Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Chương 215 : Luôn ngoài ý muốn
Vốn dĩ mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của ta, ta định dùng thân phận Chiến thần bắt giữ Vân ca ca, sau đó sẽ xin Tào Tháo tha cho tính mạng của huynh ấy, Tào Tháo không nhất định sẽ nghe ta, nhưng rất muốn lung lạc Chiến thần, ông ấy sẽ không dám đắc tội với người giúp đỡ thần bí này. Như vậy, đợi sau khi chúng ta bắt được Lưu Bị, ta lại chậm rãi khuyên Vân ca ca quy hàng. Ta nghĩ, chỉ cần Lưu Bị rơi vào tay chúng ta, không chỉ có Vân ca ca, ngay cả Quan Vũ và Trương Phi cũng có thể đầu hàng chúng ta. Nhưng mà, kẻ trí nghĩ ngàn điều, tất vẫn có điều sơ sảy, ta còn không phải là trí giả, cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Lữ Bố vẫn như bình thường dẫn dắt hậu quân, hắn vừa mang hậu quân tới dốc Trường Bản, đã nghe quân sĩ bàn luận trong quân doanh có thủ hạ mặc áo bào trắng của Lưu Bị tới cướp doanh. Lữ Bố ngạc nhiên một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo hắn thấy, thủ hạ của Lưu Bị chỉ có võ nghệ của Quan Vũ không tệ, Quan
Vũ cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng không lâu sau, lại nghe được tin kẻ đến đặc biệt lợi hại, chư tướng đều không phải đối thủ của hắn.
Nghe tại trung quân có người như vậy, hắn nghĩ thầm, lúc này ta nên ra tay bắt người này. Hắn không chào hỏi Tào Tháo, liền chạy ra chiến trường. Mọi người thấy Lữ Bố đột nhiên gia nhập vòng chiến, biết hắn lợi hại, liền đồng loạt lùi lại. Nhưng cũng đứng không xa, mọi người rất hưng phấn, đương nhiên rồi, cao thủ so chiêu, ai không muốn xem.
Triệu Vân đã đánh tới mức mất bình tĩnh, lại thấy mọi người toàn bộ lui xuống liền sửng sốt một hồi, nhìn lại, một viên đại tướng xuất hiên, ngựa Xích Thố, Phương Thiên họa kích, một thân giáp trụ màu vàng, tất cả đều là đặc điểm của một người – Lữ Bố, Triệu Vân hít vào một ngụm khí lạnh. Cũng không phải huynh ấy sợ Lữ Bố, ngược lại, không ai biết rõ nhược điểm của Lữ Bố hơn huynh ấy, mấy năm nay, lúc huynh muội chúng ta ở chung, thường xuyên lấy Lữ Bố làm kẻ địch giả tưởng để huấn luyện bản thân. Nhưng bây giờ là trên chiến trường, hơn nữa, Triệu Vân có một mình, xung quanh còn có đám Tào tướng bao vây.
Lúc ta thấy Lữ Bố chạy tới, trong lòng cũng cả kinh, vội vã dừng lại, nhìn kỹ ánh mắt Vân ca ca. Chỉ thấy Vân ca ca lập tức trấn định tinh thần, hình như suy nghĩ gì đó, rồi lại buông lỏng. Từ biểu tình trên mặt ta đã nhận ra suy nghĩ của huynh ấy: thắng được Lữ Bố cũng chỉ phí công, Tào tướng bao vây bốn phía, cho dù là thắng được Lữ Bố cũng hao tổn tinh lực, xem ra hôm nay phải chết ở đây rồi. Cũng vậy, giết một là đủ vốn, giết hai là lời một,
Cao gia đã bị ta giết ba người, còn thêm mấy viên đại tướng, nếu giết được Lữ Bố, hôm nay chết ở đây cũng đáng, hắn có giá bằng mười viên đại tướng đó.
Quả nhiên, Vân ca ca hạ trường thương, nhìn chằm chằm Lữ Bố, không nói một lời, cả người toát ra sát khí. Cỗ sát khí này khiến không chỉ Lữ Bố, đến Tào tướng vây quanh cũng bị rúng động. Mà ta lại nhìn thấy trên mặt Lữ Bố có một tia hối hận, sát khí của Vân ca ca có chút giống ta, huống hồ cỗ sát khí này toàn bộ bao phủ trên người Lữ Bố, khẳng định nghĩ tới trận chiến với ta ngày ấy. Năng lực cảm ứng của võ giả thật mạnh mẽ, có điều lúc này không có chỗ cho hắn lui về, danh dự của một võ giả khiến hắn buộc phải tham gia trận chiến này. Với lại, thần sắc hối hận của hắn chẳng qua trong nháy mắt, lập tức biến mất. Xem ra hắn cũng không tin tưởng mình nhất định sẽ bại.
Ta nghĩ một chút, không vội tiến vào, mà chậm rãi tới gần, ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung lên người Lữ Bố và Vân ca ca, trong khoảng thời gian ngắn không ai chú ý tới ta bên này, liền vui vẻ xem náo nhiệt. Với lại, sau khi Vân ca ca giao thủ với Lữ Bố, sức mạnh nhất định bị hao tổn, ta ra tay có thể tốc chiến tốc thắng. Ta cũng muốn xem bọn họ giao thủ nữa, có điều, vẫn phải chuẩn bị cẩn thận, ta không thể để bọn họ bị thương.
Giữa hai cao thủ không cần lời nói, Vân ca ca cùng Lữ Bố nhìn nhau chằm chằm, vừa chạm nhau đều cùng phát động. Tào tướng bốn phía đều cảm giác được hơi thở tử vong ngột ngạt, mọi người không tránh được lui về sau vài bước. Cuối cùng, sau hai tiếng hét lớn, Vân ca ca cùng Lữ Bố nhằm về phía đối phương, song phương dốc toàn lực, đều muốn tốc chiến tốc thắng. Hoa cả mắt, sau một loạt tiếng binh khí va chạm, hai ngựa rời nhau. Huyết khí của Triệu
Vân dĩ nhiên bị sức mạnh của Lữ Bố làm chấn động, nhưng trên tay phải Lữ Bố cũng đổ máu.
Ta nhìn giữa sân, khe khẽ thở phào, Vân ca ca sẽ không sao, về phần Lữ Bố…
Hai ngựa tách khỏi nhau, người xem chung quanh mắt nhìn Lữ Bố đều mang theo sợ hãi. Chỉ thấy Lữ
Bố nhìn chằm chằm Vân ca ca, trong giây lát gọi lớn: “Ngươi… Ngươi chính là người bịt mặt kia?” Sát khí và thân thủ của Vân ca ca đều giống ta, thật sự khiến Lữ Bố kinh sợ vạn phần.
Vân ca ca nghe thấy vô cùng khó hiểu, nhưng Tào tướng bốn phía đều giật mình. Trương Liêu là người đầu tiên bình tĩnh lại sau cơn kinh hách, hắn nhìn kỹ Vân ca ca, lắc đầu nói với Lữ Bố: “Không thể nào, Ôn hầu, hắn không giống.” Nói đùa gì vậy, Chiến thần của quân ta lại thành kẻ địch, chuyện như vậy dù là thật cũng không thể nói ra.
Lữ Bố bình tĩnh trở lại, vừa rồi hắn bị chấn kinh quá mức rồi, ngay vào lúc giao phong, phương pháp đối phương sử dụng rất giống với người bịt mặt kia, hơn nữa tốc độ giống nhau, hai ngựa giao nhau, hai người thực tế đã đánh năm chiêu, người bên ngoài không biết, nhưng Lữ Bố rất rõ ràng, năm chiêu này Vân ca ca toàn bộ tấn công vào tay và vai hắn, giống cách tấn công của người bịt mặt, đều là vào điểm yếu của hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không hề thua kém người bịt mặt kia, nên hắn mới buột miệng nói ra. Được Trương
Liêu nhắc nhở, hắn bình tĩnh lại, nhìn kỹ đối phương, quả thật vậy,
Triệu Vân so với người bịt mặt kia cao hơn một chút, thân hình không giống, thương cũng lớn hơn một cỡ.
Vân ca ca mặc kệ bọn họ muốn làm trò gì, hừ lạnh một tiếng: “Tiếp đi.” Huynh ấy đã hạ quyết tâm muốn giết Lữ Bố.
Lữ Bố trong lòng khiếp đảm, uy hiếp của Chiến thần trong lòng hắn là bóng ma không thể hủy diệt, chỉ có một hiệp, hắn đã biết mình không phải đối thủ của kẻ kia, nhưng tình hình lúc này nếu hắn rút lui, thanh danh cả đời sẽ mất hết, kẻ võ giả không thể trốn tránh trên chiến trường, cho nên chỉ có thể liều mạng.
Hai cỗ chiến mã lại lần lượt thay đổi, sát khí vẫn ngập trời, trải qua mấy hiệp, hai người lại tách ra, Vân ca ca trên người cũng xuất hiện hai vết thương, tốc độ và sức mạnh của Lữ Bố đã dùng đến cực hạn, nhưng trên hai vai hắn cũng đã tràn ra máu tươi nhuộm đỏ chiến bào. Đây chính là liều chết chém giết, không phải luận võ. Chỉ trong mấy hiệp, thắng bại đã phân, Lữ Bố đã thua. Ta thở dài, vỗ nhẹ Tiểu Bạch, chuẩn bị kết thúc, không ra tay, Lữ Bố sẽ thảm, cho dù hắn có thể chống đỡ, lỡ chống đỡ không tốt, tính mạng mất đi không nói, ngay cả bị thương cũng không được.
Không ngờ, Vân ca ca hành động còn mau hơn ta, không đợi chúng ta kịp phản ứng, cũng không để Lữ
Bố kịp thở, ngựa của huynh ấy đã phi về phía Lữ Bố, tìm cơ hội phá vây, giết Lữ Bố gây ra hỗn loạn. Lữ Bố còn chưa chuẩn bị xong, thấy Vân ca ca đã vọt tới trước mặt, ánh mắt hắn lộ ra nỗi sợ hãi cái chết, chỉ có thể dựa vào bản năng để ngăn cản, chỉ thấy Phương Thiên họa kích bị Vân ca ca gạt ra, mắt thấy thương của Vân ca ca sắp đâm vào ngực hắn, mà hắn thế nào cũng không thể tránh nổi, liền cười khổ nhắm mắt lại, chờ cảm giác lạnh thấu xương xuất hiện.
Lúc này, một cây trường tiễn xé gió bay tới, vừa lúc phá vỡ thế thương của Vân ca ca. Mọi người cũng vội xông lên trước, nới rộng khoảng cách giữa Lữ Bố và Vân ca ca.
Vân ca ca không để ý đến hành vi của Tào tướng, mà nhìn về hướng mũi tên bay tới, ánh mắt ta và huynh ấy gặp nhau. Trong nháy mắt huynh ấy khởi động, ta đã biết Lữ Bố không thoát được, vội vàng nâng dây cung, trường tiễn nhắm ngay cây thương trước ngực Lữ Bố bắn tới, cũng may, tính toán chuẩn xác, một mũi tên đẩy thương của Vân ca ca ra, cứu Lữ Bố một mạng. Lúc này, ánh mắt mọi người đều đặt lên người hai chúng ta. Quân sĩ bên cạnh vừa đưa cung tên cho ta, vừa nãy còn đang run, ánh mắt mọi người nhìn tới, hắn đã ngã vật xuống đất.
Thấy người bịt mặt lần nữa xuất hiện, trong lòng mọi người đều mang mùi vị khác thường. Trên mặt Lữ Bố hiện lên nét kinh dị, khó hiểu, còn có một chút lo lắng. Nhưng hắn không tỏ thái độ gì, chỉ thúc ngựa tới bên cạnh ta, ý vị thâm trường nói một câu để ý, sau đó bỏ đi. Trương Liêu cùng các chúng tướng kinh dị cùng vui sướng, bất đắc dĩ cùng lúc tồn tại. Kinh dị, tất nhiên là do sự xuất hiện kỳ quái của ta; vui sướng là ta xuất hiện kịp thời, cũng chứng minh Triệu Vân không phải Chiến thần, lại chắc chắn bắt được Triệu Vân, huống chi ta đã cứu Lữ Bố; bất đắc dĩ bởi vì nhiều người như vậy cũng không làm gì được Triệu Vân, phải nhờ tới Chiến thần thần bí tới thu thập giúp. Ta mặc kệ phản ứng của bọn họ, thở dài đi tới trước mặt
Lý Điển: “Xin mượn trường thương của tướng quân dùng một chút.” Thương của ta không thể lấy ra, nếu không Vân ca ca lập tức nhận ra ta là ai.
Lý Điển sửng sốt, đem thương đưa cho ta. Ta nhận thương trong tay, từ từ thúc ngựa về phía Vân ca ca.
Ta không nhìn thấy, Tào Tháo ở trước trướng trung quân quan sát chiến trường thấy Chiến thần đột nhiên xuất hiện liền kinh dị, sau đó nhìn ra phía sau, theo ông ta nghĩ ta chắc chắn đang ở sau lưng, nhưng mà nhìn lều trại trống rỗng, ông ta nhíu mày. Nhìn sang bên cạnh, ông ta dặn dò Điển Vi vài câu, Điển Vi kỳ quái nhìn Tào Tháo một chút, rồi đi về phía sau doanh trướng. Nhìn Điển
Vi rời đi, Tào Tháo tĩnh tâm lại nhìn xuống cục diện trên chiến trường.
Vân ca ca không có cảm nhận được tâm lý phức tạp của Tào tướng, từ độ chuẩn xác và sức mạnh của mũi tên kia, huynh ấy đã nhận ra ta chính là kình địch, nhìn ta chậm rãi đến gần, huynh ấy mở miệng: “Ngươi là người phương nào, chẳng lẽ…” Truyền thuyết về Chiến thần của Tào quân, thế nhân đều biết, huynh ấy đương nhiên biết.
Ta cố nén thương cảm, hạ giọng hàm hồ nói: “Ta là người phương nào, ngươi không cần để ý. Lần này tới ta muốn khuyên tướng quân quy hàng, Tào thừa tướng thật sự yêu thích tướng quân. Với lại hôm nay ngươi cũng không đi được.”
Vân ca ca cười lớn: “Ta nào phải kẻ sợ chết, chỉ biết chặt đầu tướng quân, tuyệt không làm tiểu nhân khom gối, ngươi không muốn lấy mặt thật ra, vậy không cần nhiều lời, phóng ngựa lại đây đi.”
Ta lắc đầu khổ khuyên: “Tử
Long tướng quân, ngươi không phải đối thủ của ta, tội gì phải đánh trận này. Thật xin lỗi, sứ mạng này của ngươi đã không thể hoàn thành, không cần giấu ngươi, vợ Lưu Bị cũng ta đã bắt được trong doanh trướng trung quân. Ngươi vẫn nên đầu hàng đi.”
Vân ca ca nghe ta nói xong, nhíu mày, nhìn kỹ ta, lại nhìn trướng doanh trung quân, cắn chặt răng:
“Nếu như vậy, Triệu Vân chỉ có chết trận nơi này.”
“Nếu Tử Long tướng quân cố chấp như vậy, ta và ngươi cũng chỉ có đánh một trận, mời.” Nói thật, ta thật không muốn đánh, nhưng nếu ta không ra tay, căn bản không dám cam đoan Triệu Vân có thể bình yên vô sự, dù sao võ khí không phải để không, nếu đánh nhau thành đoàn, chỉ có Vân ca ca chịu thiệt. Huống hồ thời gian cũng không thể trì hoãn thêm, đám Tào tướng nơi này cũng không thể để bọn họ có chuyện.
Vân ca ca thở sâu một hơi, giống như buông hết mọi chuyện, mắt nhìn ta chằm chằm, giơ thương nói: “Đến đi.”
Ta không do dự nữa, thúc ngựa vọt lên. Hai ngựa lần lượt thay đổi, ta cùng ca ca lấy tốc độ đấu tốc độ, trao đổi bốn chiêu. Đương nhiên ta không dốc toàn lực, vốn dĩ tốc độ Vân ca ca không bằng ta, huynh ấy lại đã đánh mấy canh giờ, đặc biệt vừa đấu với Lữ Bố xong, tuy rằng chỉ mấy hiệp cũng tiêu hao phần lớn khí lực, huynh ấy lúc này, hơi thở dồn dập, tốc độ rất chậm, nếu như ta dốc toàn lực, huynh ấy nhất định sẽ bị thương. Vân ca ca dừng ngựa, bình ổn hô hấp, nhìn ta thở dài một tiếng thấp giọng lẩm bẩm: “Chủ công, Vân đã dốc toàn lực, kiếp này không thể theo người nữa.” Nói xong, tay nâng thương tấn công, huynh ấy cũng cảm giác được ta chưa dốc toàn lực.
Ta nhìn bộ dạng liều mạng của huynh ấy, trong lòng hiện lên một tia bất đắc dĩ, lại thêm thống khổ, dù sao cũng là ta dồn huynh ấy vào tuyệt lộ, nhưng đây cũng vì không còn cách nào khác. Trong lòng tự nói: thật xin lỗi ca ca, Như nhi tuyệt đối không để huynh đi theo Lưu Bị chịu chết. Sau mấy hiệp, lúc hai ngựa lại đổi bên lần nữa, ta cắn chặt răng, phóng ra toàn lực, ép ngân thương của Vân ca ca ra ngoài, thừa dịp chưa kịp thu hồi, điểm thương vào cổ tay huynh ấy, nặng nhẹ vừa đủ, vừa không khiến huynh ấy bị thương, vừa bắt huynh ấy phải buông vũ khí.
Một thương này của ta, nếu đổi lại người khác, sớm đã rơi vũ khí rồi, nhưng Vân ca ca so với ta biết kiên cường hơn, huynh ấy cắn chặt răng, trên tay gân xanh nổi lên, nắm chặt thương, dừng ngựa nhìn ta, khiến ta nhíu mày. Thấy ca ca vẫn muốn liều mạng, ta khóc không ra nước mắt: “Ngươi đây là tội gì? Ta không muốn ngươi bị thương, xuống ngựa đi!”
Vân ca ca trầm mặc không lên tiếng một hồi, đột nhiên cười lớn: “Tốt, hảo công phu, cuộc đời này của
Vân không gặp đối thủ, hôm nay thua trong tay Chiến thần, cũng là mạng ta nên táng nơi này.”
Ta lắc đầu, nhìn ánh mắt huynh ấy chậm rãi tới gần: “Ta sẽ không giết ngươi, xuống ngựa đi!”
Vân ca ca cười nhạt, nhìn sang phương bắc, vỗ nhẹ lên Ngân long, chậm rãi treo thương, sửa sang mũ giáp, giống như đã từ bỏ chống đối. Ngay lúc mọi người cho rằng huynh
ấy đã từ bỏ, chuẩn bị xuống ngựa, huynh ấy lại rút kiếm hướng lên cổ muốn cắt, bốn phía nhất thời kinh hô.
Ta vẫn luôn chú ý hành động của huynh ấy, thấy huynh ấy từ bỏ phản kháng đã biết không đúng, cho nên vội vã tiến lại gần, vốn định vượt lên kéo Ngân Long lại, nhưng mà, ta thật không ngờ huynh ấy lại tự sát. Hành động đột ngột khiến ta không có thời gian suy nghĩ, chỉ kịp hô lớn: “Không được!” Trường thương trong tay lập tức vung ra, vừa đúng lúc huynh ấy sắp chạm kiếm vào cổ đánh mạnh lên người huynh ấy một đòn, sức mạnh cường đại khiến Vân ca ca ngã thẳng xuống ngựa, mà cơ thể ta nháy mắt cũng bay xuống, đánh về phía ca ca.
Vân ca ca vừa ngã xuống cũng không một chút do dự xoay người đứng lên, đã thấy ta bổ nhào tới, rất tự nhiên đâm tới một kiếm, ta nghĩ huynh ấy nhất định muốn ép ta tránh ra, sau đó tự sát. Ta tuyệt sẽ không để huynh ấy có cơ hội lần nữa, cho nên với kiếm này nhìn mà như không thấy, vẫn nhào tới ôm chặt lấy huynh ấy, ngăn tay huynh ấy lại, ánh mắt cầu xin: “Ca, đừng làm như vậy.” Vân ca ca lập tức ngẩn người.
Ta nào còn bận tâm phản ứng của huynh ấy, quay lại điên cuồng gào thét: “Mau bắt hắn.”
Mọi người bị một loạt hành động này khiến hoa cả mắt cuối cùng cũng phản ứng, vội bổ nhào tới. Vân ca ca bị ta ôm chặt, căn bản cũng không giãy giụa, mặc kệ mọi người trói lại. Thấy huynh ấy đã không thể phản kháng nữa, ta mới khẽ thở phào, buông người ra.
Thấy nguy cơ đã giải trừ, ta thở ra một hơi, đứng lên nghĩ xem nên nói với ca ca câu gì, đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, cúi đầu, nhìn Thanh nhi đang cắm trên hông ta, không ngờ lại bị đâm xuyên qua. Mờ mịt ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt đều đang đặt trên Thanh nhi, đặc biệt ánh mắt của Vân ca ca đã tràn ngập lo lắng và thống khổ.
Đau nhức khiến thần trí ta thức tỉnh, nhìn thân kiếm, lại nhìn mọi người, ta cười khổ nâng tay rút kiếm, nhưng lại không dùng được sức, thân thể cũng có chút lung lay sắp ngã. Nhị ca vội vàng chạy tới đỡ lấy ta, trong mắt tràn ngập kinh nghi,
ánh mắt kia tựa hồ muốn nhìn thấu khuôn mặt dưới vải che của ta.
Ta thở hổn hển, cười khổ khẽ nói với hắn: “Rút kiếm trước đã.”
Tay Trương Liêu đỡ ta run lên một chút, hắn biết hiện tại không phải thời điểm hỏi thăm, khẽ cắn răng: “Kiên nhẫn một chút.” Tay nắm lấy chuôi kiếm dùng sức một chút, ta cảm giác thân thể cũng không còn nữa, một dòng máu trào ra, bên cạnh có người chạy nhanh tới bôi thuốc cầm máu.
Nhắm mắt lại, nâng tay đè chặt miệng vết thương, xem xét một chút, cũng may là theo bên hông đâm vào, không thương tổn tới chỗ yếu hại ở bụng, nhưng vẫn rất đau. Ta không để ý tới người khác, mở mắt nhìn Vân ca ca cười cười: “Ta không biết tại sao lại như vậy, có điều ngươi không cần lo lắng, không thương tổn tới chỗ yếu hại, ta không sao.”
Vân ca ca lắc đầu, cắn môi: “Ngươi vì sao không tránh ra, sao lại ngu ngốc thế, nhào tới làm gì.”
Ta chỉ cười: “Không phải ta ngốc, là ngươi ngốc, ta không thể nhìn ngươi làm chuyện ngu xuẩn, cho dù ta chết cũng không thể để ngươi bị thương, ngươi phải hiểu rõ điều này!” Mọi người nghe chúng ta nói chuyện, đều sợ ngây người. Vân ca ca lo lắng nhìn miệng vết thương đang đổ máu của ta, không nói gì nữa.
Cả người mềm nhũn, rất muốn nằm xuống, nhưng không thể, ta không thể để Vân ca ca quá lo lắng, với lại chuyện vẫn còn ổn. Không để ý tới biểu tình kinh ngạc của mọi người, cắn căng nói khẽ với Nhị ca: “Đừng hỏi gì ta, đỡ ta đi gặp thừa tướng đã.”
Tào Nhân đứng trước mặt ta, đang dặn người mang Vân ca ca tới trướng trung quân, ta đưa tay kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Tử Hiếu, ngươi đi theo ta, để Tử Nghĩa tướng quân đưa Tử Long tướng quân tới doanh trướng Văn Viễn tướng quân đi, đợi ta và thừa tướng thương lượng đã.”
Tào Nhân nghe thấy giọng nói không chút che giấu nào, giật cả mình, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn ta chằm chằm. Nhị ca cười khổ với hắn, thấp giọng nói: “Tới gặp chủ công đã.”
Tào Nhân nghĩ một chút rồi gật đầu, kéo Thái Sử Từ sang một bên, nhỏ giọng nói vài câu, Thái Sử Từ trừng to mắt chạy tới trước mặt ta. Ta dựa gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Đừng nói gì, Ngũ ca, đó là người thân của ta, huynh trước tiên an trí người đã, ngàn vạn đừng thương tổn huynh ấy, trở lại ta sẽ giải thích.”
Thái Sử Từ ngẩn ngơ, rất nhanh trấn tĩnh, dặn dò quân sĩ, mang theo Vân ca ca rời đi. Thái Sử Từ làm việc ổn trọng, giao Vân ca ca cho hắn, ta có thể yên tâm. Nhìn thấy bọn họ rời đi, ta cũng được Tào Nhân và Nhị ca đỡ tới trướng trung quân.
Tào Tháo sớm đã ra đón, đứng trước mặt ta, ánh mắt ông ta vô cùng phức tạp, muốn nói lại không ra lời. Trở lại trong trướng tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn ta, trong ánh mắt kia lo lắng thì ít, tò mò lại nhiều. Ta biết bị thương ngoài ý muốn lần này, bí mật đã không còn giữ được, với lại, bị thương thành thế này, muốn giấu cũng không nổi, Triệu Như không thể đột nhiên biến mất. Vả lại, một loạt hành động vừa rồi sau khi ta cứu Vân ca ca, đã khiến quan hệ giữa ta và huynh ấy lộ ra trước mắt mọi người, chuyện đã tới mức này, bí mật gì cũng không giữ được nữa, cho nên ta ở trước mặt Trương Liêu, Tào Nhân mới không hề che giấu.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tào Tháo, ta thở dốc mấy hơi, mới thấp giọng nói: “Thừa tướng, nơi này nhiều người quá.”
Tào Tháo nhướng mày, tỉnh táo lại, nhìn quanh lều một chút, lệnh cho đại đa số người ra ngoài. Đợi trong doanh trướng chỉ còn lại mấy người quen, ta tháo mặt nạ bảo vệ ra. Mặt nạ vừa gỡ xuống, mọi người trong doanh trướng, ngoại trừ Tào Tháo,
Trương Liêu cùng mấy người đã đoán được đáp án, còn lại đều chấn động.
Giả Hủ giận dữ nói: “Quả nhiên là Tử Vân, ôi.”
Ta cũng chỉ biết cười khổ giải thích: “Không phải Triệu Như cố ý muốn giấu giiếm, thật sự là rất nhiều nguyên nhân khiến ta không thể không tạm thời làm như vậy. Các người cũng biết, ta không muốn ra chiến trường chém giết.”
Tào Tháo lắc đầu cả nửa ngày, không nhìn ta, lại nhìn Giả Hủ: “Văn Hòa thì ra đã sớm biết?” Mấy người các ngươi kết bè lừa ta sao?
Giả Hủ lắc đầu, nghĩ thầm tôi sớm biết sao lại không nói cho ngài chứ: “Hủ cũng chỉ hoài nghi thôi.
Phụng Hiếu luôn âm thầm tìm kiếm tung tích Chiến thần, ngoại trừ vài lần lộ diện trước chúng ta, không nơi nào có tung tích của hắn, điểm này rất kỳ quái; hơn nữa mỗi lần người bịt mặt xuất hiện, không ai thấy Tử
Vân đâu, nên thần đoán vậy.”
Tào Tháo cười cười: “Ngươi nghĩ tới, ta cũng nghĩ tới. Nhưng mà Tử Vân lúc nào nhìn cũng thấy mười phần nhu nhược, ta mới không suy nghĩ sâu hơn, căn bản chưa từng nghĩ Tử Vân mới là người có võ nghệ cao nhất.” Trong lòng ông ta e rằng cũng có chút mùi vị không phải, ta lừa ông ta nhiều năm như vậy. Nếu không phải thấy ta bị thương, một trận mắng mỏ e không thể thiếu.
Ta đã đầu đầy mồ hôi, miệng vết thương có hơi lớn, dùng thuốc tốt đúng là có chút đau. Hiện tại không muốn cùng họ nói nhiều, đành thở dài nói: “Bí mật này vẫn xin mọi người bảo vệ, sau này sợ vẫn còn có tác dụng.”
Tào Tháo gật đầu không nói, chỉ dùng ánh mắt quét qua mọi người một lần, ai nấy tất nhiên hiểu rõ, đều im lặng không nói. Tào Tháo lại thấy sắc mặt ta khó coi như vậy, thay vì tức giận liền lo lắng, vội hỏi: “Ngươi sao rồi? Sắc mặt khó nhìn quá, để ta truyền quân y tới.”
Ta gượng cười ngăn cản: “Thần bị thương không nặng, không tới nội tạng, sẽ không sao hết. Chủ công, không cần lo cho thần, mau hạ lệnh đại quân lên đường, đuổi theo Lưu Bị mới được.” Biết trong lòng ông không thoải mái, chuyện gấp gáp trước mắt, sau này tùy ông mắng sao cũng được.
Tào Tháo vừa nghe ta nói vậy, phẫn hận lườm ta: “Ngươi vẫn là nghỉ ngơi cho ta, đừng có nghĩ ngợi nữa. Người đâu, đem Triệu Vân giải tới đây.” Sau này sẽ thu thập ngươi.
Ta hiểu rõ ánh mắt ông ta, vấn đề là ông không cần vội xử lý Vân ca ca như vậy đâu, liền chặn lại:
“Chủ công, bắt Lưu Bị rồi hãy nói chuyện khác!”
Tào Tháo ngẫm lại, xoay người truyền lệnh Văn Sính dẫn năm ngàn binh mã tiếp tục truy kích, Văn Sính lĩnh mệnh. Bên này, Tào Tháo lần nữa cho người đem Triệu Vân áp giải tới, còn giải thích thêm: “Người này nếu là thủ hạ của Lưu Bị, tất nhiên biết Lưu Bị đi hướng nào, với lại, võ nghệ như vậy, chúng ta có thể an tâm mang hắn theo sao?”
Ta cũng không có cách nào, hôm nay nhất định phải giải thích với Tào Tháo rồi. Nghĩ lại cũng buồn cười, vết thương này cũng vừa xảo hợp: “Nếu vậy, Như muốn hỏi chủ công muốn xử trí thế nào?”
Tào Tháo có chút kỳ quái, thấy ta nói chuyện như vậy, cũng có chút cảm giác không ổn. Ông ta nghĩ một hồi, đến trước mặt ta: “Hắn nếu không hàng, đương nhiên chỉ có thể giết. Chẳng lẽ Tử Vân có biện pháp nào hay sao?” Xem ra hôm nay ngươi nhất định có chuyện khiến ta giật mình, một kiếm này của ngươi là có trò.
Đến mức này, ta cũng biết trong lời Tào Tháo có ý thử thăm dò, cũng chỉ có thể nước mắt lưng tròng (vì đau) mà cầu xin: “Triệu Như xin chủ công nể mặt, tha cho huynh ấy không chết, được không?” Vốn nghĩ rất kỹ rồi, để Chiến thần ra mặt cầu xin Tào Tháo, Tào Tháo dù không vui, cũng sẽ tạm thời buông tha Vân ca ca, vậy là có thể cứu vãn. Đáng tiếc, hiện tại chân diện Chiến thần đã bại lộ, Chiến thần ở chỗ Tào Tháo không còn cảm giác thần bí nữa, ta cũng chỉ có thể dùng trung tâm của mình để đổi lấy tính mạng ca ca.
Tào Tháo nhìn thấy vẻ cầu khẩn của ta, thật sự lắp bắp kinh hãi. Cúi đầu cẩn thận nghĩ lại, hắn tên Triệu Vân, ngươi tên Triệu Như, hay là…, nghĩ đến đây, ông ta há miệng nhìn ta. Ta có một ca ca ruột bên ngoài, Tào Tháo cũng biết, ông ta có dự cảm. Ta nhìn ông ta không nói gì, chỉ gật đầu.
Tào Tháo rốt cuộc hiểu rõ,
ánh mắt lộ ra sự thương cảm sau khi bị lừa gạt: “Chả trách ngươi tình nguyện chịu của hắn một kiếm cũng không để hắn chết.” Chẳng thể trách mấy năm nay ngươi không nói ca ca ngươi ở đâu, chỉ nói hắn không chịu đến chỗ ta, thì ra là thế.
Ta lúc này có năng lực gì chứ, thật chẳng có cách nào nữa, chỉ có thể tiếp tục cầu xin Tào Tháo:
“Triệu Như từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân sức khỏe suy yếu, thần gần như được Vân ca ca một tay nuôi lớn. Hiện giờ, huynh đệ chúng thần tuy là đều vì chủ mình, nhưng vẫn là tình thâm. Hôm nay Như ép huynh trưởng tới tuyệt lộ, sao có thể để huynh ấy chết được? Xin chủ công cho thần một chút thời gian thuyết phục huynh trưởng, có được hay không?”
Lời ta vừa nói ra, trong doanh mọi người đều ngây ngẩn, đến Trương Liêu cũng bị dọa thiếu chút buông tay đang đỡ ta. Ánh mắt Giả Hủ lập tức chuyển tới người Tào Tháo, nhãn cầu đảo không ngừng.
Sau khi bí mật của Chiến thần bị vạch trần, khát vọng của Tào Tháo đối với Chiến thần đã trở thành bất đắc dĩ ngầm chấp nhận, ông ta vốn đã có chút thương tâm, từ miệng ta chứng thực ý nghĩ của mình, cũng hiểu ra rất nhiều chuyện ta vẫn luôn kiên trì, chẳng hạn lúc trước nhất định muốn đưa Hoàng đế tới chỗ Lưu
Bị, nhất định phải bố trí cửa hàng ở Tân Dã, nhất định phải kiên trì theo ông ấy tới đây vân vân. Thì ra, ta vốn không phải người Triệu Như coi trọng nhất, ý nghĩ này khiến sắc mặt ông ta trầm xuống. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tào Tháo có ánh mắt này trước mặt ta, đả kích của ta đối với ông ấy tương đối lớn, thương tâm so với bất kỳ tổn thương nào trước đây ông ta gặp phải đều lớn hơn, huống hồ Tào Tháo là người không thể chịu được bị người khác lừa gạt. Ta biết rõ tâm trạng ông ta lúc này, hận ta lừa gạt ông ấy mới là nguyên nhân chính. Ta cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể lẳng lặng chờ Tào Tháo nén cơn tức giận, nếu không hậu quả khó lường.
Tuy rằng thời gian chờ đợi không lâu, ta cũng kịp đổ một thân mồ hôi, chính mình cũng không biết mồ hôi này là do sợ hãi hay là đau đớn. Cả người ta gần như toàn thân dựa vào người Nhị ca, cảm giác được thân thể hắn đang run lên. Những người khác trong doanh cũng biết tình hình hiện tại có chút quái dị, đều có cảm giác muốn rời đi, nhưng ai cũng không động đậy được, cũng không dám lên tiếng.
Tào Tháo sắc mặt từ âm trầm cuối cùng thay đổi, thở dài một tiếng: “Tử Vân, chuyện khác ta không muốn nói, ngươi chỉ cần cho ta biết, ngươi có mấy phần nắm chắc thuyết phục được Triệu Vân? Ta muốn ngươi nói thật.” Câu sau rất nghiêm khắc.
Nhìn ánh mắt Tào Tháo nhìn ta, trong mắt có mong đợi, cũng có thương tâm, càng nhiều là cảnh cáo.
Lúc này, ta biết tuyệt đối không thể lại chọc giận Tào Tháo, chỉ có nói thật mới cứu vãn được, liền hạ mình cầu xin: “Thật xin lỗi, chủ công.
Như nói thật, thần hiện tại không có chút nắm chắc nào.”
Ánh mắt Tào Tháo đột nhiên hạ xuống, ta không còn chút cảm giác lạnh như băng vừa rồi nữa. Tuy rằng trên mặt ông ta không có nụ cười nào, nhưng ta biết nguy cơ đã giải trừ một nửa. Nhìn ánh mắt cổ vũ của Giả Hủ, ta cắn răng nói tiếp: “Vân ca ca ban đầu là thủ hạ của Công Tôn Toản, lúc ấy, Như còn chưa tới bên cạnh chủ công. Sau khi chủ công thu Như, thần đã ba phen mấy bận tới khuyên ca ca rời khỏi Công Tôn Toản và Lưu Bị, nhưng huynh ấy không đồng ý.
Tính tình ca ca trung liệt, xác định chuyện gì thì tuyệt không thay đổi. Lưu Bị một ngày chưa trừ, sợ là huynh ấy tuyệt đối không quy thuận chủ công. Thần cũng thật sự không có cách nào, đành phải ẩn nhẫn không nói nữa. Xin chủ công hiểu và bỏ qua.”
Tào Tháo nặng nề thở dài một hơi: “Ta nhớ ngươi từng bị thương trong quân Lưu Bị một lần, đó là chuyện sau khi ngươi từ U châu đi Từ châu. Bây giờ nghĩ lại, ngươi nói dối, đúng không?”
Ta gật đầu, uể oải nói:
“Đúng, Vân ca ca lại một lần cự tuyệt đề nghị tới chỗ chủ công của thần, cũng nói huynh ấy đã xác định Lưu Bị là chủ công. Thần nghĩ, muốn Vân ca ca tới đây, chỉ có thể khiến Lưu Bị chết, cho nên thần đi ám sát Lưu
Bị. Nhưng không thành công. Nếu lần đó giết được hắn thì tốt rồi.”
Tào Tháo tức giận: “Ám sát
Lưu Bị không thành, bản thân lại bị thương không nhẹ, sau đó tới Hứa Đô phát hỏa với chúng ta, đây chính là chuyện tốt ngươi làm ra. Ngươi cho rằng ngươi thật sự là thần? Ngươi cho rằng chuyện gì ngươi cũng có thể làm chính xác? Chiến thần, lại còn đóng giả làm chiến thần, lừa chúng ta nhiều năm như vậy. Ngươi chẳng lẽ không biết ngươi ở bên ngoài chúng ta lo lắng thế nào sao? Ngươi đem sự quan tâm của chúng ta vứt đi đâu rồi? Ngươi đem bọn ta vứt đi đâu? Ngươi, ngươi, ngươi quả thực là…” Ông ta càng nói càng giận, ngón tay chỉ thẳng vào mặt ta.
Tuy rằng thoạt nhìn Tào Tháo đang nổi giận, nhưng ta biết rõ vướng mắc lớn nhất trong lòng ông ấy đã được giải khai, nếu không, ông ấy cũng không mắng ta như vậy. Với lại, mấy câu mắng chửi này, nghe thế nào cũng giống đang quan tâm ta, ghen tị với Vân ca ca. Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống, biết sự việc đang phát triển theo hướng ta hy vọng. Bởi vậy, ta thấp đầu, một bộ ta sai rồi, ngài cứ việc mắng mỏ. Đương nhiên, ta không thể để Tào
Tháo cứ thế mắng tiếp, còn có nhiều việc khác cần làm nữa.
Tào Tháo mắng một hồi, thấy thân thể ta trong tay Trương Liêu khẽ trượt xuống, mồ hôi túa ra trên mặt, mà xuyên qua bàn tay đang đặt trên vết thương, mơ hồ có vết máu xuất hiện, ông ta không mắng nổi nữa. Không thấy ông ta nói nữa, ta ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của ông ấy, ha ha, mưu kế thành công rồi. Ta cố chống đỡ nâng người lên, thở hổn hển nói: “Chủ công và các vị ca ca, tướng quân thương yêu, Triệu Như đời này khó quên. Thần biết mình thật sự không nên giấu giếm thân phận Chiến thần, nhưng thần là suy nghĩ cho nghiệp lớn, luôn sợ lỡ có cái gì, tính mạng thần không sao, nhưng bao nhiêu năm cố gắng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Đến lúc đó, chủ công, ngài không phải là lo lắng và thương tâm cho thần, mà là đau lòng, tự trách. Như sao nhẫn tâm khiến mọi người thống khổ tự trách được chứ? Liều mạng nghe mắng, còn tốt hơn vạn lần.”
Tào Tháo thở dài: “Ta biết dụng tâm của ngươi, nhưng nếu ngươi lặng lẽ nói cho ta một tiếng, cũng tránh khiến chúng ta… Bỏ đi, không nói nữa, nói cũng vô dụng.”
Ta vội vàng giả bộ tươi cười: “Chủ công tha cho Triệu Như lần này, thần nhất định sẽ không lừa gạt ngài nữa. Có điều, quan trọng trước mắt là bắt Lưu Bị, chiếm lấy Giang
Lăng, chủ công muốn đánh phải không, chuyện này để sau nhé?”
Ta đây là một câu hai nghĩa, hiện tại xem Tào Tháo trả lời ta thế nào. Nhưng lỡ ông ấy vẫn không đồng ý buông tha Vân ca ca thì sao, ta nên làm gì bây giờ? Liều mạng đưa Vân ca ca đi? Hay là dùng tính mạng mình uy hiếp Tào Tháo? Hay là… Bắt cóc…, ta rùng mình một cái, vì ý nghĩ đột nhiên xuất hiện mà kinh ngạc.
Tào Tháo bắt đầu đi tới đi lui, ông ta không nhìn ta, Giả Hủ lại chuyển đến trước mặt ta, trong ánh mắt là cảnh cáo nghiêm khắc, xem ra suy nghĩ của ta ông ta hiểu rất rõ. Ánh mắt ông ta khiến ta thanh tỉnh, cho dù dùng phương pháp này, cũng sẽ không thành công, ta nghĩ Vân ca ca quy hàng cũng không có khả năng, sợ bản thân ta cũng phải quy ẩn trước. Mà Tào Tháo bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì, càng không tưởng tượng được. Trước mắt, ta có thể nghĩ, có thể làm, chỉ một chữ, đợi.
Giả Hủ thấy ta hiểu được, mới tới trước mặt Tào Tháo, mở miệng nói: “Chúc mừng thừa tướng.”
Tào Tháo ngạc nhiên nhìn ông ta: “Có gì mà vui?” Ta đang phiền đây, ngươi có gì mà chúc mừng, quả thật là quấy rối.
Giả Hủ đàng hoàng nói: “Thừa tướng, ngài có được một thủ hạ tài ba, Lưu Bị mất đi thủ hạ cực mạnh, sao lại không phải chuyện vui?”
Tào Tháo chớp chớp mắt: “Văn
Hòa là nói, ngươi có thể chiêu hàng Triệu Vân?” Tử Vân cũng không dám nói có thể, ngươi có biện pháp nào hay sao?
Giả Hủ lắc đầu: “Chuyện chiêu hàng, chỉ có thể là Tử Vân, thần không làm được. Chủ công, ngài không cần quan tâm tới Chiến thần thuộc về ai nữa, chẳng phải cũng như có được một thủ hạ tài ba sao? Bất kể Triệu Vân có quy hàng hay không, dù sao hắn cũng không thể trở lại bên cạnh Lưu Bị, Lưu Bị không có hắn, bên cạnh chủ công lại có Tử Vân, địch thiệt ta lợi, còn không phải việc vui sao?”
Ta nghe rõ rồi, Giả Văn Hòa này là ám chỉ với Tào Tháo, dù sao ta là đại trung thần của ông ấy, thời khắc mấu chốt, để lộ bí mật Chiến thần này ra, không sợ ta chạy mất.
Hiện giờ, chỉ cần không thả Triệu Vân đi, không giết Triệu Vân, ta nhất định sẽ cảm kích muốn chết, sau này Tào Tháo có sai ta làm gì, ta có thể từ chối sao? Mà Lưu Bị thiếu đi Triệu Vân, tất nhiên là chuyện tốt của chúng ta. Cho dù Triệu Vân ra đi, có ta ở đây, cũng không phải sợ!
Ta có thể nghĩ ra, Tào Tháo tất nhiên cũng có thể nghĩ ra, ông ta cười tán thưởng Giả Hủ, xoay người tới trước mặt ta: “Tử Vân, tình nghĩa của ngươi với huynh trưởng ta có thể hiểu, nhưng ngươi nghĩ qua chưa, võ nghệ Triệu Vân cao cường như vậy, hắn không hàng, một khi ra đi, chúng ta chính là thả hổ về rừng, di họa khôn cùng. Một khi đại tướng ở đây sau này đơn đấu với hắn trên chiến trường, ngươi phải biết có hậu quả gì chứ. Hắn không chết, ngươi nhẫn tâm để người của chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn sao?”
Ta hiểu rõ Tào Tháo đang ép buộc ta, đành phải kiên trì đáp ứng: “Như hiểu, cho nên mới phải tự thân xuất mã bắt giữ huynh trưởng. Chủ công, thần nếu đã làm vậy, cũng đã chuẩn bị tốt sẽ sắp xếp cho huynh trưởng thế nào. Thần định trước tiên giam cầm huynh ấy, từ từ chiêu hàng. Vân ca ca là người tình thâm ý trọng, huynh ấy lúc này nhất định đang hối hận vì làm thần bị thương, sau này sẽ không làm thần tổn thương nữa.” Ngài yên tâm, chỉ cần thần ở đây, sẽ không để Vân ca ca thương tổn mọi người. Ta có thể ra tay một lần, cũng có thể ra lần thứ hai.
Tào Tháo gật đầu, nhưng vẫn rất nghiêm túc hỏi ta: “Tử Vân, ngươi có thể bảo đảm không thả Triệu Vân đi?”
Ta quỳ bùm xuống đất, nhấc tay chỉ lên trời: “Triệu Như lúc này xin thề, bất kể huynh trưởng có đồng ý quy thuận hay không, Triệu Như cũng không để huynh ấy rời khỏi mình. Nếu huynh trưởng thề chết không quy thuận, Triệu Như tình nguyện giam huynh ấy cả đời trong nhà, không để huynh ấy theo Lưu Bị nữa. Nếu không, nếu có quyết đấu trên chiến trường, Như cũng không hạ thủ lưu tình.” Đây là lời nói thật lòng của ta, Vũ ca ca cũng từng nói, thật sự không được, cứ tạm thời cầm tù Vân ca ca, chỉ cần Lưu Bị chết, có thân tình kêu gọi, Vân ca ca sẽ không cố chấp nữa.
Nghe ta phát lời thề, Tào
Tháo mới vừa lòng gật đầu: “Hắn là huynh trưởng của ngươi, lại do ngươi bắt giữ, vậy giao cho ngươi xử trí. Có điều, nếu ngươi không làm được lời vừa nói, hai tội cùng phạt. Hừ!”
Ta mừng rỡ: “Đa tạ chủ công. Như nhất định không phụ chủ công tin tưởng.”
Chuyện Triệu Vân đã giải quyết, Tào Tháo lệnh Trương Liêu đưa ta về doanh trướng nghỉ ngơi, bản thân mang theo đại quân tiếp tục đuổi theo Lưu Bị. Ta vội đứng dậy: “Chủ công, Nhị ca, thần có thể cố, không cần quan tâm tới thần. Các người đi trước, ta đổi y phục đã.” Dù khổ vẫn phải cố chống đỡ, trước mắt còn có Trương Phi, mà Trương Phi này nếu có thể bắt sống, sẽ có chỗ hữu dụng.
Thấy ta kiên trì như vậy, bọn họ cũng không có cách nào, đành phải theo lời ta.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
153 chương
266 chương
64 chương
17 chương
11 chương
69 chương