuổi theo hắn đi, tôi đi bẩm báo chủ công.” Trình Dục gật đầu, chạy thẳng ra. Tuân Úc đi vào, vội vã nói với Tào Tháo: “Chủ công, Tử Vân không ổn rồi, Hiếu Tiên nói thấy Tử Vân miệng phun máu tươi, chẳng lẽ bệnh tình hắn rất nặng? Chủ công, ngài hôm nay mắng hắn quá lời rồi.” Tào Tháo vốn đang mặt đen lập tức giật mình: “Sao? Sao có thể được? Tháo sao biết hắn có bệnh, các ngươi mau đi xem thế nào, đừng để xảy ra sự cố.” Mao Giới tiến vào vừa lúc nghe được liền bước lên khuyên: “Chủ công, bọn tiểu nhân đó, không nên để ý. Ngài sao lại chiếu cố hắn như vậy?” Tào Tháo thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi. Tuân Úc cười khổ với người còn lại trong phòng: “Công Đạt, ngươi đi cùng với ta.” Thì ra hắn chính là Tuân Du. Hai người gọi Mao Giới lúc ấy còn đang lắc đầu cùng đi luôn. Trình Dục đuổi tới bên ngoài cũng không thấy ta đâu. Ta không về hiệu thuốc, mà bảo Tần Dũng trực tiếp đưa ta ra ngoài thành, tìm một nông hộ, thuê một tiểu viện ở tạm. Kỳ thực, một năm nay tâm trạng ta rất kém. Vân ca ca cự tuyệt đi cùng ta tới chỗ Tào Tháo; vì Vũ ca ca, ta không thể không kết giao cùng Tôn Sách và Chu Du, về sau còn phải đi cứu tính mạng hai người, chẳng khác nào gây thêm phiền toái cho mình, đó là còn chưa nói, ta cũng bắt đầu thích kết giao cùng hai người đó, nhưng sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột; ám sát Lưu Bị thất bại, bản thân còn bị thương; trên đường gặp chuyện xui xẻo không nói, Tào Tháo lại còn đón Hoàng đế tới bên cạnh, bản thân mình lại chẳng biết làm thế nào; Quách Gia tới trễ lại khiến ta thất kinh, mệt nhọc tìm kiếm gần một tháng, khiến thân thể mang bệnh càng thêm mệt mỏi. Mọi chuyện đã khiến lòng ta lao lực quá độ, vết thương trên vai lại vỡ ra Đã bị thương còn bị bệnh, ta thật sự không duy trì được nữa. Đúng vậy, ta nhất định phải an tĩnh mà nghĩ lại. Ta dưỡng bệnh ở đây, có Tần Dũng cẩn thận hầu hạ. Đến ngày thứ tư, bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp. Tần Dũng mang thuốc tới: “Công tử, uống thuốc đi.” Ta nhìn thuốc vẻ mặt đau khổ: “Ta không sốt nữa rồi, có thể không uống được không? Thuốc này thật đắng.” Tần Dũng cười: “Công tử, lúc cậu khám bệnh cho người khác, cũng nói với bọn họ, thuốc đắng không cần uống sao?” Ta cũng chỉ biết làm mặt xấu, ngoan ngoãn uống thuốc. Nhìn bộ dạng bận rộn của Tần Dũng, trong lòng ta cảm động một hồi, có người ở bên cạnh thật là tốt: “Tần huynh, ta lần này có phải rất quá đáng không?” Tần Dũng quay đầu lại nhìn ta: “Công tử lần này bệnh thật không nhẹ. Bản thân bị thương, lại không dưỡng cho tốt, mấy ngày chạy qua chạy lại, gặp mưa sinh bệnh không nói, mới về đã lại đi tìm Tam gia, mệt nhọc như thế, bệnh không nặng mới lạ. Cậu thật không biết yêu quý chính mình.” Ta cười : “Không phải nói chuyện này, ta nói chuyện với chủ công ấy, có phải rất quá đáng không? Ngươi không biết đâu, chủ công lúc ấy vô cùng tức giận.” Tần Dũng cười: “Theo tôi thấy, công tử đúng là tính tình trẻ con. Nghe cậu nói, vị Trọng Đức tiên sinh kia lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy, cậu lại dám phát cáu với người ta. Cũng giống như ta và ca ca phát cáu với Chu lão bá ấy, cậu có tức không?” Đúng là như vậy, hôm đó, ta quỳ trước mặt Tuân Văn Nhược, hơi quá đáng: “Thôi bỏ đi, làm cũng làm rồi, ta chẳng có cách nào nữa. Chẳng qua, hết bệnh rồi, trở về biểu hiện ngoan một chút, bị mắng một chút cũng được.” Tần Dũng lại vui vẻ. Chú thích: * Tư Trực: chức quan can gián. * Chu Xương: là người đã can Lưu Bang lập Như Ý làm thái tử.