Dịch giả: alreii Hai cây Nga Mi Thích lúc trước Ngụy Phách Thiên sử dụng chính là gai nhọn mà bản thể nó biến thành, gai nhọn bao phủ bản thể nó cùng với Nga Mi Thích nó sử dụng gần xấp xỉ nhau, sau tiếng vang lớn rất nhiều gai nhọn bay ra tứ tán, đâm chết vô số chiến mã đào binh, Mạc Vấn được nhắc nhở trước, nên kịp thời làm ra phản ứng, lách mình ra phía sau cây không bị những cây gai sắc nhọn kia gây thương tích. Tu vi linh khí của Ngụy Phách Thiên không kém, uy lực do tán công tự vẫn quá mạnh mẽ, liên lụy trăm trượng xung quanh, đào binh bên trong trăm trượng không may mắn tránh khỏi, cho dù không bị gai nhọn đâm thủng cũng bị đợt sóng khí to lớn chấn vỡ ngũ tạng lục phủ, đám chiến mã kia không thể sống, đợi đến khi đợt sóng khí trùng điệp biến mất, bên trong trăm trượng là một bãi thi thể. Biến cố to lớn cũng không khiến quân Yên ngừng chạy thoát thân, sau khi giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, kỵ binh từ trong thành chạy thoát ra vòng qua khu vực kia thúc ngựa chạy trốn. Mạc Vấn không chặn đánh đám đào binh kia mà chỉ đứng tại chỗ nhíu mày không nhúc nhích, nhược điểm của Ngụy Phách Thiên ở trước ngực, đây cũng là nguyên nhân nó sử dụng Nga Mi Thích, hai cây Nga Mi Thích có thể bảo vệ trước ngực tốt hơn. Cũng chính bởi vì trước ngực nó khá yếu ớt, cho nên sau khi bị chiến mã đâm chắc chắn đã bị thương, nhưng chút thương thế này không thể khiến nó bỏ mạng, nguyên nhân chủ yếu nó tán công tự vẫn là vì cái chết của Hoàng Tố Tố khiến nó cảm thấy không còn thú vui trên đời. Hoàng Tố Tố tuy dâm tà phóng đãng, nhưng chuyện nó làm không phải vì để dụ dỗ hắn, chỉ là muốn mai phục hại hắn, nói cách khác nó thật lòng muốn trợ giúp Ngụy Phách Thiên, mà Ngụy Phách Thiên tuy rằng luôn quát mắng chửi rủa nó, nhưng đến lúc nguy cấp cũng không vứt bỏ nó chạy trốn một mình, điều này chứng tỏ giữa hai người có tình cảm, thế gian không có người giống nhau hoàn toàn, cũng không có đạo lí vợ chồng chung sống phải hoàn toàn giống nhau, tôn trọng lẫn nhau không nhất định đã trao nhau tâm hồn, chửi rủa nhau không nhất định không có tình cảm. Ở một vài phương diện khác thì dị loại và con người có chỗ giống nhau, con người tàn nhẫn và thô bỉ không nhất định không có chút ưu điểm nào, Hoàng Tố Tố và Ngụy Phách Thiên đều là yêu quái, tuyệt không phải loại lương thiện, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc giữa chúng nó có tình cảm chân thành. Trầm mặc rất lâu, Mạc Vấn lắc đầu thở dài, thời khắc cuối cùng Ngụy Phách Thiên bảo hắn cút ngay không thể nghi ngờ là đang bảo hắn nhanh chóng né tránh, nhưng hành động này của Ngụy Phách Thiên tuyệt đối không phải đơn thuần từ ý tốt mà chỉ muốn trả ân huệ hắn trước đó không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hai bên không thiếu nợ nhau. Con người vào lúc chạy trốn là nhanh nhất, quân Yên tháo chạy như điên, Bồ Hùng dẫn đầu kỵ binh nhanh chóng đuổi tới. "Được rồi, giặc cùng đường chớ đuổi." Mạc Vấn hiện thân ngăn cản mọi người. "Tuân lệnh." Bồ Hùng xoay người xuống ngựa đi đến bên người Mạc Vấn, "Hai yêu nhân kia đã bỏ mạng trong tay chân nhân?" "Chết do va chạm với quân Yên bỏ chạy, về thành rồi nói." Mạc Vấn nói xong tung người lướt trở về, hắn không bởi vì Ngụy Phách Thiên và Hoàng Tố Tố là yêu quái mà phủ nhận cử chỉ nhiệt huyết của Ngụy Phách Thiên, cũng không bởi vì một tiếng nhắc nhở của Ngụy Phách Thiên mà quên bản thân Ngụy Phách Thiên là một yêu quái. Chiến sự trong thành vẫn còn đang tiếp tục, số lớn quân Yên chưa kịp chạy trốn đang chiến đấu trên khắp các con đường với cung binh và bộ binh chạy đến sau của nước Triệu, thấy tình hình này, Mạc Vấn hạ lệnh mở cửa Đông bị quân Triệu đóng kín, thả binh lính nước Yên chạy trốn, đám binh lính này nhân số khá ít, không ảnh hưởng đến chiến cuộc, có thể giữ lại tính mạng cho bọn họ. Bồ Hùng tất nhiên sẽ không làm trái mệnh lệnh của Mạc Vấn, trận chiến này phe mình tử thương rất ít, nhẹ nhõm lấy được Bình châu, khiến gã cảm thấy hưng phấn nhất chính là trành trì gần như không bị thiệt hại, trừ cái này ra còn thu được rất nhiều lương thực, Ngụy Phách Thiên và quân Yên trong thành rời đi cực kỳ vội vàng, không kịp đem đi hay thiêu hủy thóc lúa và rơm cỏ cho chiến mã trong khu nhà đá. Đoạt lại thành trì, hương thân trong thành lập tức tự hiến dâng thuế ruộng thăm hỏi quân Triệu, hành động này không thể nghi ngờ là vì để tự bảo vệ mình mà tận lực lấy lòng. Mạc Vấn sai người nhận thuế ruộng của bọn họ, không truy cứu tội bọn họ nương nhờ người Yên. Dân chúng thì không hề có lập trường gì, kẻ nào nắm quyền bọn họ liền phụ thuộc vào kẻ đó. Sau khi kiểm kê cho ra con số, thành Bình Châu dự trữ tám ngàn thạch lương thực, kèm thêm vàng bạc và lương thực hương thân dâng lên, thành Bình Châu có một vạn thạch lương thực, ngoài ra còn có hơn hai vạn cân rơm cỏ. Mạc Vấn tiếp quản thành trì, ở trong phủ Châu viết chiến báo tiến triển cùng với tình hình chiến sự cho Thạch Chân biết. "Chân nhân, mạt tướng có đôi lời không biết có nên nói hay không?" Bồ Hùng nhận lấy chiến báo Mạc Vấn viết nhưng không lập tức thả bồ câu trở về truyền tin. Mạc Vấn lúc này đang lật xem con số thương vong phe mình, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Bồ Hùng, giơ tay ra hiệu gã cứ nói đừng ngại. "Triều đình cung cấp lương thực theo tháng cho chúng ta, mỗi lần chỉ có một ngàn thạch, số lượng quá ít, có nhiều binh sĩ bị đói." Bồ Hùng nói đến chỗ này thì ngừng lại. Mạc Vấn nghe vậy cũng không lập tức trả lời, ý trong lời của Bồ Hùng là nếu không báo hoặc báo ít đi số lương thực thu được trong trận chiến này, lưu lại cho quân đội tự dùng, chuyện này tuy nhìn như hợp tình hợp lý, kì thực đã làm trái quân kỷ, nếu bị triều đình nước Triệu phát hiện, sẽ hoài nghi hắn tích trữ lương thực vì có rắp tâm không tốt. "Bình Châu cách Hắc quận lộ trình xa xôi, lỡ như quân lương trên đường vận chuyển xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta lại không dự bị chút nào sẽ rơi vào tuyệt cảnh." Bồ Hùng nói. "Theo ý kiến của ngươi nên xử trí thế nào?" Mạc Vấn gật đầu sau đó lên tiếng hỏi. "Lưu lại hai ngàn thạch để đề phòng khi cần đến." Bồ Hùng hạ giọng. Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu, vươn tay cầm lấy chiến báo trong tay Bồ Hùng, sau khi xé bỏ thì lần nữa nhấc bút viết, sau khi viết xong lại giao cho Bồ Hùng. Bồ Hùng nhận lấy tờ chiến báo kia nhìn một chút, mặt lộ ngạc nhiên, Mạc Vấn chỉ báo cho Hắc quận biết lần này thu được bao nhiêu lương thực đều để lại toàn bộ khao thưởng tướng sĩ, cũng không nói rõ số lượng lương thực cụ thể, điều này chứng tỏ hắn muốn lưu lại toàn bộ mười ngàn thạch lương thực này. "Cứ xử lý như vậy." Mạc Vấn gật đầu nhấn mạnh, nếu đã giấu diếm, dứt khoát lưu lại toàn bộ. "Được." Bồ Hùng gật đầu nói, ngay sau đó chuyển đề tài, "Hương thân trong thành cầu kiến ngoài phủ châu, chân nhân có gặp không?" "Ta không thích người ngoài, ngươi thay ta gặp đi." Mạc Vấn suy nghĩ chốc lát mở miệng nói, quân đội xuất chinh bên ngoài, ở khu vực chiếm đóng thì chủ soái có quyền lực cao nhất, giết hay phạt, cho hay đoạt chỉ xem ý muốn, cho nên người hiển quý trong thành đều có tâm nịnh bợ lấy lòng. Bồ Hùng nghe vậy cảm thấy không ổn, vốn định nói chuyện lần nữa, Mạc Vấn đã xua tay tỏ ý hắn lui ra, thấy tình hình này, Bồ Hùng chỉ có thể đi ra ngoài gặp những hương thân kia. Mạc Vấn lo lắng kỵ binh người Hồ lại chứng nào tật nấy khi nam phách nữ, liền xuất phủ từ cửa sau dò xét khắp nơi trong thành, dân chúng trong thành tuy chưa từng gặp hắn, nhưng biết chủ soái của quân Triệu là một vị Đạo nhân, cho nên thấy hắn thì rối rít hành lễ, Mạc Vấn gật đầu đáp lại. Thấy binh lính dưới quyền cũng không quấy nhiễu bách tính, Mạc Vấn đi tới khu nhà đá trong thành, kiểm tra lương thực quân nhu, sắc trời dần tối, Mạc Vấn trở về phủ châu, đi vào sảnh trước, chỉ thấy ba cô gái trẻ tuổi mặc áo đỏ đứng trong sảnh. "Dân nữ bái kiến Vương gia." Ba người thấy Mạc Vấn vào cửa, lập tức quỳ gối xuống đất. "Các ngươi là ai?" Mạc Vấn cau mày hỏi, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng với phong hào Vương gia này, theo hắn phong hào này ngang hàng với gian tặc và phản đồ. "Bẩm Vương gia, chúng ta là dân nữ ở nơi này, kính trọng uy danh của Vương gia, tự nguyện tới hầu hạ Vương gia." Cô gái tuổi tác khá nhỏ mở miệng trả lời. "Ngươi đâu, gọi Long Tương tướng quân tới đây." Mạc Vấn hô to với vệ binh ngoài cửa. Kẻ đó tuân lệnh, lập tức chạy đi. "Đứng lên đi." Mạc Vấn khoát tay với ba người, sau đó ngồi lên chủ vị. Ba cô gái áo đỏ kia thấy vậy đứng thẳng người lên, ba người này có thể đều là thị nữ và thị thiếp lanh lợi trong nhà các hương thân trong thành, rất có năng lực, lập tức đi qua bưng trà rót nước. Chốc lát sau, Bồ Hùng chạy đến. "Đưa các nàng trở về." Mạc Vấn nhíu mày mở miệng với Bồ Hùng. "Vậy không được, chân nhân sao có thể không có ai hầu hạ?" Bồ Hùng lắc đầu liên tục. "Ta là Đạo nhân Thượng Thanh, không phải Vương gia, không cần phụ nữ hầu hạ." Mạc Vấn cũng không trách tội Bồ Hùng kháng lệnh. "Đạo bào của chân nhân đã nhiều ngày chưa giặt, sớm chiều ngay cả một người thay quần áo bưng nước cũng không có, ba người này cảm động chân nhân nhân từ, đều tự nguyện tới hầu hạ chân nhân." Bồ Hùng lại lắc đầu lần nữa. "Đưa các nàng trở về, tìm một người phụ nữ lớn tuổi lại đây cho ta." Mạc Vấn cân nhắc chốc lát mở miệng nói, Bồ Hùng nói có lý, hắn đúng là cần một người phụ nữ giặt quần áo, lúc trước đều là lão Ngũ giúp hắn giặt, không có lão Ngũ, áo quần đã rất lâu chưa giặt. Bồ Hùng nghe vậy ngẩn ra một chút, sau đó mang theo ba cô gái áo đỏ kia ra khỏi tiền sảnh, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì một mình trở lại tiền sảnh. "Phân phó xuống, ngay trong đêm chuyển hết lương thực trong khu nhà đá đến chỗ doanh trại phía Đông Bắc thành, dỡ bỏ toàn bộ khu nhà đá kia đi dùng để gia cố tường thành." Mạc Vấn nói với Bồ Hùng, sau khi chiến báo gởi đi không bao lâu triều đình sẽ phái quan viên đến tiếp quản, nếu như phát hiện nhóm lương thực kia ắt hẳn sẽ báo lên triều đình, vẫn là để trong quân doanh thỏa đáng hơn. "Vâng." Bồ Hùng gật đầu đáp ứng. "Phía trước ba trăm dặm chính là Phàn Thủy, trong Phàn Thủy này có ẩn giấu rất nhiều đỉa khát máu, phạm vi trăm dặm, ngươi có cách gì đối phó không?" Mạc Vấn hỏi, lúc ở Nghiệp thành hắn đã từng xem qua chiến báo của quân đội, Phàn Thủy ở Tây Nam Ung quận đã từng khiến quân Triệu tử thương thảm trọng, mà nay rốt cuộc đã tới gần chỗ khu vực nguy hiểm này. "Mạt tướng đã từng thảo luận với bộ hạ về địa thế chỗ kia, Phàn Thủy này cũng không phải con sông, mà là đầm lầy thủy mục, chỉ có hai con đường, đều rất chật hẹp, thật sự dễ thủ khó công, nếu muốn cường công ắt sẽ hao tổn binh lính, mạt tướng cho rằng chỉ có thể đi vòng qua khu vực kia." Bồ Hùng mặt lộ vẻ khó xử. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, "Chuyện này không vội nhất thời, ta sẽ bớt thì giờ đến đó thăm dò, thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ đi. Đúng rồi, từ ngày mai trở đi tất cả binh lính đều cung cấp lương khô giống nhau, không cần uống cháo loãng nữa." Bồ Hùng đáp ứng, hành lễ cáo từ. Mạc Vấn trở lại hậu đường, tiến hành vãn khóa, ngồi thiền luyện khí. Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Mạc Vấn thả khí về lại khí hải, đứng dậy mở cửa, thấy có ba người đứng ngoài cửa, hai tên tạp dịch và một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. "Nô gia Lâm Đông Mai bái kiến chân nhân." Tuổi tác của người phụ nữ kia hơn bốn mươi, mặc dù đã không còn nhỏ, nhưng rất thanh nhã quyến rũ. "Không cần đa lễ, ngươi là ai?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi. "Bẩm chân nhân, nô gia chính là phụng lệnh Bồ tướng quân sai khiến, tới hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho chân nhân." Người phụ nữ trung niên đứng thẳng người lên, mỉm cười trả lời. "Thật là càn quấy." Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, hắn yêu cầu đổi một người phụ nữ trung niên là vì để tránh hiềm nghi, Bồ Hùng tìm người phụ nữ này tới cho hắn hoàn toàn không tránh được hiềm nghi. Sau khi thở dài xong, Mạc Vấn sai nô bộc mang người phụ nữ này đi, Bồ Hùng nghe tin mà tới, nghi ngờ hỏi thăm, Mạc Vấn nói mình chỉ cần một tỳ nữ chân chính rót nước giặt quần áo, tướng mạo quá đẹp khó tránh khỏi hiềm nghi. Bồ Hùng nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, xoay người cáo từ. Vào lúc canh ba, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa, Mạc Vấn lúc này đã ngủ, nghe tiếng biết là Bồ Hùng lại tìm tỳ nữ tới, đành phải đứng dậy mở cửa, sau khi mở cửa suýt nữa muốn móc hộp phù ra, đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên dung mạo khó coi, tướng mạo của người phụ nữ cực kỳ xấu xí, mặt lừa xanh mét, lỗ mũi hếch lên, nếu không phải biết trước chuyện nàng là tỳ nữ do Bồ Hùng tìm tới, hắn sẽ cho rằng là ác quỷ gõ cửa. Người này mặc dù có thể tránh hiềm nghi, nhưng quả thực quá mức dọa người, Mạc Vấn thật sự không có dũng khí giữ nàng lại, đành phải phất tay đuổi nàng đi. Bị kinh sợ, Mạc Vấn không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát chỉnh trang ra khỏi thành, suốt đêm đi về Phàn Thủy quan sát địa hình...