Loạn thế hồng nhan
Chương 6
Lý Tuyền mệt mỏi đứng lên, nàng chỉ cảm thấy mềm cả người, trước mắt đều là sao nhỏ quay xung quanh, thân mình không khỏi loạng choạng. Mấy người Tố Cẩm đứng bên nhìn thấy liền bước lên phía trước đến đỡ nàng.
Lý Tuyền nhắm mắt lại, đối với Thái giám trong cung đi theo hầu Cao Dương đến Lý phủ nhẹ giọng phân phó:
"Bệ hạ tối nay hẳn là nghỉ ngơi tại đây, các ngươi ở đây nhớ canh chừng chăm sóc người cho tốt đấy."
Vài cái thái giám cận thân vội vàng nhẹ giọng trả lời:
"Nô tài lĩnh mệnh!"
Sau khi an bài thỏa đáng xong, Lý Tuyền phải nhờ vào sự giúp đỡ của nha hoàn, chậm rãi đi ra nhà giữa.
"A Tuyền!"
Lý Tổ Nạp cùng Lý Sâm đồng thời tiến vài bước đi đến trước mặt của nàng lớn tiếng gọi nàng.
Lý Tuyền vội vàng đặt ngón tay trên môi ý bảo hai người nhỏ tiếng lại một chút, thanh âm nho nhỏ "Hư!" Một tiếng, sau đó hướng bọn họ phúc thân hành lễ,
"Phụ thân, nhị ca!"
Lý Tổ Nạp vội vàng vươn người về phía trước nâng nữ nhi đứng dậy, yêu thương nói:
"A Tuyền, bệ hạ hắn không làm khó dễ con chứ?"
Những lời này vào lúc Lý Tổ Nạp thật vất vả mới hỏi ra miệng được , toàn gia nam nhân, cuối cùng lại phải nhờ đến tiểu nữ nhi mới mười tuổi phải ra mặt, thật sự là làm cho hắn hổ thẹn cực kỳ.
Lý Tuyền lắc lắc đầu,
"Phụ thân, chúng ta đi ra ngoài, bệ hạ đã ngủ rồi, người phái người vào trong cung nói cho cô cô một tiếng, sáng mai mang theo mũ miện tới hầu hạ bệ hạ thượng triều."
"Ừ ta đã biết!"
Lý Tổ Nạp gật gật đầu, mang theo nhi tử cùng nữ nhi hướng sân viện của mình đi tới. Lý Sâm gặp muội muội lảo đà lão đảo, sắc mặt tái nhợt, không khỏi cảm thấy thương tiếc, hắn tiến lên ôm lấy nàng đứng lên,
"A Tuyền mệt mỏi rồi, để nhị ca đưa muội trở về!"
Lý Tuyền bị Lý Sâm mạnh mẽ ôm lên như vậy, vội vàng vòng hai tay lên ôm chặt lấy cổ của hắn, nàng thật sự rất mệt mỏi, không phải chỉ có thân thể mệt, mà tâm cũng mệt, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên nàng cảm thấy cạn kiệt tinh thần lực như vậy, làm cho nàng cảm giác phi thường không thoải mái. Nàng nghiêng đầu tựa vào trên vai huynh trưởng, nhẹ giọng nói:
"Đa tạ nhị ca !"
"Nhị ca mới là người phải nói cám ơn muội đó!"
Lý Sâm ôm lấy muội muội tốt của mình, quay đầu cùng Lý Tổ Nạp nói:
"Phụ thân, con đưa A Tuyền trở về đây!"
Lý Tổ Nạp gật gật đầu,
"Nhanh đi đi! Nhớ rõ kêu Thái y tới xem bệnh kê thuốc an thần cho A Tuyền đấy ."
Lý Tuyền nghe xong bất chấp chính mình còn đang đau đầu, nâng cái đầu nhỏ vội la lên:
"Phụ thân, con chỉ là hơi mệt chút thôi, không có chuyện gì đâu, không cần thỉnh Thái y , hơn nữa, con mới không cần uống thuốc!"
Lý Tổ Nạp khẽ vuốt mái tóc dài của nữ nhi, vẻ mặt từ ái nói:
"A Tuyền ngoan, con xem sắc mặt của con đã tái nhợt ra rồi, để cho Thái y nhìn xem, cũng làm cho vi phụ yên tâm hơn!"
Nói xong, liền ý bảo nhi tử mau dẫn nữ nhi trở về, hắn xoay người liền phân phó hạ nhân đi thỉnh Thái y.
Lý Tuyền khóc không ra nước mắt nhìn thân ảnh của phụ thân đứng một bên sai sử hạ nhân, cái miệng nhỏ nhắn không vui nhếc lên, sau đó vẫn còn không cam lòng cùng tức giận nhắm mắt lại , nàng biết tại đây loại vấn đề thì nàng cãi không lại phụ thân và huynh trưởng.
Lý Sâm ôm Lý Tuyền đi bộ trở về, bình tĩnh đi từng bước một hướng về viện của nàng, cúi đầu nhìn muội muội trong lòng đang dẩu cái miệng nhỏ của mình cố làm bộ tức giận, hắn buồn cười nói:
"A Tuyền, muội cũng sắp trưởng thành rồi, như thế nào còn sợ uống thuốc đến vậy!"
"Nhị ca!"
Lý Tuyền không thuận theo xoay xoay thân mình, nàng chính là lâu rồi cũng không có dùng qua dị năng, tinh thần lực có chút sử dụng quá độ, nhưng mà nàng không muốn uống thứ thuốc Đông y đắng chết người kia đâu! Nàng mới làm chuyện tốt mà, sao lại có thể hành hạ nàng như vậy!
Thời điểm hai người đi đến trung đình, vừa vặn trông thấy nương của Lý Sâm cùng Lý Tuyền hai người, thê tử kết tóc của Lý Tổ Nạp Thôi thị vội vàng mang theo nha hoàn vú già lại đây. Nàng vừa thấy Lý Sâm đang ôm lấy Lý Tuyền, liền thẳng hướng đi lên, hai vành mắt đỏ hồng ướt át, hai tay đem Lý Tuyền kiểm tra một lượt từ đầu cho đến chân, miệng vội vàng hỏi nàng:
"A Tuyền, con thấy thế nào rồi, có phải hay không đã xảy ra chuyện? Con cái đứa nhỏ này, phụ thân của con không cho các con đi ra ngoài, sao con không thành thành thật thật ở trong sân viện của mình, ai cho con đi ra ! Con mà xảy ra chuyện gì thì con bảo nương phải làm sao bây giờ!"
Mẫu thân của Lý Tuyền do quá mức lo lắng nên nói năng có điểm lộn xộn.
Lý Tuyền thân thủ vươn tới bắt lấy tay của mẫu thân còn đang chiếm tiện nghi của nàng mà lấy lòng cười cười nói:
"Mẫu thân, con không sao bất quá chân chính là có chút nhuyễn, nhị ca thấy vậy mới ôm con trở về đó!"
Lý Sâm cũng đi theo an ủi nói:
"Mẫu thân, A Tuyền không có việc gì, người không cần lo lắng, con sẽ đưa muội ấy trở về!"
"Con đã thỉnh Thái y cho A Tuyền chưa?"
Thôi thị đi theo bên cạnh con trai nắm chặt lấy tay của nữ nhi, một khắc cũng không nghĩ sẽ buông ra.
"Phụ thân đã phái người đi thỉnh rồi ạ!"
Khả năng lão thiên gia xem Lý Tuyền hôm nay vẫn là quá mức tiêu dao, mẫu tử ba người còn đi chưa được mấy bước, một cái thiếu niên mặc một chiếc ao sam sương sắc, đầu mang khăn vấn sải bước hướng về mấy người mà đi tới.
Thiếu niên tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt mấy người, Thôi thị khi thấy hắn đi tới liền phúc thân hành lễ,
"Thỉnh an điện hạ!"
Lý Sâm thấy thế ở trong lòng thở dài, khom người tính toán đem muội buông ra, thiếu niên mặc sương y bước nhanh tiến lên đỡ Lý Sâm, ánh mắt lo lắng dừng ở trên ngườ của Lý Tuyền, còn đang trong tuổi vỡ giọng nên giọng nói của hắn có chút khàn khàn,
"A Tuyền, muội làm sao vậy, chẳng lẽ phụ hoàng người..."
Nói tới đây, răng nanh trắng noãn của hắn gắt gao cắn môi dưới sau một hồi lâu mới nói tiếp:
"Phụ hoàng người đánh muội ư?"
Lý Tuyền đè tay lên trán, tự trấn an chính mình một chút sau đó mới đau đầu nhìn lại thiếu niên đang đứng đằng kia khi nhìn thấy nương của nàng vẫn còn đứng tại một bên hành lễ với hắn liền trước hướng về phía người tới ý bảo hắn mau lên một chút miễn lễ cho nương của nàng. Thiếu niên lúc này mới quay đầu nhìn lại Thôi thị, tùy tiện phất phất tay nói,
"Mợ người mau đứng lên con xin lỗi vừa rồi con chỉ mải để tâm đến A Tuyền mà quên mất người, người mau đứng lên đi!"
Sau đó đem lực chú ý lại lần nữa toàn hỏi tập trung ở trên người Lý Tuyền.
Cái loại thái độ tùy tiện này của hắn khiến Lý Tuyền nhìn thấy không khỏi sinh ra ý tưởng m bóp chết hắn, đó là nương của nàng đấy, nương của nàng a, liệu ngươi có thể đừng đứng một bên quan tâm đến khuê nữ của người ta, một bên khó xử thân sinh mẫu thân của người ta có được hay không? Này rốt cuộc trong đầu của nam nhân họ Cao không hiểu đều đang nghĩ cái gì vậy? Đôi khi Lý Tuyền thật muốn bóp cổ những người này rống lên với họ. Bất quá, vẫn nên để cho nương của nàng rời khỏi chỗ này trước thì tốt hơn, còn đừng ở chỗ này mẫu thân nàng có thể sẽ phải nhận hết khinh bỉ của người trước mặt mà nàng dĩ nhiên là không muốn thế rồi. Đương nhiên cũng là đề phòng người tới trước mặt tức giận nàng nhưng không làm gì được nàng sẽ giận cá chém thớt trút giận lên mẫu thân nàng vậy thì không tốt.
"Mẫu thân, điện hạ khó có thể đến một lần, người đi xem phòng bếp có cái gì ăn ngon , chờ điện hạ trở về đem cho hoàng hậu nương nương nếm thử."
Lý Tuyền vừa nói vừa cùng mẫu thân của nàng nháy mắt vài cái.
Lý Sâm nghe xong lời nói của muội muội nhà mình, khóe miệng không chịu khống chế mà có rút lại. Muội muội hắn thật là biết trợn mắt nói dối mà, khó được đến một lần, cũng không phải là khó được đến một lần, tiểu tử này hận không thể một ngày đến nhà bọn họ tám lần, còn gọi khó được đến một lần.
Thôi thị nhìn xem nữ nhi của mình, nàng cũng biết chính mình ở trong này cũng vô dụng không thể giúp đỡ được gì có khi còn gây trở ngại cho khuê nữ của nàng vì thế nàng đành phải khẽ gật đầu, lại hướng người tới kia phúc phúc thân,
"Điện hạ, thiếp thân xin cáo lui trước!"
Lúc này người tới rất nhanh phản ứng lại, tùy ý phất phất tay,
"Mợ cứ tự nhiên."
Lý Tuyền nhịn lại nhẫn mới không trực tiếp không vươn tay ra đánh tên tiểu tử kia một chút, ngươi cuồng vọng cái gì, ở trong nhà của ta đối với mẫu thân của ta hống hách cái gì!
Có thể ở Lý phủ như vậy kiêu ngạo tiểu tử kia không phải người ngoài mà là con trai thứ hai của Cao Dương hoàng đế mới vừa rồi nổi điên đánh, cũng là con trai thứ hai của hoàng hậu Lý Tổ Nga, thụ phong tước hiệu Thái Nguyên vương nhị hoàng tử Cao Thiệu Đức, cũng chính là biểu ca của Lý Tuyền.
Cao Thiệu Đức năm nay mới mười ba tuổi, thế nhưng đã bắt đầu lộ ra gương mặt soái ca tiêu chuẩn của nam nhân Cao gia, nhất là ánh mắt u ám thâm thúy, vào thời điểm nào đó sẽ khiến cho người ta cảm thấy gian tà sinh ra cảm giác xấu xa.
Nay đôi mắt tối đen u ám kia đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, khuôn mặt tuấn tú cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoàn toàn thân thiết. Cao Thiệu Đức thấy Lý Tuyền hơn nữa ngày cũng chưa để ý đến hắn, thân thủ sốt ruột liền từ trong tay Lý Sâm đoạt lấy nàng,
"Biểu ca, ta mang A Tuyền trở về phòng!"
Nói xong, liền ôm người liền hướng tiểu viện của nàng mà đi.
Lý Sâm nhất thời không kịp phòng bị liền bị người đoạt muội muội đi mất, hắn lại không thể trực tiếp cướp về, nếu không, hắn dám khẳng định, vị Thái Nguyên vương này nhất định sẽ trực tiếp đánh hắn. Hắn chỉ có thể đi theo phía sau Cao Thiệu Đức, thường thường nhắc nhở hắn một câu,
"Chậm một chút, chậm một chút!"
Cao Thiệu Đức ngại hắn chậm chạp, vào thời điểm Lý Tuyền không chú ý liền trừng mắt nhìn hắn vài mắt.
Khó khăn đi đến tiểu viện của nàng, tám đại nha hoàn được lưu lại giữ cửa đều chạy lại vây quanh bọn họ, Cao Thiệu Đức lạnh lùng trừng mắt,
"Đều tránh qua một bên đi, đang làm gì thì cứ tiếp tục đi!"
Mắt thấy hắn muốn phát tác với nha hoàn của chính mình, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi Lý Tuyền liền hơi hơi giương đôi mắt, oán trách nói:
"Biểu ca, ta đau đầu!"
Những lời này so với dùng cái gì cũng tốt hơn, Cao Thiệu Đức ôm nàng đi thẳng vào trong phòng, đem nàng cẩn thận đặt ở trên giường, dùng tay áo của hắn nhẹ nhàng đem mồ hôi trên trán tiểu cô nương lau đi, nhỏ giọng hỏi:
"A Tuyền, muội, muội thật sự chỉ có đau đầu thôi sao? Ta vừa mới đi đến phía trước liền nghe nói phụ hoàng giống như đang ở trong Lý phủ đánh người , người không đánh muội?"
Thiếu niên cẩn thận hỏi, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyền, trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Không! Dượng luôn luôn thương muội, người làm sao có thể đánh muội được chứ."
Lý Tuyền hướng về phía hắn mỉm cười,
"Biểu ca, khả năng vừa rồi muội khi đi ra ngoài bị trúng gió đau đầu, cùng dượng không có quan hệ, người vừa rồi còn nói ngày mai muốn dẫn muội đi chơi đó."
Ai, này biểu ca thật ồn ào, nàng thật muốn đi ngủ, ngủ nhiều vài ngày tinh thần lực tự nhiên liền khôi phục! Nhưng mà nàng lại không thể nói thẳng ra rằng ta đau đầu đều là lão cha kia của ngươi gây ra đó được nên chỉ đành phải hàm hồ trả lời.
Cao Thiệu Đức thấy sắc mặt Lý Tuyền dịu đi một ít, vươn tay đặt ở trên trán nàng dò xét, thở dài một hơi,
"Thật tốt, không nóng! Vừa rồi ta nhìn thấy Sâm biểu ca ôm muội, còn tưởng rằng phụ hoàng đem muội đánh, không phải muội là tốt rồi. Bất quá..."
Hắn mặt lạnh xuống dưới, vốn là tiếng nói khàn khàn lại thêm trầm thấp mấy phần liền lộ ra một loại ý tứ lạnh như băng hàm xúc,
"Mấy nha hoàn của muội làm cái gì mà cư nhiên còn để muội bị gió thổi đến! Đem các nàng đều bán đi, ngày mai ta cho người chọn người mới đến cho muội dùng!"
Này như thế nào lại thành ra như vậy a! Lý Tuyền chỉ cảm thấy đầu mình lại đau vài phần, hôm nay làm sao vậy, những người này đều cùng nha hoàn của nàng phân cao thấp. Nàng xem Cao Thiệu Đức thần sắc không giống nói giỡn, vội vàng ngăn cản nói:
"Biểu ca, không liên quan tới các nàng, các nàng đã khuyên muội đừng tới, là muội không có nghe. Lại nói, mấy nha đầu đó muội đều dùng quen rồi, huynh đem các nàng đều thay đổi, muội không quen."
Cao Thiệu Đức oán hận trừng mắt nhìn Lý Tuyền một cái, trách cứ nói:
"A Tuyền, muội chính là quá mềm lòng! Dung túng mấy nha đầu đến mức không biết chính mình là cái thân phận gì, 12 người còn không hầu hạ tốt cho một mình muội!"
"Biểu ca ~"
Lý Tuyền kéo dài thanh âm, còn lôi kéo tay hắn, lắc lắc. Một bên làm nũng, một bên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, càng ngày càng không có cốt khí.
Cao Thiệu Đức liền cầm lấy tay nàng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nnhắ,
"Tốt lắm tốt lắm, muội mau nằm xuống."
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
47 chương
2794 chương
90 chương
184 chương
51 chương
58 chương