Loạn Thế Giang Hồ
Chương 18 : Bi kịch ba trăm năm trước
Ầm!
Một âm thanh vang lên chấn động cả trời cao, từng tia chớp dữ dội quyết liệt như con rắn hổ mang xẹt ngang qua bầu trời làm sáng lên cả một vùng tối tăm xám xịt không trung như bị xé ra làm hai nửa.
Nhưng có điều bất luận tiếng sấm có dữ dội đến cỡ nào, tia chớp có mạnh mẽ đến ra sao thì trước sao vẫn không hề có một giọt mưa rơi xuống.
Đám người Mộ Khinh Hàn ngồi trên lưng Thanh Long nhất loạt ngước đầu nhìn cảnh trời trước mắt toàn thân bất động không nhúc nhích.
Những tia chớp trên bầu trời quá dữ dội, khiến cho trong thoáng chốc, Mộ Khinh Hàn chưa kịp thích ứng nổi, nàng híp mắt lại giơ tay ngăn cản những tia sáng chói mắt ấy “Xì” một tiếng đầy khinh thường: “Đúng là thùng rỗng kêu to, chỉ có sấm chớp mà không có một giọt mưa nào, chẳng có thành ý gì hết…”
Loạn Mã Tiên Sinh há hốc mồm, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Chị dâu, chị có thể cho tôi chút phản ứng bình thường được không vậy?”
“Cái gì mà phản ứng bình thường?” Mộ Khinh Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Loạn Mã Tiên Sinh đưa tay lên xoa xoa cằm, đôi mắt đang nheo lại kia của hắn lóe lên những tia sáng gian tà bắt đầu thể hiện trí tưởng tượng bay cao bay xa của mình:
“Hừm, thì chẳng phải những cô nàng bình thường khác đều hét lên một tiếng “A” đầy sợ hãi, yểu điệu ngã vào trong lòng bọn đàn ông đấy sao? Sau đó người ta sẽ yếu ớt thốt lên “Em sợ lắm!”… rồi thì…” Hắn dừng lại một chút rồi tựa như nhớ ra điều gì đó, gật gật đầu nói: “Nhưng mà cũng đúng thật nếu chị dâu không nhanh nhẹn dũng mãnh như này thì làm sao chen chân vào bảng xếp hạng thập đại cao thủ được chứ?”
Mộ Khinh Hàn nghe thấy vậy, chẳng những không tức giận mà hoàn toàn ngược lại, hệt như phát hiện ra bí mật gì ghê gớm lắm, nàng
“À” lên một tiếng, đôi mắt nhìn Loạn Mã Tiên Sinh chứa đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, rồi gật gù ra vẻ ta đây biết hết:
“Tôi hiểu rồi…thì ra đây là việc mà cậu muốn làm sao? Ha ha, sợ thì cứ việc nói thẳng ra đi, sao lại đổ vấy cho tôi như thế chứ! Mặc dù một đàn ông mà làm hành động ấy thì đúng là mất thể diện thật, nhưng…”
Loạn Mã Tiên Sinh vội thét lên mấy tiếng chói tai, hoàn toàn cắt ngang lời nàng:
“A a a! Chị dâu! Chị dám hủy danh dự của tôi!…” Hắn bối rối liếc mắt sang
Dạ Thanh Hàn và Quân Tử Quá Lộ, liên tục khoát tay lắc đầu đến loạn cả lên:
“Ban nãy tôi không nói gì hết, không nói gì hết… Mấy người đều nghe nhầm cả rồi… Đúng! Là nghe nhầm…”
Quân Tử Quá Lộ lúng túng ho khan một tiếng, không hề đáp lại.
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta phải tiến sâu vào bên trong. Có lẽ Boss sẽ xuất hiện vào lúc cuối cùng, nhớ chú ý cẩn thận những thứ bên cạnh.” Dạ
Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng thành công ngăn lại cơn điên đang chực bùng phát của Loạn Mã Tiên Sinh.
Nghe thấy lời nhắc nhở của hắn những người còn lại mới chợt phát hiện ra không biết tự lúc nào những tiếng sấm những tia chớp rền rĩ dữ dội trên bầu trời kia đã hoàn toàn ngưng bặt một vầng hào quang mờ ảo toát ra từ phía tòa lâu đài, hệt như tầng sáng ảo ảnh bao phủ lên mọi thứ phía trên đỉnh hiện ra một xoáy nước lan rộng càng ngày càng sâu thêm.
“Bước qua xoáy nước là có thể vào đến chính điện?” Loạn Mã Tiên Sinh đọc dòng gợi ý trong phần nhiệm vụ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Dạ Thanh Hàn với vẻ hoài nghi:
“Dạ, cậu tin vào cái gợi ý nhiệm vụ này thật ấy hả? Tôi còn cứ tưởng thành chủ sẽ ra đây chứ bây giờ nó lại bắt mình phải vào trong định chơi xỏ nhau à?”
“Chẳng lẽ hệ thống mà cũng làm mấy trò vô sỉ này sao?” Mộ Khinh Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Loạn Mã Tiên Sinh bật cười ra tiếng.
“Chị dâu… sao tôi cứ cảm thấy, hình như chị dâu đang nhằm vào tôi thế…” Loạn Mã Tiên Sinh trưng ra một ánh mắt cực kỳ đau thương, kết quả là bị Mộ Khinh Hàn lườm cho im luôn.
“Thanh Long bay vào đi!” Dạ Thanh Hàn suy nghĩ một lúc ánh mắt vô cùng bình thản không chút gợn sóng ra lệnh cho Thanh Long, giọng nói ung dung du nhàn như làn gió nhẹ thoảng bên tai.
“Grào~” Cùng lúc đó Thanh
Long gầm lên một tiếng như lời đáp lại mệnh lệnh của chủ nhân nó vung đuôi lên bay thẳng về phía xoáy nước kia.
Quầng sáng màu xanh bao phủ xung quanh hệt như một tầng kết giới, khiến cho tòa lâu đài cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Đến khi vào được tới nơi, mọi người mới chợt kinh ngạc phát hiện ra, chỗ họ đang đứng lúc này, không phải chỉ trong tòa lâu đài như họ vẫn nghĩ, mà là ngay trong chính điện của thành chủ!… Cảnh tượng này khiến ai nấy đều có cảm giác như bên trong và bên ngoài là hai khoảng không gian khác nhau.
Bây giờ, thứ hiện ra trước mắt họ là tòa chính điện rộng mênh mông, ánh nến lập lòe hệt như đôi mắt hồng rực của ma quỷ, từng khối đá cẩm thạch nhẵn đen bóng trông giống như gương không chút tì vết bốn cái bóng mơ hồ trên mặt đất tựa như bị ánh hồng của lửa bao phủ toát ra vẻ quỷ dị khó nói nên lời.
“Nơi này là…” Bốn người tiến vào chính điện, trong lòng ai nấy không hiểu sao đều sinh ra cảm giác buồn bực cảnh giác đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh. Cuối cùng đoàn người phát hiện ra những bậc thang màu xanh làm bằng tinh thạch ở phía trước nhìn theo những bậc thang ấy, lướt dần lên trên đột nhiên tầm mắt của họ bị chướng ngại vật ngăn lại – đó là một bóng ma đen đặc đang lao nhanh xuống dưới.
“Boss cương thi?” Vừa nhìn thấy thứ đang hiện lên ngay trước mắt kia, Quá Lộ Công Tử không nhịn được bật thốt lên, cảnh giác nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay vung lên phía trước.
Nhưng mà “người” đó đâu phải là cương thi? Ấy là một người mang khuôn mặt anh khí bất phàm, có hơi thở của con người, thân khoác chiếc áo bào màu xanh đậm bên trên thêu hoa văn hình rồng bằng chỉ vàng, đầu đội một chiếc vương miện nạm ngọc cả người tản mát ra một vẻ uy nghiêm khiến không ai có thể kháng cự nổi. Người đó chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ quét mắt xuống đám người phía dưới.
“Hừ, đúng là một đám rác rưởi lâu vậy rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của ta sao?”
Loạn Mã Tiên Sinh giật mình nhìn “người” trước mắt, một lúc lâu sau, hắn mới như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, chửi loạn cả lên:
“Má nó! Tại sao đến ngay cả Boss mà cũng đẹp trai như thế chứ! Cái game này định đầu độc hết đám người chơi nữ à? May mà đội chúng ta không có…há, chị dâu, chị sẽ không thấy sắc quên… sắc đấy chứ?” Câu cuối cùng hắn nói bằng một giọng trầm thấp nghe nghèn nghẹt như giọng mũi, rồi vừa nói vừa cẩn thận liếc mắt nhìn về phía Dạ Thanh Hàn.
“Cậu có ý gì đấy hả? Cậu cho rằng tôi giống với ‘ai đó’ lắm sao?” Mộ Khinh Hàn tức giận lườm hắn một cái, nhướn mày nói.
Loạn Mã Tiên Sinh nhận ra ngay sự ám chỉ trong câu nói của Mộ Khinh Hàn, vội vàng hét lên mấy tiếng thất thanh như sắp nổi cơn điên:
“Á á á! Chị dâu, ánh mắt của chị là gì thế hả? Tôi là một thằng đàn ông bình thường mà! Đàn ông đó!”
Mộ Khinh Hàn quơ quơ thanh Bỉ Dực Song Phi kiếm trong tay, mũi kiếm sắc nhọn lóe ra những tia sáng lấp lánh, đôi mắt nhìn thẳng về phía dáng hình anh tuấn đầy khí thế đang đứng phía trước kia:
“Đừng nói nhảm nữa, tốc chiến tốc thắng đi!”
Đột nhiên, Quá Lộ Quân Tử đang đứng bên cạnh chợt thốt lên “Khoan đã! Hình như ông ta không phải là quái…”
Nghe thấy thế, những người còn lại mới chợt phát hiện ra, trên đỉnh đầu “người” đó, là một dòng chữ tím khá to…
Trong game Loạn Thế này quái được chia thành năm cấp bậc, chữ hồng là những loài quái cực kỳ nguy hiểm, lực công kích cực cao; chữ cam là loại quái nguy hiểm, lực công kích khác cao; chữ vàng là loại quái bình thường lực công kích tầm trung; chữ xanh là loại quái vô hại, hầu như không có lực công kích…còn chữ tím là dùng để chỉ những NPC…
Chẳng lẽ hệ thống bị Bug rồi sao?
Thành chủ thành Thanh Long, một Boss lớn như thế sao có thể là NPC được?
Đương lúc tất thảy mọi người đều ngẩn cả ra thì thành chủ thành Thanh Long đột nhiên biến sắc, cả người toát ra nộ khí một quả cầu lấp lánh ánh sáng chợt hiện ra trước mặt hắn rồi lao đi, nhắm thẳng về phía Mộ Khinh
Hàn!
Mộ Khinh Hàn còn đang hết sức kinh ngạc trước sự thật rằng thành chủ Thanh Long thành là NPC, thì bỗng nhiên nàng bị tấn công bất ngờ! Nàng chỉ có thể sững người đứng yên tại chỗ trợn tròn mắt nhìn quả cầu kia đang lao về phía mình với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Một cánh tay mạnh mẽ chợt vươn ra kéo cô lùi lại, tiếp đó là một thân hình vận lam y hiện lên ngay trước mắt nnagf, ngay lập tức nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của Loạn Mã Tiên Sinh:
“Dạ, cậu làm gì thế hả? ”
Nhưng thật thần kỳ, khi quả cầu kia chỉ còn 0,01 giây nữa là chạm trúng Loạn Mã Tiên Sinh, thì đột nhiên dừng lại tắt ngóm.
Bị Dạ Thanh Hàn tiện tay lôi ra làm bia đỡ đạn, tên Loạn Mã Tiên Sinh xui xẻo kia kêu “Á” một tiếng trợn tròn mắt nhìn về phía trước, trên mặt vẫn là vẻ kinh hãi tột cùng trước thời khắc nguy hiểm vừa rồi.
Thành chủ Thanh Long thành từ nãy đến giờ vẫn không chút biểu cảm gì, đột nhiên phất mạnh tay áo khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ căm phẫn, giận giữ nói:
“Ngay cả bảo vệ cho người quan trọng mà cũng phải lấy kẻ khác làm bia đỡ đạn! Ngươi có phải là nam tử hán đại trượng phu không hả?”
Những lời này rõ ràng là nói với Dạ Thanh Hàn.
Dạ Thanh Hàn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn lửa giận kia, khinh thường cười lạnh:
“Chẳng phải rốt cục tôi cũng bảo vệ được rồi đó sao? Có một số người rõ ràng không đủ năng lực mà hết lần này đến lần khác cứ muốn làm ra vẻ ta đây anh hùng kết quả thì sao? Vẫn chẳng thể bù đắp nổi những gì đã mất. Vậy thì sự bảo vệ đó còn có nghĩa lí gì! Còn tấm lá chắn ấy có bị thương hay không thì là chuyện của kẻ đó, không liên quan đến tôi.”
Loạn
Mã Tiên Sinh đưa tay ôm ngực như đang gắng sức giữ lấy trái tim tan vỡ ra vẻ như nàng dâu ngoan hiền bị chồng tồi bỏ rơi ai oán thốt:
“Dạ, quả nhiên là cậu nỡ vứt bỏ tôi…Cậu có chị dâu rồi thì chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi nữa, hu hu, tôi đau lòng quá…”
Thành chủ thành Thanh Long nhất thời cứng họng, một lát sau, hắn quát lên đầy giận giữ:
“Ngươi…! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng những kẻ khác cũng đều là người cả sao!”
Đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của Dạ Thanh Hàn xẹt qua một tia châm chọc:
“Vậy, lúc ông tấn công người ta, ông có nghĩ như thế không?”
“…” Thành chủ thành Thanh Long chấn động, nhưng không biết phải trả lời ra sao. Vẻ giận giữ trong đáy mắt ông ta thoáng chốc đã bị sự kinh ngạc thay thế, hồi lâu sau đôi mắt kia lại toát lên vẻ ưu thương buồn khổ,
ông lẩm bẩm tự giễu:
“Đúng thế… Ngươi nói đúng, ‘bảo vệ’ như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa…”
Tầm mắt ông rơi vào những người đang đứng phía dưới, khẽ thở dài một hơi:
“Các ngươi… có muốn nghe một câu chuyện hay không?”
“…” Ai nấy đều im lặng, nhưng thật ra, giờ phút này trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Má ơi, không phải là tới đây để đánh Boss sao?
Giờ lại chuyển thành ngồi nghe kể chuyện là cái quái gì! hệ thống cũng thú vị quá ha…
Nhưng bất luận họ có đồng ý nghe hay không thì thành chủ cũng đã bắt đầu câu chuyện của mình. Câu chuyện này, phải kể từ ba trăm năm trước…
“ Tên của vị thành chủ này là Thanh Ngâm.
Ba trăm năm trước hắn vẫn chưa leo lên được địa vị cao nhất thành Thanh
Long như bây giờ mà chỉ là một tên kiếm khách mới bước vào giang hồ chưa lâu.
Lúc ấy còn trẻ, hắn không thể nào ngờ được rằng, có một ngày hắn sẽ được ngồi trên vị trí vinh quang lừng lẫy ấy. Khi đó, hắn chỉ muốn được ở bên người hắn yêu, thanh mai trúc mã của hắn – Thấm Lan muốn cùng nàng tiếu ngạo giang hồ, làm một đôi hiệp lữ mà người người phải ngưỡng mộ.
Ngày qua ngày, không hề có chút sóng gió cứ thế bình lặng trôi qua. Cho đến một hôm, thành chủ thành Thanh Long tại vị lúc ấy đã phái người tới tìm hắn, nói cho hắn biết một sự thật kinh thiên động địa khiến vận mệnh của hắn và Thấm Lan phải thay đổi mãi mãi. Thật không ngờ, hắn lại là đứa con lưu lạc giang hồ của thành chủ Thanh Long thành!
Phụ thân hắn đưa hắn và Thấm Lan vào tòa lâu đài, khôi phục lại thân phận vốn có của hắn, khiến hắn từ một tên nhãi nhép không chút tiếng tăm, trong thoáng chốc đã biến thành kẻ thừa kế địa vị cao cao tại thượng. Lúc bấy giờ hắn mới biết, hóa ra lúc hắn sắp ra đời thì gặp chiến tranh loạn lạc, mẹ ruột hắn bụng mang dạ chửa cùng một đội hộ vệ trốn ra khỏi thành, ẩn náu ở một vùng quê thôn dã rồi sinh ra hắn. Ngoài ra, hắn còn có hai người anh trai…
Nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, hai người anh kia mang trong mình tâm địa bất chính, lúc nào cũng tỏ ra thèm muốn Thấm Lan của hắn. Hắn vô tình leo lên được vị trí con trai thành chủ nhưng hai người anh kia lại tỏ ra cực kỳ bất mãn, nhất mực nghĩ đủ cách đẩy hắn vào chỗ chết.
Có điều hắn chưa từng để những trò bỉ ổi đó của họ vào trong mắt, chỉ im lặng bảo vệ những thứ quan trọng nhất nhưng thật không ngờ…có một ngày lại xảy ra chuyện như thế…
Người anh vừa kế nhiệm vị trí thành chủ của hắn viện cớ việc công, lừa gạt hắn rời khỏi lâu đài rời xa Thấm Lan. Trong thâm tâm hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn đến lúc vội vã quay về, thì mới phát hiện ra… không ngờ hai người anh không bằng cả loài cầm thú kia lại đang định xâm phạm Thấm Lan của hắn! Hắn kinh hãi tột cùng lập tức chạy đến ngăn cản lại bị đám thị vệ giữ chân chỉ có thể trơ mắt nhìn Thấm Lan bị cưỡng hiếp…
Sau đó, Thấm Lan hương tiêu ngọc vẫn…
Hai người anh của hắn ném lại một tràng cười điên cuồng phách lối, rồi nghênh ngang bước đi.
Lửa giận thiêu đốt sạch lí trí, ôm chặt thi thể của Thấm Lan, hắn phát điên chạy ra khỏi thành Thanh Long. Ba năm sau, hắn trở về bức thành chủ phải thoái vị, giết chết đám anh em rồi phong ấn hồn phách Thanh Long vào trong ngọc ấn, ném xuống giữa dòng sông.”
Năm tháng dần trôi qua, thành Thanh Long đã chìm vào u ám và tịch mịch nay chỉ còn lại một mình hắn. Hắn vùi sâu vào cô độc ngày ngày bị đau thương và nỗi nhớ hành hạ điên cuồng…
Chỉ hận lúc ấy hắn vẫn còn trẻ, nếu có thể phát hiện ra sớm chút nữa thôi, thì người hắn yêu nhất trên cõi đời này, cũng sẽ không… sẽ không rơi vào thảm cảnh như vậy…
…
Nghe xong kết cục bi thảm của câu chuyện ấy, Mộ Khinh Hàn rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, bật thốt lên:
“Đúng là…bi kịch quá!” Thì ra bi kịch đã diễn ra như thế sao?
“Quá cẩu huyết!” Quân Tử Quá Lộ gật đầu đồng ý.
Loạn Mã Tiên Sinh tỏ vẻ nghi ngờ:
“Hử, chẳng lẽ đám người thiết kế game lại là người cuồng tiểu thuyết ngôn tình sao?”
“Nhưng mà game này chẳng phải do GM điều khiển à?”
“…”
“Các ngươi… các ngươi nói đủ chưa!” Nghe thấy mấy lời bàn tán rối rít xôn xao của đám Mộ Khinh Hàn, thành chủ nhất thời giận sôi lên thiếu chút nữa là hộc máu ngã lăn quay ra đất rồi!
Bạn Loạn Mã Tiên Sinh – kẻ suýt nữa thì bị thành chủ cho một – nhát – chết – tươi, lúc bấy giờ đang bị những người còn lại nhất loạt ném cho những ánh mắt đầy khinh bỉ nghe thấy câu hỏi giận giữ của thành chủ thì vội nặn ra một nụ cười nịnh nọt:
“Ha ha, đủ rồi đủ rồi… He he, ông cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi… Sau đó thì sao?”
“Khụ!” Bạn thành chủ ho một tiếng, rồi sầm mặt nói:
“Không có sau đó!”
“…”
Ông ta dừng một chút, trong đáy mắt chợt lóe lên tia gian xảo, nói tiếp:
“Có thể tới được đây hơn nữa lại còn là chủ nhân của Thanh Long, tất cả đều là duyên phận của các ngươi. Vậy thì những gì ở đây ta giao lại hết cho các ngươi…”
Ừ, không sai, quả đúng là duyên phận củ chuối mà…
Mọi người im lặng nghĩ thầm.
Đinh!
[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh
Hàn, người chơi Loạn Mã Tiên Sinh và người chơi Công Tử Quá Lộ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai trong chuỗi nhiệm vụ liên hoàn: giải cứu thành
Thanh Long. Thưởng 500000 điểm kinh nghiệm, 100000 kim tiền, từ nay về sau có thể tự do đi lại trong Thanh Long thành.”
Sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy của hệ thống, đám người Mộ Khinh Hàn mới chợt phát hiện ra, trong điện đã không còn bóng dáng thành chủ đại nhân đâu nữa rồi…
Trong đại điện ánh rạng đông yếu ớt rọi xuyên qua những khe cửa, làm sáng lên cả bầu không gian.
“Hệ thống: Người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn, người chơi Loạn Mã Tiên Sinh và người chơi Quá Lộ Quân Tử đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu thành Thanh Long, mười phút sau, toàn server sẽ bắt đầu quá trình bảo trì, yêu cầu toàn bộ người chơi đăng xuất khỏi game. Sau khi nâng cấp xong thành Thanh Long chính thức được mở ra trên bản đồ, nếu nhận được sự cho phép của thành chủ người chơi có thể tự do thông hành.”
[Hệ thống thông báo]: “Người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh
Hàn, người chơi Loạn Mã Tiên Sinh và người chơi Quá Lộ Quân Tử đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu thành Thanh Long, mười phút sau, toàn server sẽ bắt đầu quá trình bảo trì, yêu cầu toàn bộ người chơi đăng xuất khỏi game. Sau khi nâng cấp xong thành Thanh Long chính thức được mở ra trên bản đồ, nếu nhận được sự cho phép của thành chủ người chơi có thể tự do thông hành.”
[Thế giới]: “Người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi
Lạc Tuyết Khinh Hàn, người chơi Loạn Mã Tiên Sinh và người chơi Quá Lộ
Quân Tử đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu thành Thanh Long, mười phút sau, toàn server sẽ bắt đầu quá trình bảo trì, yêu cầu toàn bộ người chơi đăng xuất khỏi game. Sau khi nâng cấp xong thành Thanh Long chính thức được mở ra trên bản đồ, nếu nhận được sự cho phép của thành chủ người chơi có thể tự do thông hành.”
Những lời thông báo mà hệ thống đang liên tục phát ra kia, không nghi ngờ gì nữa đã làm cho cả thế giới phải bùng nổ!
“Trời đất sao lần này lại tiết lộ luôn cả tên người ta thế này?” Mộ Khinh Hàn thở dài, buồn rầu nói:
“Cái này chẳng phải là muốn khơi mào sự phẫn nộ trong lòng dân chúng à?”
Loạn Mã Tiên Sinh cười hô hố đôi mắt đảo qua đảo lại giữa Mộ Khinh Hàn và Dạ Thanh Hàn với vẻ đầy mờ ám:
“Yên tâm đi chị dâu, kiểu gì cũng có Dạ làm bia đỡ đạn cơ mà chị sợ gì chứ?” Rồi hắn nháy mắt một cái với Dạ Thanh Hàn:
“Dạ, chắc hẳn cậu là vị thành chủ mà hệ thống đã thông báo đấy nhỉ?”
Đáng tiếc, Dạ Thanh Hàn lại hoàn toàn xem hắn ta như không khí, ngoảnh mặt làm ngơ một cách triệt để.
Quân Tử Quá Lộ hài lòng nhìn mức điểm kinh nghiệm vừa tăng vọt của mình cảm kích gật đầu với ba người còn lại:
“Ha ha, tôi out trước hôm nay cảm ơn các vị.” Vừa dứt lời, cả người hắn đã hóa thành một luồng sáng trắng, bay đi mất.
“Nhanh vậy sao?” Mộ Khinh Hàn cũng quay đầu tạm biệt Dạ Thanh Hàn:
“Vậy em cũng out đây…”
Dạ Thanh Hàn nhìn thẳng vào mắt nàng đáy mắt đen thẳm lóe lên một thứ cảm xúc khó hiểu:
“Lạc Tuyết, có thể trưa mai ta mới online được, nàng…”
Đến lúc này Mộ Khinh Hàn mới chợt nhớ ra:
“Ngày mai… A! Thiếu chút nữa là muội quên mất, mai là ngày khai giảng rồi!
Ừm, không sao đâu, trưa mai em cũng mới có thể online…”
Loạn Mã Tiên Sinh đột nhiên xen miệng vào, giọng điệu hệt như mấy chương trình quảng cáo tiếp thị:
“Á, chị dâu, chị cũng là sinh viên à? Chị học ở trường nào thế?” Cậu chàng này đúng là giống hệt con gián đánh mãi không chết mà…
“Trường
Y… Mà cậu hỏi cái này làm gì? Cậu có ý đồ gì đấy hả?” Mộ Khinh Hàn vội vàng ngừng lại, lùi về phía sau mấy bước, híp mắt đánh giá Loạn Mã Tiên
Sinh với vẻ đầy cảnh giác.
Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà…Trông tôi giống người xấu đến thế sao trời? Loạn Mã Tiên Sinh âm thầm nghĩ bụng, khóc không ra nước mắt, vội vàng lắc đầu thanh minh:
“Không có, hoàn toàn không có! Tuyệt đối không có ý đồ gì, tôi chỉ…”
Lời còn chưa dứt ba luồng sáng trắng đã hiện lên giọng nói biện bạch của
Loạn Mã Tiên Sinh bị dìm hẳn trong những quầng sáng chói mắt ấy, mười phút đồng hồ đã trôi qua, họ dĩ nhiên là bị Hệ thống đã ra khỏi game!
Một lát sau.
Trước màn hình tối om om, một nụ cười khẽ nở trên môi chàng trai tuấn tú:
“Đại học Y sao?”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
13 chương
6 chương
366 chương
25 chương