Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Chương 229 : Quân lâm thiên hạ
Ta oán trách Tào Tháo, ông ta rất nhanh đã biết (có Quách Gia nói lộ hết ra, ta cũng bó tay), không tới hai ngày, ông ta hiên ngang cố ý thể hiện chạy tới thăm hỏi Vân ca ca bị thương. Nói một xấp mấy lời văn chương kiểu cách xong, mới nghênh ngang đi tới hoa viên của ta.
“Chà chà, vườn này so với chỗ ta khoan khoái thoải mái hơn nhiều, người trong nhà ít vẫn tốt hơn.”
Vào vườn, Tào Tháo liền tấm tắc khen ngợi.
Ta đứng bên cạnh ông ta, hung hăng nhìn tay ông tay nắm chặt tay ta dắt đi (ta vùng vài cái ông ta vẫn không buông): “Thần không ôm oán hận, ngài sẽ không đến, phải không? Tức thần thì nói ra, bảo ngài cắt giảm tước vị bổng lộc của thần, ngài lại mặc kệ, làm đủ trò cho thần xem, khiến người ngoài thấy được chuyện cười.”
Tào Tháo liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: “Không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi còn cả gan làm loạn tiếp. Việc Hứa Đô ta không thể không có thái độ gì chứ! Với lại, hiện giờ phải dụng binh Hán Trung, ở đây không loạn được, đám hào môn kia có hiểu lầm với ngươi, nếu ta sủng ngươi, bọn họ không phối hợp, ta cũng không dám yên tâm mà đi.”
Ta cố gắng mở miệng nói: “Đám hào môn đó sớm nên chỉnh lý rồi, môn phiệt giới hạn, tự cho là thanh cao, lại dốt nát, vô dụng thiếu hiểu biết. Sự tồn tại của bọn họ không có lợi nhiều lắm cho ngài, sau này còn có thể gây ra phiền toái càng lớn.”
Tào Tháo nhìn ta thật sâu:
“Còn nói nhảm. Vấn đề này không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, với lại, trước mắt hào môn sĩ tộc vẫn còn rất nhiều nhân tài, ta phải dựa vào bọn họ! Nếu thật sự muốn chỉnh lý, giống như trước kia ngươi nói tuyển chọn nhân tài khắp thiên hạ, nhất định phải đợi sau khi cục diện chính trị hoàn toàn ổn định đã. Tử Vân, khuyên ngươi một câu, trong lòng phải chứa đựng thiên hạ.”
Ta cũng hiểu đạo lý này, nhưng nghĩ tới đám nhà giàu có mắt sau lưng kia, ta lại ghê tởm: “Chứa đựng thiên hạ là chuyện của ngài, không quan hệ tới thần. Nếu không phải nể mặt ngài, thần đã sớm lôi kẻ đứng sau chuyện này ra, không chỉnh hắn khóc cha gọi mẹ, thần không phải là Triệu Như.”
“Ha ha ha ha ha, ngươi đó, nhiều năm như vậy, tính bướng bỉnh vẫn không đổi. Nhưng ngươi đừng có dạy cái tính này cho Xung nhi nhà ta đấy.”
Mặt ta nóng lên: “Xem ngài nói kìa, thần không phải chỉ càu nhàu trước mặt ngài thôi sao! Đúng rồi, ngài chuẩn bị khi nào xuất binh Hán Trung?”
“Sắp, qua hai tháng nữa sẽ lập xuân, đến lúc đó chắc đã chuẩn bị xong. Tử Vân, ngươi khổ cực nhiều năm, lần này chinh phạt Hán Trung, ta nghĩ ngươi ở đây nghỉ ngơi điều dưỡng đi!”
Tào Tháo nói chuyện giọng điệu rất hiền hoà, nhưng trong lòng ta cả kinh: “Vì sao? Chủ công, Như không phiền! Hán Trung có không ít người mới, thần lại quen thuộc địa lý, hoàn toàn có thể theo tòng quân giúp ngài.”
Tào Tháo vỗ vỗ tay ta: “Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi? Không chỉ không mang ngươi theo, đám
Phụng Hiếu ta cũng không mang. Lần này chinh phạt Hán Trung ta không mang các ngươi đi là muốn các ngươi nghỉ ngơi một chút. Ngươi cũng nói rồi, Trương Lỗ người này dễ xử, uy hiếp một chút là được, cho nên lần này xuất chinh không có chuyện gì lớn, không cần các ngươi đều đi theo.
Với lại, ta muốn rèn luyện Trọng Đạt mấy người trẻ tuổi.”
Ồ, trong lòng ta cảm thấy tốt hơn: “Nếu ngài nghĩ như vậy, vậy ngài không cần phải đi, tránh cho khổ cực.”
“Ha ha, ta và các ngươi không giống nhau, mỗi ngày ngồi ở nhà, ta sợ rồi.” Tào Tháo vui vẻ trả lời ta.
Ta nghĩ một chút: “Thế này đi, trước khi ngài đi, thần muốn mang Xung nhi tới Thái Sơn. Một là tiện thể đưa Thúc Chí huynh tới Thọ Quang; thứ hai đi xem học đường Khổng phủ thi công thế nào; thứ ba, Thái Sơn là nơi Tế trời của Thiên tử, để
Xung nhi đi cảm nhận một chút, rất tốt cho hắn.” Ta cố ý thử Tào Tháo, phải biết phong thiện ở Thái Sơn là chuyện của Hoàng đế, ta đề nghị cho
Tào Xung tới đó cảm nhận một chút, chính là thử tâm ý Tào Tháo.
Tào Tháo chỉ trầm ngâm một chút liền sảng khoái đồng ý: “Cũng tốt, ngươi sắp xếp đi. Ta bí mật sai ba ngàn tinh binh âm thầm hộ tống các ngươi.”
“Không cần phải phiền phức như thế.” Ta nhếch miệng: “Thần không muốn trải qua một chuyến du ngoạn kinh thiên động địa.”
“Ha ha, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Chính vì nghĩ tới ngươi muốn tự do thăm thú, ta mới để bọn họ âm thầm bảo vệ đấy thôi! Được rồi, đừng cãi nữa, việc này đã định.” Tào Tháo rất độc đoán ngăn ta oán hận.
Ta thở dài thật lớn: “Được, ngài là chủ công, ngài định đoạt. Sau khi từ Thái Sơn trở về, ngài nhận lại Xung nhi đi, bảy năm đã qua, thời gian làm nghĩa phụ cũng chấm dứt thôi.”
“Sao thế? Ngươi không muốn làm nghĩa phụ sao?” Tào Tháo hơi nhíu mày.
Ta hắc hắc cười giải thích:
“Cảm giác làm nghĩa phụ dĩ nhiên rất tốt, nhưng hắn mỗi ngày nhìn cửa nhà mà không thể trở về, hài tử trong lòng cũng bứt rứt. Với lại, phu nhân cũng nóng lòng. Còn nữa, học thức của công tử cũng đủ để làm việc bên ngài rồi, làm việc thực tế mới có thể giúp hắn biết dùng những gì được học!”
Tào Tháo trầm mặc một hồi mới gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng, Tử Kiến đã tới học đường gặp Xung nhi mấy lần. Tử Vân, hai tháng này ngươi để ý một chút. Đúng rồi, Tiên Ti ở phương bắc lại xâm phạm biên giới, ta chuẩn bị phái quân ngăn chặn.
Ngươi không phải nói muốn để Tử Long đi sao? Ta đồng ý, bảo hắn theo
Chương nhi làm trợ thủ, thực tế là chủ sự, ngươi có ý kiến gì hay không?”
Chuyện Tiên Ti xâm phạm biên giới ta đã biết, Tam công tử Tào Chương của Tào Tháo vẫn muốn làm Đại tướng quân, hắn lớn lên thân hình cũng hùng tráng, cao lớn mạnh mẽ, trong triều gọi là “đại hùng”. Sau khi tin tức Tiên Ti xâm phạm về tới triều, hắn chủ động xin đi giết giặc, Tào Tháo vẫn luôn do dự, tuổi tác và kinh nghiệm của Tào Chương dù sao vẫn không thể đảm đương trách nhiệm quá nặng. Ta lại vừa lúc muốn để Vân ca ca sớm xuất chinh, thoát khỏi quãng thời gian chán nản này, nghe xong tin này, lập tức bảo Quách Gia đề nghị với Tào Tháo, cho nên Tào Tháo mới hỏi tới.
Ta đương nhiên cao hứng, lập tức trả lời: “Tốt quá, nên như vậy. Chủ công yên tâm, huynh trưởng có thể gánh vác việc trợ thủ này, cam đoan Tam công tử sẽ bình an. Theo thần nghĩ, mấy năm nay phương Bắc thu hoạch cũng không tệ, dứt khoát trực tiếp đánh Tiên Ti và Hung Nô, giải quyết phiền toái này một lần cho xong.”
“Ừ, đề nghị của ngươi cũng có đạo lý. Như vậy đi, ta trở về thương lượng một chút về vấn đề quân nhu, có thể giải quyết một lần là tốt nhất.”
“Quân nhu là một vấn đề, nhưng không lớn, vũ khí của người trên thảo nguyên, đặc biệt là vũ khí kỵ binh kém hơn so với chúng ta, thứ trên mình người đã chết cũng có thể lấy ra dùng; lương thảo không thành vấn đề, vừa đánh vừa cướp là được, dù sao mấy bộ lạc du mục kia đều mang miếng ăn theo mình; khó khăn duy nhất chính là đồ quân dụng. Thời gian xuất chinh lần này không ngắn, phải chuẩn bị nhiều đồ quân nhu, bên đó mùa đông trời rất lạnh. Về những vấn đề khác sau khi xuất binh, chủ công cứ yên tâm, thần đã chuẩn bị giúp huynh trưởng một đội thân binh, huấn luyện nhắm tới việc tấn công
Tiên Ti Hung Nô, bọn họ được huấn luyện nhiều năm, trong đó không ít người đã từng tới bắc giới thăm dò rất quen thuộc tình hình. Trận này chúng ta nhất định có thể thắng.” Chuyện tốt trước mắt, ta lập tức bán đứng bản thân.
Tào Tháo nhìn ta thật sâu, chìa bàn tay vẫy vẫy trước mắt ta: “Ngươi ở Giang Lăng từng nói đã không còn chuyện gì giấu ta, kết quả thế nào? Lần thứ mấy rồi?”
Ta toát mồ hôi, xấu hổ nói: “Ngày đó huynh trưởng chưa tới đây! Người ta dù sao cũng nên có chút bí mật riêng chứ.”
“Ha ha ha ha ha, ngươi đó!
Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi, ta trở về đã, ngươi điều dưỡng thân thể
Tử Long cho tốt, trong vòng một tháng sẽ xuất binh!”
Tào Tháo thỏa mãn vui vẻ mà đi, ta vội chạy tới báo chuyện tốt với Vân ca ca. Ha ha, thời điểm ca ca lập công cuối cùng đã đến, tên tuổi huynh ấy sẽ ghi vào sử xanh!
Tào Tháo rất nhanh ra mệnh lệnh bắc chinh Tiên Ti, rút ra hai vạn tinh binh từ Hổ Báo Kỵ và Hãm
Trận Doanh, lại điều động thêm ba vạn kỵ binh từ U, Tịnh, Ký ba châu, tập hợp thêm một vạn tinh binh từ các tộc Khương, Đê tại Lương châu, lập ra đội quân bắc chinh sáu vạn người. Chủ soái là Tào Chương, phó soái là Vân ca ca, còn phân thêm mười thiên tướng. Cùng lúc đó, Tào Tháo ra nghiêm lệnh cho các quan lại bắc cương, dốc sức đảm bảo quân lương cho đại quân, nhất định phải khiến đại quân cần là có, cho thấy Tào Tháo lần này đã quyết tâm xóa sạch vấn nạn mấy chục năm Tiên Ti Hung Nô hoành hành Bắc cương.
Thời gian tiếp theo, trong nhà ngoài nhà đều bận chuyện Vân ca ca xuất chinh. Việc chuẩn bị đương nhiên là của ta, Vân ca ca thì nghiên cứu sa đồ Tái ngoại, Tào Chương gần như ngày nào cũng đến nhà ta thương thảo việc bắc thượng với Vân ca ca. Ta rất mệt, không chỉ phải chuẩn bị công tác bảo vệ cho hai người, còn phải chuẩn bị dược vật cho đại quân, lần này bắc phạt, thời gian ít nhất cũng mất hai năm, lúc trời đông giá rét, đại quân bị rét lạnh cũng là vấn đề lớn, lúc đầu ta chuẩn bị vẫn còn chưa đủ. Đồng thời với việc chuẩn bị những thứ này, ta còn giải thích cẩn thận sa đồ Tái ngoại cho
Vân ca ca và Tào Chương, vạch ra sách lược và lộ tuyến tiến quân thảo phạt ta cảm thấy phù hợp. Ôi, có đôi khi rất hận mình không thể đi cùng. Cũng may Tào Chương bình thường giống kẻ mê võ, lúc này lại thể hiện tốt sự giáo dục của Tào Tháo, rất khiêm tốn học hỏi, cũng rất cẩn thận và nhạy bén. Thái độ của hắn với Vân ca ca lại càng kính cẩn, khiến ta an tâm. Vừa chuẩn bị trong nhà, ta vừa cho Tần Dũng về quê, đem Lâm Cung và Tuấn Vũ ra đợi Vân ca ca tới. Hơn ba trăm người này chính là thân vệ của Vân ca ca và Tào Chương, cũng là đại tướng tiên phong của lần chinh bắc này.
Chuẩn bị xong mọi thứ, đại quân cuối cùng cũng tới lúc xuất phát. Vì Tào Tháo rất coi trọng việc này, chủ soái lại là Tào Chương, bởi vậy quan viên hộ tống xuất thành rất đông, Tào Tháo dẫn đầu. Ta đương nhiên chỉ có thể đứng bên cạnh ông
ấy, vốn muốn nói thêm với Vân ca ca mấy lời mà không tìm được cơ hội thích hợp, ầm ĩ đưa tiễn một hồi, tới lúc ta không bình tĩnh nổi nữa mới chấm dứt. Tào Chương và Vân ca ca dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tung mình lên ngựa, đi về phương bắc. Ánh mắt của Vân ca ca trên lưng ngựa toàn bộ dừng trên người ta, nhìn ta rất lâu, chậm rãi không hề quay đầu, nỗi lo lắng, than tiếc khiến lòng ta căng thẳng, ta chỉ có thể cho huynh ấy yên tâm bằng một gương mặt tươi cười.
Quách Gia ở bên cạnh ta nói một câu, ngươi lúc nào có thể khiến chúng ta yên tâm đây, đổi lại là một cái lườm của ta. Trên đường trở về, Quách Gia vào xe ngựa của ta, nghiêm túc nói: “Chủ công nói ngươi muốn dẫn công tử đi Thái Sơn?”
“Ừ, chủ công đồng ý rồi. Tam ca, có lẽ ta thật sự sẽ trở thành hung thủ hủy hoại Đại Hán, ha ha.”
“Ngươi cũng thật có năng lực.” Quách Gia hung hăng vỗ vai ta: “Như vậy xem ra chủ công đã hạ quyết tâm. Mấy năm nay vấn đề thay Hán, ông ấy vẫn do dự, lần này cuối cùng đã hạ quyết tâm.”
Ta cười rất vui vẻ: “Đúng vậy, ta vẫn treo một mối tâm sự, chỉ sợ cố gắng mấy năm qua uổng phí.
Sau khi từ Thái Sơn về, Xung công tử sẽ về nhà, ta cũng có thể thở phào.”
Quách Gia cười xong nghiêm túc nói: “Tinh binh chủ công cho ngươi đừng để họ ở quá xa. Ta biết ngươi không sợ trời không sợ đất, nhưng Xung công tử không có thể có chuyện. Lỡ trên đường có kẻ xấu, vài ngươi các ngươi có thể bảo vệ chu đáo không?”
Ta đổ mồ hôi: “Không thể nào! Lữ Ngu và Tang Bá cai quản Thanh châu rất tốt, giặc Thái Sơn đã biến mất rồi.”
“Ngươi chính là không tốt ở chỗ này, quá tự mãn. Ngươi cũng biết hiện giờ các thế gia oán hận rất sâu với ngươi, tuy rằng có chủ công ở ngoài sáng bảo vệ, nhưng trong tối người ta không đến sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút tốt hơn.”
Ta tỉnh ngộ: “Hào môn hận ta thế sao? Vậy phải đề phòng một chút. Lần này ta nghe các huynh.”
Một tháng sau, ta mang theo
Tào Xung hộ tống phụ tử Trần Đáo đi Thọ Quang, bên người chúng ta ngoại trừ phụ tử Trần Đáo còn có mấy tiểu tử khác: Tào Cổn thành thật, Chu Bất Nghi ổn trọng, Mã Tắc hoạt bát, Đặng Ngải nhát gan, Triệu Cầm rối rít,
Tào Lỗi mạnh mẽ, Quách Diệc cơ trí, phía sau có ba ngàn tinh binh thủ hạ của Điển Vi. Nếu không phải ta phát hỏa, Điển Mãn, Thái Sử Hanh, Từ
Ninh mấy đứa đều đã theo ta, thật sự thành quản gia rồi.
Trên đường không có chuyện ám sát linh tinh như ta và Quách Gia tưởng tượng, an toàn về tới Thọ
Quang. Dọc đường, sợ là có cướp cũng đã bị ba ngàn người kia dọa chạy mất, nhiều người chính là nhiều sức mạnh! An trí xong cho phụ tử Trần
Đáo, vấn an mấy người bạn cũ xong, ta mới mang theo đám Tào Xung tới
Thái Sơn. Không lên núi ngay, ta đưa Tào Xung tới vấn an Khổng Dung. Lão nhân gia gầy đi một vòng, nhìn dáng vẻ cũng là bị vụ hoàng đế chạy trốn dọa tới ăn không ngon, ngủ không yên. Cũng may ông ta không ở Hứa Đô, nếu không chỉ sợ giờ cũng là người chết.
“Triệu đại nhân cùng Xung công tử đến thăm lão phu, lão phu nên quét cửa đón chào.” Khẩu khí của
Khổng Dung vẫn lãnh đạm như trước.
Ta cười cười: “Đại nhân tức giận Triệu Như sao? Oán trách ta không nên để hoàng đế đi sao?”
Ánh mắt Khổng Dung trở nên ảm đạm: “Lúc đầu nhận tin hoàng đế đông tuần, ta còn tưởng sẽ đến đây, vài ngày sau lại nghe tin hoàng đế không thấy tung tích. Ngươi nói đây là chuyện gì, ngươi giấu hoàng đế đi đâu? Hay là…”
Ta trầm mặc một chút, nghĩ xem có nên đem sự kiện Nhữ Nam nói cho ông ấy biết không. Tào Xung ở bên đã mở miệng: “Khổng tiên sinh, hoàng đế bị Lưu hoàng thúc lôi đi Ích châu rồi, căn bản sẽ không đi về phía Đông. Lưu hoàng thúc lừa gạt Thánh thượng, cũng lừa gạt vua tôi trên dưới.”
Khổng Dung ngẩn ngơ: “Thật sao?”
Ta gật gật đầu: “Đã xác định rồi. Lưu Bị cùng Lưu Chương bí mật đạt được hiệp nghị, hắn đưa Hoàng đế đến Ích châu, Lưu Chương sẽ tiếp nhận hắn. Trước mắt có tin, bọn họ đã đi qua Ba Thủy, được Pháp Chính quân sư hàng đầu của Lưu Chương tiếp đón. Đại nhân yên tâm, Hoàng Thượng không sao hết, có điều Đổng quốc cữu bọn họ…”
“Bọn họ thế nào rồi? Tào công giết họ rồi sao?” Khổng Dung khẩn trương, không hề cố kỵ Tào Xung bên cạnh.
Ta cười khổ: “Đại nhân, ngài thành kiến quá sâu với Ngụy vương. Ngài chưa biết sự kiện Nhữ Nam hả?
Đổng quốc cữu bọn họ chết ở Nhữ Nam. Việc này có quan hệ đến ta, là do ta sơ suất.”
“Liên quan đến ngươi?”” Khổng Dung sắc mặt đại biến.
Ta giải thích lại sự kiện Nhữ Nam cho Khổng Dung biết: “Ôi, nếu tôi không đồng ý để bọn họ cùng rời khỏi Hứa Đô, bọn họ sẽ không gặp phải ác nạn này, Triệu Như lòng tràn ngập áy náy!”
Khổng Dung nghe xong ta nói liền trầm mặc, biểu tình bi thống vẫn hiện lên, qua một hồi lâu không mất đi. Mãi sau ông ta mới thở dài một tiếng: “Tử Vân, ta giống như đã hiểu lời ngươi khuyên trước kia. Có lẽ ta già rồi, rất nhiều chuyện nhìn không hiểu nữa. Bỏ đi, chờ cả đời, nghĩ cả đời, kết quả đều là không!
Tất cả đều là không.” Nước mắt chậm rãi chảy ra, ta giống như nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong lòng sĩ tử.
“Tiên sinh, nén bi thương!
Triệu Như cũng hiểu lòng ngài. Cũng may ngài còn có việc để làm, sau này, học đường xây xong, trách nhiệm trên vai ngài càng nặng. Bậc tiên hiền đã khuyên bảo chúng ta, cũng đã đem đạo trị quốc dạy cho chúng ta, đám hậu nhân chúng ta cần phải quý trọng! Tiên sinh, Xung công tử tới gặp ngài cũng là ý của Ngụy vương, ngài là bậc đại nho, xin giải thích vài nghi hoặc cho công tử đi.” Không muốn nhìn ánh mắt nghi ngờ và thống khổ kia nữa, ta đứng dậy đi ra ngoài, khẽ đóng cửa. Khổng Dung tuy thuộc phái bảo hoàng, nhưng học vấn Nho gia của ông ta cũng là thứ Tào
Xung cần học. Với lại, sau này nếu Tào Xung thật sự ngồi lên đế vị, cũng sẽ không bạc đãi vị lão sư này, Khổng Dung nhận được vinh quang của bậc đế sư cũng coi như viên mãn, tuy rằng ông ta chưa chắc đã thích giấc mộng này.
Không ngoài dự liệu, Khổng
Dung dạy Tào Xung vẫn là đạo trung quân ái quốc, lễ nghi gì đó, nể mặt
Khổng Dung, ta dĩ nhiên không phản bác ông ta, rời khỏi nhà Khổng Dung, ta mới nhìn Tào Xung cười nói: “Xung nhi, nghĩa phụ hy vọng con có thể quên hết lời Khổng Nho đó đi, cái gì mà quân vương là phụ mẫu của muôn dân, lời này là nói ngược.”
Tào Xung cười cười: “Nghĩa phụ, người đã sớm dạy con, dân chúng mới là phụ mẫu của đế vương, nhờ bọn họ khổ cực làm lụng, mới có cái cho chúng ta ăn, quần áo chúng ta mặc, nhà cửa chúng ta ở.”
Ta vui mừng gật đầu: “Không sai, một bậc quân vương, một vị quan, phải hiểu được đạo lý cơ bản này, mới hiểu được thế nào là thống trị thiên hạ. Thống trị thiên hạ là đảm bảo dân chúng sống tốt. Đáng tiếc, đạo lý đơn giản như vậy, bao triều đại đổi thay lại không mấy người thật sự hiểu được. Quân vương trên cao, quân vương là ông trời của bách tính, là mọi thứ của bách tính, chính là quan niệm của bọn họ. Bọn họ đâu có biết, không có sự ủng hộ của dân chúng, đế vương gì đó chẳng qua là phàm phu tục tử. Có điều, cuộc nói chuyện này của ông ấy cũng không phải sai, nếu là dạy dân chúng bình thường có thể nói vậy, đối với con lại không thích hợp.”
Tào Xung nghi ngờ: “Vì sao?”
Ta cười: “Bởi vì con không phải dân chúng bình thường, con sẽ trở thành vương giả trong thiên hạ, làm một cường giả sẽ quân lâm thiên hạ.”
“Vương giả quân lâm thiên hạ?”
“Phải, Xung nhi, con thông minh như vậy, tới hôm nay chắc phải biết kỳ vọng của phụ thân và nghĩa phụ đối với con là gì.”
Tào Xung nhẹ nhàng gật đầu:
“Con biết. Nghĩa phụ luôn bồi dưỡng đạo làm đế vương cho Xung nhi. Phụ thân tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng mỗi lần gặp mặt, phụ thân kiểm tra Xung nhi đều là thuật đế vương. Nghĩa phụ, con hiểu, người và phụ thân luôn theo đuổi là chiếm lấy thiên hạ đã loạn lạc của Hán triều.”
“Không sai, thiên hạ là nơi người có đức hướng vào. Chúng ta thờ vương đạo, càng phải thờ thiên đạo. Thiên đạo là gì, là để chúng ta đi theo một đế vương được thiên hạ kính ngưỡng, nguyện vì người đó mà hy sinh. Nhà Hán, hừ, một thứ không còn chút giá trị nào, không hiểu lấy tư cách gì mà đòi để vương triều đó tồn tại. Hạ Kiệt vô đạo, bị Thương Thang thay thế, Thương Trụ vô đạo, bị
Chu Vũ thay thế, Chu thiên tử vô đạo, chúng dân làm loạn, đến lúc Tần thống nhất, Tần lại vô đạo, không coi trọng thiên hạ muôn dân, Hán Tổ mới khởi binh mà diệt. Hiện giờ, Hán đã sớm vô đạo, u mê hại dân, kẻ hiền thay thế, chính là ứng với thiên đạo. Cho nên, Xung nhi, con không cần vì ý nghĩ “cướp lấy” mà bất an, đây là trách nhiệm mà trời cao giao phó cho con, là trách nhiệm con cần gánh vác, hiểu không?”
“Đại trượng phu sẽ không câu nệ tiểu tiết, lấy muôn dân thiên hạ làm trách nhiệm của mình. Nghĩa phụ, người từng dạy con, Hồ lão sư cũng từng dạy chúng con, đến Gia Cát lão sư cũng từng nói vậy, Xung nhi hiểu đạo lý này.” Tào Xung thần sắc kiên định trả lời ta.
Đối với câu trả lời này, ta thật sự rất hài lòng, tự mình tạo ra một đế vương, hẳn là công lao lớn nhất cuộc đời này của ta! Vũ ca ca, Như nhi đã làm được hơn nửa, huynh yên tâm, thiên hạ này sẽ có một minh chủ: “Xung nhi, ngày mai nghĩa phụ mang con lên đỉnh Thái Sơn, đến nơi đó, con sẽ hiểu được cảm giác quân lâm thiên hạ.”
Thái Sơn rất cao, biển mây vờn trên đỉnh núi, thần bí mà trang nghiêm, khiến người ta không tránh được sinh cảm giác sùng kính. Tào Xung ở bên cạnh ta hô lớn trong biển mây, hưng phấn muốn nhảy lên. Ta ở bên cạnh hắn mỉm cười, hài tử này đã theo ta bảy năm, cuối cùng cũng tới lúc chia tay, dù luyến tiếc thế nào, cũng chỉ có thể hoàn toàn buông tay.
Trời còn chưa sáng, ta liền lặng lẽ gọi Tào Xung tới, mang theo hắn tránh mọi người lên đỉnh núi, ta muốn thực hiện nghĩa vụ cuối cùng của nghĩa phụ: “Xung nhi, cảm giác có tốt không? Trời cao rất gần con, đại địa đều ở dưới chân con.”
“Nghĩa phụ, con cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác quân lâm thiên hạ mà ngài nói, chẳng thể trách
Tần Thủy Hoàng phải ở chỗ này Tế trời.”
Ta hiểu cảm giác của hắn, quân lâm thiên hạ, đúng vậy, đây là chuyện ta muốn ngươi làm, cũng là số mệnh của ngươi: “Xung nhi, từ nơi này nhìn trời, trời cách con rất gần; từ nơi này nhin biển, biển cũng không xa; từ nơi này nhìn xuống mặt đất, con thấy cái gì?”
“Mặt đất? Nghĩa phụ, từ nơi này nhìn xuống mặt đất, con thấy một màu xanh biếc, màu xanh trải rộng.
Còn nữa, con sông kia thật dài, giống như một dải thắt lưng vậy.”
“Xung nhi, con biết quân lâm thiên hạ là ý gì?”
Tào Xung quay đầu lại nhìn ta, trong mắt ngập tràn nghi vấn: “Nghĩa phụ, quân lâm thiên hạ, chính là người đứng ở một nơi cao, đặt tất cả mọi thứ dưới chân, duy ngã độc tôn. Chính là cảm giác của hoàng đế. Con lý giải có đúng không?”
Ta cười cười: “Cảm giác của
Hoàng đế? Hoàng đế là có thể quân lâm thiên hạ sao? Quân lâm thiên hạ, là một loại quyền lực tượng trưng, là sự thể hiện của quyền lực. Biểu hiện của nó chính là người đó đạt được quyền lực cao nhất. Xung nhi, con phải nhớ kỹ, một người chỉ có thể nắm chặt mọi quyền lực trong tay mình, mới có thể thực sự quân lâm thiên hạ.”
Tào Xung gật đầu: “Con hiểu rồi. Nghĩa phụ, mấy năm nay, người dạy bảo Xung nhi, Xung nhi trọn đời ghi nhớ.”
“Xung nhi, quân lâm thiên hạ là quyền lực tối cao, chẳng phải cũng là trách nhiệm rất nặng sao? Hôm nay thiên hạ vẫn loạn lạc, dân chúng vẫn thời khắc sống trong cảnh chiến tranh. Con xem dân chúng ở chân núi Thái Sơn xem, bọn họ bên ngoài có vẻ yên ổn, nhưng không lúc nào không phải lo lắng cường đạo hay loạn lạc một lần nữa xuất hiện.”
Tào Xung nhìn biển mây phía dưới thở dài: “Nghĩa phụ, Hồ lão sư cũng nói như vậy. Dân chúng trong thiên hạ đã sống vài thập niên khốn khổ, lo lắng sợ hãi thành thói quen. Thầy nói, trước mắt phương bắc nhìn như thái bình, không có chiến tranh, nhưng thiên hạ vẫn còn rất nhiều thế lực, lão bách tính lúc trông mong vụ mùa bội thu, cũng lo lắng mình có thể giữ được phần thu hoạch đó hay không. Trong tâm trạng đó, họ lao động không hề tích cực, cũng không cố gắng. Thầy nói, lúc này dân chúng một năm thu hoạch chỉ được khoảng chừng một nửa so với thời bình, ngoại trừ do nhân tố thiên nhiên, nhân tâm không ổn định mới là nguyên nhân chủ yếu.”
Ta thở dài: “Hồ lão sư nói rất đúng. Xung nhi, nhu cầu của bách tính rất đơn giản, bọn họ chỉ cần một nhà có thể ăn no mặc ấm là thỏa mãn rồi. Đáng tiếc yêu cầu nho nhỏ
ấy cũng không dễ dàng đạt được, nguyên nhân có rất nhiều, chủ yếu chính là có rất nhiều người đem ham muốn của mình đặt lên trên no ấm của bọn họ. Những người đó ích kỷ, tham lam, trong mắt họ, mạng của bách tính nhỏ bé như con kiến, có thể tùy tiện lãng phí, tùy tiện giết hại. Nhưng mà, bọn họ không biết, muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân, trước hết phải thỏa mãn nhu cầu của dân chúng. Làm một vị quan, công việc tưởng như nặng nề, kỳ thực hắn chỉ cần hiểu làm thế nào khiến trăm họ yên tâm là được; sinh ra là một quân vương, nhìn như không cần nhiều công sức, chỉ cần mở miệng có thể đạt được thứ mình cần, kỳ thực trách nhiệm lớn nhất của quân vương chính là quản lý thủ hạ, lựa chọn quan lại có thể thỏa mãn những nhu cầu thấp nhất của dân chúng, đây là một thứ học vấn rất lớn, cho dù là đọc qua nhiều sách vở cũng không có được. Cho nên, Xung nhi, nghĩa phụ vẫn bảo con đi nhiều học nhiều, đi khắp đại giang Nam
Bắc, cũng cho con bái nhiều lão sư, là muốn con học được tri thức bách gia, muốn con có được cái nhìn toàn cục, có con mắt nhìn người, có đạo dùng người.”
Tào Xung mắt lộ ra cảm kích:
“Mấy năm nay, Xung nhi từ một hài đồng không biết gì có thể hiểu phần nào cách quản lý thiên hạ, ít nhiều đều học theo lời nói và việc làm của nghĩa phụ. Tấm lòng nghĩa phụ vì dân chúng thiên hạ, khiến Xung nhi kính nể, mọi việc nghĩa phụ làm vì Xung nhi, cả đời này Xung nhi ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên. Người chính là người thầy giỏi nhất của Xung nhi, nếu Xung nhi có thể thành tựu, đều do người ban tặng.”
“Xung nhi, con nghĩ như vậy, nghĩa phụ rất mừng. Nhưng mà, Xung nhi, con cảm thấy trên đỉnh núi này ngoài cảnh tượng mỹ lệ, có cảm nhận thấy gì khác không?”
Tào Xung nhìn chung quanh một chút, nhìn lại con đường lên núi rồi trả lời ta: “Hiểm yếu. Đường đi lên rất khó khăn, trong đó có một đoạn khiến con cảm giác như muốn ngã.
Nhưng vượt qua nó, lại có cảm giác thành tựu.”
“Đúng, cảm giác của con vô cùng tốt. Quân lâm thiên hạ rất tốt, nhưng quá trình lại khó khăn, con phải cẩn thận, bất kỳ chuyện gì cũng không đơn giản như mặt ngoài, xử lý chuyện gì cũng phải suy nghĩ rồi mới làm. Trước mắt là thời kỳ chiến sự, có rất nhiều chuyện phụ vương con phải chuyên quyền độc đoán, bởi vì những chuyện đó cần nắm thời cơ, không có thời gian nhiều người cùng bàn luận. Nhưng thống trị thiên hạ lại cần xem xét ý kiến nhiều mặt, phải nghe cả những đề nghị khác nhau. Nghĩa phụ cho con biết, thuốc đắng miệng mới là thuốc hay, bất đồng ý kiến thậm chí là phản đối ý kiến của con mới là tốt với con, nó có thể không chính xác, nhưng vẫn đáng để con suy nghĩ. Thần tử cũng vậy, có những người cả gan ngỗ ngược với đế vương, mới là thần tử trung thành, bởi vì điểm xuất phát của bọn họ không phải ích kỷ vì bản thân họ. Con phải nhớ kỹ, giang sơn ngàn dặm là một gánh nặng, làm đế vương, giữ được sự nghiệp so với gây dựng sự nghiệp còn khó hơn.”
“Giữ được sự nghiệp so với gây dựng còn khó hơn? Con nghĩ con hiểu ý nghĩa phụ. Giành được cái hay của trăm họ, dung nạp trung thần dám can gián, tâm hướng tới thiên hạ, suy nghĩ cho thiên thu đại nghiệp, đó mới là chuyện quân vương nên làm.
Hồ lão sư cũng từng nói qua cái giỏi của bậc minh quân, nhưng không giảng giải thấu triệt như nghĩa phụ.”
Tào Xung lý giải rất sâu sắc, khiến ta vui mừng: “Xung nhi, nhớ kỹ ba hai từ tổng kết này của con, chỉ cần con cố gắng làm, con nhất định có thể lưu danh vĩnh viễn trong sử sách.”
Tào Xung tới gần ôm lấy ta: “Nghĩa phụ, Xung nhi quyết không cô phụ sự dạy bảo của người.”
Nhẹ nhàng xoa đầu Tào Xung, ta nhìn dòng Hoàng Hà như một cái khe nhỏ bên dưới: “Kỳ thật, nghĩa phụ cũng không muốn con làm cái gì đó quân lâm thiên hạ. Xung nhi, bất kỳ chuyện gì cũng có được có mất, người có thể quân lâm thiên hạ sẽ đạt được quyền lực và vinh quang vô hạn, mất đi cũng là những thứ trên thế gian khó có được, chẳng hạn như thân tình.” Chậm rãi ngồi xuống, ta nhìn vào mắt Tào Xung nhẹ nhàng nói: “Từ nay về sau, ta chỉ có thể làm thần tử của con, không phải nghĩa phụ, vua không có cha.”
Tào Xung đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc bị lời ta nói khiến sợ ngây người, hai tay nắm chặt
ống tay áo ta, lắp bắp nói: “Vì sao? Nghĩa phụ, là Xung nhi làm không tốt? Hay phụ thân không cho Xung nhi ở cạnh người?” Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ và đau xót của ta, hắn chậm rãi buông tay: “Vì sao, vì sao? Làm đế vương phải vô tình sao?”
Nắm lấy bàn tay Tào Xung đang hạ xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay: “Không, con hiểu sai rồi. Xung nhi, đế vương càng phải là người có tình, nhưng mà, tình của hắn và người thường khác nhau. Tình cảm của đế vương rộng lớn sâu sắc, yêu thần dân của mình, yêu trách nhiệm của mình, hắn trao cho non sông chính là tình cảm! Đế vương không có tư tình. Xung nhi, con nhớ rõ điểm này, mới có thể công bằng, công chính, ổn định triều cục, mới có thể khiến nhân tâm quy phục.”
“Nhưng mà, Xung nhi làm không được.” Tào Xung nước mắt chảy dài trên mặt: “Xung nhi yêu nghĩa phụ, yêu phụ thân, yêu mẫu thân, yêu các huynh đệ tỉ muội. Nghĩa phụ, nếu như làm đế vương phải từ bỏ tư tình, Xung nhi thà rằng không làm.”
“Ta biết Xung nhi yêu chúng ta, nhưng con càng cần phải yêu mọi người! Đi theo nghĩa phụ mấy năm nay, con đã thấy khói lửa khắp chốn điền viên, thấy núi sông tan nát, thấy cảnh dân chúng lầm than thống khổ, con yêu chúng ta, cũng có tình yêu của chúng ta, nhưng đó là tư tình, là yêu một người, không phải yêu cả thiên hạ. Nghĩa phụ phí bao tâm huyết cho con, không phải muốn con yêu thương báo đáp cho một người, mà hy vọng con báo đáp cho cả thiên hạ! Với lại, nghĩa phụ không phải nói con làm quân vương sẽ mất đi tình yêu với thân nhân, mà nói loại yêu thương này không thể giống như trước kia. Nhớ kỹ lời nghĩa phụ, đại ái vô tư.” Lau nước mắt cho Tào Xung, ta khổ sở khuyên nhủ.
“Đại ái vô tư?” Tào Xung thì thào nhắc lại.
“Đúng vậy, đại ái vô tư. Một đế vương tốt chính là giống như Nghiêu Thuấn, bọn họ đem yêu thương trải khắp trời đất, chia đều cho thần dân thiên hạ, khiến mỗi người đều cảm nhận được tình yêu thương, đặc biệt những người đã trải qua mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm loạn lạc. Bọn họ không ngày nào không khao khát thứ tình yêu này.”
Tào Xung ngẩng đầu nhìn đường chân trời phía xa: “Nhưng mà, đế vương có thể trao đại ái cho thiên hạ, tại sao không thể cho thân nhân mình? Đều là yêu thương, vì sao bỏ qua tiểu ái?”
“Bởi vì trong lòng có tiểu
ái, sẽ không làm việc công bằng, sẽ dễ dàng bị cái xấu xâm lấn. Xung nhi, con cho rằng những quân vương bạo ngược của các triều đại đã mất kia không có yêu thương sao? Không, bọn họ cũng yêu, cũng có tình. Trụ vương yêu Đát Kỷ, U vương yêu Bao Tự, Hồ Hợi yêu mỹ nhân, Linh đế yêu
Vương mỹ nhân. Bọn họ yêu sai sao? Không. Nhưng tình yêu của bọn họ lại khiến nước mất, tình yêu của bọn họ bị người thiên hạ thống hận, đây là vì sao?”
“Bởi vì bọn họ yêu mỹ nhân mà quên đi giang sơn xã tắc. Nhưng Xung nhi sẽ không như thế, Xung nhi yêu các người cũng sẽ yêu người trong thiên hạ.” Xung nhi vội biện bạch.
Ta cười, ôm hắn vào lòng:
“Xung nhi, nghĩa phụ không hoài nghi điều đó, con từ xưa đến nay luôn là một quân tử nhân hậu, cũng sẽ là một đế vương tài đức sáng suốt, tình yêu của con sẽ tràn khắp thiên hạ. Xung nhi, những người đó yêu không sai, sai là ở chỗ họ coi tiểu ái nặng hơn thiên hạ, để mặc những kẻ gian thần lợi dụng tình yêu của bọn họ. Tuy rằng, họa mất nước không chỉ do tư ái của quân vương gây ra, nhưng không thể phủ nhận, tư ái đó khiến quân vương mất đi tấm lòng ngay thẳng, từ bỏ chức trách của bậc đế vương. Nghĩa phụ không hy vọng con có loại tư ái này, bởi vì nó sẽ trở thành nhược điểm bị kẻ xấu nắm lấy, một đế vương không thể lười biếng hay khinh suất, bất kỳ một sai lầm nào cũng có thể gây ra hậu quả thảm thiết không thể vãn hồi, cho nên, nghĩa phụ muốn con nhớ kỹ đạo lý đại
ái vô tư. Như vậy, con sẽ không để tư tình che mất tâm trí, mới có thể làm một minh chủ.”
Ánh mắt Tào Xung dần sáng lên, ta tiếp tục nói: “Quan hệ của nghĩa phụ và con chính là một trong những nhược điểm của con. Xung nhi, con có thể công khai yêu phụ mẫu, huynh đệ tỉ muội của mình, bởi vì đây là tình cảm thường tình, có thể khiến người thiên hạ thấu hiểu và tán đồng. Nhưng con với nghĩa phụ yêu thương không muốn xa rời không thể công khai biểu đạt, vì bất kể thế nào, nghĩa phụ là thần tử của con, thân nhân của nghĩa phụ là thần dân của con. Không có huyết thống ràng buộc, tình yêu của con sẽ khiến người khác hiểu lầm, cũng thành cơ hội để người khác xen vào. Cho nên, con có thể yêu chúng ta trong lòng, nhưng mối quan hệ này không thể bày ra ngoài. Nghĩa phụ chính là thần tử trung thành của con và phụ thân con, các tiểu huynh đệ cũng đều là thần tử trung thành của con. Hiểu chưa?”
Tào Xung cuối cùng đã hiểu nỗi khổ tâm của ta, dùng sức gật đầu, rồi tựa lên người ta, ánh mắt nhìn về biển khơi phía xa. Cơ trí và sự trưởng thành của đứa trẻ này khiến ta yên tâm, mấy năm dạy bảo, thêm tri thức của rất nhiều lão sư ưu tú đều tập trung trên mình đứa trẻ này, ta tin tưởng, thiên hạ này sẽ có một chủ tử yêu thương nó.
Chúng ta lặng yên đứng gần nửa canh giờ, mãi sau đó những người khác mới tìm lên tới nơi. Triệu Cầm bĩu môi nhào vào ngực ta: “Tiểu thúc hư, chỉ thương Thư ca ca, bỏ mặc chúng con.”
Ta đùa giỡn kéo tiểu nhân nhi vào lòng: “Ai nói ta không thương các con? Ta thấy các con ngủ ngon quá, không muốn các con bỏ dở mà leo núi, mới mang tiểu ca ca đi trước.
Các con tới cũng không muộn mà!”
Tào Cổn thở hồng hộc nói: “Đại nhân đem đệ đệ đi cũng nên nói trước với ta, làm ta bị dọa.”
Tào Lỗi ở một bên bĩu môi:
“Thầy quá đáng, gia gia dặn người đi đâu cũng phải mang binh sĩ theo, không thể để xảy ra sự cố.”
Ta ha ha cười ôm lấy Triệu
Cầm, sờ đầu Tào Lỗi: “Được, thầy nghe lời Lỗi nhi, Lỗi nhi có bản lĩnh bảo vệ chúng ta, thầy sẽ không một mình hành động nữa. Mau, các con mau ngắm cảnh sắc xinh đẹp trên Thái Sơn đi!”
Quách Diệc lúc này mới thở hổn hển bò tới nơi: “Ôi giời, mệt chết ta. Ai cũng chạy mau vậy, bỏ mặc ta!”
Chu Bất Nghi thở dốc theo sau hắn: “Nếu không có ta, ngươi lên được mới lạ, mệt chết ta.”
Đặng Ngải chậm rì rì chui ra từ sau họ, nhìn Triệu Cầm trong ngực ta, lộ ra ánh mắt hâm mộ, thấy ta nhìn, nó vội dời mắt nhìn mặt trời đang mọc phía biển xa. Ôi, đứa nhỏ này thông minh hiếu học, nhưng có chút tự ti.
Buông Triệu Cầm xuống, ta kéo Đặng Ngải tới bên cạnh, chỉ vào ánh mắt trời nói với nó: “Ngải nhi, mặt trời đẹp không?” Nó gật đầu, ta cười nói: “Nó đẹp bởi tự mình nỗ lực mà đạt được. Có thể từ hải vực rộng vô chừng leo lên bầu trời, nó cần dũng khí, cũng cần học rất nhiều năng lực sinh tồn. Con người cũng vậy, muốn đạt được mục tiêu to lớn, cũng phải không ngừng học tập và cố gắng, nhưng đầu tiên chính là không thể tự ti. Ngải, ta biết con thiên tư thông tuệ, có thể học một biết mười, thực tế lại càng có nhiều ý kiến hay, nhưng con quá mức tự ti.”
Đặng Ngải cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng, muốn nói lại không dám. Ta vui vẻ: “Nhìn xem, nói con tự ti, con lại tự ti rồi. Không phải chỉ là nói chuyện không lưu loát thôi sao, đám tiểu đồng này cũng sẽ không cười chuyện đó. Ngải nhi, nhớ kỹ lời ta nói: đầy bụng tài hoa ta tự biết, ngàn nói vạn bình mặc ý người, không liên quan tới ta. Đến đây, qua bên kia, con buông mình mà nói lớn lên, nói cho chúng ta nghe, nói cho mặt trời nghe, cho núi lớn cũng nghe được tiếng của con.”
Đặng Ngải nhìn chúng ta, lại suy nghĩ, sau đó tới một bên, nín thở nửa ngày, hét “a” lên một tiếng về phía rặng núi. Nghe tiếng hồi âm trong sơn cốc, Triệu Cầm chạy đến bên nó, học bộ dáng của nó, cũng hét lớn. Trong nhất thời, đám trẻ đều không cam lòng rớt lại phía sau, ngoại trừ Quách Diệc, đều chạy tới bên bọn chúng hướng về sơn cốc hò hét. Thanh âm non nớt truyền trở về, mang cho chúng ta cả sự vui vẻ và hào khí.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
153 chương
266 chương
64 chương
17 chương
11 chương
69 chương