Loạn thế hồng nhan
Chương 2
Lý Tuyền hơi nghiêng đầu nhìn Cao Hiếu Uyển, thiếu niên mười lăm tuổi này toàn thân đều toát ra sự phấn chấn tươi mát, thân là con trai trưởng của thái tử tiền nhiệm, từ lúc sinh ra tới nay hắn vẫn quen được người khác nuông chiều cho nên mới tạo thành tính cách bừa bãi tùy tiện này.
"A Tuyền, sao muội lại nhìn ta chăm chú thế?"
Cao Hiếu Uyển vô tình bắt gặp ánh mắt Lý Tuyền chuyên chú dừng trên mặt hắn, cảm thấy kỳ quái liền đưa tay sờ sờ mặt mình,
"Chẳng lẽ là dính phải cái gì lạ sao? Hay là do tại phấn ta dùng?"
"Phốc..."
Nghe được những gì Cao Hiếu Uyển vừa nói, Lý Tuyền nhịn không được che miệng bật cười, nàng cứ cảm thấy Cao Hiếu Uyển hôm nay thoạt nhìn là lạ làm sao ấy giống như so với trước kia trắng hơn nhiều lắm, thì ra là dùng phấn. Nhưng nam nhân Cao gia không phải vô cùng chướng mắt các công tử thích tô son điểm phấn của triều đại này sao, sao bây giờ cũng học theo họ rồi.
"A Tuyền, muội cười gì đó!"
Cao Hiếu Uyển bị nàng không đầu không đuôi cười nhạo, tự vuốt vuốt mặt mình, hắn thật sự có chút thẹn quá thành giận .
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy Tam ca sau khi từ chiến trường trở về tựa hồ trở nên trắng ra không ít!"
Lý Tuyền miễn cưỡng nhịn xuống buồn cười, giả bộ làm ra bộ dạng nghiêm trang.
Cao Hiếu Uyển liền vươn tay sờ sờ mặt mình, cao hứng nói:
"Thật không!"
"Phốc... Đương nhiên rồi!"
Lý Tuyền thực cảm thấy nàng nhìn cười nhịn đến đau cả bụng luôn thế nhưng nàng lại không thể thực sự đứng trước mặt hắn mà cười, nếu nàng làm vậy sẽ khiến cho hắn mất hết mặt mũi. Nếu không thì cũng khiến tùy tùng đã hiến cho hắn cái chủ ý này khó lòng thoát khỏi cái chết.
Nghĩ đến đây, ý cười trong lòng Lý Tuyền phai nhạt dần ngược lại nàng thấy hơi ảm đạm, tuy nói Cao Hiếu Uyển đối với chính mình vô cùng tốt, nhưng cũng không đại biểu rằng hắn chính là người tốt, chính xác mà nói, hoàng tộc bây giờ vốn không có người tốt.
Nhắc tới điều này khiến Lý Tuyền không khỏi cắn răng oán hận, nàng đời trước, ách không đúng, hẳn là đời trước trước nữa chẳng biết đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt mới đủ để làm cho nàng xuyên không đến một thời đại loạn lạc chiến tranh triền miên tùy thời đều có thể diệt quốc, mỗi người cũng không biết chính mình ngày mai có còn sống để nhìn thấy một niên đại lịch sử mới không nữa.
Cái này cũng chưa tính, nàng cũng không biết đời trước trước nữa có phải hay không dã đắc tội với Thái Thượng Lão Quân , lại làm cho nàng đầu thai vào làm tiểu thư của một thế gia vọng tộc có quan hệ mật thiết với hoàng tộc chẳng lẽ ông trời quả thật xem nàng sống còn chưa đủ tự tại sao?
Nếu không phải đời trước nàng coi như có chút bản lãnh thì đã bị người nào đó quăng ngã chết từ năm đó rồi, bây giờ còn có thể trưởng thành với bộ dáng xinh đẹp như hoa như bây giờ sao, đã sớm biến thành bánh bao bằng đất ngoài nghĩa địa lâu rồi
Lý Tuyền nhớ tới cái ngày mà nàng mới trọng sinh, khi vừa mới tỉnh ngủ sau giữa trưa nàng liền mở miệng khóc nháo chính là không muốn bú sữa mà vú nương đút cho nàng thì nàng đã bị một cái bàn tay to nắm lấy và nhấc lên, đôi tròng mắt giăng đầy tơ máu hung dữ trừng nàng, miệng hắc hắc cười không ngừng,
"Không biết phải làm cho tiểu nha đầu này ngã mấy lần thì nó mới chịu câm miệng không khóc nữa đây?"
Vào thời điểm đó Lý Tuyền thật muốn thét chói tai mắng tên kia là người điên, làm sao một đứa nhỏ có thể nghe hiểu, ngã một cái liền nín khóc chứ. Nhưng may là nàng trọng sinh mang theo toàn bộ kí ức kiếp trước nếu không phải thì tiểu oa nhi kia chỉ còn đường chết. Có tưởng tượng nàng cũng thể nào tin rằng đường đường Lý Tuyền nàng sinh ra ở hiện đại có một thân dị năng lúc nào cũng cao cao tại thượng thế nhưng lại có một ngày cư nhiên bởi vì muốn sống sót mà phải hướng về phía kẻ điên kia nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, nàng liền nín nhịn vạn phần. Nhưng mà nàng lại không cười không được, không cười nhất định phải chết.
Lúc đó Lý Tuyền thực cảm thấy mình thật may mắn cực kỳ khi nàng là một người có dị năng khống chế tinh thần của người khác, tuy lực công kích không cao cũng không phải cái gì quá đáng sợ nhưng là vào thời điểm mấu chốt nó lại có thể cứu mạng nàng. Nhất là dùng nó vào lúc nàng bị kẻ điên kia giữ chặt, năng lực này có thể trấn an tinh thần của hắn, tất nhiên vào thời điểm khác còn có thể khiến cho hắn vui vẻ, thế này mới bảo vệđược cái mạng nhỏ của Lý Tuyền. Nếu Lý Tuyền sớm biết rằng tương lai muốn nàng đối mặt không chỉ duy nhất có tên điên kia mà là một cái gia tộc đều điên, nói không chừng nàng khi đó tình nguyện làm cho dượng của nàng trực tiếp ném ngã chết cũng được.
"A Tuyền!"
Cao Hiếu Uyển nửa ngày không thấy Lý Tuyền nói chuyện liền cất cao giọng gọi nàng một tiếng, đồng thời chân mày hắn cũng cau lại.
"A! Tam ca!"
Lý Tuyền bị Cao Hiếu Uyển gọi liền phục hồi tinh thần lại, nàng hướng về phía Cao Hiếu Uyển nở một nụ cười tỏa nắng đầy rực rỡ và ấm áp,
"Huynh gọi muội là có chuyện gì muốn nói với muội sao?"
Cao Hiếu Uyển tà tứ dựa vào trên trúc tháp, mặt trầm như nước, thanh âm đã không còn trong trẻo tươi vui như vừa nãy
"A Tuyền, có phải muội xem ta hôm nay giả dạng thực không hợp ý muội nên liền không thèm để ý đến ta nữa hay không."
"Không có, Tam ca, sao huynh có thể nghĩ muội như vậy được? Muội không có thực mà."
Lý Tuyền tuy nói vậy nhưng ở trong lòng nàng lại không khỏi xem thường, thật mệt cho hắn nghĩ nhiều như vậy lại toàn là cái không đâu, thật sự là làm cho người ta muốn ngồi ngây ngốc một chút cũng không được.
"Muội hôm nay đều không có quan tâm để ý đến ta mà lại chỉ ngồi một bên ngẩn người ra. A Tuyền muội được lắm mới mấy tháng không gặp mà muội chẳng lẽ đã vứt ta qua một bên rồi sao? Hay là một thân y phục của ta khiến muội ghét bỏ, muội nói thật ra đi?"
Cao Hiếu Uyển nói xong liền từ trên trúc tháp đang nằm đứng bật dậy, mặt mày tuấn tú gắt gao nhăn thành một đoàn trong ánh mắt liền hiện lên một tia tàn nhẫn,
"Ta biết ngay là mấy ả tiện tỳ kia làm sao có thể nghĩ ra chủ ý gì tốt chứ! Hừ, ta nhất định sẽ không tha cho bọn họ!"
Lời còn chưa dứt, Cao Hiếu Uyển xoay người bước đi, cả người phủ đầy sát khí làm cho Lý Tuyền không chút nghi ngờ rằng khi hắn trở lại trong phủ của chính mình nhất định sẽ đại khai sát giới. Trời ạ, huynh làm ơn đừng có đi mà, huynh mà đi giết người nếu trời biết có thể hay không ta cũng sẽ bị ông trời tính trên người một nửa tội nghiệt này! Nghĩ vậy Lý Tuyền nhanh tay lẹ mắt một phen giữ chặt lấy tay của Cao Hiếu Uyển, nàng gắt gao bắt lấy tay hắn liền không buông ra nữa, không những thế trên mặt còn phải giả bộ mình vô cùng tức giận,
"Huynh đi đi, huynh bây giờ liền đi luôn đi! Muội biết ngay huynh lười cùng muội chơi đùa mà, hừ, huynh bây giờ mà đi cũng không cần quay trở lại nữa đâu!"
Tuy miệng bảo hắn rời đi nhưng mà tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn không chịu thả ra, trong lòng vô cùng lo lắng bồn chồn,lầm bầm:
"Tuyệt đối đừng đi mà!"
Quả nhiên không uổng gần mười năm nàng và hắn sống chung khi mà Lý Tuyền hơi đem đôi tay lạnh lẽo đang nắm tay Cao Hiếu Uyển rút trở về đã bị hắn cả kinh vội vàng giữ chặt lại. Hắn cũng không có ý định rời đi nữa mà quay người lôi kéo Lý Tuyền ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay hắn đem bàn tay nhỏ bé của nàng nâng ở trong lòng bàn tay mình, đau lòng nói:
"A Tuyền, tay muội tại sao còn lạnh như vậy, hay là muội lại sinh bệnh rồi, để ta cho người đi mời Thái y đến xem bệnh cho muội nhé!"
Lý Tuyền dùng một tay còn lại không bị hắn nắm "Ba!" Đánh hắn một cái, sau đó oán trách nói:
"Huynh gọi Thái y tới làm gì muội đang rất tốt đẹp tự dưng huynh gọi thái y có phải là muốn rủa muội mắc bệnh phải không?"
"Được rồi, được rồi mà đều là lỗi của ta! A Tuyền không tức giận được không, ngày mai ta mang muội đi ra ngoài cưỡi ngựa! Ta lần này sẽ vì muội mà chọn một con ngựa tuyệt hảo, cam đoan so với thất thúc chọn cho muội còn tốt hơn!"
Nhắc tới cái này, đôi mắt hoa đào của thiếu niên lòe lòe tỏa sáng, không dám nháy mắt nhìn chằm chằm Lý Tuyền xem thử phản ứng của nàng ra sao. Trong mắt Cao Hiếu Uyển lúc này tràn ngập thần sắc chờ mong làm cho tâm của Lý Tuyền có chút mềm mại lại.
Lại nói tiếp, tuy nói nam nhân của Cao gia người nào người nấy tính cách đều quá mức bạo ngược, nhưng mà một khi bọn họcđối với một người tốt thì thật sự là quá tốt, họ có thể móc cả tim gan ra cho ngươi nếu cần, họ hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời này dâng đến trước mặt ngươi cốt chỉ vì muốn làm ngươi vui.
Từ lúc mới quen thiếu niên trước mặt này đến bây giờ cũng đã tám năm qua đi rồi, hắn thủy chung như trước đối với nàng rất tốt. Đôi khi, Lý Tuyền có suy nghĩ rằng đại khái hắn đối với mẫu thân của hắn đều không có nhưđối với nàng kiên nhẫn.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn Cao Hiếu Uyển nhẹ nhàng gật đầu, thành âm nho nhỏ đáp lại "Vâng!" Một tiếng. Cao Hiếu Uyển nghe được một tiếng này cực kỳ cao hứng, chỉ còn kém là không có tiến lên đem Lý Tuyền ôm lấy xoay một vòng.
"Hiếu Uyển! Con lại ở cùng A Tuyền thì thầm to nhỏ cái gì đó!"
Một thanh âm ôn nhuận ở ngoài đình bỗng vang lên.
"Thất thúc!"
Cao Hiếu Uyển nghe thấy thanh âm kia vội đứng dậy đi ra ngoài đình. Ngoài đình có ba nam tử đang đứng ở đó, dẫn đầu là một người mặc áo bào màu xanh, hai người khác đều thân y bào màu trắng. Cao Hiếu Uyển tiến vài bước về phía nam tử nhã nhặn kia cúi người thi lễ, sau đó liền đứng thẳng dậy hướng nam nhân kia cười nói:
"Thất thúc tại sao thúc cũng đến đây luôn rồi!"
Lý Tuyền đi theo phía sau Cao Hiếu Uyển đi ra ngoài đình, cúi người hành lễ với người nọ,
"Xin thỉnh an Thượng Đảng vương!"
Cao Hoán lạnh nhạt cười cười, thân thủ nhẹ nhàng đỡ Lý Tuyền đứng lên sau đó bảo nàng
"A Tuyền lại đa lễ với ta nữa rồi!"
Lý Tuyền dựa thế cũng đứng dậy theo rồi lại đối với hai vị huynh trưởng của chính mình phúc phúc thân làm lễ, xinh đẹp duyên dáng cười nói:
"Nhị ca, tiểu ca!"
Lý Sâm lặng lẽ trừng mắt nhìn muội muội của chính mình một cái, trách cứ nói:
"A Tuyền, muội lại nghịch ngợm, xem ra ta không trở về bẩm mẫu thân là không được rồi, nhất định phải bảo mẫu thân quản giáo muội thật tốt tránh để bị người khác chê cười."
"Lý Sâm, đừng, đừng, đừng! A Tuyền nào có nghịch ngợm, bổn vương thấy nàng như vậy là tốt rồi!"
Cao Hiếu Uyển thật sự không thể nghe người khác nói Lý Tuyền của hắn không tốt, trực tiếp đứng ra bảo hộ cho nàng.
Những lời này làm cho mấy người có mặt tại đây đều nở nụ cười, Lý Tuyền cũng cười khẽ,
"Nhị ca, huynh thật sự sẽ nói với mẫu thân sao? Đừng nói mà. "
Cao Hoán liếc mắt nhìn Lý Tuyền một cái lại đảo qua Cao Hiếu Uyển, hắn khẽ thở dài,
"Nhị công tử vẫn là chớ nên xen vào việc của người khác mới tốt, A Tuyền như thế này là tuyệt rồi! Hiếu Uyển!"
Cao Hoán quay đầu lại, đánh giá từ trên xuống dưới hắn,
"Ta vừa rồi đi tới trong phủ của con tìm con thì thị vệ của con nói với ta nói con không ở đó, ta liền đoán hẳn là con sẽ tới nơi này . Bất quá, lúc này tuy mới là đầu hạ thời tiết chưa quá nóng, nhưng dù sao cũng là sau cơn mưa, con sao có thể cùng A Tuyền ở thủy đình chơi đùa, hại nàng sinh bệnh làm sao bây giờ?"
Cao Hiếu Uyển nâng tay kéo kéo tóc, ngăn lại Lý Tuyền đang muốn mở miệng giải thích, chính mình cúi đầu nhận sai,
"Thất thúc, đều là con không tốt, lôi kéo A Tuyền ở trong này chơi đùa!"
Lý Tuyền nhìn hai thúc cháu nhà này ở trong lòng không khỏi trợn trắng mắt, không ngừng kêu gào phản đối
"Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi! Hai người các ngươi có thể để cho ta chính mình nhận sai một lần có được hay không!"
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
47 chương
2794 chương
90 chương
184 chương
51 chương
58 chương