Loạn thế phong vân
Chương 20 : Khả năng tiên đoán
Nửa ngày sau, ta mới ổn định tinh thần: “Chí Tài huynh, tuy nói mạng do trời, nhưng có thể cố hết sức, Tử Vân chắc chắn sẽ vì huynh mà cố, huynh cũng không thể từ bỏ. Huynh hiện tại nhất định phải chú ý, bình thường đừng để cơ thể quá mức mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi nhiều. Ăn không ngon miệng, vẫn phải dùng bữa đúng giờ, tiêu hóa không tốt, có thể ăn ít cơm đi. Duy trì lấy thuốc trị bênh.”
Hi Chí Tài cười nói: “Yên tâm, Chí Tài không phải người không hiểu biết, chắc chắn sẽ chăm sóc chính mình thật tốt.”
Tào Tháo thở dài: “Chí Tài, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Đúng rồi, Văn Nhược, Bá Ninh đâu? Khi nào trở về?” Lại một người đại tài đã tới, may mà ta nhanh chân.
Tuân Úc nói: “Bá Ninh sắp về rồi. Ôi, những việc này đều cần có người có sở trường xử lý. Người của chúng ta vẫn là không đủ!” Tào Tháo cũng thở dài.
Ta tức cười nhìn bộ dáng buồn bực của bọn họ: “Chủ công, Văn Nhược tiên sinh, sự tình không gấp được. Hiện tại chủ công đã có Văn Nhược tiên sinh xử lý việc chính sự, Chí Tài huynh bày mưu nghĩ kế, Bá Ninh tiên sinh sở trường pháp trị, như vậy, quân, chính, pháp đều có, cơ bản là tốt rồi. Huống chi, người tới nhanh, nhiều cũng không phải chuyện tốt. Dù sao chủ công mới bắt đầu, nhiều người tới sẽ không có thời gian quan sát, tốt xấu lẫn lộn, e rằng tác dụng ngược. Có câu: thà thiếu chứ không cần đồ bỏ đi.”
Tào Tháo cùng Tuân Úc đều dùng ánh mắt nhìn ta như quái vật. Hi Chí Tài cũng cười sằng sặc: “Tử Vân, giờ ta đã tin lời chủ công, ngươi đúng là quái tài.”
Ta không hiểu ra sao nhìn bọn họ: “Sao lại coi tôi như thế? Tôi nói sai cái gì sao?”
Tào Tháo vẻ mặt nghi hoặc nói: “Tử Vân, làm sao ngươi biết Mãn Bá Ninh là người lo việc pháp trị? Ngươi quen biết hắn? Không thể nào!” Tuân Úc cũng mang sắc mặt tương tự.
Ta nghĩ nghĩ, hì hì cười: “Ta có khả năng tiên đoán cùng quỷ tài mà. Có thể vừa nghe tới tên ai đó, đã biết quá khứ tương lai người đó. Thế nào? Phục không?” Tào Tháo cùng Tuân Úc lập tức bày ra bộ dáng không nghi ngờ gì nữa.
Ta âm thầm buồn cười, Hi Chí Tài cười lớn bước tới, làm như muốn đánh ta: “Nhóc con, dám cả gan nghịch ngợm như vậy, đáng đánh đòn. Còn không thành thật khai báo đi.”
Ta cười khanh khách: “Oa, không bị mắc mưu nha! Chí Tài huynh, chừa cho người ta chút cảm giác thần bí đi, không nên vạch trần như thế. Như nói thật vậy: Mãn Sủng, Mãn Bá Ninh năm mười tám tuổi, đảm nhận chức đốc bưu trong quận, lấy uy trấn áp lũ sâu làm rầu nồi canh; sau làm huyện lệnh Cao Bình, vì giết tên đốc bưu tham quan trong quận mà từ quan bỏ đi. Chuyện của ông ta ở quê nhà vẫn được lưu truyền, làm sao Như không biết? Mới năm trước, Như đi qua Xương Ấp, đã nghĩ vì chủ công tìm kiếm nhân tài, tiếc không thể gặp.”
Tào Tháo dở khóc dở cười: “Tử Vân, ngươi đó! Thật đúng là đứa trẻ con. Hơn một năm không gặp, vẫn nghịch ngợm như vậy. Tháo còn tưởng ngươi thật sự có khả năng đó.”
Ta cười ồ: “Chỉ đùa một chút thôi. Ha ha, lời nói như vậy, các người cũng tin sao? Chủ công, Như cũng muốn thật sự có thể vừa nghe thấy tên người nào đó, đã biết ngay mọi chuyện về họ, như vậy không cần đi ra ngoài nữa, cứ ngồi ở đây, vì chủ công lý giải người trong thiên hạ, biết trước việc trong thiên hạ. Hì, chủ công cũng không cần lãnh binh tác chiến, chỉ cần Như đem đám người có thể gây bất lợi cho chúng ta nói ra, chủ công sai người giết chúng, thiên hạ liền thái bình.” Ba người đều bật cười. Tuân Úc nhìn ta, hạ một kết luận: không câu nệ tiểu tiết, lớn gan, hành vi không kiểm soát, đùa giỡn chủ công cũng dám làm. Quả thật không phải hành vi của danh sĩ. Có điều, lại là hạng người chân thành, thẳng thắn.
Nói cười thì nói cười, chuyện nghiêm túc vẫn phải làm. Ta vươn vai mệt mỏi: “Chủ công, hôm nay nói chuyện thật sảng khoái, Tử Vân mệt rồi. Ba ngày nay khai trương hiệu thuốc, tôi liên tục xem bệnh, chưa được nghỉ ngơi. Tôi về nghỉ một chút được không?”
Tào Tháo cười: “Cũng được, nói một hồi đã hết nửa ngày. Tử Vân, ta đã lệnh chuẩn bị một bữa tiệc, mời ngươi làm khách phương xa tới dùng cơm, được không?”
Ta cười hì hì: “Không cần, tôi cũng không thích uống rượu. Tôi định ngày mai lên đường về phía bắc, hôm nay nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Ba người đều nhìn ta.
Tào Tháo nói : “Tử Vân, ở thêm mấy ngày đi, không cần vất vả như vậy.”
Hi Chí Tài cũng nói: “Ngươi vẫn nên ở lại đây nghỉ ngơi thêm một chút. Hiện tại, Công Tôn Toản cùng Lưu Ngu vẫn còn chưa đánh xong, U châu loạn lạc, chờ thêm đi.”
Ta cười: “Bọn họ đánh việc bọn họ, tôi đi việc của tôi. Mục đích lần này là vùng Liêu Tây, chỗ đó ở quan ngoại, đường duyên hải đi rất dễ, sẽ không bị ảnh hưởng. Kỳ thực, bọn họ đánh nhau sắp xong rồi, Lưu Ngu căn bản không phải là đối thủ của Công Tôn Toản. Bọn họ đánh nhau, khác nào thư sinh với cường đạo đánh nhau đâu, không có gì đáng xem. Đáng tiếc, Lưu Ngu cũng là một người tốt.” (Ngụy thư viết: Ngu tại U châu, thanh tĩnh tiết kiệm, lấy lễ nghĩa cảm hóa dân chúng. Thời Linh Đế, thiên tai ở Nam cung, quan lại ở các châu quận, đều giúp tiền tu bổ cung, hoặc một trăm ngàn, hoặc hai trăm ngàn, người giàu có lấy tiền riêng, hoặc góp tiền của dân lại, nhưng kẻ bần hàn thanh bạch không có tiền góp vào, có kẻ phải tự sát. Linh Đế thấy Ngu thanh bần, đặc biệt không bắt xuất tiền.)
Lần này, ba người đều không dị nghị gì, bọn họ đều biết rõ kết quả này. Tào Tháo thở dài: “Đúng vậy, Lưu châu mục cũng là người tốt. Biết làm sao, loạn thế này… “
Hi Chí Tài lại cười nói: “Kỳ thực, thắng lợi của Công Tôn Toản, đối với chúng ta có lợi.” Ta cùng Tuân Úc đều gật đầu.
Tào Tháo cười khổ: “Tử Vân, ngươi đã từng nói, thắng lợi của Công Tôn Toản với chúng ta không tốt, dù sao hắn với chúng ta trước mắt vẫn là địch không phải bạn.” Ông ta không hiểu mấy ý của chúng ta.
Ta nhìn Hi Chí Tài, không nói gì. Hi Chí Tài nhìn thấy ánh mắt của ta, hắn cười: “Tử Vân, có chuyện thì ngươi nói đi, đừng nhìn ta. Chẳng lẽ ngươi muốn kiểm tra ta sao.”
Ta thở dài: “Chí Tài huynh, chủ công nói, huynh là mưu sĩ của người, Như bất quá chỉ là thương nhân. Ở bên cạnh chủ công chính là huynh, vẫn là huynh nói đi, Tử Vân sẽ bổ sung cho huynh được không?” Tào Tháo cười: “Hai người các ngươi thật sự là mới gặp như đã quen vậy.”
Hi Chí Tài cười nói: “Chủ công, Tử Vân cố ý xem tôi như trò cười. Nếu như vậy, tôi sẽ nói. Không sai, trước mắt chúng ta vẫn là đồng minh của Viên Thiệu, Công Tôn Toản cũng đúng là địch nhân của chúng ta, chính bởi vậy. ngược lại càng có lợi. Bởi vì Viên Thiệu chắc chắn sẽ không để Công Tôn Toản ngồi yên không để ý tới. Tuy rằng, Viên Thiệu đối với Lưu Ngu dùng thái độ bàng quan, là bởi vì hắn còn có việc cần để ý hơn. Hắn đang nhức đầu vì Trương Yến. Công Tôn Toản sau khi tiêu diệt Lưu Ngu, nhất định sẽ thừa cơ đánh chiếm Ký châu, cuộc chiến giữa hắn và Viên Thiệu chắc chắn không thể tránh được. Cứ như vậy, có Công Tôn Toản kiềm chế Viên Thiệu, đối với chúng ta mà nói, đương nhiên có lợi.”
Tuân Úc cũng cười nói: “Không sai. Viên Thiệu so với Công Tôn Toản, rõ ràng vẫn có ưu thế hơn. Dù sao dưới tay hắn có một đám mưu thần, thực lực Công Tôn Toản không bằng hắn. Nhưng mà, Bạch Mã Nghĩa Tùng cũng không dễ đối phó, Viên Bản Sơ muốn lấy được U châu cũng phải mất ít thời gian. Chúng ta nhân cơ hội này có thể phát triển thêm.”
Ta thấy Tào Tháo gật đầu tới tấp, vẻ mặt đầy ham muốn, thật không muốn quấy rầy mộng đẹp của hắn, đáng tiếc: “Chủ công, Văn Nhược tiên sinh, Chí Tài huynh, Tử Vân hiểu rõ tâm tình của các vị, chúng ta hiện tại không nên tập trung mở rộng địa bàn, phát triển thực lực, mà cần sự ổn định, nhất định phải ổn định. Chủ công, nói một câu khó nghe là, ngài hiện tại còn chưa không chế được Duyện châu. Chúng ta không đủ thực lực để đối đầu với Viên Thiệu vào lúc này, đầu tiên phải ổn định cuộc sống của mình trước đã. Phải hiểu rằng, không có hậu phương ổn định, củng cố vững chắc, làm sao ở tiền phương đánh trận được. Cho nên, Như không đồng ý việc mở rộng đất đai, mà đề nghị chủ công vững bước phát triển. Chí ít, cũng ta cũng phải làm được là: người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Đánh đòn phủ đầu cố nhiên có thể dành được tiên cơ, nhưng lùi một bước để đánh trả đối phương mới là lâu dài.”
Ba người nhìn nhau đều lắc đầu. Hi Chí Tài liền nói: “Tử Vân, ngươi cũng đã biết, hiện tại không phải hai quân đối chọi bình thường, mà là ở trong loạn tìm thắng, xuống tay không nhanh, sẽ vuột mất cơ hội đó! Một khi Viên Thiệu cướp lấy U châu, lại thừa cơ lấy được Thanh châu, tình cảnh của chúng ta tất sẽ chật vật. Lợi ích trước mặt sẽ không còn quan hệ liên minh gì nữa.”
Ta cười: “Văn Nhược tiên sinh ở chỗ Viên Thiệu cũng được gần một năm, chủ công cùng Viên Thiệu quan hệ cũng mật thiết, các người cần hiểu rõ con người Viên Bản Sơ. Y là một kẻ gặp chuyện vô mưu không quyết đoán; làm đại sự mà tiếc thân, thấy lợi nhỏ quên nghĩa, mưu sĩ mặc dù nhiều, thực ra lại cản trở lẫn nhau. Y muốn hạ được Công Tôn Toản cũng phải mất năm sáu năm. Hì, cứ cho y lấy được cả U châu, Thanh châu hai nơi, cũng chẳng qua là lấy trước chúng ta thôi, sợ cái gì? Lúc khai chiến, Viên Bản Sơ một chút tiện nghi cũng không chiếm được đâu. Huống hồ, hiệu thuốc kế tiếp của tôi sẽ chọn khai trương ở Nghiệp thành.”
Nghe được phân tích của ta, ba người cũng đồng ý. Kỳ thực chỉ có ta biết, nếu Bảo Tín không thể tránh được cái chết, loạn ở Duyện châu cũng không thể tránh khỏi. Nửa năm cuối chiến tranh Từ châu sẽ bắt đầu, trong thời gian hai năm tới Duyện châu sẽ lâm vào chiến cuộc. Tào Tháo muốn mở rộng địa bàn cũng không có khả năng. Dù sao bọn họ cũng sẽ không xảy ra sự cố gì, ta vẫn rời đi được. Có điều, hì, phải nhanh đưa Vân ca ca mang về, võ nghệ của huynh ấy, trong Tào doanh sẽ có cơ hội thi thố tài năng. Cho nên, việc khẩn cấp trước mắt của ta là đem Vân ca ca tới đây.
Tào Tháo nhìn ta, cười nói: “Cứ theo lời Tử Vân, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi chỉnh đốn, xem tình thế ra sao hãy nói. Đúng rồi, Tử Vân, con của Tôn Kiên đang ở dưới trướng Viên Thuật, theo như ta thấy, con của hắn không kém gì hắn, ngày sau tất thành kình địch của chúng ta. Dùng khả năng tiên đoán của ngươi tính xem, hắn đối với chúng ta có uy hiếp gì không?” Sao? Tôn Sách đã bắt đầu hành động?
“Chủ công, trước mắt không cần lo lắng. Hắn dù lợi hại, cũng chỉ là tay chân của Viên Thuật. Viên Thuật bị chủ công dọa, trong ngắn hạn sẽ không xâm phạm phương bắc. Tôn Kiên kia chết trong tay Lưu Biểu, Tôn Sách dù được lĩnh binh, cũng sẽ đi đánh Lưu Biểu, hoặc là hướng Giang Nam để phát triển, cùng chúng ta không quan hệ, không cần để ý. Chủ công, Tử Vân thật rất mệt mỏi! Còn nữa, khả năng tiên đoán kia đừng lôi ra nữa, tôi chỉ đùa một chút thôi, ngài cứ nhắc mãi.”
Ba người cười ha hả, Tào Tháo cười nói: “Tử Vân, ngươi không chỉ có nghịch ngợm, còn biết làm nũng.” Ta buồn bực.
Kéo theo Hi Chí Tài trở lại hiệu thuốc, ta lần nữa cẩn thận bắt mạch cho hắn, ôi, thật sự không còn biện pháp. Lấy ra một đống thuốc, ta dặn đi dặn lại: “Chí Tài huynh, nhất định phải dùng đúng giờ. Phải chú ý không được để quá mệt mỏi. Đương nhiên, ta cũng hiểu, hiện tại Tào công bên cạnh ít người, trách nhiệm trên vai huynh nặng nề, nhưng vẫn phải chú ý làm việc nghỉ ngơi phối hợp. Nhớ đấy.”
Hi Chí Tài cười nói: “Tử Vân, xem tính cách ngươi cũng không phải người dài dòng, sao nói nhiều vậy? Yên tâm đi, ta không chết dễ dàng đâu. Có điều, ta thấy ngươi có chút hơi nhu nhược, cần phải thay đổi. Nếu không, đối với ngươi cùng chủ công đều bất lợi.”
Ta sửng sốt: “Chuyện này…. Thân thể ta có chút yếu ớt, có điều, cũng không hẳn giống nữ tử đi?” (chột dạ rồi)
Hi Chí Tài cười: “Có lẽ ngươi còn chưa chú ý tới phương diện này của mình. Tử Vân, nếu như ngươi vẫn như vậy, thân phận của ngươi không thể mãi mãi là bí mật. Dung mạo của ngươi quá mức nhu mỹ, có lẽ vì tuổi ngươi còn nhỏ. Ta thấy ngươi cùng chủ công quan hệ rất thân mật, e rằng về sau sẽ nảy sinh nhiều lời đàm tiếu. Tuy rằng, ngươi cố ý làm một tiểu nhân bên cạnh chủ công để che dấu thân phận, nhưng mà, đây không phải phương pháp tốt. Thiên hạ tài tử xuất thân từ sĩ lâm nhiều, trong đó có nhiều người là loại quân tử đoan chính thành thật giống như Tuân Văn Nhược vậy. Những người đó sau này về với chủ công, sẽ nhìn thấy hành vi của ngươi. Mà chủ công vì bảo vệ ngươi, sẽ cùng họ nảy sinh xung đột, chuyện này đối với ngươi hay chủ công đều không tốt. Dĩ nhiên, trừ phi kế hoạch của ngươi đã sắp hoàn thành, hoặc là ngươi cùng chủ công bỏ qua kế hoạch này đi.
Ta hít vào một ngụm khí lạnh, không sai, ta vốn là nữ, dù giả dạng thế nào, luôn có chút tật của nữ tử. Nếu như thật sự bị hiểu lầm là nam sủng của chủ công thì thảm rồi: “Không sai, là do ta không để ý, đa tạ Chí Tài huynh nhắc nhở. Ta về sau trước mặt người khác nhất định chú ý hành vi. Về phần dung mạo, ta không có biện pháp, hì chờ ta lớn thêm hai tuổi, hẳn là thân thể sẽ cường tráng hơn chút ít!” Hi Chí Tài cười, cáo từ ra về.
Ta sắp xếp hiệu thuốc xong hết mọi việc, đặc biệt dặn bọn họ nhất định phải đưa dược liệu đặc biệt (lương thực) từ nơi khác tới chỗ Tuân đại nhân đúng lúc. Về phần tiền thuế đóng lên trên, không chỉ có không được chậm trễ, mà còn phải nộp nhiều gấp đôi các thương hộ khác. Mấy thuộc hạ đều là người cũ của Tào Tháo, sao lại không hiểu ý của ta? Dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Ta không chậm trễ nữa, ngày hôm sau liền quất ngựa nhằm hướng bắc lên đường.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
135 chương
100 chương
127 chương
93 chương