Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 232 : Không ngờ được cứu

Trong lúc ta chìm đắm trong giấc mộng đoàn viên với người thân, có người túm tay ta, phiền quá, vì sao không để ta yên tĩnh chốc lát. Cố gắng mở mắt, lại thấy một gương mặt quen thuộc, cái miệng trên gương mặt ấy đang mở ra đóng vào, cực kỳ giống cái miệng con cá lớn kia trong mộng. Nắm chặt chăn mền bị người ta đang kéo ra, ta tức giận nhìn qua, một mái đầu hoa râm lúc ẩn lúc hiện. “Triệu Như, ngươi tỉnh lại đi, để đại phu xem bệnh.” Hình như là tiếng Trình Phổ từ rất xa truyền đến. Khám bệnh? Đại phu? Cho ai khám bệnh cho ai? Không khám được, ta chỉ là tù phạm, là tù phạm bị phán tử tội, ta muốn chết, muốn hoàn toàn giải thoát, Trình Phổ, các ngươi cũng không cách nào trả thù ta. Khóe miệng ta lộ ra nụ cười vui vẻ: “Khám bệnh? Hắc, Trình Tướng quân nói đùa gì vậy? Ta chẳng qua là một tử tù, có tư cách khám bệnh à? Ngươi không phải cũng biết, ta không phải đại phu, là kẻ địch của ngươi, ta có thể khám bệnh cho ai?” Trình Phổ hoảng hốt phóng đại mặt trước ta: “Triệu Như, ngươi tỉnh hay chưa vậy? Ta dẫn đại phu tới khám bệnh cho ngươi, ngươi phối hợp một chút được không?” Ta cười khanh khách, khám bệnh cho ta? Chẳng có gì kỳ lạ: “Lão tướng quân lại mắc mưu ta rồi, ta nào có bệnh? Ngươi không phải nói ta giả bệnh sao? Khám bệnh cái gì? Ta giả bệnh thôi, giả bệnh có thể chết, vậy ta rất vui vẻ. Thế nào, chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta chết sao? Ta chết như vậy, chẳng lẽ ngươi không vui? À, các ngươi đương nhiên không vui, các ngươi sẽ không còn cách trả thù ta. Ngươi nói với Tôn Sách, đồ ngốc tới tận cửa tìm chết cuối cùng chết rồi. Hắn thắng, ta thua, mất mạng trong địa lao này. Ngươi yên tâm, ta không gặp chủ tử ngươi, không có tham vọng quá đáng đó. Sớm chết sớm giải thoát, ta muốn về nhà, ở nhà thật ấm áp, thật ấm áp. Ta không muốn ở đây, nơi này quá lạnh, người lạnh, tâm cũng lạnh. Trình Tướng quân, các ngươi thật hết sức đáng ghét, ta chẳng qua đi rồi sẽ về. Canh cá phụ thân nấu ta còn chưa uống, các ngươi thật quá đáng, ta cũng không phải không trở lại. Ta muốn chết, người chết không chạy thoát được đâu, ngươi cần gì bức ép ta như vậy.” Không để ý tới đám người đó, vẫn là trong nhà thoải mái, ta nhắm mắt, ta phải về nhà. Trình Phổ thật sự có chút choáng váng: “Đại phu, thế nào? Bệnh của hắn…” Lão giả bên cạnh hắn buông tay bắt mạch ra: “Đại nhân, người này thể chất vốn không tệ, mới qua được thời gian lâu như vậy. Nhưng mà bệnh này kéo dài quá lâu, lại ở nơi thế này, tiểu dân chỉ có thể cố hết sức. Ôi, muộn mất vài ngày.” Trình Phổ cau mày nghĩ: “Đổi sang chỗ khác, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể chữa khỏi?” Lão giả lắc đầu: “Không biết. Thật sự kéo dài đã quá lâu, bệnh nhân hiện tại đã mất đi thần chí, nói sảng. Nghe trong lời của hắn, không còn ý chí sống sót, chỉ sợ…” Trình Phổ nghĩ một hồi, xoay người lệnh cho thủ hạ sắp xếp một gian tù khác, cho đại phu sang đó chờ, hắn dùng sức lay ta: “Triệu Như, ngươi quả nhiên nói chuyện không biết nghĩ, ngươi từng hứa sẽ không tự sát.” Cuộc đối thoại của bọn họ ta đều nghe thấy, rồi lại giống như trong mộng, nhưng hắn lay rất mạnh, lần này ta thật sự tỉnh lại. Mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn người trước mắt: “Lão tướng quân, sao ngươi lại tới? Bọn họ lại nói ta bị bệnh đúng không? Ta không bệnh, ngươi không cần tức giận như vậy.” Trình Phổ xấu hổ giải thích: “Là ta không tra rõ ràng, ngươi đúng là bị bệnh. Ta tìm người xem bệnh cho ngươi, ngươi có thể đi lại không? Ta đổi chỗ cho ngươi.” Vậy sao? Đầu ta rất đau, cả người choáng váng, không chút khí lực, không muốn dông dài với hắn: “Đổi chỗ? Các ngươi không phải hy vọng ta chết bí mật ở đây sao? Địa lao, Triệu Như ta cả đời cũng đủ huy hoàng rồi, chỉ chưa từng nghĩ sẽ chết như con chuột thôi. Trình tướng quân, thế này các ngươi hả giận rồi, Tôn Sách chắc đã hài lòng!” Trình Phổ trầm mặc một chút, giống như hạ quyết tâm lớn nói: “Triệu Như, ta biết ngươi hận ta đối xử với ngươi như vậy, ta cũng không muốn nói gì. Nhưng mà, ta hy vọng ngươi đừng hận Ngô hầu, ngài ấy… Ngài ấy vẫn đối tốt với ngươi, sẽ không hận ngươi.” Vậy sao, ta nở nụ cười, quả nhiên ta sắp chết, Trình Phổ lại tới an ủi một người sắp chết: “Tâm ý lão tướng quân ta hiểu. Ngươi yên tâm, ta không hận Tôn Sách, cũng không hận ngươi. Đừng nói chúng ta là kẻ địch, cho dù không phải, ta lừa gạt các ngươi nhiều năm, trả thù như vậy không tính là ác độc. Triệu Như cảm kích lão tướng quân đã nói vậy, ta sẽ không làm âm hồn bám lấy các ngươi, ta phải về nhà. Về khối da thịt này, ta cầu lão tướng quân, cầu ngài thiêu đi, hoặc không cần lo cho nó, tóm lại, chỉ cần ngài đừng động vào hài cốt của ta, ta vô cùng cảm kích rồi.” Cho dù chết, thân thể nữ nhi này không muốn bọn họ biết. Nhìn vẻ cầu xin trong mắt ta, Trình Phổ cuối cùng không nhịn được: “Thật xin lỗi, ta lừa ngươi. Ngô hầu không biết ngươi ở đây, ngài ấy căn bản không biết ngươi đã rơi vào tay chúng ta. Hồi hàm hôm đó là bẫy do ta và Công Cẩn bày ra, mấy lời kia là gạt ngươi thôi, ta không muốn ngươi tự sát, chỉ muốn ép ngươi sống. Đây đều là chủ ý của ta, muốn hận thì hận ta đi!” Vậy sao? Tôn Sách không biết? Buồn cười, lão tướng quân nói dối cũng không có đạo lý, ta mệt rồi, không muốn vạch trần, huống hồ bất kể thế nào, hắn nói vậy cũng là để an ủi ta, an ủi một người sắp chết. Với lại, cho dù Tôn Sách không biết thì thế nào, dù sao ta cũng phải chết: “Cảm ơn ngươi, lão tướng quân. Ta tin lời ngươi nói, ta tin. Ngươi yên tâm, ta không hận Bá Phù, cũng không hận Công Cẩn, ta cho tới bây giờ chưa từng hận bọn họ, là bọn họ hận ta. Cho nên, ngươi yên tâm, sau khi ta chết sẽ không thành lệ quỷ đòi mạng, thật đấy. Được rồi, lão tướng quân, mệt ta chết, ngươi đừng quấy rầy ta nữa, được không?” Trình Phổ cắn môi: “Được, ta không quấy rầy ngươi. Triệu Như, ngươi là thần y, từ bỏ chính mình, ta lập tức cho bọn họ nâng ngươi ra ngoài. Đại phu nói, đổi lại nơi khác, chỉ cần ngươi phối hợp điều trị, bệnh ngươi có thể trị xong.” Ta buồn ngủ: “Không cần, ta không kiên trì nổi nữa, không bằng về nhà tốt hơn. Trong nhà có người thân chờ ta, có chủ công, các ca ca thương yêu ta. Ta muốn trở về, cầu các ngươi tha cho ta đi!” Trình Phổ không muốn buông tha ta, hắn rung ta tỉnh lại: “Triệu Như, đừng nói nhiều như vậy, ra ngoài trị bệnh trước đã. Các ngươi, chuẩn bị cáng xong chưa? Còn không mở xích ra? Lại đây mang hắn đi.” Không muốn, các ngươi không nên động tới ta, ta không thể chết không có tôn nghiêm, xấu hổ như vậy: “Không muốn, đừng đụng tới ta. Lão tướng quân, ngươi ác như vậy sao? Một chút cũng không muốn buông tha ta? Ta muốn chết, cầu ngươi để lại chút tôn nghiêm cho ta được không?” Trình Phổ thở dài: “Ngươi chỉ nói mê sảng, ra ngoài trị bệnh xong đã.” Quân sĩ tiến lên định xốc chăn lên, ta không muốn để bọn họ thấy vết máu bẩn thỉu dưới chăn, không muốn để bọn họ biết bí mật của ta. Dùng hết toàn bộ sức lực, ta nắm chặt chăn không buông: “Biến, các ngươi cút đi. Trình Phổ, phí công ta tôn trọng ngươi, ngươi tới một chút tôn nghiêm cũng không để lại cho ta. Triệu Như ở Giang Đông, không có gì tốt sao? Ngươi nhất định phải để ta chết không nhắm mắt mới vui vẻ sao? Ngươi quá ác độc.” Đối mặt với bệnh nhân ngoan cố như vậy, Trình Phổ không thể nói rõ là tư vị gì, đành mệnh lệnh binh sĩ cưỡng ép kéo người ra. Ta lại dùng mọi cách bảo vệ mình. Đáng tiếc mọi cố gắng đều vô ích, bất luận ta giữ chặt chăn mền thế nào, tức giận đánh mắng thế nào, cánh tay vẫn bị bọn họ túm lấy. Mắt thấy khó tránh lộ ra bí mật, ta ngất đi trong thống khổ cực độ. Không biết ta hôn mê bao lâu, đột nhiên cảm giác chăn bị xốc lên, lạnh run một cái, tỉnh lại chút ít: “Không muốn, tha cho ta, van cầu các ngươi tha cho ta. Lạnh, lạnh quá.” “Tử Vân, tỉnh lại đi, ta là Bá Phù, ta tới đón ngươi trở về.” Giọng nói thật quen thuộc, là ai, ai tới thăm ta? Cố gắng mở to mắt, lăng lăng nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, hắn chính là người ta trông mong đã lâu. Run rẩy nâng tay hướng về hắn: “Bá Phù, ngươi tới gặp ta sao?” Tôn Sách nhìn người trước mặt, tiến lên ôm vào ngực: “Thật xin lỗi, Sách biết muộn, khiến ngươi chịu khổ. Tử Vân, đến đây, theo ta đi, ta tới đón ngươi.” Hắn đang nói cái gì? Đón ta? Ta đột nhiên nở nụ cười, cố gắng rút người về: “Vậy sao? Ngươi sao lại đến? Không phải muốn ta chết sao? Ta thành dạng này, ngươi nhìn thấy chắc rất vui đúng không? Bá Phù, không chơi nữa, ta không chơi cùng ngươi nữa, ta nhận thua, không muốn chơi nữa. Ta biết, các ngươi hận ta, hận ta lừa gạt, nhưng dù ta có lừa các ngươi, cũng đã thật lòng coi các ngươi là huynh đệ. Các ngươi không muốn gặp lại ta, nhưng ta thật sự rất muốn gặp lại các ngươi, không lừa các ngươi nữa, chỉ nói một tiếng xin lỗi với các ngươi. Đáng tiếc, các ngươi không đến, mà ta cũng sắp chết. Bá Phù, không biết sau khi ta chết có thể đi vào giấc mộng của ngươi, ta không dọa ngươi, chỉ nói một câu xin lỗi thôi. Có lẽ, ta nên sớm làm như vậy, chết có thể giải thoát, nói xong câu này có thể rời khỏi Giang Đông. Bá Phù, các ngươi có thể buông tha ta không, cho ta thống khoái, hoặc là đừng để ý tới ta, mặc ta chết ở đây, được không?” “Tử Vân, Tử Vân, ngươi đang nói cái gì? Đừng làm ta sợ, đừng như vậy, ta đến rồi, ta đến đưa ngươi về nhà.” Về nhà sao? Đúng vậy, đến lúc về nhà rồi, chỉ là các ngươi sẽ cho ta về nhà sao: “Phải trở về, rất nhớ nhà, nhớ phụ thân và ca ca. Nhưng mà, ta có thể trở về sao? Không biết người Giang Đông có thể đưa ta về hay không, sợ là khó, bọn họ muốn đem ta nghiền thành tro mới vừa lòng. Thật muốn gặp lại người thân, ôi, không còn thời gian nữa, thật không nghĩ ra, ta sẽ chết rất khó coi, đến mặc một bộ trang phục sạch sẽ để chết cũng khó có khả năng. Bá Phù, Công Cẩn, nhìn thấy thi thể dơ bẩn của ta, đã giải hận chưa? Ta vốn muốn kiên trì tới cùng, không để người Giang Đông các ngươi nhạo báng, nhưng không còn sức lực nữa.” Tôn Sách thương tiếc nhìn ta, dùng động tác ôn nhu mềm mại kéo người vào trong ngực: “Không có ai cười ngươi, không có ai hận ngươi, ngươi sẽ không chết. Ở đây, ta là chúa tể, Tử Vân, ngươi phải nhớ kỹ, không có ta đồng ý, không cho ngươi chết. Nghe lời, chúng ta ra ngoài chữa bệnh đã.” Ta một chút sức lực giãy dụa cũng không có, thần trí dần rời xa: “Đó là đương nhiên, ngươi từng nói sẽ không để cho ta chết, ngươi muốn ta sống để nhận trừng phạt, ngươi muốn ta sống không bằng chết, ngươi mới có thể giải hận. Bá Phù, Bá Phù, Như thật sự không có điểm tốt nào trong lòng ngươi sao? Ta ngu ngốc tự tìm đường chết thế này, ngươi vẫn chưa hả giận sao? Ta vốn phải nhận trừng phạt của ngươi, ta phải sống cô độc ở nơi ngươi đã an bài. Nhưng mà, ta không kiên trì nổi nữa.” “Đừng nói càn, ta chưa từng nghĩ sẽ trừng phạt ngươi. Đến đây, chúng ta rời khỏi nơi này. Ở nhà đã chuẩn bị giường, ta biết, Tử Vân rất lâu chưa được nghỉ ngơi, đã mệt chết rồi, Sách đưa ngươi về từ từ ngủ, được không? Nghe lời, đúng rồi, đừng từ chối, Sách ôm ngươi ra ngoài.” Giọng nói của Tôn Sách từ thật xa truyền tới, ta cười, đúng vậy, ta không từ chối nữa, mệt mỏi quá, thật muốn đi ngủ. Ừm, trong lòng thật thoải mái, thần kinh của ta hoàn toàn buông lỏng, để mặc mình chìm sâu vào giấc ngủ. Ta giống như bị người ta đặt trong nồi hấp, cảm giác nóng rực toàn thân khó chịu lại trở về, ta có cảm giác mình rơi vào ác mộng, lạnh như nước băng, nóng như đống lửa, luân phiên xâm nhập cơ thể ta. Khác với trước kia, lúc ta khó chịu, lại mơ hồ nghe được có tiếng người đang gọi tên ta, cảm giác có người xoa mặt ta, có người ở bên tai thì thầm. Lúc ta cảm thấy lạnh, còn có người ôm ta vào trong lòng, cảm giác thư thái, an toàn, đây là Vân ca ca sao? Giống như trước đây bị bệnh vậy. Là trong mộng sao? Hay ta đã về nhà? Mỗi lần như vậy, ta đều muốn mở to mắt, nhìn người bên cạnh, cho dù là trong mộng, ta cũng muốn nhận được một chút an ủi này. Nhưng mà, tất cả cố gắng chỉ là mấp máy môi, bờ môi khô khốc mong được tưới mát, rất muốn uống nước. “Tử Vân, Tử Vân.” Giọng nói thật xa xôi, là đang gọi ta sao? “Ngươi đã tỉnh phải không? Mở mắt ra được không?” Ta cũng muốn, nhưng mà mi mắt quá nặng, không mở được, mấp máy môi muốn trả lời hắn, nhưng nói không ra lời. Bên trong mông lung, có người nâng ta dậy, cảm giác tươi mát trên môi, nước, là nước, ta tham lam uống, cảm giác vô cùng thư thái, thỏa mãn ngủ tiếp. Đợi lúc ta mở được mắt, nhìn chung quanh chỉ thấy tối đen một mảnh, không hề có chút âm thanh nào. Đây là đâu? Ta ở nơi nào? Chẳng lẽ đây là âm phủ sao? Cựa mình cố gắng ngồi dậy, lại phát hiện đến động một ngón tay cũng khó, cả người rõ ràng là vô lực. Buồn bực, âm phủ là thế này sao? Người đến nơi này rồi sao vẫn không thể cử động? Phải gặp được tiểu quỷ rồi mới cử động được sao? Chẳng lẽ chết chính là cảm giác này? Vừa rồi cựa quậy đã lấy hết tinh lực của ta, nếu không nhìn thấy gì, vậy ngủ một giấc nữa vậy. Trong hỗn loạn, một trận ồn ào đánh thức ta: “Sao lại như vậy? Đúng rồi, có phải người đã tỉnh lại không? Mau, nhanh đi bẩm báo đại nhân.” Sao lại ầm ĩ thế? Đợi ta miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn bao phủ trước mắt đang nhìn ta: “Ngươi là ai? Đây là âm phủ sao? Ngươi đến đưa ta lên công đường sao?” Giọng nói sao lại nhỏ như muỗi kêu vậy, là ta nói? Người nhìn ta cười: “Tử Vân, ngươi còn chưa tỉnh sao? Âm phủ cái gì? Ngươi nhìn cho cẩn thận, ta là ai?” Nói xong, ngươi này nhẹ nhàng đỡ ta dậy, tựa vào người hắn. Ta quen biết ngươi sao? Nhắm mắt, rồi lại mở ra: “Ý, ngươi là Bá Phù? Trời ạ, sao ngươi cũng tới?” “Cái gì mà cũng tới, tới nơi nào? Tử Vân, ngươi nhìn rõ đi, ngươi bây giờ đang ở chỗ ta, trong phòng ngươi. Ngươi cho rằng đây là đâu? Nào, uống nước rồi tỉnh táo lại đi.” Có chút khát nước, liền uống một hơi hết sạch chén nước hắn cầm trên tay, hình như tỉnh táo lại không ít. Tôn Sách phất tay cho hạ nhân lui ra ngoài: “Đi nói cho Chu tướng quân biết, Tử Vân đã tỉnh.” Là Tôn Sách đang nói chuyện, hắn đang ở trước mắt ta, thật khiến người ta không thể tin nổi: “Ngươi thật sự là Bá Phù?” Người trước mắt cười: “Đương nhiên là ta, ngoại trừ ta, ở đây không có ai khác.” Nghe giọng nói quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ta không tin nổi đưa tay chạm vào khuôn mặt trước mắt, nhưng ta không nâng nổi tay, quả nhiên nằm mơ, người trong mộng lại rõ ràng như vậy, nhưng mà cảnh tượng hôm nay có vẻ chân thật hơn tất cả những cảnh mộng trong quá khứ. Ta cười, xem ra, sinh mệnh của ta đã tới điểm cuối, đúng vậy, người sắp chết, có thể cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác của bản thân. Đáng tiếc, chỉ có Tôn Sách, những người khác, chủ công, Gia Cát Lượng, Vân ca ca, các vị huynh trưởng lúc nào mới có thể hiện rõ trong mộng của ta đây. “Bá Phù, ngươi lại đây nhìn ta, rất muốn nắm tay ngươi, sờ mặt ngươi. Đáng tiếc, đây là mộng, hơn nữa mới mơ thấy mỗi mình ngươi, ta còn muốn gặp những người khác nữa, không biết còn thời gian mơ đến bọn họ nữa không.” Ta thỏa mãn thở dài. Tôn Sách trong mộng ánh mắt dở khóc dở cười, hắn nắm tay ta, đặt trên mặt hắn: “Tử Vân, ngươi tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, ta là Bá Phù, ngươi không sao rồi, ngươi đang ở nhà ta, trong phòng ngươi.” Cảm giác tiếp xúc trên tay thật chân thật, ta á một tiếng: “Ta đang ở chỗ ngươi?” “Đúng vậy, ngươi sinh bệnh, hôn mê hơn mười ngày. Hiện giờ, cảm giác tốt hơn chưa?” Nhắm mắt nghĩ lại, đúng rồi, ta sinh bệnh, bị truyền nhiễm ôn dịch trong lao, ta sắp chết trong nhà giam ở Khúc A, vốn đang nằm mơ trong lao lý. Trong lòng nghĩ, lại mở to mắt, nhìn Tôn Sách, cho dù là mộng, ta cũng muốn níu giữ cảm giác này: “Không sai, nằm mơ cũng có cảm giác rõ ràng như vậy. Bá Phù, nói chuyện với ta đi, ta muốn nghe ngươi nói, nơi này không ai nói chuyện với ta, rất tịch mịch, chỉ có các người xuất hiện trong mộng của ta, ta mới có thể nói chuyện cùng các ngươi. Ta sắp chết rồi, đến trong mộng cũng không gặp được các ngươi.” Tôn Sách dở khóc dở cười nhìn ta: “Tử Vân, ngươi tỉnh lại đi, đây không phải mộng, là thật, ngươi ở chỗ ta, trong phòng của ngươi. Nào, cảm giác được không? Ta đang nắm tay ngươi đây!” Trên tay truyền tới cảm giác cứng rắn khiến ta đau đớn, không khỏi nhíu mày: “Đau, chẳng lẽ không phải đang mộng? Trong mộng sẽ không cảm thấy đau! Nhưng mà, ta đang ở trong nhà giam mà, sao ngươi lại tới gặp ta?” Nghĩ không ra, ta lại nhắm hai mắt, mệt mỏi quá. Mấy ngày kế tiếp, ta khi tỉnh khi mơ, ngủ tương đối nhiều, chỉ cảm thấy bóng người tới bên giường không ngừng thay đổi, ngoại trừ Tôn Sách, còn có Chu Du, đủ loại người lui tới, mùi vị trong miệng biến hóa, đắng, ngọt. Có đôi khi, cảm giác tỉnh táo lại, đều có người đang nói chuyện với ta, mà lúc ta cố gắng để hiểu, lại giống như căn bản không tồn tại, ta cảm thấy mình đang nằm mơ, chẳng qua giấc mơ này rất chân thật thôi. Đợi ta lần nữa mông lung mở mắt, lại thấy có người đang ngồi bên cạnh: “Bá Phù, lại gặp ngươi, thật tốt. Điều này cho thấy ta còn chưa chết.” Tôn Sách nhìn ta buồn cười: “Ngươi đương nhiên không chết, ta nói rồi, ngươi ở đây, không được ta cho phép, ngươi dám chết sao?” Ý gì đây, ta ngẩn người nhìn hắn: “Không được ngươi cho phép, ta không thể chết?” Tôn Sách đột nhiên nâng ta lên, kéo vào trong ngực: “Đúng vậy, không có ta cho phép, không cho ngươi chết. Đừng nghĩ lung tung nữa, Tử Vân, không ai muốn ngươi chết, ta không, Công Cẩn cũng không. Cho nên, đừng đày đọa bản thân nữa, đáp ứng ta, đừng đày đọa chính mình nữa.” Động tác Tôn Sách cuối cùng khiến ta cảm giác được không phải là mộng, mọi thứ đều chân thật như vậy, bởi vì hắn ôm chặt khiến ta không thở nổi, rất khó chịu. Cựa mình muốn rời khỏi ngực hắn, Tôn Sách thấy ta cử động, liền ôm chặt hơn: “Đừng luẩn quẩn trong lòng nữa, đừng tiếp tục làm chuyện điên rồ, đừng rời khỏi ta.” Ta thở hổn hển: “Buông ra, ta khó chịu.” Tôn Sách thở dài một tiếng, thả ta nằm xuống. Ta thở gấp vài tiếng, mới trở lại được bình thường. Ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại nhìn ánh mắt quan tâm của Tôn Sách, cẩn thận nghĩ nửa ngày: “Ta không có nằm mơ, đúng không? Ta đang ở Ngô hầu phủ tại Kiến Nghiệp?” Tôn Sách nhìn ta: “Đúng, ngươi không nằm mơ, ngươi đang ở phòng của mình.” Ta không nằm mơ, đây là phủ Ngô hầu ở Kiến Nghiệp, trong phòng hắn cấp cho ta, nói như vậy, ta không còn ở Khúc A, không còn ở nhà giam nữa. Đúng rồi, Trình Phổ nói gì nhỉ? Nói hắn lừa ta, lúc ta bệnh mơ mơ màng màng, hắn dẫn người đến khám bệnh cho ta, từng nói nhốt ta trong nhà giam là chủ ý của hắn, lời hắn nói đều gạt ta, Tôn Sách căn bản cũng không biết. Ta hình như ở trong nhà giam, hoặc ở nơi nào đã từng thấy Tôn Sách, nói như vậy, là Tôn Sách đưa ta trở về, đã cứu ta, không để ta chết. Nghĩ rõ ràng rồi, ta cười khổ nhìn Tôn Sách: “Bá Phù, ngươi đây là tội gì? Ta không làm chuyện điên rồ, làm chuyện điên rồ chính là các ngươi, để ta chết trong nhà giam, tốt cho tất cả. Ngươi cứu mạng ta là tự tìm khổ, sẽ hối hận.” Tôn Sách thở dài: “Bất kể thế nào, ta vẫn không thể để ngươi chết. Tử Vân, ngươi thật là ngốc, chạy tới đây làm gì? Ngươi sao lại mắc lừa Công Cẩn chứ?” Mắc lừa Công Cẩn? Đúng vậy, Trình Phổ từng nói, Tôn Sách không biết ta đến Giang Đông, phong hồi hàm kia…, xem ra, phong hồi hàm là do Chu Du viết, cũng chỉ có hắn có thể bắt chước giọng điệu và chữ của Tôn Sách để viết được. Thì ra, gọi ta tới là Chu Du, cho nên, hắn mới đem ta giao cho Trình Phổ bí mật cầm tù. Ta lắc đầu cười: “Ta chỉ vờ ngốc thôi, ngốc như vậy là ta cam tâm tình nguyện. Dụng ý của Công Cẩn ta đương nhiên biết, không tính là mắc mưu hắn, đây là ta tự nguyện, chỉ là ta không nghĩ tới sẽ không gặp được các ngươi. Ta đã ngốc rồi, ngươi không nên ngốc theo, nếu đã vậy, ngươi cứ để ta chết trong nhà giam đi. Nói thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là kẻ địch, ngươi cứu ta, những người khác sẽ không hài lòng.” Không quên được ánh mắt lại như băng của Trình Phổ, đương nhiên, cũng có chút giận dỗi theo bản năng. Tôn Sách thở dài: “Ngươi vẫn như vậy, tính khí vẫn cao như vậy, vừa mới tỉnh táo lại, lập tức nói nhảm. Ta đã nói rồi, không có ai muốn ngươi chết. Được rồi, ngươi đừng nói tiếp nữa, đại phu nói ngươi phải nghỉ ngơi, ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngủ thêm một lát đi.” Thay ta đắp chăn xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Ta nhắm mắt lại, nhưng vô cùng thanh tỉnh, không ngủ nổi. Một lát sau, nghe có tiếng bước chân tới gần, liền mở mắt nhìn, Chu Du đang đứng trước giường ta. Thấy ta mở mắt, hắn khẽ hỏi: “Thế nào? Cảm giác trong người tốt chưa?” “Công Cẩn? Ngươi cũng trở về rồi?” Hắn gật đầu: “Ừ, ta từ Sài Tang về. Ngươi muốn uống nước không?” Ta lắc đầu: “Không, vừa rồi uống rồi. Ngươi tại sao lại trở về?” Chu Du không giải thích, ngồi xuống bên giường: “Ta về mấy ngày rồi, ngày nào cũng tới, ngươi chưa tỉnh lại thôi. Hôm nay, đại phu nói tình trạng của ngươi đã ổn, không còn vấn đề gì, mấy ngày nay ngươi ngủ cũng đủ rồi.” Vậy sao, ta xoay người muốn ngồi dậy: “Ta ngủ nhiều ngày rồi sao? Đúng là phiền ngươi và Bá Phù.” Chu Du đè xuống ta: “Ngươi đừng ngồi dậy, cũng không mấy ngày, đại phu nói, ngươi phải nghỉ ngơi tiếp. Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi nữa, ngươi đừng oán hận ta.” “Ta không thoải mái, ngươi đỡ ta ngồi lên một lát.” Đợi hắn đỡ ta tựa vào chăn bông ngồi xong, ta mới cười nói: “Ta có gì mà lo lắng, oán hận ngươi? Ta nhỏ mọn vậy sao? Có điều, ngươi nên giết ta, không nên bỏ tù.” Chu Du chậm rãi nói: “Ta không xuống tay được, đổi lại là ngươi, ngươi làm được sao?” Ta lắc đầu: “Nói thật, ta cũng không làm được. Ta cũng sẽ không dùng phương pháp này, ngươi khiến ta thương tâm, ta tình nguyện để ngươi giết ta, chứ không muốn nghe thấy những lời kia.” Nói tới đây, nghĩ lại những ngày ta thống khổ, không tránh được cười nhạo mình: “Ngươi biết không? Ta lại ngu ngốc tin tưởng mấy lời nói của Trình lão tướng quân, cho rằng ngươi và Bá Phù hận ta tận xương, nhất định phải khiến ta sống không bằng chết. Thời gian bao lâu, tâm như tro bụi, ta một mình, không ai để ý, không thấy thứ gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn vách tường, tự mình nói chuyện. Ta cũng thấy lạ, nghe xong những lời kia, trải qua cuộc sống như vậy, ta lại không bị điên. Lúc ta biết mình bị nhiễm ôn dịch, trong lòng tràn ngập cảm giác vui mừng được giải thoát, thật đấy.” Chu Du lúng túng vô cùng, hối hận nói: “Ta không biết, thật không biết lão tướng quân lại nói thế với ngươi. Ông ấy cũng hối hận rồi, những lời hôm ấy là vì ngăn cản ngươi tự sát, không phải cố ý tổn thương ngươi. Ta rõ ràng dặn bọn họ phải chăm sóc tốt cho ngươi, ai biết… Bá Phù thiếu chút đã giết người kia, mới qua mấy tháng, ngươi đã gầy thành dạng này, thiếu chút nữa…” Nhìn bộ dáng hối hận của hắn, ta cười chế giễu hắn: “Đám ngục tốt kia làm rất tốt lời ngươi dặn, ngươi biết chiếu cố thật tốt trong tù hàm ý là gì không? Đại đô đốc của ta! Bọn họ không tra tấn ta, sợ là do lão tướng quân để lại cho ta chút lòng tự trọng.” Chu Du có chút đỏ mặt: “Ta thật sự không biết đó là nói ngược, vẫn là Tử Bố tiên sinh giải thích cho ta, ta mới biết. Với lại, ta chỉ bảo bọn họ bí mật cầm tù ngươi, không nghĩ lại ở chỗ đó…” Ta nở nụ cười, tảng đá treo mấy tháng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống: “Chuyện này không thể trách ngươi, ngươi không có kinh nghiệm ngồi tù, ta thì có rồi. Nhưng mà, lão tướng quân thật muốn mạng ta. Kỳ thật không thể trách ông ấy, ta là kẻ địch, ông ta không tự tay giết ta cũng đã tốt lắm rồi.” Chu Du lắc đầu : “Không phải như vậy, lão tướng quân cũng không muốn ngươi chết, ông ấy rất phục ngươi, nếu ngươi thật sự chết trong tay ông ấy, ông ấy sẽ áy náy cả đời.” “Ông ấy thà khiến mình áy náy, không muốn thấy ngươi và Bá Phù bị ta tổn thương, ông ấy không muốn các ngươi chịu thống khổ, nhưng càng không thể đứng yên nhìn các ngươi gặp nguy hiểm.” Chu Du không nói nữa, ta cũng nhắm mắt, đúng vậy, đây đều là sự thật, theo cách hành xử của Trình Phổ với ta có thể nhận ra, sinh tử của ta, là khảo nghiệm với tất cả người Giang Đông. Mà ta hiện tại có thể nói gì đây? Xin bọn họ trả ta trở về? Đây là chuyện không thể nào. Qua thời gian thật lâu, Chu Du nhẹ giọng hỏi ta: “Muốn ngủ chưa? Nằm xuống đi!” Ta mở mắt: “Không muốn, cảm giác hôm nay rất tỉnh táo, trước kia giống như nằm mơ vậy, rất mờ mịt.” Chu Du ừ một tiếng: “Đại phu nói bệnh tình của ngươi thất thường, phải nghỉ ngơi thật tốt, cho nên trong thuốc có bỏ chút dược thảo giúp ngươi ngủ thêm, hôm qua mới dừng lại.” Chẳng trách ta cảm thấy mơ hồ như vậy, thì ra là thế: “Thật sự là khổ cực các ngươi quan tâm.” Chu Du không nói gì thêm, chỉ cười cười. Một lát sau, hắn quan tâm nhìn ta, nửa ngày không nói lời nào. Tới lúc ta bắt đầu cảm thấy kỳ quái, hắn cuối cùng hỏi: “Ta có một vấn đề muốn hỏi, ngươi có bằng lòng nói không?” Ta kì quái: “Ngươi không phải muốn biết được cái gì chứ? Ngươi phải biết…” Chu Du ngắt lời ta nhạo báng nói: “Ta ngốc như vậy sao? Đại mưu sĩ của Tào Tháo có thể cho ta tin tức gì đây? Với lại, cách làm của ngươi ta còn không biết sao? Vấn đề này ngươi có thể trả lời.” “Vậy được, ngươi hỏi đi, có thể nói, ta sẽ không giấu ngươi.” Chu Du vẫn do dự một chút rồi mới hỏi: “Ta muốn biết, ngươi có biết võ nghệ không? Nếu như ta không nghĩ sai, Chiến thần của Tào Tháo chính là ngươi đúng không?” Ta cười cười: “Sao ngươi nghĩ vậy? Hay ngươi cảm thấy ta giống?” Chu Du chăm chú nhìn ta: “Ngươi giống. Ta đã nghe từ lâu, Chiến thần trong truyền thuyết chính là sư huynh của ngươi đúng không? Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện trên chiến trường, ngươi chưa từng ở cùng hắn, cũng không nghe tin ngươi ở nơi khác, đây là một; thứ hai, Chiến thần này và ngươi ngoại hình giống nhau, nhỏ và gầy; còn nữa, ngươi bệnh nặng ở Kinh châu một trận, đúng không? Mà Chiến thần cũng bị thương trong trận chiến với Triệu Vân, ca ca của ngươi. Trong trận chiến ấy, Triệu Vân rõ ràng là liều mạng muốn chết, nhưng sau khi được Chiến thần liều mạng cứu, không bao giờ nói tới việc sống chết nữa, cũng không có ý tự sát, có thể thấy, Chiến thần vì cứu hắn bị thương là người hắn quen, hơn nữa quan hệ không bình thường với hắn. Nếu Chiến thần này là ngươi, hành động của Triệu Vân hoàn toàn có thể lý giải. Còn nữa, ngươi mấy lần cứu ta và Bá Phù, đều là lúc hỗn loạn trên chiến trường, trước kia luôn nói ngươi có công phu bảo mệnh tốt, nhưng như vậy hơi ly kỳ. Cẩn thận nghĩ lại, ngươi cứu ta lần đó, sức mạnh và tốc độ tuyệt đối không thể do một người văn nhược làm ra.” Nghe hắn nói ra, ta chỉ biết cười khổ: “Ta còn có thể nói gì? Ngươi phân tích tường tận như vậy. Đúng, ta thừa nhận, người này là ta. Cho nên, các ngươi càng cần phải giết ta.” Chu Du chỉ thở dài nói một câu: “Ta kỳ thật vẫn rất mâu thuẫn, vừa muốn ngươi thừa nhận, lại muốn ngươi phủ nhận.” Ta hiểu: “Ta chưa từng có ý nghĩ muốn giết các ngươi, nếu không, ta sẽ không qua sông. Công Cẩn, tới mức này rồi, ta vẫn muốn nói, ngươi và Bá Phù có thể từ bỏ không? Chúng ta cùng trở thành người thế ngoại được không? Mấy người chúng ta, mỗi ngày đều ở bên nhau đánh đàn, thổi sáo, ngắm trăng trên sông, được không?” Chu Du lặng lẽ nhìn ta: “Đây là mục đích ngươi tới đây? Làm thuyết khách cho Tào Tháo? Ép chúng ta không chiến mà hàng?” Hắn vẫn cho rằng ta mắc lừa hắn: “Ngươi sai rồi, Công Cẩn. Ta tự tới đây, chủ công căn bản không biết, nếu không, ta không thể rời khỏi Lạc Dương. Ta đến chính là muốn giải thích cho các ngươi, ta cho rằng các ngươi sẽ nghe. Kỳ thật, ngươi làm như vậy là dư thừa, chỉ cần ngươi nói một câu, tự ta cũng có thể đi Khúc A.” Chu Du ngây người một lúc, sau đó trong mắt hiện lên một tia giễu cợt rồi chán nản: “Ngươi, không ngờ, ngươi lại…, ta còn tưởng ngươi lấy thân phận sứ thần của Tào Tháo mà tới. Một đại mưu sĩ của Tào Tháo dùng trăm phương ngàn kế để ngụy trang gần hai mươi năm, một kẻ đùa cợt chư hầu bốn phương trong lòng bàn tay, tâm địa lại đơn thuần như vậy. Ngươi muốn giải thích, giải thích cái gì? Thân phận của ngươi đã bại lộ, có gì cần giải thích? Mục đích của ngươi tới kỳ thực chính là như ngươi vừa nói, nếu ngươi không muốn thấy hai bên khai chiến, không muốn làm kẻ địch của ta, vì sao không thuyết phục chủ tử Tào Tháo của ngươi? Bảo hắn từ bỏ ý đồ xuôi nam? Vì sao không thuyết phục Tào Tháo thần phục chúng ta?” Ta nhắm hai mắt lại: “Ta biết ý nghĩ của mình buồn cười đến mức nào, khờ dại biết bao, nhưng mà ta vẫn phải thử. Công Cẩn, ngươi biết rất rõ, Giang Đông không phải đối thủ của chúng ta, cho dù ngươi cầm tù ta cũng không thể vãn hồi thế thua của Giang Đông. Với lại, ngươi cũng hiểu rõ ta, bất kể ngươi có thiết kế bẫy hay không, ta vẫn sẽ đến. Nếu ta đã liều lĩnh qua sông, cũng không thể không chuẩn bị trước, nếu ở lại, ta cũng sẽ không thể không ở lại Lạc Dương. Đại quân của chủ công xuôi nam là chuyện sớm muộn, cần gì khiến trăm họ Giang Đông lầm than, lưu lạc tứ xứ? Công Cẩn, ta không có tư cách yêu cầu các ngươi, cũng sẽ không ép các ngươi, ta chỉ xin ngươi và Bá Phù lo nghĩ thêm một chút, được không?” “Đừng nghĩ nữa, bất kể sau này thế nào, ta cũng sẽ không chiến mà hàng, chắp tay đưa công sức bao năm khổ cực của mình cho người khác, cho dù là ngươi, ta cũng sẽ không tặng cho Tào Tháo.” Theo tiếng nói, Tôn Sách đi tới, đứng trước giường ta, ánh mắt nhìn ta bất đắc dĩ, giọng nói của hắn lộ ra vẻ kiên định: “Ngươi hiểu rõ ta, trước kia ta từng nói với ngươi nhiều lần, nam nhi đỉnh thiên lập địa, sẽ không khuất phục bất cứ ai. Tào Tháo có bản lĩnh thì đến đây, ngươi có sắp xếp, vậy cho ta thấy sự lợi hại của ngươi, thủ đoạn của ngươi đi.” Ta nhìn lên khuôn mặt tràn ngập kiên định của nam nhân trước mắt, lại nghĩ tới câu nói của cô nương mù kia: nam nhân vì sao đều muốn đánh trận? Không nhìn hắn nữa, ta quay đầu cười khổ: “Đúng, ta hiểu ngươi, cũng biết ngươi sẽ nói vậy, nhưng mà, ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Những lời này ta không nói với các ngươi, ta sẽ chết ngạt mất, cho nên, ta nhất định phải tới, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh. Ta tới, cũng không có hy vọng có thể sống sót trở về, chuyện đã tới nước này, ta cũng chỉ có một câu, làm chuyện nên làm, các ngươi giết ta đi!” Tôn Sách ngồi bên cạnh ta, trong ánh mắt đã tràn ngập thương tiếc: “Ngươi tới nơi đây là chuẩn bị chết sao? Vì sao? Ngươi muốn khảo nghiệm ta, hay muốn dùng phương pháp này phá hủy ý chí của ta? Ngươi biết rõ ta không thể giết ngươi.” Ta miệng đầy chua sót: “Vậy sao? Tam ca Quách Phụng Hiếu nói với ta, các ngươi sẽ không tha cho ta, bởi vì không thể dung tha việc ta đã lừa gạt; chủ công cũng từng nói, con người không thể chịu đựng nhất chính là bị bằng hữu phản bội, ta làm cả hai việc, các ngươi có giết ta cũng đúng. Chỉ có tự giao mình vào tay các ngươi, trong lòng ta mới không còn áy náy, không còn bị thống khổ giày vò.” Tôn Sách nhẹ nhàng xoay mặt ta, quay về phía hắn: “Tử Vân, ngươi nhìn mắt ta xem, ta sẽ nhẫn tâm thương tổn ngươi sao? Không biết. Ngươi biết không? Lúc ta biết ngươi chính là ám tiễn bên cạnh Tào Tháo, là đệ nhất mưu sĩ, ta nghĩ thế nào? Ta nghĩ, ngươi bị ép, huynh trưởng của ngươi đều là thủ hạ của Tào Tháo, hắn ép ngươi trở thành người của hắn.” Ta giãy người một cái, muốn tránh ánh mắt hắn: “Không, ngươi sai rồi, ta sớm đã là người của chủ công, trước khi các huynh trưởng tới với chủ công kìa. Các huynh trưởng ngược lại là do ta kéo tới, nếu các ngươi không có thân phận như vậy, ta đã…” Tôn Sách không cho ta trốn tránh, bá đạo giữ lấy đầu ta: “Ta biết, chuyện này ta đã biết. Định Hương hầu Triệu Như, có phải không? Người Thường Sơn, đi theo Tào Tháo mười tám năm, vẫn âm thầm vì Tào Tháo bày mưu tính kế, mượn sức vô số người tới dưới trướng Tào Tháo, vì Tào Tháo lập công lao hãn mã, trợ giúp Tào Tháo lấy được nửa giang sơn. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã là người của Tào Tháo. Mười hai tuổi đã trở thành mưu sĩ, có thể so với Cam La trong sử sách. Đây chính là những gì chúng ta biết về ngươi, nhưng mà, đây là chân diện của ngươi sao?? Không phải.” Ta thở dài: “Đúng, đó là chân diện của ta, tất cả đều là thực. Các ngươi nếu đã sớm biết, ta đã tự động đưa đến cửa, vì sao không giết ta? Biết rõ mục đích ta tiếp cận các ngươi và dò hỏi quân tình, là ta lợi dụng các ngươi, các ngươi…” Tôn Sách buông ra ta, nét cười buồn thoáng hiện trên khóe miệng: “Nếu ngươi lợi dụng chúng ta để đạt được mục đích của ngươi, vì sao năm lần bảy lượt cứu tính mạng chúng ta? Ta và Công Cẩn chết, không phải càng có lợi với ngươi sao? Đừng nói với ta đó là nhân tâm thầy thuốc, ngươi đối với Lưu Biểu, Viên Thiệu, còn cả cái tên Lưu Bị đã chạy tới Ích châu kia đâu có lòng nhân từ đó.” Ta cắn chặt môi không nói lời nào, cũng không nhìn bọn họ. Chu Du cũng cười nói: “Một mưu sĩ thân mang trọng trách, lại trở thành bạn sinh tử với kẻ địch hắn muốn lợi dụng, mà Tào Tháo lại tin tưởng, bỏ mặc ngươi, ta cũng bội phục.” Ta ngẩng đầu nhìn bọn họ, cắn răng nói: “Những chuyện này đều là các ngươi tự mình đa tình, cái gì mà bạn sinh tử, đều là giả. Ta cứu các ngươi, bởi vì lúc ấy các ngươi không thể chết được, các ngươi còn sống, có lợi đối với sự nghiệp của chúng ta.” Chu Du vui vẻ: “Vậy sao? Giả? Bá Phù còn sống có lợi với ngươi, nhưng ta thì sao? Thúc Bật thì sao? Lão phu nhân thì sao? Chúng ta sống hay chết có lợi gì với ngươi đâu? Không chỉ không có lợi, còn là trở ngại! Tử Vân, lời của ngươi lừa đứa trẻ ba tuổi còn không được, đây không phải cách làm của người thông minh. Ngươi thân là đệ nhất mưu sĩ của Tào Tháo kiêm Chiến thần, lại mấy lần cứu chủ soái và đại tướng, gia quyến địch quân, đây là lợi dụng sao? Tình nghĩa sinh tử này là giả sao? Vừa rồi là ai nói, cho tới bây giờ chưa từng có ý nghĩ giết chúng ta?” Ta không còn lời nào để nói, đành phải cúi đầu. Tôn Sách nhìn Chu Du: “Chiến thần? Tử Vân thật sự là Chiến thần? Điều này sao có thể?” Chu Du gật đầu, nhìn ta nói: “Ta nói rồi, vừa rồi hắn cũng thừa nhận.” Ta nâng mắt nhìn Tôn Sách: “Đúng, ta không giấu nữa, võ nghệ ta đúng là không tệ, Bá Phù, đến ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Lúc này ngươi không giết ta, sau này ta sẽ giết các ngươi. Trước kia ta không nghĩ tới giết các ngươi, không có nghĩa sau này sẽ không động thủ, đặc biệt lúc hai quân giao chiến, ta sẽ không nương tay.” Tôn Sách nghĩ một hồi cười nói: “Thật à? Ngươi thật muốn giết ta? Muốn giết lúc nào cũng có thể động thủ, có cần ta lúc này đưa ngươi kiếm, cho ngươi mượn Phong nhi nhé?” Chu Du cũng cười hì hì nhìn ta. Nhìn bộ dáng vui vẻ của bọn họ, ta chỉ biết từ bỏ mục đích của mình: “Nói không lại các ngươi. Biết ta hiện giờ đến động ngón tay cũng không nổi còn nói vậy, cố ý trêu ta sao?” Hai người đều cười, Tôn Sách giận dữ nói: “Ngươi đó, chính là không bao giờ chịu thiệt, tính tình vẫn ngoan cố muốn chết.” Tự tìm cái chết không được, muốn hai người kia giết ta, là chuyện không có khả năng, ta nhìn bộ dáng vui vẻ của bọn họ, đành phải nói: “Các ngươi không giết ta, sau này xử lý thế nào? Các ngươi chắc chắn không thả ta về, ta cũng sẽ không hàng.” Hai người nhìn nhau, Chu Du nói: “Chúng ta không nghĩ ngươi sẽ hàng, đương nhiên cũng không cho ngươi trở về. Có điều, hiện giờ ngươi đã là người chết, sau này ngươi ngoan ngoãn ở lại Giang Đông đi!” Người chết? Nhìn ánh mắt mờ mịt không hiểu của ta, Chu Du chậm rãi nói: “Vì đoạn tuyệt đường lui của ngươi, ta từ hai tháng trước đã đem sáo ngọc và cẩm bào của ngươi tới Lạc Dương, đồng thời cho bọn hắn biết, đây là di vật của ngươi, ngươi đã bệnh chết ở Giang Đông. Cho nên, đối với Tào Tháo, ngươi đã chết rồi.” Chẳng trách bọn họ muốn lấy sáo và cẩm bào của ta, thì ra sắp xếp như vậy. Nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Du và ánh mắt có chút không đành lòng của Tôn Sách, ta lặng người một lát mới hỏi: “Chủ công đã từ Hán Trung trở về?” Chu Du gật đầu, cười nói: “Hơn một tháng trước đã trở về Lạc Dương. Hắn cũng thật hết sức quan tâm ngươi, nghe nói hắn đại nộ, phát thệ sẽ dùng đầu ta và Bá Phù bái tế ngươi. Cho nên, trước khi hạ được Giang Đông lấy đầu ta và Bá Phù, hắn hạ lệnh không cho bất kỳ ai phát tang, thật là buồn cười.” Ta nhắm hai mắt lại, tình cảm của Tào Tháo đối với ta ta rất hiểu, nhưng mà, tình cảm dù tốt, dù quan tâm đến ta, cũng sẽ không nhàm chán đến mức không cho phép kẻ nào phát tang ta chứ? Ông ta làm như vậy nhất định có mục đích, ông ta hiểu rõ nhất tình cảm của ta và Tôn Sách. Nghĩ đi nghĩ lại, ta nở nụ cười, cười khiến Tôn Sách bọn họ mạc danh kỳ diệu. Nhìn ánh mắt hồ nghi của bọn họ, ta cười đắc ý: “Công Cẩn, kế này của ngươi không dùng được. Các ngươi nghĩ chủ công thương tâm tin ta chết mới tức giận, mới hành động vô thố như vậy sao? Không, các ngươi mắc mưu ông ấy rồi. Kỳ thật, chủ công làm như vậy căn bản vì không tin ta đã chết, mục đích là muốn các ngươi mắc mưu. Như vậy, nếu ta không chết, các ngươi sẽ không băn khoăn suy nghĩ muốn giết ta, bọn họ cũng có thể tranh thủ thời gian cứu ta về, ít nhất có thể bảo vệ tính mạng ta.” Nghe xong ta nói, hai người nhìn nhau, đều gật đầu. Chu Du nói: “Xem ra, Tào Tháo quả nhiên rất tốt với ngươi, chẳng thể trách ngươi lại chọn hắn, không muốn phản bội hắn. Có điều, nếu đổi lại là chúng ta, Bá Phù sẽ liều lĩnh xuất binh.” Tôn Sách trong mắt hiện lên một tia vui mừng, vẻ đắc ý, cười nói: “Đúng, đổi lại ta là Tào Tháo, sớm đã giết tới đây rồi, ta tuyệt đối không để huynh đệ của mình ở trong hiểm cảnh. Xem ra, ta mạnh hơn Tào Tháo nhiều. Tử Vân, chuyện khác chúng ta không nói, ta không yêu cầu ngươi từ bỏ Tào Tháo, ngươi đừng để ý nữa, ở lại đây đi, được không?” Nhìn Tôn Sách tự luyến, ta thở dài, nín một hồi vẫn đả kích hắn: “Không phải ta nói ngươi đâu, Bá Phù, cũng vì ngươi dễ kích động, đại chiến Giang Nam Bắc này ngươi mới nhất định sẽ thua. Người muốn thành đại sự, có một số việc phải từ bỏ, nếu ngươi làm như vậy, chỉ là dũng phu, có khác gì Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ? Về phần ta, ta không thể không để ý, trừ phi ngươi giết ta, hoặc là ta căn bản không có cách nào trở về, chuyện này ngươi phải nhớ cho rõ.” Tôn Sách bọn họ không nói gì, một lát sau, Tôn Sách đem thuốc bưng tới: “Đừng nói nữa, uống thuốc đã.” Thấy ta nhe răng trợn mắt uống thuốc xong, hắn mới nói: “Hôm nay ngươi mới có chút tinh thần, đừng nói nhiều quá, đại phu nói, không thể để cho ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm vài ngày, chuyện sau này để sau hãy nói.” Đỡ ta nằm xuống, hắn thay ta đắp kín chăn: “Ngủ tiếp một lát đi, xem ngươi đã mệt tới toát mồ hôi kìa.” Không đợi ta nói gì thêm, hắn kéo Chu Du đi ra ngoài. Ta đã mệt, thấy bọn họ đi ra, đành nhắm mắt lại, nhưng mà nhất thời không ngủ được: Tào Tháo từ Hán Trung trở về, Chu Du không nói gì thêm, xem ra, Hán Trung không có vấn đề gì, Trương Lỗ vốn không khó đối phó. Hiện giờ, ta chỉ mong mình nghĩ đúng, Tào Tháo sẽ không lập tức phát binh Giang Đông, dù sao vẫn chưa chuẩn bị xong, Tào Tháo dù lo lắng cho ta cũng sẽ không xuất binh vì ta, nếu không, trận chiến này cũng khó nói. Chu Du không nhắc tới Vân ca ca, xem ra, huynh ấy còn chưa từ thảo nguyên trở về. Cũng phải, diệt bắc Hung Nô với ca ca mà nói không khó, nhưng mà di chuyển lượng lớn dân chúng rất tốn thời gian, huynh ấy không thể về sớm được. Cũng tốt, huynh ấy chưa về, sẽ không phải lo lắng cho ta. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, ta biết rõ Tôn Sách không thể giết ta, cũng tuyệt đối không thả ta trở về, dù đãi ngộ tốt cũng vẫn là tù phạm, chẳng qua là chuyển nhà tù từ phòng giam ở Khúc A đổi thành phủ Ngô hầu, ta sau này phải làm gì?