Loạn thế phong vân
Chương 42 : Nhị ca trương liêu
Kéo theo Thái Sử Từ, cáo biệt Tôn Sách đang thở vắn than dài, mang theo thuộc hạ, chúng ta ra đi. Đương nhiên, dược liệu mang theo để lại cho Tôn Sách, coi như là lễ ra mắt! Thái Sử Từ dọc đường đi liên tục thở dài, hắn vẫn luôn cảm thấy trốn tránh trong quân doanh của Tôn Sách ba ngày thật buồn bực Như tính cách hắn, thà rằng liều chết đánh một trận còn hơn! Ta hôm đó chính là liên tục dọa nạt bức ép, bức ép là lấy cả tính mạng của mình để buộc hắn, ta nói, hắn bị bắt hoặc bị cái gì ngoài ý muốn, ta sẽ chết cho hắn xem; dọa rằng, ta và hắn nếu có chuyện gì, nghĩa mẫu làm sao sống nổi, mới bắt hắn đồng ý được. Cho nên, cả đường đi ta toét mồm, còn hắn mím môi. Ta chỉ biết không ngừng cười đùa với hắn.
Vô cùng vất vả trở lại Duyện châu, tới ở tại một khách điếm, ta nhìn hắn, kết thúc mấy ngày cợt nhả, nói nghiêm túc: “Tam ca, huynh còn nhớ lúc trước ca ca muốn đi tới chỗ Lưu Do, đệ nói như thế nào không?”
Thái Sử Từ nhìn bộ dáng của ta, ngây ra một lúc, nghĩ một lúc, mới ngẩng đầu nhìn ta: “Tử Vân, ngươi quả nhiên không phải người bình thường. Hôm nay muốn nói thật rồi sao? Nói đi, minh chủ ngươi tìm được là ai?”
Ta nhìn hắn: “Vừa mới được hoàng đế sắc phong Duyện châu mục – Tào Tháo, Tào Mạnh Đức. Đại ca đã tới nơi đó, đệ hy vọng Tam ca cũng có thể đi.”
Thái Sử Từ cười: “Ngươi đón ta trở về, không phải là để ta tới đó sao? Tử Vân, xem ra, ngươi thật sự không tầm thường!”
Ta cười to: “Không sai. Hì, Tam ca, huynh tới gặp chủ công, sẽ hiểu mọi chuyện. Ở đây đã có thư chuẩn bị trước, huynh tới gặp đại ca trước, huynh ấy sẽ biết nên làm thế nào.”
Thái Sử Từ truy hỏi một câu, khiến ta buồn bực: “Tử Vân, người thật chỉ mới mười lăm?” Ta nhìn hắn: “Tam ca, đệ vì sao không thể chỉ mới mười lắm? Thật ra cuối năm nay ta mới tròn mười lăm tuổi.”
Thái Sử Từ thở dài: “Tài trí của ngươi quá lợi hại, không giống một đứa trẻ!” Ta không thèm nói!
Lúc Thái Sử Từ tìm được Điển Vi, Tào Tháo đã tới Hứa huyện. Điển Vi gặp Thái Sử Từ, cười ha hả không ngừng: “Tam đệ, đệ về rồi? Tử Vân không đi cùng đệ sao? Nghĩa mẫu rất khỏe, đang ở phủ của ta.” Hắn làm việc rất nhanh.
Thái Sử Từ nhìn thấy phủ đệ của Điển Vi liền nói: “Xem ra Tử Vân tìm đúng chủ công rồi.”
Điển Vi cười, kéo hắn tới gặp nghĩa mẫu, bản thân mình đi tìm Tào Tháo. Tào Tháo thấy thư của ta, nghe lời Điển Vi nói, ông ta đã biết là Thái Sử Từ, khoan nói cuộc chiến ở Thần Đình đã truyền tới, Thái Sử Từ cũng là một người nổi tiếng rồi. Ông ta cao hứng liền lệnh cho Tào Hồng sắp xếp chỗ ở, đồng thời bảo Điển Vi mời người tới.
Tào Tháo nghe báo Thái Sử Từ vào phủ, vội vàng ra đón. Vừa nhìn thấy, vui mừng ra mặt: “Tháo mong tướng quân đã nhiều ngày.” Nhìn bộ dáng Tào Tháo, Thái Sử Từ cũng cao hứng (so với Lưu Do mạnh hơn nhiều, người mới tới liền phong ngay hiệu úy): “Tạ chủ công nâng đỡ. Từ xin cảm tạ chủ công chiếu cố mẫu thân.” Có Điển Vi, Tào Tháo sớm biết quan hệ của chúng ta, cho nên, thư của ta là thừa. Nghĩa mẫu của ta, Tào Tháo có thể không quan tâm sao?
Tào Tháo cười lớn: “Tử Nghĩa không cần khách khí như vậy.” Nói rồi kéo Thái Sử Từ vào trong phòng.
Thái Sử Từ hỏi thẳng: “Xin hỏi chủ công, Tử Vân rốt cuộc đang làm gì?” Tào Tháo cười, nói hết cho hắn biết.
Thái Sử Từ hít một ngụm khí lạnh: “Lá gan Tử Vân cũng quá lớn. Lần này nếu bị Tôn Sách biết thân phận đệ ấy, mạng khó giữ!”
Tào Tháo vội vàng hỏi thăm, Thái Sử Từ kể lại đầu đuôi cho Tào Tháo. Tào Tháo cũng chỉ biết cười khổ: “Lá gan hắn quả nhiên lớn. Ôi, Tử Nghĩa, ta cũng lo lắng cho hắn. Lần sau gặp được, Tháo sẽ nói hắn.” Thái Sử Từ cười: “Sợ nói cũng không nghe.”
Lúc bọn họ lo lắng cho ta, ta đã tới Tiểu Bái ở Từ châu. Sau khi Lữ Bố tới Từ châu, Lưu Bị đã cho hắn ở chỗ này. Ta lúc này, chính là một bụng tức giận đang đứng trước cửa lớn nhà Lữ Bố. Sau khi chia tay Thái Sử Từ, ta tất nhiên mang theo dược liệu tới đây. Nhưng mà, có lẽ ta quá sơ ý, cũng có thể do ta xui xẻo, tóm lại ta bị cướp. Dược liệu bị lấy mất không nói, thuộc hạ của ta cũng bị thương mấy người. Đánh chúng ta chính là lính của Lữ Bố. Chẳng thể trách Vũ ca ca nói quân Lữ Bố kỷ luật không tốt, nói đúng lắm. Bọn thuộc hạ đương nhiên không biết ta có võ nghệ, nhìn thấy bọn lính cướp ập tới, bọn họ triệt để quán triệt lời ta dạy: người có giá, hàng hóa vô giá, cho nên ba bốn người che chở cho ta tránh bên cạnh. Có mấy người muốn cùng bọn lính đó nói phải trái, kết quả bị đánh một chập. Cho nên, ta thật bực mình, không để ý bọn thuộc hạ phản đối, trực tiếp chạy tới cửa nhà Lữ Bố, cho người thông báo ta muốn gặp hắn.
Lữ Bố hôm nay tâm trạng không tồi, đến nơi này đã hơn hai tháng, cuối cùng cũng yên ổn một chút. Vấn đề dạ dày vẫn còn tồn tại, nhưng đã có thể tìm được chút cơm canh từ chỗ Từ châu mục. Nhưng mà vị Từ châu mục này là một hoàng thân quốc thích, trước kia mình không thèm quan hệ, hơn nữa gần đây đối với mình sắc mặt không được tốt lắm. Có điều, Viên Thuật kia cũng phái người liên hệ với hắn, chuyện này rất tốt. Trong lòng đang thư thái, lúc này có người cầu kiến, dù sao cũng không có chuyện gì, gặp xem sao cũng được.
Ta thở phì phì theo sát thân binh của Lữ Bố tới phòng khách. Lữ Bố ngồi sau án kỷ nhìn ta tiến vào, hắn ngẩn người, một tên tiểu gia hỏa. Những người từng muốn gặp hắn đều mang vẻ mặt kính trọng hoặc là cười nịnh bợ, tên tiểu tử này sao lại mang bộ mặt đó? Bị thiệt thòi ở nơi nào đó, muốn ta xử lý sao?
Ta nhìn sau án mây là đệ nhất cao thủ đương thời (đương nhiên, không tính ta), hắn vóc dáng rất cao, so với Điển Vi cùng Thái Sử Từ còn cao hơn, thân hình cường tráng, thế nhưng cũng rất vừa phải, một chút vạm vỡ cũng không có, ngược lại, làm cho người ta có cảm giác thật tuấn tú. Ngũ quan cũng vô cùng… nhìn thật thoải mái, nếu hắn thấp đi một chút, gầy đi một chút, có điểm giống Tôn Sách. Có điều, khí thế của hắn không phải là bá khí, mà là… ngông, đúng, ngông cuồng, bộ dáng là một loại người bướng bỉnh bất tuân.
Nhìn thấy ta, hắn mở miệng: “Ngươi là người phương nào? Gặp ta có chuyện gì?”
Ta hừ hai tiếng: “Lữ tướng quân thật là uy phong. Ngài cũng là hào kiệt đương thời, sao không quản thúc bộ hạ, mặc cho bọn chúng ở ngoài thành cướp bóc, đây không phải là chuyện hào kiệt nên làm. Ta đặc biệt gặp tướng quân đòi lại hàng hóa bị cướp đây.”
Lữ Bố sửng sốt, mấy người thuộc hạ của hắn cũng sửng sốt theo, đại khái chưa từng có ai dám tới cửa đòi hàng hóa. Ta nhìn hắn, tiếp tục thở phì phì nói: “Ta biết tướng quân cần lương thực, cần quân lương, nhưng hàng hóa của ta là dược liệu, không thể dùng thay cơm. Nếu tướng quân trong quân doanh thiếu dược liệu, ta biếu tặng cũng được, sao lại có chuyện không phân biệt trắng đen, còn đạo lý gì nữa? Trong đám dược liệu đó, rất nhiều loại không phải dùng để trị thương, các ngươi cướp cũng vô ích, lại khiến các bệnh nhân khác bị chậm trễ, mua không được thuốc, trị không được bệnh, sẽ chết người.”
Nhìn ta, Lữ Bố đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Coi ta là trẻ con hả? Ta nhìn hắn, thực sự thấy buồn bực, tức giận trả lời: “Ta tên Triệu Như, năm nay mười lăm tuổi. Nhưng chuyện đó và chuyện hàng hóa của ta có quan hệ gì? Lữ tướng quân, ngươi có trả không đây?”
Lữ Bố cười ha hả, hắn nhìn một người trong phòng: “Cao Thuận, ngươi đi điều tra xem ai làm, bảo bọn chúng giao thứ đó ra.” Ta nghe xong, cứ vậy xem như xong sao? Lữ Bố này thật sự không biết quản giáo sao, chẳng thể trách lính của hắn kỷ luật kém vậy.
Ta nhìn hắn, hừ hừ: “Lữ Tướng quân, lính của ngài kỷ luật quá kém, ngài nên dạy bảo cho tốt mới được.”
Lữ Bố chỉ cười, cười đến ta bực cả mình. Chờ hắn cười đủ rồi mới nói: “Cái tên tiểu tử này rất thú vị, chưa có ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên, còn nhỏ như vậy, hà, thú vị.” Ta bó tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ta dở khóc dở cười.
Một lát sau, Cao Thuận trở về: “Chủ công, đúng là có việc này, là bộ hạ của Hầu Thành. Thuộc hạ đã truyền lệnh của chủ công, bọn chúng lập tức sẽ đem hàng hóa tới đây.”
Lữ Bố gật đầu, hắn nhìn lại ta: “Đồ trả cho ngươi, đừng tức giận nữa. Ngươi nghỉ ở đâu? Ngày mai rảnh không đến chỗ ta trò chuyện.”
Ta kinh ngạc, ngươi xem ta là vật giải sầu à: “Lữ tướng quân, ngài…”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài có hai người tiến vào. Một người trong đó nhìn thấy ta liền ôi một tiếng: “Triệu Như, sao ngươi lại ở đây?” Ta nhìn hắn, đúng là Trần Cung, tên phản đồ này. Ta cố gắng ổn định cảm xúc của mình: “Ồ, đây không phải Trần tiên sinh sao? Không phải ông ở Quyên thành sao? Sao lại ở đây rồi?”
Lữ Bố vừa nghe, ra các ngươi quen biết: “Trần tiên sinh cũng biết hắn sao?” Trần Cung vội vàng trả lời: “Đúng vậy, Triệu Như chính là thương nhân buôn dược liệu có tiếng, y thuật không tồi. Tôi ở Quyên thành có quen biết hắn.”
Lữ Bố cười ha hả: “Nhìn không ra, ngươi nhỏ như vậy đã có tiếng tăm. Trần tiên sinh, lá gan hắn không nhỏ, dám chạy đến chỗ này muốn ta trả lại hàng hóa cho hắn, còn muốn ta quản giáo lại bộ hạ, rất thú vị.”
Trần Cung cười: “Người nhỏ nhưng gan lớn. Lúc trước, hắn đi lại bên ngoài, không có hộ vệ, lại dám chạy tới chỗ Tào Tháo muốn mượn binh lính gia nhập thương đội của hắn.” (chuyện này đương nhiên do ta và Tào Tháo nói ra)
Lữ Bố lòng vô cùng hiếu kỳ: “Tìm Tào Tháo mượn lính làm thuộc hạ, ngươi thật đặc biệt.”
Ta nhìn hắn cười: “Đúng vậy, lúc trước ta cũng bị loạn binh cướp mất hàng hóa, sợ quá, muốn thuê một ít binh lính làm thuộc hạ, đỡ gặp nguy hiểm hơn, giống như lần này vậy, có thể giữ mạng nữa.”
Lữ Bố cười to: “Vậy ngươi bây giờ còn cần không vậy? Xem ra, Tào Tháo cho ngươi người chẳng ra gì, nếu không, ở chỗ này, ngươi thuê mấy kẻ lợi hại khác tới bảo vệ mình đi?”
Ta mím miệng, vừa mới bị Tào Tháo đánh tới nơi này, còn dám mạnh miệng như vậy, có điều, nghĩ là nghĩ vậy, ta không dám nói ra: “Chuyện này xin tạ tướng quân quan tâm, có điều, chỉ cần lính của tướng quân không cướp hàng hóa của ta, ta nghĩ không có nguy hiểm nào nữa!”
Lữ Bố lại cười: “Được, để ta truyền lệnh, quân ta bất luận kẻ nào cũng không được cướp hàng hóa của ngươi, thế nào?”
Ta cười hì hì (thấy có thu hoạch): “Như vậy đa tạ tướng quân.”
Lữ Bố cười nói với vị tướng quân vừa tới nói: “Trương Liêu, ngươi đi truyền lệnh của ta, nói không cho phép ai vô lễ với Triệu Như, càng không được lấy đồ đạc của hắn. Triệu Như, ngày mai ta ở trong phủ mời ngươi uống rượu, ngươi có bằng lòng đến hay không?”
Lời nói của Lữ Bố, ta căn bản không nghe thấy. Hắn vừa nói hai chữ “Trương Liêu”, lực chú ý của ta ngay lập tức rơi vào trên người vị tướng quân kia. Ồ, hắn chính là nhị ca của Vũ ca ca đây mà, cũng sẽ là Nhị ca của ta. Nhìn thấy bóng dáng hắn đã tới cửa, ta nghĩ tới giấc mộng của Vũ ca ca: tay trái lôi theo Vân ca ca, tay phải lôi theo Trương Liêu nhị ca, đắc ý cười. Ôi, ta có thể làm được sao? Đợi Trương Liêu trở về, ta cẩn thận đánh giá hắn: vóc dáng hắn nếu so với Vân ca ca cao hơn, cùng Tam ca Thái Sử Từ không sai biệt lắm. Khuôn mặt trắng trẻo, nhưng da dẻ không mịn màng như Vân ca ca. Mặt hắn hình bầu dục, ngũ quan mỗi thứ không có gì đặc biệt, nhưng đặt cạnh nhau rất nổi bật, thân thể mang khôi giáp rất mạnh mẽ rắn rỏi, tuổi còn trẻ, đã có mười phần khí khái anh hùng. Khí chất của hắn quả nhiên có chút giống Vân ca ca, chẳng thể trách, Vũ ca ca kính trọng hắn như vậy.
Ta đang ngẩn người nhìn Trương Liêu, lại thấy hắn mơ hồ nhìn ta không hiểu, bên kia Lữ Bố cười lớn: “Triệu Như, ngươi nhìn Trương Liêu làm gì, ngày mai rốt cuộc có tới không vậy?”
Ta a một tiếng: “Ngày mai, đến cái gì, đến nơi nào vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của ta, người trong phòng đều cười.
Trần Cung cười nói: “Lữ Tướng quân hỏi ngươi ngày mai có tới đây hay không, tướng quân mời ngươi uống rượu.”
Ta cười ha ha: “Ngại quá, nghe không rõ. Nếu là tướng quân mời, ta đương nhiên tới. Đa tạ tướng quân trả hàng hóa cho ta.”
Lữ Bố cười: “Vừa rồi sao ngươi cứ nhìn Văn Viễn vậy?”
Ta thấy hắn hỏi, linh cơ chợt động: “Vị tướng quân này giống ca ca của Triệu Như. Vừa rồi thấy tướng quân đi vào, ta còn tưởng ca ca ta đến.”
“Sao?” Lữ Bố lại thấy hứng thú: “Ca ca ngươi cùng Văn Viễn nhìn giống nhau? Hắn ở nơi nào vậy?”
Ta tiếp tục nói dối: “Ca ca rời khỏi Triệu Như đã nhiều năm, lâu rồi không có tin tức. Ôi, ta cứ nghĩ là ca ca. Nhìn thấy Trương tướng quân, ta thật muốn gọi ca ca.” Trương Liêu nhìn ta bật cười, nghĩ thầm ngươi thật đúng là con trẻ, ca ca cũng có thể tùy tiện gọi!
Lữ Bố nhìn ta, lại nhìn Trương Liêu: “Ngươi cũng có thể gọi Văn Viễn là ca ca mà.”
Ta chờ câu này đây. Nhìn Trương Liêu, ta cười: “Ta đúng là muốn gọi, không biết Trương tướng quân có nhận đệ đệ này không.”
Lữ Bố nhìn Trương Liêu: “Văn Viễn, đệ đệ này ngươi có đồng ý nhận không?”
Trương Liêu nhìn ta, lại nhìn Lữ Bố, nghĩ thầm: chưa từng nghe kiểu nhận huynh đệ thế này. Nhưng chủ công hỏi vậy, ta không thể nói không muốn được: “Chuyện này… có đệ đệ cũng tốt!”
Lữ Bố cười lớn: “Triệu Như, Văn Viễn đồng ý rồi, ngươi còn chưa gọi ca ca nữa.”
Sao ta lại không gọi chứ, Lữ Bố không nói, ta cũng phải gọi. Cho nên, ta trực tiếp bước lên, cúi mình thi lễ: “Triệu Như bái kiến huynh trưởng.”
Trương Liêu lúc này cũng dễ chịu cúi đầu: “Như đệ không cần đa lễ.” Hì, ta âm thầm cười, thu phục rồi, thuận lợi hơn nhiều so với ta nghĩ.
Lữ Bố nhìn chúng ta cười lớn: “Ngày mai, Văn Viễn cũng tới đi, ta sẽ chúc mừng hai người.” Trương Liêu vội vàng đáp ứng.
Ta cười với Lữ Bố, thật hết sức cảm tạ ngươi: “Nhờ ơn tướng quân ưu ái, ta sẽ đi nhận hàng hóa, có thể cho ca ca giúp ta không?”
Lữ Bố gật đầu: “Văn Viễn, ngươi đi đi.” Trương Liêu nhận lệnh, nhìn ta chỉ biết lắc đầu cười, nghĩ thầm, không hiểu ra sao lại có một đệ đệ. Ta mặc kệ hắn nghĩ gì, lôi hắn ra ngoài, Trương Liêu không biết làm sao đành đi theo.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
135 chương
100 chương
127 chương
93 chương