Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Chương 170 : Giao dịch
Sau khi được nâng trở về chỗ ở, ta vội đem thuốc đã chuẩn bị sẵn uống vào. Hồng Anh cũng tới, chỉ dặn dò ta nghỉ ngơi cẩn thận, sau đó rời đi. Ta cũng mặc kệ mọi chuyện, nằm xuống ngủ, thật chẳng có tinh thần gì nữa, Hứa Quần cách vách chắc cũng chẳng kém ta bao nhiêu. Cũng may bản thân chuẩn bị tốt, nếu không, không nằm mười ngày nửa tháng mới là lạ.
Ngủ lần này một mạch hết hai ngày, trừ việc uống thuốc, ta không hề ngồi dậy. Dược liệu trong núi quả nhiên bất phàm, tuy rằng thiếu máu khiến ta có chút váng đầu, nhưng hoạt động bình thường đã không sao. Sau khi đứng dậy được chuyện đầu tiên đi làm, chính là thăm Hứa Quần, hắn cũng đã ngồi dậy được, nhưng sắc mặt tái nhợt dọa người, đi lại vẫn không vững. Nhìn thấy ta tới, muốn thi lễ bị ta ngăn lại: “Bỏ đi, người một nhà, khách sáo gì chứ? Cứ nằm yên đi, thân thể của ngươi chưa khỏe bằng ta.”
Hứa Quần nhếch miệng muốn cười, lại không cười nổi: “Công tử, ngài thật là, sao lại mạo hiểm tới đây? Tôi vốn nghĩ đợi thanh tĩnh lại một chút, sẽ đi tìm bọn họ, không ngờ ngài lại…”
Ta cười thản nhiên: “Ta sớm nên liên hệ với ngươi, nhưng việc ở phương bắc quá nhiều, không tới được. Lần này đến Giang Đông, nghe tin tức bất lợi với các ngươi, ta không thể không đến gặp. Ngươi cũng biết, bất kể trước kia ngươi là ai, chỉ cần từng ở sơn trang, chính là huynh đệ, ngươi gặp nguy hiểm, ta không yên lòng.”
Câu sau ta lớn giọng nói, Hứa Quần hiểu ý ta, lập tức trả lời: “Công tử coi chúng tôi là người thân, Hứa Quần thật sự cảm kích vạn phần. Mặc dù rời sơn trang đã lâu, nhớ lại cuộc sống ở đó, trong lòng tôi vẫn thấy xúc động.”
Ta cố ý thở dài một tiếng: “Lúc trước ta đã nói, bảo ngươi đừng báo thù nữa, cứ ở sơn trang bình an mà sống, ngươi không nghe, nhất định phải tới đây, chính là tự chuốc lấy khổ.”
Hứa Quần hiểu ý, cũng thở dài một tiếng: “Tính mạng hèn mọn này là do công tử cứu, vốn nên nghe lời công tử, ở lại sơn trang, dù không được việc gì, cũng có thể giống Tần đại ca đi theo ngài làm cận vệ. Nhưng thù giết cha huyết hải thâm cừu, Hứa Quần không thể không báo. Nhưng mà, công tử không chỉ không trách cứ tôi một mình rời khỏi sơn trang, còn luôn lo lắng cho rôi, vì tôi dấn thân vào hiểm cảnh, kiếp này nếu tôi không có cơ hội báo đáp công tử, kiếp sau nhất định sẽ báo ơn đức của ngài.”
Lời này của hắn là biểu lộ chân thành, ta có chút cảm động, đừng nói hai người ở bên ngoài nghe lén. Thấy trong phòng không còn âm thanh, người ở ngoài mới cố ý đánh tiếng đi vào. Ta thấy người bước vào giả bộ thụ sủng nhược kinh đứng dậy nghênh đón: “Ai da, Đại trưởng lão sao lại tự mình đến? Thế này… Hai người chúng tôi làm sao gánh vác nổi!”
Đại trưởng lão vẻ mặt nhân từ cười: “Nghe bọn họ nói, Triệu công tử cùng Hứa quân sư đều đã khỏe lên nhiều, ta vẫn lo lắng nên ghé qua thăm. Thấy các ngươi thật không sao, ta cũng bớt lo.”
Phía sau ông ta, Hồng Anh cũng mang theo nụ cười nói: “Đại trưởng lão thật quan tâm hai người, mới sáng sớm đã sai người đem nhân sâm quý giá dặn bọn họ nấu canh, bảo ta đưa cho các người. Nghe họ nói, Triệu công tử đang ở chỗ Hứa quân sư, ta cũng bớt việc, đem cả tới đây. Nào, các người nhân dịp còn nóng uống đi!”
Ta vội nhận lấy, miệng liên tục cảm ơn Đại trưởng lão: “Thật sự là không dám. Thuốc quý thế này, vốn nên giữ lại cho lão nhân gia bồi dưỡng thân thể, lại tiện nghi cho hai chúng tôi. Lời này làm sao nói được?
Đều là do Triệu Như gây họa, sau khi tôi trở về nhất định phải tìm vài thứ tốt tới biếu lão nhân gia ngài.”
Đại trưởng lão cười, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra: “Này có là gì.
Những thứ này đều do Hứa quân sư tới đưa ta, nói là cho ta bồi bổ thân thể. Ta nhiều tuổi như vậy rồi, dùng cũng uổng phí, có thể cho các ngươi sử dụng, ta cũng thấy vui vẻ.”
Ta vội vàng nịnh nọt: “Đại trưởng lão, ngài nói gì vậy? Ngài tuy lớn tuổi, sức khỏe vẫn tốt, ngài chính là không cần tới thứ này. Lần này cũng may mấy vị trưởng lão nhân từ, tiểu tử mới qua được, thật sự phải đa tạ ơn cứu mạng của ngài. Nhìn lão nhân gia ngài, tôi cũng nhớ tới gia gia mình, cảm thấy ngài thật thân thiết.”
Nếu nói công phu nịnh hót, ta chính là hàng đầu, công lao quy về do
Viên Thiệu bồi dưỡng. Đại trưởng lão mặt cười xán lạn: “Hài tử ngoan, sau này đừng lỗ mãng như vậy, lần này thật nguy hiểm quá! Đám trẻ các ngươi đó…” Được rồi, ngài đừng như lão thúc công lại bắt đầu dong dài chứ?
Hồng Anh nở nụ cười: “Đại trưởng lão, người nên trở về nghỉ ngơi thôi, cũng nên để Triệu công tử nghỉ thêm vài ngày.”
Nhìn Đại trưởng lão thỏa mãn rời đi, Hồng Anh cười nói: “Lão thúc chính là như vậy, không qua nổi tiểu bối nói ngọt hai câu. Triệu công tử, ngài là Cửu châu thương nhân, cũng không phải là giả nha!”
Ta mỉm cười, biết Hồng Anh lần này đến tuyệt đối không phải đơn giản thăm hỏi như vậy: “Hồng soái nói đùa rồi, danh này của ta, chẳng qua mọi người gọi linh tinh, khiến ngài chê cười rồi.”
Hồng Anh cười giảo hoạt: “Ta không quản ngài có thanh danh hay không. Triệu công tử, ta muốn biết ngài tới đây tìm Hứa huynh đệ có chuyện gì? Theo lý, ngài là đại thương nhân, bỏ lại nhiều chuyện làm ăn như vậy, mất tiền tài không nói, lại chẳng để ý tới cả một đống người, đơn độc vì một mình Hứa huynh đệ chạy vào trong núi lớn này, có điểm khó mà hiểu được nhỉ?”
Ta cũng cười: “Chẳng thể trách Hồng soái có thể tạo dựng một đội quân lớn như vậy, ngài rất lợi hại, lại có thể cùng Tôn Bá Phù bất phân thắng bại, còn có chút thế thượng phong. Bản lĩnh của Hựu Việt ta hiểu rõ, nếu không phải nghe lần này tình cảnh các người thật sự nguy hiểm, ta cũng sẽ không tới.”
Hồng Anh cười lớn: “Nguy hiểm? Ngài thấy chúng ta có nguy hiểm gì? Quân ở Giang Đông kia, ta không để trong mắt.”
Ta cười, muốn đấu trí cùng ta, ngươi còn kém một chút: “Hồng soái, quan hệ giữa ta với Hựu Việt, các người cũng biết, cho nên chúng ta nói chuyện không cần tốn sức như vậy. Nói thẳng ra, tình cảnh các người hiện nay không thể nào tốt được. Tuy rằng lần này các người dựa vào địa hình quen thuộc, theo đoạn cốc trốn khỏi Nam Sơn, nhưng tổn thất cũng không nhỏ chứ?”
Hồng Anh trầm mặc không nói, ta nói tiếp: “Hai năm qua, Hồng soái hành động lớn, sức cũng mạnh, thu được nhiều thắng lợi, nhưng cũng chưa chắc là thắng lợi thực. Lúc trước, ta biết Hựu Việt muốn tìm các người cùng báo thù Tôn Bá Phù, ta đã nhắc nhở hắn, thế lực của các người so với Giang Đông ở vào thế yếu, không thể đánh bừa, cũng không thể quá lộ liễu. Nhưng mà, sau đó ta biết, các người quang lộ không phải chói mắt bình thường. Bá Phù lần này bỏ vốn lớn, cho Trình Phổ lão tướng quân đích thân xuất mã, thủ hạ không ít là đại tướng của Giang Đông, tư thế kia chính là không diệt được các người không bỏ qua. Các người gặp họa rồi.”
Hồng Anh có chút ngượng ngùng nhìn Hứa Quần rồi mới nói: “Hứa huynh đệ cũng nhắc nhở chúng ta nhiều lần, nhưng Tổ huynh sốt ruột muốn báo thù, ta cũng không thể để đám người kia xem thường, cho nên… Giờ nghĩ lại, có chút vội vàng.”
Ta thở dài gật đầu: “Cũng may các người đã hiểu rõ. Theo ta thấy lần này các người thật rất nguy hiểm. Trình Phổ là lão tướng, kinh nghiệm tác chiến rất phong phú. Không nói ông ta lần này mang tới toàn đại tướng hàng đầu, đến người đứng sau lưng ông ta, cũng không thể coi thường. Ta liệu lần này tiến binh, có cao nhân tới giúp mưu, chẳng qua ta chưa hỏi thăm được là ai thôi.”
Hứa Quần cũng suy tư: “Không sai, lần này Giang Đông tiến quân đúng là khác với trước đây. Hồi trước bọn họ đến nơi chẳng qua là phong tỏa thành trì, vây núi rừng, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy chúng ta, không thể nào thật sự đả thương chúng ta. Nhưng lần này, bọn họ giống như dán lên người chúng ta vậy, ta ở đâu cũng có quân vây đánh. Hơn nữa, phong tỏa cũng lợi hại hơn hẳn, thật sự là từng bước ép sát. Nếu không phải chúng ta lợi dụng đoạn cốc ở Nam Sơn, thật khó lòng phá nổi vòng vây.”
Ta ảm đạm cười: “Từng bước ép sát, lũy doanh hỗ trợ, không để lại một khe hở nào, lại cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa các người với thành trấn và tộc Sơn Việt khác, đúng là kế rút củi đáy nồi, vô cùng hiểm độc. Sau khi các người mất tích, lại trong chặt ngoài lỏng, vận dụng mưu kế thuần thục, đây tuyệt đối không phải do đám người Trình Phổ nghĩ ra được. Cũng may Công Cẩn vì đối phó Hoàng Tổ ở Giang Hạ không đến, nếu không hắn sao có thể cho phép để mười ngày không có tin tức của các người, đoạn cốc sẽ không thoát khỏi mắt hắn.”
Hứa Quần cũng trầm tư nói: “Công tử, ngài quen biết người ở Giang Đông, có ai lợi hại như vậy, tài trí như vậy không?”
Ta lắc đầu: “Ta đã suy nghĩ nhiều ngày. Nếu nói tài trí, bên cạnh Bá
Phù không ít người, nhưng mưu kế bậc này những người đó không thể nghĩ ra. Sở trường của Lỗ Túc không phải mưu lược trên chiến trường., Gia Cát Cẩn có thể lo toàn cục, nhưng không thể nghĩ ra loại mưu kế này. Trương Chiêu am hiểu nội chính, không sở trường chiến tranh. Mấy huynh đệ đường thúc của Bá Phù cũng không có tài trí thế này. Xem ra người này ta không quen. Các ngươi lần này tìm được đường trốn, thật sự là may mắn.”
Đừng nói Tổ Lang và Hồng Anh, Hứa Quần nghe xong ta nói cũng hít vào một ngụm khí lạnh: “Người kia lợi hại như vậy, sau này chúng ta hành động cũng phải cẩn thận.”
Nói nhiều như vậy, ta cảm thấy thật mệt mỏi: “Được rồi, hai ngày tới đừng suy nghĩ nữa, đợi tinh thần tốt lên chúng ta nói tiếp. Dù sao, ta cảm thấy việc này không đơn giản đâu.”
Sau khi nói rõ mục đích tới đây với Hồng Anh, ta mặc kệ mọi chuyện, vẫn là bồi bổ thân thể, ngủ lấy vài ngày mới được, nếu không, sức khỏe làm sao chịu nổi. Khiến ta không nghĩ đến chính là, Mộc Đạt rõ ràng có mâu thuẫn với Hồng Anh lại tới thăm ta cùng Hứa Quần nhiều lần, còn đưa không ít thuốc quý bổ máu. Xem ra, Mộc Đạt này chẳng qua có chút mâu thuẫn với Hồng Anh, nhưng phải trái rõ ràng, chắc không có gì xung đột!
Đương nhiên, Mộc Đạt cũng không thể hiện muốn làm thân với ta, ngược lại, trước mặt ta tỏ ra rất ngạo mạn, giống như tới thăm ta chẳng qua là nể mặt Hứa Quần. Điều này khiến ra buồn cười, cũng khiến ta một lần nữa hiểu rõ tầm quan trọng của Hứa Quần với bọn họ, càng âm thầm cao hứng mình đã tuyển đúng người, đặt đúng chỗ. Dùng phương thuốc do chính ta kê, dùng thảo dược bổ dưỡng của đám người Hồng Anh đưa, sức khỏe của ta cùng Hứa Quần tốt lên nhanh chóng, chuyện này không thể không nói chính là một kỳ tích hiến tế của tộc Sơn Việt.
Cứ nằm mãi không có chuyện gì làm rất nhàm chán không nói, cũng không hợp tính ta, không động thủ thì động não vậy, cho nên chỉ sau hai ngày, ta đã hiểu rõ mâu thuẫn chủ yếu giữa Hồng Anh và Mộc Đạt. Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, chẳng qua là tranh cường hiếu chiến của người trẻ tuổi thôi. Hai người đều là truyền nhân của tộc Sơn Việt, phụ thân
Hồng Anh chính là trưởng lão chỉ đứng dưới Đại trưởng lão, còn phụ thân của Mộc Đạt lại là một tộc trưởng quan trọng trong tộc. Phụ thân hắn sức khỏe yếu, hôm đó không tham gia hoạt động hiến tế, Mộc Đạt thay ông ta toàn quyền.
Tộc Sơn Việt luôn lấy sức mạnh làm danh tiếng, hai người nếu tuổi xấp xỉ nhau, địa vị không hơn kém, lại đều muốn thể hiện năng lực, tất nhiên có nhiều lúc muốn phân cao thấp. Vốn loại đánh giá này bình thường chẳng qua là một phương thức đều được mọi người cho phép, không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng lúc trước quyết định rời núi tổ chức quân đội liên thủ cùng Tổ Lang, Mộc Đạt luận võ thua dưới tay Hồng Anh, khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt. Là một người trẻ tuổi lại có khát vọng, Mộc Đạt đương nhiên không cam lòng thất bại như vậy, cũng không cam lòng để tuổi thanh xuân mai một trong cổ động, mặc dù bình thường không gây tai vạ gì lớn với Hồng Anh, nhưng minh tranh ám đấu không thể thiếu. Nếu như không phải Hứa Quần dùng huyết tế giải quyết nguy cơ lần này, thật không biết hai người lấy ta làm con cờ gây ra chuyện gì nữa.
Chuyện này cũng khó nói tốt hay xấu, nhưng mà, nếu ta muốn lợi dụng tộc Sơn Việt đối kháng với Giang Đông, sẽ không thể để bọn họ xảy ra nội chiến. Cân nhắc hai ngày, ta trịnh trọng bảo Hứa Quần mời ba vị trưởng lão, phụ thân Mộc Đạt, Hồng Anh cùng Mộc Đạt tới chỗ ta ở. Dưới ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, ta đem chuyện Liêm Pha cùng Lạn Tương Như thời chiến quốc kể lại một lần, sau đó nhìn Mộc Đạt cùng Hồng Anh nói: “Ta biết hai vị đều là dũng sĩ tài giỏi của tộc Sơn Việt, quan hệ của các người vốn phải giống như huynh đệ ruột thịt đoàn kết, mới khiến tộc Sơn
Việt có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng các người hiện tại giống như cừu nhân, đương nhiên chuyện ta nói tuy hơi khác, nhưng không phải nói quá lời.”
Ba vị trưởng lão cùng Mộc tộc trưởng đều gật đầu, hai đương sự lại không nói một lời, rõ ràng còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ta lại tiếp tục tận tình khuyên giải: “Các người nghĩ lại xem,
Triệu quốc sau khi Lạn Tương Như chết, thừa tướng mới liền gạt bỏ Liêm
Pha, cuối cùng, bức một vị tướng đầy công lao rời đi, tạo ra cuộc chiến
Trường Bình, gây ra thảm kịch bốn mươi vạn quân bị Tần quân chôn sống, nước mất nhà tan. Cho nên, người một nhà không thể để xảy ra mâu thuẫn được.”
Hồng Anh liếc nhìn Mộc Đạt một cái, mặc dù không nói gì, ý tứ trong mắt kia ta cũng hiểu được, chính là: ngươi dám sao? Mộc Đạt cũng không yếu thế, hừ lạnh một tiếng đáp lễ. Ta thật sự dở khóc dở cười, khẽ dựa người xuống giường nói: “Hai người các vị còn tiếp tục mâu thuẫn, ta thấy không cần quân Đông Ngô tiến đến, chính các người tự khiến mình toi đời. Các người không nghe khuyên, ta cũng không muốn nói thêm.”
Hai người đều có chút xấu hổ, Đại trưởng lão còn chưa nói gì, Hồng trưởng lão đã tức giận muốn vung tay đánh Hồng Anh: “Ngươi còn không học tập. Triệu công tử thiên tân vạn khổ vì chúng ta tới đây, thiếu chút nữa vì hiểu lầm xảy ra chuyện. Đã có ý tốt khuyên giải, ngươi còn làm bộ như vậy.”
Mộc tộc trưởng cũng khẽ run run đứng dậy: “Mộc Đạt, quỳ xuống cho ta. Tên súc sinh này, thiếu chút hại chết Triệu công tử không nói, bây giờ còn ngoan cố như vậy. Luận võ là so bản lĩnh, bản thân ngươi không có bản lĩnh thua rồi, còn ngang ngược như vậy.”
Bọn họ nói khiến ta sửng sốt, trong cách nói của họ sao lại cung kính với ta như vậy? Lúc này ta còn chưa biết hành vi đánh ngất Hứa Quần của mình đã truyền ra, khiến dân chúng Sơn Việt coi Hứa Quần như chiến thần ơn trên ban xuống đối với ta vừa bội phục vừa cảm kích. Đừng nói Hồng
Anh kia sớm vì quan hệ với Hứa Quần, đã coi ta như huynh đệ, Mộc Đạt bọn họ thông qua chuyện này, cũng hoàn toàn coi ta là người tốt.
Lúc này, ta còn chưa ý thức được sức ảnh hưởng của mình, mắt thấy Mộc tộc trưởng thân thể yếu ớt đứng đó mắng Mộc Đạt, vội đứng dậy bước qua: “Tộc trưởng, ngài đừng tức giận, Mộc Đạt huynh đệ cũng không làm sai cái gì. Ta tự tiện xông vào thánh địa, lại giết chết linh xà, phạm sai lầm trước, không thể trách cứ Mộc Đạt huynh đệ, hắn chẳng qua là theo gia quy mà đề xuất ý kiến của mình thôi. Hồng Anh, ngài còn không đỡ tộc trưởng ngồi xuống.”
Hồng Anh sửng sốt một chút, rồi vội chạy tới đỡ tộc trưởng. Mộc Đạt lúc này cũng nhanh chóng đỡ lấy phụ thân. Hai người đụng tay một chỗ, ngây người trong khoảnh khắc rồi cùng nhau đỡ Mộc tộc trưởng về chỗ ngồi. Chi tiết này lọt vào mắt ta, lại cười, hai người không phải không biết lỗi của mình, nhưng người trẻ tuổi mặt mũi khó bỏ thôi.
Nghĩ tới đây, ta từ từ nói: “Hai huynh đệ các người đều là tinh anh trong tộc, ta nói những lời này không phải có gì thâm ảo, các người cẩn thận nghĩ lại xem ta nói đúng không. Để ta bắt mạch cho tộc trưởng.”
Không để ý hai người nữa, ta bắt mạch cho Mộc tộc trưởng. Rất nhanh, lông mày ta nhíu chặt, bệnh của Mộc tộc trưởng nghiêm trọng hơn nhiều, gan đã bị tổn thương quá lớn, dạ dày đã mất cân bằng từ lâu, hàn khí công tâm, bệnh không thể trị nữa. Xem ra, tuổi thọ ông ấy chỉ được vài năm nữa, lúc này trở đi cũng không thể làm việc quá vất vả. Trong tình hình này, tác dụng của Mộc Đạt e rằng phải đánh giá lại.
Ta đang suy nghĩ, người bên cạnh bao gồm cả Hồng Anh đều đang khẩn trương nhìn ta, lo lắng của bọn họ toàn bộ lộ ra mặt. Nhẹ nhàng buông tay Mộc tộc trưởng, ta mỉm cười: “Các người đừng lo lắng quá mức. Tộc trưởng chẳng qua là làm việc vất vả quá độ, thân thể có chút suy yếu, ta viết đơn thuốc, đúng thời gian dùng, sẽ khá hơn nhiều. Chẳng qua, Mộc
Đạt huynh đệ, ngài sau này nên để ý công việc nhiều hơn, đừng để lão nhân gia phải suy nghĩ hao tâm tổn trí.”
Nghe ta nói vậy, Mộc Đạt cúi đầu: “Thật xin lỗi, Triệu công tử. Lần này là ta hơi quá đáng. Ngài không những không trách tội, lại khám bệnh cho phụ thân, phần ân tình này thật sự là… Mộc Đạt là tiểu nhân, ngài đại nhân đừng trách tiểu nhân được không?”
Thấy hắn cúi đầu nhận sai, ta nở nụ cười: “Mộc Đạt huynh đệ đừng nói vậy. Triệu Như dù sao cũng là đại phu, trách nhiệm của đại phu chính là khám bệnh, cho nên ngài căn bản không cần cảm tạ ta. Nhân thể, Mộc Đạt huynh đệ, ta có lời muốn khuyên ngài. Mộc tộc trưởng sức khỏe không tốt, ngài nên phân ưu cho ông ấy, đừng khiến ông ấy thêm phiền. Lúc này, tộc Sơn Việt tình thế không lạc quan, có lẽ ngài không biết, Hồng Anh huynh đệ bên ngoài dẫn quân tác chiến rất khổ cực. Ngài nghĩ lại xem, bọn họ đẫm máu chiến đấu hăng hái là vì cái gì? Còn không phải vì cuộc sống tốt đẹp của tộc Sơn Việt sao? Bọn họ khổ cực như vậy, trong lòng hy vọng chẳng qua là người trong tộc ủng hộ, được các ngài giúp đỡ. Nếu không, muốn tìm vinh hoa phú quý, bọn họ đầu hàng Tôn gia là xong. Tôi tin rằng, với bản lĩnh của Hồng Anh huynh đệ, về dưới trướng Tôn Bá Phù làm
Đại tướng quân tuyệt đối không thành vấn đề. Kiến Nghiệp phồn hoa, Đại tướng quân vinh quang, không hấp dẫn sao? Nhưng Hồng Anh huynh đệ lại lựa chọn tộc nhân, lựa chọn vì tộc nhân dâng lên nhiệt huyết. Ngài nghĩ lại đi, mâu thuẫn với hắn, có phải ngài hơi quá đáng không?”
Mọi người đều yên lặng gật đầu, Mộc Đạt mặt đỏ lên, mấy máy môi lại không nói ra lời. Trong mắt Hồng Anh lại đẫm nước, ánh mắt nhìn ta ngập tràn cảm kích.
Ta hiểu lòng hắn, bước qua nhẹ vỗ vai hắn: “Hồng Anh huynh đệ, ta biết trong lòng ngài có chút ủy khuất, cảm giác mình vì tộc nhân ở bên ngoài cực khổ mệt nhọc, Mộc Đạt huynh đệ lại không ủng hộ, còn muốn đấu với ngài. Đúng, về điểm này, Mộc Đạt huynh đệ có mấy chuyện không đúng, nhưng mà, ngài cũng thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem. Mộc Đạt huynh đệ cùng ngài lớn lên từ nhỏ, võ nghệ của các người cũng hơn kém không nhiều, nhưng ngài có thể mang binh đi đánh giặc, được tộc nhân tôn kính, còn hắn chỉ có thể ở lại căn nhà nhỏ bé này, giúp phụ thân xử lý mấy chuyện rườm rà trong tộc, trong lòng hắn không cảm thấy khó khăn sao. Còn nữa, ngài ở ngoài đúng là khổ cực, thời khắc mạo hiểm có thể mất đi sinh mệnh, đánh trận khắp nơi. Còn Mộc Đạt huynh đệ ở trong này hưởng phúc sao? Đến ta cũng biết, hai năm qua, Mộc tộc trưởng vì nguyên nhân sức khỏe, rất nhiều chuyện đều giao cho Mộc Đạt huynh đệ xử lý, khổ cực của hắn chẳng lẽ ngài không biết? Hắn phải lo an ủi tướng sĩ xuất chinh, còn hao hết tâm tư làm yên lòng gia quyến tử sĩ, lại phải xử lý cẩn thận các công việc trong tộc. Mỗi lần các người xuất chinh, hắn đều phải vì các người chuẩn bị lương thực, dược phẩm, vũ khí; mỗi lần các người chinh chiến trở về, đều có đồ ăn ngon, giường ngủ thư thái chờ các người sử dụng. Những thứ này chẳng lẽ ngài cũng nhìn không thấy?”
Hồng Anh cúi thấp đầu. Nhìn hai người đều một bộ dáng biết sai, ta cười kéo tay hai người, đặt cùng một chỗ: “Là hảo huynh đệ, mới có thể đỡ đần, quan tâm lẫn nhau. Các người một ở trong, một ở ngoài, đó mới là phúc khí của tộc Sơn Việt. Ta nghĩ, tất cả dân chúng Sơn Việt đều trông mong hai người lấy tình cảm huynh đệ ruột thịt mà bày ra cho họ thấy.
Hy vọng các người đừng cô phụ kỳ vọng của bọn họ, được không?”
Trong lúc mọi người chăm chú nhìn chúng ta, hai người nắm chặt tay, lần đầu tiên thân thiết ôm lấy nhau. Lúc này ta cũng bị hai người cảm động, còn chưa ý thức được những lời ta nói hôm nay với bọn họ, sau này mang đến cho ta bao nhiêu mừng rỡ.
Giải quyết mâu thuẫn nội bộ Sơn Việt, ta đặt toàn bộ tinh lực vào việc phân tích thất bại của đám người Hứa Quần trong năm qua. Phân tích qua nhiều lần, cẩn thận suy nghĩ, ta kết luận Sơn Việt có nội gián. Lúc ta đem ý nghĩ này nói cho bọn họ biết, mỗi người đều phản ứng rất kịch liệt. Hồng Anh cùng Mộc Đạt lần này nhất trí một cách thần kỳ, đều kiên quyết tỏ ra không có khả năng xảy ra chuyện này; còn Hứa Quần tuyệt đối theo ta, hắn tất nhiên hiểu rõ ta sẽ không nói ra chuyện gì không chắc chắn; Tổ Lang không nói một lời.
Đối với phản ứng của Hồng Anh cùng Mộc Đạt, ta đã chuẩn bị tâm lý, dù sao không ai muốn tin người của mình có vấn đề. Ta kiễn nhẫn phân tích tình huống cho bọn họ: “Tâm trạng của các người ta hiểu được, nhưng mà không tuyệt đối nắm chắc, ta cũng không thuận miệng nói bậy. Hồng soái, ngài cẩn thận nghĩ lại đi, các người vốn mỗi lần hành động đều thành công, nhưng năm nay lần nào hành động cũng thất bại. Theo các người nói, mỗi lần hành động đều bị quân Giang Đông phát hiện ra, bọn họ giống như cao dán vậy, các người đi đâu, bọn họ theo đó, hơn nữa luôn cắt đứt mọi liên hệ của các người. Nếu như không ỷ vào việc các người quen thuộc địa hình, chỉ sợ sớm đã rơi vào tay người Giang Đông rồi. Điều này cho thấy, Trình Phổ đối với hành động, thói quen của các người vô cùng hiểu rõ, nhưng chưa hoàn toàn biết hết, nếu không, nơi này đã không còn là thánh địa của các người nữa.”
Nghe ta nói vậy, Mộc Đạt nhìn Hồng Anh hỏi thăm: “Hồng Anh, năm nay chúng ta liên hệ đúng là rất khó khăn. Vừa lần hành động trước của ngươi, ta phái người chở lương thảo tới bị cướp một lần, toàn đội tống lương gần như chết hết. Ngươi cũng biết, bọn họ đều lấy danh nghĩa thương đội, mang lương rời núi, sau đó ở một nơi bí mật tập kết, chuyển cho các ngươi. Ta vốn dĩ cũng không nghĩ gì, cho là bọn họ vận khí không tốt, Triệu công tử nói như thế, ta cũng thấy có chút vấn đề.”
Hứa Quần cũng nói theo: “Không sai, kế hoạch hành động lần này vốn là bất ngờ tấn công doanh trại ở Hội Kê, cũng vì không liên hệ được với trong nhà, lại không có lương thảo, mới đột nhiên đổi thành cướp quân lương ở Hội Kê. Ai ngờ, Ngô quân sớm đã có chuẩn bị, Hồng soái thiếu chút nữa đã rơi vào cạm bẫy. May mà chúng ta lùi lại nhanh, rút vào Nam
Sơn, bảo vệ phần lớn các huynh đệ.”
Ta vẫn là lần đầu tiên nghe bọn họ nói tới thất bại lần này, Hứa Quần nói đơn giản, nhưng ta nghe ra một thân mồ hôi lạnh: “Trời ạ, hay cho liên hoàn kế. Trước tiên cắt đứt liên hệ của các người với tộc Sơn Việt, sau đó cướp lương thảo, rồi dùng kế dụ các người đoạt lương, sắp xếp mai phục, vây khốn đại quân. Lần này, các người chạy thoát, toàn bộ dựa vào thông đạo bí mật kia, nếu không…”
Hồng Anh cảm kích nhìn thoáng qua Hứa Quần: “Nếu không phải là Hứa quân sư, ta đã rơi vào phai phục của Ngô quân rồi. Là hắn phát hiện tình hình bất thường, quyết đoán kéo ngựa của ta quay đầu. Chậm thêm một chút…”
Suy nghĩ của ta không đặt ở chỗ Hứa Quần làm sao phát giác ra nguy hiểm, mà đang quấn quanh phân tích vừa rồi: “Các người nghĩ lại xem, vấn đề không phải là mưu kế bày ra bao nhiêu xảo diệu, mà là chỗ tập hợp lương thảo của các người làm sao bại lộ? Ngô quân làm sao biết các người thiếu lương thực đến mức phải đi đoạt lương? Mà tại sao các người không nghĩ đến việc tấn công thành Hội Kê mà lại đi đoạt lương? Chiếm được thành Hội Kê, không phải cũng lấy được lương thực sao?”
Hứa Quần giải thích: “Lúc ấy, chúng tôi phái ra mấy đợt trinh thám, cũng không liên hệ được với đội vận lương trong tộc, mắt thấy lương thảo sắp dùng hết, cũng không liên hệ được với ai, sao biết được tình hình trong thành Hội Kê. Vừa vặn lại có được tin tức phía Nam thành Hội Kê có một điểm trữ lương của Ngô quân, cho nên Tổ soái liền đề nghị đi cướp số lương thảo này. Lúc ấy tôi cũng nghĩ, chiếm được chỗ lương thảo này rồi, cũng có thể ngăn được tốc độ tiến binh của Ngô quân, cho nên chúng tôi mới đi.”
Vừa vặn nhận được? Xem ra, mưu sĩ sau lưng Trình Phổ này rất lợi hại, kế trong kế, khiến đám người Hứa Quần tự động chui vào lưới. Xem ra, ta phải động não xem người này làm sao biết được tình hình. Nghĩ tới đây, ta vỗ bàn nói: “Thật là lợi hại. Hồng Anh, Mộc Đạt, chuyện gian tế, các ngài tra xét đi; về mưu sĩ sau lưng Trình Phổ, để ta điều tra. Chưa hiểu rõ được tình thế lúc này, các người đừng hành động gì nữa, bảo tồn thực lực mới là quan trọng. Đại quân Ngô không thể bất động trông chừng ngọn núi kia mãi, nếu không, đến lương thảo cũng thành vấn đề.”
Lúc này, Tổ Lang vẫn không nói lời nào mới mở miệng: “Các người cứ ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian đi, ta không muốn chết dí ở đây. Mấy ngày nữa ta sẽ đi.”
Ta nhướng mày, Hứa Quần giật mình: “Tổ soái, ngươi muốn đi đâu?”
Tổ Lang có chút rầu rĩ không vui nói: “Chúng ta tới đây đã lâu, các huynh đệ thất lạc nếu thời gian dài không có được tin tức của ta, sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn. Ta nghĩ nên về quận Bá Dương trước, âm thầm triệu tập mọi người rồi hãy nói.”
Hồng Anh nhướng mày nói: “Tổ soái, vừa rồi Triệu công tử đã nói, lúc này ra ngoài rất nguy hiểm. Ta biết tâm trạng của ngươi, các huynh đệ đó đều là con dân Sơn Việt, ta cũng không muốn thấy bọn họ xảy ra sự cố, nhưng mà, ta càng không muốn ngươi có chuyện.”
Tổ Lang không nói lời nào, ta nghĩ một chút rồi cũng khuyên: “Tổ soái, ngài muốn rời núi cũng phải, nhưng mà Bá Dương quá gần Đan Dương, cũng là khu trung tâm của Đông Ngô, bọn họ tuyệt đối không cho phép ở nơi này xuất hiện một đội quân phản kháng. Theo ta biết, Tổ soái mấy năm trước từng liên hệ với các thế lực ở Giang Bắc, từ đó về sau, Bá Dương, Đan Dương đều luôn đề phòng tình huống đó xuất hiện. Với lại, Tôn Bá
Phù lần này nhất định có thể diệt được Lưu Khánh, nếu lúc này Tổ soái trở về, hắn nhất định sẽ tới thu thập các người. Tổ soái, nếu ngài tin ta, ở đây đừng về, bảo mấy thủ hạ của ngài âm thầm kéo người tới, mới là kế lâu dài.”
Tổ Lang lắc đầu: “Cho dù nguy hiểm, ta cũng phải đi. Cố hương khó rời, không có ta đích thân triệu tập, không có mấy người muốn tới đây đâu. Ta biết các người đều là tốt với ta, nhưng ta đã quyết định rồi, các người đừng khuyên nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, chúng ta đều không khuyên nữa, Hứa Quần nghĩ một hồi rồi nói: “Tổ soái, ta với ngươi cùng đi. Có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Tổ soái nhìn hắn lắc đầu cười: “Thôi đừng, thân thể ngươi còn phải nghỉ ngơi điều dưỡng thêm. Lại nói, Hồng Anh huynh đệ không thể vắng mặt ở đây, ngươi ở lại đi! Sau này hai bên chúng ta cùng phối hợp hô ứng, có lẽ sẽ khiến Tôn Sách nhức đầu.” Nói rồi, hắn liếc nhìn ta một cái.
Ta cũng chỉ biết thở dài: “Tâm tư Tổ soái, ta hiểu. Hựu Việt, ngươi ở lại đây đi! Tổ soái nói cũng đúng, các người sau này phải tăng cường hợp tác, ủng hộ lẫn nhau. Tổ soái, ta cũng nhắc nhở ngài, ngài trở về Bá Dương cũng được, ở đó núi non sông hồ trùng điệp, dễ giữ bí mật. Đánh được thì đánh, đánh không lại thì trốn đi, Tôn Bá Phù cũng không làm gì được ngài đâu. Ngàn vạn lần đừng tới Đan Dương, nới đó không phải địa bàn của ngài.”
Đợi ta còn lại một mình với Hứa Quần, ta mới thở dài: “Hựu Việt, Tổ
Lang mấy năm nay nhất định không được như ý! Bảo hắn hạ mình dưới trướng Hồng Anh, thuộc hạ lại ít, ngươi dần dần trở thành nhân sĩ trọng yếu của quân Sơn Việt, uy vọng trong quân so với hắn còn cao hơn. Hắn không muốn sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, để hắn đi cũng tốt. Với lại, trong một đội quân có hai thống soái, cũng không phải chuyện tốt.”
Hứa Quần cũng gật đầu: “Tôi hiểu. Tổ soái vẫn muốn về Đan Dương, rất nhiều lần hành động mạo hiểm đều do hắn đề xuất. Hồng Anh mặc dù có chút tôn trọng hắn, nhưng vài lần thất bại, đối với hắn cũng có chút oán hận. Nhưng mà, Tổ soái đối với tôi rất tốt, tôi thật sự không đành lòng nhìn hắn đi.”
“Cũng chẳng còn cách nào. Trách nhiệm của ngươi là đoàn kết Sơn Việt, quấy rối Đông Ngô. Tổ soái nếu muốn làm một mình, đối với chúng ta cũng không phải chuyện xấu. Hựu Việt, có thể giúp thì giúp, nhưng đừng quên trách nhiệm của ngươi ở đây, hiểu chứ?”
Hứa Quần nghiêm túc gật đầu. Ta an ủi hắn: “Đương nhiên, ta sẽ không ngồi yên nhìn Tổ soái gặp chuyện mà không để ý, có thể giúp ta sẽ giúp.
Bất luận công tư, đây vẫn là điều chúng ta phải làm.”
Ba ngày sau, Tổ Lang thật sự mang theo mấy trăm thủ hạ rời khỏi nơi này đi Bá Dương. Đáng tiếc, hắn tâm cao không nghe ta khuyên bảo, không chỉ về Đan Dương, còn ở Đan Dương phóng hỏa. Kết quả ta nói trúng rồi,
Tôn Sách trong cơn giận dữ, đích thân xuất mã, ở Đan Dương huy động đội quân hùng hậu, đại bại Tổ Lang tại ngoại ô Đan Dương. Hắn chạy trốn tới quận Tân Đô, rồi bị thổ hào ở Nhạc Bình bán đứng, một nhà chết thảm dưới tay Ngô quân. Đây là chuyện sau này mới nói.
Chính sự làm đã xong, ta cũng không quên làm việc riêng của mình. Ta là thương nhân, hơn nữa là thương nhân dược liệu, chỗ tộc Sơn Việt ở, nhiều nhất chính là thứ này, mua bán thật quá tiện! Còn chưa nói, đến khoáng sản buôn lậu cũng dễ dàng. Cho nên, ta chỉ nói chuyện giản lược với Mộc Đạt, chúng ta đã đạt được giao dịch. Thương đội của ta trực tiếp từ chỗ tộc Sơn Việt lấy dược liệu và quặng sắt, dùng thuốc đã pha chế, muối cùng lương thực để trao đổi, còn có thêm đồ dùng sinh hoạt. Đương nhiên, thương đội của ta cũng là lực lượng liên lạc trọng yếu giữa ta và Sơn Việt. Quan trọng là, có giao dịch này, thương đội của ta ra vào địa bàn Sơn Việt, ở chỗ Tôn Sách ta cũng tiện giải thích, không phải sao?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
27 chương
265 chương
26 chương
119 chương
398 chương
115 chương
76 chương