Loạn Thế Anh Hùng

Chương 3 : Anh hùng vô lệ

Thái dương toả ánh vàng len lén qua song thưa, Đông Phương Vô Song sau một đêm thống khổ mệt mỏi tỉnh giấc. Lờ mờ trong nắng sớm, hắn nhìn thấy nhân ảnh áo lam vẫn điềm đạm bên cạnh bàn trà. Hắn tự hỏi đang tỉnh hay mơ, hai mươi măn kiếp phong lưu tình trường lăn lộn hắn vẫn chưa thực sự hiểu tình là vật gì? Nhưng hắn hiểu yêu là như thế nào, yêu có nhiều cách. Yêu chỉ có thể nhẹ nhàng như làn nước mát tràn vào trong tim khiến ta khó nhận biết, đến khi nó biến mất lại khiến con tim đau đến tâm tê phế liệt thiên trường địa cửu. “Tri đệ” Đông Phương Vô Son yếu ớt gọi. “Huynh tỉnh?” Dương Tri chầm chậm quay đầy ánh mắt bình thản ôn nhu, tiến lại cạnh giường giúp Vô Song ngồi dậy. “Tri đệ…” bất chợt Vô Song dùng sức kéo nàng vào lòng, hắn muốn tận hưởng thật sâu thứ mùi hương lam thảo trên thân nàng. Hắn yêu Tri đệ của hắn, chỉ duy nhất một người thật sự chạm vào trong tâm hắn thật sâu. Khiến hắn sung sướng ngọt ngào, lại đột ngột biến mất bóp nát từng mảnh trái tim hắn. Có câu ‘anh hùng vô lệ’ nhưng hắn đã từng không thể kìm nén để những dòng lệ đắng ngắt tuôn chảy trong nỗi nhớ nhung nhân nhi đang yên ổn trong lồng ngực. Qủa thực anh hùng không vô lệ mà chỉ là nam nhân lệ không nhẹ đạn, chỉ chưa chạm đến chỗ thương tâm mà thôi. “Vô Song ca huynh có khát?” mềm nhẹ âm thanh thổi vào tai khiến hắn không khỏi một trận tim loạn nhịp. “Ân” Dương Tri tách khỏi vòng tay Vô Song đến bên cạnh bàn ngã một chén trà đưa đến trước mặn hắn.Nhưng Vô Song vẫn chần chừ không muốn uống. “Sao vậy? trà quá nguội sao?” Dương Tri ân cần hỏi. “Phải?” ánh mắt Vô Song chút biến hoá xong rất nhanh trở lại mơ màng. “Đệ đi pha bình trà khác” Dương Tri định đứng lên dời đi. “Không ta không đợi được, dùng cách khác để có trà nóng đi” Vô Song làm nũng đạo. “Huynh muốn đệ làm sao bây giờ” Dương Tri vẫn ngây thơ mở lớn đôi mắt tinh anh thực đẹp. Vô Song cười khẽ đầy mê hoặc, đưa tay ôn nhu miết nhẹ cánh môi anh đào hồng thuận của Dương Tri thì thào.”Dùng miệng của đệ được không, vừa thơm lại vừa rất ấm” ánh mắt hoa đào rực rỡ quang mang, thêm vài phần đa tình khiến ai cũng không thể từ chối. Trị đệ dù gì Vô Song ca của đệ cũng là con của đệ nhất háo sắc giáo chủ, đệ tử của tình thánh, đệ nhất phong lưu công tử Đông Phương Vô Song. “Huynh… ta… ta” Dương Tri ấp úng không biết làm sao.(tác giả: đáng thương cho bạn Tri Hoạ dù có đáng sợ đến đâu cũng không lại Vô Song ca). “Nào” Đông Phương Vô Song tà tiếu nâng chén trà đã nguội lạnh lên môi Dương Tri. Thứ nước chè màu xanh non khôn khéo luồn lách vào khoang miệng thơm ngọt thật hấp dẫn, khiến hắn không thể đợi thêm. Tham lam áp sát cuốn lấy mật dịch bên trong, ban đầu thì điên cuồng chiếm giữ, lúc sau lại dạt dào ôn nhu như thuỷ triều cắn nuốt tâm can Dương Tri yếu ớt. “Dương Tri ta yêu đệ…” thấy Dương Tri gần như xắp ngất vì thiếu dưỡng khí, Vô Song mới chậm chạp buôn tha đôi môi nàng, chuyển dịch qua mang tai mơn trớn. “Tên ta không phải là Dương Tri” “Thế là gì?” Vô Song vẫn ôn tồn âu yếm không nửa điểm sinh khí. “Huynh không sinh khí?” “Không chỉ cần đệ không muốn nói ta không ép” hẹp dài phượng nhãn khẽ đóng mê mẩn tiếp tục dây dưa. “Ta là Tri Hoạ” Nàng nhẹ nhàng thở ra một cái tên, nghĩ hắn sẽ giật mình nhưng không. “Hoạ Nhi ta yêu đệ….” “Lời yêu huynh luôn nói dễ dàng vậy sao?” Tri Hoạ bất tri bất giác thở dài.”Huynh nghe nói đã thành thân” “Ta.. đến mặt tân nương cũng chưa nhìn..” “Nếu huynh bên ta nàng ấy phải làm sao?” “Ta không biết… có lẽ chỉ có thể kiếp sau…” Vô Song thanh âm trầm xuống tách khỏi dây dưa. “Không được….” Tri Hoạ nghẹn ngào, bất giác rơi lệ.” Một Vô Song ca vô tình vô nghĩa thực sự ta không cần” Tri Hoạ vùng thoát khỏi vòng tay Vô Song xoay lưng bước đi. Lòng nàng rất đau, nhưng lại có chút ấm áp. Vô Song ca sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì Dương Tri, như với tân nương của chàng Tri Hoạ lại quá tuyệt tình. Có phải nàng quá tham lam mong muốn một Vô Song quá thập toàn thập mĩ hay không? “Hoạ Nhi dù đệ có chấp nhận hay không đời này kiếp này ta cũng chỉ nguyện cùng đệ. Dù có làm tổn thương cả thiên hạ ta cũng không hối tiếc” Đông Phương Vô Song vội vã xuống giường đuổi theo Tri Hoạ ra ngoài. Bàn chân trần dẫm đạp lên lớp lá tre sắc nhọn, từng vệt đỏ son uốn éo dần hiện rõ. “Có đau không?” “Đau? đệ muốn hỏi ta chỗ nào đau? trong tim hay dưới chân?” Đông Phương Vô Song cười, nụ cười không còn ấm áp như xuân phong mà bi thương với nỗi đau khắc cốt ghi tâm. Có gì đau khổ bằng tương tư? miên miên yêu hận nào có thoát khỏi tương tư. “Ta đi, huynh bảo trọng” Tri Hoạ vuốt mặt lau sạch lệ, quả thực nàng không thể, là không đủ can đảm đối mặt với một Vô Song bi thương như thế. “Được đệ cứ ra đi, nếu muốn.Nhưng một ngày nếu chùn chân mỏi gối hãy quay lại tìm ta. Ta vĩnh viễn chỉ có đệ” Đông Phương Vô Song uể oải buôn thõng hai tay bất lực nhìn bóng lưng nhỏ bé trước mặt. Hắn biết muốn giữ cũng không được, thật mỉa mai thay đệ nhất phong lưu công tử nay chỉ biết bất lực nhìn người yêu ra đi. ………. “Ai nói là ta đi một mình?” ngữ khí biến đổi Tri Hoạ vẫn không xay người nói. “Ý đệ là…?” Đông Phương Vô Song mắt sáng rỡ. “Ta không biết..” Mộ Dung Tri Hoạ nhếch mép cường gian xảo tiếp tục bước đi. Dạy chồng không thể ngày một ngày hai được, rèn sắt thì phải rèn từ từ Vô Song ca a đời còn dài. Đông Phương Vô Song vì quá vui mừng vội vàng chạy theo Tri Hoạ mà ngây ngô không biết tương lai đen tối đang trực chờ phía trước. Nhưng không sao hắn còn cả đời để chịu đựng mà. ————————- Võ Lâm Minh Mất tích minh chủ sau một năm trở về, có rất nhiều việc phải giải quyết. Sau một ngày Mộ Dung Tri Hoạ mệt mỏi trở về phòng định nghĩ ngơi một chút, sáng mai mới có sức nghĩ ra cái gì đó để giáo huấn cái tên ngốc kia nhưng……. Cửa phòng vừa mở thì một cảnh không thể tưởng tượng nổi đập vào mắt. Ánh nến ngọt ngào như mật, hoa hồng thơm ngát rải đầy đất. Hồng nhạt sa chướng mĩ nam đang nằm chống cằm, lồng ngực nảy nở cứng rắn nữa kín nữa hở hấp dẫn phô bày, phong tình vạng trạng. A thật khiến người ta phải chảy nước miếng. “huynh làm gì?” Tri Hoạ nuốt nước bọt hỏi. “Tất nhiên là muốn hầu hạ đệ rồi” Đông Phương Vô Song lợi dụng lúc Dương minh chủ không chú ý kéo vào lòng. Tóc đen như mực xoã cung quấn lấy làn da trắng nõn không rời, bạc môi không yên phận kéo xuống cái cổ thanh mảnh như xuân trùng nhấm nháp khiến Tri Hoạ phải bật ra một tiếng rên rỉ.” A. ân… Vô Song ca thả ta ra” Tri Hoạ suy yếu vô lực dãy dụa. Phượng nhãn hé mở mang theo tiếu ý, hắn vô cùng đắc trí khi kế hoạch đi theo chiều hướng tốt. Từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ thứ gì là của mình thì không ai có thể lấy, nếu không phải của mình thì phải bất chấp thủ đoạn mà đoạt lấy. Hoạ Nhi chỉ tiếc đệ đã vào tầm ngắm của ta, có trốn đến đâu cũng thoát không được. Đầu tiên sẽ là tiền gian hậu cưới, cưới rồi sau này lo gì đệ bỏ đi nữa(tác giả: Vô Song ca không phải cả hai đã cưới rồi sao..? đúng là tên ngố gian xảo mà) “Hoạ Nhi ta muốn đệ” Đông Phương Vô Song thổi một luồng khí nỉ non bên tai Tri Hoạ khiến nàng khẽ run rẩy. Bảo đảm nàng sẽ không thể cưỡng lại chiêu này của hắn luôn bách chiến bách thắng.há háhá “Vô Song ca…..” “Ân” “Huynh…..biến ngay ra ngoài cho ta” Tri Hoạ gầm lên xách cổ Vô Song như con mèo mướp đá phăng ra ngoài. Vô tình đóng sập cửa bỏ lại đệ nhất mĩ nam tuấn lãng ngời ngời ở đó mà cào cửa cả đêm. ———– Những ngày tiếp theo, nhân sự trong Võ Lâm Minh bắt đầu thấy quen mắt với cảnh Minh Chủ vừa đi vừa đá đại công tử kiên trì bám riết không ngừng. Ai ai cũng bùi ngùi khóc thầm thay cho đại công tử bị ngược đãi, sao minh chủ lại không biết thương hương tiếc ngọc thế? “Hoạ Nhi ăn điểm tâm” “Ta không muốn ăn” “Điểm tâm không đủ ngọt sao? để ta mớm cho đệ” “Sắc quỷ, biến cho khuất mắt ta….” ‘Phụt’..”vèo” đại công tử bị lãnh một cước bay lên ngọn cây……. …………. “Hoạ Nhi mệt mỏi” “Ân” “Ta giúp đệ xoa bóp..” “Huynh đang làm gì?” “Xoa bóp….” “Xoa bóp sao tay lại ở trên ngực ta…” “Ách…cái là phương pháp mới…” “Biến……………” Nóc nhà bị thủng một lỗ do đại công tử bị một chưởng đánh văng….. ……………………….. “Cái gì đây?” “Nước nóng” “Làm gì?” “Để đệ tắm rửa” “Cám ơn, sao huynh còn chưa ra ngoài….? …….ấy ấy huynh định làm gì?” “giúp đệ thoát xiêm y để cùng tắm” “Sâu động dục biến thái….cút” Đại môn bị phá nát in rõ hình người bị đá văng…….