Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Chương 168 : Gia quy
Đi theo người áp giải, không tới nửa canh giờ đã tới một hang động được rào trúc che lấp. Vào trong động, mới phát hiện bên trong rất quanh co, rất nhiều hang động gấp khúc giao nhau, tất nhiên là nơi ở do thiên nhiên tạo ra, hơn nữa, có thể chứa không ít người. Liên tưởng tới nơi hiến tế bên ngoài, xem ra đây là nơi cư trú bí mật của những yếu nhân trong tộc Sơn Việt.
Quanh co vòng vèo khiến ta váng cả đầu, mới tới một hang động sáng rực ánh nến. Trong động ngồi không ít người, người Sơn Việt hành động quả nhiên nhanh chóng. Trên đài cao có ba người đang ngồi, đều mặc áo bào trắng, người ở giữa tuổi rất lớn, địa vị thoạt nhìn cũng rất cao.
Ngồi bên dưới bọn họ, phân hai bên khoảng bốn mươi người, theo quần áo họ mặc có thể thấy được thứ bậc sâm nghiêm, hẳn là đầu lĩnh các bộ tộc
Sơn Việt hoặc những người có tiếng nói trong tộc. Bởi vì căn cứ theo tin tình báo của chúng ta, Tổ Lang cũng không phải đầu lĩnh hay nhân sĩ cấp cao của tộc Sơn Việt, nhưng hắn cũng ngồi ở đoạn giữa phía bên phải.
Nhìn một vòng những người trong động, ta giật mình thấy Hứa Quần, hắn ngồi bên phải ngay sau chỗ ngồi trên cao. Không ngờ Hứa Quần có địa vị cao như vậy trong tộc Sơn Việt. Lúc này, hắn thấy ta bị mang vào, không tin nổi mở to mắt nhìn.
Ta cũng không ngờ lại gặp Hứa Quần trong tình huống này. Nhìn ánh mắt giật mình của hắn, ta bịt chặt miệng, khe khẽ lắc đầu ngăn hắn tri hô.
Không phải ta không muốn liên hệ với hắn, lẽ ra trong tình huống trước mắt, ta cùng hắn có quen biết sẽ giúp ta nhiều hơn. Nhưng mà, hiện tại còn chưa nắm rõ tình hình trước mắt, ta muốn suy nghĩ cẩn thận trước đã.
Người trong động, nhìn thấy ta phản ứng khác nhau, có người thương hại ta, có kẻ lại nổi giận đùng đùng giống như ta làm ra chuyện thương thiên hại địa, lại có người thờ ơ như không quan hệ. Ba lão giả ngồi trên đài cao cau mày, chăm chú nhìn ta.
Ngươi giải ta tiến vào đẩy mạnh một cái: “Quỳ xuống, nghe trưởng lão xử trí.”
Ta nhìn ba vị lão giả, cũng không có gì rụt rè mất tự nhiên, rất thoải mái quỳ xuống. Bọn họ là Trưởng lão tộc Sơn Việt, chưa nói ta muốn có được sự tin tưởng và tha thứ của họ, người lớn tuổi như thế, ta có quỳ cũng chẳng sao. Thấy ta kính cẩn nghe theo, ba vị trên mặt đều có chút không đành lòng, mà người bên cạnh liền có thần sắc xem thường, bọn họ đại khái cho rằng ta sợ chết!
Không đợi ba vị trưởng lão nói chuyện, một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh họ đã mở miệng: “A, đây chính là kẻ tự tiện xông vào thánh địa, giết chết linh xà sao? Tuôi không lớn, trông lại yếu ớt, đâu có ác độc như các ngươi nói. Nghe này, tiểu tử ngươi…”
Lão giả bên tay trái không vui ngắt lời hắn: “Hồng Anh, đại trưởng lão còn chưa hỏi, ngươi nói cái gì?”
Hắn chính là Hồng Anh? Sơn Việt quân chủ soái lại trẻ tuổi như vậy.
Ta không ngăn được nhìn hắn một cái. Hồng Anh cũng không để ý lão giả trách mắng, lại cười với ta một cái. Có điều không nói gì thêm.
Người ở giữa kia đại khái chính là Đại trưởng lão, cao thấp đánh giá ta một lúc mới mở miệng: “Ngoại nhân kia, trời xanh công bằng, thần linh nhân từ, trước khi xử trí ngươi, cho ngươi được biện giải. Vì sao tới thánh địa của chúng ta? Vì sao giết chết linh xà của chúng ta?”
Ta cung kính dập đầu một cái mới nói: “Trưởng lão tôn kính, tiểu tử từ phương bắc, đến đây vì muốn thu thập dược liệu quý giá và tìm kiếm một vị cố nhân, đối với ngài cùng tộc nhân của ngài không có nửa điểm ác ý. Tôi lạc đường trong núi lớn, đi rất nhiều ngày, hôm nay trong lúc vô ý xông vào thánh địa quý tộc. Chuyện giết chết linh xà, là lỗi của tiểu tử, nhưng tiểu tử cũng vì không biết đó là thần vật của quý tộc, thứ hai, linh xà tấn công tiểu tử trước. Tiểu tử trong lúc kinh hoàng, đã giết chết linh xà, đều vì giữ mạng, tuyệt đối không có ý vũ nhục thần linh của quý tộc. Xin các trưởng lão niệm tình tiểu tử vô tâm phạm sai lầm mà tha thứ một lần.”
Thái độ kính cẩn nghe lời cùng ngữ khí thành khẩn hiển nhiên khiến ba vị lão giả rất vừa lòng, bọn họ đều ừ một tiếng, không truy vấn thêm nữa. Hồng Anh kia lại có chút hứng thú hỏi ta: “Vậy theo ngươi nói, nếu ngươi biết linh xà là thần vật của tộc, sẽ không thương tổn nó sao? Vậy chẳng phải ngươi chết oan trong miệng linh xà?”
Ta chớp mắt, ăn ngay nói thật: “Xin lỗi, tiểu tử dù biết tầm quan trọng của linh xà, trong tình huống bảo mệnh, sợ rằng vẫn phải đắc tội.
Về những chuyện khác, chỉ sợ không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.”
Ta thành thật thẳng thắn, khiến mọi người đều sửng sốt, một lát sau, trưởng giả bên tay phải thở dài: “Ngươi cũng tính là thành thật. Đáng tiếc…”
Đại trưởng lão nhìn hai vị trưởng lão hai bên, ba người chụm đầu nói vài câu, chắc trao đổi ý kiến. Sau đó, Đại trưởng lão nói: “Ngoại nhân kia, trời cao có đức hiếu sinh, niệm tình ngươi vô tâm phạm sai lầm, chúng ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.”
Ta mừng rỡ, vội vàng dập đầu: “Đa tạ Đại trưởng lão lưu lại tính mạng cho tiểu tử.”
Ta còn chưa kịp nói ra vài câu vỗ mông ngựa, người ngồi thứ bai bên trái hừ lạnh một tiếng: “Đại trưởng lão, người này tự tiện xông vào thánh địa, giết linh xà, há có thể dễ dàng buông tha như vậy? Hành vi này đối với thần linh là bất kính, nếu chúng ta coi nhẹ bỏ qua, lỡ thần linh giáng tội, sẽ đem tai họa tới cho người trong tộc.”
Nhất thời, người bên dưới cũng có mấy kẻ phụ họa. Ta không nói gì, bình tĩnh yên lặng chờ trưởng lão lên tiếng. ba trưởng lão cũng không tức giận, vị bên tay trái lên tiếng hỏi: “Mộc Đạt, ý ngươi là…”
Người tên Mộc Đạt kia nhìn ta cười lạnh một tiếng nói: “Bất kể hắn lai lịch thế nào, có tâm hay không, hắn giết linh xà là đắc tội thần linh rồi. Lại nói, nếu hắn thật sự vô tội, linh xà sao lại tấn công hắn? Cho nên, hắn nhất định đã phạm tội nghiệt, phải gánh trách nhiệm. Tôi cầu Đại trưởng lão chiếu theo nội quy trong tộc xử phạt hắn.”
Ta cười khổ, đây chính là không nói lý lẽ, một con rắn có thể nhận biết người tốt người xấu sao? Nhìn hắn, ta giải thích: “Vị đại nhân này, tiểu tử thật sự là vô tâm mạo phạm thần linh của các người. Về phần linh xà tấn công tiểu nhân, chỉ sợ là vì tiểu nhân vô ý kinh động nó nghỉ ngơi, khiến nó tức giận thôi. Nhưng tiểu nhân thật không phải người xấu. Mong ngài vì trời xanh nhân từ ta cho ta lần này.”
Lúc này, Hồng Anh lại mở miệng nói chuyện: “Mộc Đạt huynh đệ nói cũng có chút đạo lý. Người này dù sao cũng đã mạo phạm thần linh, không thể tùy tiện buông tha. Theo ta thấy, cũng nên trừng phạt. Thế này đi, ta đề nghị để người này an táng linh xà cẩn thận, lại quỳ trước Tế đàn một ngày, khẩn cầu thần linh khoan dung. Đại trưởng lão, ngài cảm thấy xử phạt thế này được không?”
Như vậy căn bản không tính là trừng phạt, Hồng Anh rõ ràng có chút thiên vị ta. Tuy rằng ta không hiểu vì sao hắn làm như vậy, vẫn cảm kích nhìn hắn một cái. Ánh mắt Hồng Anh lại không đặt trên mình ta, mà mỉm cười nhìn Đại trưởng lão. Đại trưởng lão hiển nhiên có chút sủng Hồng
Anh, nhìn hắn trong mắt có nụ cười bất đắc dĩ. Ông ta khẽ quay đầu, hỏi hai trưởng lão: “Các vị thấy đề nghị của Hồng Anh thế nào?”
Hai vị trưởng lão đều không gật cũng không lắc, nhưng theo biểu tình, ta nhận ra bọn họ cũng không đồng ý đề nghị này, bởi vị trưởng lão bên tay trái còn hung hăng lườm Hồng Anh một cái. Hồng Anh không quan tâm tới ánh mắt uy hiếp của Trưởng lão, chỉ duỗi chân một cái, liếc nhìn Mộc Đạt.
Một Đạt bị hắn nhìn, thần tình không mấy vui vẻ, đứng lên nói:
“Trưởng lão, trong tộc có quy định, chưa được cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào Tế đàn, đừng nói là kinh động thần linh. Người này không chỉ tự tiện xông vào Tế đàn, còn giết linh xà, tội không thể thứ, theo gia quy, nhất định phải lấy máu hắn tế thần, mới khiến thần linh nguôi giận. Cho nên đề nghị của Hồng Anh huynh đệ, ta không đồng ý.”
Ta đã nhận ra Mộc Đạt này cùng Hồng Anh quan hệ không tốt, sợ là đối đầu nhau. Nhưng mà, các ngươi đánh nhau, sao lại lôi ta vào? Xem ra việc hôm nay thật không có khả năng bỏ qua được. Ta nên làm gì bây giờ?
Đại trưởng lão nhìn Hồng Anh, lại nhìn Mộc Đạt: “Vậy theo ý ngươi, nên xử trí ngoại nhân này thế nào?”
Mộc Đạt nghĩ một hồi rồi nói: “Theo gia quy, vốn có thể xử tử hắn đem hiến tế cho thần linh. Có điều, vì lòng nhân từ của thần linh, chỉ cần hắn để lại tay chân, trừng phạt hắn tự tiện xông vào thánh địa, giết chết linh xà, cũng có thể khiến thần linh khoan dung rồi.”
Cha mẹ ơi, thế này so với giết chết ta còn tàn nhẫn hơn. Xem ra Mộc
Đạt này thật không phải người tốt. Hắn vừa nói xong, không chỉ có Đại trưởng lão, đến nhiều người phía dưới cũng đều lắc đầu tỏ ra bất mãn, hiển nhiên, trừng phạt này quá sức tàn nhẫn. Cho nên, một lão giả ngồi phía sau ta đứng dậy nói: “Kính thưa trưởng lão, gia quy đúng là có hình phạt chặt bỏ cánh tay hoặc hai chân bất kinh với thần linh, nhưng đó là để dành cho những kẻ thật sự bất kính, miệt thị thần linh. Người này rõ ràng lỡ bước vào thánh địa, vì tự bảo vệ mình mới giết một tiểu linh xà. Tôi cho rằng trừng phạt như vậy quá nặng, xin trưởng lão nghĩ lại.”
Trong lòng ta vừa mắng Hồng Anh và Mộc Đạt mâu thuẫn khiến ta liên lụy, nghe lão giả này nói xong, ta thật sự cảm kích vạn phần. Lặng lẽ dùng khóe mắt nhìn lên, ba vị trưởng lão hiển nhiên cũng đồng ý với lời
ông ta nói, liên tiếp gật đầu. Mộc Đạt đối với lão giả này chẳng thèm nể mặt, hắn hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đã đắc tội thần linh. Theo gia quy xử lý mới hợp lẽ. Trừng phạt theo lời
Hồng huynh đệ, ta chưa từng thấy trong gia quy có nói.”
Hắn ngậm chặt gia quy không nhả, người ngoài cũng không thể nói gì hơn. Ta cũng biết rõ, lúc này là thời khắc mấu chốt, ta cũng không nói nửa câu. Lúc này, Hồng Anh cũng không nói câu nào, thần sắc rất đáng suy nghĩ, đáng tiếc ta quỳ gối không thể nhìn rõ. Nếu ta nhìn rõ, sẽ thấy trên mặt Hồng Anh lúc này hiện ra vẻ đắc ý cùng một tia khó hiểu.
Một lát sau, Đại trưởng lão chỉ vào một người đứng gần Mộc Đạt hỏi:
“Mộc Thanh, ngươi nói thử xem, trong gia quy còn có phương pháp trừng phạt nào không?” Câu hỏi này rõ ràng chỉ định người này tìm cách xử phạt nhẹ hơn. Ta cũng căng lỗ tai nghe hắn trả lời.
Mộc Thanh liếc nhìn ta một cái, đứng dậy dùng thần sắc bình thản nói: “Gia quy quy định, ngoại nhân tự tiện xông vào thánh địa, chỉ cần không mang ác ý, chỉ cần trọng thệ với thần linh, tuyệt đối không nói với ai vị trí của lãnh địa; nếu trong lòng mang ác ý, giết không tha. Trong gia quy còn nói, linh xà là sứ giả của thần, ai cũng phải tôn kính phụng dưỡng, không được thương tổn. Đối với người gây thương tổn tới linh xà, hỏi rõ nguyên do, có thể khoét mắt, chặt tay, bằm chân tùy mà dùng. Nếu là người ngoài, trong lúc vô ý tổn thương sứ giả, cũng có thể ở lại thánh địa phụng dưỡng thần linh ba mươi năm, lấy công chuộc tội.”
Ta nghe được liền hít một ngụm khí lạnh. Trời ạ, nhẹ nhất cũng khoét một mắt. Nếu thật vậy, còn không bằng ta xông ra ngoài! Nghĩ tới đây, ta ngẩng đầu nhìn ba trưởng lão, nếu bọn họ thật sự hạ lệnh, ta có nên bắt giữ một người, ra ngoài trước hãy nói không?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
27 chương
265 chương
26 chương
119 chương
398 chương
115 chương
76 chương